Hoàng Dã( sắc hiệp) - Chương 12
Hai người kia ân ái đến điên dại rồi, họ còn biết đâu xung quanh nữa. Nàng vào phòng từ hồi lâu mà họ không phát hiện ra, thử hỏi ngoại nhân đột nhập vào đây hậu quả ra sao?
Ban đầu khi mới phát hiện ra Trần Liên giật mình sửng sốt, nàng không thể tin vào đôi tai, ánh mắt của nàng nữa. Những động tác ân ái, những lời yêu thương dâm dục trao đổi với nhau, nàng không nhận ra kia là mẹ chồng, kia là con trai nàng. Chuyện không ngờ tới bất ngờ.
Chợt trong khung màn im bặt, có vẻ họ đã phát hiện ra sự có mặt của nàng rồi. Một lúc rồi con trai nàng cũng với lấy trường bào mà khoác lên lúng túng đi tới chiếc bàn nơi nàng đang ngồi mà cùng ngồi xuống. Hoàng Dã lúc này dục hỏa đã sớm tắt ngúm, một thân khép nép ngồi đó
– Mẹ!
Trong khung màn còn một người nữa, một hồi im ắng rốt cuộc Hoàng Yên cũng phải đối diện. Một tiếng thở dài bất đắc dĩ nữa vang lên. Hoàng Yên với tây lấy tấm sa y nãy nàng mới thoát ra khoác lại rời giường tới cùng ngồi.
Vừa ngồi xuống ghế thấy phía mông mát lạnh mà mới sực tỉnh ra là thân sa y này quá mỏng manh và lộ liệu, nàng mặc với không mặc gì thì có khác gì? Mặt Hoàng Yên càng thêm nóng rát cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, trước mặt là con dâu, nàng thấy xấu hổ quá
Ba người cúi đầu im lặng hồi lâu. Hoàng Dã hắn như cảm thấy mình có tội nên chẳng dám hé môi, cứ cúi đầu giả chết.
Trần Liên nàng rất xấu hổ và rất bối rối khi đứng giữa chuyện này, nàng cũng cúi đầu, tay vân vê một góc váy.
Hoàng Dã thì thôi đi, hắn tâm tư nhỏ tí nên chẳng sao. Hai người phụ nữ thì thầm thấy may mắn vì trong nhà không có đàn ông nào ngoài tên nhóc ngồi đây. Mọi chuyện chỉ cần giữa hai người dàn xếp với nhau.
– Việc này là do ta…
Hoàng Yên đành lên tiếng nói về việc thân tu vi võ giả của nàng đã đột phá thiên giai và việc này có quan hệ thật lớn tới dương khi của Hoàng Dã.
Trần Liên ban đầu là giật mình sửng sốt như không tin vào câu chuyện, nhưng nhìn ra nội khí thiên gian hùng hậu của mẹ chồng nàng mới há hốc mồm ngạc nhiên rồi thì vui mừng
– Mẹ thật sự đã đột phá thiên giai?
– Là thật
Tâm tình Trần Liên đã tốt lên. Không có điều gì quan trọng bằng việc Hoàng gia đã có võ giả thiên giai. Hai người phụ nữ đưa đẩy vài câu vui sướng.
– Hoàng Dã… ờ… con hãy tạm về phòng trước, ta cùng mẹ con còn có chuyện thương nghị
– Dạ
Dù một thân dương khí đầy tràn chưa phóng xuất nhưng hắn cũng thấy như được đại xá mà vội vàng vọt đi. Không dám về phòng lo lát nữa mẹ sẽ tới hỏi chuyện hắn một mạch chạy vào khu rừng tới ngọn núi nơi hắn vẫn tu luyện vũ kĩ.
Trong phòng, sau khi hắn rời đi, hai người phụ nữ trầm mặc với ý nghĩ riêng. Một lúc Hoàng Yên lên tiếng:
– Xin lỗi con…
– Mẹ à… cha đã bất hạnh ngã xuống từ lâu. Một mình mẹ đứng ra lo liệu cho Hoàng gia được đến nay thật không dễ dàng.
Ngắt lời định nói của mẹ chồng Trần Liên tiếp:
– Lại nói, chúng ta là thân gái con cũng hiểu. Hàng đêm cô quạnh, thân cô gối vắng khoảng trống kia nam nhân sao hiểu được. Chỉ có nữ nhân chúng ta khổ cực thủ tiết
Hoàng Yên mấp máy môi ấp úng mội hồi mà không nói lên lời. Hoàng gia sớm đã chỉ có hai người hàng đêm vẫn cùng nhau mật mưu tính kế mà luồn lách giữa các thế lực nơi đây tránh bị nuốt chửng. Cái nỗi lòng trống trải nam nhân sao có thể hiểu. Có đêm hai mẹ con cùng ngồi nói chuyện đến sáng mà không muốn về phòng một mình nằm xuống.
– Thế mà nhưng… dù gì Hoàng Dã nó cũng là…
Nàng không nói tiếp được nữa. Bà nội cùng cháu ân ái? Đây là gì?
Trần Liên rời thân tới gần mẹ chồng, nhìn tấm thân trẻ trung với những đường cong mê người trong tấm sa y nàng thở dài cho số phận của mẹ:
– Mẹ à… Đã đến nước này còn băn khoăn những điều gì nữa. Hoàng gia chúng ta đâu còn nam nhân nữa mà để ý?
Đêm đó hai người lần nữa lại cùng nhau trò truyện đến sáng, còn là những việc gì thì chỉ nữ nhân mới hiểu, Hoàng Dã hắn đã sớm muốn trốn biệt rồi.
Sáng ra, Hoàng Dã bắt đầu tập trung tổ đội lại nhân thủ, theo sự chỉ dẫn của bà nội mà làm quen với các nghiệp vụ hiện còn của Hoàng gia, dần khẳng định thân phận của mình
– A Tam, theo ta
A Tam bị điểm danh mà lòng bộp chộp, cúi đầu bất đắc dĩ theo sau, phía sau nữa còn có Mộc quản sự. 3 người đứng trước một tiểu viện.
– A Tam, từ giờ ngươi dọn về tiểu viện này cư ngụ đi
– A. thiếu gia, đây là…
– Không muốn à?
– Dạ muốn muốn, đa tạ thiếu gia
Sao lại không muốn, A Tam mừng muốn chết chỉ thiếu điều muốn giơ tay lên thề những tiếng trung trinh. Tiểu Mai bên kia bụng dần muốn lộ ra rồi, việc này như nước sát chân, lửa sém mày
– Còn đây… thưởng cho ngươi thời gian vừa rồi chiếu cố ta
– Đây là….?
Một tiểu bình màu trắng nhỏ như ngón tay được Hoàng Dã hắn đưa tới. A Tam còn sững sờ ngạc nhiên chưa kịp biểu hiện lây vui mừng Hoàng Dã dúi luôn tiểu bình vào tay hắn đoạn nói tiếp:
– Công việc về sau Mộc quản sự sẽ sắp xếp lại cho ngươi. Sớm ổn định cuộc sống mới, cứ như vậy nhé. Ta còn có việc
Nói rồi Hoàng Dã bước đi, để hai người ở lại. A Tam mới cẩn thận hé nắp tiểu bình, một mùi đan dược thơm nức mũi bốc ra, mắt A Tam sáng lên vội vàng đóng nắp cất kĩ. Khuôn mặt hưng phấn mà đỏ lựng cả lên. Đoan liếc qua Mộc quản sự ở bên thấy y đang cười gật đầu:
– Nhớ làm việc cho tốt…
Chính thức xuất đầu ra, Hoàng Dã cũng phải thò đầu ra mà dần thể hiện vị trí của mình. Đem theo 5 người hảo thủ hắn lần lượt đi tới từng phân tiệm cửa hàng buôn bán của Hoàng gia thăm thú. Gặp từng quản sự nơi đó hỏi thăm tình hình sổ sách.
– Thiếu gia, cửa hàng buôn bán thảo dược của Hoàng gia ở phía Nam trấn có chút xa xôi, tiện đây vừa vặn tới Trúc Trà Lâu ta tới ngồi một chút?
– À… được rồi, dẫn đường
Một bên 5 người tùy tùng thi thoảng lại đưa ra gợi ý, Hoàng Dã tuy đã từng mấy lần dạo phố nhưng như vậy vẫn chỉ như kẻ mù đường, bọn hắn chỉ đâu là hắn tới luôn, nhân tiện xem vẻ náo nhiệt nơi đây.
– A! Là Hoàng thiếu gia?
– ồ. Lục cô nương
– Hoàng thiếu gia hôm nay có nhã hứng, đúng dịp ta cùng vào chứ?
– A. Vị này là…
Lục Hạnh Trang ánh mắt hau háu nhìn Hoàng Dã như thể lần trước gặp mặt chưa được quan sát kĩ. Thây Hoàng Dã hỏi vội giới thiệu:
– Đây là ca ca ta, tên Lục Trác con trai thúc thúc ta
Ở đây cứ sinh trước thì là ca ca tỉ tỉ, không phân biệt con thúc bá gì cả. Lục Trác là ca ca Lục Hạnh Trang. Tên Lục Trác này cũng y cái dáng của gia chủ Lục gia hắn gặp bữa trước. Một thân ngoại công hùng dũng, chân tay to lớn nhìn sao cũng không giống cái văn nho hắn đang cố thể hiện. Có lẽ liên quan đến công pháp Lục gia tu luyện.
– Tại hạ là Hoàng Dã, gặp qua Lục huynh
– Khách khí, cùng lên
Kêu tới bình trà và ít bánh ngọt 3 người tự ngồi xuống.
– Lần trước không được chiêm ngưỡng khí khái của Hoàng huynh trong lòng ta tiếc nuối mãi thôi, lần này tiện đây gặp mặt hi vọng được Hoàng huynh chỉ giáo vài chiêu.
– Ca thật là, vừa gặp mặt là muốn so võ công rồi
Lục Trác một thân bạch y, lời nói tỏ vẻ nho nhã nhưng tướng ăn uống lại hùng hổ như chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người cướp mất. Vừa ngồi xuống đã cầm ngay chiếc bánh ngọt há lớn miệng cạp tới, trà thì một hơi của y có thể uống đến mấy ly. Nhìn ly trà nhỏ xíu và y cứ chép miệng mãi.
– Nam nhân gặp nhau chẳng lẽ lại so bạch điểm hả ? Thế nào Hoàng huynh ?
– Cái này… hay là để dịp khác ta sẽ tới bái phỏng Lục gia, chứ không lẽ giờ ở đây tỉ thí ?
– Chỗ nào chả được, đánh nhau cũng phải chọn chỗ nữa à ?
– Hôm nay tại hạ thật sự có công chuyện, hôm nào lại cùng Lục huynh giao lưu sau
Hoàng Dã lắc đầu khiên tốn, thật sự với Lục Trác hắn Hoàng Dã không gợi ra chút hứng thú tỉ thí nào, hắn là giờ muốn tỉ thí với cao thủ thiên giai thì hợp hơn.
– Không sao, hôm hay ta cũng rảnh rỗi, tiện đây có thể giúp Hoàng đại ca được một hai
Lục Hạnh Trang khó khăn lắm mới gặp được Hoàng Dã một lần, một thân liều mình có vẻ như quyết bám lấy Hoàng Dã, không biết là thật sự nhắm trúng Hoàng Dã hắn không
Đuổi không được, Hoàng Dã bất đắc dĩ kéo theo cái đuôi mà tới cửa hàng dược thảo của Hoàng gia.
Quản sự là một lão ẩu gầy gò, đầu tóc đã bạc trắng, thân gầy gộc, da nhăn nheo nhìn y như thể một gốc dược thảo vậy.
– Ra mắt thiếu gia, lão là quản sự dược điếm này
Hai người cùng khách sáo vài câu rồi cùng tiến vào, phía sau đuôi còn huynh muội Lục gia. Hoàng Dã hứng thú nhìn từng tủ, từng kệ ghi rõ tên tuổi từng loại dược thảo mà hắn chằng biết đến. Thực ra hắn chẳng biết cái gì cả, thăm thú để biết tình hình thôi, những dược thảo dùng cho võ giả này hắn chắc cũng không dùng được. Hắn còn đang thần người thì con gái Lục gia đã nhanh nhảy muốn giới thiệu. Bản thân hắn có biết cái gì đâu đành cười xấu hổ
– Về cái này… tại hạ thật sự mù tịt, Lục cô nương tìm sai người rồi
ở trấn này, hàng năm lượng dược thảo đào ra rất lớn cung vượt quá cầu thành ra giá thành rẻ hơn nơi khác rất nhiều, thế nhưng ngặt một nỗi từ lâu con dường thương vận tới các thị huyện thành khác của Hoàng gia đã đoạn, thành ra việc buôn bán chỉ giới hạn trong trấn. Việc cấp thiết giờ là đánh thông được một con đường ra ngoài, việc này là vấn đề mà tên thiếu gia Hoàng Liệt kia cứ bấu lấy mà làm tiền đề thương lượng cho một số chuyện. Hoàng Dã hắn còn thầm nghĩ có lẽ việc con đường thương vận của Hoàng gia bị đoạn có liên quan rất lớn đến Hoàng gia huyện thành Lạc Liêu bọn hắn.
Viên quả sự gầy gộc hứng thú nhìn vị thiếu gia này, theo như Hoàng Dã to mò mà lần lượt giới thiệu. Bên này là dược liệu dành cho võ giả nhân giai, bên kia là dành cho cao thủ địa giai. Từng ngăn được xếp cẩn thận, trong mỗi ngăn lại có nhiều hộp ngọc nhỏ cẩn thận đựng lấy từng đơn vị dược liệu tránh thất thoát dược khí. Hoàng Dã cúi thấp người làm tư thế thụ giáo làm lão giả khô mộc này càng cao hứng giới thiệu ra.
– Còn dược thảo dành cho võ giả thiên giai?
– Thiếu gia à. Dược thảo thiên cấp…. không tùy tiện có được như vậy mà bày ra.
– Vậy. Trong dược điếm Hoàng gia ta có dược thảo thiên cấp?
– Có
– Xem quản sự gấp chưa kìa. Ta là hỏi chứ không lấy tới. Với ta đâu có công dụng ?
Lão giả nghe mà thở phào. Chưa hay thực hư vị thiếu gia này thế nào, lỡ đâu y lại đòi ra một đơn vị dược liệu thiên cấp thực sự như muốn lấy mạng lão.
Đang nói chuyện với Hoàng Dã hắn, lão giả bị một trận ồn ào phía quầy thu mua cắt ngang. Nhăn mày mất hứng, lão vội nhìn lại. Chỉ thấy bên kia một hán tử lam lũ, lưng khoác khoái đao, tay cầm một khuôn hộp ngọc chuyên đựng dược tài đôi co với tiểu nhị. Vội để Hoàng Dã một bên lão nhanh chân tới thu xếp. Lâu lắm mới có cái tay chịu nghe hắn đưa chuyện, tự dưng bị cắt lão giả hậm hực lắm.
Hoàng Dã không có việc tự mình mở từng ngăn tủ mà xem. Chợt hắn liếc mắt qua nhìn phía vị khách kia. Mắt hắn nghi hoặc rồi mừng rỡ. Hộp ngọc trong tay hán tử kia nhìn giống với những hộp ngọc đựng dược tài bên này nhưng lờ mờ hắn nhìn ra có linh khí dật tán mỏng manh. Hoàng Dã vội đi tới
Hán tử bên này đang mặt đỏ tía tai, hắn nói cây dược thảo này có một mãnh xà trông giữ hắn phải trông trừng một tuần trời lừa lúc hung thú kia rời đi mới tới tay được. Dược thảo có mãnh thú trông coi đều là quý giá, một ngụm hắn muốn 7000 lượng. Viên quả sự khô mộc nhìn hồi lâu mà không ra được loại gì bèn đẩy trở về
– Vị huynh đệ này, thứ cho ánh mắt lão thô thiển không nhận ra dược thảo này. Con mong…
– Chậm ! Đưa ta. Cây dược này ta muốn !
– A. Kia không phải là Hoàng Dã huynh sao ?
– Ồ ? Hoàng Liệt
Hoàng Liệt chưa vào tới thì tiếng đã tới trước. Phía sau hắn còn mấy thanh niên hoa hòe thấy cũng quen quen. Có lẽ yến tiệp hôm bữa hắn đã từng tiếp xúc thế nhưng lúc đó vừa loạn vừa đồng, nhớ không hết được. Hoàng Liệt hắn mới về đây được bao lâu đã kéo được một đám như vậy rồi ?
– Đây là gì?
Hộp ngọc đựng cây dược kia bị Hoàng Liệt chú ý. Có vẻ y cũng nhìn ra cái bất phàm
– Cây dược này là ngươi bán? Ngươi ra giá bao nhiêu?
– 7000 lượng
– Được rồi. Ta muốn. Người tới, giao ngân lượng
– Chậm. Hoàng Liệt, thế là có ý gì?
– A. Hoàng Dã huynh, việc mua bán chưa thành phải không? Ta là thấy cây dược này bất phàm, đặc biệt muốn mua về tự mình học hỏi phối dược…
– Hoàng Liệt! Ngươi hấp tấp quá rồi. Khách nhân còn đang trong dược điếm Hoàng gia!
Hoàng Liệt hắn lỗ mãng như vậy phải chăng đã nhìn ra? Hoàng Dã lập tức thấy bức thiết. Thế như Hoàng Dã hắn tu luyện tiên thuật mới nhìn ra linh khí, sao Hoàng Liệt hắn cũng nhìn ra? Hoàng Dã nheo mắt cẩn thận quan sát lại vị đệ đệ họ xa này, thân nôi khí đạt tới địa giai… Mắt Hoàng Dã chợt lóe lên, y thất kinh. Hoàng Liệt cũng tu luyện tiên thuật? Tuy chưa đạt đến luyện khí tầng 1 nhưng thể nội đan điền y có linh khí tồn trữ. Hẳn nào hắn có thể nhìn thấy linh khí trên hộp ngọc này.
– Hoàng Dã huynh, đệ nguyện bồi thường một viên đan dược địa cấp, huynh có thể bỏ qua thứ yêu thích mà nhường cho đệ?
Hoàng Liệt đã cúi mình. Hắn thật sự đã nhìn ra cây dược này có linh khí. Trong Hoàng phủ nhà hắn có cung phụng một tên tiên nhân, nhờ việc cung phụng dầy dặn hắn đã được vị tiên nhân kia thu làm đệ tử ngoại môn, đã bắt đầu tu luyện tiên thuật. Như sư phụ hắn cho biết cây dược có dật tán linh khí là linh dược, là cây dược dành cho tiên nhân sử dụng. Chưa nói đến việc hắn có thể sử dụng, nếu hiếu kính sư phụ thi người sẽ ban thưởng rất hậu. Việc như vậy sao y không gấp cho được
– Việc này… mong Hoàng Liệt đệ thứ lỗi. Ta nhất định muốn rồi
Cuối cùng không thể xé da mặt, Hoàng Liệt đành buông tha. Xong chuyện y lập tức cáo từ, mang theo đám người ly khai.
– Hoàng thiếu gia? Sao không dùng ngân lượng mua đi xuống?
– Việc này còn liên quan đến mặt mũi Hoàng gia bọn hắn. Tạm thời chưa được
Hoàng Liệt nhìn lại dược điếm kia. Mắt y toát ra hung quang
– Cây dược kia thật sự quý báu? Hoàng thiếu gia không chê mời đến dược điếm nhà ta…
– Ngươi không hiểu đâu. Mà thôi…
NGười vừa cùng đối thoại với Hoàng Liệt không phải xa lạ mà chính là tên Công Tôn Sử hôm bữa đã cùng Hoàng Liệt đối chiêu. Giờ y đang ngoan ngoãn đi sau Hoàng Liệt.
Hán tử rao bán cây dược lòng đã nổi lên lửa nóng. Nhìn hai vị công tử gia tranh giành sao hăn không biết hộp ngọc trong tay mình là hộp đầy ngân lượng. Một lần hỏi tới nữa y không do dự hét một tiếng 12 vạn lượng. Đây là giá có thể mua được một kiện binh khí thiên cấp, lòng y cũng bộp chộp nhưng tay nắm chặt hộp ngọc. Cuối cùng Hoàng Dã kêu hạ nhân xuất ngân lượng rồi thu hộp ngọc về cất kĩ.
Điểm tiếp đến Hoàng Dã tới xưởng luyện binh khí của Hoàng gia. Sau khi xem xét một hồi hắn thấy số lượng binh khí nhìn thì hoa mắt đủ chủng loại kích thước nhưng toàn là phàm phẩm.
– Cái này là cây kiếm tốt nhất ?
– Thiếu gia, chưa hẳn nhưng cũng là. Cây kiếm này được rèn thì thiết tinh, sắc bén mười phần, thối tóc tóc đứt. Thân kiếm dày nửa thốn, rộng 3 thốn, dài 3 xích. Là cây trường kiếm khá nặng không hợp với thiếu gia. Hay là thiếu gia xem cây kiếm này
Nói chuyện là Lạc đại sư luyện khí của Hoàng gia. Với hắn việc rèn ra những binh khí sắc bén có thể quán thâu nội lực mà tung ra sức công phá mạnh mẽ là niềm vui duy nhất trong cuộc đời. Cả cuộc đời này hắn chỉ ao ước có thể rèn ra được một thanh tiên binh, tiếc là mục tiêu còn quá xa. Cây kiếm hắn đưa cho Hoàng Dã là tuyệt tác gần đây của hắn, cao thủ thiên giai có thể quán thâu nội lực mà xuất một kiếm kinh thiên.
– Cây kiếm này à ?
Nhìn cây kiếm màu sắt trắng, toàn thân nhỏ nhắn toát lên thế sắc bén vô bì. Chút chân chờ, Hoàng Dã nhìn quanh một lượt rồi tiến vài bước tới khoảng sân rộng.
– Các ngươi không có việc lui ra ngoài, ta cùng với Lạc đại sư sẽ cùng bàn chuyện
Đợi hạ nhân lui hết Hoàng Dã mới bắt đầu ngưng thần tĩnh khí.
– Hô
« xíu xíu xíu… »
Thân thể Hoàng Dã lay động, nhẹ nhàng như những đóa tường vân nhẹ phiêu lãng trong gió, quanh thân Hoàng Dã xuất hiện những đường kiếm ảnh xanh nhạt như cắt phá không gian. Linh khí quán trú vào thân kiếm tạo ra những đường kiếm quang màu xanh sắc lạnh, nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ thấp. Thân cây kiếm đã dần tán ra vầng hào quang màu xanh nhạt. Dần dần quanh thân Hoàng Dã nổi lên những đám mây xanh nhạt mờ ảo tuyệt mĩ, vẻ đẹp tưởng trừng làm say mê lòng người lại ẩn chứa kiếm khí lạnh buốt.
Lạc đại sư đang vuốt dâu chợt ngưng, mắt y lồi to chăm chú nhìn.
– Hành Vân Lưu Thủy !
« xíu xíu xíu… »
Thế kiếm chưa đi hết chợt
« bùm »
Một tiếng nổ vang, kiếm trong tay Hoàng Dã chợt vỡ toán như thiên nữ tán hoa mà bắn lung tung.
Dừng lại nhìn chuôi kiếm trong tay lắc đầu. Có lẽ vũ khí của võ giả thật sự không thể quán thâu linh khí tới.
Một bên Lạc đại sư đã sớm trố tròn mắt. Trên mặt một vế kiêm cắt đã sớm nhỏ xuống vài giọt máu mà hắn như không phát hiện ra. Chạy tới, run rẩy cầm lại chuôi kiếm từ tay Hoàng Dã tâm tình hắn không sao yên ổn được. Tâm đắc của hắn không chịu được một chiêu kiếm của người thanh niên phía trước mặt. Là do mắt hắn nhầm hay do…
– Thiếu gia… người là… thân tu vi gì ?
Lạc đại sư hỏi mà giọng ngập ngửng run rẩy. hắn có đủ tự tin vào kĩ xảo luyện kiếm của mình, vì vậy số phận cây kiếm của mình có lẽ là do vị thiếu gia trẻ tuổi này.
– Cây kiếm này nếu bán ra ngoài sẽ là với giá bao nhiêu ngân lượng
– Binh khí vốn giá trị nằm ở việc có thể quán thâu được nội khí của cao thủ mà xuất chiêu. Thanh kiếm này của ta có thể tiếp dẫn được nội khí của cao thủ thiên giai. Giá bán ước từng 12 nghìn ngân lượng… có khi hơn
– Vậy nếu… một thanh binh khí có thể quán thâu nội lực của cao thủ đã vượt thiên gia ?
– Cái này… vậy thiếu gia….
Hoàng Dã lấy tay ngăn việc Lạc đại sư tiếp tục hỏi đi tới. Lạc đại sư bất ngờ rồi nghĩ đến gì đó mà mắt sáng lên, lòng mừng rỡ.
– Chúc mừng thiếu gia. Hoàng gia ta đi lên
– Được rồi. Ngươi biết được rồi. Về chuyện kia?
– Hồi thiếu gia. Nếu như vậy… có lẽ chỉ có tiên binh trong truyền thuyết
Hai người cùng vào trong bàn luận. Thì gia binh khí vốn muốn rèn cho cao thủ nào đó chỉ gần như chỉ hợp tay với người đó là ở chỗ lúc rèn binh chủ nhân phải cùng với đại sư luyện khí vừa luyện binh vừa liên tục quán thâu nội lực vào phôi khí, như vậy lúc binh khí luyện thành sẽ thêm phần sắc bén, thêm phần cứng cỏi và quan trọng là có thể chịu tải nội khí của người đó quán thâu vào. Về sau, chủ nhân liên tục sử dụng, dù võ công có tiến giai thì binh khí vẫn theo đó mà quen thuộc với sự gia tăng của nội khí mà không bị phá toái.
Còn về binh khí bán ra ở cửa tiện là do nội khí của chính người luyện binh quán thâu, như vậy chỉ dùng cho người co võ công cao nhất là ngang bằng
– Như vậy à? Vậy… còn thời gian luyện binh là bao lâu?
– Binh khí dưới địa cấp là nhân cấp tối đa chỉ hai canh giờ, binh khí địa cấp phải gấp đôi. Còn binh khí thiên cấp… cái này…phải một ngày đêm. Thế nhưng ta chỉ mới miễn cưỡng có thể luyện ra binh khí vô hạn tiếp cận thiên cấp
– Ừ. Nói như vậy giờ ta cũng có thể có được thanh kiếm hợp với mình?
– Có thể…
Lạc đại sư ngập ngừng nói.
– Chẳng dấu thiếu gia. Ta đây cũng chưa từng luyện binh vượt qua địa gia, tối đa mới là địa cấp đỉnh phong. Nếu hôm nay thiếu gia định luyện binh, ta sẽ liều thử một lần
Luyện binh một phần lớn là do thủ pháp của luyện binh đại sư, hắn đã vô cùng quen thuộc với binh khí địa cấp thế nhưng với binh khí thiên cấp còn thiếu một điều nữa khiến hắn không thể nào luyện ra. Đó là phải liên tục quán thâu nội khí của cao thủ thiên giai quán thâu trong quá trình luyện binh. Mà hắn mới chỉ có tu vi địa giai trung kì. Tính cả Hoàng gia không lấy đâu ra cao thủ thiên giai để hỗ trợ.
Lòng hưng phấn, Lạc đại sư nói vậy nhưng nếu hôm nay Hoàng Dã không muốn luyện binh hắn cũng sẽ tìm cách lôi bằng được vị thiếu gia này.
Hai người cùng vào gian thất
– Đây là gian thất luyện binh của ta, lát nữa đây còn mong thiếu gia đẩy một tay
– Được
Lạc đại sư chạy đi một lát rồi nhanh chóng chạy lại, trên tay nâng một hộp gỗ lớn rất tinh xảo. Đoạn đặt hộp xuống mở ra, bên trong còn một lớp vải lụa bao bọc lấy một khối to xù sì mà trắng đen pha tạp nham. Hai tay cẩn thận nâng đỡ:
– Đây là khối hắc bạch hàn thiết. Nếu luyện thành binh khí sẽ sắc lạnh như băng hàn, một cắt trúng địch thủ vết thương sẽ bị băng hàn ăn mòn một sớm sẽ không dễ chữa lành. Khối hàn thiết này là ta đã dành dụm mà mua được, định bụng một ngày kia khi thủ pháp tới sẽ luyện ra một thành tiên binh, tiếc rằng có lẽ đời này không thể…
Một canh giờ sau, khối hàn thiết đã nóng đủ, liên tục được Lạc đại sư đánh xuống từng búa đã sớm nhỏ đi một vòng lớn.
– Ngay lúc này!
Lạc đại sư hét lớn trong hưng phấn. Cứ một hồi lại một lần Hoàng Dã quán thâu linh khí của mình vào khôi khí, liên tục nguyên một ngày như vậy.
Đến gần nửa đêm tại một khoảng đất rộng, Lạc đại sư tay nâng thanh kiếm ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt run rẩy vì hưng phấn. Ban nãy sau khi luyện thành, Hoàng Dã cùng lạc đại sư tới nới đây thử kiếm, xung quanh đã sớm rách tung tóe vì vô số vết cắt của kiếm khí, phía xa một khối đá lớn đã sớm thành từng cục từng cục vuông vức, vết cắt như gương.
– Đây có lẽ… đã là tiên binh… là ta đã luyện ra tiên binh
Hoàng Dã chép miệng không đánh giá. Vừa rồi thử kiếm tuy có tốt thật nhưng nếu so với thanh kiếm gãy đầy rỉ sét của hắn thì còn kém nhiều lắm. Thật không thể tưởng tượng thanh kiếm đó mà lại bị đánh gãy được.
Một lúc tâm tình đã ổn định Lạc đại sư mang theo ánh mắt sáng ngời tới:
– Thiếu giai. Luyện binh là một nhánh nghiệp tài có thu nhập rất lớn của Hoàng gia. Thiếu gia…. ờ….
– Được. Từ mai ta sẽ thường xuyên tới đây cùng đại sư luyện binh. Một ngày luyện binh ở Hoàng gia sẽ là nghiệp tài đứng đầu ở trấn Hoắc Dã, thậm trí còn xa hơn nữa, sẽ có cao thủ khắp nơi tới đây cầu một thanh tiên binh này
Hoàng Dã cũng hưng phấn. Các nghiệp vụ của Hoàng gia hắn chẳng giúp được cái gì cả, cái gì cũng mù. Lần này nếu có thể giúp cho luyện binh Hoàng gia một đường nổi danh, sao hắn không hưng phấn cho được.
– Thanh kiếm này thiếu gia hãy giữ lấy
Lạc đại sư hết sức trịnh trọng nâng cây kiếm giao cho Hoàng Dã.
– Cái này… đây là tâm huyết của Lạc đại sư…
– Thiếu gia. Kiếm tốt là để ở tay anh hùng. Ta đây có nắm trong tay cũng không phát huy được uy lực của nó. Ta một thân ham mê luyện binh, nay nhờ thiếu gia một bên mới luyện thành.
Cò cưa một hồi, Hoàng Dã tiếp lấy kiếm nói là để cho gia chủ là bà nội hắn. Lạc đại sư liên tiêp xưng phải.
Còn một điều mà Lạc đại sư không nói. Hắn đã nhìn ra Hoàng Dã nội khí đã sớm siêu việt thiên giai. Điều này làm hắn rất kinh hãi. Không biết có phải mắt hắn kém không mà ngờ ngờ ra hắn thây nội khí của vị thiếu gia này có điều kì bí không sao nói ra được. Vốn một món binh khí thiên cấp phải rèn ít nhất trong một ngày đêm mà hai người kết hợp mới chưa 4 canh giờ đã xong. Chứng tỏ nội khí của thiếu gia rất hùng hậu. Ngoài vui mừng khi mình có thể đích thân luyện ra tiên binh, Lạc đại sư cũng cao hứng vì Hoàng gia đây sẽ do vị thiếu gia này mà phất lên nhanh chóng
viết vội, mong ae đừng chê