Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 16
-Em nghe thấy gì không, I am strong, when I am on your shouders. You raise me up… to more than I can be. . Anh yêu em..
Chị ôm chặt lấy tôi thổn thức, có lẽ đây là giây phút sung sướng nhất với tôi, hơn cả khi tôi và chị hòa quyện xác thịt. Chị nói nhè nhẹ, nghẹn ngào:
-Em yêu anh!!
Thời gian và không gian dường như lắng đọng lại, chúng tôi không muốn khoẳng khắc này trôi đi. Ươc’ gì tôi và chị cứ mãi bên nhau như thế này. Đây không phải một giấc mơ, tôi biết. Và tôi cũng biết, bắt đầu từ giây phút này tôi sẽ trân trọng tình yêu này như thế nào. Khẽ mỉm cười, tôi hôn chị một lần nữa, một nụ hôn nhẹ và dài….
Chúng tôi thức dậy trong anh nắng ban mai buổi sớm. Ngoài đường hôm nay có vẻ ít người hơn vì là chủ nhật. Tôi hỏi chị :
-Giờ em chờ mẹ về lấy chìa khóa hay gọi cho cái Nga?
-Chắc em gọi cho mẹ, rồi nói dối là hôm qua ngủ nhà bạn thôi. Cái Nga biết lúc nào nó mới về.
-Ừ, vậy em gọi đi. Khi nào mẹ về thì anh đưa em về bên đó. Giờ còn sớm, em cứ ở đây đi.
-Nhưng sáng rồi, để em thay đồ đã. Mặc thế này kì quá.
-Cho anh ngắm thêm chút nữa đã. Tôi thích thú.
Tôi ôm chị vào lòng, chị không chống cự, ngoan ngoãn như chú mèo con vậy. Tôi khẽ dựa cằm lên vai chị, hôm lên mái tóc, nhắm nghiền mắt lại. Một lúc sau chị nói:
-Thôi được rồi, em đi tắm rồi thay đồ đây.
Chị vào nhà tắm, tôi mặc vội cái quần đùi rồi chạy lên phòng thằng Trung thám thính. Đứng đó tầm 5 phút vẫn không thấy động tĩnh gì nên nghĩ bụng : “ Mẹ, xếp hình cho lắm vào hôm nay ngủ trương dái ra đến giờ chưa dậy “. Bỗng trong phòng có tiếng cọt cẹt, tôi lại nghĩ : “ What the fuck, lại chiến tiếp à? “. Tiếng cái Nga cất lên :
-Anh, anh dậy đi. 8giờ rồi kìa!!
Thằng Trung ngái ngủ đáp lại:
-Ngủ thêm chút nữa đi, 9 giờ rồi dậy.
-Không được, em phải về. Bà Phương hôm qua không có chìa khóa, không biết đi đâu rồi đây này.
À hóa ra vẫn lo cho chị mày cơ đấy, nhưng đéo phải lo đâu, đêm qua anh rể chăm sóc cẩn thận lắm. Tôi cười thầm.
-Được rồi, em thay đồ đi rồi anh đưa về. Giọng thằng bé vẫn không khá lên là mấy.
Hỏng rồi, tôi phải tìm cách để cho hai đứa này ra ngoài trước rồi mới để chị ra, đụng mặt nhau thì bỏ mẹ. Tôi phi xuống nhà, kéo rèm cửa sổ rồi đóng cửa thông ra ban công lại vì cửa sổ phòng tôi nhìn thẳng xuống đường, bao quát được toàn bộ khu phố luôn. Sau đó play ít nhạc chào buổi sáng, không quên vặn to volume để át tiếng nói chuyện phòng trên và tiếng xe máy. Chị lau khô tóc, bước ra nói:
-Sao anh không mở cửa sổ ra cho thoáng, mới sáng sớm mà?
-Anh thấy hơi nóng, thôi bật điều hòa đi em.
-Chị ậm ừ.. Tôi nói tiếp:
-Em gọi cho mẹ coi.
Chị nhấc điện thoại lên gọi cho bác Lan. Nói chuyện một lúc, có vẻ như bác rất giận vì cả hai đứa đêm qua đều không có mặt ở nhà. Chị cúp máy, quay sang nói với tôi :
-Mẹ em nửa tiếng nữa là về tới nhà rồi. Anh đưa em đến cổng để em còn lấy chìa khóa mang đi làm lại.
Hả, gấp vậy sao. Tôi chột dạ, giờ mà xuống nhà thì rất dễ gặp đôi kia. Tôi thương lượng:
-Hay em bảo mẹ là em về nhà rồi nhưng nắng không chờ được nên sang nhà anh ngồi một lát.
-Vậy mình xuống phòng khác nha anh. Chờ gì lại chờ trên phòng ngủ.
Hỏng, xuống phòng khách khác đéo gì lạy ông tôi ở bụi này. Tôi nói tiếp:
-Thôi em cứ ở trên này có sao đâu. À, anh có cách rồi.
Tôi chạy đến bàn học, soạn lỉnh kỉnh sách vở bút mực đầy ra bàn rồi bảo.
-Thế này là ok rồi, mẹ lên em cứ bảo là đang chỉ anh một số bài tập, em thấy anh thông minh không hehe.
-Ừ vậy cũng được, thế anh cần chỉ bài nào?
-Zời ạ, hiện trường giả thôi. Anh thông minh ngời ngời thế này đâu cần em phải chỉ. Tôi khoái trá.
Chị cắn nhẹ lên vai phải tôi, tôi kêu : Á lên một tiếng. Giành lấy tay rồi hôn chị, chị đáp trả nồng nhiệt. Chúng tôi lại ôm ghì lấy nhau một lần nữa. Được một lúc tôi nói:
-Thôi được rồi, giờ anh sẽ ngồi vào bàn học. Em ngồi cạnh, bắt đầu từ bài này. Em cứ giả vờ giảng thôi nhé, vì anh biết rồi, hehe.
Vừa ngồi tôi vừa nghe ngóng tình hình phòng trên, một lúc sau thấy tiếng chân ở cầu thang. Cường độ tiếng chân khá dày đặc nên tôi đoán chắc là hai đứa kia đang đi xuống. May mà cái Nga không to mồm, không thì lộ chết. Một lúc sau là tiếng mở cửa rồi tiếng đề xe, đến đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Chị nhắc tôi lỡ đễnh, tôi cũng chẳng nghe thấy. Trong đầu tôi lúc này đang nghĩ một chuyện, đó là làm rõ mối quan hệ giữa em tôi và cái Nga, và cả thằng bạn trai nó nữa. Chợt nghĩ đến một người có thể giúp tôi lúc này:
PHONG..