Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 22
Chở chị đằng sau mà lòng tôi vui phơi phới. Đêm nay lại được ở bên chị, bao ngày nhớ mong, mong mỏi giờ tôi lại được ôm chị vào lòng. Lại được quện vào cùng hơi thở quen thuộc của chị.
Vào ăn cơm cùng hội bạn xong, tôi và chị cùng hội bạn ra canteen ngồi uống nước, cắn hướng dương tán phét. 7h tối tôi và chị chào hội bạn ra ngoài, dẫn chị ra sân bóng ngay cạnh khu tập của chúng tôi, tôi và chị ngồi lên hàng ghế đá xây thành bậc quanh sân, khu khán đài khá tối. Cũng có vài đôi đang ngồi tâm sự cùng nhau. Nhớ chị quá tôi lại kéo chị đứng sát vào tôi. Môi chị môi tôi, lưỡi chị lưỡi tôi hòa vào nhau, những nụ hôn dài bất tận như chẳng muốn rời ra, nhớ chị quá, cậu bé của tôi cũng thít thít khóc, mắt đã ướt và hướng về phía chị. Chị đưa tay vuốt vuốt cậu bé bên ngoài quần tôi rồi cười cười. Luồn tay xuống quần chị tôi thọc tay vào trong quần lót, cô bé cũng ướt tự bao giờ, thứ nước nhơn nhớn dính đầy những ngón tay của tôi, chị ngửa cổ lên và rên khe khẽ mỗi khi tôi miết dọc đôi môi cô bé của chị. Cầm tay chị tôi đưa vào trong quần tôi, tay chị ôm gọn cậu bé, chị khẽ vuốt ve , tuốt ra rồi lại tuốt vào. Cậu bé không chịu được cương cứng hết mức, chị thì thầm:
– Nhớ vợ lắm à?
– Ừm..
– Vợ cũng vậy, ư..ư.
Chị lại khẽ rên lên, cô bé của chị đã ướt nhẹp, thứ nước nhơn nhớn làm ướt cả quần lót của chị. Tôi đưa tay cởi khuy quần chị thì chị giữ tay tôi lại.
– Ở đây… vợ sợ ai nhìn thấy.
– Nhớ vợ lắm. Tối thế này chẳng ai nhìn thấy đâu. Chồng nhớ vợ lắm, chồng không chịu được nữa rồi.
Rồi chị để mặc tôi cởi quần chị ra. Kéo một ống quần chị ra khỏi chân, tôi lại đưa tay xuống nghịch ngợm cô bé của chị, chị lại rên rỉ và quắp chặt cổ tôi. Cởi quần, tôi cầm cậu bé di lên di lên cô bé của chị, chị hơi rạng chân để tôi đi vào được dễ dàng hơn, cô bé của chị ngậm chặt cậu bé của tôi như thể chị sợ cậu bé sẽ tuột ra ngoài. Nhịp được một lúc thì tôi không thể chịu được. Tôi thì thầm:
– Anh ra đây.
– Vâng, chồng ra đi… ư..ư – Chị hổn hển.
Kéo quần lên cài lại cúc cho chị, kéo chị ngồi lên lòng, chị ôm chặt tôi, hôn lên môi tôi chị thì thầm:
– Đỡ nhớ vợ chưa.
– Khì khì.
– Lát phải đền cho vợ nhé.
– Oki.
– Hihi.
Đêm đó tôi và chị thuê một phòng trong nhà nghỉ gần trường. Đêm đó với bao đam mê, tôi và chị lại quấn lấy nhau, lại hòa vào nhau làm một. Tôi hôn cô bé của chị say sưa, chị mút cậu bé của tôi cuồng nhiệt… rồi cùng đưa nhau lên đỉnh thần tiên. Có bao nhiêu tôi vắt sạch và dành hết cho chị – chị căng mình đón nhận tất cả tình yêu của tôi. Chị không để cho một giọt nhớ thương nào rơi ra khỏi người chị. Đêm đó tôi và chị ngây ngất trong hạnh phúc ngập tràn.
Sáng chủ nhật, tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh chị vẫn ngủ say sưa, chỉ có chiếc chăn quấn ngang ngực chị, ngực chị phập phồng theo từng nhịp thở, bình yên và nhẹ nhõm trong lòng, nhìn chị tôi chỉ mong mỗi sáng thức giấc tôi đều thấy chị như thế này. Cúi xuống tôi hôn lên đầu ti chị, chị tỉnh giấc, giọng chị ngái ngủ:
– Chồng làm gì đấy?
– Yêu vợ – nhìn chị âu yếm tôi nói.
Chị lại quắp chặt tôi hưởng ứng. Một lần nữa tôi đi vào trong chị. Hạnh phúc và ngọt ngào tưởng chừng như bất tận. Tôi và chị đã bù đắp cho nhau tất cả những thiếu thốn của một tuần xa nhau. Trưa hôm đó ăn xong chị về Hà Nội. Lại bắt đầu một tuần xa nhau nữa. Lại nhớ chị nhiều lắm chị có biết không?
Những ngày tẻ nhạt và chán ngắt vẫn chậm chạp trôi qua. Sáng thứ 5 tôi nộp tờ xin về nghỉ 2 ngày cuối tuần lên ban quản sinh và chờ đợi. Hồi hộp, mong mỏi, chờ mãi rồi cuối cùng tên tôi cũng được sướng khi ban quản sinh đọc danh sách những người được nghỉ vào sáng thứ 7. Hôm nay là Valentine. Đêm qua nhắn tin cho chị tôi hẹn chị nay tôi sẽ về, có lẽ chiều sẽ về đến Hà Nội. Tôi nói khi nào về đến Hà Nội sẽ điện cho chị lên trường đón tôi. Chị nói chị nhớ tôi lắm, chị sẽ lên trường chờ tôi trước. Sáng nay sau khi nghe thông báo tôi được về nghỉ 2 ngày cuối tuần, không chờ xe nhà trường đến đón, gấp thêm một bộ quần áo cho vào balo tôi ra đường cái bắt thẳng xe về Hà Nội. Đến Đường Hoàng Quốc Việt rẽ vào cửa hàng lưu niệm tôi mua một thanh socola, một tấm thiệp gói ghém cẩn thận rồi cho vào ba lô. Lên xe bus về thẳng điểm ở gần nơi chị làm. Đi bộ xuống quán nước đối diện ngân hàng chị làm tôi ngồi đợi. Hơn 1h nữa chị mới tan làm. Xe chị vẫn dựng ở ngoài, nghĩ đến lúc chị tan làm tôi sang đón chị, nhìn thấy tôi có lẽ chị sẽ bất ngờ và vui lắm…mong chị lắm, nhớ chị quá. Rồi cũng đến 11h20p. Mười phút nữa chị sẽ tan làm… nhớ chị lắm. Đang nghĩ đến ánh mắt rạng ngời, nụ cười hạnh phúc của chị khi nhìn thấy tôi thì anh M cùng ông bạn anh M xuất hiện, mỗi người đi một xe,sau xe anh M chở một người phụ nữ, còn bạn anh M đi một mình. Giỏ xe ông bạn anh M có cài một bông hoa hồng to. Có lẽ 3 người bọn họ đang chờ chị. Bối rối, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi nhìn sang bên đường và nhìn 3 người bọn họ vui vẻ cười nói với nhau. 11h35P chị mở cửa bước ra, tôi căng mắt nhìn sang. Chị nói với anh M điều gì đó rồi lên xe ông bạn anh M. Rút điện thoại tôi định gọi cho chị nhưng rồi lại thôi. Gọi cho chị nói gì bây giờ…… Mắt tôi tối sầm, lòng tôi trào dâng nỗi tủi hờn. 4 người sang đường đi lên hướng Bưu Điện Hà Đông, tôi ngồi ngay đó nhưng có lẽ họ không để ý. Nhìn theo xe chị cổ họng tôi nghẹn đắng. Bao nhiêu dự định cùng những hi vọng một buổi chiều ngọt ngào và hạnh phúc bỗng chốc tan biến, chẳng nghĩ được gì chỉ thấy sống mũi cay cay, lững thững ra bắt xe bus mà tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu lúc này. Xuống hàng ghế cuối cùng tôi gục đầu vào thành ghế, cổ họng mặn chát, mắt cay xè, mặc cho xe chạy, mặc cho bao người lên xuống tôi không để ý. Đi đâu lúc này, tôi nhớ chị, tôi chỉ muốn được gặp chị, tôi chỉ muốn làm cho chị bất ngờ, tôi chỉ muốn làm cho chị vui vậy mà.…. Tôi xuống xe khi xe đã về bến cuối. Ngồi một mình nhìn ra Hồ Gươm mà lòng buồn vô hạn. Chị đang làm gì, chị có biết tôi đang chờ chị không Phương?
Ngồi một mình lặng lẽ nhìn ra hồ mà lòng buồn vời vợi. Đường phố tấp lập nhộn nhịp bởi bao kẻ đón đưa nhau trong ngày lễ tình nhân làm tôi nhớ chị. Chị không có lỗi gì cả, tôi chỉ buồn bởi tôi không được gặp chị như dự định của tôi kèm với đó là một chút chạnh lòng, một chút tủi thân khi nhìn chị ngồi sau xe người khác. Tôi tiếc vì tôi đã không gọi chị khi xe của chị và người kia tạt qua rất gần quán nước nơi tôi ngồi đợi chị, giá như tôi gọi chị, giá như tôi không có ý nghĩ tạo cho chị sự bất ngờ mà nhắn cho chị sớm hơn để chị biết rằng tôi đã về và đợi chị bên kia đường thì có lẽ chị đã từ chối đi với anh M và bạn anh ấy, giá như vậy thì giờ này có lẽ tôi và chị đang ở bên nhau, tất cả là tại tôi chị không có lỗi gì cả bởi chị cũng mong tôi nhiều lắm mà.Nhớ chị quá. Tôi quyết định gọi cho chị:
– Alo, chồng à? Chồng về đến đâu rồi? – Vẫn giọng nói nhẹ nhàng của chị.
– Anh về đến Hà Nội rồi.
– Sao giờ mới gọi cho vợ? vợ đã bảo khi nào bắt đầu từ trên đó về thì nhắn cho vợ để vợ đi đón chồng, chồng đỡ phải chờ rồi cơ mà. Chờ vợ 30p nhé. Chồng cứ ở trường vợ lên luôn.
– Em đang ở đâu?
– Vợ vừa đi ăn về,tưởng chồng muộn mới về cơ. Vợ đang ở phòng chồng.
– Thế để anh đi xe bus về cũng được.
– Thôi, chồng ngồi đó chờ vợ vợ lên luôn bây giờ.
– Thôi, vợ không phải lên đâu, anh đi xe bus về cũng được.
– Hôm nay chồng làm sao thế?Cứ ở đấy nhé. Vợ lấy xe đi luôn đây.
– Nhưng mà… anh đang không ở trường.
– Thế chồng đang ở đâu???
– Thôi, vợ cứ ở nhà anh đi xe bus về.
– Chồng làm sao thế? Có chuyện gì vậy?
– Không có gì, anh bắt xe về bây giờ.
– Vâng.
Tắt máy tôi ra bắt xe 02 về thẳng Hà Đông. Xuống xe thấy chị đã ngồi chờ tôi tự bao giờ. Nhìn thấy tôi chị ngồi im chẳng nói gì, khóe mắt chị hoe đỏ. Lại gần chỗ chị ngồi tôi hỏi:
– Lạnh thế này ra đây chờ anh làm gì?