Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau! - Chương 10
Một tiếng rưỡi trong phòng thi cũng qua đi, nộp bài xong tôi vội vã đi thẳng xuống canteen. Mấy thằng ở lớp gọi với theo:
– T. ở lại đi đánh đế chế đã, vẫn sớm mà.
Tôi quay lại lắc đầu rồi đi tiếp. Hội bạn lại chạy theo tôi xuống tận canteen. Thấy tôi đi về phía chị rồi ngồi với chị chúng xà vào bàn trêu trọc, bắt tôi giới thiệu, bắt tôi khao vì có người yêu xinh vậy mà giấu. Chị nhìn tôi rồi cười cười với bạn tôi.
– Thôi giờ tao phải đi có việc, để hôm khác nhé. – Tôi quay sang nói với hội bạn.
Cả hội nhao lên chửi tôi rồi cốc đầu tôi. Cười cười đứng dậy tôi thanh toán tiền nước cho chị rồi tôi và chị ra lấy xe đi để mặc chúng bạn vẫn ngồi bàn tán và với theo xỏ xiên.
– Đi đâu bây giờ? – Tôi hỏi chị.
– Đi đâu cũng được, tùy anh. – Ôm tôi, gục đầu vào lưng tôi chị nói.
Tôi đưa chị vào công viên Thủ Lệ, gửi xe rồi đến một chiếc ghế cạnh hồ tôi và chị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ghế chị ôm tôi khóc nức nở. Tôi quay sang ôm chị rồi hỏi:
– Thế có chuyện gì, anh ở đây rồi, em nói đi. Sao lại khóc?
– Hu…hu..hu. – Chị vẫn khóc.
Tôi ôm chị vào lòng, chị gục đầu vào ngực tôi sụt sịt nói:
– Em xin lỗi …..tối qua chắc anh buồn lắm, anh có giận em không?
Tôi im lặng không nói gì, chị nói tiếp:
– Đi đến Ngã tư Cầu Giấy, em bảo anh K đi về phía Đường Láng để đến Ngã Tư Sở em xuống chờ anh ở đó.ư…ư…ư. nhưng anh ấy không chịu. ư…ư…ư. Anh ấy cố tình đi theo đoàn diễu hành về phía Kim Mã. E rút điện thoại ra gọi cho anh M để gặp anh nhưng được 2 chuông anh ấy cũng tắt máy luôn. Hu..hu..hu.
Ôm chị vào lòng, kéo chị ngồi hẳn lên đùi tôi, chị như càng tủi thân nên chị khóc càng to hơn. chị lại nói:
– Đã vậy, khi đưa e về, anh K lại còn rẽ vào quán ăn rồi gọi anh M ra uống rượu tiếp, anh M ra…ư…ư. chẳng hiểu sao anh ấy biết em yêu anh…ư…ư…ư. hu..hu..hu – Chị nấc lên không nói được thành lời.
Ôm chị vào lòng, nghe từng lời chị nói trong tiếng nấc cùng những giọt nước mắt lã chã rơi mà lòng tôi thắt lại. Hai mươi hai tuổi, bắt đầu bước chân vào tình yêu, với một người con gái dịu dàng nết na xinh đẹp và đã có công việc ổn định như chị lẽ ra chị phải được hạnh phúc được chiều chuộng, được vui vẻ bên người mình yêu nhưng chỉ vì chị chấp nhận đi chung con đường với tôi mà giờ đây chị phải nhận sự châm chọc của mọi người, chị phải nhận sự buồn tủi, thậm chí cả sự ghẻ lạnh từ chính những người trong gia đình của mình. Tình yêu và cả sự trong trắng trinh nguyên chị đã trao cả cho tôi vậy mà từ ngày bên tôi chị có được bao nhiêu ngày vui. Chưa bao giờ chị than vãn với tôi một lời, chị vẫn bên tôi động viên tôi để tôi vững tin vào tình yêu của tôi và chị. Chị chấp nhận cùng tôi bước qua mọi lời châm chọc, mọi thách thức, chị cố gắng gìn giữ để chứng minh cho mọi người thấy rằng chị không làm điều gì sai trái. Ôm chị trong lòng mà thấy xót xa, thương chị nhiều lắm nhưng lúc này tôi làm được gì? Cái người ta nhìn thấy để phản đối chị yêu tôi thì nó rành rành ra đấy và ai cũng biết. Tôi – 1 thằng sinh viên, bố mẹ đang chu cấp hoàn toàn, chưa có gì trong tay, cái quan trọng hơn là tôi còn kém tuổi chị chẳng những vậy anh trai chị còn nghĩ tôi yêu chị để lợi dụng chị. Tôi buồn lắm, bên chị tôi chẳng nói được gì. Yêu nhau, vào công viên người ta ở bên nhau vui vẻ và nói về tương lai với bao điều tốt đẹp cùng những ánh mắt rạng ngời. Còn tôi với chị…. Người gục đầu khóc, kẻ nhìn ra hồ và nghĩ tới những ngày không bình yên sắp tới. Buồn vô hạn, gục đầu lên đầu chị tôi nói:
– Anh sẽ ở bên em, có thể lúc này vì anh chưa có gì nên anh M nói vậy. Em đừng suy nghĩ làm gì.
Chị vẫn sụt sịt nói:
– Anh ấy nói, anh còn trẻ và chưa va chạm nhiều, chưa ra ngoài nhiều. Sau này ra trường rồi đi làm, gặp nhiều người hơn em liệu rồi anh có còn yêu em nữa không, anh ấy nói anh chỉ ở bên em lúc này khi anh còn đi học, đi làm rồi liệu anh có còn yêu em nữa không…
Vẫn sụt sịt chị nói tiếp:
– Em biết con người anh không phải như vậy nên em cãi anh ấy và em nói chuyện tình yêu là chuyện riêng của cuộc đời em, anh ấy đừng can dự vào, anh ấy… tát em rồi dọa em cuối tuần về quê anh ấy nói với bố mẹ….hu…hu..hu. – Chị lại khóc.
Tôi hỏi chị:
– Em có sợ bố mẹ không?
– Em không làm gì sai trái cả, em tin bố mẹ cũng nghĩ vậy.
Ôm chị vào lòng, sau một hồi khóc thút thít có lẽ đã vơi đi những buồn tủi trong lòng ngước lên nhìn tôi chị nói:
– Đêm qua anh có ngủ được không?
– Chập chờn. – tôi trả lời chị.
– Thật không, sao mắt thâm quầng lên thế này – Ngẩng lên vuốt nhẹ mí mắt dưới của tôi chị nói.
Tôi im lặng, chị nói tiếp:
– Đêm qua đi ăn với anh M và lão K về, em ức lắm, vào nhà tắm khóc xong xuống phòng nằm cùng bác gái em cũng chẳng ngủ được. Sợ anh buồn, sợ anh giận em. Bình thường những ngày anh về quê ngủ một mình không có anh chẳng có chuyện gì xảy ra em cũng thấy khó ngủ và nhớ anh lắm, hôm qua em biết anh buồn, cả đêm cứ nghĩ đến anh ngồi một mình em lại không thể yên trong lòng. Anh biết không, về đến nhà Bác là 1h đêm, em định mượn xe bác để đi về, em lấy cớ sáng mai em phải đi làm sớm, hai bác đã đồng ý nhưng anh M thì không, anh ấy bắt em ngủ lại.
Thở dài tôi nói:
– Hôm qua anh M muốn em đi với ông K có lẽ cũng vì là muốn tách anh và em ra.
– Thế hôm qua ông K có nói gì với em không? – Tôi hỏi tiếp.
– Em cũng chẳng để ý, đường đông ngịt, ai ai cũng hò reo, thi thoảng ông ấy có hỏi em điều gì đó em không nghe thấy, em chỉ dạ vâng chẳng biết ông ấy có nghe thấy không. Nhưng em không ưa ông K này, trên này chẳng biết thế nào nhưng về quê sĩ lắm, các cụ quý vì được cái nói giỏi, mồm miệng đỡ chân tay.
Tôi và chị nói chuyện miên man đến gần 12h thì ra lấy xe đi về, chị bảo tôi rẽ vào quán nào đó ăn trưa rồi đưa chị đi chơi. Chị chưa muốn về nhà.
Lòng vòng sang Cầu Chương Dương, rồi lại đến nhà chị Hương bạn chị chơi, gần 5h chiều thì tôi và chị đi về xóm. Lúc này chị đã vui hơn, không còn buồn nhiều nữa, ngồi sau xe chị gục đầu vào lưng tôi nói với tôi rất nhiều điều, chị nói đừng bao giờ bỏ chị. Xa tôi không biết chị sẽ phải sống thế nào. Hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng, tôi và chị rẽ qua chợ mua thức ăn rồi về xóm. Đến cửa phòng chị anh M và anh K đã đứng chờ chị từ bao giờ. Tôi chào 2 ông rồi về phòng, 2 ông chẳng nói gì mà chỉ nhìn tôi với vẻ không được thiện cảm lắm. Chị mang thức ăn sang phòng tôi cất rồi nói:
– Anh cứ để đấy lát em sang nấu. Anh mệt thì ngủ đi nhé, không thì ngồi chơi game cũng được. em về nhà chút xem có chuyện gì.
Nói rồi chị quay về phòng, tôi rửa mặt mũi chân tay lên giường rũ trăn ra nằm ngủ.
Nằm xuống tôi thiếp đi, chỉ đến khi những cái đập nhè nhẹ của chị vào cánh tay tôi tôi mới tỉnh, mở mắt ra thấy chị ngồi cạnh tôi,mắt chị ngân ngấn nước chị nói:
– Anh…anh mệt lắm à. 9h rồi, anh dậy tắm rồi đi ăn cơm.
Nói rồi chị quay mặt vào tường giấu đi đôi mắt chỉ trực òa khóc bất kể lúc nào. Quay sang ôm ngang đùi chị tôi hỏi:
– Có chuyện gì vậy vợ? Anh M và ông K còn ở đó không?
Chị chỉ lắc đầu rồi lại nghìn ra sân buồn bã. Chút niềm vui ít ỏi của buổi chiều đã tan biến, giờ đây lại là những tiếng thở dài cùng khuôn mặt nặng trĩu, không giấu được những muộn phiền trong chị. Có lẽ anh M đã nói với chị điều gì đó làm chị buồn. Với chị ông K có lẽ chẳng làm chị phải bận tâm nhiều, nhưng anh M thì khác. Vì dù sao anh M và chị cũng là anh em một nhà, giờ vì tôi mà chị với anh xảy ra xích mích, hôm qua anh còn tát chị, anh đang cố gắng ngăn cản điều mà chị đang cố gắng vun đắp. Cầm tay tôi, vân vê ngón tay tôi chị lại giục tôi:
– Anh… dậy đi, ăn cơm rồi ngủ tiếp.
Vào tắm rửa xong, quay ra tôi thấy chị đang ngồi bên cuộn len móc móc xỏ xỏ, thi thoảng chị ngồi vân vê mấy sợi len rồi nhìn ra ngoài suy nghĩ điều gì đó. Thương chị quá. Tôi lặng lẽ đỉ dọn cơm, chị vẫn miên man suy nghĩ chẳng để ý đến tôi. Dọn cơm xong tôi gọi chị:
– Xuống ăn cơm đi em.
Chị nói chị không thấy đói, chị không muốn ăn. Cất len vào túi chị chui vào nhà tắm. Tiếng xả nước không át đi được tiếng khóc thút thít của chị. Thương chị lắm, cố nuốt nốt miếng cơm nghẹn đắng buông bát tôi đi vào nhà tắm, nước ngập ngụa chiếc chậu chị đang xả nhưng chị không để ý, chị vẫn đang ngồi khóc nức nở. Nhìn chị xót xa lắm mà tôi chẳng thể làm được gì, ôm chị tôi hỏi:
– Có chuyện gì hả em? Sao em không nói gì với anh?
Như tủi thân chị lại khóc càng to hơn. Ôm ghì lấy tôi chị khóc nấc lên thành tiếng. Sau một hồi như đã nguôi đi nỗi tủi thân trong lòng chị sụt sịt nói:
– Thôi anh ra ăn tiếp đi, em tắm rồi mình đi đâu đó chơi anh nhé.