Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 24
“Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi cuối thu,đông về hè sang vội vàng quá
Mưa từng đêm vắng,mưa ơi cứ rơi phố xa, anh đi tìm yêu đương chiều qua”.
Tối qua tình cờ nghe được bài hát này, bỗng dưng lại thấy buồn vì nó vô tình chạm vào một miền ký ức. Nếu mọi người đã đọc hồi ký của tôi từ đầu, chắc cũng không khó để đoán được rằng cuối cùng thì tôi và chị cũng không đến được với nhau. Lý do tôi yêu chị, nhiều lắm. Còn lý do chia tay, tôi cũng chỉ có thể nói được một điều: “ Vì yêu nên phải nói lời chia tay “. Còn gì đau khổ hơn khi hai người yêu nhau không thể vượt qua được những trở ngại trong cuộc sống, nhưng va chạm xã hội, người quen của hai đứa và cả gia đình nữa.. Có người bảo tôi, yêu thì nên bỏ qua tất cả để đến được với nhau, thì đó mới là tình yêu đích thức. Tôi mỉm cười, có chút chua chát trong đó và chỉ đáp lại một từ, đó là “ Nhầm”.
Có một lần, tôi nghe được một cái radio, tên là “ 2 trái tim không cùng nhịp đập”. Có một đoạn thế này:
Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh, đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới thấy nó không thể ở đó.
Có lẽ, tôi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời mình. Nhưng đôi tay vụng về lại không đưa được mảnh ghép đó vào đúng vị trí, hoặc có thể tôi tìm ra nó khi còn chưa đủ chính chắn, chưa đủ sự can đảm, vị tha và bao dung để bước tiếp trên con đường đó, tôi đã chùn, và thấy mình thật hèn.
Ngày chia tay, cũng trên con phố quen thuộc, chúng tôi buông tay nhau. Tôi nói:
-Anh yêu em…
-Em cũng yêu anh..
Nhưng.. lại chẳng bao giờ có thể yêu nhau đúng nghĩa được nữa.
“Ngày nắng về trên lối xưa………..Phố yêu anh chờ”
Trở lại câu chuyện chính, sau khi tổ đội diệt mồi đã có mặt đông đủ, team con gái vào bếp để nấu ăn. Con trai bọn tôi, có nghĩa vụ cao cả hơn là ngồi … đầu đít và 3 cây để lệ quyên tiền mua rượu, nước ngọt và đi hát. Chạy lên phòng, tôi rút ngăn kéo và găm vào ví đồng 10 nghìn < tiền đỏ ngày xưa ấy > để chuẩn bị thực hiện kế hoạch vạch ra sẵn từ hôm trước. Một lúc sau, khi số tiền lệ quyên được đã kha khá, chúng tôi dọn sới để đám con gái trải chiều và bê đồ ăn ra. Hôm nay nhà tôi tụ tập được một bầy tiên nữ, cứ vo ve bay từ trong bếp ra phòng khách, nhìn cũng thích mắt. Nhưng chắc lần sau phải quán triệt lại về cách ăn mặc, đấy là các em vào nhà anh là…… không được mặc quần đùi. Mặc thể này khổ nhất đám zai, tôi để ý thấy thằng Tú cứ thỉnh thoảng lại giả vờ xem tivi nhưng lại nhìn chằm chằm vào đám gái, thằng Huy thỉ tỏ vẻ cao sang hơn, chống cằm đăm chiêu nghiên cứu thời sự, nhưng tôi biết, đấy chỉ là một sự ngụy biện để che dấu đám dãi dớt cứ chực chảy ra trong mồm. Phong Đụt thì tôi chắc là cũng muốn.. nhưng đéo dám nhìn. Lão ngồi im, thẳng lưng, khoanh tay lại nhìn ra chỗ khác, nhìn lão lúc này, đột nhiên tôi lại liên tưởng tới Đường Tăng, còn đám trong kia là yêu quái trong động Bàn Tơ.
Chờ lúc cái Huyền bê rổ rau ra, tôi đi ra chỗ Phong Đụt ngồi, thả tờ 10 nghìn đỏ chót xuống đất rồi giả vờ ngạc nhiên :
-Phong ơi, tiền thằng nào rơi này.
Đúng như tôi đoán, lão reo lên:
-Tiền tao đấy!
-Đâu em xem sê ri.
Tôi cúi xuống nhặt tờ tiền, rồi giả vờ kéo tay cái Huyền lại bảo:
-Huyền ơi em xem xem mai đánh đề mấy số này được không?
Con bé xem xem một lúc, rồi cười rất tươi, giật giật tay tôi:
-Anh, anh, đây là số ngày tháng năm sinh em đấy. Nhìn này, 641990.
-Thế à, em thích không?
-Thích chứ, anh cho em nhé.
-Của anh đâu mà cho, xin anh Phong kìa.
Con bé lại chạy đến nũng nịu Đường Tăng. Lão cứ ú ớ rồi lại cười hềnh hệch, nhưng cuối cùng cũng nói được một câu, đại ý là có gì đâu, em cứ cầm lấy làm kỷ niêm. Tôi cũng được thể chêm vào vài câu nói tốt cho lão. Thật ra, trên đồng tiền ấy, tôi đã lấy bút ghi vào một dãy số ở góc viết theo kiểu mật mã, dịch ra là I Love You. Nếu sau này hai đứa nó có đến được với nhau, thì đó sẽ là một kỷ niệm đẹp. Còn nếu không cũng chẳng sao, coi như.. viết bừa.
Cao trào của buối tiệc lên đến đỉnh điểm vào lúc 7h25, khi đã có hết các giải lô. Hôm nay hứng lên làm mấy con lô, cuối cùng lại ăn 2 nháy, coi như là lộc trời, tôi mạnh mồm tuyên bố hôm nay đi hát.. anh bao hết!. Các con zời vỗ tay, gõ bát đũa ầm ỹ hưởng ứng. Một năm thường tôi đánh lô 2 3 lần, và lần nào cũng trúng, có những lần còn vài nháy. Bên cạnh nhà tôi là một lão làm trật tự phường, thấy ầm ỹ qua chạy sang chửi bới. Thằng cha này bị nặng tai, thấy lão mò sang, tôi nói với ra:
-Bác Hoàn ơi về bảo bác gái mang sang cho cháu ba đĩa cơm cháy ( Chẳng là nhà lão làm hàng ăn )
Lão nói vọng vào:
-Cái gì, mày ăn 63 3 nháy á?
Được thể, đám trong này cười càng tợn. Tôi cũng ôm bụng cười, nhưng cố nhìn hét to:
-Cơm cháy bác ơi!
-À biết rồi, nhưng bé mồm thôi nhé. Tao ghô cổ cho lên phường hết bây giờ.
Một lúc sau đứa nào cũng hơi tây tây rồi, chém gió càng hăng. Bọn con gái tuy chỉ uống nước ngọt, nhưng thỉnh thoảng cũng làm thêm tý bia. Mà công nhận là con gái uống tý rượu bia vào nhìn cũng dễ thương, nhưng chỉ một tý thôi nhé, nhiều lại thành nát, mà tôi ghét nhất bọn nát. Đến khoảng 9 giờ, tôi chủ động giục chúng nó thu xếp để triển khai tăng 2.
Ném tất cả lên chiếc taxi 7 chỗ, khoảng 30 phút sau bọn tôi có mặt tại Trần Duy Hưng. Lúc đầu định lên Bùi Thị Xuân, nhưng lại hết phòng nên đành theo Phong Đụt lên đây. Đám kia theo tiếp tân lên phòng, tôi tranh thủ chạy vào WC. Vừa bước vào, tôi thấy một thằng khá quen đang đứng ở bồn rửa mặt. Nhận ra đấy là thằng Quân, tôi lủi thẳng vào góc trong cùng trong WC, giả vờ quay mặt vào tường giải quyết nỗi buồn. Địt mẹ, đúng là oan gia ngõ hẹp, giờ mà nó phát hiện ra người yêu nó và thằng em tôi cũng đang hát ở đây thì phiền to. Thế nên bằng mọi giá phải giữ chân được đám kia ở trên phòng cho đến khi thằng Quân về. Oái ăm hơn nữa, là phòng của nó và bọn tôi lại đối diện nhau nên rất khó tránh, vì đứa nào chẳng phải ra ngoài, đi nghe điện thoại hay vệ sinh chẳng hạn, mà hầu hết đám này thằng Quân đều biết hết. Tôi vào phòng, đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh chị, cười nói với bọn kia nhưng thật ra trong bụng thì đang suy nghĩ và lo ngay ngáy.
_______________