Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 18
-Mày vừa dậy à?
-Vâng, em dậy thì không thấy anh ở nhà. Đúng lúc đấy bác Lan gọi thì em sang đây luôn.
-Thế đã khóa cửa nhà cẩn thận chưa?
-Em khóa rồi.
Nó quay sang nhìn cái Nga một cái, con bé tủm tỉm cười. Sự chuyển biến trên nét mặt hai đứa nếu không để ý kỹ cũng không biểu hiện gì. Bác Lan vui vẻ gắp đồ ăn cho mấy đứa, chị thì đi lấy nước ngọt và đá. Lâu rồi 2 nhà không ngồi ăn đông đủ với nhau nên mọi người đều rất vui, cười nói suốt. Bỗng ngoài cửa có tiếng xe máy, chị vội vàng ra mở cửa. Đứng ở đó là thằng người yêu cái Nga, thấy chị thằng đó toét miệng cười :
-Em chào chị, Nga có nhà không ạ?
-Nga có nhà đó em, em dắt xe vào sân đi. Đứng ở ngoài đó nóng lắm đó.
Nó dựng xe ở sân rồi cùng chị vào nhà, thái độ cũng khá lễ phép. Bác thấy nó cũng gọi vào ăn cơm cùng luôn, chắc là cũng đã gặp một vài lần. Anh mắt nó quét qua chỗ cái Nga, con bé đang cười nói vui vẻ với thằng Trung thì mất tự nhiên, nhưng cũng kịp định thần lại. Nó nói với thằng kia :
-Anh Quân, sao anh bảo chiều mới đến cơ mà. Em đã kịp chuẩn bị gì đâu.
-Ừ thì anh đến ăn chực bác và hai chị em bữa cơm mà. Nó cười nham nhở.
Bác nói thêm :
-Ủa, vậy hai đứa định đi đâu à?
-Chúng con định đi bơi bác ạ, trời nóng thế này, hay cả nhà mình cùng đi luôn nha bác.
Chị đang định hưởng ứng theo thì tôi lấy chân khẽ gạt sang chân chị, chị biết ý nên thôi. Nhìn sang phía thằng Trung, thấy mặt nó vừa tai tái lại vừa kiểu phẫn uất. Khổ thân em tôi, có lẽ nó cũng biết là ngoài nó ra cái Nga cũng cặp kè với thằng này. Giờ mà bảo thằng Trung đi cùng hai đứa kia thì cũng kỳ, tôi nói:
-Thôi Nga với anh tự nhiên, mấy đứa em ở nhà thôi. Kèm theo một nụ cười hơi gượng và có vẻ đểu giả.
-Ừ vậy một lát bọn anh mới đi, giờ mới 1 giờ mà.
Một lúc sau thì cả nhà cơm nước xong, chị và cái Nga đi rửa bát còn tôi và thằng Quân ngồi ở phòng khách xem tivi. Thằng Trung thấy thế cũng tức tối lủi về nhà, thực ra nếu để so sánh giữa hai thằng, thì em tôi chẳng hơn được thằng kia cái gì ngoài việc ngoan ngoãn, hiền lành. Nhưng dù sao nó cũng là em tôi, nên tôi quyết giúp nó chuyến này. Nếu mà thành công thì khác gì Tôn Sách, Chu Du cưới Tiểu Kiểu, Đại Kiều.. Bỏ mẹ một cái là Tôn Sách chết non, còn tôi lại đéo muốn thế. =)). Thằng Quân thỉnh thoảng lại quay sang cười cười với tôi, nhưng tôi đoán là cười đểu. “ Đéo ưa gì bố mày thì tỏ mẹ thái độ ra , cứ cười cười nhìn ngứa cả đ..”. Tôi nghĩ thầm.
Một lúc sau thì cái Nga và thằng Quân đi bơi, chị với bác Lan thì đi shopping. Nghĩ ở đây cũng hết việc của mình, tôi nhắn tin cho chị rồi trở về nhà.
Ngoài lề một chút, chắc bác nào ở Hà Nội cũng biết được cái khu Khương Trung và Khương Hạ ngày ấy nổi tiếng về hai loại người đấy là nghiện hút và cave. Lúc nãy ra đường gặp lại một em cave ở mấy quán Karaoke ngày xưa mình hay ngồi, nói chuyện với em ấy một lúc.
Tôi nhớ hồi đấy,thường cứ trước kì quốc hội hay UBND thành phố họp, hay vào dịp gì trọng đại thì công an lại đi “làm sạch” xóm. Buổi tối công an phường mang ô tô đến chốt đầu ngõ, công an vào kiểm tra tạm trú tạm vắng nhà trọ, rồi nhân đấy gom cave và dân nghiện hút, tống lên xe, đưa về phường.
Mình chứng kiến có lần công an phường xuống xóm kiểm tra, một nhóm các em cave vừa đi làm về thì gặp đám đồng nghiệp từ trong xóm chạy ra, hét toáng:
-Mấy con kia, biến, biến!… Trên thành phố chuẩn bị họp, nên phường lại đi gom, chúng mày về bây giờ là bị hót!
Các em này nghe thế thì tất tả quay ra, vừa đi vừa ầm ĩ chửi “địt mẹ phường”, “địt mẹ thành phố”. Một em trong tốp ấy, chắc là lính mới, vừa chạy theo các đàn chị, vừa hỏi:
-Thế tại sao cứ thành phố họp thì công an lại xuống bắt bọn mình hở chị?
-Thì nó bắt mình về để đi họp.
-Bọn mình thì biết gì mà họp! Cái chị này chắc bốc phét!
-Ơ, ai thèm bốc phét, mà không biết họp như mày thì người ta xếp vào phục vụ các bác đi họp.
-Tức là lại phải hát cùng á?
Tiếng cười bốc lên re ré. Rồi một em nói:
-Lạy mẹ! Nó trêu mẹ đấy! Mẹ đã đi làm phò rồi mà đầu còn ngu thế!
Cái em cave “lính mới” ấy sau này mình có đôi lần hỏi chuyện, biết nhà em ở Lâm Đồng. Mình ngồi quán nước, nghe em kể:
-Anh à, dòng đời xô đẩy, nên em mới đi làm phò, chứ hồi nhỏ em học giỏi lắm, lại xinh và ngoan. Có lần ông Lý Thường Kiệt về thăm trường, em còn được trường phân công ra tặng hoa ông ấy!
-Mày vừa nói mày tặng hoa ông nào? – mình hỏi.
-Ông Lý Thường Kiệt í.
-Mày mà tặng hoa ông Lý Thường Kiệt?
-Ơ kìa, em nói điêu làm gì! Như anh mà không biết ông Lý Thường Kiệt á? Úi giời, thời bọn em ông ấy làm to lắm, to nhất nước mình…!
Mình phân vân một lúc, “à ờ” sực hiểu, nghĩ: bác Võ Văn Kiệt nghe kể chuyện này xong chắc cũng phải bật cười, rồi ngậm ngùi một chút…
Tự dưng tôi lại kể chuyện này không phải không có lý do, mà vì trong một vài năm sau đó tôi cũng từng có một số câu chuyện với những em cave quán hát. Những câu chuyện này nếu có dịp tôi sẽ kể cho các bác sau!
Trở lại câu chuyện chính, tôi trở về nhà định nằm ngủ một chút thì anh Tùng gọi nên lại lật đật phi lên Bách Khoa. Hôm nay ở quán có đấu team 4 4 AOE, mà lại thiếu người nên anh Tùng nhờ tôi lên đấu hộ. Kèo hôm đó là 1triệu cho 3 trận mỗi thể loại random, assy và shang. Nghĩ cũng kiếm thêm tý tiền uống nước lại cũng nể anh ấy nên tôi đồng ý. Hôm đấy team bạn cũng khá hay, đánh đều và phối hợp đỡ cánh cũng tốt nên vất vả lắm bọn tôi mới thắng được. Sau này tôi mới biết team đánh với bọn tôi hôm đó là của anh Thịnh FPT, sau này tách ra lập công ty GameTV. Đánh xong cũng đã là 5 giờ, tranh thủ lượn lờ ra cổng trường Thăng Long ngắm gái một chút trước khi về nhà, coi như bổ sung vitamin cho mắt sau mấy tiếng hoạt động căng thẳng. Công nhận bọn cấp 3 Thăng Long đẹp thật, em nào em nấy da nõn nà, trắng mịn. Trong bộ đồng phục cấp 3 sơ mi trắng và quần tím than, ngực các em tròn vo, mông mẩy căng đét. Nuốt nước bọt cái : “ Ực “ , tôi thẫn thờ ngắm nhìn bầy tiên nữ đang vo ve trước mặt. Bỗng có một chú choai choai phóng con SH tý thì đâm vào mình. Tôi quay sang buông mấy câu chửi, mặt thằng bé ngăn tũn lại xin lỗi rối rít. Mấy em tiên nữ thấy thế khúc khích cười, đéo biết cười tôi ngoa hay cười thằng kia đụt, kệ mẹ.
Một lúc sau trời tối dần, các em tiên nữ cũng bay đi hết, tôi mới trở về nhà. Bật mail lên rồi save cái file lúc nãy trộm cắp được ở nhà chị. Tôi log Yahoo, pm nick cái Nga :
Typing… rosemary_hnxxxxx < X là một số con số, mà tôi không tiện tiết lộ >
-Đây có phải nick của Nga không?. Mình có chuyện muốn nói với bạn.
Đợi khoảng 30 phút, đầu bên kia mới trả lời:
-Vâng, Nga đây. Ai đấy ạ?
——————