Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 13
Tôi hỏi chị có vào nhà chơi một lát rồi mới đi không hay là đi luôn. Chị bảo chuẩn bị xong rồi thì đi luôn đi. Chiều chị, tôi đồng ý. Chị leo lên xe, ngồi vắt chéo chân rồi nhẹ nhàng lấy tay ôm eo tôi. Cảm giác được một đôi tay trắng trẻo, mềm mại ôm lấy mình thật thích. Tôi sướng rơn, kéo ga vọt ra đầu ngõ. Như các bạn biết, từ chap trước tôi đã cật lực phê phán hành vi vận dụng năng lượng từ… đùi của phụ nữ khi đi trên đường nên tôi quyết không bao giờ làm cái trò đấy. Dù giờ đây chỉ cần ngoái lại nhìn đùi chị một cái thôi là đã chảy cả lít nước dãi. Đi đến gần ngã tư Vọng, chị bảo :
-Đi ăn caramen trước nha em, lâu rồi chị không ăn. Hôm nay nóng, thèm quá, hihi
Tôi đồng ý ngay, vì đây cũng là món tôi thích. Thẳng tiến đến quán caramen thập cẩm trên chợ Nguyễn Công Trứ, tôi chọn vị trí ngồi ở gần đướng, hướng ra ngoài. Theo tôi đây là view đẹp, vừa có thể ngắm chị, lại thình thoảng đá mắt ra nhìn mấy em đi đường cũng được. Công nhận con gái Hà Nội càng ngày càng đẹp. Mấy đứa con nít hiện giờ nhìn xấu ỉn, nhưng chỉ mấy năm sau thôi là khiến cho vô khối anh đập đầu vào tường được =)).
Vừa tận hưởng vị ngọt ngào, thơm mát của caramen, tôi vừa ngồi ngắm chị. Trông chị hôm nay xinh quá, đôi má ửng hồng vì đi đường nóng, từng giọt mồ hôi li ti đọng trên trán, nhìn vừa thương vừa yêu. Đôi môi hồng chúm chím ngậm từng viên đá nhỏ để tan dần trong miệng. Thình thoảng lại khẽ nhăn mặt, vì đá lạnh và tê. Nhưng ngay sau đó lại tủm tỉm cười ngay được. Tôi thấy vậy cũng bật cười, trông chị lúc này như trẻ con vậy. Một lúc sau, quán đông dần. Quán này khoảng 4, 5h chiều là chật cứng, toàn gái xinh. Giờ thình thoảng tôi vẫn hay lên đây ăn, để bổ sung năng lượng cho mắt và để tránh được cái bệnh đần. Công nhận phương pháp này của tôi hiệu quả hơn cả tobicom, nhưng mỗi lần về đều chảy mất cả lít nước dãi. Thành ra chữa được cái bệnh về mắt và tư tưởng, nhưng lại mắc thêm cái bệnh ở mồm! =))
Một lúc sau, tôi và chị đi tiếp. Cả hai đều có sở thích ăn vặt nên tôi giới thiệu đi đâu cũng hợp gu với chị. Chúng tôi lên hàng Than ăn bánh đúc rồi lên hàng Vải mua 2 cốc nước mía để ra hồ Tây vừa hóng gió vừa uống.
Khác hẳn với không khí nóng bức và bon chen phố phường. Khi ra đến hồ tây, tôi và chị đều thấy rất thoái mái vì sự mát mẻ và khung cảnh đẹp đẽ trữ tình. Mùa hè ở đây trồng sen, rất nhiều và đẹp. Chị có vẻ rất thích thú, cười tít. Tôi thì đứng im, nhắm mắt cảm nhận không gian bao là và bình yên này. Bỗng chị kéo tay tôi chạy ra xa một chút tới một bãi sen đang nở rộ. Tôi ôm eo chị, khẽ tựa người lên bờ vai ấy để cảm nhận sự ngọt ngào và bình yên. Xa xa, có mấy cô thiếu nữ đang say sưa chụp ảnh. Bên kia thì có mấy bác ngồi câu cá, lại có vài người ngồi uống trà. Mỗi người một việc, một mục đích khác nhau. Nhưng chung quy, chúng tôi tới đây để tận hưởng sự trong lành của thiên nhiên và thoát ra khỏi bon chen phố phường. Một lúc sau, từ phía xa, mặt trời bắt đầu xuống dần để nhường lại cho màn đêm. Chúng tôi rời tay nhau ra, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Tôi nói đùa với chị:
-Khi nào giàu, em sẽ mua một ngồi nhà bên hồ để chị và em ngày nào cũng có thể ra đây chơi.
-Chị thích cái nhà kia kìa, chị chỉ chỉ về phía xa.
-Đâu đâu, cái nhà có cây táo bên ngoài, bên trong là mấy cây dừa với cái nhà gỗ đấy á?
-Ừ, nhìn đẹp em nhỉ. Lại còn nhiều cây nữa, thích thật. Chị cười tít mắt.
-Được rồi, em hứa là chị em mình sẽ sống trong ngôi nhà đó?
-Sống thế nào?
-Ừ thì không được làm chủ thì làm đầy tớ vậy. Chị trông nhà, em làm vườn, hehe. Tôi khoái trá.
-Chị nhéo tôi một cái , tôi vừa đau vừa buồn cười. Tôi ôm chặt chị rồi nói:
-Em đùa thôi, sau này nhất định em sẽ mua một ngồi nhà thế này và sống cùng chị đến già.
-Hứa nhé?
-Ừ…
Chúng tôi cứ như vậy một lúc, cho đến khi nhận ra là trời đã tối hẳn. Tôi và chị rời khỏi chỗ đó. Lúc này, trời đã lên đèn, phố xá cũng dịu mát hơn. Tôi hỏi chị có đói không, chị nói không đói. Vậy là hai đứa quyết định đi xem phim. Hôm đó chúng tôi xem phim 50 first dates. Phim kể về một cô gái tên là Lucy, sau một lần tai nạn cô bị mắc một chứng bệnh mất trí nhớ sau một ngày, tức là mọi thứ làm ở ngày hôm trước là hôm sau sẽ không còn đọng lại chút gì trong đầu cả. Henry, là một bác sĩ thú y, luôn tìm cách để cho Lucy yêu anh, dù mỗi lần gặp nhau đều là lần hẹn hò đầu tiên. Phim do Drew Barrymore thủ vai, nếu bác nào chưa xem thì nên tìm xem, vì theo tôi đây là một bộ phim hay.
Khi chúng tôi ra về, lúc đó đã 11h. Tôi và chị rất vui, trên đường cứ chí chóe với nhau suốt. Đưa chị đến cửa nhà, tôi hôn tạm biệt chị rồi định ra về. Bỗng chị gọi tôi lại:
-Thành, Thành, chết rồi. Chị không thấy chìa khóa nhà đâu cả!!
-Tôi quay lại kiểm tra lại trong túi xách của chị, cũng như trong người tôi mà không thấy. Tôi nói với chị:
-Chị thử nhớ lại xem là để quên ở đâu, em tìm khắp trong cốp xe rồi trong túi mà không thấy.
-Hix, hôm nay đi nhiều chỗ như thế, làm sao chị nhớ được.
-Hay chị gọi cho bác Lan xem sao?
-Không được, hôm nay mẹ chị không ở nhà. Với lại gần 12h rồi, biết chị chưa về nhà mẹ chị chửi chết.
-Vậy gọi cho cái Nga đi chị.
Chị gọi cho cái Nga, nói chuyện một lúc. Sau khi cúp máy, chị buồn bã nói với tôi :
-Nga nó bảo nó đang ở bên Gia Lâm, trưa mai nó mới về. Hay chị với em quay lại tìm khóa đi.
-Trời, 12h đêm rồi tìm làm sao được. Thôi chị cứ vào nhà em ngủ rồi mai em với chị đi tìm.
-Thế sao được, ngại lắm.
-Ngại gì, nhà em có ai đâu. Giờ này thằng Trung ngủ rồi, mình đi nhẹ chút là được.
-Chị đang suy nghĩ thì tôi đã kéo tay chị lên xe đi về nhà. Chị cũng miễn cưỡng chút xíu nhưng rồi cũng đi theo tôi. Tôi dắt xe vào nhà, bảo chị lên phòng trước rồi ở lại khóa cửa. Tôi bật điện, thấy một đôi guốc, nhìn kỹ lại không phải của chị. Hôm nay chị đi giày bệt cơ mà? .Chẳng nhẽ trong nhà mình lại có người lạ, chắc chắn không phải mẹ tôi. Vì nếu mẹ lên HN, chắc chắn đã giục tôi về nhà từ sớm rồi. Trong lòng đầy nghi hoặc, tôi bước lên cầu thang. Lên tầng 3, thấy phòng thằng Trung còn sáng, nó không đóng chặt cửa nên tôi vẫn có thể nhìn vào phòng qua khe hở. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng không thể tin được:
Thằng Trung và một đứa con gái đang chơi xếp hình trên giường. Và đứa con gái đó là….Cái Nga!!!
Tôi suýt thốt lên vì quá kinh ngạc, nhưng kiềm lại được. 2 đứa nó cũng không phát hiện ra là có người đang nhìn trộm nên vẫn rất say sưa. Tôi đứng lại nhìn một lúc nữa, thú thật là lúc đấy vẫn không tránh khỏi cảm giác… thèm. Vừa nhìn vừa nuốt nước bọt ừng ực. Một lúc sau, lại rón rén như một con mèo, tôi trở xuống phòng. Tôi phải cố gắng dấu chị chuyện này, vì dù tôi hay thằng Trung phát hiện ra có người khác đang ở trong nhà thì cũng khó mà giải thích được. Tôi đi xuống, thấy chị đang nằm xem tivi trên giường, nhìn cũng rất khiêu gợi.
Hết chap này nhé ^^