Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 25
“ Thằng Quân đang ở đây, cẩn thận nhé! “.
Nó nhìn tôi, có vẻ hơi lo lắng. Tôi cầm lại điện thoại rồi ra ngồi cạnh chị bắt đầu đăng ký list. Tôi nghĩ, cái Nga đủ thông minh để biết làm thế nào cho thằng Quân không phát hiện ra chân tướng sự việc, vậy cái chuyện này cũng chẳng nhằm nhò gì. Hai thằng giặc Huy và Tú nhanh nhẩu ghi trước một list hơn chục bài toàn bài tủ, chắc định tổ chức live show bộ đôi đần độn và những người bạn. Chị đưa tôi giấy, tôi ghi qua loa một vài bài, chủ trương ít nhưng chất =))
Vừa rượu xong lại bia, tôi thấy hơi đau đầu nên ngả vào vai chị nghỉ một lúc. Bọn kia thấy vậy cũng chẳng lấy làm lạ. Cái slogan : “ Vodka connecting people “ nó thấm nhuần vào máu mẹ rồi. Rượu vào thì phải tự tin đến gần nhau hơn thôi, lạ đéo gì mà phải thắc mắc. Phong đụt vốn ít hát, nhưng lão hát hay, nhất là mấy bài nhạc cách mạng. Tôi sắp xếp lão và cái Huyền ngồi cạnh nhau, riêng ra một góc, ngồi kế đấy là thằng Trung. Tất nhiên hai thằng đần độn kia cũng hơi hậm hực, nhưng kệ. Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau mà, haha. Chờ một lúc sau mới tới bài của mình, tôi tự tin bước lên sân khấu phô diễn hai cái tủ : Phút cuối và Những ngày đẹp zời của Kiều thuốc lào ( Bằng Kiều nghiện thuốc lào nặng, nên tôi hay gọi thế, chú thích cho anh chị em dễ hiểu ). Các con zời ở dưới vỗ tay ầm ỹ, tôi nhếch mép cười đểu, kiểu “ Thường thôi, anh hát chỗ đéo nào chẳng thành idol “.
Tiếp đấy là một vài tiết mục song ca của Đụt và cái Huyền, rồi thêm vài bài teen nhăng nhít của chị và cái Nga. Tôi với mấy thằng còn lại ngồi uống bia, được một lúc thì thằng Huy chạy ra ngoài đi đái. Một lúc sau, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng ở ngoài, do ngồi hơi xa cửa nên nghe câu được câu không. Tôi đi ra ngoài thì thấy thằng Quân và thằng Huy đang nói chuyện hớn hở ngoài cửa. Thấy tôi, thằng quân khoác vai tôi rồi cười cười nói:
-Duyên thế thằng em, lại gặp mày ở đây. Sang bên này uống với hội bạn anh cốc bia.
-Hôm nay cuối tuần, mấy anh em rủ nhau đi hát tý cho vui mà anh. Lúc nãy em thấy có cái xe ở dưới giống xe anh, cũng hơi ngờ ngờ rồi. Anh đi với ai đấy?
-Hội bạn anh thôi mà, thôi sang đây rồi nói tiếp.
Nó kéo tôi vào phòng, giới thiệu với hội bạn nó tôi là em trai nó. Tôi cười cười rồi ngồi xuống một cái ghế gần giữa, cạnh một con bé tiếp viên. Con bé này trắng, mặc váy chấm bi, mũi cao, mồm hơi rộng nhưng cũng duyên, do có tý nhan sắc nên nó chỉ trang điểm nhẹ. Đánh giá tầm chung vào khoảng 7 điểm, được cái hợp gu ăn mặc của tôi nên cho thêm nửa điểm nữa thành 7 rưỡi. Mây thằng bạn thằng Quân cũng cầm cốc sang bá vai bá cổ tôi nói chuyện. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi với một đám, thành thật mà nói đều là giang hồ có số có má. Họ nói chuyện có phần hơi tục, thiếu lịch sự nhưng hay và chân tình. Thành ra ngồi một lúc, lại thấy có thiện cảm. Có vẻ họ rất quý thằng Quân, như kiểu anh em chiến hữu ruột thịt chứ không phải loại làm ăn xã giao. Tự nhiên tôi lại thấy hơi phân vân, vì so với những gì cái Nga kể thì thật sự thằng này không đáng ghét đến thế, cũng không độc đoán và luôn tìm cách kìm kẹp người yêu. Nhưng cũng phải suy xét theo một khía cạnh khác nữa, bởi vì tình bạn bè anh em và tình yêu là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Có thể với anh em thế này nhưng với người yêu lại thế kia, nói chung là hơi rối đầu.
Uống thêm vài cốc bia , tôi xin phép về bên phòng mình. Thằng Quân đi cùng tôi ra cửa, tâm sự vài câu. Nó bảo chắc trong phòng tôi toàn bạn bè tôi nên nó sang đấy có thể làm mọi người mất tự nhiên nên hẹn tôi lần sau, tôi lấy số của nó rôi đi vào phòng. Đám trong phòng tôi giờ cũng đã mệt lử vì ngồi hơn hai tiếng, lại nốc thêm một số bia nữa. Tôi gọi chúng nó dây rồi xuống gọi nhân viên thanh toán. Xong xuôi, bọn tôi đi xuống. Nhà thằng Huy và Tú gần đây nên chúng nó về luôn rồi mai mới sang lấy xe. Còn lại 7 đứa đi taxi về nhà tôi. Lúc đó cũng hơn 12 giờ, đường vắng, tôi mở cửa kính cho gió lùa vào bên trong, một lúc là tình hẳn rượu. CHị ngồi cạnh, xiết chặt tay tôi, đầu gục vào vai tôi ngủ ngon lành. Tôi bất giác mỉm cười, thấy mình thật hạnh phúc và may mắn. Tiễn từng người về một , tôi cũng đóng cổng lên phòng ngủ. Hôm nay vui thật, nhưng cũng hơi tiếc vì không có được khoảng thời gian riêng tư nào giành cho chị. Tất nhiên, trong hai người lúc nào cũng khao khát được gần nhau và hiến dâng mọi thứ. Đã có lúc, tôi nghĩ rằng hay là công khai hết mọi chuyện cho mọi người biết rồi đến đâu thì đến. Nhưng nghĩ lại, người phản đối đầu tiên có lẽ là Bố mẹ tôi, rồi cả bạn bè, người thân và gia đình chị. Thật khó chấp nhận cho một mối tình hơn nhau 4 tuổi, đến người trong cuộc như tôi còn thấy tương lai mù mịt. Vậy những người khác, có lẽ họ sẽ đánh giá đây chỉ là sự bốc đồng bộc phát. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, thở một hơi dài như muốn xóa tan mọi thứ, nhưng lại chẳng được. Và rồi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Sáng hôm sau, Phong đụt gọi tôi từ sớm để đi tập thể dục. Công nhận lão khỏe và rắn rỏi, đầu tôi vẫn còn ong ong vì tàn dư của rượu bia thì lão đã chạy hùng hục như trâu được rồi. Cố chạy theo một lúc, tôi và lão ngồi nghỉ, rồi nói chuyện tán phét.
-Này, anh thấy con bé hôm qua thế nào?
-Ờ, cũng được.
-Sao lại cũng được, đánh giá cụ thể hơn đê. Thích không?
-Thích nhanh như thế thì tao lại ngang mày à. Lão nhếch mép cười đểu.
-Anh em như l`, tôi giúp ông mà ông lại xỉa đểu tôi đấy à?
-Thì tao chưa biết, nhưng nói chung cũng được. Mỗi tội nó hơi nhát.
-Nó nhát hay ông nhát.
-Nó nhát!
-Con đéo nào ông cũng bảo nhát. Hay ông tán mẹ đàn ông đi cho nó đỡ nhát. Tôi cười lớn.
-Địt mẹ, vào Voz nhiều giờ nhiễm mẹ nó rồi à?
-Nhiễm đéo đâu, cứ đàn ông mang lại hạnh phúc cho nhau là gay à.
-Còn gì nữa. Chả gay lòi ra.
Tôi và lão cùng cười thoải mái, bỗng tôi nhìn thấy trên mặt lão hiện lên những nét khắc khổ của một người đàn ông sắp tứ tuần. Lão vốn là con nhà lắm tiền nhiều của, một thiếu gia với cuộc sống sung túc từ bé chẳng thiếu thứ gì. Nhưng cuộc đời chẳng cho ai quá nhiều thứ bao giờ. Chưa học xong phổ thông, hai anh em nhà lão lao vào vòng xoáy cuộc đời với những cuộc đâm chém, đòi nợ, trả thù và nghiện ngập. Ngày lão tỉnh ngộ, là khi mọi thứ dường như đã quá trễ. Anh lão đi tù gần 30 năm vì ma túy, lão mang trên mình gần chục vết chem ngang dọc. Nhưng lão không nản, quyết làm lại cuộc đời cùng những chiến hữu ngày xưa, mà mỗi người trong bọn họ là một mảnh ghép vá víu của xã hội. Nhiều khi tôi thật sự khâm phục nghị lực của lão, lão hay cười nhưng trong đầu thì suy nghĩ nhiều thứ. Nhưng những lúc lão đăm chiêu, trầm lắng, thật ra là lão đang đéo nghĩ gì. )
Gần 8 giờ sáng, tôi và lão trở về nhà. Mặc nguyên bộ đồ thể dục đầy mồ hôi, tôi chạy sang nhà chị. Bước lên phòng, nhận ra Little Princess của tôi vẫn đang ngủ, tôi tiến đến hôn nhẹ lên môi chị một cái. Chị từ từ mở mắt, lim dim và đôi môi mím lại chúm chím, nhìn đáng yêu kinh khủng.