Hồi Ký Dang Dở - Chương 2
-Anh H !!!… Anh không thích học môn của tôi thì từ nay trở đi đến tiết của tôi anh có thể vắng mặt.
Chẳng lẽ lại nói "vâng tốt quá cám ơn cô" nhưng nói vậy coi bộ có vẻ không ổn lắm.
-Dạ thưa cô em xin lỗi cô.
-Tôi dạy chắc không tốt nên học sinh mới buồn ngủ vậy. Để chiều tôi xin thầy hiệu trưởng phân công người khác dạy cho anh đỡ buồn ngủ nhé.
"Cây muốn lặng mà gió cứ muốn thổi". Mụ tưởng tôi thích học cái môn củ chuối này lắm đấy, tiếng mẹ đẻ nhiều khi nói còn chưa sõi nữa là anh mới chả em … yes, ok, hotel … mấy từ đó học được là đủ rồi. Đọc đến đây chắc sẽ nhiều chú cắc cớ "uầy uầy sao lại có hotel ở đây – tầm bậy tầm bạ quá", nhưng xin thưa rồi trong cuộc đời mọi người hầu như ai cũng sẽ có ít nhất một lần vào đó thôi (không tính mấy người mà bố mẹ hay vắng nhà nha).
-Dạ em xin cô tại hôm qua em thức hơi khuya, em xin hứa từ sau em không dám thế nữa ạ
-Thôi được rồi lần này tôi bỏ qua, còn lần sau nữa thì đến tiết của tôi anh tự giác vắng mặt. Nhưng còn bây giờ anh đi ra khỏi lớp hộ tôi…
Nói thêm về cái mụ tiếng anh này, tính nết đồng bóng kinh khủng, khi vui bả hiền khô dễ mến lắm, còn hôm nào bực mình nhìn mặt bả dễ ghét ghê gớm. Tả sao cho chuẩn nhỉ, bả mà nhăn mặt gầm ghừ quát học sinh thì chắc con chó béc-ghê nhìn thấy cũng tặc lưỡi "thôi dây dưa làm gì nó cắn cho thì khổ" … đành lững thững đi ra ngoài hành lang chờ hết tiết chứ biết sao giờ, 1 ngày đen đủi …
Ngáp ngủ, ngáp nghiện, ngáp ngắn, ngáp dài, ngáp … ngoác cả mồm mà vẫn chưa thấy hết tiết. Tình hình này chui xuống nhà xe là chuẩn nhất. Nhà xe ở ngay sau dãy nhà 3tầng, ở đây thường trực luôn có lão bảo vệ mà tôi hay gọi thân mật bằng "sư huynh". Lão cũng khoảng 35 tuổi rồi nhưng tính ưa đùa giỡn và chém gió ác liệt, những hôm trốn tiết xuống đấy ngả lưng xuống võng nằm ngủ, lão có đuổi lên lớp tôi cũng mặc kệ, tất nhiên chỉ duy nhất tôi là được phép thế thôi chứ đứa khác lão méc ban nề nếp ngay. Lão bảo không ưa bọn "thanh niên manh động" ở trường vì bọn nó … lấc cấc (chắc tôi không lấc cấc nên lão hổng ghét), cứ khi nào tôi xuống là "huynh đệ lại chém gió đến hết tiết mới thôi". 3 thứ lão khoái nhất là thuốc lào – trà – và rượu, thỉnh thoảng hôm nào đi học muộn chưa kịp ăn sáng xuống nhà xe làm bi thuốc lào, thêm chén trà nóng mới pha thì y như rằng lăn cu đơ ra võng bùng luôn 2 tiết đầu.
Vừa nhác thấy bóng tôi xuống lão lại phun ngay một tràng :
-Thằng này mày lại trốn tiết rồi, học như mày thi cử làm sao được hả?
Tôi cứ tự hỏi lão biết thừa tôi học hành dốt ra sao vậy mà lần nào cũng hỏi một câu thừa thãi y chang. Thi cử thì sách vở đó lấy ra mà chép khó khăn chi đâu. Mà mấy cái đó lo chi cho mệt óc, về cơ bản đi học bây giờ đúp mới khó chứ lên lớp thì dễ như cầm bàn chải cọ răng mỗi sáng vậy. Thầy cô không muốn mất thành tích đâu mà lo. Làm mặt lạnh te ngồi xuống vo vo thuốc lào.
-Trốn đâu mà trốn, bị phạt đuổi khỏi lớp vì trót lơ mơ ngủ quên.
-Có phải không mày, tao tưởng bắt ngồi trong lớp mới là phạt mày chớ.
-Ê ê đang bực bội không chọc quê nghe.
Lão cứ nhăn nhở cười, nhưng công nhận cứ nói chuyện với lão là buồn bực bay đâu hết. Lão này ghiền nặng cái bài "Hàn Mặc Tử" và "Lâu Đài Tình Ái" của thằng cha Đàm Vĩnh Hưng, ngồi với lão nghe riết rồi đâm ra … cũng ghiền theo mới khắm. Thỉnh thoảng lão cao hứng còn ngửa cổ ngêu ngao vài câu nghe cũng não lòng thấy ớn "Tiếc thay cho thân tao một nửa đời chưa qua hết, xót xa thân trai tơ chưa một lần gái cầm trym…"