Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 28
– Không, vợ cứ ngủ đi. Đang vui vì được bố mẹ vợ đồng ý.
Không nói gì, chị lại gục đầu vào lưng tôi. Yêu chị nhiều lắm. Hạnh phúc lắm khi tôi được ở bên chị như thế này. Tôi thầm nghĩ tôi sẽ mãi mãi ở bên chị và không bao giờ làm gì để chị buồn. Chị là tất cả của tôi. Lên đến phòng trọ chị san 1 nửa xôi và thịt gà để lại cho tôi. Cu Th và H đi học chắc chưa về. Thấy sách vở của H chị lật lật mấy quyển vở ra xem, chị nói:
– Chữ bé H đẹp nhỉ. À, mà sao hôm qua bé H ngủ ở đây hả chồng?
– Sợ ma.
– Hihi. Chắc muốn ở gần thần tượng thôi. Chồng ơi, mà thôi.
– Chuyện gì thế?
– Không có gì.
– Có chuyện gì, định nói rồi lại thôi, lấp lửng thế thì ai mà chịu được.
– Không có chuyện gì. Vợ tin chồng.
Rồi chị lảng sang vấn đề khác. Tôi biết chị đang nghĩ gì, chị đang lo lắng điều gì. Nhưng chắc chắn tôi không bao giờ làm điều gì có lỗi với chị. Bởi tôi yêu chị còn không hết, tôi chỉ có chị làm sao tôi có thể vì người khác mà làm chị buồn được. Ngồi sát chị, nắm chặt tay chị tôi nói:
– Vợ lo anh với H phải không?
– Không. Vợ tin chồng mà.
– Ừm. Anh chỉ yêu vợ thôi. Cưới chị Phượng xong chồng đưa vợ về nói chuyện với mẹ.
– Từ từ đã chồng ạ. Vợ tin chồng mà.
Tiếng dép loẹt quẹt từ đầu xóm, có lẽ cu Th và H về, chị bỏ tay tôi ra, ngồi nhích ra xa tôi hơn. Thấy Th và H về chị lại vui vẻ nói chuyện với 2 đứa. Gần 7h tối thì chị về. Chị nói chị tin tôi nhưng tôi biết trong lòng chị lúc này lại xuất hiện sự lo lắng về việc H lên ôn thi, chị không nói nhưng tôi hiểu. Tối hôm đó tôi nằm nhắn tin cho chị cả tối. Tôi nói cho chị hiểu tôi chỉ có chị. Không ai có thể thay thế chị. Không ai có thể làm tôi thay đổi. 11h có lẽ chị đã bớt lo lắng và thỏa mái hơn phần nào. Chị nói chị tin tưởng tôi và chị giục tôi đi ngủ sớm kèm một chữ “chụt” cuối tin nhắn dành cho tôi.
Sáng hôm sau, tôi và cu Th vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa của ai đó, dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm tôi tỉnh giấc. Tôi nghĩ có lẽ H sang gọi cu Th dậy đi học. Quay sang đập nhẹ vào người cu Th tôi đánh thức:
– Dậy đi học, H nó gọi rồi kìa.
Thấy cu Th lổm ngổm dậy ra mở cửa tôi lại quay mặt vào tường ngủ tiếp nhưng tiếng lạch cạch của quả khóa làm tôi tỉnh hẳn ngủ. Với điện thoại xem giờ… Mới có 6h kém. Cu Th vẫn đang loay hoay mở khóa… không biết có việc gì mà nay H gọi sớm vậy – Tôi thầm nghĩ. Rồi tiếng cu Th nói chuyện ở cửa phòng:
– Chị Phương.
– Ừm, hai anh em dậy chưa? – Giọng chị khe khẽ.
– Anh T vẫn ngủ chị ạ. Chị đi làm sớm thế?
– Chị xuống nhờ T nhà em chút việc. À, bé H qua có ngủ cùng hai anh em không?
– Không chị ạ. Qua học xong nó về phòng nó ngủ. Để em gọi anh T. Anh T ơi… – cu Th gọi tôi.
Tôi dậy mặc áo đi ra cửa. Cu Th thấy vẫn còn sớm nên lại quay vào giường ngủ tiếp. Nhìn thấy tôi ngáp ngủ chị tủm tỉm cười. Đến gần chị tôi nói nhỏ:
– Qua đi ngủ muộn sao nay em dậy sớm thế… hà… – Tôi lại ngáp.
– Trời mùa hè nhanh sáng quá. Em không ngủ được thêm nữa. Bé H không ngủ bên này nữa à chồng?
– Ừm. Sao vợ không cố ngủ thêm một lúc nữa, vẫn còn sớm mà. Hay là có việc gì?
– Không, nhớ chồng thôi. Hi hi. – Chị ghé sát vào tai tôi nói nhỏ chỉ đủ tôi nghe thấy.
– Ừm… vào nhà đi, anh đánh răng rửa mặt cái đã.
– Vầng. hihi.
Đánh răng rửa mặt xong đi ra thấy chị đang ngồi chơi lines trên máy tính. Tôi ngồi xuống giường cạnh chị và xem chị chơi. Tôi ngồi im không nói gì và nắm chặt tay chị. Tôi hiểu chị xuống đây sớm như vậy để làm gì. Tôi không buồn, không giận chị và cũng chẳng tự ái nhưng tôi thấy thương chị, thương vô cùng. Không biết chị có biết không, từ lâu tôi đã coi chị như một nửa của mình. Càng nghĩ tôi càng thấy thương chị. Sao lại phải thế này??? Tối qua nhăn tin cho chị, tôi đã nói hết tất cả những suy nghĩ của tôi, cả những suy nghĩ của tôi về H. Tôi đã nói hết cho chị để chị hiểu rằng không ai có thể thay thế chị trong tôi. Không bao giờ tôi vì một người con gái khác mà làm chị buồn. Bởi chị đã dành tất cả cho tôi, và tôi biết sẽ không có ai yêu tôi nhiều như thế. Còn sớm nay chị xuống đây là vì gì? vì chị không tin tôi hay chị còn lo lắng điều gì?Tôi không muốn vì yêu tôi mà lúc nào chị cũng phải lo lắng, phải suy nghĩ. Lúc nào tôi cũng mong chị được bình yên. Từ khi quen tôi đã có quá nhiều chuyện khiến chị phải lo lắng rồi. Cực khổ có, nhọc nhằn có. Vậy mà giờ khi gia đình đã thôi cấm đoán chị lại lo tôi sẽ xa chị vì có người con gái khác thích tôi ở bên cạnh tôi… Tôi thở dài, định nói với chị nhưng lại thôi, lại ngồi im xem chị chơi. Chơi hết ván chị quay sang tôi nói:
– Gọi Th dậy đi ăn sáng đi.
– Thôi kệ nó ngủ. Lát dậy nó với H rang cơm ăn.
– Vậy mình đi ăn đi.
– Ừm.
Lên xe, tôi chở chị ra đường QL6 vừa đi vừa tìm quán phở. Vòng tay ra sau nắm tay chị tôi nói:
– Vợ này.
– Dạ.
– Vợ đừng có suy nghĩ linh tinh. Với lại… vợ đừng lo lắng những chuyện không đáng phải lo lắng như thế.
– Sao tự nhiên chồng lại nói thế?
– Vợ không tin anh à?
– Ư… ư… không phải…. – Chị bối rối.
– Thôi, lần sau đừng như thế nữa nhé.
– Vâng.
Rồi chị quắp chặt và gục đầu vào lưng tôi. Định nói với chị nhiều lắm nhưng có lẽ tôi nói như vậy cũng đủ để chị hiểu. Không bao giờ tôi bỏ chị…
Ăn xong chị đưa tôi về xóm trọ rồi chị ra cơ quan làm việc. Đang thay quần áo để lên công ty làm thì chị nhắn tin cho tôi:
– “Chồng ơi. Đừng giận vợ nhé. Vì… vợ yêu chồng thôi”.
Tiện thể tôi nhắn luôn:
– “ Anh chỉ yêu vợ thôi. Đừng suy nghĩ gì cả.”
Chị nhắn lại:
– “Vầng, vợ biết lỗi rồi. Chồng đi làm đi nhé. Yêu chồng lắm.hihi.”
Những ngày sau đó vì có cu Th và H nên tôi và chị không được ở bên nhau nhiều. Tranh thủ những lúc buổi trưa tan làm chị đi xe lên gần nơi tôi làm rồi tôi và chị cùng nhau đi ăn. Ăn xong tranh thủ vào công viên ngồi nói chuyện, kể cho nhau nghe về công việc, kể cho nhau nghe tất cả từ những điều nhỏ nhặt nhất xảy ra với tôi và chị thường ngày. Những nụ hôn tranh thủ, những cái nhìn đầy khao khát và thèm muốn nhưng cả tôi và chị đều phải cố gắng kìm nén. Ngả đầu vào vai tôi chị thủ thỉ:
– Chồng có nhớ vợ không?
Tôi chẳng nói gì chỉ cầm tay chị thật chặt. Xa chị nỗi nhớ cộng dồn và nó lớn lên từng ngày. Những buổi trưa tranh thủ bên nhau, những nụ hôn chóng vánh, những câu chuyện vu vơ có lẽ không đủ làm nguôi đi nỗi nhớ trong tôi và chị. Nhớ chị nhiều lắm. Nói gì có lẽ cũng không thể đủ lúc này…
Chiều thứ 7 tôi được nghỉ làm sớm. Về xóm trọ thấy Th và H ngồi chờ tôi ở phòng. H ngập ngừng:
– Anh ơi, cho em về quê một ngày nhé.
– Sao lại về, mới lên được một tuần mà.
– Em nhớ nhà lắm.
– Thế em điện cho bố mẹ em chưa?
– Em điện rồi.
– Ừm, thế thì về luôn không có muộn.
– Vâng,hì hì. – H tươi tỉnh.
Cu Th ngồi cạnh cũng ngập ngừng:
– Thế cho em về cùng nó luôn nhé. Mai em lên. Được không?
– Mày về làm gì?
– Nhớ nhà.
– Xin mẹ chưa?
– Nãy em với cái H ra điện về nhà rồi.
– Thế thì về đi. Mà hai đứa mày có bị dở không, điện rồi thì cứ thế mà về cho sớm lại còn ở lại hỏi tao làm gì.
– He he…
Rồi hai đứa hớn hở thu xếp sách vở quần áo ra bắt xe về quê. Ngồi một mình tôi lại nghĩ đến chị. Nhớ chị quá. Trưa nay đi ăn cơm chị hẹn tối nay chị xuống rồi tôi và chị đi chơi loanh quanh trong thị xã. Còn chuyện cu Th và H về quê thì nằm ngoài suy nghĩ của tôi và chị. Lấy điện thoại tôi gọi cho chị thông báo. Chị vui lắm. Tối đó chị xin phép hai bác rồi xuống ở cùng tôi. Đêm đó tôi và chị lại quấn lấy nhau như thể đã xa nhau lâu lắm rồi. Bao nhiều khát khao, bao nhiêu kìm nén đều như được bung ra, vồ vập và vội vã tôi và chị lại hòa vào nhau làm một, chị lại rên rỉ, tôi lại xít xoa, mồ hôi cùng những những dòng nước nhớ thương trào ra từ trong tôi và chị quện vào nhau… tôi nâng niu chị nhẹ nhàng…chị cong mình đón nhận và giục giã… tôi và chị lịm đi… đê mê và hạnh phúc. Một đêm dài bất tận.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=afEWWreOGF
Từ những năm tháng đã sống để lại gì cho anh
Để lại những giấc mơ về em
Từ những giây phút đánh mất anh vẫn còn tặng em
Những gì tốt đẹp nhất của anh
Sẽ không tiếc ngày tháng
Sống bên cạnh em và ký ức vui buồn chung
Làm sao quên nụ hôn ban đầu
Những đêm trắng bước trong màn mưa.
Từng tháng năm sống bên nhau
Nếu em được hạnh phúc
Anh không tiếc hiến dâng đời anh
Và những mộng ước mai sau nếu không chỉ là mơ
Anh vẫn muốn vì em đợi chờ.
Sẽ thôi không vội vã.
Bước rất gần em mà vẫn lơ đãng nhiều khi
Và sẽ thôi không còn giận nhau nữa.
Vì biết không ai yêu anh nhiều như thế
Thì làm sao nghĩ anh vẫn là anh
Nếu những lời hứa thôi không chân thành
Vì anh không khóc bao giờ
Đâu có nghĩa trong anh thờ ơ
Dù anh vẫn sống khi anh có em
Hay vắng em… mãi mãi
Thì làm sao nghĩ anh sẽ đổi thay
Nếu bỗng ngày mai em không thức dậy
Vì em luôn thấy anh cười.
Đâu có nghĩa không giọt lệ rơi.
Người đàn ông trong anh nói không nhớ em
Để mỗi ngày nhớ gấp ngàn lần hơn.