Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 2
Thế là hai chị em ngồi nói đủ thứ truyện trên trời dưới đất. Nói chung là cũng hợp gu, nhưng mà có 1 điều khiến tôi rất ghét. Đấy là chị dạy tôi những cách chinh phục bạn gái. Chắc lúc đó, chị không biết được một điều. Đó là từ vài tháng trước, mục tiêu quan trọng nhất và cũng là đầu tiên trong đời của tôi là cưa đổ chị. Và có thể, những gì chị dạy tôi sẽ trở lại làm phản chính người nói ra nó. Một lúc sau thì trời bắt đầu nổi gió, xem chừng chuẩn bị mưa. Chắc hẳn các bạn cũng không lạ gì những cơn dông mùa hè. Đến và đi cũng rất nhanh, nhưng để lại sau những trận mưa giông là sự mát mẻ và ẩm ướt. Chị nhờ tôi lên sân thượng thu quần áo vào hộ chị. Lúc này cái Nga < Em chị > vẫn chưa thèm về nhà. Lúc tôi nhắc đến nó thì chị cười bảo kệ, cái Nga nó tuổi Ngựa < sn 90 > nên cũng chẳng thể giữ chân nó ở nhà hoài được. Với cả từ bé nó đã tỏ ra bướng bỉnh, ngang ngạnh , lại được bố mẹ chiều nên giờ đây có nhắc nhở nó cũng không có tác dụng gì nhiều. Tôi gật gù thông cảm và 2 chị em chạy lên sân thượng. Ở cạnh nhà chị, có một cây cổ thụ, tán lá vươn tận vào trong sân và che phủ hết khoảng 1/3 diện tích sân thượng. Vì là cây của công, nên nhà chị không được phép chặt. Với cả bác Lan thấy như thế hay hay nên cũng thích thú lắm.
Trời nổi gió mỗi lúc to hơn, tôi nhanh tay với từng móc quần áo đưa cho chị. Chị cũng chạy ra phụ tôi, nhưng mỗi tội quần áo nhiều quá. Lúc chiều nắng to, nên chị đem hết quần áo ra phơi cho đỡ ẩm. Báo hại bây giờ thu mãi không hết. Đang chạy ra thu nốt mấy cái cuối cùng ở phía tán cây thì bỗng có tiếng : “ Bốp “. Thì ra là do gió thổi mạnh quá, nên khiến mấy cành cây mục gãy rơi. Run rủi thay cái cành cây đó lại nhè đúng đầu tôi để rơi. Bất ngờ bị một vật tác động vào đầu, tôi lịm dần và ngất xỉu…
Lúc tỉnh dậy, tôi nhận ra đang nằm trong phòng chị. Trên đầu băng một lớp băng trắng được cuốn nhiều vòng. Chắc lúc đó, trông tôi cũng chẳng khác xác ướp Ai Cập là mấy. Chị đang ngồi ở bàn máy tính cạnh giường để trông tôi, nhưng có vẻ như chị ngủ quên nên thấy tôi tỉnh rồi mà vẫn không biết gì. Tôi cũng để im cho chị ngủ, khẽ ngắm nhìn thiên thần đó. Bất giác mỉm cười, tôi thì thầm : “ Chị à, chị có biết em thích chị nhiều lắm không “.