Hoang Dại - Chương 3
Cái thứ ở đâu mà chỉ có sợi dây buộc vào người mà cũng gọi là đồ. Lót cái gì, khi mà đúng chỗ đó nó lại chẻ ra làm đôi. Chắn gì khi mà cái màng ren đó khiến người ta rõ rành rành những thứ cần nhìn đang lấp ló ở đó….
Qua cái mành vải chẳng che chắn được mấy cho khách hàng, nếu có những đôi mắt sỗ sàng, không đủ lịch thiệp quay đi, thay vì vậy, sấn sổ sục sâu vào không gian chẳng mấy rộng rãi phía đằng sau, ở đó, các nữ khách hàng, xinh đẹp có, xấu xí có, trẻ trung có, nạ dòng có, quyến rũ có, nhìn và nôn có… cứ xoay qua xoay lại, vô tình phô diễn những tư thế chẳng thể kích dục hơn.
Lạy Chúa lòng lành! A di đà phật! Thánh Allah vinh quang!…
Giờ thì tôi hiểu hơn vì sao Eva chọn dùng chiếc lá nho để che đi cái múi mít mật chín cây, vàng ruộm, tứa nước ngọt lừ, khi những ngón tay, dù thô bạo hay tinh tế, mạnh bạo hay nhẹ nhàng, sấn sổ hay từ tốn…, bóc mở ra. Thì ở đó, phía bên trong múi mít chín cây đó, vị thơm lừng, ngầy ngậy, ngọt tinh khiết của tự nhiên chín muồi, của thời gian ấp ủ, của nguồn dinh dưỡng đọng lại… đang mời chào.
Nếm đi. Liếm đi. Cắn đi. Nhai đi.
Có đúng là sần sật không? Có đúng là ngầy ngật không? Có đúng là ngọt tinh khiết không làm ngấy vị không? Có đúng là nước tự nhiên của múi mít chín cây đọng trên đầu lưỡi, làm con người ta phát khóc vì cảm giác được ban thưởng món quà quý giá của Đất – Trời không?
Đừng cắn miếng to. Hãy gặm từng chút một. Nhẩn nha từng miếng nhỏ. Cảm nhận đi. Vị ngọt. Nước miếng. Âm thanh sần sật. Đủ 5 giác quan chưa?
Tôi nhìn thấy rõ cô bán hàng đùi dài, trắng, thẳng tắp cứ ve vuốt bắp đùi vợ tôi, khi quỳ ngay trước mặt để hướng dẫn nàng buộc cái mớ dây bùng nhùng ấy.
Rõ ràng, vợ tôi đang ngửa mặt lên trời, cái tư thế tận hưởng cảm giác được nêm nếm, chứ đâu phải quan sát và học hỏi cách sử dụng mớ dây đeo, buộc, chằng.
Miệng của nàng cứ hớp hớp không khí như con cá hồi cái đến ngày quặn người, rặn trứng. Lưỡi của nàng le ra, đôi khi liếm vòng vòng quanh môi, khiến người ta có liên tưởng nàng đang thèm khát một thứ gì đó ghê gớm.
Và ngực nàng phập phồng mới dữ dội làm sao. Chỉ những khi trải qua buổi tập “đấu vật” với tôi, ngực nàng mới hào hển, tham lam ngớp những ngụm không khí ngọt lành vào buồng phổi để chữa trị những thương tổn sâu kín bên trong, cho những lúc nín thở, nhồi nén, chờ đợi, ghìm giữ, níu kéo và chợt buông lỏng, thở nhẹ nhõm một hơi thật sâu, cạn xẹp, rũ rượi và hết sinh lực.
Tôi cứ miên man suy nghĩ. Và ao ước có thể bước vào sau tấm vải ấy. Nhưng, hôm nay tôi có những thứ quan trọng hơn cần sắp xếp.
Trở lại khách sạn, tôi lấy chìa khóa để vào phòng kế bên và bắt tay vào “kế hoạch của tôi”. Kế hoạch đó chính là hai camera giám sát nhỏ và các thiết bị quay video cầm tay. Tôi không quên đặt trước thiết bị kết nối để có thể cắm vào TV của khách sạn và một bộ điều khiển để chuyển đổi giữa hai camera.
Camera thứ nhất tôi đặt trong một kệ sách bên cạnh giường, cũng là bức tường ngăn cách giữa các phòng. Vị trí này cho tôi một góc nhìn từ bên trên và cũng có thể quan sát qua phía bên kia của căn phòng, nhờ chiếc gương trên bức tường đối diện.
Camera 2 tôi đặt dưới đầu giường phía cuối giường. Nó giúp tôi quan sát rõ ràng từ phía cuối giường. Kiểm tra các góc quan sát trên TV, tôi nhận ra rằng khu vực duy nhất mà tôi không thể quan sát tốt là phòng tắm. Thực tình, tôi cũng không nghĩ sẽ có nhiều chuyện để làm trong phòng tắm. Về cơ bản tôi khá hài lòng với công việc.
Mọi người có thể gọi tôi là biến thái, hay thiếu lòng tin, hay cuồng sex, đơn giản là vì hành động quay phim, hay quan sát vợ mình như thế này, nhưng C’est la vie.
Và bởi Boonsak rất chuyên nghiệp, nhưng lại có những lời nói ám chỉ khêu gợi trí tò mò, tôi vẫn cảm thấy mình cần có một chút kiểm soát ở đây.
Ít phút sau, Trà My trở về mang theo vài túi mua sắm.
Tôi tò mò muốn biết nàng sẽ làm gì khi tôi vắng mặt, nhất là hiểu rõ tâm lý của phụ nữ luôn háo hức được thử lên người, ngắm nghía những món đồ mới mua về. Tôi quyết định nhòm trộm vợ mình một chút.
Nàng đặt các thứ đồ mua được lên giường. Rồi chậm rãi thoát y. Nàng uốn éo thân mình khi cởi đồ trước gương, như thể đang một vũ nữ trình diễn trong club. Trần truồng đứng trước gương, nàng từ từ lướt bàn tay xuống bụng và trên vùng mu, rõ ràng vừa mới tỉa tót trước ngày lên đường.
Trà My biết tôi thích cái kiểu tỉa lông thành hình rẻ quạt này, và rõ ràng, sự chăm sóc này là để dành cho dịp kỷ niệm của chúng tôi.
Dù đã ở với nhau bao năm, dù mọi người vẫn thường nói “cơm ăn mãi cũng chán”, điều đó quả đôi khi có đúng, nhưng sự thật vẫn là: Trà My luôn ý thức rõ mình sở hữu một thân hình nóng bỏng, thế hệ 9x cũng phải ghen tỵ.
Làn da hồng sáng, dấu hiệu của một con người chịu khó tập luyện thể thao. Đôi mắt đen huyền. Mái tóc ngả ngang lưng, vừa đem tới sự trẻ trung, vừa phục vụ nàng tạo ra những kiểu tóc cuốn cao, kín đáo khoe cái gáy nuột nà. Bụng nàng chỉ hơi nây nây chút mỡ, dấu hiệu của người phụ nữ đã có chồng, nhưng không nói lên công việc văn phòng của nàng.
Và như tôi đã nói, bởi thường xuyên luyện Hiit, ngực nàng không bị xệ, đảm bảo độ rung rinh và 2 viên đạn chĩa mũi nhọn đầy đe dọa trên mặt vải, mỗi khi nàng bước đi trong tình trạng không mặc bra.
Nàng đứng đó, tay nâng nhẹ bầu ngực, ở đó 2 chấm hồng có cảm tưởng như đang run rẩy bởi những ham muốn thầm kín, những kích thích mà trước đó nó được chăm sóc ở cửa hàng bán đồ lót. Tôi nghi ngờ khả năng kiềm chế của mình. Chỉ thêm vài phút nữa, tôi có thể thò tay vào quần và ve vuốt thằng bé của mình, hoặc nhào sang phòng, đè ra giường và địt nàng nát bím.
Tôi rời phòng bên, trở về phòng của 2 vợ chồng. Khi tôi bước vào, Trà My dường như đã lấy lại bình tĩnh, khi tiếng thẻ từ tra vào ổ khóa phòng hẳn đã đánh thức nàng khỏi cơn mê đắm với những va chạm, những ve vuốt, những phút đê mê, những trải nghiệm chưa từng có ở nhà. Chỉ một thoáng sững người, nàng quơ vội đống đồ lót, bỏ vào túi, rồi với vẻ quyến rũ nhất có thể, nàng xoay người lại hỏi tôi:
– Anh đi đâu vậy?
– Anh chạy về chỗ lễ tân để hỏi thời gian xe chạy. Em mua được nhiều đồ không?
– Đâu có nhiều thời gian đâu. Giờ mình đi ăn hả anh?
Theo kế hoạch, chúng tôi ăn trưa ngay dưới nhà hàng của khách sạn. Mặc dù chúng tôi không có nhiều thời gian, nhưng điều đó không ngăn tôi gọi một chai sâm-panh Moet & Chandon.
Không có gì nghi ngờ, tôi hiểu rất rõ điểm mạnh và yếu của Trà My. Nàng luôn có xu hướng mất kiểm soát dễ dàng chỉ sau vài ly rượu, dù chỉ là loại Doux. Hẳn là mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho nàng, khi nhấm nháp 2-3 ly rượu ướp lạnh, sủi tăm và đẹp quyến rũ. Cũng chẳng thể phản đối được khi tôi nói cụng ly vì tình yêu của 2 đứa, vì một gia đình hạnh phúc.
Sau khi cụng với nhau một vài ly, chúng tôi ăn trưa và sau đó tôi rời đi với lý do bận họp, như đã thông báo từ trước. Trà My rõ ràng bị ảnh hưởng của rượu, đề nghị tôi hủy bỏ cuộc họp và… massage cho nàng, rồi chúng tôi có thể giải quyết nốt chỗ champagne trong phòng spa, trước khi trở lại phòng.
Một đề nghị không tồi! Rõ ràng, rượu sâm panh đã có hiệu quả mong muốn!
Tôi từ chối, đem phần còn lại của chai rượu trở lại phòng, và rót thêm cho nàng một ly khác. Hết nhiệm vụ của tôi trong phòng. Tôi để nàng lại một mình, rời đi, qua căn phòng bên và háo hức chờ xem điều gì sẽ xảy ra với cô vợ nửa tỉnh nửa say của mình.