Hồi Ký Dang Dở - Chương 1
-Có 01 điều chắc chắn như trym đóng bím là ko có chuyện đem con bỏ chợ nhóe:d
-thanks toàn thể mọi người. Thân ái và quyết thắng<
"Có lẽ những ai đang yêu và đã từng yêu đều có nghe qua vần thơ bất hủ của Hồ Dzếnh :
"Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở
Đời mất vui khi đã vẹn câu thề"
Trong tình yêu có mấy ai là không mơ mộng, nhưng đời thường mấy ai được giống như mơ. Ai cũng mong muốn được ở bên người mình yêu thương nhất, ai cũng mong muốn tình yêu của mình đi được đến đích cuối cùng. Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng được như ý muốn, đâu phải tình yêu nào cũng trọn vẹn. Ở đời nếu ta mất một món đồ quý giá ta sẽ nuối tiếc mãi, tình yêu cũng vậy càng trắc trở nó càng sâu đậm khó phai, và khi đánh mất ta càng nuối tiếc. Chuyện xưa, kỷ niệm xưa sẽ luôn ở trong trái tim ta để rồi phải day dứt, ân hận, giằng xé, xót xa, nuối tiếc… khi chợt nghĩ về người xưa…"
Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở…
-H … H … Mày có dậy nhanh không thì bảo …
-Dạ … Vâng …
Vù cái vào nhà vệ sinh cọ răng vét gỉ mắt xong quay ra thấy 2 kụ nhìn lom lom phát ớn. Theo kinh nguyệt … ờ lộn kinh nghiệm 17 năm sống chung thì mặt bố mẹ hình sự như vậy chắc chắn là có biến … binh pháp tôn tử 36 kế ngồi lại là hạ sách … chuồn nhanh còn kịp …
-H … ngồi xuống đây bố mẹ muốn nói chuyện với con
-Dạ …
-Cả năm lớp 10 và học kỳ I vừa qua con bỏ học quá nhiều, năm sau con lên lớp 12 rồi còn thi đại học nữa, cứ lêu lổng mãi vậy sao? Chẳng lẽ bố mẹ cứ phải đi xin điểm cho con mãi ah? … nhà ta tuy không khá giả gì …
Trời đất ơi tưởng chuyện gì ghê gớm hóa ra vẫn mấy câu vọng cổ quen thuộc "con mà đậu đại học bố mẹ có bán nhà cũng lo cho con đầy đủ không thua thiệt bạn bè". Có lẽ 2 kụ thừa biết tôi chẳng thể nào làm được điều không tưởng đó nên mới dám mạnh miệng tuyên bố vậy. Chứ cỡ tôi mà đậu được đại học chắc thằng cha Phạm Văn Mách cũng sang Mỹ chơi bóng rổ được đó …
Ù ù cạc cạc dạ dạ vâng vâng rồi dắc xe đạp té khẩn trương. Vẫn như năm ngoái, tôi luôn luôn nghỉ tết dài hơn mọi người, giờ phút tiễn ông kông ông táo về trời cũng là lúc tôi nghỉ tết, và gặp lại lớp là mùng 10 tết – với tôi đó là ngày đẹp để đi học mở hàng năm mới … Ra quán pes bà Tám béo (hồi đó chưa có ps3 đâu nha) ngồi với các chiến hữu đến giờ "tan học" mới lững thững đạp xe về nhà …
…
Trong cuộc đời ai cũng có 1 triết lý sống, tôi cũng vậy, ngẫm nghĩ mãi cái câu "ở đời không có gì là tuyệt đối, được cái này thì phải mất cái kia" mà ngấm đến tận óc. Ông trời ổng cho tôi nhan sắc nhưng hổng cho luôn trí thông minh đi. Nói vậy không có nghĩa là tôi ngu đâu nha, tôi thông minh ở tất cả mọi việc trừ việc học. Cứ so sánh với mấy thằng cha bác học thì rõ, mặt mũi nhăn nheo, râu ria xồm xoàm, đầu nhét nhiều chữ đến mức ko mọc được tóc hay sao mà cha nào cũng hói, học hùng hục cả đời, giật được mấy cái giải nâu beo nâu béo gì đó mà cứ nghe tên là tôi lại thèm ly nâu đá nhiều sữa. Và theo cái sự hiểu biết nông cạn của tôi thì rất nhiều cha … ế vợ, cá biệt có mấy cha cột IQ cao quá bị sét đánh trúng hay sao mà bị chửi là "bác học điên". Người đời lạ thiệt học ngu cũng chửi mà học giỏi quá cũng chửi.
Tôi học thì không giỏi nhưng có cái vẻ ngoài cũng ngon zai, cái này là người ta nói chứ không phải tôi … tự sướng đâu nha, tôi chẳng bao giờ tự nhận xét tào lao về bản thân như vậy bởi vì … soi gương hoài mà chẳng thấy cái điểm nào đẹp đẽ gì hết trơn, nhiều lúc cũng hơi nghi ngờ về độ chân thành của những lời khen ??? Tôi chỉ có mỗi cái tội là hay cúp cua hoặc bùng tiết, tôi ngại đến lớp, chẳng hứng thú gì với việc đến lớp cả. Ngồi nghe giảng bài cũng chẳng khác đang nghe hát Opera là mấy, hiểu chết liền, nếu hiểu được thì tôi lại không phải là tôi nữa rồi. Mà ở cái trường tư này học vào loại kha khá chắc mỗi lớp chỉ được khoảng 7,8 mạng.