Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 27
-Anh dự định về quê mà cũng không nói cho em một tiếng. Anh định đi mấy ngày?
-Chắc khoảng 3, 4 hôm gì đó. Tại năm nào anh cũng về, năm nay không thấy mặt các bác lại trách.
-Thế về đây anh ở đâu?
-Thì ở nhà bác thôi, chẳng nhẽ ngủ khách sạn. Tôi cười cười.
-Anh đi về nhanh nhé, 4 ngày không thấy mặt là em hít le anh luôn đấy.
Nói rồi chị vòng tay ôm tôi từ phía sau, mặt áp lên lưng tôi thủ thỉ. Tự dưng tôi thấy hơi buồn và trách bản thân vì đã nói dối chị. Nhưng thôi, thế còn tốt hơn là nói thẳng ra là đi nghỉ mát, vì dù chị đồng ý thì trong lòng cũng vẫn lo, thậm chí nghi ngờ lung tung cũng nên. Tôi nắm lấy tay chị rồi an ủi:
-Ừ, anh sẽ về sớm mà. Anh cũng nhớ em lắm chứ đùa à. Thôi 4h rồi, anh về chuẩn bị hành lý lên tàu nhé.
-Vậy em đưa anh ra ga nhé?
-Thôi không cần đâu, anh nhờ thằng Trung rồi. Đằng nào hôm nay nó cũng ra đó có việc mà, trời nắng nay em đi lại khổ ra.
-Ừ, được rồi. Thôi anh về chuẩn bị đi, khi nào lên tàu nhớ nhắn tin cho em.
Tôi hôn nhẹ chị một cái rồi về thay quần áo, xách ba lô phóng vụt lên BK. Bè lũ lâu nhâu đã có mặt đủ cả, theo tính toán cụ thể là có 9 nhân, tại có một thằng vợ giữ không cho đi, nếu không là 10. Mặt các con zời đứa nào cũng tươi rói, chuẩn bị máy ảnh camera, máy nghe nhạc các kiểu rất là đầy đủ, dù ở nhà thì đéo bao giờ có =)). Ném hết xe máy vào trường Bách Khoa nhờ trong qua đêm, cả bọn kéo nhau đi ăn rồi đi ra ga.
Gần 7h tối, chúng tôi đã yên vị trên chiếc SE1, bắt đầu chuyện trò linh tinh, trêu trọc nhau và ngắm ngía xung quanh. Thật ra tôi ngại nhất là đi tàu xe, vì vừa chán, nôn nao bụng dạ và buồn ngủ nữa. Lần nào có người nói chuyện cùng thì còn đỡ, còn đi một mình thì đi tầm vài chục cây số là bắt đầu có hiện tượng say xe, tuy nhiên chưa bao giờ cho ra sản phẩm. Đến tầm hơn 10h, chúng tôi ngủ gần hết. Ngoài kia, tiếng gió rít và còi tàu vẫn ngân lên từng hồi dài….
9h sáng, chúng tôi đã có mặt ở Huế và kéo nhau đi ăn bún bò cho biết. Nhưng thật ra là tôi hơi thất vọng, vì bún bò Huế bản xứ hơi khó ăn, ngọt và cay nữa. Nạp đủ năng lương, mấy anh em tiếp tục bắt taxi về Lăng Cô.
Ấn tượng đầu tiên về Lăng Cô của tôi đó là sự yên bình và không đông đúc như những bãi biển khác. Biển Lăng Cô cách sân bay quốc tế Đà Nẵng 20km, cách sân bay Phú Bài – Huế khoảng 50km. Nghe anh taxi kể rằng, Xưa kia, vùng biển này vốn là một làng chài có nhiều cò trắng bay về hội tụ, sinh sống. Khi người Pháp tới xâm lược, đã phát hiện ra vùng biển này, lúc ghi địa danh lên bản đồ, người Pháp có ý ghi tên Làng Cò nhưng bỏ dấu, tức là “Lang Co”, lâu ngày người ta gọi thành Lăng Cô như bây giờ. Biển Lăng Cô đẹp, được ôm trọn bởi núi rừng và mênh mông trời nước. Tuy nhiên có vẻ như dịch vụ du lịch ở đây chưa được phát triển cho lắm, mặc dù rất có tiềm năng. ( Bác nào mới đi hoặc dân Huế thì update cho em thêm thông tin nhé, hè này đang định vào lại đó chơi ). Lựa một nhà nghỉ gần Resort, mấy anh em ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi ra biển, hòa vào biển…