Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 36
Bố tôi dứt khoát:
– Nếu hai bác lên thăm cháu vì tình cảm với hộp sữa cân đường thì vợ chồng tôi không từ chối. Nhưng nếu vì việc xin xỏ cho cháu nhà bác và chuyện đền bù hay khắc phục gì đó… thì như tôi đã nói rồi đấy, vợ chồng tôi không chấp nhận bất cứ thứ gì cả. Còn việc xử nặng hay nhẹ là do pháp luật, họ sẽ điều tra và căn cứ vào các tình tiết để định tội. Về phía vợ chồng tôi, ngoài yêu cầu công an can thiệp vợ chồng tôi sẽ không làm thêm bất cứ điều gì nữa kể cả là tăng nặng hay giảm nhẹ cho cháu nhà bác đâu. Pháp luật đã quy định hết cả rồi. Bác cất cái này đi.
Quá căng thẳng bố tôi quay sang bác người nhà bệnh nhân giường bên cạnh xin thuốc lá. Định châm thì mẹ tôi can vì trong phòng có nhiều bệnh nhân. Vân vê điếu thuốc trên tay bố tôi định đi ra hành lang đứng hút thì hai bác đi cùng bố mẹ chị lên tiếng:
– Xin phép hai bác cho tôi có ý kiến.
Ngồi lại cạnh mẹ tôi, bố tôi nói:
– Xin lỗi hai bác. Mải việc mà em chưa hỏi được. Hai bác là…?
– Chúng tôi là người đầu tiên phát hiện ra cháu nhà mình sau khi bị đánh rồi gọi mọi người đến sơ cứu cho hai cháu.
Nghe thấy vậy mẹ tôi liền quay sang cảm ơn rối rít:
– Thật sự là phúc đức cho vợ chồng em. Nếu không gặp được hai bác không biết rồi con nhà em sẽ thế nào nữa.
Đưa tay ra bắt tay bác trai, bố tôi hỏi lại:
(Thật ra thì sau này khi cu Th ra viện và trong một bữa cơm mẹ tôi hỏi bố tôi tại sao người ta cứu con mình mà hôm ở viện bố tôi lại hỏi nhiều thế.Bố tôi nói: Bệnh nghề nghiệp. Nghi ngờ chúng nó đánh xong thấy hậu quả nghiêm trọng nên nhờ người từ nhà ra cứu rồi hôm nay lại cho người đó lên xin nhằm giảm nhẹ tội vì thế bố tôi mới hỏi rõ thời gian hai bác kia gặp anh em tôi sau khi anh em tôi bị đánh và khoảng cách từ đám cưới ra chỗ chúng tôi bị lão M chặn đánh xem có khớp thời gian không nhằm xác định xem hai vợ chồng bác kia cứu anh em tôi là ngẫu nhiên hay do sắp đặt trước).
– Xin lỗi bác, em muốn hỏi một chút. Hai bác phát hiện ra con nhà em khi nào? Sau khi con nhà em bị chúng nó đánh bao lâu?
– Tôi nghĩ chắc tụi nó vừa rút về thì vợ chồng tôi đi đến.
– Vậy là khoảng chưa đến 1 phút hoặc 1 phút phải không bác.
– Vâng.
– Xin phép bác cho tôi hỏi thêm là từ đám cưới ra chỗ hai cháu nhà tôi bị chúng nó đánh là bao xa bác nhỉ?
– Cũng phải đến gần 2km đấy bác ạ.
Quay sang tôi bố tôi hỏi:
– T, có phải không con? Con nhớ hai bác này chứ?
– Vâng, con nhớ ạ. – Tôi trả lời.
Bác trai lại xin phép nói tiếp:
– Tôi lên đây không phải là để báo công hay đòi hỏi gì vì đã cứu hai cháu nhà mình. Thật ra thì trong hoàn cảnh đó ai cũng làm vậy cả thôi. Thấy các cháu như thế thì cũng phải dừng lại mà cứu giúp chúng nó. Tôi cũng chẳng nói giấu gì hai bác. Tôi là chú ruột của con Phương và thằng M đây. Hôm đó vợ chồng tôi cũng đang trên đường từ đám cưới chị gái thằng M về thì thấy cháu nhà mình nằm vật bên đường, thấy nó lết đi tôi nghĩ là nó cố đến cái xe để đi về nhưng đỗ xuống mới thấy nó chỉ xuống thằng cu này đang vẫy vùng dưới máng nước. Vớt được thằng cu dưới máng lên thì thằng này ở trên đã ngất lịm rồi.
– Vâng. Bác cứ nói tiếp đi. – Bố tôi chăm chú.
Bác trai kể tiếp:
– Hai thằng đều bất tỉnh nên tôi không biết được chúng nó là người thôn nào để mà thông báo. Quay ra xem biển số xe thì tôi mới ngớ người ra vì đó là xe con Phương nhà anh chị tôi đây. Tôi mới điện về cho cái Phương. Rồi anh chị, cô dì, chú bác thằng M đây mới ra sơ cứu cho 2 cháu nhà mình. Chứ một mình vợ chồng tôi thì… thú thực là cũng không làm gì được. Nhìn thấy các cháu như vậy vợ chồng tôi cũng bạt hồn bạt vía hết cả rồi.
– Vợ chồng em vô cùng biết ơn hai bác. Chẳng biết đền đáp hai bác như thế nào. – Mẹ tôi chen vào.
Bác trai nói tiếp:
– Thôi giờ thì mọi chuyện cũng đã qua. Cháu nhà mình cũng qua cơn nguy kịch rồi. Tôi thì tôi cũng không bao che cho thằng M làm gì. Có như nào tôi nói hết với hai bác rồi. Hai hôm nay anh chị tôi đây cũng chửi cũng mắng nó nhiều lắm. Thật chẳng cái dại nào giống cái dại nào. Thôi thì nó chót dại thì xin hai bác cho nó cơ hội sửa chữa. Coi như vì nể tình tôi và anh chị tôi mà tha cho nó. Còn đây là điện thoại của hai cháu. Chắc nó bị văng ra lúc chúng nó va chạm với nhau. Tôi nhặt lại rồi đưa cho con Phượng nhưng có lẽ nó quên nên hôm qua nó không đưa cho cháu nhà mình được.
Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, thở dài bố tôi nói:
– Trước hết em cảm ơn hai bác đã cứu con em và còn lên đây thăm cháu nhà em. Còn chuyện của tụi này thì… tạm thời vợ chồng em sẽ chờ cho cháu nhà em bình phục rồi tính tiếp.
Thở dài bố tôi nói tiếp:
– Con cái, mình đẻ nó ra thì mình cũng phải giáo dục cho đến nơi đến chốn. Có thể ở nhà anh chị vì thương con mà chiều chuộng chúng nó để rồi chúng nó sinh hư và nghĩ mình làm gì cũng được, bắt nạt bố mẹ anh chị em trong nhà quen rồi. Nhưng nếu anh chị không giáo dục cho nó cách ứng xử bên ngoài thì nó sẽ mang những thói hư tật xấu từ trong gia đình đó ra và ứng xử với người ngoài. Như vậy không sớm thì muộn anh chị cũng sẽ nhận hậu quả. Trước tiên là khổ nó rồi sẽ khổ đến anh chị. Vì xã hội có quy luật đào thải, và xã hội thì không bao giờ chiều chuộng ai cả. Thôi giờ em phải về nhà xem qua nhà cửa thế nào. Mọi việc ngày hôm nay vợ chồng em sẽ suy nghĩ.
Có lẽ hiểu được như vậy là bố mẹ tôi đồng ý bỏ qua cho lão M vì vậy bố mẹ chị không còn quá căng thẳng và lo lắng như khi vừa đến đây. Cảm ơn bố mẹ tôi xong, một lần nữa bố chị lại đưa cho bố tôi chiếc phong bì hôm trước và thêm một chiếc hôm nay nhưng bố tôi kiên quyết không nhận. Chào bố mẹ chị và hai bác kia, không thèm nhìn mặt lão M bố tôi xuống lấy xe đi về.
Lão M có vẻ bớt sợ sệt hơn sau khi bố tôi về. Hắn lại nhơn lên như chưa có chuyện gì xảy ra, rút điếu thuốc hắn định châm thì bị chú hắn giật khỏi miệng rồi chửi hắn. Nhìn hắn lúc này nỗi uất ức trong tôi lại trào lên. Thật lòng trong tôi lúc này là sự giằng xé. Nhìn em tôi tôi chỉ muốn nói với bố mẹ tôi rằng với những gì hắn đã gây ra thì không thể tha thứ cho hắn được, nhưng rồi nghĩ đến chị… nghĩ đến chị tôi lại im lặng và để mặc bố mẹ tôi giải quyết. Chỉ thương chị và em tôi. Nghĩ đến chị, nghĩ đến cu Th mà thấy đắng lòng. Với chị chị phải lo lắng, chị phải khổ tâm dằn vặt. Chị nghĩ vì chị, vì người nhà chị mà anh em tôi phải đau đớn, bố mẹ tôi phải vất vả xót xa. Và hơn cả có lẽ chị lo lắng con đường để tôi và chị bấy lâu nay vun đắp để cùng nhau đi đến cái đích cuối cùng từ nay sẽ hẹp đi và sẽ nhiều trông gai sóng gió hơn, và chiều nay thì… chiều nay chị đã quyết tâm từ bỏ con đường đó có lẽ bởi chị nghĩ bố mẹ tôi sẽ không tha thứ cho anh trai chị và sẽ không bao giờ chấp nhận chị là vợ của tôi chỉ vì những gì mà anh trai chị đã gây ra. Còn em tôi, sau trận đòn đêm qua giờ đây ánh mắt nó đã dại hẳn đi. Nó không chỉ phải chịu những đớn đau về thể xác mà giờ đây bao hoài bão của nó cũng đã tan thành mây khói.
Ngồi thêm một lúc bố mẹ chị cùng lão M và hai bác kia xin phép mẹ tôi ra về. Thấy mẹ tôi mệt mỏi sau một ngày đêm canh cho cu Th tôi nói mẹ đi về nghỉ để tôi ở lại trông Th nhưng mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói lát cậu mợ xuống mẹ tôi sẽ đi cùng mợ lên nhà cậu mợ tôi nghỉ. Còn cậu tôi sẽ ở lại trông cu Th đêm nay. Gần 6h mẹ tôi giục tôi và H đi về chuẩn bị cơm nước và nhắc tôi cố gắng ăn để còn uống thuốc.
Chào mẹ và cu Th tôi và H cùng nhau xuống bắt xe bus đi về xóm trọ. Trời đã tạnh mưa, những tia nắng cuối ngày chen nhau len lỏi qua từng khóm lá vẫn còn ẩm ướt. Không khí giờ đây đã trong lành và mát mẻ hơn. Nghĩ đến chị, không biết giờ này chị đang làm gì. Giờ đây mọi việc đã qua rồi, anh trai chị tạm thời được yên ổn, bố mẹ chị hẳn cũng sẽ bớt lo lắng hơn. Em trai tôi tuy nó vẫn còn yếu nhưng cũng đã dần hồi tỉnh. Chỉ còn tôi và chị. Nhớ chị, thương chị nhiều lắm. Tối nay tôi sẽ gọi cho chị, sẽ nói cho chị biết mọi việc để chị không phải lo lắng, không phải muộn phiền như những ngày qua nữa. Bởi tôi không muốn chị buồn và bởi tôi vẫn còn yêu chị nhiều lắm. Ngồi trên xe nhìn xuống dưới đường… tấp lập và nhộn nhịp trong giờ tan tầm. Giữa trăm vạn người kia… ai tốt ai xấu, ai giả ai thật… ví như đem tấm lòng của chị đặt giữa trăm vạn tấm lòng kia chắc chắn sẽ không bao giờ tôi và chị lạc nhau.