Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 24
Nằm thêm một lúc tôi và chị cùng nhau vào rửa ráy. Ăn sáng xong tôi chở chị về quê. Dọc đường đi chị nói với tôi nhiều lắm. Chị sợ về gặp bố mẹ, bố mẹ biết chuyện tôi yêu chị bố mẹ sẽ ngăn cấm tôi. Chị nói chị không sợ bố mẹ cấm tôi yêu chị vì nhan sắc hoặc học thức hay công ăn việc làm của chị mà chị chỉ sợ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận chị bởi chị hơn tuổi tôi. Chị nói từ khi biết chị yêu tôi gia đình chị ngăn cấm chị nhiều lắm nhưng không sợ bằng việc gia đình nhà tôi không chấp nhận chị, chị nói chị sợ lắm. Chị sợ mọi người trong gia đình tôi coi thường chị…
Về đến nhà, mẹ và các dì đang làm cơm. Thấy tôi về cùng chị ai cũng trêu, ai cũng khen tôi khéo chọn… làm chị ngượng ngùng. Trong khi tôi ngồi nói chuyện với các chú thì chị xuống bếp làm cơm cùng các dì, hễ xong việc là chị lại tìm tôi, chị ngại không dám ngồi cùng các dì vì chị sợ các dì trêu, chị chẳng biết phải nói thế nào khi mọi người hỏi chị học gì.
– Hết run chưa? – Tôi hỏi chị khi chị lên phòng cùng tôi và mấy đứa em.
– Sợ… run lắm. – Chị nhíu mày và cười cười với tôi.
– Lát ăn cơm chồng ngồi cùng em nhé. – Chị nói tiếp.
– Anh còn ngồi uống rượu cùng bố với các bác các chú mà. Ngại gì, ai hỏi thì bảo cháu là người yêu anh T.
– Hứ, nói thế thì nói làm gì, nãy có Dì hỏi em sinh năm bao nhiêu. Ngại quá… hơ hơ hơ.
– Khì khì. Không sao đâu.
– Lát chồng sang ngồi ăn cùng em nhé.
– Ngại ngồi cùng các Dì thì ngồi cùng mâm mấy đứa em kia. Mà không sao đâu.
– Nói như chồng thì nói làm gì. Thôi em xuống sắp mâm đây. Chồng xuống với em, đi.
Tôi xuống cùng chị sắp cỗ, thi thoảng chị nhìn tôi nhíu mày rồi cười cười khi không có ai để ý. Yêu chị quá. Ba năm nữa, ba năm nữa thôi những bữa cỗ, những bữa cơm có đầy đủ cô dì chú bác chị sẽ đàng hoàng là vợ của tôi, là con dâu cả của bố mẹ tôi mà không phải ngượng ngùng, không phải e ấp mỗi khi mọi người hỏi han về chuyện của chị và tôi. Nhìn chị tất bật làm cơm cùng mọi người tôi lại mong, lại ước thật nhanh đến ngày tôi ra trường, có lẽ chị cũng vậy. Chị đã vượt qua mọi lời bình luận của mọi người về chuyện của tôi và chị, chị bỏ lại sau lưng bao lời châm chọc của mọi người để đến với tôi, chị không để ý đếnh những người có thế sẽ mang tương lai bình yên và tốt hơn tôi đến cho chị. Chị chấp nhận đi chung con đường với tôi, chị chấp nhận ở bên tôi và trao cho tôi tất cả yêu thương, cuộc sống, sự trong trắng của chị.Đã từ lâu rồi hạnh phúc hay buồn tủi chị chỉ có tôi… Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt chị làm chị như xinh hơn trong ngày về ra mắt gia đình tôi (dù là không chính thức).
– Nhìn gì mà kĩ vậy, hứ? – chị nói với tôi khi các dì đã đi hết lên nhà trên.
– Thương quá. khì khì.
– Hứ… – chị lại nhíu mày.
Rồi bữa cơm cũng qua đi, mọi người mải chúc tụng bố mẹ tôi nên cũng ít dành sự quan tâm đến con cháu hơn. Trước khi đi mẹ tôi gói xôi, thịt gà, ruốc vào một túi rồi đưa cho tôi và chị. Đưa thêm cho tôi ít tiền mẹ nói với tôi và chị:
– Hai chị em đi cẩn thận nhé. Phương đưa em lên trường cho nó đi giúp cô.
– Vâng ạ. – Chị trả lời.
– Thế bao giờ lấy chồng, xinh gái thế này có khi đuổi đi chẳng hết ấy chứ hả cháu. – Mẹ tôi trêu chị.
– Dạ… – chị ấp úng.
– Thôi 2 đứa đi đi. Thi thoảng về huyện làm việc thì qua nhà cô chơi Phương nhé.
– Vâng ạ.
Chào mẹ tôi và chị lên xe đi. Đến xóm trọ, chị thu xếp quần áo cho tôi rồi đưa tôi ra bến bắt xe lên Xuân Hòa. Hai tuần tới có lẽ tôi không được về, chị hẹn thứ 7 tuần sau nếu không có việc gì chị sẽ lên với tôi. Chị nói chị nhớ tôi và chỉ yêu một mình tôi, chị nói tôi không được suy nghĩ gì về những người bạn của anh M. Chị chờ và chị chỉ cần tôi.
Tuần học thứ 3 rồi cũng sắp qua đi, thời gian có vẻ nhanh hơn những ngày đầu tiên lên đây học. Thứ 5 chúng tôi đã thi bắn và kết thúc chương trình học. Trong khoa râm ran chuyện có thể chúng tôi sẽ được về sớm hơn 1 tuần so với dự định của khoa. Lòng tôi lại khấp khởi. Chiều Thứ 5 Trung tâm thông báo cho sinh viên tập trung rồi phổ biến chủ trương của trung tâm. Như vậy chúng tôi chỉ còn phải ở lại nốt ngày mai để thu dọn đồ đạc rồi trả phòng cho trung tâm. Ai cũng phấn khởi, ai cũng hồ hởi. Nhận chứng chỉ xong tôi nhắn tin cho chị, chị vui lắm, chị bất ngờ, chị vui vì từ mai chị lại được gặp tôi thường xuyên hơn.Chị vui vì mỗi khi nhớ tôi chị có thể vào gặp tôi mà không phải đợi chờ mong mỏi. Tối thứ 6 và cả ngày thứ 7 tuần đó tôi và chị quấn lấy nhau, không rời nhau nửa bước. Tôi nâng niu nhẹ nhàng chị ngọt ngào cháy bỏng. Chị mềm mại và ướt át tôi mạnh mẽ rực lửa hồng, tôi và chị đi vào trong nhau.
Sáng nay chị về quê ăn hỏi chị Phượng. Chị nói có lẽ sáng thứ 2 chị sẽ từ nhà lên thẳng cơ quan làm luôn. Vì trời lạnh nên chị đi xe bus về, ở lại một mình tôi đi ra lại đi vào, cũng chẳng có việc gì. Gọi cho hội bạn cùng lớp trọ trên Cầu Giấy thì mấy thằng rủ tôi lên đó chơi. Vừa đi tập quân sự về nhưng vì mệt nên không thằng nào về quê. Lấy xe của chị tôi đi lên chỗ hội bạn trọ. Đến nơi vào phòng thấy 3 thằng ngồi ôm ba cái PC đua xe với nhau, một máy để trống. Đợi mấy thằng đua xe xong tôi ngồi vào máy còn trống rồi chia đội đánh đế chế đến trưa. Hai thằng thua lóc cóc đi chợ mua đồ về nấu cơm uống rượu. Cuộc sống sinh viên là thế, thiếu thốn thì lúc nào cũng thiếu thốn,nhà chu cấp đầy đủ nhưng lúc nào cũng thấy thiếu đủ thứ. Nhưng đặc biệt hễ gặp nhau mà hợp cạ thì đủ trò bày ra, không chơi game thì rượu chè, tán phét, trêu đùa nhau. Chiều hôm đó chị nhắn cho tôi nhắc tôi nấu cơm ăn uống đầy đủ, mai chị mới lên. Tôi nhắn lại cho chị biết tôi đang ở nhà bạn, chị nhắn lại bảo tôi uống ít thôi và đừng có để say ở đó. Tối hôm đó tôi ở lại cùng hội bạn, chơi game đến nửa đêm rồi mới ngủ. Sáng hôm sau 4 thằng mắt nhắm mắt mở lên trường xem lịch học mới. Xem xong tôi từ biệt mấy chiến hữu về qua cơ quan đón chị.
Thời gian sau đó chuyện giữa tôi và chị cứ thế êm đềm trôi qua, những khó khăn, những thử thách cũng dần vơi đi. Chị đi làm còn tôi đi học. Đi làm về chị lại qua phòng tôi, một tuần chị xuống ở qua đêm với tôi 1 đến 2 lần. Còn những buổi trưa, trưa nào chị cũng tranh thủ vào phòng ăn cơm xong rồi nghỉ trưa cùng tôi. Hạnh phúc của tôi và chị ấm áp và ngọt ngào tưởng như không gì có thể chia cắt được nữa. Chị ân cần, dịu dàng như một người vợ, chị chăm chút lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Trong suy nghĩ của tôi và chị lúc này cả hai đều đã nghĩ đến cuộc sống gia đình sau này. Một lần về quê tôi đặt vấn đề đi làm thêm với bố mẹ, bố mẹ dặn dò tôi vài điều và rồi đồng ý. Sau đó nhờ mối quan hệ của bố tôi đến làm ở một công ty truyền thông trong nội thành vào những buổi không phải đến trường, vừa tích lũy kinh nghiệm cũng vừa để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Dù ít ỏi nhưng tôi rất vui vì nó do công sức của tôi bỏ ra. Còn chị hàng tháng lĩnh lương chị chỉ gửi về cho bố mẹ chị một phần, còn lại chị để chi tiêu và để ra một khoản cố định. Chị nói chị để dành để sau này khi nào tôi ra trường chị và tôi làm đám cưới luôn, lúc đó nếu như tôi chưa xin được việc làm mà chị lại có em bé thì cũng có cái mà tiêu mà lo lắng cho gia đình của tôi và chị và đỡ phải ăn bám bố mẹ chồng. Thời gian đầu tôi đi làm chị lo lắng lắm. Chị lo tôi ra ngoài vất vả,chị lo tôi ra ngoài sẽ gặp người khác rồi bỏ chị… Nhưng rồi dần chị cũng hiểu tình yêu tôi dành cho chị là rất lớn. Không ai có thể thay thế chị trong tôi. Chị là tất cả những gì tốt đẹp nhất của tôi lúc này.