Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 23
-Anh yêu em!!!!!!!!!!!!!!
Em xấu hổ quay mặt đi, nhưng không có vẻ gì giận dữ. Thằng chó kia định đi ép tôi vào lề đường thì bị tôi tạt đầu, mất thăng bằng tý đâm lê vỉa hè. Tôi quay lại cười nháy mắt với em một cái rồi té thẳng. Sau khi trêu được thằng Hà Lội 2, tôi thấy khoan khoái hẳn, phóng tít mù về nhà chị.
Vừa bước vào phòng khách, tôi đổ phịch xuống cái ghế sô pha để nằm thở. Chị đi từ bếp ra, vẫn đeo tạp dề với cầm cái đũa, thỉnh thoảng lại khua khoắng loạn cả lên như trong Harry Potter. Chị ngồi xuống cạnh tôi, đang định trách móc về chuyện đêm qua không về nhà thì tôi đã cười cười rồi đưa hai tay ôm lấy eo chị. Có vẻ bị bất ngờ, chị không trách móc nữa mà cười tít. Tôi nói, giọng mệt mỏi:
-Anh mệt quá, em làm gì cho anh uống đi.
-Uống gì, rượu bia cả ngày hôm qua đến chiều mới mò mặt về mà chưa chán à. Chị giẫn dỗi.
-Thôi mà, căn bản anh mà bỏ về là bọn kia chúng nó về hết. Con người có tầm ảnh hưởng mà em. Tôi khoái trá.
-Lại tự sướng đấy. Chị véo vào tay tôi đau điếng.
-Có tự sướng đâu, anh thề.
-Thề gì?
-Thằng Thành mà nói phét thì làm con chó.
-Được rồi, cún ngoan ngồi đây em đi lấy nước uống cho nhé. Ở nhà mọi người gọi anh là cún, tưởng em không biết à. Chị cười lớn.
-À tinh phết, ưng rồi đấy.
-Chuyện, không tinh sau trị được anh.
Nhâm nhi cốc chanh đá, tôi thả người thư giãn, chị thì tiếp tục nấu cơm. Khoảng một lúc sau, mọi người đã có mặt đầy đủ ở nhà để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Tuy mỗi người một việc nhưng hôm nay mọi người đều rất vui, cười nói suốt. Ăn cơm xong, mấy đứa rủ nhau đánh tá lả, tôi với chị một bên chéo cánh. Ngồi trầy trật hơn 2 tiếng đồng hồ lãi được 80 nghìn, tôi với chị lên phòng, nói dối chúng nó là lên lấy mấy cuốn sách về tối đọc. Thực ra là để âu yếm nhau tý xíu, sau một ngày nhớ mong. Hôn nhẹ chị tạm biệt, tôi về nhà, người uể oải rã rời.
Reeng… reeng…. Một ngày mới lại đến. Hôm nay tôi xuống trường từ sớm, do phải thi tổng kết môn trong hai ngày nên tôi ở dưới trường luôn. Hình như tôi chưa nói cho mọi người biết về trường tôi học, đấy là trường ĐH Công Nghiệp ở Nhổn, cách nhà tôi gần 20km. Do thi cả sáng lẫn chiều trong hai ngày, nên tôi quyết định ở nhờ nhà bạn chứ không về mặc dù rất nhớ chị. Nói chung trong hai ngày đó, cũng không có gì đáng để kể cả. Hàng ngày, vác cái đầu rỗng tuếc đến phòng thi, ngồi chơi điện tử gần 3 tiếng rồi cuối giờ thấy giáo phím một cái là các con zời như ong vỡ tổ cầm USB đi copy bài của bạn rồi về sửa tên người làm, thế là xong một buổi thi. Nhiều lúc tôi cũng thấy ngán ngẩm, nhưng do chất lượng đào tạo VN còn kém quá, nhất là những ngành công nghệ. Đến thấy trưởng khoa còn phải phán một câu “ Học ngành này, thằng nào hiểu được 30% bài giảng là giỏi, 20% là khá, 10% là trung bình, còn không hiểu gì thì cũng không đáng trách”. Theo tôi đây là câu nói đáng đồng tiền bát gạo nhất của thầy, ít nhất, nó cũng là cái thực chất, đéo bao biện.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ 7, chị sang nhà tôi từ sáng để chuẩn bị đi chợ. Tôi bảo chị để chiều rồi đi, chị cương quyết là đi buổi sáng thì mới có đồ ăn ngon. Khoảng 3 giờ chiều, những nhân sĩ được mời trong buổi hôm đó đã có mặt đầy đủ. Cụ thể là 2 thằng giặc Huy và Tú, cái Trang, cái Huyền và Phong đụt. Bên đội nhà gồm có tôi, chị, cái Nga và thằng Trung. Thật ra tuy chỉ là một buổi party nho nhỏ, nhưng dụng ý của tôi là muốn tạo cơ hội cho Phong đụt tiếp cận cái Huyền. Có thể tính cách phóng khoáng và coi tất cả là anh em của lão có thể chữa được bệnh cho cái Huyền chứ không phải kiểu người như tôi, tôi nghĩ thế.