Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 102: Sóng gió (4)
– Anh, em đang cho gấp rút hoàn thành những hạng mục xây dựng của trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp. Đây là một trong những ngành nghề mới của công ty. Anh là hiệu trưởng lo về mặt chuyên môn của trường đấy.
Chuyện này cách đây cả tháng Thụy Kha đã nói với Thìn rồi. Cô nói là từ hồi anh nằm viện cô đã tính đến việc này và tiến hành các bước đầu, một mảnh đất 5 ha nằm cạnh Đại lộ Thăng Long, cách trung tâm thành phố 15 km được cô lựa chọn. Cô cũng thuê đơn vị tư vấn đầu tư từ tận nước Nga xa xôi về, mọi thứ tiến triển rất nhanh, các công trình trên đất mọc lên như nấm sau mưa. Một tòa nhà chính là trụ sở điều hành, các phòng học chuyên môn, các công trình phụ trợ phục vụ cho việc đào tạo được cô tuyệt đối tuân thủ đơn vị tư vấn, họ là những chuyên gia của Nga, một đất nước đào tạo ra những vệ sĩ gần như tốt nhất thế giới.
Thìn cũng phấn khởi trong chuyện này, nói là để giúp Thụy Kha trong việc kinh doanh ở công ty anh tự thấy mình cũng có thể làm được nếu chịu khó học hỏi, nhưng thực sự là không nên cố vì Thụy Kha đang làm rất tốt, kinh doanh ngoài mục đích kiếm tiền ra của là một sở thích của cô ấy. Nếu được làm hiệu trưởng phụ trách chuyên môn của trường đào tạo vệ sĩ thì đúng là sở trường của Thìn, được làm công việc mình yêu thích, và Thìn cũng hiểu được tâm ý của Thụy Kha, rằng anh cũng nên có một chút gì đó vai vế trong xã hội để thu hẹp khoảng cách giữa hai người về vấn đề kiếm tiền. Thụy Kha và Thìn đến giờ phút này chẳng so đo ai hơn ai kém đâu, nhưng còn người ngoài xã hội nhìn vào, mình không bảo họ phải suy nghĩ giống mình được:
– Anh biết rồi, anh cũng vừa mới nghiên cứu giáo án của các chuyên gia Nga, đúng là có chút khác biệt so với hồi anh học, vì anh học là giáo án của châu Âu và Mỹ. Nhưng về căn bản là giống nhau. Anh tin là mình sẽ làm được thôi.
Thụy Kha chui vào trong xe vì ở ngoài nóng qua, Thìn cũng vào theo. Khi hai người đã ở trong rồi. Thụy Kha chẳng ngại ngùng gì mà cầm lấy tay Thìn sờ mó, đó là sở thích của cô. Cứ ở anh là cô phải chạm vào anh mới chịu được, bện hơi nhau rồi:
– Vài năm đầu sẽ có chuyên gia Nga hỗ trợ anh về quy trình đào tạo chuyên môn, em cũng sẽ cử một đội ngũ cán bộ công ty Hưng Thịnh về lo những vấn đề khác của trường. Em tin là anh sẽ sớm trở thành một hiệu trưởng thực thụ thôi.
Thìn đưa tay mình lên đầu Thụy Kha, kéo Thụy Kha gục vào vai mình, Thụy Kha mỉm cười hạnh phúc:
– Em chu toàn quá.
– Vợ anh mà lị. Hi hi hi hi.
Thụy Kha muốn ngôi trường này sớm khai giảng khóa đầu tiên, để anh chính thức là hiệu trưởng. Lúc đó cô và anh sẽ cưới nhau, họ hẹn hò như vậy.
Đang mân mê tình tứ thì Thụy Kha có rung của điện thoại ở trong túi xách, là của Mai Ngọc gọi:
Thụy Kha: Mai Ngọc, chị đây!
Mai Ngọc giọng cuống quýt trong điện thoại: Chủ tịch, có chuyện không hay rồi ạ.
Thụy Kha: Cứ bình tĩnh, có chuyện gì nói chị nghe xem nào?
Mai Ngọc nói nhát ngừng: Chủ tịch ………… mở mạng ………….. lên xem đi ạ. Rất nhiều thông tin không chính xác và bất lợi về chủ tịch và công ty. Cả công ty đang xôn xao hết lên rồi ạ. Em đang cho tìm hiểu nguồn gốc của những sự việc này.
Thụy Kha có chút bất ngờ, cô lấy Ipad ra: Được rồi, để chị xem. Giờ chị và anh Thìn về công ty ngay.
Mai Ngọc: Vâng, thưa chủ tịch.
Thụy Kha cúp máy, vừa nhìn vào Ipad vừa quay sang nói với Thìn:
– Anh, mình về công ty luôn đi anh. Em có chuyện.
Thìn nghe loáng thoáng câu chuyện của Thụy Kha và Mai Ngọc, anh cũng có chút lo lắng. Chiếc Audi quay đầu ngược về Hà Nội bỏ lại bụi mù mịt phía sau.
—
Trên đường về Hà Nội, trong khi Thìn lái xe thì Thụy Kha lướt web, cô đảo qua các trang báo và mạng xã hội. Thụy Kha còn không tin vào những gì mình đọc được. Hầu như khắp các mặt báo, khắp nơi đâu cũng có thông tin không đúng, hoặc được mô li phê thêm mắm thêm muối vào, mục đích là gì Thụy Kha vẫn chưa thể suy luận ra nhưng cô đoán Hưng Thịnh sẽ vì chuyện này mà gặp sóng gió. Có thể kể ra một vài tiêu đề bài báo như thế này:
“Chủ tịch công ty Hưng Thịnh sống như vợ chồng với chính vệ sĩ của mình”
“Vệ sĩ hay thợ đào mỏ? Câu trả lời có ở công ty Hưng Thịnh”
“Góc khởi nghiệp dành cho các bạn trẻ: Học làm vệ sĩ và cưới bà chủ của mình”
“Thực hư mối quan hệ giữa chủ tịch công ty Hưng Thịnh và vệ sĩ: Tình yêu hay tình dục?”
“Cận cảnh chủ tịch âu yếm vệ sĩ ngay trên trong xe oto – bài do phóng viên hiện trường của báo”
“Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh không chồng nhưng có một đứa con?”
“Bố đứa trẻ là ai? Câu hỏi chỉ có tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh mới trả lời được”
“Phân tích chuyên sâu: Chủ tịch và tổng giám đốc không đàng hoàng, liệu công ty có đàng hoàng không? Câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp”.
“Một số người dân đề nghị thanh kiểm tra toàn bộ chất lượng các công trình của công ty Hưng Thịnh”
“Doanh nghiệp nước ngoài đang hút máu người dân Việt Nam”.
“Có hay không? chuyện công ty Hưng Thịnh chuyển giá ra nước ngoài để tránh nộp thuế tại Việt Nam?”
Và rất nhiều những bài báo khác nữa, họ còn kèm theo những hình ảnh chụp lén hết sức thân mật của Thìn và Thụy Kha, lúc thì ở trên xe oto, lúc thì ở chợ, lúc thì ở trước sân tại nhà riêng .v.v.
Tắt Ipad. Thụy Kha thở một cái thật dài. Thìn lo lắng, vừa rồi trong lúc lái xe, anh có đảo mắt lướt qua các tiêu đề bài báo đó:
– “Thụy Kha, bình tĩnh em”, kèm với đó là một cái vỗ nhẹ vào bàn tay cô.
Thụy Kha hơi nhoẻn cười một chút để anh yên tâm là mình không có làm sao:
– Vâng, em vẫn bình tĩnh mà anh. Em chỉ đang phân vân không biết ai làm ra chuyện này, mục đích của họ là gì.
Trong thương trường, Thìn như một tờ giấy trắng. Anh cũng không có nghi ngờ ai làm chuyện này, ông Toàn thì vẫn đang ở trong tù, còn lâu lắm mới trả án xong. Thìn không nghĩ đến Kim, bởi trước nay anh không va chạm gì với hắn, cũng chỉ mang máng biết hắn là của tập đoàn Kim Ngân, đơn vị chủ quản của trường đạo tạo vệ sĩ mà thôi. Gặp hắn mới chỉ có lần duy nhất cách đây hai tháng rồi.
Xe về tới công ty, Thụy Kha và Thìn tức tốc lên phòng làm việc trên tận tầng 18 của trụ sở mới. Khang trang và hiện đại hơn rất nhiều so với trụ sở cũ. Nhìn ánh mắt nhân viên có phần hoang mang và hơi khang khác so với những ngày trước, Thụy Kha cho đó là bình thường, công ty sóng gió cũng phần nào ảnh hưởng đến tâm lý của nhân viên. Qua khu vực lễ tân, Thụy Kha ra lệnh cho một cô nhân viên lễ tân:
– Báo cho Mai Ngọc lên phòng tôi ngay.
Cô lễ tân đứng dậy và cúi đầu, không dám nhìn vào mặt chủ tịch, người cô run bần bật vì lần đầu tiên chủ tịch nói chuyện với mình:
– Vâng thưa chủ tịch.
Thụy Kha lên đến phòng đã thấy Mai Ngọc và Ánh Tuyết đứng chờ ở cửa rồi. Quên không báo cho các bạn, Ánh Tuyết chửa ba tháng rồi nhé, đừng ai nghĩ linh tinh gì, con đứa bé là của Quang IT. Hai người làm đám cưới cuối năm ngoái, hiện giờ vẫn đang ở cái phòng trọ ở quận Cầu Giấy, nhưng nhà chung cư thì đã mua được rồi, chỉ là người ta đang xây dựng chưa bàn giao thôi.
Nét mặt Mai Ngọc và Ánh Tuyết lo lắng u sầu, Thụy Kha thì không nói gì, nhưng khuôn mặt cô không lộ vẻ hoang mang giống mọi người. Cô đi thẳng vào trong phòng làm việc, Thìn không còn danh chính là vệ sĩ nữa nên không có cái bàn nào ở cửa cả, anh cũng vào cùng Thụy Kha.
Vừa ngồi xuống ghế, Thụy Kha nói luôn:
– Tôi đã đọc những tin tức trên mạng rồi. Giờ Mai Ngọc nói tôi xem những hiểu biết của em.