Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 15
Bên ngoài có điều huyên náo. Hạ nhân vội vã chạy vào cắt ngang đường luyện binh của hai người. Thì gia có người tới yêu cầu một tiên binh ưng ý, nhất định muốn cắt ngang quy củ mỗi hôm xuất ra một kiện của Hoàng gia. Để Lạc đại sư tiếp tục Hoàng Dã hắn bước ra :
– Tại hạ Hoàng Dã. Là vị nào muốn luyện binh ?
– Là ta.
Một đại hắn đội nón rộng vành, thân một bố y cũ nát , thân còn ẩn ẩn mùi máu tươi. Hắn ngồi đó mà không khí xunh quanh như tự xoay chuyển. ẩn ẩn có nội khí thiên gia khủng bố tỏa ra khiến người cảm thấy áp lực nặng nề, tim đập chân run
Hoàng Dã cẩn thận nói
– Vị này… thật sự xấu hổ. Hoàng gia luyện binh một ngày chỉ xuất ra một kiện tiên binh, đây là công báo từ sớm. Nếu như mà… hay là quý khách ngày sau hãy đến
– Hừ ! Ngươi khinh ta không đủ ngân lượng ? Đừng nói đến quy tắc, hôm nay ngươi không luyện được tiên binh ta xem binh điếm này muốn đóng cửa rồi
Đại hán trừng mắt vỗ mạnh xuống bàn
« ba »
Chiếc bàn không chút tổn hại nhưng Hoàng Dã thấy nội khí của người kia đã sớm thông qua chưởng mà làm vỡ kết cấu, xem chừng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tung bay như đống mùn. Hoàng Dã trầm giọng :
– Các hạ một thân công phu kinh người, đây là muốn uy hiếp Hoàng gia ?
– Hoàng gia ? Hê hê… có mấy điểm ?
Hoàng Dã vốn muốn ẩn nhẫn, tiếp tục làm một thiếu gia chân yếu tay mềm trong mắt ngoại nhân nhưng nhìn hán tử trước mặt hắn không nhịn được mà muốn so chiêu.
– Có hai điều, các hạ đáp ứng được thì Hoàng gia luyện binh cho ngươi
– Nói !
Đưa tay vào ống áo lấy ra vài hạt thóc :
– Hạt thóc ? ý gì ?
Không trả lời, Hoàng Dã quán thâu linh lực búng mạnh hạt thóc nhằm vào hán tử. Chỉ nghe một tiếng ré gió rát tai, hạt thóc được bao quanh một vỏ bọc màu xanh, kéo lê một cái đuôi mỹ lệ bắn tới với tốc độ không thể tưởng tượng. Đại hán đương ngồi lập tức ngưng trọng, y cũng nhận ra chiêu này bất phàm, hạt thóc như ám khí mang theo thế xuyên rất mạnh, y không chắc da thịt mình có thể hay không đỡ được
Không chủ quan y hét lớn đẩy chưởng ra trước :
« bùm »
Hạt thóc và chưởng kình va chạm mà nổ bung thành một đám khói trắng, thế nhưng trưởng kình cũng bị đẩy lui. Thu khí ngưng thần, đại hán ngưng trọng chắp tay :
– Anh hùng xuất thiếu niên, vừa rồi tại hạ lỗ mãng ! Tại hạ là Hùng Chiếu, không biết cao danh quý tính các hạ ?
– Hóa ra là Hùng Chiếu các hạ ! Tại hạ là Hoàng Dã
Vừa rồi chỉ là thuận tay đối chiêu nhưng từ vậy cũng có thể biết được phân lượng đối phương. Nếu liều mạng không biết ai được ai thua. Hán tử không muốn rắc rối, hoàng Dã lại càng không nên sau chiêu vừa rồi hai người đều thu tay.
– Không biết điều thứ 2 mà Hoàng thiếu hiệp muốn là gì ?
Đại hán cúi mình tiếp
– Điều thứ hai cũng là điều khó xử của binh điếm Hoàng gia. Mỗi ngày Hoàng gia chỉ xuất ra được 1 kiến tiên binh, việc phá lệ một lần sẽ có lần 2 lần 3… Sau này sẽ có người vì việc này mà làm khó dễ, Hùng đại hiệp làm sao thu xếp ?
– Việc này….
– Tại hạ có đề nghị thế này… Hùng đại hiệp sẽ phải ở lại tệ điếm 1 năm coi như người giữ cửa để đảm bảo không phát sinh chuyện như vậy xảy ra. Còn việc luyện binh, Hoàng gia sẽ vì đại hiệp đưa ra 1 kiện khiến người ưng ý. Tất nhiên phôi khí, binh tài phải do đại hiệp đưa tới. Hùng đại hiệp thấy thế nào ?
Hùng Chiếu sửng sốt, y lập tức đăm chiêu
– Hảo ! Thế nhưng ta đang bị kẻ địch truy sát, Hoàng gia thu lưu ta sợ sẽ liên lụy, ngươi dám sao ?
– Kẻ địch ? Dám, sao không ? Chỉ cần Hùng đại hiệp chịu là được
– Được. Vậy 2 bữa rượu thịt mỗi ngày ta đã không phải tốn rồi
– Được. Hùng đại ca, mời vào trong nói chuyện
– Được !
Vào gian trong. Hùng Chiếu xuất ra tàn phiến cây đại đao. Hoàng Dã nhanh chóng kêu hạ nhân mời Lạc đại sư tới.
– Đây là Lạc đại sư, đại sư luyện binh của Hoàng gia ta.
– Ra mắt Lạc đại sư
– Đưa ta !
Hùng Chiêu cẩn thận đưa tới một bao vải, bên trong là mấy mảnh tàn phiến
Sau khi xem xét Lạc đại sư nói :
– Cây đao này là binh khí thiên cấp. Đao rền bằng thiết hàn, thân đao dày, lưỡi thô. Đao này dùng cho người có khí lực lớn, chính là muốn dùng lực lượng lớn mà đè bẹp đối thủ.
Hùng đại ca, Hùng Chiếu muốn rèn lại cây đại đao này. Thế nào ?
Phía một bên Lạc đại sư tỉ mỉ xem xét, một bên Hùng Chiếu nhìn như bình tĩnh nầng trà thưởng thức nhưng nhìn động tác nhịp chân, cái tai luôn vểnh lên của y là biết trong lòng y đã sớm muốn giằng áo Lạc đại sư mà hỏi tường tận.
– Cái này…
– Lạc đại sư thế nào ?
Hùng Chiêu vội hỏi
– Thứ cho Lão phu tò mò. Không biết vị cao thủ nào ra tay đánh gãy đao này ?
– Việc này…
– Nếu như có điều khó nói…
– Không giám giấu. Ta một đường bị truy sát, kẻ địch tuy đông nhưng phần lớn đều đã ngã xuống dưới đao này. Cuối cùng bị cao thủ lạ mặt đánh văng xuống núi, y tưởng ta đã chết nên lui về. Cây đao này cũng vì một chưởng của y mà đánh gãy, khó khăn lắm ta mới tìm lại được hết tàn phiến. Hoàng thiếu gia thu lưu ta chỉ sợ…
– hê hê… Hùng Chiêu huynh, cứ để hắn phóng ngựa tới
Hoàng Dã ưỡn ngực nói to nhưng bụng thấp thỏm. Hoàng gia còn non yếu, giờ mà tuyệt đại cao thủ viếng thăm thì khó mà gánh, chưa kể nếu địch nhân kéo tới cả bè thì thật sự là nguy cơ sớm tới. Ý nghĩ chiêu mộ Hùng Chiêu này càng đậm. Thiên giai cao thủ đâu phải lá ngoài đường gặp liền gặp được?
Nghe Hùng Chiêu thuật chuyện, Lạc đại sư một bên cũng run rẩy trong lòng. Cao thủ nào có thể ? Nếu hắn tìm đến Hoàng gia thì thế nào ? Hoàng gia giờ lưng yếu không chịu được một đòn. Hắn cũng thầm oán trách Hoàng Dã lỗ mãng nhưng có đối phương ở đây hắn không tiện nói
– Đao này giờ chỉ coi như nguyên liệu mà nấu lại, thành bại Hùng Chiêu huynh đệ đây phải nắm rõ hậu quả. Tuy nhiên… ờm… nếu thành có lẽ đao sẽ lên một bậc
Mặc kệ thành bại, hắn đều vui mừng, kiếm được một đại sư luyện binh cao tay thật không dễ dàng, người ta thường mắt để trên trán cũng không nắm chắc có thể xuất mã mà xuống ta. Hùng Chiêu vội cúi người chắp tay :
– Chăm sợ nhờ Lạc đại sư
Bố trí cho Hùng Chiêu một nơi nghỉ ngơi, Hoàng Dã lập tức tới gian thất luyện binh. Giờ nơi đây đã là trọng địa của biên điếm Hoàng gia, gia chủ là Hoàng Yên đã sớm an bố cao thủ trong tối ngoài sáng bảo hộ chặt chẽ. Nơi đây chắc có lẽ chỉ có Lạc đại sư và Hoàng Dã hắn là có thể tùy thời ra vào
– Hoàng thiếu gia, Hùng Chiêu bên kia…
– Đại sư chớ lo, ta có điều nắm chắc.
Đột phá luyện khí tầng 7, Trong đan điền linh khí cuồn cuộn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang lực lượng to lớn, Hoàng Dã tự tin hơn nhiều. Kế đó hai người như cũ thương lượng về quá trình luyện binh, cuối cùng thống nhất lập tức đưa tàn phiến vào nấu lại.
Lạc đại sư tay cầm phôi khí đập xuống những búa nổ vang như thiên lôi. Bất chợt y hét lớn:
– Lúc này đây!
Hoàng Dã một bên lập tức đưa tay xuất ra linh lực quán thâu vào phôi khí.
“ông”
Lạc đại sư ngẩn ra, mắt sáng quắc tiếp tục huy động cây búa trong tay.
“bang bang….”
3 Canh giờ sau, đao đã sớm muốn thành. Lần cuối cùng, Hoàng Dã hét lớn huy động Linh khí trong đan điền điên cuồng như ngựa thoát cương chạy theo một hành tuyến đặc biệt, tay hắn đưa lên trước đẩy tới. Một cỗ linh khí hùng hậu được đẩy ra mang theo hàn khí bức nhân. Cái lạnh không phải làm dập lửa, nguội phôi khí mà quán thâu vào trong phôi khí.
Lúc sau, lạc đai sư hét lớn
– Thành!
Hoàng Dã thở phào thu tay. So với những lần luyện binh trước, linh lực của luyện khí tầng 7 hùng hậu hớn rất nhiều, mỗi lần đưa tay hắn không phải cố sức như trước, thời gian luyện binh ngắn hơn và đặc biệt là hắn còn dư lực đủ để luyện thêm một kiện nữa.
Nhưng bên kia, Lạc đại sư đã sớm mệt đứt hơi, mồ hôi như tắm, tóc tai tán loạn. Thế nhưng đôi tay nâng cây đao vẫn 10 phần cứng cáp. Trên mặt không dấu được sự vui mừng, lần này cây đao xuất ra đã muốn sớm hơn những lần trước. lạc đại sư nhìn về phía Hoàng Dã, hắn hiểu có lẽ nội khí thân gia của vị thiếu gia này đã có bước tiến lớn.
Cuối cùng xem đủ, Lạc đại sư giao đao cho Hoàng Dã hắn. riêng mình ngồi xuống như cũ mà quan tưởng lại quá trình luyện binh của mình, đúc rút ra một kinh nghiệm.
Hoàng Dã ly khai, nghỉ ngơi một chút hắn xem xét lại kiện binh khí này. So với trước chất lượng có phần tịnh tiến. Một lát hắn kêu hạ nhân mời Hoàng Chiêu tới bãi thử binh khí rộng rãi phía sau
– Hoàng thiếu gia muốn gặp ta là có chuyện gì
Hoàng Dã đang ngồi trong đình nghỉ ngơi ở sân thử binh thưởng trà. Nhìn cái dáng hấp tấp của Hoàng Chiêu mà thấy buồn cười. Y một bó tuổi rồi mà nóng ruột như đứa trẻ muốn quà. Chỉ tay và hộp gỗ lớn nơi đó nói:
– Hùng huynh sao khống xem thử?
– Đây là…
Hùng Chiêu động tác như như cắt vội giải khai niêm phong, mở khóa. Bên trong một bao vải lụa quấn lấy một vật. Tay y run rẩy gỡ từng lớp vải. Cây đao này y quý như mạng, nó bị đánh gãy mà lòng hắn đau đớn như mất đi người thân. Nay lại như sống lại sao y không cao hứng cho được.
Hai tây cẩn thận nâng lên. Cây đao vẫn giữ nguyên cân nặng như nhìn lại nhỏ đi một vòng lớn. Tay nắm chặt, tay cẩn thận vuốt dọc từ cán tới mũi đao.
“ong”
Đao minh reo lên như vui mừng gặp lại chủ. Mắt hắn rực sáng
– Tốt rồi tốt rồi, đã lại tốt rồi
– Ha ha… Hùng huynh, đao này có điểm kì diệu
Nghi hoặc nhìn Hoàng Dã, Hùng chiêu nắm chắc chuôi đao giơ mạnh lên, nội khí thiên giai cao thủ như nước đê vỡ cuồn cuộn quán thâu vào.
“ông”
Mắt y bốc lên hỏa quang mạnh mẽ. Nội khí của y cuồn cuồn đổ tới thế mà cứ như trâu xuống bùn, đá ném xuống sông.
– Đây là…
Không nhịn được hưng phấn trong lòng, đoạn y tung mình vọt mạnh ra bãi đất trống hét lớn bổ dọc một đường. Nội khí toàn thân bộc phát, đao kình mạnh mẽ, không khí như pháo mà nổ vang
“ầm”
Đao dứt, bụi tan
Mật đất đã sớm bị phá thành một rãnh dài sâu cả bộ mà đao còn dừng trên không cách đến 2 xích. Y ngẩng đâu cười lớn
– Oa.. ha.. ha…
Hùng Chiêu quay lại chắp tai vái sâu:
– Đa tạ Hoàng thiếu gia. Sau này ta sẽ vì Hoàng thiếu gia hiệu triệu
– Ha ha… Hùng huynh. Sau này đừng gọi thiếu gia gì đó đi. Ta đây còn nhỏ tuổi, Hùng huynh không chê cứ gọi một tiếng Hoàng đệ là được.
– Được. Hoàng đệ
– Hùng huynh. Mà cũng đừng nói hiệu triệu gì đó. Chỉ cần Hùng huynh đừng để cho lũ gà chó mờ mắt quấy rối là được, còn lại Hùng huynh cứ yên tâm mà tu luyện. Cần gì Hùng huynh cứ lên tiếng là được
– hảo!
Hoàng Dã rút kiếm nhảy vọt tới.
– Hùng huynh đã là võ giả thiên giai hậu kì, tới với ta một chiêu
– Hảo!
Thân chưa tới mà quanh mình Hoàng Dã đã nổi lên những đóa tường vân huyễn ảo mê hoặc
– Cẩn thận!
– Tới!
Kiếm trong tay chém vào không gian vang lên những tiếng xíu xíu kéo lê một đoạn kiếm quang xanh ngắt. hét lớn một tiếng Hoàng Dã quét kiếm:
– Hành Vân Lưu Thủy!
“xíu xíu xíu….”
Hùng Chiêu ngưng trọng, nội khí khuếch tán, y phục phồng lên, nội khí toàn thân nổ vang. Mắt đỏ lên, y gầm lớn:
– Đao đoạn sơn hà!
“rầm”
Một chiêu là dứt. Hậu viện một mảng bụi mù, đất đá bay tứ tung. Một cơn gió mạnh thổi qua hiện ra một mảng bừa bộn. Giữa hai người, bên Hoàng Dã chi chít những vết cắt sâu hoắm, vết cắt như gương. Nửa bên Hùng chiêu để lại một cái rãnh sâu dài chứng minh nội khí thiên giai hậu kì cực kì mạnh mẽ của y
Hùng Chiêu nhìn lại mình, một thân bố y rách nát nay còn thêm thảm hại. Y phục đã như tên thất cái, một cơn gió thổi qua những sợi vải như những đuôi diều bay phấp phới. Trên thân y vô số những vết cắt nhỏ bắt đầu rỉ máu mà nhỏ xuống
Y cười khổ nói :
– Ta không nhìn ra chấn động nội khí của Hoàng đệ, không biết võ công Hoàng đệ đã đến đâu ?
– hê hê… thời gian nữa sẽ cho Hùng huynh hay. Nay rửa kiếm, ta cùng nâng vài chum ?
– Được !
Y đã hoàn toàn tin phục rồi. Chiêu Đao đoạn sơn hà của y đã thành danh từ lâu, một đao xuống là người chết ngựa đổ đã đếm không hết, giờ đây vị thiếu gia này lông tóc không tổn, riêng mình thì… Y không thất vọng mà mắt càng bùng lên khao khát thực lực. Đây là mới là cảnh giới võ đạo, luôn theo đuổi cảnh giới cao hơn.
…