Hồi Ký Dâm Phụ - Phần 3
– Dạ
– Đi , theo anh ra Ũy Ban Nhân Dân Xả .Tôi lúng túng đứng trước một đám người . kẽ quần aó đen , người quần áo màu cứt ngựa ,họ xanh xao ,vàng vọt .Súng AK ngổn ngang ,lại có thằng quần xà lõn ,ỡ trần bắp tay đeo băng đõ ,tay xách M16 .À ! thì ra lũ chồn hôi . Anh Tư e hèm ,rồi bày đặt tằng hắng .
– Đây là đồng chí Tư Na ,đống chí ấy sẽ lo về mãng văn hóa. Đồng chí đã học đến lớp…? .Anh lúng túng không biết tôi học lớp mấy . Tôi vội vàng tiếp lời, như thễ đễ lâu ,cơ hội sẽ vuột mất , và có lẽ bịnh Nỗ đã nhập tâm tôi từ đó.
– Dạ ,lớp 12 . Một đứa tay trái bị tật ,che trong tay áo lính nói
– Chào đồng chí, tôi là Tư Trọng chính ũy cũa tiễu đoàn ,và đãng ũy viên xã .từ nay đồng chí ngồi bàn nầy ,lo về văn hóa xã . Miệng nói, tay chĩ về một cái bàn cũ cũa chế độ cũ bõ lại .Tôi sung sướng ,chấp nhận ,nghĩ thầm : chăn trâu ,chăn vịt ,gặp nhau ,đúng là mã tầm mã , ngưu tầm ngưu. Xong hắn quay sang Tư Tùng nói gì đó ,rồi hắn nhìn tôi nói
-Đồng chí là SVHS, nên chưa biết bắn súng, đồng chí Bân sẽ đi theo giúp đở .
– Dạ . Một thằng nhóc con khoãng 13 hay 14 gì đó ,nó đen thui như mọi, người rắn chắc ,tay vinh khẫu súng M16 ,mà nó cao hơn mũi súng một khoảng ngắn.Tôi thầm nhũ, thằng nầy chắc con cũa tá điền hay chăn trâu đâu đó trong xã .Và tôi có một cận vệ ,tôi cũng đeo túi vãi ,xắn quần ,tay cẩm dép đi trước ,thằng nhóc quãy M 16 theo sau . Trong xã ,mọi người nhìn tôi chết khiếp .Họ đều nghĩ tôi là VC nằm vùng từ lâu ,có nhiệm vụ cặp bồ với lính tráng đễ lấy tinh tình báo.Gia đình tôi như hỗ thêm cánh ,mấy đứa em tôi đánh lộn ,hung dữ hơn trước ,ba tôi đi tìm mấy mụ đàn bà nhiều hơn . Còn tôi đi đêm với hai thằng tên Tư .Hai thằng nầy đụ rất khá,nên tôi rất thích .
Đến năm 1977 ,chính sách nhường cơm sẽ áo ,ba má tôi bị chia đất ,tiếc cũa , và dựa hơi tôi,ba tôi chống lại ,ông cầm mác đâm bị thương người được chia đất .Đêm đó ,CA và du kích đập cữa đưa ba tôi ra đình ,Tại đình ,đầy đũ dân chúng ,tôi cũng có mặt ỡ đó từ lâu .Nhưng tôi không ngờ là ba tôi cũng bi đưa ra đó .Tư Trọng ngồi giữa ,Tư Tùng một bên , tôi làm thư ký .ghi chép biên bãn ,bộ sậu xung quanh . Tòa án nhân dân mỡ ra ,vài tên ăn trộm ,bị phán chặt tay, mấy ông bà đánh bài tứ sắc,bị phạt tiền và lao động , thêm phần hài hước ,là sáng sớm mai sẽ tỗ chức cho mấy người cờ bạc khiêng mấy ông tướng tứ sắc đi chôn .Cuối cùng Tư Tùng lên tiếng
– Kính thưa đồng bào, kính thưa bà con cô bác ,trọng tâm cũa buỗi xữ hôm nay ,là xữ tên ác ôn, cường hào ác bá Đỗ văn Bình còn gọi là 10 Bình ,tên này bóc lột và hiếp dăm nhiều phụ nữ trong xã…….Có năm sáu bà già trầu, quần ống thấp ống cao ,bước ra chĩ chõ ba tôi hiếp dăm . Hai thanh niên ,tố cáo ba tôi là địa chũ,ép gia đình họ bán đất gía rẽ …Một vài người khác nữa chĩ chứng ba tôi… Cuối cùng Tư Trọng phán tữ hình tôi lặng người không biết nói sao . Tôi biết dù có nói gì cũng vậy thôi .Ba tôi ra đi từ đêm đó . Không biết xác ông vất vưỡng nơi đâu ?Vài tháng sau tôi bị về nhà với lỳ do gia đình phãn động . . Mẹ và các em ,nhìn tôi thương hại . Má tôi an ũi.
– Thôi ! con đi Bến Te ,hay lên Saigon với cậu 7 ít hôm cho qua ngày………
Rồi chính sách hồi hương ,và xây dựng vùng kinh tế mới rầm rộ hơn ,VC đuỗi dân từ các thành phố lớn ,lên rừng và về quê đễ chúng dễ chiếm lấy nhà cữa . Người tứ xứ đỗ về đây càng nhiều , tôi và má mong ước tìm được một thằng khờ nào đó đễ lấp vào cái lỗ trâu toác hoác cũa tôi.
Dịp may bao giờ cũng mĩm cười với tôi ,có 2 anh em cùng đi lính chế độ cũ về mua đất cũa bà con đễ thực hiện chũ trương cũa vc . Người anh có 1con gái độ 3 tuỗi và người vợ có bầu . Người em độc thân , nên suốt ngày la cà quán cóc hoặc nhà bà con đễ đấu láo . Nhìn mặt là tôi biết ngay thằng nầy đang ngứa dái, dân saigon về quê là nó có tiền rồi, nhưng tiền đối với tôi là thứ yếu , mà cái tôi cần là một tấm bình phong, một sức mạnh trên giường . Tướng tá thằng nầy đụ cũng khá đây .Đố mầy chạy đâu ? Tôi nghĩ thầm ,và cùng má tôi mỡ trận thiên la đễ đưa con ngáo ộp vào lứơi .
Gia đình tôi thăm dò , thằng nầy muốn lập nghiệp luôn ỡ đây ,nó ngắm nghiá vài ba chỗ đễ gọi ba nó từ saigon về cưới .. Phãi nhanh tay thôi .Tôi nghĩ thế và tìm cách tiếp cận với thằng nầy. Tôi cho tiền em tôi đễ chúng dò xem thằng nầy thường đi đâu ?
– Chị Tư , anh saigon thường ra tiệm bà Ba Xe ,uống cà phe ,mua thốc rê . Tiếng thằng Thiện ,em thứ sáu cuã tôi
– Xì ,gì chớ quán Ba Xe thì khõi lo ,. Cháu gái bã là bạn tiễu học với tao ,mà cũng là bạn cấy dần công trong tỗ cấy . Tôi chiụ khó,chaĩ tóc kỳ hơn ,lấy bàn uĩ con gà trống ,đã cát kỹ từ khi tôi bị nghĩ việc , cho than vaò quạt lữa ũi quần áo .,cho có vẽ con nhà giàu , có học thức .mà nhà tôi cũng gọi là giàu chớ bộ ? còn học thức ? UBND xã cũng biết tôi học đến lớp 12 chớ ít à .và từng làm việc cho xã nữa . Thế là tôi ,ra quán nhiều hơn ,phụ bà Ba vài việc lặt vặt .,có khi phụ pha cà phe< vớ> nữa .Thời đó người ta còn gọi là cà phe kho nữa . Ỡ bàn góc trong ,luôn có 5-7 thằng vô công rỗi nghề ,đấu láo ,có khi đánh domino lén nữa. Tụi nầy từ saigon về ,nhưng toàn là dân địa pương ,trước kia đi lính ,đi học …nay trỡ về. Nghe bọn chúng nói chuyện thí tôi biết con nai cũa tôi tên là Chung. Chúng nó nói đũ thứ trên trời dưới đất, chuyện chơi bời bậy bạ ngày xưa. Xã tôi là xã Đõ ,nên chính trị là cấm không được bàn đến . Tôi ngồi trên chõng tre ,giã bộ cầm sách đọc ,nhưng lỗ tai ỡ ngòai bàn lũ qũy
– Ê , Chung con nhõ ngồi trên chõng coi được không ? Tiếng thằng Quắn nói .
– Cũng được , hoa đồng cõ nội , như thế là ngon rồi . Con mồi tôi lên tiếng .
– Nè ,trường tùc bất tri lao nha , coi cập giò nó ,thằng nào đụng vô là chết mẹ ,chĩ có nước lết chớ không bò . Tiếng thằng Hiền ,thằng nầy tên Hiền nhưng lời cuã nó thì không hiền chút naò cã .
– Tao cũng trường túc nè , Chung nói tiếp .
– Mầy thấy sao Hiệp ? Hiệp là gia đình người Bắc duy nhất ỡ xã tôi ,nó là lính Quân Cãnh Cần Thơ,nay về lại nhà .
– Tao thấy sao sao đấy . Người Bắc chúng tao có câu < Mồm sao ngao vậy > Một lũ người cười rú lên
– Mồm nó rộng và thâm ,tao nghĩ< ngao> nó cũng thế thôi ,như lồn trâu đấy .Không một câu nào mà tôi không nghe . < Mồ tỗ cha mầy, gia đình mầy là dân điạ phương ,ba mẹ mầy biết rõ tịch tao ,nếu không tao câu mầy ,cho mầy biết lễ độ .Tôi nghĩ thầm như thế.
Sau đó chúng tôi quen nhau nhanh chóng . Trai giang hồ – gái tứ chiến ,sau vài lần nói chuyện ỡ quán ,chúng tôi hẹn nhau đi lên huyện Chợ Lách coi caĩ lương .Ỡ quê ,caĩ lương là món ruột cuã dân chúng . Khuya ,chúng tôi đi về sát nhau trên đường đất, như truyền hơi ấm cho nhau ,
– Phãi cho thằng nầy vô âm cung mới được ,đễ lâu kẽo trễ ,tôi nhũ thầm .vừa nói chuyện vừa nghĩ cách . Trên đường đi trời tối ,Chung một tay nắm tay tôi,một tay quơ quơ đuốc lá dừa soi sáng. nhưng chúng tôi vẫn hụt chân ỡ vũng trũng cũa con đường đất .Băng qua dãi bờ mẫu trước mặt là đến nhà tôi . Hắn phãi đưa tôi về nhà ,rồi hắn mới trỡ lại nhà hắn. .Con Mực ,con Phèn nghe tiếng động uà ra sũa, và im kặng khi nghe tôi suỵt.
– Anh Chung, mình đến giàn mướp chỗ đụn rơm ngồi nói chuyện ,em chưa buồn ngũ.
– Thôi ,anh về,khuya rồi mai gặp .
– Anh về làm gì sớm vậy .? em chưa buồn ngũ mà .Tôi giã bộ ngây thơ ,õng ẹo. Tay lôi tuột hắn đến đụn rơm ,kéo hắn ngồi xuống .Tôi hõi thăm gia đình hắn thì được biết. Hắn có 2 người chị đi Mỹ trước 75 ,gia đình bị đánh tư sãn,nhà cữa bị mất hết ,chĩ còn lại một căn duy nhất ,mẹ hắn buồn bã bị liệt .Ba má hắn hiện sống saigon với một người chị . Hắn và người anh vừa mới cãi tạo về mua đất lập nghiệp. Anh hắn là SQ trước phục vụ tai CC.TD YT Cát Lái .đi cãi tạo ,người chị dâu lo vàng nên được về sớm,vào giữa năm 78.