Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 6: Cảm giác đắng cay đầu tiên trong tình yêu (2)
Tối mùa đông trời như lạnh hơn,lắc cắc có vài hạt mưa. Nghĩ đến chị, nghĩ đến chị đang vui bên người ta tôi lại càng thêm buồn, những hạt mưa mang cái giá lạnh đầu mùa ấy như đang gieo rắc trong lòng tôi. Giận chị quá, nhớ chị nữa. Như có điều gì đó còn day dứt, ngoái cổ lại tôi nhìn vào phòng chị….cửa vẫn đóng chặt, im bặt. một cảm giác nghẹn đắng lại trào lên trong tôi. P ơi! có phải giờ chị đang ấm áp bên người đàn ông kia, còn tôi quay đầu lại lầm lũi bước đi giữa những cơn gió bấc vi vút thổi.
Tiếng nhạc từ quán net cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, chọn máy ngoài cùng rồi ngồi vào đó, tôi như người mất hồn. Chẳng để ý anh chủ quán hỏi gì, tôi ngồi im, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Lẽ ra giờ này tôi đang ở trong phòng chơi game và chờ chị đi làm về hoặc nếu không yêu chị thì tôi cũng đang trăn ấm đệm êm chứ không lạnh lẽo như thế này. P ơi.. nhớ chị nhiều lắm, giận chị cũng thật nhiều. Nếu không yêu chị tôi sẽ không phải lạnh, phải đói như này.
Có lẽ anh chủ quán cũng nhận thấy tôi có chuyện không vui nên anh không hỏi gì nữa, quán chẳng có ai, giờ này mọi người đang bên mâm cơm, hơn nữa thời tiết đột ngột trở lạnh nên chẳng ai muốn đi ra ngoài. Tôi và anh chủ quán mỗi người một máy, ai làm việc người ấy. Chơi gì bây giờ???? Tôi đã chơi game cả buổi chiều nay rồi, mắt mỏi rũ, giờ tôi chỉ thấy lạnh, buồn ngủ và mong chị. Với chiếc heaphone ốp vào tai, nhìn qua tấm cửa kính tìm bóng chị.
Ngoài đường ánh đèn hiu hắt đong đưa theo từng đợt gió. Thi thoảng có vài chiếc xe vụt qua vội vã. Buồn thật. Người ta còn có nhà mà về, còn tôi??? P ơi, e có trong đó không. Tôi tự hỏi.
7h10p! giờ này nếu có phải làm thì chị cũng về đến nhà rồi. Đứng dậy thanh toán tiền máy rồi lững thững đi về xóm. Phòng chị đèn vẫn sáng, nhưng không còn im bặt như lúc chiều. Tiếng chị cười nói vang lên trong đó. Đứng trước cửa phòng chị ngập ngừng một lúc tôi quyết định gõ cửa:
– Cọc cọc cọc – Những âm thanh khô khốc vang lên.
– Anh mở cửa giúp em với. – vẫn cái giọng nhỏ nhẹ của chị.
Người đàn ông mở cửa hờ hờ thò đầu ra hỏi tôi:
– Cậu hỏi P à?
– Dạ vâng ạ. – Tôi đáp.
– P kìa, có cậu nào hỏi em này. – Quay vào nói với chị rồi anh ta lại ngồi vào bàn tiếp tục chơi game.
Tay cầm dao, tay cầm vài cọng hành chị đi về phía tôi. Nhìn thấy tôi, mắt chị sáng lên. Không phải sự ngỡ ngàng hay ánh nhìn của người của người đang che giấu điều gì đó như tôi đang nghĩ về chị, mà tôi nhìn thấy trong mắt chị niềm vui, niềm hạnh phúc như những gì đêm qua chị tâm sự với tôi. Dịu dàng chị hỏi tôi:
– Sao giờ này mới về?
– Về lâu rồi nhưng ngồi ngoài quán nét – Tôi trả lời.
Chị hỏi tiếp:
– Trưa nay học xong đi đâu?
– Sợ về không có chìa khoá vào nhà nên ở lại trường chơi.- Tôi đáp.
– Làm người ta… – Chị buông câu cảm thán.
Thì ra trưa nay tan làm chị rẽ về nhà luôn vì sợ tôi đi học về không có chìa khoá:
– Thế đã ăn gì chưa? – Chị lại hỏi trống không.
– Ăn rồi.- Tôi trả lời.
Quay vào nhà chị lấy chìa khoá đưa cho tôi rồi ghé vào tai tôi chị nhỏ nhẹ:
– Anh về phòng đi cho đỡ lạnh, lát em sang.
Chưa kịp hỏi người đàn ông kia là ai thì chị đã phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi về phòng kèm một nụ cười trìu mến. Về phòng, quẳng sách vở lên bàn trèo lên giường tôi kéo trăn chùm kín từ đầu đến chân. lạnh quá, cả buổi chiều ngồi ở ngoài đường, lạnh, đói lại thêm cảm giác nhớ nhung giận hờn làm tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Thiếp đi lúc nào chẳng biết. Bỗng bên hông bộp bộp bộp – chị ngồi bên cạnh lật trăn ra đập vào người tôi.
– Dậy, dậy.. Anh, dậy đi.
Mở mắt nhìn sang thấy tay chị cầm bộ quần áo tôi thay ra ngày hôm qua, cười cười dúi vào tay tôi chị nói.
– Anh đi tắm đi.
Thì ra sáng nay khi vào phòng tôi đánh răng rửa mặt, chị thấy quần áo bẩn của tôi vứt ở chậu, nên chị bảo tôi đi học để chị khoá cửa. Thực ra khi tôi đi thì chị ở nhà giặt quần áo của tôi xong chị mới đi làm.
Trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc pha lẫn một chút ngượng ngùng tôi quàng tay ôm ngang đùi chị. Chị cười cười rồi giục tôi đi thay quần áo.
Tỉnh dậy hơi lảo đảo vì ngái ngủ vì mệt, tôi cầm quần áo vào nhà tắm định xả nước thì chị nói:
– Anh, để em cắm ấm nước nóng cho anh nhé. Lạnh lắm, tắm nước lạnh làm sao được
Tôi chẳng nói chỉ gật gật. Lúc này sao chị giống như một người vợ hiền lo lắng chăm chút từng tí một cho chồng, lòng tôi thấy có lỗi với chị. Nhìn chị hí húi hứng nước rồi mang vào cắm tôi chỉ muốn đến bên chị ôm chị vào lòng, muốn nói với chị đừng bao giờ rời xa tôi, chị có biết rằng tôi yêu chị nhiều lắm không?!?
Ngồi chờ nước sôi tôi định hỏi chị người đàn ông trong phòng chị là ai thì chị nói:
– Nước sôi thì anh lấy tắm nhé. Em phải về phòng đây.
Rồi chị quay về phòng. Nhìn theo bóng chị tôi lại muốn được ở bên chị đêm nay. Có lẽ chị đã là một phần trong tôi. Yêu chị nhiều lắm P ạ.
Tắm rửa xong thấy đói đói, khoắc chiếc áo liền mũ với cái ô tôi đi ra ngoài đầu xóm ăn cháo. Lúc nãy ngại chị nên nói với chị là ăn rồi vì thực sự lúc đó tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì nữa, chỉ đến bây giờ khi trong lòng đã nhẹ nhõm hơn tôi mới có cảm giác đói, bước qua phòng chị, chị nhìn thấy tôi nhưng có lẽ có người kia nên chị ngại không gọi tôi.
Ăn xong bát cháo, người đã ấm hơn, cũng đỡ mệt. đang lững thững đi về thì thấy tiếng chị từ đằng sau gọi với.
– Anh, chờ em với.
Quay lại thấy chị lụp sụp ô mũ tôi hỏi:
– Em đi đâu đấy, anh kia đâu?
– Em ra quán net tìm anh, thế anh đi đâu mà không thấy anh ở quán net.- chị trả lời.
Tôi đáp:
– Anh đói quá nên ra ngoài ăn bát cháo. Anh kia đâu?
– Vậy mà bảo vợ ăn rồi, đồ… – Chị nói nửa trách móc nửa nũng nịu.
– Vợ nào? – Tôi hỏi.
Chị quàng tay vào tay tôi rồi thì thầm:
– Vợ anh chứ còn vợ nào. Hihi.
– Em ra quán net tìm anh thật à? chứ không phải là đi tiễn anh kia về à?
Chị ngước lên nhìn tôi, véo vào má tôi rồi cười sặc lên:
– Hihi, ghen à? Hihi, chồng ơi là chồng, sao mà…
Tôi đáp:
– Thèm vào ghen, thế anh kia về rồi à. Mà ghen thì làm sao?
– Vâng, anh M, anh trai em đấy, tuần vừa rồi em không về nên anh mang quần áo rét lên cho em đấy.
Tôi chẳng nói gì, nhưng thực sự trong lòng vui vô cùng. Kéo chị lép sát vào người tôi để tránh mưa, tôi và chị sánh đôi đi về xóm.
Đến cửa phòng chị, chị bảo tôi về mang quần áo vừa thay ra sang để chị giặt một thể, Tôi gật đầu rồi ghé vào tai chị thì thầm:
– Anh về học bài, tí em sang ngủ với anh cho ấm nhé. Lạnh lắm, với lại… nhớ nhớ.
Chị cấu vào tay tôi rồi gật đầu, nhắc tôi về nhớ mang quần áo bẩn sang một lần nữa.
Đêm đó tôi và chị lại quấn lấy nhau, đưa nhau về thủa nguyên thuỷ của loài người. Hai lần tôi đưa chị vào cõi thiên thai cũng là hai lần chị đón lấy tất cả những yêu thương, giận hờn,nhớ nhung của tôi vào trong tận sâu trong người chị.
Thời gian lặng lẽ trôi, Tôi với chị quấn quít bên nhau và ngày càng gắn bó hơn. Nhưng rồi chuyện của tôi và chị cũng có một vài người trong xóm trọ để ý. Bắt đầu có những lời xì xào, những lời châm chọc khi chị đi cùng tôi hay những khi chị đi ngang phòng họ.
Tôi biết chị buồn lắm, nhiều lần sang với tôi tôi thấy chị lên giường nằm quay vào tường im lặng, khóe mắt chị hoe đỏ. Thương chị nhiều lắm mà tôi chẳng biết làm gì. Tôi trở lên căm ghét những người ở xóm. Chẳng lẽ có cái quy ước chuẩn nào trong tình yêu? Tình yêu là gì? Chẳng lẽ phụ nữ chỉ được phép yêu người hơn tuổi họ, và như vậy mới được coi là yêu đương đứng đắn? còn như tôi và chị thì không thể tồn tại tình yêu thật sự mà chỉ là sự lợi dụng, là điều cấm kị trong xã hội? Nhiều lần tôi muốn nói cho họ biết để họ đừng chọc ngoáy vào chuyện của người khác, nhưng chị gàn tôi. Chị lo tôi buồn, tôi chán nản, có lần nằm cùng tôi chị thủ thỉ:
– Kệ họ anh ạ. Chỉ cần anh yêu em và ở bên em là được rồi. Anh không nghĩ gì thì em cũng chẳng nghĩ gì cả. Anh đừng cự cãi họ làm gì, yêu anh là em đã xác định và em chấp nhận tất cả. Đừng nói gì anh nhé.
Thương chị hơn bao giờ hết. Thời gian này chắc chị buồn nhiều lắm vì chuyện của tôi và chị trở thành đề tài trong những lần tụ tập hay những buổi trà dư tửu hậu của những người trong xóm.
Buổi sáng chủ nhật chị về quê. Trước khi về chị dặn tôi:
– Anh lên nhà cậu mợ mà chơi, ở xóm làm gì rồi lại buồn. Lúc nào lên em điện vào số nhà cậu thì anh về nhé.
Tôi ậm ừ rồi bảo chị cứ về đi đừng lo lắng gì. Giặt giũ quần áo xong vừa bước ra sân thì gặp ông hàng xóm cách tôi 2 phòng đang ngồi nhăn nhở cười nói với mấy đứa con gái phòng bên cạnh. Thấy tôi ông ấy nói với giọng diễu cợt, và như kiểu làm trò cho mấy đứa kia cười:
– A.. T, anh nghe nói dạo này chú chuyển sang làm bên hàng không à?
Tiếp tục nhăn nhở hắn nói tiếp:
– Nghề đấy giờ khá đấy, hái ra tiền đấy. Cố gắng mà kiếm chác chú ạ.
Rồi hắn cùng mấy con trong phòng phá lên cười. Tôi cố trấn tính hỏi lại hắn:
– Anh nói thế là sao? Em không hiểu lắm.
– Hừ, chú mày… con P cũng ngon đấy, thế đã làm ăn gì chưa. Mà giờ chắc chú không phải xin tiền nhà nữa đâu nhỉ. Kể thì bố mẹ chú nuôi chú ăn học cũng nhàn đấy.
Tôi nghĩ không thể nhún nhường với cái lũ nhiều chuyện này nữa và cũng không thể kìm chế được nữa tôi với cây gậy chọc quần áo dựng ở bờ tường lao thẳng vào hắn và quật. Hắn né được rồi cầm cái ghế đang ngồi choảng thằng vào người tôi. Không kịp tránh tôi lĩnh chọn chiếc ghế vào vai, điên tiết nhặt ghế lên tôi phi thẳng vào vừa đạp vừa cầm ghế đập vào lưng hắn.