Hồi Ký Dang Dở - Chương 13
Tôi gật đầu ngay vì thực sự chính tôi cũng muốn thế, tôi muốn được ở bên chị lâu hơn, chị dựa đầu vào vai tôi nhắm mắt để mặc tôi dẫn đường. Tôi đi thật chậm qua 2 con phố mà không nói với nhau 1 câu nào, đường phố về khuya cũng hơi vắng vẻ, lướt qua công viên gần đấy, sẵn tiện đang mỏi chân nên bước vào. Hơi ngại vì công viên giờ này vắng vẻ chỉ lác đác vài đôi đang ôm ấp tâm sự thôi, lúc này chị mới mở mắt ra nhìn xung quanh
-Sao em lại vào đây ?
-Hix em mỏi chân quá rùi
Chị lại nở nụ cười tươi, nụ cười mà tôi luôn bị ám ảnh, nhắm mắt lại tôi cũng có thể hình dung được nụ cười của chị, đẹp lạ lùng …
-Em biết không chị chưa bao giờ tâm sự bất cứ chuyện gì với ai đâu, chỉ ngoại trừ duy nhất em thôi đấy …
-Tại sao lại là em ???
-Chị cũng không biết nữa, có lẽ một phần là do rượu … và chị cảm thấy ở em 1 điều gì đó rất gần gũi, tin cậy …
-…
-Chị sợ cái cảm giác "vô định", cảm giác chẳng biết mình đang đi đâu và sẽ về đâu … nhưng thật lạ là khi đi bên em chị lại không cảm thấy sợ nữa …
-…
-Cũng giống như cuộc đời của chị vậy, chẳng thể quyết định hạnh phúc của riêng mình, chẳng biết rồi sẽ như thế nào nữa, tất cả chỉ là "vô định" …
Có lẽ có một người cha quá gia trưởng đã khiến chị kìm nén cảm xúc của bản thân quá nhiều, và dường như cũng ảnh hưởng mạnh mẽ đến tính cách của chị … ít nói, rất chỉn chu và khuôn phép trong mọi chuyện, vì vậy tiếp xúc với chị người khác sẽ cảm nhận chị đứng đắn, già dặn … Tôi thương chị quá, chị giống như 1 mảnh pha lê, bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng chỉ cần một va chạm nhỏ pha lê sẽ vỡ vụn. Chị cũng vậy, chưa hiểu về chị người ta sẽ lầm tưởng chị cứng rắn, mạnh mẽ … nhưng khi chị đã mở lòng mình thì cái vỏ bọc cứng rắn ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một cô gái yếu đuối gục đầu trên vai tôi òa khóc … Tôi chỉ biết lặng im cho chị mượn bờ vai, trong đầu một thằng nhóc chưa đủ 18 tuổi như tôi thực sự trống rỗng, tôi không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này nữa …
-…
Một lúc lâu sau, khi chỉ còn những tiếng nấc … chị ngước mắt lên nhìn tôi .. đôi mắt long lanh … hai hàng mi ướt đẫm nước chảy dài thành hai vệt trên má. Trong vô thức tôi đặt tay lên má chị lau đi hai hàng nước mắt, đôi mắt chị đẹp mê hồn, chính đôi mắt ấy đã làm tôi như ngây dại. Bất chợt chị ôm cổ đặt lên môi tôi một nụ hôn, một nụ hôn đúng nghĩa của nó. Giây phút ngỡ ngàng qua đi tôi hé môi mút nhẹ lấy bờ môi trên của chị … nhưng có lẽ do thiếu kinh nghiệm nên chỉ khi chị đưa lưỡi vào xoắn lấy lưỡi tôi … lúc đó tôi mới chợt bừng tỉnh "vãi tè con chim chích chòe, hôn là thế này sao ???". Lưỡi chúng tôi xoắn lấy nhau … tôi hôn chị cuồng nhiệt … dường như tất cả không gian và thơi gian đều ngừng lại để hưởng ứng nụ hôn dài bất tận của chúng tôi … nụ hôn của thế kỷ … nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời tôi … quá bất ngờ, ngọt ngào và say đắm … Nếu mỗi sáng thức dậy mà bắt tôi đánh răng bằng cách này thì dù có sâu răng hết cả hàm tôi cũng xin chấp nhận …
-Ôi ! Cho người ta thở nữa chứ, ghê lắm đấy nhé, hôn bao nhiêu cô rồi khai ra mau
-Trời lần đầu tiên của em đó
-Thật không … ý đồ xấu nên mới dẫn người ta vào đây, nhìn xung quanh xem chỉ toàn là các đôi vào đây tâm sự thôi
-Trời ơi là trời ! Xin thề là em mỏi chân quá tiện thể đi ngang qua thì vào thôi
-Đùa đó, người ta biết chứ … hii vậy là nụ hôn đầu đời vừa mất rồi nhé !
-Bắt đền chị đấy cướp mất lần đầu tiên của em rồi
-Trời lại có vụ bắt đền này nữa hả ?
Chị cười khúc khích, sao tôi yêu nụ cười này quá, tôi lại chìm đắm vào nụ hôn tiếp theo … lần này tôi đã thành thục hơn hẳn, mới chỉ một lần mà tôi đã thuộc bài rồi, giá như việc học hành tôi cũng sáng dạ vậy thì chắc giờ này chẳng có ngồi đây viết cái hồi ký này cho mọi người đọc đâu … Còn đang phiêu lưu với nụ hôn bất tận thì có tiếng "e hèm". Rời môi nhau ra, chị thẹn thùng úp mặt vào ngực tôi, hóa ra một đôi khác ra về đi ngang qua trêu chúng tôi. Thánh họ cái thằng vô duyên đó, trời tối nên không nhìn rõ mặt lắm, nhất định nếu có gặp đôi này vào đây lần nữa thì tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo sẽ vạch trym ra đái 1 bãi ở gốc cây trước mặt chúng nó để trả thù …
-Thôi về đi gần 11h rồi, muộn rồi đó, về bố mẹ có chửi cho không đấy ??
-Uhm không biết nữa nhưng kệ đi
Chị lại khoác tay tôi đi trên con đường vắng, khác với lúc đi chị còn giữ khoảng cách, giờ chúng tôi sát rạt nhau. Vừa đi tôi vừa hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, nụ hôn đầu đời thật đê mê, chúng tôi cứ thế im lặng đi bên nhau. Khi gần đến dãy phố nhà chị thì chị buông tôi ra, có lẽ chị sợ người quen nhìn thấy … tôi nhìn theo bóng chị khuất vào trong ngõ. Liệu có phải tôi yêu chị rồi không ? hay đó chỉ là phút xao xuyến nhất thời ?
Vừa tới nơi thằng cận rủa xả tôi đi đâu về muộn quá, rồi nó bảo có người buzz nick chat tôi, trời hóa ra lúc nãy vội vàng đi ra mà quên chưa out nick chat, thật ngac nhiên khi người buzz là chị …
-Giờ này mà còn chưa về ah ? chat chit với cô nào nữa mà còn ngồi đấy ?
-Đang chat với 1 cô thôi mà
-Ai ai ai … ??? Nói mau
-Đây nè … chat với cô gái này nè
-Đáng ghét, qua đây lấy áo mặc vào không có lạnh, quên mất lại mặc về nhà luôn
-Thôi mai lấy cũng được, có lạnh mấy đâu
-Qua đây lấy nhanh lên, lạnh run người còn giả bộ …
-Hii …
Tôi chạy như bay qua ngõ nhà chị … tới giờ tôi đã chắc chắn 1 điều rằng tôi đã yêu người con gái này rồi, người con gái đã lấy đi nụ hôn đầu đời của tôi … không thấy chị ở ngoài tôi đi thẳng vào trong ngõ, hơi tối một chút, chị đang đứng trước cổng nhà, cầm chiếc áo còn vương vấn mùi chị tôi không kiềm chế được kéo chị lại đặt lên đôi môi căng mọng kia 1 nụ hôn …