Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 106: Phòng thủ (3)
– Uh, công ty dạo này đang gặp chút khó khăn. Nhưng em đừng lo lắng gì cả, chị tin là chủ tịch sẽ chèo lái công ty vượt qua giai đoạn này thôi.
Nụ quay lưng vào rửa bát, cái mông đít tròn lẳn tròn lơ chổng ra ngoài thu hút ánh nhìn của Mai Ngọc, Nụ nói với ra:
– Chị Thụy Kha giỏi lắm hả chị?
Mai Ngọc tự do để mắt mình tập trung ở đít Nụ:
– Chủ tịch rất giỏi là đằng khác, Hưng Thịnh mới đầu chỉ là một công ty nhỏ thôi, nhưng nay đã là một công ty lớn tầm quốc gia rồi đấy. Sau này em đi học thêm kế toán rồi về công ty làm luôn. Chủ tịch chỉ thị cho chị vậy.
– Vâng, chị ấy cũng nói với em như thế lúc em còn ở quê.
Nhìn vào cái quần lửng đến quá đầu gối của Nụ, tự dưng Mai Ngọc muốn cái quần ấy ngắn hơn một tẹo, nhỏ hơn một tẹo và bó hơn một tí. Cô nẩy ra một ý:
– Nụ này, rửa bát nhanh lên rồi hai chị em mình cho bé Cún đi chơi, tiện thể mua mấy bộ quần áo cho em. Chị thấy mấy bộ em mặc cũ hết rồi.
Nụ vẫn tập trung rửa bát, những động tác xếp bát làm đôi mông đít lúc lắc nhìn đến là vui mắt:
– Vâng, lát chị em mình cho bé Cún đi chơi. Còn mua quần áo thì thôi chị ạ, em toàn ở nhà, thỉnh thoảng chạy xuống siêu thị mua đồ chứ có đi đâu đâu mà cầu kỳ làm gì ạ.
Đúng là trước nay Nụ vẫn sống tiết kiệm và giản dị, cô nhiều lần còn ngồi tỉ mỉ mà khâu lại những cái quần áo bị sứt chỉ. Từ lúc lên đây cô cũng chưa bao giờ mua sắm một cái gì cho bản thân mình cả, toàn bộ tiền lương đều gửi về cho bố mẹ không giữ lại một đồng nào. Nhà có hai chị em gái nên Nụ thường dùng chung đồ với chị Mai Ngọc. Từ dầu gội, xà phòng tắm đến cả băng vệ sinh.
Mai Ngọc không trả lời, cô để kệ cho Nụ hiểu như vậy, rồi khi đi vào siêu thị thuyết phục Nụ cũng không muộn.
Quả đúng như vậy, khi đi vào siêu thị, Mai Ngọc phải nằn nì mãi Nụ mới đồng ý thử vài ba bộ đồ mặc ở nhà do chính Mai Ngọc chọn. Nụ ngần ngừ mãi vì mấy bộ độ chị Mai Ngọc chọn thật là sexy, cô chưa mặc kiểu này bao giờ.
Về đến nhà, Mai Ngọc nhặt một bộ ra và yêu cầu Nụ mặc thử cho cô xem. Đó là một bộ đồ bằng vải satanh mát mẻ, mỏng dính và ngắn cũng cỡn. Cái áo hở vai chỉ có 3 cái cúc cách nhau một đoạn dài, cái quần mầu hồng thì chỉ dài quá bướm một tí, ống quần thì rộng nguếch ra.
Ỡm ờ mãi Nụ mới lò dò từ trong nhà vệ sinh đi ra. Mai Ngọc có chút thất thần vì lấp ló giữa các hàng cúc áo là mầu trắng của cái áo lót. Cái quần satanh này không làm lộ mu bướm vì không phải loại quần bó nhưng cái vểnh ra gì gió quạt, nếu sơ ý một chút thôi có thể làm người đối diện nhìn thấy “hàng hóa” bên trong.
Nụ mặc xong ra cho chị xem rồi ngay lập tức chạy tọt vào nhà vệ sinh, chính bản thân cô cũng hồi hộp, có cảm giác gì đó khác lạ giống như mình vừa khoe thân thể trước bạn trai vậy. Chị em ở với nhau lâu ngày, ít nhiều gì cũng có lúc đập vào mắt mình những bộ phận nhạy cảm của chị Mai Ngọc. Ban đầu thì cũng không có để ý gì đâu, “hàng của chị” cũng chẳng khác “hàng của mình” cái gì cả, cũng to to, múp múp như nhau. Nhưng nhìn nhiều thành quen mắt, đâm ra thỉnh thoảng lại để ý.
Nói đâu xa, ngay như tối hôm kia đấy thôi, lúc chị cho bé Cún ậm ti, cả bầu vú sữa căng tròn trắng tinh tênh hênh ra ngoài không muốn nhìn cũng chẳng được, lúc đó tự dưng Nụ lại muốn chị đổi bên cho bé Cún để được nhìn thấy cùng một lúc cả hai cái bầu sữa ấy. Rồi hôm qua, lúc chị và mình ngồi đếm bước bò của bé Cún, chị mặc một cái quần lửng giống như cái mình vừa mặc thử, lấp ló thập thò là khoảng âm hộ của chị, Nụ không nhìn rõ nhưng có một điểm là cô cứ nghĩ mãi, đó là hình như bướm chị rất khác mình, bướm chị nhiều lông lắm, lông rất dài, rất rậm và rất đen. Khác với bướm mình lông lồn lơ thơ rất ít. Nụ bắt đầu tò mò.
—
Lại nói về 2 nhân vật chính của chúng ta, Thìn và Thụy Kha ở nhà Mai Ngọc về đến nhà cũng độ hơn 8 giờ tối. Thụy Kha giành phần đi tắm trước, cô khéo nịnh nên anh Thìn nhà ta phải đi đổi cái đệm từ phòng ngủ trước đây của mình sang phòng bên này. Đây là hậu quả của tối hôm qua.
Xong xuôi đâu đấy thì Thụy Kha cũng tắm xong, trời mùa hè nên Thụy Kha ăn mặc khá mát mẻ, mà không phải là khá mát mẻ đâu, phải nói cho nó đúng là cực kỳ sexy. Cô diện một bộ đồ hai dây bằng ren rộng thùng thình, ngắn cũn cớn và còn nhìn xuyên thấu nữa chứ. Không mặc áo lót để đôi vú tung tinh trước mắt Thìn, nhìn xuyên qua cái quần là rõ mồn một cái quần lót mầu trắng. Thụy Kha thật khéo phối đồ, cái quần ren xuyên thấu mặc bên ngoài thì là mầu đen, còn cái quần lót thì lại là mầu trắng. Thấy Thìn dòm mình từ đầu đến chân, Thụy Kha nhà ta thích lắm, đúng ý đồ của cô muốn câu dẫn người tình:
– “Hihihihihiii, đẹp không anh?”, Thụy Kha xoay một vòng tròn trước mặt Thìn.
Thìn ta làm bộ làm tịch giống trẻ lên 5:
– Em hỏi cái gì đẹp? Quần áo hay là ……………..?
Thụy Kha thấy anh cố tình hỏi như vậy thì dí sát mình vào người anh, cô thủ thỉ vào tai:
– Cả hai.
Thấy đôi vú Thụy Kha nần nẫn áp chặt vào ngực, Thìn ôm lại cô nhưng cánh tay đặt ở đôi mông đít:
– “Em đẹp lắm. Nhất là chỗ này này”, Thìn bóp mạnh vào đít của Thụy Kha.
– “Á á á, dám trêu em”.
Thìn bóp xong thì chạy tót vào nhà vệ sinh, vào đến bên trong, anh hé cửa ra ngoài:
– Thụy Kha, muốn nghe đàn không?
Thấy anh chạy vào trong, Thụy Kha dứ dứ nắm đấm, môi bậm lại rất đáng yêu. Nghe anh hỏi có thích nghe đàn không? Thụy Kha gật đầu tắp lự. Cũng đã lâu lâu rồi, kể từ khi anh từ viện về cô chưa được nghe tiếng đàn của anh. Với lại dạo gần đây công việc căng thẳng, Thụy Kha cũng muốn mình thư giãn, và còn gì tuyệt vời hơn là được nghe tiếng đàn của anh trên sân thượng, giữa trời mây bao la, giữa những cơn gió mát lúc trời muộn của mùa hè.
Thìn tắm xong đi ra ngoài thì không thấy Thụy Kha đâu, ngó thấy cây đàn không còn ở trong phòng, biết là Thụy Kha đã lên sân thượng rồi, vậy là Thìn lên thôi.
Mở cửa tum đã thấy Thụy Kha đang ngồi trên ghế rồi, may quá là đàn vẫn ở trong vỏ, vậy là Thụy Kha không có hứng đánh đàn. Trước mặt là hai lon bia lạnh, một đĩa hoa quả, một túi mít khô và một túi hạt dẻ cười.
Nhìn thấy Thìn lên, Thụy Kha nhoẻn cười rất tươi, vừa mới gặp anh đây thôi nhưng khi lên trên đây một mình có mấy phút đồng hồ mà cô thấy nhớ anh mới tài chứ. Đúng là đôi bạn trẻ của chúng ta đang như đôi chim non ríu rít không muốn rời. Tình yêu quả là có sức mạnh kinh hồn vậy đó:
– Anh, nhanh lại đây đi.
Thìn nhanh chóng lại gần, anh ngồi xuống cạnh Thụy Kha, vòng tay ôm lấy bờ vai trần đầy đặn, mịn màng trong bộ đồ mỏng manh. Trời ban ngày nắng nóng là vậy, nhưng khi trời đêm trên tầng thượng, gió mát trăng thanh như xua đi cái nóng oi ả khi ngày. Nơi sân thượng này có lẽ là một nơi đẹp nhất của Thìn và Thụy Kha, chính tại nơi đây Thìn đã tỏ tình và hai người chính thức trở thành người yêu của nhau. Những khó khăn, những căng thẳng ban ngày nhưng khi lên đây, cơn gió đã xua đuổi chúng đi nhường chỗ cho những giây phút bình yên, lĩnh lặng trong tâm hồn. Và hơn ai hết, Thụy Kha cần những giây phút như thế này, để cho tâm hồn cô được thư thái, được nhẹ bẫng đi. Và biết đâu đấy, khi con người ta có một vài phút lặng trong tâm hồn sẽ nảy ra được những ý tưởng nào đó để vượt qua giông bão của cuộc đời.
– Thụy Kha, anh bảo này. Giờ em hãy tạm quên hết đi những lo lắng trong công việc. Hãy để tâm hồn mình được thư giãn em nhé. Anh sẽ đàn và hát cho em nghe, em chỉ cần nghe thôi, ngoài ra đừng nghĩ gì nữa.
– “Vâng”, một nụ hôn nồng nàn được Thụy Kha chủ động đặt lên môi Thìn, với cô, tình yêu đơn giản chỉ cần có vậy. Cô chả cầu trong những lúc khó khăn như thế này, người yêu cô trao cho cô triệu đô tỷ đô nào cả, cũng chẳng bao giờ có ước mong những lúc như thế này, người yêu cô phải bày vẽ cho cô một cái gì cả. Cái cô cần chỉ là những lời động viên: “Kha ơi cố lên”, chỉ là một người có thể cho cô một nốt trầm, một nốt nghỉ ngơi trong tâm hồn. Và Thìn thì đã cho cô đủ cả những thứ đó.
Nhấp một ngụm bia cho nó ngọt giọng, Thìn mở khóa đàn chỉnh lại dây. Sau đâu đấy, anh nói:
– Thưa tình yêu của tôi! tiếng đàn tiếng hát của tôi sẽ là chiếc xe chở em đi khỏi thế giới này, đến một thế giới chỉ có tôi và em. Ở nơi đó, chỉ có hai đứa mình và tình yêu mà thôi. Em lên xe đi.
“Ở nơi ấy tôi đã thấy, trên ngọn núi cao có hai người,
Chỉ có hai người yêu nhau hư…hư…hừ.
Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa,
Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau hư … hư … hừ.
Ở nơi ấy, đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi,
Một mái tranh nghèo, một nhà sàn yên vui.
Ở nơi ấy họ đã sống cuộc sống yên bình,
Ai nghèo cũng có cây đàn chapi.
Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy, hồn người saclay,
Ôi saclay yêu rừng cây ngọn núi mang tiếng đàn chapi.
Ai yêu tự do yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn chapi,
Tôi yêu chapi không còn cô đơn, không buồn, không vui.
Tôi nghe chapi chợt thấy nao lòng về một giấc mơ ơ..hớ…. ôi chapi.
Chapi…i.ì…ê
Chapi…í.i.ì…ê
Chapi…..i.i.ì…ê
Chapi..í i ì ..ì.í.i.ì.í.i.ì.ì ôi chap”
Bài hát đầu tiên, Giấc mơ Chapi, được Thìn xuống một tông so với giọng của mình làm lời ca anh trầm ấm mà hào sảng, tự do. Tiếng đàn đệm mộc mạc nhưng mạnh mẽ dứt khoát. Tiếng đàn và tiếng hát hòa quyện vào nhau theo gió lan tỏa đi muôn phương. Thìn đã đưa Thụy Kha lên vùng đất đỏ bazan, vùng đất của café, của nắng của gió nhưng lại đẹp mê hồn qua từng lời ca, vùng đất Tây Nguyên.