Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 3
Từ buổi sáng hôm sau, hắn được bố trí thân phận người ở làm công việc quét rác nhẹ nhàng. Lý là do lo sợ kẻ thù ám sát, từ việc mang hắn về đến việc bố trí cho hắn đều phải hết sức thân trọng. Hỏi ra mới biết, hầu như tất cả nam nhân họ Hoàng đều đã bị minh ám hại mà chết. Cái hồi hắn bị thất lạc cũng là do cha hắn mang hắn một đường phá vây liên tục chạy đi. Cuối cùng thấy mình không qua khỏi được mà đem giấu hắn đi, riêng mình bẻ hướng thu hút thù nhân đuổi theo.
– Này A Dã! Không được vào hậu viện
– Ta thấy bên trong còn nhiều lá rụng?
– Từ trong hậu viện có tì nữ lo liệu, ngươi không được bước vào nửa bước. Trái điều này bị xử phạt đừng oán ta không nhắc nhỏ.
Tên này cũng là người làm, do tính tình phóng khoáng đã nhanh chóng thân với hắn, không câu nệ thứ bậc. Hăn tên là A Tam, nhập phủ từ nhỏ, giờ mọi việc vệ sinh lau dọn A Tam nắm chùm. Kéo vội hắn đi, A Tam nói nhỏ
– Ta nói cho ngươi biết, nhẹ thì gãy chân đấy. nặng thì ôi thôi cái mạng. Nhớ kĩ
– Rồi rồi
Niềm vui đoàn tụ không thể xóa đi cái cảm giác không quen khi đột nhiên mình có nhiều người thân như vậy. Chưa kể đến việc phải ước thúc mình với những quy tắn ăn nghỉ, việc này làm hắn thật sự nhất thời không thể thích ứng Nhưng dù sao đi nữa, so với việc lăn lộn ở chốn hoang lâm tốt hơn nhiều lắm.
Thời gian không chờ người mà lạng lẽ vén từng trang nhật nguyện trôi đi. Nửa năm sau, hắn đã thông thuộc về Hoàng phủ. Ngày hắn nhàn nhã quét lá, công việc nhàn nhã mà bao người ước ao, đêm đến hắn liên tục khổ luyện.. Võ công thế tục phân làm Nhân cấp, địa cấp, thiên cấp. Còn 1 cấp độ trên nữa thì không ai hay. Còn hắn, theo Nàng tiên Lâm Tuyết Vi đã cho biết là cấp bậc cao cấp lắm, là công pháp tu luyện thành tiên. Gì không được chứ phi thiên độn địa chỉ là chuyện trong tầm tay. Một ngày nào đó đắc đạo sẽ phi thăng.
Hoàng Dã đang muốn đưa tòa bộ năng lượng trong kinh mạch trở về đan điền, vậy là hôm nay hắn đã luyện được 9 chu thiên tuần hoàn. Đây là giới hạn lớn nhất mà hắn đạt được ở thời điểm này. Cũng không phải hắn lười biếng mà là nếu cố tiếp tục vận hành một chu thiên tuần hoàn nữa thì kinh mạch hắn trướng lên mà đau như kim trích. Mỗi lần hắn đều cố thử vượt ngưỡng, đều hưởng được cái thể loại đau đớn này. Mà không những đau đớn ở kinh mạch còn ở trung tâm cái lều kia cũng đau trướng như bị thiến. Mỗi lần cố gắng như vậy, cắn răng nén cái tư vị kia thật là khiến người điên cuồng.
Lần này, cắn răng hắn thử kiên trì một lần vận linh khí từ đan điền theo kinh mạch chảy xuôi một vòng tuần hoàn nữa. Đây là chu thiên thứ 10 trong hôm nay.
– Đến rồi!
Hoàng Dã nhíu tít đôi mày, răng cắn chặt, đầu thầm nhẩm nhẩm câu “tiên lộ nan”. Được một nửa chu thiên, đau đớn đã như tới cực hạn. Cắn răng kiên trì, giữ vững đầu óc được thành minh hắn tự cắn lưỡi mình chống đỡ giây phút quyết định.
“bùng”
– Hơ…………….
Một trận thư sướng bùng lên, nó như dòng nước ấm áp lại như mát lạnh thổi bùng từ dưới lên, thổi mái tóc của hắn dựng ngược lên.
Luyện khí tầng 5 đã tới, ngũ quan hắn tinh tường vô cùng. Tiếng dế kêu ở hậu viện hắn cũng nghe tường, trong đêm tối có con muỗi đảo cánh cách đó cả chục trượng hắn cũng có thể dùng hạt thóc giết chết một cách chính xác. Điều hắn không rõ là so với cao thủ luyện võ công hiện giờ thì so với hắn trên dưới ra sao. Như mọi lần đột phát trước, hắn cao hứng mãi không thôi. Cái trò dùng hạt thóc giết muỗi này làm hắn si mê. Liên tục những hạt thóc từ tay hắn vút đi như ám khí sắc bén rẽ bóng đêm kéo lê một đường sáng màu xanh mờ nhạt.
Hoàng Dã không biết được việc hắn vừa đột phá luyện khí tầng 5 dẫn đến mội hồi oanh động. Nhiều thế lực trong trấn liên tục cử nhân thủ đi thám thính nhưng công không mà về. Chỉ biết rằng trong trấn đã có 1 thế lực có sắp vùng lên.
Tiếng nói chuyện nhỏ làm hắn chú ý. Lòng hắn lập tức nóng lên. Chuyện là thế này, ngay thời gian sau khi hắn bắt đầu với thân phận hạ nhân hắn đã phát hiện ra A Tam và tì nữ Tiểu Mai tằn tịu với nhau. Lòng hắn hưng phấn mà lén lút bám theo. Địa điểm cuối là kho củi, trên tầng gác có một gian bí mật. nếu không phải phát hiện ra đôi trai gái này thì hắn tuyệt không biết nơi đây còn có điểm bí ẩn như vậy.
– Tiểu Mai… nàng để ta đợi thật khổ
– A Tam… chàng ơi… um…. Ư…
Một tay bám lên xà, thân hắn như con dơi, mắt hướng vào khe hở của ván gỗ. Bên trong, đôi trai gái gấp rút tháo y phục cho nhau. Môi kều môi, những tiếng rên rỉ kìm nén mà thoát ra làm hắn nóng rực cả người. Hắn đã xem diễn biến câu chuyện trai gái này cả mấy chục lần rồi nhưng không hề nhàn chán, lần nào cũng mang cho hắn những khoái cảm tuyệt vời. Một tay neo thân mình lơ lửng, một tay hắn lôi dương cụ ra sục tới tấp. Lại nói, cái dương cụ này dưới cái nhìn của đôi trai gái kia mang một cái tên thật là đẹp là… buồi.
Khuôn mặt cô gái thật dâm đãng, đôi má thóc lại, miệng mút mạnh dương cụ của A Tam. Lần nào cũng thế, trước khi đè lên nhau mà làm cái việc kia, cô gái đều ngậm mút cho A Tam kêu oai oái mới thôi.
– Tiểu Mai… ta ta…
A Tam giữ đầu cô gái mà đâm tới, tưởng trường như muốn đâm hết dương cụ của mình vào miệng cô. Được một lát như nhận thấy điều gì, cô gái đấy A Tam ra. Lập tức A Tam đẩy cô gái xuống, vục mặt vào giữ hai chân cô liếm lác
– A… sướng… A Tam… cho lưỡi sâu vào… em sướng lắm…
Không rình hắn không biết được khi nam nữ ân ái lại trải qua nhiều khúc triết như vậy. Nhìn biểu hiện của cả hai thì việc liếm với mút cho nhau như thế này sướng lắm.
– Em không chịu được nữa… A Tam… A Tam… Địt em đi… địt đi…
A Tam hối hả chẻ đôi thân cô gái ra, đưa cái giống đực của mình vào giữa háng cô rồi đẩy mạnh.
– Á…. Sướng… địt em… ưm. Ưm…
Thân thể thon thả nằm dưới dạng rộng đôi chân, banh rộng háng ra. Nhờ ánh nến le lói, hắn có thể nhìn thấy một khoảng đen thui với những vết nước óng ánh. Cái nơi đó đang được buồi của A Tam đâm vào.
– Ta sướng lắm… Tiểu Mai… lồn nàng địt sướng lắm…
– Ưm… em.. cũng sướng… em… ưm… ư..ư…
Được một hồi, cô gái đẩy A Tam ra rồi lật người quỳ chổng mông lên. Tư thế này làm hắn thấy rất rõ bộ vị thầm kí của người phụ nữ mà cô gái Tiểu Mai gọi là Lồn. Nó như con hến đang xòe đôi cánh ra, ở giữa là một cái lỗ nhỏ rất sâu vào tối. Có lẽ đó là nơi mà vừa rồi đã bị A Tam đâm buồi vào.
– Á…. Sướng lồn em…
Tư thế này hoang dã ghê gớm, hắn thích nhất là nhìn hai người nọ trong tư thế này. Chắc vừa rồi A Tâm đã đâm vào rất sâu. Mặt cô gái dại đi, đầu ngẩng cao nhưng eo lại thõng xuống. Đôi mông trắng phau nhấc vểnh lên đón lấy cái đâm mạnh mẽ của A Tam.
“bạch bạch bạch….”
Mặt A Tam đỏ gay như sau rượu, giữ chặt lấy đôi mông của cô gái không rời, eo dẻo, hông hất tới liên hồi nhằm đâm buồi vào sâu vào cái lỗ nhỏ giữa hai mông cô gái. Những từ ngữ đó hắn học được là từ hai người này. Nghe cái tên bộ phận giống đực giống cái đó mà người hắn khô nóng từng đợt, dương cụ dưới tay cương cứng hết cỡ.
– A Tam.. a..a… em…em… tới..ư..hừ…………………
A Tam cũng tới biên của khoái lạc, đẩy mạnh dương cụ vào người cô gái mấy cái rồi kết thúc bằng việc phụt ra một đống tich khí lên lưng cô. Hai người vô lực nằm xuống ôm ấp lấy nhau. Bên ngoài hắn cũng đã phun một đống lên thành tường.
– Tiểu Mai à… đến bao giờ ta mới được xuất khí vào lồn nàng đây?
– Chàng thật là…
Cô nàng Tiểu mai ngượng ngùng đánh yêu.
– Để em cầu xin với lão thái gia…
– Đừng… vất vả lắm nàng mới được tới vị trí đó. Ta thật không nỡ
– Đừng lo, miễn là chàng nhất tâm với em.
– Tiểu Mai!
Hạ nhân trong phủ Hoàng Gia, một khi đã muốn lập gia đình thì một là sẽ bị đẩy khỏi phủ hoặc là còn 1 đường nữa là 1 trong hai người phải tới địa vị nhất định.
– Ta sẽ cố gắng. Võ công của ta. đã sắp có hướng muốn đột phá. Chỉ cần một viên dược Nhân cấp đỉnh phong trong tầm tay.
– Chàng lấy đâu ra đan dược ?
– Ta đã thăm dò được, viên đan dược kia có giá 1000 lượng, ta đã có tích góp kha khá. Tiểu Mai… đợi ta, ta đã có hơn 800 lượng rồi
– Đó là toàn bộ tích góp của chang !
– Không sao, chỉ cần được nàng tới tay, ta nguyện ý mà
– A Tam… yêu em, yêu em lần nữa đi
Lại một hồi triền đấu nữa, hai thân thể lõa lồ lao vào nhau. Nữ nhân Tiểu Mai với sức yểu điệu của mình đẩy ngã A Tam mang trong thân mình nội khí của võ giả Nhân cấp hậu kì xuống mà thô bạo đưa cái… buồi của hắn hướng tới ngọc lộ ước đẫm của mình. Đoạn cắn răng nàng mạnh mẽ hạ thân xuống, trọn vẹn mà nuốt sống buồi của hắn
– Ứ.ư…..
– Tiểu Mai… nàng…
– Để em chiều chàng… em sẽ địt khô chàng
– Tiểu Mai…
Trận hành lạc của hai người còn tới canh giờ nữa mới mĩ mãn mà trả lại bình yên cho bầu không khí đêm…
Viên đan dược kia hắn có nghe A Tam mấy lần lẩm nhẩm ước mơ. Đó là Nguyên Khí Hoàn. Không biết mặt ngang mũi dọc của nó ra sao? Với mình có công dụng không?
Mấy ngày sau hắn mới lựa được cơ hội lẻn vào hậu viện. Vừa đóng cửa lại là một làn hương thanh mát ập vào người.
– Hoàng Dã!
– Mẹ, bà!
– Ừ, Trần Liên, đưa con tới ngồi đi
Bà lên tiếng, cắt đứt cái thế công của mẹ ngay giữa cửa. Mẹ kéo hắn tới cái bàn giữa phòng ngồi. Khuôn mặt háo hức, đôi mắt chằm chằm, tay nắm giữ tay hắn mãi không buông.
– Con à! Cuộc sống có tốt không?
– Tốt tốt mà. Con lởn rồi, lại từ lâu sinh hoạt cực khổ nơi dã ngoại, ngần ấy công việc có là gì? Với con đó là cuộc sống nhàn nhã chán nản
– Ừ ờ.. tốt tốt…
Bà nội là Hoàng Yên thở dài
– Địch nhân trong bóng tối, con đành cực khổ rồi.
– Không khổ ạ. Cuộc sống bây giờ rất tốt.
– Bộ kiếm pháp kia con đã luyện tới đâu rồi?
Lại nói, mấy tháng trước hai người đã truyền cho hắn bộ hành vân kiếm pháp. Một bộ kiếm pháp tuyệt thế gồm 9 thức. 8 thức đầu không có tên chỉ có thức cuối cùng bao gồm tinh túy của 8 thức trước mà ngộ ra tuyệt chiêu Hành Vân Lưu Thủy”, một hơi phát ra 8 đạo kiếm khí lưu thủy hành vân, 1 sát chiêu giết địch. Dưới tồn tại cùng giai, gặp chiêu là chết. Bộ kiếm pháp này chỉ truyền cho con con Hoàng Gia, không lộ cho ngoại nhân. Đây là kiếm pháp tuyệt đỉnh của Hoàng Gia.
Hoàng Dã đỡ lấy cây kiếm mẹ đưa, ung dung bước ra giữa đại sảnh. Hít sâu tĩnh thần, thân hắn như cây kiếm trầm im trong vỏ nhưng ẩn ẩn trong mình thế sắc bén. Đột nhiên hắn mở bật mắt, chỉ nghe loáng một tiếng, chiêu thứ nhất phóng ra. Khong nhìn thấy thân kiếm, chỉ thấy một ánh hình cung lờ mờ màu xanh nhạt vấy lên trên không, y như một gợn sóng nước lan tỏa đi. Nó mang một vẻ đẹp tĩnh lạng và mềm yếu như sóng nước tỏa đi nhưng trong đó mang một thế sắc bén không gì bì được. Thức thứ 2 rồi thứ 3, thứ 4 cho tới thức thứ 8. Xung quanh hắn liên miên những vòng cung xanh nhạt như những gợn sóng lan tỏa ra xung quanh, chúng như những cánh chim du đãng lướt nhẹ trên không trung, thoải mái xung động mà bay lượn tự do.
Thân hình hắn lay động qua lại nhanh thoan thoắt, chỉ để lại những tàn ảnh. Những chiêu thức liên miên bất tân như lưu thủy hành vân, liền mạch không dứt.
Vốn mong hắn có thể lĩnh ngộ mà luyện thành thức thứ nhất. Ngờ đâu, mấy tháng thời gian hắn đã đánh ra một mạch từ đầu tới cuối 8 thức. Từng ánh kiếm khí sắc bén ánh lên nét màu xanh kia là biểu hiện của chân khí ngoại phóng. Hai người phụ nữ nghẹn họng trân trối không tin được vào mắt mình nữa. Những đường cung màu xanh dần trở lên dẹt mảnh, sắc lạnh. Quanh đó đã nổi lên từ đám mây mỏng manh từ bao giờ.
Hai người phụ nữ đứng một phía mà trợn mắt há mồm đồng loạt lên tiếng:
– Hành vân lưu thủy!
Hoàng Dã hướng tư thế tấn một chân trước, ngực ưỡn, đầu hướng phía trước, thân thể hiên ngang lẫm liệt. Tay qua ngang quét lưỡi kiếm thành một hình cung. Không nghe tới những tiếng phá hoại kinh thiên, ánh kiếm xanh ngắt nhẹ nhàng lân tới. Chậm nhưng như là rất nhanh. Không khí phía trước như bị cắt đôi, phút chốc sau mới nghe “rẹt rẹt” hai tiếng thì kiếm đã trở lại vỏ. Toàn thân hắn tĩnh lặng nhìn phía vết tích xanh nhạt còn lưu lại phía trước như nhìn vết thương đang rỉ máu của đối thủ. Toàn thân không chút mảy may xung động.
Hồi lâu hai người phụ nữ mới tỉnh lại, không có điều ngỡ ngàng động trên khuôn mặt chỉ có sự kinh hoàng. Cuối cùng bà nội hắn lên tiếng:
– Thật bất ngờ tới vô lý… Ta đã tới cảnh giới Địa giai đỉnh phong, nội khí ẩn ẩn đã có thế ly thể. Vậy mà con mới luyện kiếm có bao lâu mà chân khí ngoại phóng giết địch. Chiêu Hành Vân Lưu Thủy ta đã có thể miễn cưỡng thúc đẩy chân khí bán thiên giai mà thi triển ra, con lại có thể thuần thục đưa ra đường kiếm kinh thiên như thế…
Bà ngưng tiếng, mắt hướng xa xăm như than thở rồi nét môi nở nụ cười hai lòng lại ẩn có pha ý tứ đắc ý. Mẹ hắn thì vội chạy tới sờ sờ nắm nắm khắp người như thể xem xem bên trong lớp ý phục màu xanh của hạ nhân hắn đang mặc có bí ẩn gì không.
Cười khổ không ngớt, thực là hắn chỉ mất có 2 ngày là nắm giữ thức cuối cùng kia rồi. Chân khí màu xanh mà hai người nhìn thấy thực tế là hắn đã đưa linh khí nhập kiếm mà thi triển ra. Chân khí trong kinh mạch hắn màu xanh nên kiếm khí khi phát ra có màu xanh chứ có gì đâu ngạc nhiên. Thực là vốn để cho mẹ và bà nội hắn vừa lòng nhưng giờ hình như là lố quá rồi. Đầu hắn xoay chuyển rồi nói cho bà và mẹ hắn về chuyện đã cứu được 1 cao nhân, người đó đã truyền dạy cho hắn bộ bí kíp luyện khí nhưng không có tí võ kĩ chiêu thức nào.
Lại nói. Hắn cảm thấy hình như bộ kiếm kĩ này hắn dùng linh khí quán nhập vào thân kiếm mà phát ra cực kì thông thuận. Nếu không phải do đây là bà và mẹ giao cho thì hắn còn tưởng đây là bí tịch tu luyện đó. Khi thi triển một chiêu kia, Hoàng Dã cảm thấy dường như thế kiếm còn chưa đoạn, dường như sau chiêu Hành Vân Lưu thủy còn có thể phát ra một thức nữa.
– Vậy con đã tưới cảnh giới nào? – Mẹ hắn nâng tay hỏi
Hoàng Yên có con mắt hơn, giọng bà mang nghi hoặc hỏi
– Nếu ta không lầm, biểu hiện của con là… thiên giai trung kì?
– À.. cái này… thực ra…
– Có điều gì mà con khó nói? – mẹ hắn hối thúc
– Thưa bà. Thưa mẹ… người truyền dạy võ công của con không phải là người phàm
– Hả? Vậy là….
– Tiên nhân! Trước khi con trở về đây, người ấy đã cưỡi mây bay đi rồi
Nguyên buổi tối đó 3 người 1 chỗ như không đủ thời gian mà một lần nữa nói về quãng thời gian tu luyện thiên thuật nơi dã ngoại của hắn. Hăn chỉ nói là vị sư phụ kia không nhận hắn làm đệ tử mà chỉ truyền dạy bí pháp tu tiên cho hắn.
– Vậy… một ngày nào đó con sẽ thành tiên
Còn chưa hết hưng phấn và kích động mẹ hắn vẫn chưa hết run rẩy trong miệng mà hỏi
– Có lẽ… tiên lộ nan!
Bà hắn tự trả lời cho mẹ, không cần hắn hỏi. Từ xưa vẫn truyền lưu câu truyện có người nhìn thấy tiên nhân bay lượn trên bẩu trời. Nam đinh họ Hoàng duy nhất được tiên nhân dốc lòng truyền dạy tiên thuật, tương lai có thể hóa kiếp phi thăng sao mà hai người bình tĩnh cho được. Bà nội hắn đã tới địa gia đỉnh phong đã thử 1 chiêu Hành vân lưu thủy mà bà mới luyện thành không lâu, hắn chỉ hời hợt phẩy tay một cái là chân khí hùng hậu của bà bị thổi tan không còn vết tích. Hai người lại càng vui mừng hơn.
Dù hắn mạnh mẽ ngang tay với cao thủ thiên cấp nhưng sau ngày hôm nay bà và mẹ hắn như người mới đào được bảo mà dốc lòng bảo hộ. Mọi sinh hoạt của hắn ẩn ẩn đều có cao thủ dõi theo một tấc không rời. Nếu không phải hắn khuyên can, hai người còn tính bố trí cho hắn vị trí trong hậu viên nữa.
– A Dã, nay theo ta ra ngoài
– A. Có gì à? Nay được ra ngoài nữa
– Ừ. Nay ta có chuyện. Theo ta
Nghĩ tới việc mình đột phá võ công tới nhân cấp đỉnh phong, sẽ được lên cấp tiểu quản sự, được phân một nhã gian độc lập. Từ đó có thể rước Tiểu Mai chính thức làm vợ tâm tình A Tam hưng phấn ngập trời. Ngay khí Hoàng Dã hướng chân ra cửa nhỏ ra ngoài ngũ thức nhạy bén của hắn phát hiện 5 cỗ hơi thở vẫn ngày ngày tiềm phục quanh hắn xao động hẳn lên nhưng không có hướng ngăn cản mà âm thầm tiềm phục 4 phía.
Hai người bước vào cửa hàng nhỏ mang cái tên rất là bao quát Đan Võ Các. Đứng một nơi chờ A Tam, hắn hướng mắt 4 phía ngắm nhìn nét cổ kính của cửa hàng. Từng giá gỗ thẫm màu đặt ngay ngắn những lọ nhỏ cỡ 1 ngón tay, bên cạnh đánh tên từng loại, nhìn một hồi hoa mắt. Chợt bên trong to tiếng một hồi làm hắn chú ý, một lát A Tam mang mặt đỏ gay hậm hực bước ra làm hắn vội chạy theo.
– Sao thế A Tam ?
– Hừ ! Đan Võ Các thật là uy danh ! Lần trước ta đã hỏi kĩ Nguyên Khí Hoàn kia tới 1000 lượng 1 viên, giờ bỗng chốc tăng vọt giá tới 2000 lượng. Còn bảo gì mà linh dược khan hiến, luyện dược đại sư thưa thớt quả thực là bắt chẹt người mà !
– Nguyên khí hoàn, quý lắm à ?
– Hừ. Ngươi nói xem ? Mà thôi, ngươi không theo võ đạo, hỏi vô ích.
Một hồi đi đường tâm tình A Tam chưa đi xuống được. Chắc không phải bực bội vì Đan Võ Các rồi, chắc là nôn nóng về việc của mình thôi.
Một hồi dạo phố, Hoàng Dã tâm tình rất tốt, hết ngó đông lại ngó tây nhìn cảnh người tấp nập. Cuộc sống nơi hoang dã quá cô biệt, giờ đi giữa dòng người hắn lại có cảm giác không quen. Bước chân A Tam kéo hắn cùng tới khu vực buôn bán tấp nập nhưng có phần tục khí, bên đường la liệt bày treo đủ loại hàng hóa, tiếng rao tiếng xướng hòa cùng thanh âm kì kèo. Có điều những loại hàng hóa này không lọt vào pháp nhãn của hắn. Đứng chờ một hồi, A Tam mua được một món trang sức tinh sải mặt hắn mới hạ xuống được một ít.
– Ta về chứ?
– Sao lại về? Mấy khi xuất ngoại, hôm nay tâm tình không tốt, ngươi với ta tới uống một chầu.
Đương định đáp ứng, Hoàng Dã chợt phát hiện ra vài ánh mắt ẩn ẩn chút sát khí, hắn chợt đổi ý.
– A Tam ngươi tự uống đi, ta phải đi có việc một hồi. Lát nữa gặp nhau trong phủ
– Được rồi
Hoàng Dã ung dung cất bước, mắt mang tò mò hứng thú lướt nhìn từng quầy hàng hai bên. Qua gần hết dãy đường la liệt hàng quán hắn chợt phát hiện ra tại một quầy hàng có một cuốn sách cũ nhưng không nát, màu vàng sậm như được bôi bùn đất lên.
– Lão bản! Cho ta xem cái quyển sách kia
– A. Tiểu huynh đệ! Cái này đây không phải là quyển sách như người nói. Đây là bí kíp tuyệt thế, là đồ gia truyền nhà ta. Nếu không phải gia thế thất bát ta đã không phải mang ra đỏi ngân lượng…
– Dừng! Đưa ta xem, khỏi bốc phét
Lòng có chút hưng phấn, quyển sách này có chất liệu giống như quyển công pháp Xuân Công của hắn đến 8 phần.
– Băng châm thuật! Là gì vậy?
Lão bản là một lão nhân rách nát nhưng ẩn ẩn trong người có chân khí hùng hậu lưu chuyển. Võ công chắc phải là Địa gia sơ kì. Khuôn mặt tươi cười giữ vững cái giá 800 lượng trông cười mà nhìn hèn mọn thấy sợ. Trên mặt viết rõ hai chữ gian thương.
– Ta nói này lão già. Võ công địa giai mà đi lừa gạt thiên niên nhỏ tuổi như ta sao?
Nụ cười lão giá chợt tắt. Cuối cùng dễ dàng đưa cuốn mà hắn tự coi là bí kíp đi với giá 100 lượng.
– Hừ. Không phải ta tò mò chuyện thiên văn địa lý lại nguyện bỏ ngân lượng ra mua thứ này sao?
Cầm ngân lượng rồi lão giả cười híp mắt tiễn hắn đi. Lão không biết giờ hắn cũng háo hứa muốn về phủ mà thử luyện cái thứ bí kíp này lắm rồi. Nhanh chân đi tới một con đường hẻo lảnh, rồi lại quặt vào một hẻm vắng hắn dừng chân. Hắn muốn xem, võ công thế tục so với chân ti vi của hắn sê xích thế nào. Đứng một lát hắn cất lời
– Ra đi không ta đi về đó
8 bóng xám từ góc khuất kéo một đạo tàn ảnh vụt ra. Trên người mặc áo vải thô sờn không phân biệt được là nhân thủ bên nào, đầu đội nón, mặt che khăn. Tên từ đằng xa khoác tay chậm bước tới
– Nhóc con… ha ha… nếu không phải nhờ ngươi tự tách 5 tên hộ vệ thiếp thân kia ra ta thật sự không có cách nào ra tay… Hặc hặc… nam đinh duy nhất của Hoàng gia Hoàng Dã?
– Hừ. Biết còn lải nhải lắm vậy? Tới đại đi đển ta còn về ăn cơm trưa
– Nhóc con muốn chết
Mạnh miệng nhưng tên thủ lĩnh vẫn kín đáo giơ cao ngủ thức hướng 4 phía.
– Lên!
Mệnh lệnh vừa ban, 8 người chân đạp mạnh bắn vụt lên. Vốn định thử chút sức nhưng nhìn địch nhân hung hãm hăn cũng run chân, lạnh người. Tiên hạ thủ vi cường.
“xẹt xẹt xẹt….”
Từ tay hắn liên tục bắn ra những vật nhỏ kéo lê một cái đuôi xanh nhạt lao đi như sấm sét.
– hự hự hự….
Nguyên tư thế lao lên, 8 người từ trên không đã đoạn khí. Mỗi người ít nhất lĩnh 5 7 kích. Trong tay áo hắn còn cả nắm thóc, sẵn sàng sẽ như trâu trấu mà xả và tên nào còn động đậy chút đầu ngón tay.
– Hô
Thở phào một hơi. Mỗi tên đều có ti vị nhân gia đỉnh phong đều đã đứt khí hoàn toàn hắn mới vững dạ. Không biết tên địa cấp trung giai trước mặt xương cứng bao nhiêu. Nhìn hắn ngơ ngắc dương mắt nhìn từng cỗ thi thể dưới đất mà nín thở. Lưng lạnh toát. Thủ hạ trong chớp mắt đồng loạt bỏ mình trước ám khi kinh thiên của tên thiếu niên trước mặt, lòng hắn dựng thẳng, tay nắm chắc cây kiếm bên hông mà không có cử động muốn bỏ chốn. Hắn nghĩ chỉ cần qua được làn ám khí của thiếu gia họ Hoàng thì chỉ cần quơ kiếm một hồi là ngắt được thủ cấp của hắn.
Khom người, một tay nắm chuôi kiếm, một tay chống xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Dã làm hắn có cảm giác như đối mặt với đôi mắt của một con rắn độc.
“bùm. Vút”
Một tiếng đạp chân, một vệt xám mờ lướt tới. Tên sát thủ lao lên như tia điện nhưng toàn bộ tinh thần đều đặt trên bàn tay của Hoàng Dã, chỉ cần hắn có chút động tác là lập tức tên sát thủ sẽ bẻ hướng. Đến khi khoảng cách chỉ còn 1 trượng, tên sát thủ đắc ý với tốc độ của mình, một động tác rút kiếm nhanh như điện xẹt, chỉ thấy một đường sáng loáng lóe lên chợt…
“xẹt xẹt xẹt….”
Ngay lúc sát thủ kéo kiếm thì từ bàn tay của Hoàng Dã bay ra một loạt hạt thóc, chỉ nghe bụp bụp bụp mấy tiếng nhẹ như phỗng, tên sát thủ vẫn còn theo tư thế lao lên mà cắm đầu đâm xuống đất, cây kiếm rời tay văng ra xa.
– Hú hồn….
Không phải Hoàng Dã muốn đợi sát thủ hành động mới ra tay mà do tên sát thủ này lao đến bất ngờ quá, Hoàng Dã hoảng hồn liên tục bắn ra mấy chục hạt thóc khiến sát thủ lập tức tuyệt khí. Chẳng phải do những lỗ nhỏ trên người lấy mạng mà nguyên là do những lỗ nhỏ này đều là những tử huyệt của con người.
Thận trọng kiểm tra khí tức của đám xác người lần nữa hắn mới yên tâm lục lọi thu về mớ ngân lượng, sau đó mới hài lòng li khai.
Tối đó hắn đang nghiên cứu cuốn “bí kíp” Băng Châm Thuật…
– Như vậy… phải hướng linh khí trong cơ thể theo một lộ trình qua cái huyện vị rồi qua lòng bàn tay phát ra ngoài… Đây đâu phải là bí tịch võ kĩ gì cho can. Đây là tiên thuật mà
Lòng mừng như bắt được vàng, Hoàng Dã say mê sớm tối nhưng cũng phải mất 3 hôm hắn mới đưa được một cây Băng Châm li thể. “Ầm” một tiếng, một góc phòng đã có một lỗ thủng, quanh lỗ thủng được bao kín một lớp băng dày cả thốn, trong phòng lạnh cứng. Lòng vui mừng không thể nào buông, đây là thuật pháp đầu tiên hắn học được từ khi bước trên tiên lộ. Thuật pháp này phát ra đã hút đi nửa lượng linh khí trong cơ thể, như vậy chỉ có thể liên tục kích phát 2 châm. Nhưng mà, uy lực to lớn không thể nào đong đêm, đây là sẽ đòn sát thủ của hắn. Sau này, ngoài khi luyện tập ra không dễ dàng hắn sẽ sử dụng.
…
Chương 4: Bà nội Hoàng Yên