Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 9
Đêm nay hắn không có tâm trạng đi ra sau rừng luyện vũ kĩ, tên Hoàng Liệt kia làm hắn cảm thất bất an. Nhất là ánh mắt y nhìn Trần Liên, mẹ hắn làm hắn có cảm giác như ánh mắt cuồng nhiệt ham muốn, như con sói nhìn thấy con mồi đằng xa đang muốn tiếp cận mà đuổi bắt.
Tận lực liễn khí Hoàng Dã liên tục theo dõi đoàn người Hoàng gia thuộc chi thứ phía bên huyện thành Lạc liêu. Mọi việc rất an ổn, mọi người chỉ trao đổi những việc sơn thủy, hoa phấn trong trấn Hoắc Dã không có gì khác nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Lại nói về Hoàng Yên, đến ngày thứ 4 bà nới tiếp đoàn người. Trong đình viện lớn có bà và mẹ, bên kia tên Hoàng Liệt một thân bạch san không nhiễm khói lửa, mặt mũi sáng láng ân cần trò chuyện. Phía sau lưng đứng một lão giả âm u nhìn như hạ nhân.
– Lại nói, ông nội con vẫn thường hay nhắc tới bà. Nhiều lần nói cho con về sự tích của người. Việc người một mình chống đỡ Hoàng gia trấn Hoắc giã bao năm không ngã thật phi thường.
– Tên Hoàng An kia thật là… bao nhiêu năm rồi không gặp, không biết ông nội ngươi thân thể khang kiện?
– Thưa vâng. Cám ơn bà. Nội thân thể còn tốt. Ông nói gần đây sự vụ dồn dập một thân nỗi an ủi tình thân không sao dứt ra mà về đây được. Ông còn nói thêm, chuyến này con thuận lợi về đây hi vọng là rước được bà rời giá
– A. Chắc không được rồi
Hoàng Yên lắc đầu thở dài. Ẩn trong lời mời của Hoàng Liệt là muốn Hoàng gia bổn gia cúi mình. Sớm từ lâu Hoàng gia huyện thành Lạc liêu đã muốn đưa chân vào trấn Hoắc Dã này, nhưng ngặt một nỗi trấn Hoắc Dã tuy nhỏ nhưng cả thảy như thùng sắt. Trước đây không lâu mới lộ ra sự việc Đan Võ Các là đan các thuộc về họ
Trấn Hoắc Dã tuy là thành trấn nơi hoang dã nhưng nơi đây gần với Vạn Lý Sơn Lân, từ đây hàng năm cuồn cuộn đưa ra các loại dược thảo và các sản phẩm từ hung thú. Các thế lực vốn đã nắm nghiệp vụ riêng tạo thành thế cân bằng, việc thế lực bên ngoài muốn đưa chân vào thì các thế lực khác sẽ đoàn kết lại mà phản kháng.
– Không biết tên Hoàng An kia một thân võ công đến đâu rồi
– Haizzz…. Nói ra thật ngại ngùng, ông nội con than thở nhiều lắm lắm. Nội khí thiên giai hậu kì từ lâu mắc kẹt không thể nào công phá quan khẩu…
Giọng điệu khiên tốn mà cao vút sự kiêu ngạo. Việc Hoàng Yên đột phá thiên giai sớm được bà ém nhẹm, ngoại trừ Hoàng Dã cháu bà và bà thì sớm chỉ có mẹ là biết được.
Lại nói về Hoàng An, gia chủ Hoàng gia nơi huyện thành Lạc liêu một thân nội khí tinh thâm đạt tới thiên giai hậu kì. Năm đó bất mãn vì không được truyền thụ Hành Vân Kiếm pháp mà ly khai trấn này tiến về huyện thành lập lên Hoàng gia nơi đó. Võ công thâm hậu với tuyệt kĩ Hổ Thiết Quyền và Khí Bạt Sơn Hà đã nhanh chóng đứng vững nơi đó thành một phương thế lực.
Hoàng Dã thân nằm trong một bụi cây cách đó 3 xích (hơn trăm mét), nhờ ngũ quan tinh tường đã nghe lọt toàn bộ câu chuyện. Hắn cố ý quán thâu linh lực vào đôi mắt nhìn rất rõ ràng ngoài vẻ đạo mạo thêm phầm ngoan ngoãn kia là ánh mắt dâm tà thi thoảng lướt trên đồi núi cao nơi khoảng ngực của mẹ và bà. Điều này càng lằm hắn thấy chán ghét tên này.
Trần Yên một thân cung trang thanh nhã ngồi đó, tuy tuổi đã 35 nhưng nét trẻ trung vẫn giữ được như thời thanh xuân nhất, hơn nữa lẫn với vẻ thành thục của thiếu phụ làm vẻ đẹp của nàng càng thêm chín mùi. Khuôn mặt tinh xảo nhẹ nhàng như búp bê sứ, đôi mắt long lanh sáng với làm mi cong vút, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm như đóa hoa nở rộ. Mọi cử chỉ của nàng nhẹ nhàng phiêu dật làm lòng người dễ say.
Vài câu chuyện thân quen, bà lui về hậu viện. Một lát nữa tên Hoàng Liệt phẩy tay ra hiệu cho lão giả phía sau lui đi, một mình hắn ở lại với Trần Liên.
– Vừa rồi cô cô về gấp quá, con đây không kịp chuẩn bị tiền lễ tới bà việc này làm con thấy vô cùng thất lễ
– Hoàng Liệt khách khí rồi. Lượt đi thương vừa rồi còn muốn cảm hơn chú Hoàng An cùng con
– Là việc nên, nên
Không còn Hoàng Liên ở đây, Hoàng Liệt trở nên thoải mái hơn. Ánh mắt hắn thân tục lướt trên những điểm cao trên cơ thể phu nhân chú bên họ xa của hắn. Trước ngực Trần Liên dù là cách mấy lớp y phục nhưng vẫn không che được cái nét căng đầy, càng nhìn dục động càng nhúc nhích. Trần Liên đang muốn đứng lên thì tên Hoàng Liệt nhanh tay đặt bàn tay hắn lên tay Trần Yên thấp giọng nói:
– Việc kia… cô cô có điều suy sét kĩ?
– Đừng nói tới nữa. Cô còn có việc, con ở lại cô đi trước
Trần Yên rụt tay lại đứng dậy xoải bước đi tới. Phía sau lưng tên Hoàng Yên còn thất thần nhìn theo vòng eo nhỏ nhắn nơi đai lưng thắt lại, đôi mông lắc lư yểu điệu uôn từng kiều bước vội vã.
Ngoài đôi mắt lòng hươu của tên Hoàng Liệt còn có đôi mắt hau háu của Hoàng Dã nữa. Mẹ hắn thật là đẹp. Liếm mội nuốt nước bọt hắn nhìn lại vẻ thất thần của tên Hoàng Liệt mà lòng căm tức. Tên này giám đánh chủ ý đến mẹ hắn.
Một lúc linh khí trong cơ thể xao động làm kinh động lão giả đằng xa, lão vội phi thân tới đứng sau lưng tên Hoàng Liệt, ánh mắt sắc bén cảnh giác đảo quanh. Hoàng Dã vội vàng tĩnh khí, thu lại xoa động trong lòng mà lui về.
Đêm đến A Tam sau khi phát hết tinh khí nín nhịn bấy lây trong cơ thể mà phu xuất vào người nàng tiểu Mai, cả hai nằm thổn thức những điều tươi sáng.
– Chàng không cần phải khổ cực, nhìn chàng hôm nào cũng luyện công đến điên cuồng thiếp đau xót lắm.
– Tiểu Mai… ta là vì nàng, dù xuống địa ngục cũng không màng
– Chàng xuống địa ngục vậy… mẹ con thiếp phải làm sao?
– Hả? nàng… nàng vừa nói gì?
– Chàng này…
– Nói là…
– Lần nào… cũng muốn phun xuất vào người ta… thiếp có hài tử rồi
– Tiểu Mai. Ta yêu nàng chết mất. Ta đã có hài tử ? A Tam này đã có hài tử
A Tam thân là một cô nhi lang thang khổ cực kiếm ăn nơi trấn Hoắc Dã, được thu nhận làm hạ nhân Hoàng gia từ nhỏ đến giờ đã qua 25 năm. Giờ thân sắp là cha của đứa nhỏ, hắn đã không còn một mình nữa rồi.
Giờ sửa qua đi, hai người mới li khai gian nhà kho cũ một đường chưa hết hưng phấn mà về. Bỗng nhiên bước chân hai người ngưng lại, phía trước không xa đã đáp xuống một thân bạch y
– Là ai?
– Hê hê. Không ngờ nơi Hoàng gia trấn Hoắc Dã này lại gặp cảnh xuân sắc hương diễm nhường này
– Thiêu gia Hoàng Liệt !
Kéo tiểu Mai ra sau, riêng phần mình đứng ra làm thế phòng thủ
– Đừng vội động, ta là không có ác ý. Xem đây là cái gì ?
Từ ống tay áo, Hoàng Liệt xuất ra một bình nhỏ.
– Viên nguyên khí hoàn này có thể về tay ngươi
Mắt chằm chằm nhìn lọ đan dược trên tay Hoàng Liệt mắt A Tam đầy hồng quang.
– Lại nói. Thân là người Hoàng gia, nhìn hai ngươi thắm thiết nhường nào ta thật sự không nỡ mắt. Viên đan dược này có lẽ về tay ngươi chỉ là…
Vẻ cẩn quan trong mắt A Tam không giảm nhưng lỗ tai đã hướng lên.
– Hê hê…
Hoàng Liệt xuất một lọ khác thấp giọng mà nói
– Trong này có một viên đan dược khác nhưng là dành cho một người. Được rồi, ta nói. Bữa tối ngày mai nàng tiểu Mai sẽ đưa tới cho Hoàng phu nhân, viên đan dược này…
– A Tam, chàng đừng…
– Hừ. Ngươi nghĩ ta là loại bán chủ cầu vinh ? Việc này coi như ta chưa từng nghe thấy đi. Cáo từ
A Tam nắm tay nàng tiểu Mai kéo đi.
– Haizzzz… hài tử của ngươi không biết bao giờ sẽ chào đời? Không biết khi đó nàng tiểu Mai đây sẽ đi đâu về đâu. Thân không danh phận mà có hài nhi…
Bước chân A tam chậm lại. Nhìn tiểu Mai lòng hắn nặng chĩu.
– Đây không phải độc dược, là một viên đan dược giúp người ta an thần sẽ không hại người
Mắt thấy A Tam còn đấu tranh, Hoàng Liệt thêm một miếng mồi
– A Tam ngươi ti vi không tồi, nếu đột phá nhân giai đỉnh cao, việc tiến một bước lên địa gia không phải trong tầm tay sao? Lại nói, Hoàng gia huyện thành Lạc Liêu ta rộng lớn, nghiệp vụ trải rộng, nhân lực thưa thớt…. ngươi hay không muốn đưa tới một phần sức?
Nội tâm A Tam vùng vẫy một hồi rồi quyết định
– Đưa ta
– Ha ha… Việc thành giờ này hai ngày nữa tới đây phó ước, viên nguyên khí hoàn này sẽ về tay
– A Tam, việc này chàng…
– Theo ta.
A Tam ngắt lời nàng tiểu Mai, tay cầm lọ đan dược từ tay thiếu gia Hoàng Liệt đưa vào ngực, chắp tay với y rồi bước đi. Dõi theo bước chân vội vã hai người, Hoàng Liệt cười hặc hặc mấy tiếng rồi lẩn vào bóng đêm.
Đi một đoạn đường mà hai người vẫn chưa tách ra. Tiểu Mai im lặng theo sau mấy lần môi nàng mấp máy mà không nói lên lời. Từ khi theo A Tam hắn, nàng đã là người của hắn, mọi thứ hắn sẽ làm chủ nhưng việc ám hại phu nhân nàng muốn lên tiếng khuyên can nhưng không biết nói thế nào. Còn hài tử trong bụng nàng nữa
Xa một bụi cây nhỏ, Hoàng Dã nghiếm răng căm tức. Lòng sát nhân cũng có. Nhìn theo bóng dáng hai người Hoàng Dã đi theo tên Hoàng Liệt một hồi, xác định hắn đã lui về phòng riêng mới lui về. Một thân hắn y Hoàng Dã nhanh chóng tới phòng mẹ
Đêm nay lòng người trống vắng, Trần Liên không ngủ được nên một mình tới sân sau hậu viện luyện công. Cùng ý nghĩ như Hoàng Yên, nàng nghĩ tới thực lực. Chỉ có đủ thực lực mới có thể đứng vững, mới có thể giữ cho vận mệnh Hoàng gia nơi đây. Đối với đề nghị của tên Hoàng Liệt, trước đây nàng đã tiếng chối bỏ, thế nhưng dần dần thấy được sự bất lực trong mắt gia chủ hiện thời là Hoàng Liên, lòng nàng như đã bắt đầu có thoái ý. Ban chiều một lần nữa tên Hoàng Liệt đưa ra cái đề nghị kia trong lòng nàng đã có chút giao động. Chẳng lẽ nàng phải buông đi tấm thân này?
Hoàng gia nghiệp vụ dần co rút, nhân tài rơi rụng, mấy trăm miệng ăn phải chắt bóp. Cứ theo đà này sớm muộn gì hạ nhân Hoàng gia cũng sẽ dần tiến về phía trận doanh của đối phương. Hơn nữa, một cỗ thế lực trong bóng tối vẫn luôn rình rập, liên tiếp ra tay ám hại hầu hết nam đinh trong phủ.
Gần sáng Trần Liên mới mệt mỏi trở về nhã gian của mình. Nàng còn đang tắm rửa thì có tiếng nhẹ đập cửa.
– Mẹ… là con đây. Người còn thức?
Khoác vội tấm sa y nàng nhanh chóng ra mở cửa. Đoạn cẩn thận dò xét xung quanh rồi nhanh chóng kéo nó vào phòng. Có lẽ toàn bộ Hoàng gia nơi đây duy còn có Hoàng Liệt hắn là nam đinh, nàng không thể vì chút bất cẩn của mình mà nam nhân duy nhất của Hoàng gia gặp phải nguy cơ.
– Nhanh vào trong
Thổi tắt đèn nến, Trần Liên kéo con trai vào sâu trong phòng ngủ.
– Có chuyện gì?
– Là thế này… … …
Hoàng Liệt đem câu truyện một lượt thấp giọng nói rõ.
– A. Là như vậy?
Trần Liên không hoảng hốt mà đăm chiêu. Nàng tiểu mai vốn lo việc ăn uống hàng ngày cho nàng và mẹ chồng, chuyện đã lộ chỉ cần cảnh giác là xong. Tên Hoàng Liệt có lẽ bí quá đâm liều, giờ vạch mặt với y khác gì vạch giới tuyến với Hoàng gia Huyện thành Lạc liêu.
– Mẹ còn lo? Còn có con đây. Con có đối ứng. Thế này, ngày mai ta sẽ công khai thân phận rồi dọn tới nhã gian bên cạnh, để xem hắn có dám làm liều?
– Như thế…?
– Mẹ, người đừng lo, hiện giờ tu vi của con đã đột phá một tầng, cao thủ võ đạo thiên giai trung kì cũng có thể dễ dàng đánh đuổi có thể tự bảo vệ được mình, cùng lắm con sẽ không ra khỏi phủ xem địch nhân sẽ làm sao?
Nàng đành thuận theo bố trí của con trai. Sáng sớm phải đến mẹ chồng cùng thống nhất.
– Mẹ người quyết định như thế rất đúng. Sớm muộn gì con cũng phải ra ngoài, chi bằng sớm công khai thân phận mà nắm chủ động
– Mẹ lo lắm.
– Lúc y và mẹ nói chuyện con đã ở bên nghe được, hắn dám đánh chủ ý lên mẹ? Con thấy nên một đao…
Hoàng Dã làm thế cứa cổ.
– Không ổn, bên cạnh hắn lúc nào cũng có một lão giả tu vị địa giai đỉnh phong, chỉ cần động hắn sẽ lập tức tới
Lần nữa Trần Liên rơi vào tính toán thiệt hơn. Chuyện không đơn giản như hắn nói, Hoàng Liệt hắn phía sau còn có một gia tốc nữa. Lão gia chủ bên đó tu vi khiếp người, cháu yêu mất mạng lập tức lão sẽ hùng sư động chúng. Hoàng gia trấn này chưa thể đỡ được lửa giận của lão.
Đêm khuya thanh vắng, người ngọc trước mặt vừa mới tắm rửa, thân chỉ mang một sa y mỏng dính thắt vội một sợi dây nhỏ. Trước ngực một đôi vú căng đầy to lớn nhìn rất rõ ràng, vòng eo nhỏ nhắn kinh người, đôi đùi loáng thoáng theo đường xẻ mà ẩn hiện cái nét nõn nà. Khuôn mặt như búp bê xứ tinh sảo đang sầu lo khiến người chỉ muốn tiến đến yêu thương.
Mấy ngày không được gặp bà lòng hắn đã vốn bức dứt, giờ nhìn người ngọc trước mặt mà dục hỏa bốc cao.
– Mẹ. Có phải người đã sớm có ý nghĩ muốn buông đi tấm thân?
– A
Hoàng Dã bất ngờ hỏi làm nàng xấu hổ bối rối khiến mặt mày đỏ lựng. Hoàng Dã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của mẹ nói tiếp:
– Con thấy tên Hoàng Liệt hắn đã nắm lấy tay mẹ
– Con…
Mặt Trần Liên từ đỏ chuyển sang tái nhợt, nàng quay mặt đi nghẹ ngào
– Mẹ định… cũng là vì Hoàng gia…
– Mẹ, người đừng khóc
Hoàng Dã thuận tay ngồi sát vòng tay giữ lấy tấm eo nhỏ của mẹ kéo vào người mình mà siết lại.
– Chỉ tại con vô năng để mẹ ủy khuất
– Hoàng Dã
Trần Liên nhắm mắt dựa vào lòng con trai, dù tình cảnh Hoàng gia hết sức bấp bênh nhưng giờ có con trai nàng, sẽ là hi vọng để Hoàng gia quật khởi.
Hương thục nữ, người ngọc trong lòng Hoàng Dã thấy dục hỏa đã bắt đầu có dấu hiệu bành trướng.
– Mẹ, người thật đẹp
– Hừ. Miệng toàn mật, khen nữa là mẹ ngươi không còn biết xấu hổ
– Là thật
Dải lụa nhỏ với cái nơ thắt bên hông được hắn khéo léo kéo ra. Mmột tay rời eo nhỏ của mẹ mà đưa vào trong vạc áo mỏng trực tiếp đặt lên đỉnh ngọn núi.
– Ưm… ớ… con.. con…
– Mẹ à. Thửa nhỏ con thường hay bú tí mẹ… lâu quá rồi không biết mẹ còn sữa không ?
– Ức… thằng nhóc thối tha. Con đã ngần này tuổi, mẹ lấy đâu ra sữa nữa
Bàn tay nơi eo nhỏ của mẹ đã tụt xuống dưới mông mà nhẹ nhàng xoa nắm, toàn thân Trần Liên như mèo dẫm phải đuôi mà giật bắn lên. Chưa kịp phản ứng thì hắn đã nói tiếp :
– Mẹ. Đêm nay con ngủ cùng mẹ nhé ?
– Cái đó… thế nhưng mà…
Đẩy hai bàn tay quái ác ra, Trần Liên không nghĩ được lý do nào không được. Vừa rồi bàn tay nó tại hai nơi mẫn cảm của người phụ nữ Trần Liên chợt bùng lên cảm giác nóng bức không biết tên.
– Được rồi
Bối rối, ngượng ngùng, Trần Liên hai tay nắm chặt hai vạc áo của chiếc sa y mỏng manh, giờ nàng mới nhìn lại mình, nguyên một thân lồi lõm mê người lộ diện gần hết, mặc mà khác gì không mặc gì.Vội đưa tayche đi những bộ vị tư mật, Nội tâm nàng bất an nhưng lại có gì đó như chờ mong, điều này làm nàng hết sức khó hiểu.
Khung màn buông xuống, Hoàng Dã leo lên nằm cạnh. Trần Liên thấy tim mình gia tốc mà đập bùm bùm, hai tay nắm chặt vạc áo mà run rẩy. Bất chợt Hoàng Dã hắn xoay người đè lên nàng, chưa kịp thấy bất ngờ nàng chợt hoảng hổn
– Con… con… cởi y phục ?
Nàng vừa kinh hô lên thì hắn đã nhanh như chớp lọt xuống giữa hai chân nàng. Sắp biết chuyện gì sẽ tới, nàng hoảng hồn vùng vẫy tứ tung, đôi bàn tay nhỏ yếu liên tục đẩy hắn ra. Một thân võ công địa giai sơ kì không sao dùng được, hơi thở nam tính 10 phần đè lên, người nàng như không còn sức lực.
Bất chợt từ nơi âm hộ vô cùng thầm kín của người phụ nữ bị một cái cự vậy nóng rực ấn mạnh vào. Trần Liên giật mình ngưng lại, hướng đôi mắt to tròn long lanh nhìn con trai
– Con đây là… muốn…
– Mẹ à… chúng ta xa cách nhau gần chục năm, thật khó khăn mới đoàn tụ.
Người ngọc bị đè lên, đôi đùi ngọc bị tách ra nhường chỗ cho thân thể cường tráng lọt ở giữa, quan trọng nhất là nơi âm hộ nàng đang bị cái kia chống vào sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào ngọc môn. Trần Liên thấy trong người mình nóng rực bức bối muốn được giải khai, giờ nàng đã biết được cái nóng nực đó là do đâu. Thân thể thon thả với những điểm cao đầy đặn đã quá lâu chưa có được tưới tắm, nàng là đang khát khô.
Bàn tay chống đỡ thân thể phía trên chợt lui đi mà đưa lên nâng khuôn mặt hắn, tinh tế mà xem xét những góc cạnh của sự trưởng thành. Đôi mắt long lanh đầy sương sớm, khuôn mặt từ lúc nào đã hồng hào nét xuân.
– Hài tử ngốc nghếch à. Con có biết làm sao để vào trong người mẹ không ?
Đẩy hắn lên, Trần Liên bặm môi một cái rồi giải khai dải lụa kéo xa y rộng sang hai bên thả cho đôi vú của mình ra ngoài. Mắt Hoàng Dã sáng lên.
Thiếu phụ còn trẻ trung, mới có ba mấy, một thân thể trắng trẻo, làn da mịn màng. Đôi vú to tròn no đủ, lộ rõ ra ngoài cái căng đầy sung mãn. Vòng eo nhỏ nhắn nhìn không ra dấu vết đã từng sinh qua hài tử. Phía dưới sâu trong làm vải mỏng te, chùm lông đen rối tung nhưng không nhiều, không đủ che đi đôi cái mép nhỏ đang khép chặt của mình ngay phía dưới. Đôi đùi non mềm đầy nhựa sống như lúc nào cũng có thể tách rộng ra.
– Đẹp không ?
– Đẹp
Trần Liên nắm lấy tay hắn đặt lên một đỉnh cao của mình rồi khẽ khép đôi hàng mi lại.
Bên này Hoàng Dã mừng như điên, bàn tạy đậu trên đỉnh ngọn vú của mẹ run rẩy thấy rõ. Hắn thật không ngờ với tu vi luyện khí tầng 6 của mình mà bóp vào một quá vú lại không vững vàng như vậy. Chỉ thấy mẹ hắn như cũng bị bàn tay hắn lay mà run lên. Bờ môi không kịp mím lại mà bật thốt lên một tiếng
– ư
Mềm mại, ấm nóng. Tay hắn dùng sức một cái, bầu vú lập tức méo đi, thả tay lập tức bật nẩy lên mà hồi phục nguyên dạng.
Trần Liên đang rân ran trong người vì những tê tê nơi bên vú bất chợt bên vú bên kia bị một cái ướt át nóng rực chùm lên, là Hoàng Dã hắn trực tiếp há lớn miệng ngậm lấy mà mút mạnh.
– ứ há.
Tiếng rên thánh thót mà yêu kiều của mẹ không làm hắn có bất cứ liên tưởng nào tới tình mẫu tử. Năm trên giường hiện giờ là một mỹ nhân trần truồng, người ngọc nhỏ nhắn với những đường cong hết sức sung mãn, điểm nhấn của người phụ nữ sẵn sàng có thể hoài thai mà sinh hài tử.
Bàn tay, cái miệng của hắn càng thêm thô bạo, đôi vú của mẹ hắn biến dạng liên tục nhưng sẽ rất nhanh đàn hồi trở về khi được buông ra. Từ làn da nhẵn bóng, trắng tinh đã sớm kéo lên từng đám mây hồng, phía dưới đôi đùi non mềm xoắn lấy nhau uốn éo như thể ở phía giữa ngứa ngáy khó nhịn.
– Ứ ưm….
Dù đã cắn chặt răng nhưng kích thích nơi đầu vú, dưới cái miệng, hàm răng tinh nghịch của nó làm Trần Liên kìm không nổi những tiếng thổn thức. Nàng thấy xấu hổ quá, mắt nhắm chặt chẳng dám mở ra y như trẻ nít chơi trò ú tim tưởng rằng nhắm mắt sẽ không ai tìm ra mình, thân thể lâu ngày không có bàn tay nam nhân đụng chạm đã sớm trở lên phi thường mẫn cảm, chút xíu động chạm đã làm nàng tê lên.
– Ớ…ư…………
Trần Liên bất ngờ giật thót, người co rúm lên. Phía dưới âm hộ nàng vừa có một bàn tay bất ngờ úp xuống. Nàng như luống cuống mà nắm lấy cánh tay kia toan kéo ra mà không được.
Bất chợt bên ngoài có tiếng đập cửa gấp gáp
– Phu nhân… phu nhân…
– Chuyện gì?
Là tiểu Mai. Trần Liên hốt hoảng vội vàng đẩy hắn lui vào, riêng mình vội vã khép lại tà áo, quần lại dây lưng tiến ra đứng an ngữ phía cửa. Hai người thấp giọng đàm luận một hồi, Trần Liên an bài nàng làm như kế hoạch đã nói rồi đuổi nàng đi, dặn dò không được quay lại nữa. Bên trong còn con trai…
Đóng kĩ cửa vỗ ngực thở phào.
– Tiểu Mai nàng ta….
Lát sau, dưới con mắt trông mong luyến của con trai Trần Liên đứt khoát đấy nó ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Nằm trên giường hồi tưởng lại, một phúc chốc suýt nữa nàng đã thất thủ. Bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống dưới âm hộ khẽ quét lên quét xuống cái khe ướt át, Trần Liên trong lòng có khao khát. Hai ngón tay chụm lại trượt xuống bất ngờ đâm vào ngọc môn
– Ứ….