Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 5
Chương 5: Lạc đường ở Đoàn gia
So với vô số hạ nhân hắn coi như cũng sống được. Bản thân được phân một gian kho cũ, sau khi dọn dẹp cũng sáng sủa hơn hẳn cái “nhà” nơi hoang lâm hắn từng ở. Và được cái là yên tĩnh để hắn tự do có thể tu luyện, điều này thực quan trọng.
Bà nội đã giao hẹn khi nào bà triệu mới được nhập hậu viện, không được tùy tiện nữa. Có chút nuối tiếc nhưng bà đã nói rõ những nguồn căn nơi đó nên hắn cũng phải nghĩ mà theo.
Một buổi sáng tươi lành, không khí đón nắng sớm của Hoàng phủ Hoàng gia khá tấp nập. Thân là hạ nhân, sớm sửa phải thức dậy dọn dẹp tươm tất đón Hoàng gia người thức giấc. Hoàng Dã lững thững cầm cây chổi dọn dẹp những chiếc lá đã kết thúc sinh mệnh của mình từ hôm qua. Đến khi nắng đã lên ba sao, đội nhân mã của Gia chủ là bà nội hắn mới xuất môn.
Từ đằng xa nhưng nhờ thị lực của tu luyện giả hắn có thể thấy rõ bà nội đi đầu đám người. Hôm nay là bà ra ngoài dạo quanh những cửa hàng bán vũ khí, linh dược. Đây là căn cơ của Hoàng gia. Từ khi nam đinh Hoàng gia lần lượt trôi mất, sinh ý dần lạnh, may còn nhờ có bà đứng vững mới miễn cưỡng duy trì được.
Nhìn dáng bà đi có vẻ bất tiện, có lẽ hôm qua hắn quá mạnh mẽ. Như cảm nhận được ánh mắt của hắn mà bà hướng măt sáng trừng lên với hắn. Sau khi quay đi, mặt bà ánh lên nét hồng hào, nụ cười kín đáo nơi khóe môi
– Gia chủ?
– Không có gì, đi!
Lão bộc đi sau nửa bước hướng mắt tới mỉm cười. Nhìn xem nội khi hùng hồn, thấy được lão Bộc cũng là võ giả địa giai đỉnh cao. Không biết so với các thế lực khác trong trấn Hoàng gia của hắn ra sao? Ơ kìa? Hắn chợt sững người vội nhìn kĩ lại. Nội khí tại thể của bà nội hắn đã hùng hậu hơn hẳn, dù đã đè nén lại nhưng dưới con mắt của hắn hoàn toàn mồn một. So vói trước, có lẽ bà nội chỉ cách thiên giai một đường tơ. Không phải hắn không nỡ đưa ra cuốn Xuân Công cho bà và mẹ tu luyện mà trong bí tịch nói rõ phải là cơ thể mang dương khí mới có thể luyện, nói vậy tức là phải là nam nhân rồi. Miễn cưỡng tẩu hảo nhập ma là nhẹ, kinh mạch phá toái còn nghiêm trọng hơn.
– Nhìn gì mà thần người vậy?
– A Tam. Buổi sáng tốt lành
– Còn muốn buổi sáng? Trưa bảnh rồi! Không nhanh tay trưa đừng nói ăn cơm!
– Vâng vâng!
Đưa nhanh đường chổi, Hoàng Dã cười khổ. Hẳn là A Tam vẫn còn nhức nhối chuyện viên đan được kia. Không biết đêm qua buổi hẹn hò với Tiểu Mai có nồng ấm không? Lại nói, trưa mà không ăn chăc chết vì đói mất, tiên nhân có thể tích cốc, nhưng mà hắn còn chưa đến mức dùng linh khí thay cơm, không những phải ăn mà ăn rất nhiều là khác. Hàng đêm hắn vẫn còn phải dùng mấy viên đá ẩn chứa linh khí dồi dào mà nàng Lâm Tuyết Vi đã đưa cho khi chia tay. Bên trong nó chứa linh khí thật là hùng hậu, hắn có thể đột phá nhanh như vậy chính là nhờ mấy viên đá này.
Lại một đêm nữa, “viên đá” rắc một tiếng viên đầu tiên đã bể vụn tiêu tán trong gió. Lại một viên nữa đã hết sạch linh khí, tổng thể còn 9 viên nữa. Không biết khi sử dụng hết hắn có thể đạt tới tầng giới nào. Nắm chặt tay nội thị, những dòng chảy linh khí trong kinh mạch đã hùng hậu không ít, ẩn ẩn đã tới luyện khí tầng 5 trung kì rồi.
…
Sự việc đám sát thủ bữa trước, tuy lông tóc không thương nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng. Qua hỏi bà, trong trấn Quắc Dã này có Đoàn Gia là gia tộc luôn có xung đột lợi ích với Hoàng Gia. Đoàn gia nằm phía nam trấn Quắc Dã, cách Hoàng Gia chừng 20 dặm đường. Đêm đến, thay một bộ hắc y, ngắm mình mồi hồi Hoàng Dã mới gật đầu rời phủ. Một đường thuận lợi Đoàn gia đã ở trước mắt. Né qua khoảng đại môn sáng trưng đèn đuốc, nhân thủ sâm nghiêm, hắn tung mình nhẹ như chim én mà vào.
Vừa chạm đất hắn mới sực nhớ, giờ thân ở trong Đoàn gia, hắn như con mèo mù đường, giờ biết đi phương nào? Trái phải một hồi hắn đụng một bức tường cao, cửa nhỏ có người đứng gác. Đây có lẽ là ranh giới với hậu viện? Linh giác mẫn tuệ hơn người, một đường lủi ngược bò xuôi Hoàng Dã không đụng bất cứ người nào. Hễ nơi nào có người hắn đều phát hiện ra từ sớm mà tránh đi.
Một loại tiếng động đặc trưng và quen thuộc làm hắn chú ý, Hoàng Dã tiếp cận nhanh chóng. Một gian phòng lờ mờ ánh nến trước mặt, tiếng hít thở hồ hập, tiếng trao đổi gấp gáp, tiếng… rên rỉ tiêu hồn. Theo thói quen hắn lập tức muốn tiếp cận đục một lỗ nhỏ mà thò một con ngươi vào.
Một thân ảnh ngồi trên ghế, một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang quỳ phía trước, đầu vục vào giữa háng người kia.
– Sướng lắm. Nàng ngày càng dâm đãng… nhưng mà ta thích
Thiếu phụ không ngẩng đầu, chỉ có ánh mắt là trợn lên như oán trách, động tác đầu càng thêm nhanh chóng, liên tục lên xuống. Quan sát kĩ lại, Hoàng Dã không lạ gì chuyện này. Giờ hắn cây dương cụ của người đàn ông kia đang nằm trong miệng vị thiếu phụ kia rồi.
– Hô hô… Phạm Ái… nàng ơi… ta… ta… hố hố….
Việc này đoán chừng đã được một lúc rồi, người đàn ông kia đã tới bờ. Người phụ nữ tên Phạm Ái kia không những không nhả ra mà ngược lại động tác càng thêm nhanh chóng, đôi môi mút lấy dương cụ người đàn ông càng thêm nhiệt tình phun nuốt, dường như việc ngậm vào cũng sâu hơn.
– Hứ. hứ…. hứ….
Việc này dường như không phải lần 1 lần 2, khuôn mặt người đàn ông dại ra gia trúng bả, miếng hốc, mặt trợn ngược, hai tay ôm lấy đầu người phụ nữ mà ghì lấy, hông nhổm hẳn khỏi ghế, coi cái miệng nhỏ kia như cái âm huyệt mà thúc vào tới tấp. Được vài lượt, hắn gồng lớn, giữ chặt đầu nàng Phạm Ái mà phun xuất trong đó, đến khi người phụ nữ như nghẹn thở vùng vẫy hắn mới buông đầu nàng ra mà ngã vật xuống ghế.
– Hô hô… sướng quá… hô hô…
Nàng Phạm Ái quay sang một bên cúi đầu ọe khạc mấy lượt, mặt mày đỏ bừng như vừa bị cắt tiết. Mãi một hồi nàng mới ngẩng đầu lên oán trách:
– Hừ. Chàng coi miệng người ta là cái gì chứ? Thiếp tưởng chết đến nơi…
Hoàng Dã bên ngoài như mở rộng tầm mắt, nam nữ ân ái không ngờ còn có thể làm những việc như thế? Đầu hắn vô thức mà lóe lên thân ảnh của bà nội.
Lúc này đôi trai gái đã đứng lên ôm siết lấy nhau. Nàng Phạm Ái áo đã tuột qua vai, ngực bị vạch ra, đôi vú trắng ởn đang méo tròn trong ma thủ của người đàn ông kia. Hắn như đứa trẻ đói sữa mà há lớn miệng cạp một miếng lớn mút chùn chụt, bên vú bên kia cũng không an ổn, đang bị bàn tay thô lỗ bóp siết lấy như muốn vắt cho sữa chảy ra vậy.
– Ưm.. Lý Thám, chàng ơi… thiếp không chịu nỗi nữa…. yêu thiếp đi.. yêu thiếp liền đi…
Tên kia tên Lý Thám? Hắn nghe vị thiếu phụ yêu kiều kêu mình lập tức cúi người bế bổng nàng lên nhanh bước tới giường, miệng không rời vú nàng vẫn miệt mài bú mút. Ném nàng xuống, hắn như con thú điên mà lột y phục của nàng ra. Công nhận trắng thật, toàn thân nàng Phạm Ái trắng như sứ như ngọc, thân thể lồi lõm mê người. Nắm đôi đùi ngọc của nàng banh rộng ra hai bên, một khoảng um tùm phía dưới lập tức hút lấy ánh mắt của hắn.
– Đây là… Phu nhân, đây có phải cái lồn mà ta vẫn mong chờ hàng đêm không?
– Lồn thiếp đó, giờ là của chàng hết đó, yêu nó đi?
Không vồ vập như ban nãy, động tác của hắn trở lên nhu mì, bàn tay thô kệch run rẩy đưa tới. Động tác nâng niu như với một đóa hoa yếu mềm, hắn nhẹ nhàng đụng vào, ngón tay tưởng trừng thôi kệch như vậy mà lại rất khéo léo mà tách đôi cánh âm hộ nàng ra để lộ một khoảng đỏ tươi cùng một cái lỗ nhỏ xíu.
Hoàng Dã bên ngoài không bỏ xót bất cứ chi tiết nào, nhìn bàn tay của tên Lý Thám kia mà hắn cứ ngỡ là bàn tay của mình. Các ngón tay nhẹ khều đôi cánh kia mà như ngốn tay của mình. Trông cái lỗ nhỏ ở giữa âm hộ của nàng Phạm Ái mà người hắn toát lên từng đợt khô nóng, dương cụ vẫn được hắn cột chặt phía trong nội khố mà như muốn bứt đứt vòng trói buộc mà bật dựng lên.
– Ưm… chàng….ưm…
Tên Lý Thám kia đã đâm ngón tay vào sâu trong lỗ nhỏ của nàng Phạm Ái rồi. Có lẽ bên trong đó không đơn giản là đâm vào, hắn còn móc ngược mà gãi lên điểm ngứa của nàng nữa.
– Chà… phu nhân à, lão già kia không đụng đến lồn của nàng hay sao mà vẫn chặt chẽ như vậy?
– Ưm.. chàng thật là… hỏi bao nhiêu lần rồi… ưm…
– Nói cho ta nghe, ta thích nghe mà
– NGười ta xấu hổ… ưm… hơ hơ… sướng chàng ơi… đừng dùng ngón tay nữa, lên đây…ưm.. đè lên thiếp… đè lên người thiếp này… ưm… lồn của thiếp không chịu được nữa rồi….
– Có nói không nào? Nói nhanh nói nhanh…
– Ưm… lão già đó chỉ ham mê võ đạo… ưm… đâu có ngó ngàng gì tới thiếp đâu… ưm.. ưm… đề lên thiếp… địt chết thiếp đi.. a…ưm…
Những lời rên rỉ dâm dãng của nàng làm hắn như trực tiếp muốn phát nổ, nội khí trong người chạy toán loạn. Lập tức hắn đứng bật dậy thoát nhanh quần, dương cụ bật ra cái thế cứng ngắc của mình. Hoàng Dã bên ngoài nhìn dương cụ của hắn mà bĩu môi khinh thường. Được có bằng trái chuối thôi không biết làm ăn được cái gì
Bên trong tên Lý Tham đã nhào tới đè sấn nàng Phạm Ái xuống, tay mò đưa dương cụ đúng lỗ nhỏ của nàng đẩy tới
– Ư. A!
Hai tiếng hô sướng khoái vang lên. Trong lồn của nàng đã chứa ngập một cây dương cụ.
Hoàng Dã nghe câu chuyện cũng hiểu đôi phần. Nàng Phạm Ái kia thân là phu nhân người ta nhưng do chồng si mê võ đạo để thân nàng lạnh lẽo cô quanh, giờ gặp được tên Lý Thám sức khỏe sung mãn, trai tráng mười phần như ruộng hạn trúng ngày mưa mà si mê đêm tôi đưa lồn đến cho hắn đâm thông
– A… ưm… thiếp sướng quá… ưm…. Sướng lắm…. ưm… chàng mạnh quá.. a..a…
– Sướng quá, sướng thế. Lần nào cũng sướng.. nàng làm ta mê mẩn rồi…
– ư..a… a… a… lồn thiếp sướng lắm… chàng ơi… địt chết thiếp… a… a… a… a…. chàng….
– Ha ha.. lão già kia có phúc không biết hướng… lồn nàng địt sướng thế này sao mà hắn nỡ để nàng lạnh lẽo?
– Đừng nói đến lão nữa… ưm. Ư… ư.. Không phải .ư… nhờ vậy mà chàng mới…a… ối..a.a.a.a…
Tên Lý Thám như muốn chứng tỏ hắn thâu nàng sướng hơn mà uốn eo như máy thúc tới tấp vào âm hộ nàng. Đôi đùi đẹp giơ lên tách rộng ra cho hắn dễ dàng thúc sâu hơn nữa, đôi đùi như muốn nói cho hắn biết nàng dâm đãng đến đâu, nàng thèm khát hắn ban phát sung sướng đến đâu
– a.a.a… sướng… lồn ….a.a.a.. địt sâu quá…a.a.a…a..
Hướng đúng trực diện Hoàng Dã nhìn thật rõ ràng giữa cái lỗ âm hộ của nàng Phạm Ái đang có một cây dương cụ đen đúa đâm vào liên tục, quanh đó lấp lánh những ánh sáng phản chiếu những tia nước từ nơi kia bắn ra.
Điên cuồng một hồi nữa, người thét lên, người gầm lớn rồi trận chiến chấm đứt. Toàn cảnh chứng kiến khiến Hoàng Dã thấy mình bốc cao hỏa dục, thấy hai người đã xong vội chuồn đi.
Một hồi thăm dò hắn phát hiện nằm sâu trong hậu viện, một đình viện to lớn còn sáng đèn hắn lập tức chú ý mà tới gần. Cẩn thận đột nhập, hắn tung mình lên trên mái nơi mà mọi thích khách ưa chuộng. Cẩn thận lắng nghe, đình viện rộng lớn như vậy chỉ có duy nhất 1 cỗ hơi thở.
Một lão nhân tóc bạc ngồi trước bàn đọc sách. Tuy tóc bạc nhưng da dẻ vẫn mãn láng mịn màng không có vẻ như tuổi cao sức yếu, ẩn ẩn trong cơ thể có nội khí hùng hậu. Người này không ngờ có tu vi võ đạo tơi thiên gia trung kì. Không biết có phải do hỏa dục trên người hắn vẫn chưa tan hay không mà lão giả chợt nghiêng tai. Hoàng Dã vội thu liễn khí tức nằm im trông ngóng.
– Khụ… vị bằng hữu kia… sao không vào cùng lão thưởng thức một chén trà nhạt
“lộ sao”. Hắn không đáp mà càng tập trung liễn khí. Một lát rồi lão ẩu cũng buông sách đưa tay với thêm một chén khác, dùng nội khí của mình hâm nóng bình trà rót xuống
– Mời bằng hữu tiến vào dùng trà
Xác định là gọi mình, Hoàng Dã chép miệng thi triển khinh công lướt nhẹ tới vị trí ghế mà lão ẩu sắp xếp. Đoạn bóng Hoàng Dã vừa lướt qua khung cửa sổ chợt một hạt nước mang theo tiếng xé gió bay tới. Do thực chiến không nhiều, một thân tu vi không tùy tâm sở dục được, Hoàng Dã thất kinh vội phẩy tay bắn ra một hạt thóc.
“bùm”
Hạt thóc đụng trúng hạt nước kia cách Hoàng Dã một khoảng 3 xích (hơn mét), va chạm nổ tung thành một mảnh khói trăng nhạt. Thở phào Hoàng Dã không dừng, lướt thẳng tới chiếc ghế đối diện với lão ẩu ngồi xuống. Sờ nắm thóc trong tay áo, Hoàng Dã ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm
– Đa tạ. Trà ngon!
Nheo mắt nhìn theo động tác của Hoàng Dã, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, sau khi tập trung thị lực mà không phát hiện ra tu vi của người trẻ tuổi trước mặt lão ẩu càng ngưng trọng. Dù gì cũng ở vị trí cao nhiều năm, với tu vi thiên gia trung kì, lão cũng có chút ít tự tin. Sáng khoái cười to, lão cũng tự nâng trà lên nhấp như ẩn ý đáp lẽ với vị khách lạ.
– Lão là Đoàn Khánh, gia chủ Đoàn gia, không biết bằng hữu là…
Hoàng Dã ngưng trọng, đây là gia chủ của Đoàn gia, đối thủ của Hoàng Gia, nhưng nghĩ lại tu vi của mình ngày càng tiến triển, một thân luyện khí tầng 6 đủ để tự vệ, sớm muộn gì cũng hạ ra thân phận nên hắn ung dung tháo khăn bịt mặt, bỏ mũ xuống chắp tay đáp lễ
– Vãn bối là Hoàng Dã. Đêm khuya quấy rầy tiền bối thật là thất lễ mong gia chủ bỏ quá cho
Chau mày chốc lát, gia chủ Đoàn gia mở miệng :
– Tiểu huynh đệ họ Hoàng ? Không biết có liên hệ gì với Hoàng gia ?
« ngu gì nói ! ». Hoàng Dã cười tà tà nhìn Đoàn Khánh.
– Đoàn gia chủ một thân võ đạo cao cường, thiên giai trung kì ở trấn Hoắc Dã này đủ xưng hùng !
– Hậu sinh khả úy ! Lão một nắm to tuổi so với tiểu huynh đệ thật xấu hổ. Lão nhìn ra, không phải tiểu huynh đệ nương tay sợ cái thân già này cũng như 9 vị nọ, thủng lỗ giỗ rồi
Ban nãy hắn vội quá, tùy tiện vung tay bắn ra một hạt thóc, có lẽ thân phận này lộ rồi. Không khí ngưng trọng, một lát lão giả Đoàn Khách lơ đễnh nói :
– Cách đây nửa năm Hoàng Gia có một vị khách từ phương xa tới… thật không ngờ lão đây được tiếp kiến
Hoàng Dã sửng sốt, hắn khổ cực ăn ở như hạ nhân, trui lủi sống qua ngày mà vẫn không tránh được tai mắt người ngoài. Bà và mẹ an bài cho hắn như vậy thật như bịt tai chộm chuông, tự lừa chính mình
– Đoàn gia chủ thật tinh tường
– Không giám. Chẳng hay tiểu huynh đệ đêm hôm khuya khoắt thế này tới đây là muốn cùng lão tỏ chuyện gì ?
– Khụ.. ! Nói ra thật xấu hổ. Từ khi gặp bức tường bao bên ngoài chắn cản ta bèn nhảy qua rồi sau đó phát hiện ra địa phương này ta thật sự là mù đường. Như con giắn mất đầu trườn tới trườn lui cuối cùng đụng trúng tòa lầu các to lớn này. Lúc đó ngẫm lại thấy bên trong có 1 người, sợ rằng kẻ kia một mình trong gian phòng lớn như vậy cô đơn ta bèn bước vào
Lão giả nhìn Hoàng Dã mỉm cười, mặt ghi rõ chữ không tin
– Thật nói đây là sự thật. Một mình lão trong này đủ cô đơn à. Vị kia… Phạm Ái đang vui vẻ lắm, lão thật khổ
Đoàn gia chủ lập tức cứng lại nụ cười.
– Ồ, có vẻ trước khi tới đây tiểu huynh đệ cũng đã thăm thú nhiều nơi ?
Không khí quanh mình Đoàn khánh xao động, nội khí trong cơ thể vận chuyển tùy thời có thể phát công. Hoàng Dã cả kinh trong lòng
– Từ khi xuất đạo đến nay ta đây mới ra tay có 1 lần… Đoàn gia chủ có nhã ý sao ?
– Được rồi, nói mục đích của tiểu huynh đệ đi, trời không còn sớm cái lưng của ta không chịu được
Đoàn Khánh tán đi chân khí làm Hoàng Dã thầm thở phào. Luyện khí tầng 6 của hắn thực không biết so với lão giả này hơn thua ra sao, hắn cũng không nắm chắc thi thôi đi
– Ta từ lâu ẩn cư trong sơn lâm, trước đây không lâu mới ra ngoài, sáng tối thế nào ta không nắm trong tay. Nay ta mạo muội tới quấy rầy hoàn toàn là do mù đường, có gì đường đột mong Đoàn gia chủ bỏ quá cho. Một ngày ta sẽ đăng môn bái phóng, khi đó mong Đoàn gia chủ hạ cố gặp mặt.
Hoàng Dã đứng dậy ung dung xoay lưng bước ra. Được mấy bước chân Đoàn gia chủ phía sau lơ đễnh tự nói :
– Nguy cơ có lẽ ở phía huyện thành Lạc Liêu !
Hoàng Dã sửng sốt, thân không xoay chỉ nghe một tiếng đáp lễ
– Cáo từ !
Không đợi Đoàn gia chủ phản ứng, Hoàng Dã thân bao bọc bởi những làn mây sóng màu xanh nhạt diễm lệ lao vút đi.
Một lát sau lão ẩu mới thôi kinh hãi nhẹ thốt lên :
– Hành Vân lưu thủy !
Thở phào một tiếng, Hoàng Dã nhanh chóng theo đường cũ hồi về. hôm nào phải đợi bà nội đột phá Thiên giai trung kì sẽ thử đối chiêu với bà xem tu vi của hắn có thể đứng được không chứ đi đường lúc nào cũng lo lắng thế này thật không thoải mái.
Vừa nghĩ tới bà nội một thân dục hỏa vừa tắt lại ẩn có dấu hiện bùng lên. Về tới Hoàng phủ, Hoàng Dã lập tức ngưng thân lưu ý, không có gì lạ mới yên tâm vọt tới phòng mình thay đi thân dạ y. Nay A Tam không phó ước cùng nàng tiểu Mai nữa à ? Sao im vậy ?
– Ồ
Phía võ trường có động tĩnh. Là A Tam đang luyện công. Có khi hay là giúp đỡ hắn một tay ? Một hạt nguyên khí hoàn, có lẽ bà nội có. Vừa nghĩ tới Hoàng Dã lắc đầu bỏ qua, tiện thể thôi thân hắn còn lo chưa xong mà. Tĩnh thẫn hắn tập trung vận chân khí, tay nắm chắc một viên đá nọ, bắt đầu hướng những dòng năng lượng màu xanh từ đan điền theo kinh mạch chảy xuôi…
– Ồ ? Cái kia… sắc đỏ nhiều hơn ?
Linh khí trong người có thêm nhiều sắc đỏ ? Trước kia hắn cũng lưu ý nhưng dù thế nào cũng không thể « bắt » được « con giun » là sợi linh khí nào có màu khác cả. Trong kinh mạch hắn từ trước có vài sợi màu đỏ cũng hãn hữu lắm rồi. Từ lâu dường như hắn đã quên đi việc này, hôm nay chợt chú ý thì kinh ngạc một trận tự ngẫm mà không hiểu nguyên nhân.
Qua một đên vận khí hoàn thành vô số chu thiên tuần hoàn, sáng sớm thức dậy hắn không thấy có chút nào không khỏe do thiếu ngủ mà ngược lại tinh thần vô cùng sáng suốt. Linh khí trong đan điền dường như nhiều hơn một chút. Liếc nhìn, số viên đá mà nàng Lâm Tuyết Vi cho hắn đã ít đi một viên, còn có 8 viên. Thầm nghĩ lúc nào phải thăm dò nơi nào có mới được.
– Nam Phương Môn. Không biết ở đâu ? khi nào phải hỏi bà nội xem
Lại nói, một thân tu vi của hắn là nhờ tu luyện bộ Xuân Công kia, dù đã luyện khí tầng 6 thế nhưng không thể nào vận dụng được linh khí trong cơ thể mà xuất chiêu. May nhờ bữa trước vô tình mua được cuốn băng châm thuật kia không thì chắc hắn ức chết.
– GÌ mà thất thần vậy ?
– A. Là A Tam ?
– Rảnh quá hả ? Để ta phân phối cho ngươi một công việc khác nhé ?
– Đâu có…
Nay A Tam tinh thần vẫn chưa tốt lên được. Cả đêm qua chắc khắc khổ luyện công, nay hai con mắt nhìn như gấu mèo vậy.
Một đêm, hắn lặng lẽ tiến sâu vào rừng lên một ngọn núi nhỏ cách xa Hoàng Gia luyện tập võ kĩ. Băng châm thuật, võ kĩ duy nhất mà hắn có, phải luyện tập thật nhiều, ít nhưng phải tinh.
Khoảng rừng thi thoảng lại vang lên tiếng nổ lớn, không khí quanh đó dần chuyển lạnh, các con thú sớm đã biết nơi đây có một hung thần nên đã chuyển nhà từ lâu thành ra không có thiệt hại về sinh mạng.
Ngồi điều tức một canh giờ, linh khí trong cơ thể đã bổ xung tám phần, Hoàng Dã đứng lên tiếp tục thi triển Băng Châm thuật. Ban đầu từ một châm băng kích thước như ngón tay dần dần đên nay đã lớn như cánh tay và có thể thuấn phát, tức là kinh đến lập tức xuất chiêu mà trả đòn ngay được. Việc này tương đối gian nan, Hoàng Dã đã phải mất cả tháng mới có thể đạt được thành quả là mất thời gian ¼ hơi thở là có thể kết ấn xuất ra được. So với yêu cầu của hắn thì còn xa
Thời gian xuất chiêu không thể rút ngắn hắn quyết định thử một chiêu xuất ra 2 châm, 3 châm và nhiều hơn nữa. Nghĩ tới lúc đối địch mà cả chục cây châm băng mang sức phá hoại ghê gớm xuất ra, ai đỡn nổi ? Hí hửng trong lòng Hoàng Dã bắt đầu kết ấn ngưng tụ băng châm…
– Thất bại
– Lại thất bại…
Liên tục thất bại, nguyên một đêm liên tục ngưng tục băng châm. Linh khí khô kiệt hắn lại ngồi xuống điều tức. Cuối cùng trời cũng mở lối, hắn đã ngưng tụ được hai băng châm nhưng kích thước bé chỉ có như ngón tay út. Mỗi băng châm bắn ra chỉ để lại một lỗ cỡ chén trà trên thân cây
Do không có sư thừa cũng như sư huynh đệ đồng môn chỉ bảo hắn tự mình mò mẫn tu luyện. Hắn không biết được một đêm mà ngưng tụ được 2 băng châm như vậy chỉ duy có kẻ quái thai như hắn mới được. Không biết vị tiền bối nào đã nghĩ ra chiêu băng châm thuật này, sao mà vị đó có thể đoán được có kẻ đã nghĩ tới việc một chiêu xuất ra 2 hay nhiều băng châm ?
Qua một tuần Hoàng Dã đã ngưng tụ được 3 băng châm với kích thước bằng hai ngón tay. Nhìn bãi chiến trường trước mặt hắn cau mày không vừa lòng, ngồi xuống khôi phục linh khí hắn đang là nghĩ tới việc có thể cho băng châm có thể thuấn phát giết địch.
Thời gian còn lại hắn nghiên cứu việc chuyển hóa linh khí trong cơ thể thành nội khí võ đạo, như vậy thuận tiện hơn trong việc công khai đối chiến với cao thủ võ đạo nơi đây. Việc này từ mấy tháng nay hắn vẫn luôn để ý, hiện tại cơ bản hắn đã nắm vững kĩ xảo, đảm bảo cao thủ thiên giai bình thường khó mà nhìn ra được.
Cầm cây kiếm bà nội giao cho Hoàng Dã biểu hiện ngưng trọng bắt đầu thi triển một lượt 8 thức Hành Vân kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này không bao gồm những biến chiêu hoa mĩ, chỉ trú trọng những thế đi kiếm bao gồm đâm chém. Phần tinh túy trong đó là việc vận dụng nội khí quán trú vào đường kiếm.
« xíu xíu xíu… »
Thân thể lay động, quanh thân Hoàng Dã xuất hiện những đường kiếm ảnh xanh nhạt như cắt pháp không gian. Linh khí quán trú vào thân kiếm tạo ra những đường kiếm quang sắc lạnh, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp. Dần dần quanh thân Hoàng Dã nổi lên những đám mây xanh nhạt mờ ảo tuyệt mĩ, vẻ đẹp tưởng trừng làm say mê lòng người lại ẩn chứa kiếm khí lạnh buốt.
– Hành Vân Lưu Thủy !
Những đám mây tuyệt mĩ lan tỏa những vòng cung huyền ảo thân màu xanh nhạt, lưỡi sáng chói
« xẹt »
Không có tiếng động kinh thiên, chỉ thấy xung quanh hắn chi chít những vết cắt sắc lịm, một thân cây gần đó chợt ngả xuống, thân chéo ngang một vết cắt ngọt như gương.
« kích »
Thanh kiến vỡ toái thành những mảnh vỡ nhỏ bay tán loạn như hoa tuyết tung bay. Đây là trong dự liệu, hắn còn giữ lực, nếu tập trung toàn lực mà đánh ra kiếm này thì chưa thi triển xong chiêu Hành Vân lưu thủy kia kiếm đã vỡ toái rồi.
Hoàng Dã cau mày nhìn chuôi kiếm trong tay rồi thay bằng cây kiếm gãy rỉ sét đã theo hắn bao năm. Từ hồi luyện thành bộ Hành Vân kiếm pháp tới giờ hắn đã phải mua biết bao cây kiếm mới rồi, chỉ duy có cây kiếm gãy này là bên chắc, chịu được linh khí quán chú.