Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 12
-Em dậy chưa, chị đang ngồi trong lớp. Nóng quá, huhu
-Em dậy rồi, đang ngồi ăn sáng nè. Hôm nay mấy giờ chị dậy?. À, chúc chị một ngày mới tốt lành nha, hehe.
-Hì, cảm ơn em. Hôm nay em được nghỉ đúng không. Chiều đi chơi nhé.
-Okie, em cũng đang muốn đi đâu đó một chút. Nhưng đi tránh nóng nha, phòng em sắp thành cái lò rồi.
-Um được rồi, vậy chiều chị sang nhà em rồi đi nhé. Thôi chị học đây, dậy nhớ gấp chăn màn rồi đi kiếm cái gì măm đi, hihi
-Èo, em ăn rồi mà. Từ từ, cho người ta hôn cái đã.
-Không cho hôn đâu, hihi. Chiều ngoan rồi xét.
-Xét em thì chắc 1000 cái cũng chưa đủ ấy chứ , haha. Thôi chiều qua rồi nt cho em nhé. Yêu chị, my little princess :X.
Trời nóng thế này ngại ra đường thật. Nhưng đi chơi với chị thì nắng mưa thế nào cũng vẫn vui. Đang ngồi nghĩ xem nên đi đâu, thì lão Phong gọi điện. Lão này hơn mình khoảng 1 giáp, lẻ ra vài con gì đó. Sau tên lão, đời gắn cho những biệt hiệu như “già”, “gàn”, “cô sỹ”, “chập”..Lão gần nhà mình lại chơi cùng bang, thành ra 2 thằng thân nhau. Tuổi lão đáng lẽ mình gọi là chú cũng được. Nhưng gọi chú lão lại bảo mình xỏ, nên chỉ cho gọi là anh. Hôm nay lão gọi tôi sang nhà lão uống bia, ăn lẩu. Đến nơi đã thấy lão cùng 2 thằng nữa ngồi ghếch chân lên ghế vừa uống vừa tán phét. Trông thằng nào cũng say sưa, thần thái thoát tục, như mấy ông tiên.
Lão thấy mình, kéo vào luôn. Lão nói:
-“Đời tao đến năm 34 tuổi, vẫn chưa được cầm tay người con gái nào “. Nghe giọng lão rất thương.
-“Đời tao đến năm 35 tuổi, vẫn chưa được cầm tay đứa con gái nào “.Nghe giọng lão cực kỳ thương.
-“Đời tao đến năm 36 tuổi, ***** có một đứa con gái nào được phép động vào tay tao”. Nói đến câu này giọng lão cực kỳ hợm hĩnh.
Mình ngồi nghe, ***** nói gì, thấy thương thương cho lão. Lão tốt tính, sống phóng khoáng, vì bạn bè. Con gái đứa thích lão thì nhiều, nhưng yêu thì không. Chắc vì lão nhát gái, cứ ngồi ở chỗ nào mà chung với con gái. Là lão lại ngồi im, thỉnh thoảng cười hềnh hệch, nhìn đến tội.
Lão thuộc loại thích lý sự, thích uống bia và không thù dai. Mọi bàn nhậu có lão đều vui, vì có người để cãi vặt. Mình mà nói, lợn kêu eng éc, lão sẽ bảo lợn kêu ụt ịt. Nhưng lần nào đó, mình bảo lợn kêu ụt ịt, lão tức thì quay ngoắt chứng minh rằng lợn kêu eng éc. Mặc kệ lúc trước vừa khản cổ kêu mình kém thẩm âm, chẳng hiểu gì về lợn. Lão nói : “Cái kiểu uống bia của tao với mày nó không hề tầm thường, mà là hình thức thể dục cho trí óc, có cãi nhau thế nơron thần kinh mới hoạt, mới chống được bệnh đần!!!”.
Đang uống, mình tự nhiên cảm thán:
– Ở đời này mà nghèo thì dễ hèn lắm anh ạ!
Lão hùng hồn:
-Phong này dẫu nghèo, nhưng xin hứa, nếu đời không cho Phong nhìn lên, Phong cũng sẽ nhìn thẳng,… chứ quyết không nhìn xuống!
Con chó hàng xóm nằm nghe, ***** biết có phải vì chối quá không. Nó ngoe nguẩy bỏ đi, để lại bãi *****. Lão đang say sưa nói, tự nhiên lại dẫm trúng, thế là chửi. Mình bảo:
-Tại anh cứ nhìn thẳng với nhìn lên, chứ ***** nhìn xuống, nên mới thế!
– Lão tự nhiên nghền nghệt mặt, rồi bảo:
-Thằng này nói câu này sâu!
Lâu lắm mới nghe lão tán đồng với mình một câu, mặt mình đâm cũng nghền nghệt theo, vì lạ và cảm động!
Ngồi uống một lúc nữa, cả bọn kéo nhau ra về, để lại lão và đống ***** chó. Lão cũng chẳng để ý, vứt phéng cái dép, lên giường nằm ngủ. Lúc đó mình cũng hơi ngà ngà, quyết định về nhà ngủ một tý, để chiều chị qua còn đi chơi.