Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 40
Một buổi chiều cuối năm. Sau bao ngày mưa gió sụt sùi chiều nay nắng vàng ươm rực rỡ. Đang ngồi trong công ty thì H điện cho tôi. Em nói học xong em có việc nên nhờ tôi xuống đưa em đi. Bỗng thấy một chút vui trong lòng, cúp máy tôi xin phép anh trưởng phòng về sớm rồi qua thẳng cổng trường chờ em. Từ trong trường đi ra trên tay em khệ lệ ôm mấy bó hoa ly tím. Nhìn tôi e ấp em nói:
– Đưa em đi mua mấy thứ, tối bạn em nó đến chơi. Hôm nay là sinh nhật em.
Rồi em đứng nhìn tôi tủm tỉm cười. Còn tôi gãi đầu gãi tai ngượng ngùng. Trước đây khi chưa lên học đại học, năm nào đến ngày sinh nhật em em cũng mời anh em tôi sang chơi và hồi đó vì cũng nhớ ngày sinh của em nên mỗi khi đến sinh nhật em là từ buổi chiều tôi và cu Th đã xin tiền mẹ đi mua quà để tối sang tặng em. Ngày đó còn ngây thơ nên sang sinh nhật em lần thì tập vở cái bút, lần thì mẹ tôi đi mua bộ quần áo rồi đóng gói cẩn thận xong mới đưa cho anh em tôi sang tặng em. Vậy mà hai năm nay tôi không còn nhớ đến ngày sinh nhật của em nữa. Quay sang nhìn em tôi ấp úng:
– Ừm, em… lên xe đi. Mà sao sáng nay không nói gì với anh?
– Em tưởng anh vẫn nhớ sinh nhật em, với lại em cũng định chẳng làm gì nhưng mà nay mấy đứa bạn thân chúng nó gọi điện bảo chuẩn bị tối chúng nó đến chơi.
– Ừm, thế giờ đi chợ nào. Mà em định mua gì.
– Lên gần nhà mình thì mua cũng được anh ạ. Em mua ít thức ăn về nấu cơm thôi. Có mấy người thôi anh ạ. Anh T ơi, nay bác có về nhà không?
– Bố anh đi công tác trong Nghệ An rồi.
– Vậy thì lát về nhà em gọi điện xin phép bác cho em tổ chức sinh nhật ở nhà mình.
– Không sao đâu em ạ. Bố anh không nói gì đâu.
– Thôi em cứ gọi xin phép bác một cái.
– Ừm.
Về đến nhà em hì hụi nấu nướng, còn tôi tranh thủ tắm rửa. Tắm rửa xong tôi định lấy xe đi ra phố tìm cửa hàng mua quà tặng em thì gặp cu Th đi học về (Năm đầu tiên cu Th không kịp bình phục thi ĐH nên phải chờ đến năm nay thi tiếp và đỗ ĐH Thương Mại ). Tôi hỏi:
– Mày mua quà tặng H chưa, anh với mày đi mua đi.
– Thôi anh đi mua quà của anh đi. Em đóng tiền cùng với hội bạn lớp cấp 3 rồi. Chắc tẹo nữa chúng nó đến.
– Ừm, thế tao đi mua vậy.
– À, thế anh định mua gì đấy?
– Hỏi làm gì, vào nấu cơm với H đi.
– Em hỏi để biết.
Nói xong nó cười he he rồi đi vào nhà ăn nấu cơm cùng em. Lấy xe ra phố, vừa đi vừa nghĩ mà tôi chẳng biết mua gì tặng em, chỉ khi đã lang thang đến tận Phố Chùa Bộc tôi mới quyết định rẽ vào một cửa hàng quần áo. Chọn lựa xong tôi nhờ cô nhân viên bán hàng gói một chiếc áo khoác màu cam vào hộp rồi đi về. Đang trên đường về thì bố tôi gọi, không biết có chuyện gì vì sáng nay bố tôi vừa từ nhà đi công tác. Tôi nhấc máy:
– Bố ạ.
– Ừ. Con đi làm về chưa?
– Con về rồi, có chuyện gì thế ạ.
– Ừ thì nãy tao thấy con H gọi điện xin phép tổ chức sinh nhật ở nhà. Thế anh em chúng mày đã chuẩn bị gì chưa. Ăn mặn hay ăn ngọt.
– Có gì đâu, có mấy đứa bạn của H với thằng Th nhà mình thôi. Nãy con đưa H đi mua thức ăn rồi.
– Ừ, ít hay nhiều thì cũng phải làm cho nó đàng hoàng. Thế hai đứa mua gì rồi.
– Con mua đồ ăn lẩu thôi.
– Ừm, hỏi em xem nó có còn tiền không, không thì đưa thêm cho em.
– Vâng ạ.
– Ừ, thế thôi nhé.
Tối hôm đó sau khi mọi người về hết tôi và Th vào phòng em chơi. Cầm gói quà mua khi chiều tôi đưa cho em rồi nói:
– Chúc mừng sinh nhật em. Học tốt nhé.
Đưa hai tay ra đỡ hộp quà của tôi em đỏ mặt ngại ngùng rồi nói khe khẽ:
– Em cảm ơn anh.
Cu Th ngồi bên cạnh nhìn tôi cười hềnh hệch rồi nói:
– Sao nay sếp e thẹn thế. Nói mỗi thế thôi à. Hay là vì có em ở đây nên ngại. he.. he.. he.
– Thằng bệnh này.
Tôi quay sang nói với cu Th. Còn em thì vẫn đỏ mặt thẹn thùng. Sau đó tôi cùng em và cu Th ngồi nói chuyện vu vơ, từ chuyện ở quê cho đến chuyện lớp học cu Th với nhập học, chuyện lớp em, rồi cả chuyện học hành và công việc của tôi. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi nói chuyện cùng em nhiều như thế. Bình thường tôi chỉ gặp em vào bữa cơm tối bởi sáng tôi đi học về thì em và Th đã nấu cơm ăn xong và đi học (vì em và cu Th đều học chiều). Buổi tối ăn xong 3 anh em ai về phòng người ấy nên cũng chẳng mấy khi chuyện trò cùng nhau. Hôm nay ngồi nói chuyện cùng em tôi mới để ý, em đã thay đổi. Em người lớn hơn, ý tứ hơn so với ngày xưa và cả khi lên ôn thi. Thi thoảng em vẫn nhìn tôi rồi lại vội vã quay đi. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại của bạn. Để em ngồi nói chuyện cùng cu Th tôi đi ra ngoài ban công đứng nghe điện. Nghe xong tôi đứng nhìn ra khoảng đất trống trước mặt và nghĩ ngợi đến những chuyện vu vơ. Chẳng hiểu sao tối nay tôi nghĩ đến em nhiều đến vậy. Thời gian qua vì quá đau đớn và buồn rầu bởi chuyện của tôi và chị nên tôi không để ý đến sự quan tâm của em dành cho tôi. Còn bây giờ chị đã có gia đình riêng, buồn đau mãi có lẽ cũng chẳng ích gì. Nghĩ đến em tôi chợt thấy ấm áp trong lòng. Nhưng chẳng biết em đã có người yêu chưa, năm nay đã là năm học đại học thứ 2 của em rồi, nhanh quá. Mới ngày nào…
– Anh T, anh đứng đây làm gì thế? Không lạnh à?
Em gọi làm tôi giật mình, những suy nghĩ cũng theo đó tan biến.
– Ừm, anh đứng chơi thôi. Thằng Th đâu?
– Nó về phòng nó rồi anh ạ.
– Em buồn ngủ chưa? Đã chuẩn bị đi ngủ chưa?
– Em chưa, anh cứ ở đây mà chơi.
– Ừm.
Rồi tôi lại nhìn ra khoảng đất trống sau nhà. Em đứng cạnh tôi bám vào lan can. Sau một hồi im lặng em nói:
– Em cảm ơn anh nhé.
– Ừm. Có gì đâu. Nay em vui không.
– Em vui anh ạ.
Ngập ngừng tôi hỏi em:
– Mà nay sinh nhật em sao không thấy bạn trai em đến.
– Em…
Em định nói gì đó rồi lại thôi, mặt em ửng hồng. Quay sang tôi hỏi em:
– Em có bạn trai chưa?
– Em… em chưa yêu ai. Anh… có người yêu chưa?
Tôi im lặng đứng nhìn ra khoảng tối trước mặt. Một thoáng hình dung về những tháng ngày bên chị lại hiện về trong tôi. Chẳng biết giờ này chị đang làm gì. Chị có hạnh phúc không. Nếu giờ tôi yêu người khác không biết chị có buồn, có giận tôi không. Vừa nghĩ đến chị tôi vừa thở dài… 20 phút trôi qua sau câu hỏi của em, tôi và em đứng cạnh nhau mà chẳng ai nói với nhau câu nào nữa. Gió đêm vẫn vi vút thổi. Lấy hết can đảm tôi đưa tay sang nắm lấy tay em. Em nhìn tôi bối rối nhưng không phản ứng. Quay sang tôi em khẽ hỏi:
– Anh… anh đã có người yêu chưa.
Nắm chặt tay em hơn, nhìn em tôi khẽ lắc đầu. Em cúi mặt thẹn thùng. Im lặng một hồi lâu em nói:
– Anh lên đi ngủ đi mai còn đi làm.
– Anh thích đứng như này một lúc nữa.
– Nhưng Th biết…
Kéo em vào lòng tôi ôm em thật chặt. Em khẽ quàng tay ôm tôi. Em thủ thỉ:
– Anh sắp ra trường rồi nhỉ.
– Ừm. Sao em lại hỏi thế.
– Không, em hỏi vậy thôi.
Nâng cằm em lên tôi cúi xuống hôn em. Nụ hôn vụng dại của em… không nồng nhiệt nóng bỏng như người ta nhưng tôi cảm nhận được sự trắng trong tinh khiết. Tôi thì thầm:
– Anh yêu em.
Em xiết chặt đôi tay, ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống em dụi đầu vào ngực tôi. Tiếng sụt sịt của em làm tôi giật mình. Nâng cằm em lên… 2 hàng nước mắt chảy dài trên gò má em. Một thoáng hoảng hốt tôi hỏi em:
– Sao em khóc.
Em lắc đầu rồi lại cúi xuống gục đầu vào ngực tôi. Xiết chặt cánh tay thêm một lần nữa vừa sụt sịt em vừa thì thầm:
– Em cảm ơn anh. Em vui quá thôi.
Ôm chặt em vào lòng tôi lại hôn em một lần nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời. Tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi tìm lại được cảm giác ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá như thế này nữa. Đêm nay lạnh lắm nhưng sao lòng tôi ấm đến lạ lùng.
Ôm chặt em vào lòng tôi lại hôn em một lần nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời. Tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi tìm lại được cảm giác ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá như thế này nữa. Nhưng đêm nay hơi ấm từ em đã dịu dàng len lỏi và lan tỏa sang tôi theo từng nụ hôn, từng cái xiết tay. Một chút bồi hồi bởi đã lâu lắm rồi tôi không còn có điều gì đó để chờ đợi và cũng đã lâu lắm rồi tôi không được quan tâm lo lắng cho một ai đó…
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, màn đêm buông xuống và mang theo sự im lặng bao trùm cả thành phố nhưng tôi và em vẫn chẳng muốn rời nhau. Cảm giác xốn xang trong tim sau hơn một năm bầm dập làm tôi chỉ muốn thời gian dừng lại để cho tôi nhâm nhi hạnh phúc. Cúi xuống nhìn em đang im lặng gục đầu vào vai mình tôi thầm cảm ơn em bởi bao sự quan tâm lo lắng của em dành cho tôi trong thời gian qua. Khẽ đưa cánh tay ra sau lưng em tôi đan vào nhau rồi xiết chặt. Em ngước lên nhìn tôi e ấp thẹn thùng, tôi cúi xuống nhìn em hạnh phúc… chụt…chụt…chụt… những nụ hôn dài bất tận cho đến khi những tiếng toong… toong… toong… của chiếc đồng hồ dưới phòng khách ngân lên báo hiệu đã bước sang ngày mới em mới đẩy tôi ra và khẽ nói:
– Anh ơi, vào nhà đi. Sương xuống lạnh lắm.