Hồi Ký . Những chuyện chưa bao giờ thổ lộ cùng ai. - Chương 10
“Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường “
Tuy tôi không phải là nghệ sĩ, nhưng lúc này đây đột nhiên lại chẳng muốn nhớ gì nữa cả. Len theo dòng người tấp nập , tôi đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Có vẻ như trong cuộc đời mỗi người, muốn tìm ra một chốn yên bình và tĩnh lặng trong tâm hồn thật khó. Cách đây mấy hôm, tôi có nhìn thấy một cuốn sách tựa là : “ Đời thay đổi khi con người thay đổi “, rất hay, nhưng chỉ là cái tên, vì tôi chưa kịp đọc. Tôi nghĩ có một cái tên hợp với nó hơn, đó là : “ Đời thay đổi khi con người… thôi đẩy “. Nghĩ đến đó tôi bất giác mỉm cười. Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều quá, nếu việc gì cũng quá cầu toàn và không muốn mất lòng ai thì đâu phải là cuộc sống. Trong việc này, hình như tôi đã tự đẩy mình vào thế khó rồi. Liệu mọi thứ có thay đổi , khi tôi … thôi đẩy không?
Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của chị :
-Thành à, em đã về chưa. Hơn 11h rồi đó, hôm nay đi chơi vui chứ?
-Cũng vui chị ạ, chị đã ngủ chưa. Chờ em một lát nữa em về, đừng ngủ nhé. Em muốn kể cho chị chuyện này.
-Ừ em về đi, bác và cái Nga ngủ rồi. Em ra cổng chờ chị nhé.
-Okie, em về ngay đây!
Tôi bắt đầu trở về nhà, có lẽ lúc này tôi cần một người để tâm sự, và chị là người hợp lý nhất để tôi có thể nói hết những gì đang vướng mắc mà không cần phải dấu diếm gì. Đi tới đầu ngõ, tôi đã thấy bóng chị đứng đợi trước cửa nhà. Hôm nay chị mặc áo thun trắng và quần đùi. Mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, và khác một điểm là hôm nay chị đeo kính. Vừa thấy tôi dựng xe xuống, chị đã khoe :
-Hôm nay thấy chị khác không nhóc?
-Đeo kính chứ gì, kiếm đâu ra cái của nợ đó thế @@!
-Của nợ nào, của bạn chị tặng đó.
-Bạn chị, đứa nào?
-Đứa á, phải là anh hay chị nò chứ. Mà nói em cũng đâu có biết, em đã gặp đứa nào bạn chị đâu.
-Em gặp 2 3 đứa rồi, hôm nọ chúng nó đến nhà chị chơi còn gì. Thằng Tuấn Anh với cái Hạnh lùn lùn gì đó.
-Đó đó, là Tuấn Anh tặng chị đó. Mà thôi, nhận xét đi. Có đẹp không nào? :-w
-Ờ, đẹp. Tôi miễn cưỡng đáp.
Chị cười tít mắt, đúng là con gái. Khen thật hay đểu cũng không nhận ra nữa. Mà cái thằng Tuấn Anh ml, mới nhìn thôi đã thấy ghét. Con trai đéo gì nhìn như đàn bà, mà đàn bà cũng đã là phước 3 đời nhà nó, đéo bị tôi phán cho là bê đê là may. Hôm nọ đến nhà chị chơi, nó xách nguyên cả lẵng hoa tặng chị. Hôm nay rình lúc tôi không có nhà, lại đến tặng kính. Thật ra nếu nói tôi ghen với một thằng như thế, thì là oan cho tôi quá. Chỉ là thấy hơi ngứa mắt, với cả cũng không muốn chị chơi với bọn lai căng. Gần mực thì đen, gần đèn đéo tối mà, hehe.
Một lúc sau, chị hỏi tôi là lúc nãy muốn kể cho chị chuyện gì. Vậy là tôi kể cho chị nghe về chuyện tối nay, tất nhiên, không quên chuyện của tôi và cái Trang. Chị trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi tôi :
-Em nghe chuyện con nhện trước miếu quan âm chưa?
-Nghe rồi, nhưng em chưa đủ sự bao dung. Để có thể coi những thứ mình đang có là thứ quý giá nhất. Em vẫn thấy những điều mình chưa có được và đã mất đi mới là thứ quý giá hơn cả. Và em vừa mất đi một thứ quý giá, chị hiểu không?
-Mất đi, sao em lại nghĩ như thế. Giữa em và Trang vẫn còn một tình bạn đẹp cơ mà.
-Chị nghĩ sau khi em nói với nó như thế, thì vẫn còn đẹp được à?
-Còn chứ, nếu Trang hiểu được những suy nghĩ thật sự của em.
-Hiểu làm sao được, nếu là chị, liệu chị có hiểu được không?. Một người vừa bị dội một gáo nước lạnh, và chối phăng những gì đang hi vọng, có dễ hiểu không?
-Em biết như thế, vậy tại sao vẫn nói?
-Vì… em yêu Chị…