Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 41
Thấy tôi còn chần chừ, em tủm tỉm cười rồi kéo tay tôi đi theo em. Thấy em đỏ mặt thẹn thùng tôi hỏi:
– Sao đấy?
– Không ạ…
Tôi cười cười rồi hỏi lại:
– Sao thế?
Em ấp úng:
– Không sao ạ…hihi. Đang đứng ngoài ban công tối quá… vào nhà… đèn sáng… nhìn thấy anh… em thấy… thế nào ấy. hihi…
– Thế nào là thế nào…
Em thẹn thùng:
– Không biết..hi hi… Thôi anh lên phòng đi ngủ đi mai còn đi làm.
– Ừm, em cũng đi ngủ đi nhé.
– Vâng ạ.
Khép cửa phòng, tắt điện nằm xuống tôi miên man suy nghĩ. Nghĩ đến em rồi lại nhớ đến chị ngày nào. Giờ này chị…, phù… tôi thở dài rồi cố gắng gạt bỏ đi những hình ảnh cùng bao cảm xúc đan xen lẫn lộn giữa em và chị. Biết là sẽ khó khăn lắm bởi những ký ức của chị trong tôi là rất nhiều và sâu đậm nhưng thôi… có lẽ thời gian rồi sẽ phai nhòa. Bên mình giờ đây là em cơ mà, chuyện của mình và chị hiện tại cũng đã qua, chị đã có cuộc sống riêng, mình không được nghĩ về chị nhiều nữa bởi em cũng xinh và ngoan hiền lắm cơ mà…Tôi thầm nhủ và lại nằm miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Sáng sớm tinh mơ tôi dậy đi tập thể dục. Xuống tầng 2 thấy phòng em lờ mờ sáng cùng tiếng nhạc khe khẽ phát ra. Mọi ngày giờ này khi tôi dậy đi tập em vẫn còn ngủ. Hôm nay có lẽ em dậy rồi và bật máy tính nghe nhạc. Tiến lại phòng em tôi gõ cửa: cọc…cọc…cọc.
– Anh T…
– Sao em dậy sớm thế, lạnh thế này sao không ngủ thêm một lúc nữa.
Có lẽ vẫn còn ngại ngùng em ấp úng:
– Em…
Trời mùa đông hơn 5 giờ sáng mà trời vẫn tối om, căn phòng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ chiếc màn hình máy tính phát ra. Sau một hồi nhìn em tôi kéo em vào lòng. Em ngượng ngùng nói khe khẽ:
– Anh đi tập đi.
– Ôm em một lúc cho ấm đã.
– Hihi…
Rồi em lại gục đầu vào vai tôi. Hạnh phúc buổi sớm mai. Tiếng nhạc vẫn khe khẽ phát ra từ bộ loa vi tính: “Rồi từ đây….”
http://hn.nhac.vui.vn/roi-tu-day-ngoc-linh-m67864c3p1951a3627.html
Ngày hôm qua,
Chợt biết nhớ biết ngóng trông ai
Hỏi lòng tình yêu đang đến
Hay nhớ thương ngẩn ngơ thế thôi
Rồi hôm nay em không thấy anh
Bồi hồi mong đến mai trời sáng
Được trông thấy ai kia dù trong giây phút.
Rồi một đêm
Một khúc hát thắm thiết qua đây
Cùng một tình yêu trong đó
Chàng đã trao đến em sớm mai
Và tình em nương theo gió bay
Tìm lời thơ nối khúc nhạc đó
Hoà ca đến mai sau
Tình yêu mãi ngân vang.
Rồi từ đây
Bên em nhé anh của em
Em xin hứa yêu mình anh
Bao nhiêu dấu yêu gởi hết cho anh
Rồi một mai
Đôi ta lỡ xa rời nhau
Con tim vẫn luôn bền lâu
Trao nhau muôn lời về sau
Tình luôn đậm sâu.
Đứng ôm tôi thêm một lúc em đẩy tôi ra rồi nói:
– Thôi anh đi tập đi rồi còn về đi làm.
– Ừm, anh đi nhé.
– Vâng ạ.
Những ngày sau đó tôi và em chỉ gặp nhau một lúc mỗi buổi sáng trước khi tôi đi làm và buổi tối trước khi tôi đi ngủ. Tôi đã quen dần với việc có em bên cạnh. Những nụ hôn vẫn còn vụng dại ngoài ban công, những cái ôm ấm áp cùng những suy nghĩ non nớt khi lần đầu tiên bước chân vào tình yêu làm tôi cảm nhận được sự trong trắng vẹn nguyên trong em. Yêu em nhiều lắm, lần này tôi sẽ cố gắng để giữ thật chặt tình yêu của mình. Tôi sẽ cố gắng lo lắng cho em và chỉ nghĩ đến một mình em thôi.
Chiều cuối tuần, kết thúc chuyến công tác bố tôi tạt qua nhà rồi chờ cu Th đi học về sau đó bố tôi cùng cu Th về quê 2 ngày cuối tuần. Tan làm tôi về nhà nhưng chưa thấy em đi học về. Nhấc máy gọi cho em thì em tắt máy nhắn lại: “Em đang trong lớp, không nghe điện được, anh về nhà rồi à”. Tôi nhắn lại: “Anh được nghỉ sớm, anh xuống đón em nhé”. Em hạnh phúc: “Vâng, hihi. 20 phút nữa em được nghỉ”.
Ăn cơm xong tôi lấy xe đưa em đến nhà mấy thằng bạn học cùng Đại học với tôi. Thời gian này chúng tôi không phải lên lớp mà chỉ ở nhà làm bài tập, cộng với việc tôi không còn ở trọ nữa nên anh em cũng ít gặp nhau. Vẫn là mấy ông bạn chí cốt suốt 4 năm qua. Hồn nhiên và vô tư. Dù người đi cùng tôi có là ai thì chúng cũng chẳng quan tâm, mặc kệ hôm qua là chị hôm nay là em thì chúng vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện, châm chọc, xỏ xoáy. Có lẽ yêu ai chúng cũng… hết sức vun vén. :)>-
Sau vài trận solo đế chế rồi cùng nhau đi ăn ốc, từ biệt hội bạn tôi và em đi về. Thấy em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cầm tay em tôi trêu:
– Tối nay anh xuống thức nói chuyện với em nhé.
– Mai anh không phải đi làm à?
– Mai anh được nghỉ. Đêm nay thức cùng anh nhé.
Không trả lời em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cảm giác hạnh phúc bồi hồi hòa cùng mùi thơm đặc trưng của khoai nướng, ngô luộc đang bốc khói nghi ngút từ những gánh hàng rong ven đường làm cho tối mùa đông không còn lạnh lẽo mà ấm áp hơn hẳn. Đêm nay có em, một đêm đông hạnh phúc.
Thời gian cứ thế êm đềm trôi, em bên tôi lo lắng quan tâm và ân cần chăm sóc cho tôi. Còn chị, từ ngày chị đi lấy chồng tôi và chị gần như không còn liên lạc với nhau nữa. Nhiều đêm thức làm đồ án tốt nghiệp, tôi nhớ chị vô cùng, nhiều đêm nằm mãi mà không sao chợp mắt được bởi những băn khoăn về chị. Không biết cuộc sống của chị bây giờ thế nào, chị vui hay buồn, chị có được hạnh phúc hay không. Bao lần soạn tin nhắn cho chị xong tôi lại xóa đi không gửi vì sợ chị buồn, sợ chị không ở một mình, vả lại bây giờ chị đã có gia đình riêng, còn chồng chị và cả cuộc sống riêng của gia đình chị nữa. Có lẽ tôi phải cố gắng quên chị thôi. Hai năm rồi còn gì – Tôi tự nhủ.
Bốn năm đại học ì ạch mãi rồi cũng qua đi, sau khi hoàn thành và bảo vệ thành công đồ án tốt nghiệp, chiều nay cầm tấm bằng đại học trên tay mà lòng tôi rưng rưng nghẹn ngào. Vô thức tôi lấy điện thoại ra bấm số của chị và gọi mà chẳng hề nghĩ gì đến em. Chỉ đến khi tôi nhìn xuống màn hình và thấy hiển thị đang thực hiện cuộc gọi với chị tôi mới vội vã tắt đi. Lục trong danh bạ tôi định bấm số của em thì chị gọi lại:
– Alo.
Giọng chị buồn bã:
– Anh gọi cho em à.
Tôi trả lời:
– Anh… anh bấm nhầm số thôi. Anh xin lỗi.
– Vâng, thế nói chuyện với em một lúc không được hay sao?
– Ừm, em đang ở cơ quan à.
– Vâng, anh có khỏe không? Dạo này công việc thế nào, anh ra trường chưa?
– Anh vừa lên trường lấy bằng.
Sau một chút im lặng chị nói tiếp:
– Chúc mừng anh nhé.
– Ừm… em dạo này thế nào.
Tiếng thở dài của chị vang lên, rồi chị lại im lặng. 30 giây sau chị mới nói khe khẽ:
– Em và chồng em ra tòa được 2 tuần rồi.
Lòng tôi thắt lại xót xa mà chẳng biết nói gì. Tại sao lại thế, tại sao khó khăn vất vả cứ mãi vây lấy cuộc đời của chị như vậy, tại sao. Nghe chị nói xong tôi chỉ còn biết thở dài.
– Anh ơi, anh… – Chị gọi với trong điện thoại.
– Ừm. sao thế em. – Tôi lí nhí.
– Em tưởng anh không còn cầm máy.
– Bố mẹ và cu Th có khỏe không?
– Khỏe… khỏe em ạ. – Tôi vẫn miên man suy nghĩ.
– Anh cho em hỏi lời gửi thăm cô chú và Th nhé. Cũng lâu lắm rồi anh nhỉ.
– Ừm.
– Thôi anh về nhà đi. À, thế anh tốt nghiệp loại gì?
Nghẹn đắng cổ họng, nặng nề lắm tôi mới cất thành lời.
– Khá… em ạ.
– Vâng, chúc mừng anh. Em chỉ sợ vì em mà bằng của anh không được tốt. Thôi em cúp máy nhá, em làm việc tiếp đây. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Chị cúp máy rồi mà tôi chẳng thể nhấc chân đi được. Tại sao…….? Đau đớn và xót xa tôi nhìn xuống tấm bằng đại học đỏ chót trên tay mà nỗi ân hận dâng lên ngút ngàn. Giá như ngày ấy…
Đang miên man suy nghĩ thì mấy thằng bạn thân với tôi trong suốt 4 năm qua đến bá vai bá cổ rồi hẹn hò tối nay đi liên hoan ăn mừng và tiện thể chia tay chúng nó luôn. Lòng dạ rối bời tôi chỉ còn biết ậm ừ rồi lấy xe đi về mà quên cả việc xuống trường đón em. Thương chị quá. Ngày xưa đã bao lần tôi hẹn chị chỉ cần lấy được bằng đại học tôi sẽ xin phép bố mẹ cưới chị vậy mà giờ đây… ngày tôi đạt được ước vọng thì cũng là ngày tôi biết tin hạnh phúc riêng của chị tan vỡ. Xót xa quá. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Em nói tan học không thấy tôi nhưng sợ tôi bận nên không dám gọi mà vẫn đứng chờ tôi mặc dù em đã tan được 45 phút rồi.Vội vã xuống lấy xe tôi phi thẳng đến cổng trường đón em. Cả quãng đường về tôi chỉ miên man nghĩ đến chị mà chẳng nói với em lời nào. Về đến nhà, không như mọi ngày sau khi đón em về tôi cùng em nấu cơm hoặc ngồi ở phòng khách xem tivi em nhờ gì thì làm mà hôm nay về đến nhà tôi chẳng buồn trả lời những câu hỏi của em và của cu Th, vứt tấm bằng đại học xuống bàn uống nước tôi lao thẳng lên phòng nằm chán nản. Thương chị, cùng với đó là cảm giác có lỗi với chị trào lên trong tôi. Tại sao, tại sao lại như thế? Nhấc điện thoại tôi gọi cho Hương để hỏi sự tình ra sao, Hương nói:
“Chồng chị là một người bạn cùng công ty lão M. Không biết vì buôn bán thua lỗ hay lô đề cờ bạc mà người ta đến tịch thu ngôi nhà mà chị và gã đang ở. Sau khi ngược xuôi lo lắng chạy vạy chị vay mượn thêm ít tiền cộng với vốn liếng mà chị dành dụm được bấy lâu nay nên chị cũng chuộc lại được ngôi nhà. Tưởng rằng như thế là đã yên thân nhưng đúng lúc đó chị lại phát hiện ra gã chồng bồ bịch bên ngoài, không chịu được nữa nên chị quyết định ly hôn”.