Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 16
Đêm đến Hoàng Dã trực tiếp tới nhã thất của bà nội
– Ha ha… bà nội, nay con đã chiêu mộ tới 1 hảo thủ. Người làm sao thưởng cho con đây ? ha ha.. ách.. Mẹ ? Người cũng ở đây ?
Bên trong hai người phụ nữ đang đàm luận chuyện gì đó vừa thấy tiếng hắn thì chợt im bặt mà nhìn sáng. Hoàng Dã lúng túng vội nhón chân chim chạy tới. Trực tiếp vào chuyện, Hoàng Dã nói về việc đã chiêu mộ Hùng Chiếu tới. Tất nhiên hai người phụ nữ đều vui mừng. Hoàng gia nhân tài thưa thới, giờ đây tới một cao thủ thiên giai sao không tốt cho được.
Trần Yên lên tiếng :
– Hai tháng sau là đại hội 5 năm một lần của trấn Hoắc Dã.
– Đại hội ??
– Là cuộc tỉ thí giữa các thế lực đứng nơi đây. Mục đích là phân chia mỏ khoáng trong Vạn Lý Sơn Lâm.
Kế đó mẹ nói tỉ mỉ hơn. Đại hội này lấy thế hệ trẻ làm gốc, chỉ cần dưới 30 tuổi đều có thể đưa người ra mà tỉ thí. Trong trấn cả thảy có đến 12 thế lực, thế nhưng mỏ thì chỉ có 3 cái, 1 lớn 2 nhỏ. Như vậy thế lực nào đứng hạng nhất sẽ được quyền khai thác mỏ lớn, thứ tự thứ 2 và 3 sẽ cùng phân chia hai mỏ còn lại.
– Hoàng gia ta từ lâu đã vô duyên với mỏ này, nhưng mà con thì…
Hoàng Yên nhìn cháu nội mà nói. Hai người phụ nữ đây là đang thương lượng việc đưa Hoàng Dã ra tỉ thí cạnh tranh nhưng lại ngặt lo một nỗi sẽ làm lộ ra một thân công phu của hắn. Hoàng gia hiện giờ chỉ có duy nhất một thân hắn là nam đinh, mọi chuyện đều phải tỉ mỉ chi tiết từng chút một, thân hắn giờ còn được nâng hơn cả trứng nữa.
– Mẹ, bà. Hai người đừng quá lo lắng, cứ để con ra tay đi. Lần này Hoàng gia ta sẽ đánh lớn
Hai người chỉ im lìm không ai phản đối cũng không ai ủng hộ. Trần Yên lên tiếng :-
– Hoàng Dã con ! hoàng gia cần thêm người, Ta thấy con nên lập thất
– Ách… chuyện này… hay bàn sau đi thôi. Con đây còn nhỏ
– Nhỏ ? Tuổi con ta và bà nội đã sớm có hài từ rồi
Vừa nói xong không khí chợt trở lên ngượng ngùng. Một lát sau, Hoàng Dã chơt đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn mẹ. Khuôn mặt trẻ trung như búp bê, so với thiếu nữ đôi mươi không chút khác biệt. nàng khoác trên thân một váy trắng muốt mỏng manh nhẹ nhàng như tiên nữ. Phía trước ngực một đôi ngọn ngọc phong hùng vĩ đôi căng làn vải.
– Con có ý gì ?
Trần Yên bị hắn nhìn như vậy lúng túng hỏi.
– Mẹ. Người hãy cùng con sinh hài tử
Lập tức mặt phấn của mẹ đỏ lựng lên. Cố làm vẻ nghiêm nghị nàng gắt :
– Tên thối tha này. Ngươi lại đánh cái chủ ý gì ?
– Mẹ hãy cùng con sinh hai tử như vậy là ổn. Con cũng không phải lập thất nữa
Trần Yên nhịn không nổi nữa, mặt phấn đã như quả cà chua, nàng ngượng quá. Chợt nàng chồm đến mà đánh liên tiếp vào hắn. Mặt nàng mỏng, không có được tốt nhà Hoàng Yên mẹ chồng nàng
– Đồ trứng thối, tên thối ta. ta là mẹ ngươi mà ngươi lại dám có chủ ý này. Đồ thối tha
Cuối cùng nàng che mặt chạy mất, đẻ lại căn phòng cho Hoàng Yên bà cùng hắn. Hoàng Dã nhìn theo đôi mông tròn vểnh cao của mẹ nhẩm nhẩm
– Tốt mà… sao mẹ lại…
– hừ. Chủ ý của ngươi như thế mà tốt ?
– Sao lại không ?
– Đó là mẹ ngươi, làm sao mà được ? Rồi thì sau này đứa trẻ ra đời sẽ công bố thân phận ra sao ? Ngươi muốn Hoàng gia bị cả thiên hạ phỉ nhổ hả ?
– Có việc này ?
– Còn không. Kể cả việc giữa con và ta… cũng vậy. Chớ có lộ chuyện, chúng ta đây… cũng là vì Hoàng gia mà thôi…
Nói xong, mặt Hoàng Yên đã nổi lên từng rặng mây hồng. Nói chuyện này với hắn nàng cũng ngượng ngùng không thôi. Không phải thật sự là vì Hoàng gia hay vì chính bản thân cái lòng lạnh lẽo trống vắng của mình.
– Như vậy… hay tìm một dược sĩ cao nhân dịch dung cho mẹ là được mà ?
– Hừ. Có phải ngươi lập thất là ổn rồi không ? Sao cứ phải đi đường vòng ?
– Thôi đi…
Hoàng Dã lắc đầu. Kế đó, dương khí của hắn lại không có chỗ phát tiết rồi. Bà nội nói đêm trước hắn cùng bà hăng say quá, nơi đó đã sưng đỏ chưa hồi phục. Hoàng Dã như mèo căt tai ỉ xìu cái mặt.
Thực ra còn điều nữa Hoàng Yên còn chưa nói hết. Một đêm điên cuồng ân ái cùng hắn, nội khí trong cơ thể nàng như điên cuồng chạy, các huyệt vị đau đớn do nội khí tăng trưởng quá nhanh. Sau khí hắn ra về, Hoàng Yên còn chưa đi nghỉ ngơi mà suốt đêm đó nàng tới khu đất lớn sau nội viện mà luyện công, liên tục thi triển công phu nhằm phát tiết nội khí ra ngoài đồng thời hướng nội khí chảy xuôi theo các huyện vị, liên tục trùng kích những huyện vị này. Lòng nàng đang thầm phân phối sự vụ cho hạ nhận quản lí mà toàn tâm tu luyện võ công.
Một thân ảnh thoăn thoắt luồn lách qua từng thân cây kẽ lá, không phải Hoàng Dã thì là ai. Hắn đang thi triển khinh công nhưng là sử dụng linh khí thay vì nội khí của cao thủ võ đạo. Chỉ thấy trong rừng rậm thi thoảng có một bóng mờ xẹt qua sau đó mới kéo theo từng đợt cuồng phong cuốn tới.
– Băng châm thuật !
« rầm ! Đương đương đương đương đương.. »
Bóng xám tiếp tục xẹt đi để lại một đám đất bay, đá toái, cây đổ. Xung quanh còn hơi lạnh thấu xương với vô số mạnh vụn băng tinh. Giờ đây chỉ nửa ¼ hơi thở hắn để có thể kết ấn mà phát ra 10 cây băng châm to như cổ tay với sức xuyên phá kinh người, hơi lạnh thấu xương. Đây là chiêu áp đáy hòm của hắn, ngoài luyện tập ra hắn không dễ thi triển trước ngoại nhân. Chỉ khi nào gặp nguy cơ sinh tử hắn mới sử dụng. Đây là thủ đoạn cho biết được hắn tu luyện là công pháp tiên nhân chứ không phải võ kĩ của võ giả.
Điều mà Hoàng Dã hắn tiếc nuối mãi là chỉ có băng châm thuật là chiêu xuất sử ra băng hàn mà không có bí kíp tu luyện ra hỏa diễm. Có băng mà thiếu hỏa thật là không ra làm sao.
Linh khí đã khô kiệt, hắn mới ngồi xuống điều tức. Thấy trong đan điều linh khí đã khôi phục được 7-8 phần hắn rút cây kiếm gãy ra. Quán thâu linh khí tới, xung quanh hắn nổi lên từng đám mây xanh thẳm pha vào một số ánh đỏ càng thêm huyền ảo mĩ miều thế nhưng ẩn ẩn bên trong là kiếm khí lạnh buốt. Đoạn hét lớn, hắn thi triển Hành Vân Kiếm pháp, bổ ra một chiêu Hành Vân Lưu Thủy
– Hô
« xíu xíu xíu…. »
– Phù….
Thu kiếm, nhìn lại.
« rầm rầm… ào ào…. »
Một đám cây đỏ, đá toái vết cắt phẳng lì. Chưa qua thực chiến nhưng Hoàng Dã nhìn thấy uy lực kinh người thì có thể đoán ra được ít nhất phải cao thủ thiên giai mới có thể đối chiêu được với hắn.
– Ồ ? Thì ra là tiểu huynh đệ. Ta còn tưởng yêu thú nào phá rối nơi ta thanh tu
– A !
Hoàng Dã giật mình vội hướng mắt. Phía xa đứng một lão già làm lũ, áo quần cũ nát nhưng tinh thần sung mãn, đặc biệt là đôi mắt sáng quắc sắc bén như đao kiếm. Cất vội cây kiếm gãy rỉ sét của mình, Hoàng Dã xuất ra một cây kiếm là cây « tiên binh » lập tức ngưng thần cẩn thận
– Ồ ? lâu ngày không ra ngoài mắt ta lại kém đi hay sao mà không nhìn rõ phẩm giai võ công của tiểu huynh đệ
Người nọ chẳng để ý đến động tác của Hoàng Dã mà ung dung quan sát hắn từ đầu tới châm. Thấy y không có ác ý gì Hoàng Dã có ý muốn triệt lui
– Tiểu tử mạo muội đã quấy rầy tiền bối thanh tu rồi. Xin cáo từ
Nói xong hắn lùi mấy bước xoay người vội chạy đi
– Chậm ! Ta đang có hứng, tiếp với ta vài chiêu đi
Nhìn thân hình lão già có vẻ lung lay như muốn đổ bất cứ lúc nào vậy mà động tác không chậm, y đạp mạnh một cái, thân như mũi tên bắn mạnh về phía hoàng Dã.
– Ha
Đầu quyền như to lớn hơn một vòng đấm tới, không khí bị áp súc mà nổ vang từng tiếng bộp bộp. Hoàng Dã thấy quyền kình mạnh mẽ táp tới vội vàng vọt sang một bên
« ầm »
– Nhanh lắm… ha ha… tới nữa Bão sơn quyền !
« ầm ầm ầm… »
Chỉ kịp vận linh khí bảo vệ toàn thân, Hoàng Dã bị quyền kình cuốn ngược bay phấp phới như lá vụng. Cố nén cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, kiếm trên tập lập tức vung lên, quanh thân không khí xao động ẩn ẩn như có kiếm khí sắc bén muốn bộc phát
– Tưởng ta sợ lão à. Tiếp kiếm… Hành Vân Lưu Thủy
Trong đám bụi mù đất đá cùng lá cây từng vòng cung màu xanh pha chút sắc đỏ mỏng dẹt sắc bén tràn tới, lão giả thân vẫn trên không lập tức ngưng trọng. Từ bên hông rút ra một cây đao, nội khí như đê vỡ quán thâu vào đao lão hống lớn
– hống……
« ầm ầm ầm…. »
Một đám bụi đất đá cùng cành cây bị xới tung lên, đao kình mạnh mẽ nổ vang. Hoàng Dã hoảng sợ vội căng mình đẩy linh khí trong cơ thể ra trước như tấm chắn mà cản lại đao kình.
« ầm !…. »
« rào rào rào… »
Lão đã thu tay lại. Lát sau một mảng bừa bộn hiện ra. Hoàng Dã một bên cả người đã sớm như muốn như con thú vừa đằm mình trong đống đất, búi tóc bị thổi tung nhưng cơ bản không tổn thương gì quá lớn, chỉ có mặt trắng một chút do tiêu hao linh khí.
Bên ngày lão giả đứng thẳng, tay chắp sau lưng ngưng thần chăm chú nhìn. Bên ống tay áo đã có thêm một đường cắt khoảng mấy thốn ngoài ra không còn gì khác. Như vậy có vẻ lão giả đã hơn một bậc.
– Hậu sinh khả úy… ài…. Lão đã một bó tuổi lớn rồi mà một thân công phu bét nhè, nhìn tiểu huynh đệ lông tóc không tổn mà lòng thấy xấu hổ
Đoạn đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu muối tiêu lão già nhìn chằm chằm vào cây kiếm trong tay Hoàng Dã. Ban nãy tuy ra chiêu nhanh như chớp nhoáng như mắt lão không mù, đã sớm nhìn ra cây kiếm bất phàm. Tên thiếu niên trước mặt này chỉ đưa kiếm lên nội khí lập tức như được quán thâu đầy đủ không có chút trì trệ nào. Gần như là tức thời mà xuất sử ra chiêu
– Kiếm này của tiểu huynh đệ… có lẽ đã vượt qua binh khí thiên câp đi
– Kiếm này ?
– Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, lão không dùng kiếm, tới tay cũng chỉ để chặt cây chẻ tăm cơ bản không làm lên công dụng gì.
Lão già như đang tổng kết lại quá trình đo chiêu vừa rồi rồi nói
– Nếu như ta có được cây đao như kiếm trong tay tiểu huynh đệ chắc 1 chiêu vừa rồi ngươi không thể tránh thoát đi
Hoàng Dã trẻ tuổi, lòng còn bộp chộp thấy lão nói vậy thì không phục :
– hừ. Nếu ta không dùng kiếm chỉ 1 chiêu thôi ta nói lão đã sớm về nơi cực lạc rồi
– há há há há há…. Được ! Tuổi trẻ thật tốt
– Lão không tin ? Có điều ta không dễ dàng ra tay. Thực ra ta chưa từng xuất sử ra một thân thực lực của mình….
– Khụ… Tiểu huynh đệ à… gió lớn đứt đầu lưỡi đó
– 3 chiêu quyết định, lão muốn đặt không ?
– Hê hê… lần đầu tiên từ khi ta ẩn mình trong hoang lâm này đi ra lại đụng trúng tiểu huynh đệ. Được, nếu ngươi thua phải làm trâu ngựa cho ta ra roi. Thế nào ?
– Hừ ! Được, vậy lão thua thì sao ?
– Haha… tiểu huynh đệ muốn sao ?
– Được. Lão thua thì phải bảo hộ Hoàng gia ta 10 năm.
– Được. Tới đi
Nói xong nội khí lão giả bùng lên thổi bạt hết toàn bộ đất đá vụn cùng lá khô bay ra tứ phía để một khoảng rộng rãi phía trước. Đao trong tay được nội khí quán trú mà như muốn phát sáng lên, quanh đao không khí xoáy tròn từng mảng tùy thời lúc nào cũng có thể bổ ra một đường kinh thiên.
Giắt đao vào vỏ Hoàng Dã ung dung phủi bụi
– Lão chú ý
Linh lực theo một lộ tuyến đặc thù xông ra tới bàn tay, không khí phía trước như có lỗ đen hút lại ngưng tụ hơi nước trong không khí thành một cây băng châm thân như pha lê, lưỡi nhọn hoắt sắc bén, hàn khí bức nhân
– Hả ?
Lão già mở trợn mắt kinh hô
– Băng châm thuật !
« xíu… »
– Hống…
Lão hống lớn bổ mạnh xuống một đao. Đao kình cuốn tới va chạm vào cây băng châm.
« bùm »
Băng châm bị phá toán thành vô số mảnh băng sắc nhọn vẫn tiếp tục bắn tới. Mắt lão giả trợn lên, tay nắm chặt đao liên tục quán thâu vào nội khí thiên giai đỉnh phong của mình. Thân y uốn éo liên tục, đao trong tay múa tít như bươm bướm xuyên hoa.
« đang đang đang…. »
Bụi tán đi, Lão giả thu đao nhìn lại. Tuy y lông tóc không tổn nhưng rồi y thật kinh hãi. Tay cầm đao của lão đã bị hàn khí xâm nhập mà tê cứng
– Tiên thuật ?
Miêng run rẩy mà nói như không nắm chắc
Bên kia Hoàng Dã xòe hai tay, phía trước đã ngưng tụ ra 5 cây băng châm lớn cỡ cổ tay đang tỏa ra hàn khí bức nhân, tùy thời có thể bắn ra trước. Lão giả vội xua xua tay ra trước liên tục chối
– Ngưng ngưng… ta thua, ta thua…
Hoàng Dã đắc ý phẩy tay tán đi hàn khí, 5 cây băng châm lập tức thu nhỏ dần bằng cỡ ngón tay út rồi nổ vang tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Do là linh khí của chính hắn ngưng tụ nên không cảm thấy gì người khác thì đã sớm co ro mà run rẩy rồi.
– Ngươi… là tu luyện tiên thuật của tiên nhân ?
Nói đến tiên nhân, đến chính Hoàng Dã hắn cũng thấy mù mờ cũng không tường tận. hắn làm bộ cao nhân chắp tay ra sau đứng ưỡn ngực ngạo nghễ
– Tiên thuật là có được một chút môn đạo, nhưng tiên nhân thì chưa giám nhận. Ta từ năm lên 10 đã ở trong rừng thẳm được sư phụ dẫn vào cửa. Cách đây không lâu người đã sớm cưỡi mây mà đi, coi như ta là đệ tử ngoại môn của tiên nhân đi
– Đệ tử của tiên nhân !
Lão giả kinh hô. Ngoài kinh hãi còn thêm phần ao ước đố kị. Một lát mới ổn định tâm tình, lão cẩn thận nói
– Tiểu huynh đệ có thể nhận ta làm đệ tử không ?
– Ách.. cái này…
– Mà không chỉ cần tiểu huynh đệ thu ta làm nô tài là được, chỉ cần truyền dạy cho ta một chiêu vừa rồi là được
– Không giấu gì lão. Ta đây còn chưa đủ khả năng thu đồ đệ. Còn việc chiêu thức vừa rồi là Băng Châm Thuật, học nó… không phải cần có nội khí mà là… tiên khí. Lão không có tiên khí làm sao học ?
– Vậy à ?
Lão ẩu người ỉu xìu chán nản. Đao ném một bên ngồi bệt xuống như đứa trẻ hờn rỗi. Cả đời lão theo đuổi thực lực, một thân võ công tới thiên giai đỉnh phong, tưởng rằng đã đứng trên đỉnh ngọn núi. Một lát lão mới mở miệng :
– Ta thua tiểu huynh đệ ngươi. Ta đáp ứng điều kiện vừa rồi.
Hoàng Dã mửng rỡ như điên. Hoàng gia lại tới một hảo thủ nữa. Nhìn lão giả chán nản ngồi bệt nơi đó đâu còn giống một cao thủ thiên giai đỉnh phong ? Trong mắt hiện lên vẻ trắc ẩn
– Này… ta nói lão già… Nếu không có tiên khí vậy ta truyền thu cho lão tiên thuật vừa rồi lão thử dùng nội khí mà tu luyện như thế có được không ?
Lão giả ngẩng đầu nhìn hắn trầm ngâm rồi mắt bỗng sáng lên. Lão nhảy dựng lên vội xưng đúng
– Được được. nhanh nhanh… à không, về động phủ của ta
Hai người lập tức thi triển khinh công lao vút đi, lát sau đã tới động phủ của lão. Nói là động phủ thì nhìn giống với cái hang lớn hơn nhưng hai người không ai để ý cái này.
Hoàng Dã lập tức hướng dẫn khẩu quyết cho lão, rồi hai người cùng nhau phân tích việc chuyển hóa từ việc sử dụng linh khí tới dùng nội khí mà dẫn hướng kích phát các huyện vị thay cho dòng linh khí lưu chuyển. Từ đó ngồi một lần đến nửa đêm, hai tay lão lã giơ ra trước, người đẫm mồi hồi, đầu còn bốc lên khí trắng. Không khí trước mặt lão bỗng nhiên như xoáy tròn, ẩn ẩn có lực hút lớn, từ trung tâm có hàn khí bức người tỏa ra. Mắt lão giả sáng quắc, lòng vui sướng vội vàng ngưng trọng, một thân nội khí như nước đê vỡ ầm ầm tuôn tới lòng bàn tay, theo khẩu quyết mà vận hành.
– Hô…
Lão kệt sức ngã ngồi xuống thở như trâu, mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng mắt bắn ra hàn quang lòng vui sướng vô bờ. lại nói về lão giả, không có sư trưởng một thân tự mình mày mò tu luyện đến thiên giai đỉnh phong, tư chất của lão phải nói là kiệt suất, muôn người có một.
– Ha ha…. Ta đã tu thành tiên thuật… ha ha… ha. Ha….
Nửa đêm rừng sâu núi thẳm đã bị tiếng cười của lão đánh thức.
– Chúc mừng lão
Lão vùng vậy chắp tay vái sâu
– Tiểu huynh đệ ! Đa ta, đừng gọi lão này lão kia nữa đi. Ta tên là Nam Dật Thiên, không thì gọi Nam lão đi. Nếu tiểu huynh đệ không chê, lão xin nguyện làm người dưới, chỉ mong tiểu huynh đệ thu lưu.
Lão còn muốn nói là thi thoảng chỉ điểm cho lão tu luyện tiên thuật nhưng có lẽ lời này không nói thì hơn, lòng hiểu là được.
– Được. Sao lại chê ? Nam lão. Sau này Nam lão sẽ là khách khanh của Hoàng gia ta. Nam lão cứ yên tâm truy cầu võ đạo cực hạn, chỉ cần khi nào Hoàng gia gặp nguy cơ hay có cao thủ muốn phá rồi thì mong Nam lão hãy xuất thủ cứu giúp
– Được.
Kế đó Hoàng Dã nói về thân thế của mình và các nguy cơ hiện có của Hoàng gia. Nam lão vỗ ngực một tiếng phuổi tay như xong.
– Mà… Nam lão muốn một cây đao tốt ?
– Đao ?
Lão giơ thanh đao đã theo mình bao năm lên.
– Hoàng thiếu gia ý là…. ?
– Lão có nguyên liệu không? Ta sẽ trả lão một cây đao… tốt
– Đao tốt?
Mắt lão sáng lên. Cao thủ ngoài một thân nội khí còn nằm ở vũ khí bên mình nữa. Nam lão lập tức lật đật chạy đi, không lâu sau khiêng về một hòn quặng lớn cỡ hai đầu người.
– Hoàng thiếu gia. Từ lâu lão đã sớm sưu tầm binh tài tốt, miếng hắc hàn thiết này là ta đã .. khụ… liều một thân mà trộm được.
– Được. Tốt . tốt.
Kế đó hai người thương lượng đôi chút rồi cùng hồi Hoàng phủ. Bố trí cho Nam lão một nhã gian yên tĩnh sạch sẽ, an bố hạ nhân xong hắn mới trở về hậu viện nói chuyện này với bà và mẹ về Nam lão, cả hai lập tức mừng rỡ nhưng dặn hắn phải cẩn thận
Hai hôm sau Hoàng Dã mới thong thả cẩn thận đưa cho Nam lão một hộp gỗ. Đứng đằng sau còn có Hùng Chiêu mắt đã sớm mở to nghi hoặc
– Tiền bối ngươi là… Nam Dật Thiên?
– Hử? Đúng lão phu
– Tại hạ là Hùng Chiêu, đã sớm bị một kiện tiên binh mua đứt, chẳng lẽ tiền bối đây cũng vì…
Nam lão quay đầu không thèm để ý nhưng mặt đã sớm đỏ lên vì xấu hổ. Tiếp hộp gỗ trong tay Hoàng Dã Nam lão như đoán được
– Hoàng thiếu gia, đây là…?
– Đây là “tiên binh”
– Tiên binh?
Lấy ra cây đao. So với đao bên hông Hùng Chiêu thì nhỏ hơn một chút nhưng nhìn khí thế thì có vẻ mạnh mẽ hơn. Một bên Nam lão đang vuốt ve thân đao, một bên Hùng Chiêu đã sớm muốn so sánh với kiện tiên binh bên hông mình, so với Nam lão hắn còn muốn suốt ruột hơn.
– Đao tốt!
– Quả thực là tốt, Nam lão sao không thử một chút đi
Liếc nhìn hắn Nam Dật Thiên trầm ngâm nắm chắc đao, nội khí thiên giai đỉnh phong ầm ầm quán thâu xuống.
“ông”
Mắt Nam lão sáng lên vui mừng.
– Đao này… tốt!
Lão vội thu đao lại, cẩn thận nhìn thật kĩ. Thân đao nhẵn bóng không hề có trạm khắc gì hoa mỹ nhưng với lão cái vẻ thô ráp của nó như là đẹp nhất. Mới sờ một chút lao đã vội đưa vạc áo lên lau tới lau lui.
– Đẹp quá…
Một lúc sau lão mới hết hứng xem xét. Đoạn hắng giọng lão tỏ ra bình đạm nói
– Không còn việc gì lão xin cáo lui
– Nam lão đi thong thả
Một bên Hùng Chiêu bĩu môi khinh thường. Ra vẻ đạo mạo gì chứ, nhìn cái dáng đi vội vã hâp tấp của lão là biết lòng lão đang cao hứng muốn đi thử đao rồi
…