Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 7
Reeng… reeng…Tiếng chuông báo hiệu một ngày mới. Chưa bao giờ tôi thấy một ngày lại đầy hứng khởi và hạnh phúc như thế này. Vơ tay lấy đt, tôi nt:
-Chị dậy chưa, em vừa dậy rồi nè. Hôm qua ngủ ngon quá, have a nice day. My little princess. Tôi cố tình đệm cái đuôi phía sau để tăng thêm độ thân mật.
-Chị dậy lâu rùi, đang ngồi trên lớp. Ai như em, ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mà không cho gọi như kia đâu nha. Ai bé bỏng, hả, hả?
-Hehe, thì là chị đó. Em thấy chị vẫn bé bỏng lắm mờ.
-Không được đâu, ai mà bé bỏng. Đứa bé bỏng là đứa suốt ngày nũng nịu chị ấy. Mà chị sắp phải kiếm tra 1 tiết rồi. À chiều em với Trung qua nhà chị ăn cơm nhé, hôm nay mẹ chị về. Thế nhé, lát kt xong chị nt, hihi.
Mẹ chị về ????. Tin này với chị có lẽ là tốt, nhưng với tôi thì xấu vô cùng. Mẹ chị về thì làm sao tôi có thể sang nhà chị muộn được, sáng chị đi học, chiều đến lượt tôi. Tối thì cũng không thể dắt nhau vào trong phòng chị đóng cửa được , kiểu gì mẹ chị cũng để ý, mà có lẽ chị cũng không thích như thế. Nhà tôi thì không sao, nhưng 9 10h mẹ chị đã gọi về rồi thì làm ăn mẹ gì… haizz đúng là đen nhất quả đất. Tôi bắt đầu nghĩ phương kế để đối phó chuyện này, nhưng có vẻ Khó của Nam Cường quá. Đang nghĩ thì thằng Huy gọi điện thoại:
-What the fuck? . Gọi gì thế mày.
-Dậy chưa mày, đi mua quà với tao đi.
-Mua quà với mày? Tặng má mày hả?
-Ô, đéo nhớ gì à. Tối nay sinh nhật cái Trang đấy. Tao tưởng nó gọi mày rồi?
-Hả , thật à . Sao tao đéo nhớ gì nhỉ.
-Thế nhé, lát tao qua đó.
-Từ từ, để chiều đi, trưa thì có cái gì mà mua. 3h chiều nhé, ok?
-Ừ thì 3h, đúng 3h đấy nhé. Không cao su đâu, mà biết địa điểm chưa?
-Chưa, ở đâu?
-107 Bùi Thị Xuân, thế nhé. Tao ăn cơm đây.
-Tút.. tút…
Sao tôi lại không nhớ gì thế này?. Mọi năm sinh nhật nó tôi đều là người nhắn tin cho mọi người để chúc mừng nó cơ mà. Chẳng nhẽ lời nó nói là sự thật, tôi đã có sự quan tâm khác mà quên mất bạn bè. Hôm qua…, đúng rồi hôm qua nó đã nhắc khéo tôi. Cái lúc nó chỉ tay gạch gạch lên ngực tôi không phải những điều vô nghĩa , mà nó đang cố nhắc cho tôi là mai là sinh nhật nó. Tôi tự trách mình đã quá vô tâm mà đã chút nữa mất đi một người bạn. Thôi gác lại chuyện đó sang một bên, hiện giờ điều quan trọng là phải chuẩn bị 1 món quá thật ý nghĩa để tặng nó. Chộp lấy cái ví đang lăn lóc trên giường, tôi bắt đầu ngồi đếm… 5, 25, 27, 47…97…107,109. Bỏ mẹ rồi, còn có hơn 1 lít thế này thì đổ xăng với ăn trưa còn phải nghĩ chứ đừng nói mua quà. Giờ chỉ còn 2 phương án, đi vay hoặc cầm đồ. Vay thì ngại, cầm đồ thì thật sự là chưa đi bao giờ. Tuy là sinh viên nhưng bố mẹ tôi đạn dược kịp thời lắm, chưa bao giờ đến nỗi vêu mõm cả. Nhưng dù sao cũng phải báo trước 1 2 ngày để còn chuẩn bị, chứ với 4 tiếng đồng hồ thì đành chịu.
Ngồi phịch xuống máy tính, cái ngày đẹp tươi của tôi bị đì đọt ngay khi mới dậy được chưa đầy 1 tiếng. Thấy cái acc Võ Lâm đang nằm lăn quay , ngậm đất ngậm cát mà cũng chẳng thèm cho nó về thành dưỡng sức nữa. Gõ ENTER phạch cái, tôi cầm lấy chuột để điều khiển cho nhân vật chạy ra một góc đứng ủy thác để nghĩ tiếp về chuyện tiền nong. Bỗng bật rương lên, What the fuck?. Nằm cạnh mấy thứ rác rưởi trong rương là một cây Huyền Thiết Kiếm với op Tốc độ đánh 30%, Băng sát 95 điểm, Sát thương vật lý 87%, Choáng 40% < Nếu ai chơi VLTK hồi đó , sẽ thấy đây là một món đồ cực ký có giá >. Trong đầu bỗng nảy ra 1 ý…Đúng rồi, bán đồ!
Tôi bắt đầu rao cây Kiếm lên kênh thế giới, lập tức có vô khối người pm hỏi, trong đó có một người khá nổi tiếng, mà sau này là một người anh đã giúp đỡ tôi khá nhiều thứ. Sau một hồi mặc cả , cái giá cuối cũng là 6tr500k. Tôi hỏi anh có thể giao dịch được ngay không, anh bảo anh không chắc, nhưng muộn nhất là ngày mai. Tôi nói luôn là em không đợi được đến ngày mai đâu, nếu lát có người mua thì em sẽ bán luôn. Chắc sợ mất món đồ quý, anh năn nỉ tôi để lại và sẽ thu xếp càng sớm càng tốt. Thấy anh cũng nhiệt tình, nên tôi nói sẽ để lại cho anh.
Vậy là món đồ đó cũng không giúp gì được cho tôi trong buổi tối nay, tôi bắt đầu nghĩ xem có thứ gì có thể thanh lý được ra tiền không. Lục tung cả nhà cũng thấy được vài thứ lỉnh kỉnh, chắc cũng được một ít. Tôi nhét hết vào hộp rồi mang ra đầu ngõ. Đang đi bỗng đt reo. Tôi nhận thấy là 1 số lạ 09xxx88888, chắc là số của anh vừa nãy. Tôi nhấc máy:
-Alo có phải em là Thành không, em đang ở đâu. Anh là Trung, lúc nãy hỏi mua kiếm của em
Như mở cờ trong bụng, tôi trả lời ngay:
-Vâng đúng rồi ạ, anh đến đầu ngõ 47 Khương Trung thì gọi cho em. Em chạy ra đón anh nhé!
-À anh biết chỗ đó rồi, gần game Bà Béo đúng không?
-Đúng rồi anh ạ!
-Okie, vậy anh đến ngay. Khoảng 15 phút nữa anh sẽ gọi lại cho em.
-Okie, em chào anh!