Hoán Mệnh - Chương 78
– Come here Bad boy. – Một giọng nói nũng nịu khiêu khích vang lên.
Trên bệ đá bồn rửa tay một cô gái tuyệt đẹp trong tư thế cực kỳ lả lơi trước ánh mắt thèm thuồng đến cực điểm của một người đàn ông trung niên. Cô ta hất mái mái tóc màu nâu nhạt của mình ra sau bờ vai để lộ ra hai bầu vú căng phồng mơn mởn giữa hai vạt áo vest mở rộng. Gương mặt tuyệt đẹp của cô ta mang hai dòng máu Âu Á, mũi thẳng, cặp lông mi dài cong vút tôn lên một đôi mắt nâu to tròn như có thể hút hết hồn phách người đối diện.
Gã đàn ông trung niên tóc hoa râm đối diện hơi thở gấp gáp, quay lại nhìn về phía cửa, mang chút e ngại. Ông ta là đại diện Hàn Quốc đến tham dự Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Toàn cầu. Chuyện bay bướm trong nhà vệ sinh này nếu lộ ra ngoài không những gia đình mà sự nghiệp ông cũng tan nát. Nhưng nhìn lại cô phóng viên Đài Truyền hình Thái Lan trước mặt, ông ta có chút không nhịn nổi. Cô gái này đã làm ông chú ý suốt buổi tối hôm nay. Là người phụ nữ đẹp nhất mà ông từng gặp gỡ. Cả buổi tiệc từ khu vực phóng viên, nhiều lần ông bắt gặp ánh mắt lả lơi của nàng nhìn về phía mình làm tim ông không ngừng nhảy lên dồn dập… Ai bảo đàn ông lớn tuổi thì mất đi sức hấp dẫn với phụ nữ trẻ chứ ?!
Ánh mắt ông nóng hừng hực di chuyển từ hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp mơn mởn và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tuyệt đẹp của cô gái xuống cặp đùi thon dài nõn nà phơi bày lộ liễu bởi chiếc váy văn phòng bó sát của cô gái. Như chiều ý ông ta, cặp đùi đó nhẹ nhàng mở rộng ra hai bên. Hơi thở ông ta chợt trở nên nặng nề dồn dập. Dưới ánh đèn trần giữa hai cặp đùi non tơ tuyệt đẹp là một chiếc quần lót ren đỏ mỏng manh không thể che đậy hết bờ mu no tròn mủm mỉm phơn phớt lông tơ màu nâu nhạt.
– Ah… – Ông ta gầm lên buông rơi chiếc vali da xuống nền gạch, lao đến thật nhanh.
– Ưmm….
Cô gái bật rên khẽ ưỡn hai bầu vú lên đón nhận. Người đàn ông trung niên vùi gương mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn vào giữa hai khối thịt mềm mại thơm ngát. Hai bàn tay ông háo hức không nhịn được đưa lên vò nắn hai bầu vú non tơ. Cái miệng ông há lớn đón lấy hai đầu nhũ hoa ngậm mút thèm thuồng.
– Uwmmmm…
Người đàn ông trung niên gấp gáp đến phát điên lên. Ông ta mở vội khoá quần, kéo tụt xuống đến đầu gối. Ông ta kéo lệch chiếc quần lót nhỏ của cô gái sang một bên, cầm dương vật căng cứng của mình chèn vào hai mép âm hộ mềm mại ẩm ướt kia, hạ thể thúc mạnh.
– Uwmmm….
Cô gái ưỡn cong cơ thể rít lên sung sướng. Cặp đùi thon dài của cô ta mở rộng đón lấy hạ thể người đàn ông không ngừng hì hục thúc đẩy. Bàn tay thon dài của cô vuốt ve mái tóc hoa râm không ngừng rung động trên bờ vai trần trụi của mình. Ánh mắt cô ta lại trong veo tỉnh táo mang vẻ khiêu khích nhìn về phía buồng toilet đóng chặt cửa cuối phòng. Nơi đó có hai ánh mắt hau háu lại ghen tức nhìn về phía bên này.
– Ahhhhh….
Người đàn ông há hốc rên lớn, cơ thể cứng đờ dương vật phun trào bên trong âm hộ cô gái. Ông ta thở hổn hển, nuối tiếc tiếp tục vùi mặt vào hai bầu vú mơn mởn của cô hôn hít say mê. Vài giây sau ông ta nhổm người dậy, kéo quần lên, gương mặt có chút ửng đỏ ngượng ngùng không dám nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt vì biểu hiện kém cỏi của mình.
Cô gái tuột xuống khỏi bệ đá, dáng người dong dỏng cao ngang với ông ta. Cô hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt ngượng ngùng của ông ta, thủ thỉ:
– Hi hi… It”s ok. You”ve just got too excited. Right ?!
Cô lại cúi xuống, luồn tay kéo chiếc quần tuột ra khỏi chân. Cô nhẹ nhàng đặt vào tay ông ta, mặt ửng đỏ thì thầm nói:
– I want you to keep it as our sweet memories.
Người đàn ông mỉm cười sung sướng nhìn chiếc quần lót ren nhỏ mỏng manh với một huy hiệu thiên thần nho nhỏ lấp lánh. Tim ông đập rộn ràng như khi lọt vào lưới tình thời trai trẻ. Ông cẩn thận gấp chiếc quần lót nhỏ lại nhét vào túi trong của chiếc áo vest. Ông mỉm cười vui vẻ, đặt lên bờ môi đỏ mọng mềm mại của cô gái một nụ hôn, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, gần như ngay lập tức nó bị khoá trái bên trong.
Cánh cửa buồng vệ sinh mở tung. Hai gã đàn ông da ngăm đen háo hức không chịu nổi nhào đến. Cô gái mặt đỏ ửng háo hức, biểu hiện khác hẳn vẻ ngượng ngùng e thẹn như khi nãy. Cô quỳ gối xuống mở khoá quần hai gã… Hai tay cầm lấy hai cái dương vật cương cứng đen nhẻm cùng lúc đưa lên miệng ngậm mút thèm thuồng.
– Ahhh…
– Uwmmm….
Lưỡi của cô như một con rắn nhỏ ướt át không ngừng luồn lách qua lại giữa hai cái đầu nấm to lớn trong miệng. Ánh mắt cô lả lơi nhìn lên làm hai gã đàn ông phấn khích đến không chịu nổi, kéo cô đứng lên. Cô gái giơ hai tay cho người hai gã cởi sạch váy áo của mình. Cơ thể loã lồ tuyệt đẹp của cô phơi bày trước ánh mắt háo hức của hai gã đàn ông. Hai gã cúi xuống cùng lúc đón lấy hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh đẹp của cô mà ngậm mút chùn chụt thèm thuồng. Bốn bàn tay vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể trần truồng của cô.
– Uwmmm… fuck me…. please… – Cô gái mặt đỏ ửng ưỡn ẹo, rên rỉ.
Một gã đàn ông lập tức nằm thẳng xuống sàn nhà, quần kéo tuột đến mắt cá chân dương vật đen nhẻm dựng đứng như một khúc củi. Cô gái ngồi xuống cưỡi lên người hắn, bàn tay thon dài cầm dương vật to lớn bên dưới đưa vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của mình. Gã đàn ông thứ hai nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay xoa lên đầu dương vật bóng lưỡng của mình. Hắn khuỳnh hai chân xuống thấp, tay dí đầu dương vật vào giữa cặp mông tròn trịa của cô gái, tìm đến lỗ hậu môn nhỏ bé xinh xắn… từ từ nhấn sâu vào.
– Uwmmm… ahh….
Cô gái nằm mọp trên ngực gã đàn ông bên dưới, hai mắt nhắm nghiền miệng há hốc rên lớn khi cả hai nơi của cô từ từ bị lấp kín. Hai gã đàn ông trên dưới kẹp cứng cơ thể trần truồng của cô, bắt đầu luân phiên thúc dương vật ra vào. Cơ thể cô như bị giằng xé thành hai mảnh không ngừng đón nhận hai khúc thịt cứng như sắt đá nhồi nhét thô bạo. Nhưng cảm giác sung sướng choáng ngợp làm cô rên siết mãnh liệt.
– Uwmmmm… harder… harder…
– You”re fuckin horny bitch. Sila… ahhh…
– Ha ha… uwmmm….
————–++++++++++—————–
Cùng thời điểm đó,
Minh bước ra khỏi khách sạn Galaxy, Huyết Phục Đao và hơn trăm Huyết Thủ đã nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng chờ lệnh. Trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập phấn khích, lòng sùng bái người thanh niên trước mặt này đã dâng đến đỉnh điểm. Hồng Bang hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản đến bất ngờ, không một ai thương vong… Thậm chí bị thương nặng cũng không có, duy chỉ có một người bị kính cắt vào tay chảy máu. Chuyện này thật khó tin.
Nhưng trái với sự lạc quan của mọi người, Minh nét mặt vẫn chưa giãn ra được… Anh cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra một cách suôn sẻ như vậy. Dù rằng với uy thế vũ lực vượt trội và món vũ khí pháo âm thanh kia, Huyết Thủ Hồng Bang xem như chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng Minh vẫn cảm thấy trong kế hoạch của ông Định còn thiếu một mắt xích quan trọng nào đó… Một lá bài tẩy hoàn toàn chưa xuất hiện.
Minh đảo mắt nhìn quanh. Cả tuyến đường cặp sát Bến Bạch Đằng đã bị phong toả, không có xe qua lại. Anh nhìn lại quan cảnh trước mặt. Sảnh lobby của Khách sạn Galaxy nguy nga tráng lệ là vậy, giờ lại hoang tàn tan nát. Ngay cả chiếc Rolls-Royce của chú Khánh cũng tan nát không ra hình hài gì nữa.
Lúc này, hai chiếc xe cẩu chở những tấm kính lớn vừa tới… Đội vệ sinh công trình tất bật chạy ra chạy vào. Vài xe quân đội đỗ lại, hơn trăm người quân nhân lăm lăm vây kín tầng trệt. Từ bên trong thang máy, thiếu tá Cường bước ra bố trí các vị trí canh gác. Sau đó ông cùng bốn người khác tiến về phía Minh.
– HUYẾT THỦ… CỞI BỎ TẤT CẢ TRANG BỊ VŨ TRANG, ÁO GIÁP… – Minh liền quay lại hô lớn.
Hằng Kiểm, Huyết Phục Đao và hơn trăm Huyết Thủ hơi bất ngờ, nhưng đều thực hiện răm rắp. Không ít người ánh mắt nuối tiếc nhìn khẩu súng vừa được đeo không lâu lại phải bỏ xuống. Tất cả áo giáp, súng, lựu đạn, mũ cối… đều được đặt riêng ra thành từng đống lớn ngay trước cửa khách sạn. Ngay cả mười cây súng chống tăng, hai cây tên lửa phòng không vác vai và khẩu Pháo Âm thanh Minh cũng kêu người đem từ xe ra… Giao nộp toàn bộ không lưu lại thứ gì. Minh không muốn qua ngày mai sau khi rời khỏi Hồng Bang để lại một mối hoạ ngầm do quyết định nông nổi nhất thời của mình.
Bốn người của thiếu tá Cường ráo riết thống kê lập thành một danh sách và đưa Minh kiểm tra ký xác nhận. Thiếu tá Cường xem tới xem lui cái danh sách mà kinh hãi. Nếu số khí này thật sự để đám người đảo chính của ông Định sử dụng, tiêu diệt một sư đoàn bộ binh cũng không phải là nói quá.
– Cậu chắc chắn đây là tất cả chứ ?!
Câu hỏi bất chợt của Thiếu tá Cường làm Minh hơi khó chịu. Nét mặt đổi thành lạnh lùng, gật đầu.
– Tốt lắm…
Thiếu tá Cường hời hợt bắt tay Minh. Ông ta phất tay ra hiệu cho những người kia đem số vũ khí trang bị đi. Rồi quay người đi thẳng vào trong không nhìn lại Minh lần nào.
– Mẹ kiếp… Còn làm ra vẻ như vậy… – Một Huyết thủ bực tức không nhịn được nghiến răng văng tục.
Minh mím môi không nói lời nào, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng. Cứ như một người vừa có trăm năm công lực cuồn cuộn chảy trong huyết mạch chợt bị rút đi cạn sạch không sót lại gì.
– Đáng chết…
Đột nhiên Minh vỗ trán mình một cái, quay người chạy nhanh vào trong khách sạn. Không hiểu có chuyện gì quan trọng, Huyết Phục Đao dẫn theo năm người đuổi theo Minh.
– ĐỨNG LẠI… NƠI NÀY KHÔNG PHẬN SỰ CẤM VÀO… – Hai gã đàn ông mặc quân phục bước ra ngăn lại.
Minh không ngờ mình lại bị đám người quân đội chặn lại, tức tối đến mặt đỏ bừng lên. Thiếu tá Cường đứng bên trong rõ ràng ánh mắt vừa lướt qua bên này lại quay đi giả vờ như không thấy.
– Thuận Minh… Có chuyện gì ?! – Huyết Phục Đao đuổi kịp Minh tới chân thang máy.
– Cái usb, thông tin của Hồng Bang còn trong người ông Định… Khốn kiếp… Tại sao tôi có thể quên được chứ ?! – Minh giọng hậm hực nói.
– Cậu định báo cho Tứ lão sao ?! – Huyết Phục Đao hơi nhíu mày, nói nhỏ vừa đủ Minh nghe.
– Phải. Còn hơn là để nó lọt vào tay một kẻ khác như ông Định.
Huyết Phục Đao gật đầu, cũng không nói thêm lời nào. Dù không có cái usb đó thì qua ngày mai Quy đường của Hồng Bang cũng cùng số phận bị dẹp bỏ. Không còn ông Quy, không còn hệ thống thông tin, muốn khởi động lại như cũ sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Minh siết chặt hai nắm tay nhìn quanh. Hiện giờ đám người của Tùng đã sớm tháp tùng ông Khánh và Hữu trở về nhà. Minh không có thân phận để quay trở lại toà nhà tìm Tứ lão.
– Chúng ta đi…
Từ bên trong, Thiếu tá Cường nhếch mép cười nhìn theo đám người Hồng Bang rút đi… Lần này quân đội đã mất mặt lớn vì những kẻ mưu đồ đảo chính, ông không muốn đến cả công lao “cứu giá” hàng đầu cũng thuộc về những kẻ ngoài vòng pháp luật như bọn chúng. Những kẻ này tốt nhất nên tự trở về góc khuất của mình mà yên thân yên phận. Đất nước này không thiếu người bảo vệ…
Minh và đám Huyết Phục Đao vừa quay lại hàng ngũ, chờ xe của Hồng Bang đến đón. Minh còn hậm hực khó chịu trong lòng… Chợt trong không khí có một mùi hương thơm ngát dễ chịu lướt qua, Minh vô thức quay người nhìn theo.
Đó là một cô gái mặc một bộ vest văn phòng lịch sự, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp dong dỏng cao. Mái tóc màu nâu nhạt dài đến ngang lưng, phất phơ theo mỗi nhịp bước chân còn lộ ra sợi dây vải màu xanh dương đeo bảng tên có in logo của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế toàn cầu. Bên cạnh cô ta là hai người đàn ông da ngăm đen tay xách thùng camera chuyên dụng… Đây có lẽ là một nhóm phóng viên của toà báo quốc tế nào đó vừa từ trong khách sạn Galaxy bước ra ngoài.
“Nhưng không phải nhóm phóng viên đã về hết rồi sao ?! Cuộc họp ở tầng 27 không cho phép phóng viên bước vào…” Minh nhíu mày ngẫm nghĩ.
Nhóm ba người dừng lại, nhìn quanh tìm kiếm taxi. Nhưng họ lại nhận ra cả tuyến đường đã bị phong toả, nên tiếp tục đi tiếp. Họ cũng không biết cách nơi họ vừa đi qua hơn 20 mét, trong nhóm hơn trăm người có một ánh mắt nghi ngờ đang dõi theo.
– SILAAAA…
Bất chợt có một tiếng hô lớn phía sau. Cô gái kia đang đi thì vô thức sững lại… Như nhận ra sai lầm của mình, cô gái lập tức bỏ chạy. Hai người đàn ông bên cạnh cũng chạy theo, ngay cả vali camera cũng ném đi.
– ĐUỔI THEO… NHANH…
Minh hô lớn, dùng hết tốc lực đuổi theo ba người họ. Huyết Phục Đao, Hằng Kiểm và vài người nữa không hiểu chuyện gì cũng bám gót theo Minh.
Khoảnh khắc vừa rồi khi cô gái kia dừng lại đợi vẫy xe, chỉ quay nghiêng mặt, nhưng cũng đủ làm Minh nghi ngờ. Anh từng hỏi Nhật Vi về hình ảnh nhận diện của Sila, nàng chỉ tìm được một tấm hình chụp tập thể ở trường. Từ một tấm ảnh lớn chứa 150 gương mặt, zoom nhỏ lại nên chân dung Sila rất mờ nhạt. Nhưng Nhật Vi nói cô ta là hỗn hợp hai dòng máu Âu Á, hốc mắt sâu, màu mắt và mái tóc đều là màu nâu nhạt, cực kì xinh đẹp. Vì thế lúc Minh nhìn thấy gương mặt cô gái kia dù chỉ một nửa, lại dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng trong lòng anh vẫn nảy sinh nghi ngờ. Anh lập tức làm một phép thử, đưa tay lên miệng hô vang tên Sila… Và mọi chuyện đúng như Minh dự đoán.
– ĐỨNG LẠI… CHẶN BA NGƯỜI KIA LẠI…
Minh đuổi theo càng lúc càng gần. Hai gã đàn ông kia không thể bỏ chạy một mình bỏ mặc cô gái. Nhưng ba người họ cũng đã đến gần rào chắn ngang đường của cảnh sát. Nghe tiếng Minh hô lớn, hai người cảnh sát ngạc nhiên không hiểu ra chuyện gì, nhưng vẫn làm ra quyết định chính xác… Tốt nhất là chặn đứng ba người này trước. Hai người đồng loạt rút súng, hô lớn:
– ĐỨNG LẠI NGAY LẬP TỨC…
“Uỳnh… uỳnh….”
Nhưng lúc này một chiếc ô tô đen nhám từ bên ngoài lao đến như tên bắn, hất tung rào chắn barrier. Tấm rào thép quật thẳng vào hai người cảnh sát, hất họ bắn đi lăn tròn dưới mặt đường.
“Tạch… tạch… tạch….”
Từ trên ghế phụ lái của chiếc xe, một gã đàn ông đeo khẩu trang lia khẩu Uzi bằng một tay bắn thẳng về phía nhóm người Minh.
– CẨN THẬN…
Minh hô lớn, cả người nhào thẳng xuống mặt đường tránh làn đạn tiểu liên quét ngang trên đầu mình.
– Bye Bye…
Minh nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt rực lửa nhìn Sila vẫy vẫy tay cười rồi bước lên xe. Lúc này Minh thật hận mình không có một khẩu súng trong người, chỉ có thể nhìn chiếc xe kia gầm rú lao đi xa dần.
– Anh Minh…
Lúc này đám Huyết Thủ phía sau đã đuổi tới. Minh lồm cồm đứng dậy nhìn lại phía sau mình, lòng liền nặng trĩu đau xót. Loạt đạn bất ngờ đó ngoài Minh chỉ có Hằng Kiểm và Huyết Phục Đao là né tránh kịp, ba Huyết Thủ phía sau không may mắn như vậy. Nhìn thi thể bê bết máu của họ hai tay Minh siết chặt đến rớm máu.
– Năm người ở lại lo cho họ… còn hai người cảnh sát kia… – Minh gằn giọng nói. – Còn lại tất cả theo tôi trở về khách sạn Galaxy.
– RÕ…
Lúc này nghe tiếng súng bên ngoài thiếu tá Cường và hơn hai mươi người bên quân đội đã dàn trận trước toà nhà. Thấy Minh và hơn chín mươi Huyết Thủ hùng hổ chạy trở về tất cả đều giương cao súng, chặn lại…
– ĐỨNG LẠI…
– Tôi có chuyện gấp cần gặp Tứ lão… Một phần tử khủng bố thuộc Singhavong vừa rời khỏi toà nhà này… – Minh nói nhanh, chân không dừng bước.
– HỪ… TỨ LÃO KHÔNG RẢNH… Các người cũng không có tư cách gặp ông ta…. – Thiếu tá Cường hừ lạnh nói.
Minh ánh mắt sắc lạnh, môi mím chặt bước tới, gần trăm Huyết Thủ không chùn bước đi sát bên cạnh anh. Đối diện với đám người không biết phân biệt nặng nhẹ này Minh đã không đủ kiên nhẫn. Anh dẫn theo đám Huyết Thủ tay không tấc sắc từng bước đẩy lùi đám người quân đội vào đến trước sảnh khách sạn.
– DỪNG LẠI NGAY…
– DỪNG LẠI NGAY… KHÔNG CHÚNG TÔI NỔ SÚNG…
Thiếu tá Cường giận dữ bước lên hô lớn, rút súng đe doạ. Ánh mắt Minh lạnh như băng nhìn thẳng vào ông ta, chân anh vẫn bước tới, gằn từng chữ:
– Các người tự nhận là quân nhân lại không biết phân biệt nặng nhẹ… Một kẻ làm đầu lĩnh như ông xứng đáng sao ?!
– Cậu… đừng thách tôi…
Thiếu tá Cường vừa giơ súng lên chĩa vào giữa trán Minh. Thì bất ngờ nhanh như chớp giật hai tay Minh chộp tới… Như một cái chớp mắt khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì khẩu súng đã lọt vào tay Minh, họng súng đã đảo chiều chĩa thẳng vào mặt thiếu tá Cường.
– BUÔNG SÚNG XUỐNG…
Hơn hai mươi họng súng Ak47 đồng loạt rôm rốp chuyển hướng chĩa thẳng vào Minh. Thiếu tá Cường mặt đỏ gay, mí mắt giật giật nhìn Minh với ánh mắt giận dữ tới cực điểm. Một thiếu tá quân đội lại bị một tên xã hội đen cướp súng uy hiếp ngay trước mặt bao nhiêu thuộc cấp… Việc này còn sỉ nhục hơn đánh thẳng vào mặt ông ta một bạt tai.
– Tôi không muốn gì khác… chỉ muốn gặp Tứ lão… Một người đi gọi ông ấy cho tôi. Đây là việc khẩn cấp… – Ánh mắt Minh không rời khỏi thiếu tá Cường, khẩu súng siết chặt trong tay, nhàn nhạt nói.
– Quân đội quốc gia không thể bị uy hiếp… Cậu có gan bắn cứ việc bắn…
“TEEEE….”
Thiếu tá Cường vừa dứt lời thì một tiếng còi báo động thật lớn phát ra từ trong toà nhà. Nét mặt ông ta từ giận dữ chớp mắt chuyển thành tái nhợt sợ hãi, hô lớn:
– TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP… LẬP TỨC CỨU VIỆN… NHANH
Thế giằng co bị ép buộc phá vỡ. Cả nhóm hai mươi người quân đội lao nhanh vào trong toà nhà… Minh và đám Huyết Thủ cũng không chần chừ lao người theo sát. Thiếu tá Cường cũng thấy, mặt đen lại khó chịu nhưng tình huống này ông cũng không có thời gian ngăn trở. Ông không thích Minh và đám người xã hội đen, nhưng lý trí của ông vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt họ không làm hại đến Tứ trụ.
Chuông báo động tình huống khẩn cấp không như chuông hoả hoạn tự động mà do có người kích hoạt. Trường hợp này thang máy vẫn hoạt động, nhưng đám quân đội đã ồ ạt chen chúc vào, chỉ còn vài người bên ngoài. Minh dẫn đầu đám Huyết thủ theo lối thang thoát hiểm chạy ngược lên.
Thời điểm đó rất gấp rút. Minh cũng không biết quyết định vội vàng theo quán tính của mình đã vô tình cứu mạng bản thân và gần trăm Huyết Thủ Hồng Bang.
– Lên tầng 27.
Tiếng bước chân rào rào liên tục của gần trăm người hối hả gấp rút… Từng gấp cầu thang trôi qua lại trôi qua không ngừng nghỉ. Tiếng thở gấp dồn dập hổn hển vang vọng cả buồng thang thoát hiểm cao 28 tầng lầu. Hàng người cứ giãn ra từ từ như một cuộc chạy đua điền kinh. Minh, Hằng Kiểm và Huyết Phục Đao vẫn dẫn đầu. Nhưng sức lực của Minh cũng cạn đi nhanh chóng. Cả ngày nay quá mệt mỏi… Minh mới nhớ ra mình chỉ được ăn mỗi bữa sáng. Đến giờ vết thương đã khô máu nhưng đầu đạn nằm trong bả vai đã bắt đầu sưng tấy lên nhức nhối.
Lên đến tầng 18, Minh như nghe được âm thanh kêu la văng vẳng đâu đó. Nhưng anh cũng không có thời gian tìm hiểu, tiếp tục sải bước chạy nhanh lên cầu thang. Mạng người trên lý thuyết là đều quý giá ngang nhau. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế phải xem xét nhiều yếu tố khác… Nhất là trong trường hợp này. Mạng của mỗi người trong Phòng hội nghị tầng 27 đều vô cùng quý giá, không thể có sơ suất.
– CHẠY… CHẠY NHANH LÊN…
Vừa đặt chân đến tầng 25 thì bên dưới cầu thang lúc này có tiếng la hét của đám Huyết Thủ, Minh, Huyết Phục Đao và Hằng Kiểm dừng lại, nhìn xuống. Theo lỗ hổng giữa tay vịnh cầu thang Minh nhìn thấy vài chục người vừa thở dốc vừa hối hả chạy lên. Nhưng bên dưới họ còn vài người nữa đã ngã gục trên bậc cầu thang cả người co quắp run rẩy.
– HỌ BỊ SAO ?! SAO KHÔNG CỨU NGƯỜI ?! – Minh lo lắng hỏi vọng xuống.
Một nhóm Huyết thủ vừa đuổi kịp, dừng lại vừa thở dốc vừa nói:
– Có khí độc… Tầng 18… vừa có người mở cửa thoát hiểm… Như là người của quân đội đi thang máy khi nảy… Hắn ta gục ngay giữa khung cửa. Hai người của chúng ta muốn giúp thì bất ngờ ngã ra sùi bọt mép, co giật. Lại có bốn anh em nữa lao xuống cứu, nhưng chưa chạm được vào người họ cũng ngã vật ra tại chỗ… Tôi sợ lại tổn thất thêm người nên hối anh em chạy lên…
Lúc này đám Huyết Thủ còn lại hơn bốn chục người đã chạy lên, một số người liên tục ho sặc sụa, ói mửa được đồng bạn dìu lên. Hằng Kiểm kéo cổ áo lên che mũi, bước lại gần một người nằm trên thềm cầu thang, thở hổn hển, nước mắt, nước mũi giàn giụa…
– Mang anh ta lên sân thượng… Càng thiếu oxy, chất độc càng ngấm vào máu. – Hằng Kiểm nói.
Một Huyết Thủ quỳ xuống để người khác đỡ đồng bạn lên lưng. Vội vàng chạy nhanh lên cầu thang. Mọi người cũng hối hả chạy theo…
Cánh cửa thoát hiểm tầng thượng vừa mở ra, Minh và đám Huyết Thủ còn lại hơn 80 người liền đối mặt với hơn hai mươi họng súng đen ngòm. Trên sân thượng ánh đèn vàng óng, Minh thấy lố nhố đầy đầu người đông nghịt, đều là đám lãnh tụ các nước. Giờ đây vẻ mặt ai cũng tái nhợt sợ hãi. Phía trước là hai mươi người đàn ông mặc quân phục đang chĩa súng về phía những kẻ vừa xuất hiện.
– DỪNG TAY… là người của mình. – Tứ lão dáng vẻ mệt mỏi hô lớn.
Minh không có thời gian giải thích, vội dẹp đám người chắn trước mặt ra cho hai Huyết Thủ cõng người bị nhiễm độc ra ngoài. Khi hai người được đặt xuống, miệng họ đã sùi bọt, hơi thở yếu ớt.
– Lấy nước… ép uống nhiều nước cho họ nôn ra… – Tứ lão nói gấp.
Minh nhìn đám Huyết Thủ lập tức đi tìm vòi nước, lại quay sang nhìn Tứ lão.
– Đó có lẽ là Sarin… – Không đợi anh đặt câu hỏi, Tứ lão đã hít sâu một hơi nói.
– Sarin là gì ?! – Minh nhíu mày hỏi.
– Nó là một chất độc hoá học thuộc nhóm vũ khí quân sự huỷ diệt hàng loạt. Đã bị NATO liệt vào vũ khí cấm sử dụng từ hơn 20 năm trước. Một người trưởng thành hít vào chỉ 200 miligram chất độc sẽ tấn công thẳng vào thần kinh trung ương cưỡng bức phổi và tim ngừng hoạt động… Triệu chứng nhiễm độc nhận biết bên ngoài là sùi bọt mép, chảy nước mũi, rồi co giật…
Minh nghiến răng, siết chặt hai nắm tay, đấm mạnh vào vách tường. Anh vừa hiểu ra đòn tấn công của Sila là một loại chất độc hoá học. Đây không phải là thứ những cái mũi ngửi chất nổ kia có thể phát hiện được. Minh cũng nhận ra mình đã may mắn đến cỡ nào khi dẫn đám Huyết Thủ đi lên bằng lối thang thoát hiểm vốn được thiết kế hệ thống lưu thông không khí riêng biệt. Nếu chọn đi bằng thang máy, giờ phút này có lẽ toàn bộ không thoát khỏi số phận như đám người thiếu tá Cường.
Minh nhìn quanh nhận ra sân thượng của Khách sạn Galaxy rất lớn, không ít hơn 1500 mét vuông. Góc bên ngoài là một nền bê tông hình vuông cao hơn sàn khoảng một mét, rộng 20 x 20 mét, sơn hình tròn có một chữ “H”. Đó là bãi đáp trực thăng.
– Cháu biết thủ phạm của việc này !
Minh vừa nói ra làm Tứ lão và vài người bên quân đội sững người nhìn anh.
– Đó là Sila, cô ta dường như có liên quan đến Singhavong, một trong tam đại cự đầu của Tam Giác vàng… Cũng là hậu thuẫn phía sau của ông Huỳnh Quốc Định.
– Làm sao anh biết là cô gái tên Sila làm ?! – Một gã đàn ông đeo quân hàm Thiếu tá xen ngang đặt câu hỏi với Minh.
Minh cũng không nhìn anh ta, tiếp tục nói với Tứ lão:
– Cháu vừa bắt gặp cô ta đi cùng hai gã đàn ông cầm theo camera truyền hình bước ra từ toà nhà này… Lúc đó bên cháu có đuổi theo nhưng bọn chúng có cứu viện từ bên ngoài… Bên cháu tổn thất ba người…
Thiếu tá Toản thấy Minh cũng không nhìn mình, mặt hơi đỏ lên tức tối, giọng cười cợt nói:
– Tại sao có thể để cô ta thoát đi như vậy chứ ?! Đám Hồng Bang các người thật vô năng… Ngăn một đứa con gái cũng chết ba người…
Hắn vừa dứt lời thì trên trán đã đau nhói vì họng súng K59 của Minh chọc thẳng vào. Thiếu tá Toản sửng sốt. Đám người xung quanh bao gồm Tứ lão cũng chết sững… Hai mươi gã quân đội vội dương súng rôm rốp chĩa thẳng vào Minh.
– Anh lặp lại một lần nữa xem… – Minh gằn từng chữ.
Trong người Minh lúc này như có một ngọn núi lửa thức tỉnh phun trào. Đêm nay Hồng Bang đã chịu đủ uất nghẹn vì đám người quân đội này… Hai mắt Minh đỏ ngầu, nổi gân máu như một kẻ quen dí súng vào đầu Thiếu tá quân đội đến phát nghiện.
– Khi Tứ trụ bị đám phản loạn quân đội bắt giữ thì các người đang ở đâu ?!
– Khi chúng tôi bị tịch thu vũ khí, tay không tấc sắt vẫn liều mạng đuổi bắt phần tử khủng bố, để ba người thiệt mạng… thì các người đã làm được gì ?!
Hai mắt Minh toé lửa, túm chặt cổ áo tên Thiếu tá Toản, họng súng dính chặt vào giữa trán hắn.
– Các người chỉ biết ôm súng bảo vệ cái quang vinh ảo tưởng của mình… Nhìn xuống xem thường những kẻ khác…
– Nếu các người làm tốt công việc của mình thì đám Hồng Bang vô năng này đâu phải chạy lên đây để chết thêm mười người ?!
– Quang vinh sao ?! QUANG VINH CÁI RẮM CHÓ…
Tiếng mắng chửi của Minh vang vọng cả khoảng không sân thượng. Đám người đều nhìn sang phía này… Bầu trời đêm cũng lặng im không một âm thanh. Đám người bên quân đội tức giận nhưng gương mặt lại đỏ ửng không ngẩng lên được.
– Ha ha… Chửi rất hay… – Nhất lão bước tới, cười vang.
– Cất súng vào đi… – Tứ lão cười khổ thở dài nói.
Minh mím môi thu súng lại. Thiếu tá Toản gạt tay Minh ra khỏi cổ áo, mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn thật ra rất oan uổng, chỉ vì một chút khó chịu nên buông lời chọc ngoáy không ngờ chọc vào ổ kiến lửa.
– Qua lần này ta sẽ chấn chỉnh lại bên quân đội. Lời cháu nói rất đúng… Quân đội là để bảo vệ phục vụ nhân dân. Nhưng qua nhiều năm đất nước hoà bình, họ dần lệch lạc đi ý nghĩa tồn tại ban đầu của họ…
Thiếu tá Toản mặt đỏ ửng nhìn Nhất lão, môi mấp máy vài lần cũng không thốt ra được lời nào.
“Phạch… Phạch… Phạch…”
Lúc này từ xa vang lên âm thanh của trực thăng. Tất cả mọi người nhìn lên trời nhìn ba chiếc trực thăng quân đội tiến đến gần ánh mắt ai cũng loé lên tia mừng rỡ. Một chiếc hạ xuống trước… Tiếng cánh quạt phành phạch áp xuống như muốn thổi tung tất cả mọi thứ. Đám người trên sân thượng bám vào nhau nghiêng ngả lảo đảo.
– MỜI THỦ TRƯỞNG VÀ CÁC VỊ LÃNH ĐẠO LÊN TRƯỚC…
Thiếu tá Toản che tay lên miệng hét lớn, ánh mắt lại như vô tình cười cợt nhìn qua Minh. Minh cũng mặc kệ hắn, không quan tâm…
– ĐÓ LÀ CÁI GÌ ?!
Ngay lúc hai càng chiếc trực thăng đầu tiên hạ xuống còn cách bãi đáp hơn một mét thì chợt có tiếng hô hoán. Minh che mái tóc bị thổi tung của mình, nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm. Anh thấy hai chấm đen nhỏ đang lao thẳng xuống tầng sân thượng. Gần như ngay lập tức Minh nghĩ đến những chiếc flycam của Hải Đường bang. Không có thời gian do dự, Minh nhanh như cắt rút súng hô lớn:
– BẮN NÓ…
“Đoàng…”
“ẦM….”
Phát súng đầu tiên của Minh vừa trúng một mục tiêu lập tức một tiếng nổ lớn vang vọng cả bầu trời. Một khối lửa khổng lồ nổ tung toé soi sáng cả đỉnh toà nhà. Chiếc trực thăng vừa tiếp đất, nghiêng ngả, càng chống cày lên nền bê tông vẽ một đường thật sâu.
“Tạch… tạch… tạch…”
“ẦM…”
Một người khác phía bên quân đội nổ súng trúng mục tiêu… Khối lửa bùng nổ chỉ cách tầng sân thượng mười lăm mét, đổ sụp lên chiếc trực thăng còn đang chật vật lảo đảo. Lửa nóng bao trùm cả buồng lái…
“ẦM….”
Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống mặt bãi đáp, chao nghiêng hẳn một bên. Hai cái cánh quạt to lớn chém thẳng xuống nền bê tông toé lửa rồi vỡ nát ra thành nhiều mảnh văng tung toé…
“CẨN THẬN…”
Minh chỉ kịp hét lớn một tiếng. Cả người nhào đến đẩy mạnh làm hai ông lão còn ngơ ngác bên cạnh mình ngã lăn ra đất. Minh nhìn lên, ánh mắt anh nhìn thấy trong buồng lái tan nát còn có thi thể cháy đen của người phi công… Ngọn lửa trên cơ thể anh ta chợt bùng lên như bắt vào nhiên liệu… Nhất lão, Tứ lão vừa lồm cồm ngồi dậy chưa kịp hoàn hồn thì một cơ thể to lớn lại nhào lên đè cứng.
“ẦM…” – Một tiếng nổ kinh thiên động địa làm cả toà nhà lắc lư rung chuyển. Trên bãi đáp sân bay một cột lửa phóng thẳng lên trời làm hai chiếc trực thăng còn lại vội tránh đi. Sức nóng kinh khủng táp thẳng vào mặt mọi người trên tầng sân thượng. Đám lãnh tụ các nước đều hai tay ôm đầu, nằm mọp trên mặt đất.
“CẨN THẬN”
“ẦM…”
Một tiếng hét kinh hãi khác vang lên kèm theo một tiếng nổ lớn. Một chiếc flycam mang theo thỏi TNT nổ tung khi chạm phải cánh quạt của chiếc máy bay trực thăng thứ hai. Chiếc trực thăng một cánh quạt gãy lìa mất phương hướng chao đảo rồi rơi thẳng xuống. Nhất lão, Tứ lão tim cũng teo tóp lại, chỉ biết nhìn khối sắt khổng lồ đổ ập xuống từ trên không. Bên dưới là hơn trăm lãnh tụ của các nước…
“RÀO RÀO… ĐÙNG ĐÙNG…” – Hàng loạt các âm thanh kinh khủng rợn người vang vọng cả bầu trời.
Càng của chiếc trực thăng chạm vào thành ban công làm nó lộn ngược ra ngoài, rơi thẳng xuống. Cánh quạt không ngừng chém mạnh vào vách kính của các tầng bên dưới phát ra vô số tiếng vỡ nát tung toé vụn vỡ như thác đổ ập xuống đường.
“ẦM” – Chiếc máy bay mang theo cả người phi công xấu số rơi xuống trước khách sạn Galaxy, nổ tung.
Trên tầng thượng, mọi âm thanh đều lắng đọng. Chỉ còn tiếng nổ tí tách của những ngọn lửa từ xác chiếc trực thăng đã trở thành đống sắt vụn. Không khí đậm mùi cháy khét lẹt, ngột ngạt không thở nổi. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn nhau, lại nhìn nửa cánh quạt trực thăng cắm ngập trên nền xi măng dựng đứng, nét sợ hãi in rõ trên mặt.
“Báo cáo… không có chỗ hạ xuống. Tôi phải về Base xin chỉ thị kế tiếp…”
Âm thanh phát ra từ trong bộ đàm treo trên ngực áo của Thiếu tá Toản. Hắn cũng không trả lời, ánh mắt ngơ ngác nhìn xác chiếc trực thăng còn rừng rực cháy.
– TẢN RA… TẢN RA… TẤT CẢ CÁC GÓC… BẮN TẤT CẢ VẬT THỂ BAY… KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ CHÚNG ĐẾN GẦN…
Minh đứng dậy hô lớn. Đám Huyết Thủ đứng phắt dậy muốn chạy đi nhưng hai tay không có một khẩu súng, chần chừ khổ sở. Còn đám người quân đội lại nhìn sang vị Thiếu tá mặt còn ngơ ngác kia chờ lệnh.
– Làm theo cậu ta nói… Tôi giao cho cậu ta chỉ huy… – Nhất lão lên tiếng.
– RÕ…
– Nhất lão, Tứ lão ngã có đau không ạ ?! – Minh đỡ hai người đứng dậy, hơi áy náy hỏi.
– Không hề gì… Hai bộ xương già này còn cứng lắm… – Nhất lão nói đùa, nhưng mặt vẫn không nở ra nổi một nụ cười.
– Đây mới là đòn sát thủ của cô ta… – Minh giọng âm trầm nói với hai người. – Sarin chỉ là bước đầu tiên để dồn chúng ta lên sân thượng mà thôi.
– Khốn kiếp… Đúng là một âm mưu thâm độc. Chúng biết rõ tầm quét radar của vòm sắt không hiệu quả ở tầm thấp… Vả lại flycam cũng quá nhỏ để radar phát hiện. – Tứ lão tức giận nói.
– Cháu nói Singhavong hợp tác với ông Định… Vậy đây có phải là âm mưu của ông ta không ? – Nhất lão lên tiếng hỏi.
Minh nhíu mày suy nghĩ một lúc. Anh mau chóng kết nối các dữ liệu trong đầu, rồi lắc đầu nói:
– Cháu nghĩ là… không. Cháu nghĩ ông Định cũng bị lợi dụng. Căn cứ vào hai điều sau. Thứ nhất, lão Định nếu đã thống nhất kế hoạch khủng bố thì không bày trò thượng vị làm gì. Thứ hai, nếu Sila hợp tác với ông Định, thì không việc gì phải trà trộn vào đám phóng viên.
– Cô ta không sợ ông Định nhận mặt sao ?! – Tứ lão hỏi.
– Cháu cho rằng… ông Định cũng không biết mặt Sila. – Minh thấy ánh mắt ngạc nhiên của hai ông lão bèn nói tiếp. – Cháu cũng là do có một người bạn học bên Anh, chung trường với cô ta, nên mới…
“TỚI RỒI…”
Lúc này từ xa xa có hơn mười chấm đen khoảng cách đều nhau đang tới với tốc độ rất nhanh. Còn nhanh hơn những chiếc trước… Cũng may là trời đêm nay trăng khá sáng nên có thể dùng mắt thường mà nhận biết chúng. Minh cũng không có thời gian đùn đẩy vai trò chỉ huy.
– TẢN CÁC VỊ LÃNH ĐẠO RA… Đừng để họ tập trung một chỗ.
– Rõ…
Ba gã đàn ông bên quân đội chạy lại di dời đám lãnh tụ tản ra các góc trên sân thượng. Tại vị trí cũ góc bên trái sân thượng chỉ còn bốn người, ba nam một nữ. Họ đều ngồi thấp xuống, tay che qua đầu.
– Tôi cần súng trường cấp cho người Hồng Bang… Họ có nhiều xạ thủ tốt… – Minh quay sang gã Thiếu tá Toản nói.
Thiếu tá mất quyền chỉ huy nét mặt hơi sượng cứng, ánh mắt cũng không nhìn Minh nói:
– Lúc đó rất gấp… súng chúng tôi không mang lên nhiều. Chỉ có bấy nhiêu…
“Tạch… tạch… tạch… tạch…”
“Ầm… ầm… ầm…”
Lúc này cuộc va chạm nãy lửa trên không đã bắt đầu. Nghe tiếng súng bắn liên hồi mặt Minh nhăn lại. Đám người bên quân đội này bắn cứ như có cả kho đạn bên cạnh. Lại thiếu chính xác đến bực mình. Hai chiếc flycam bị rụng cánh không nổ rơi thẳng xuống đường bên dưới nổ tung. Rất may là lúc này đoạn phong toả bên dưới đã được nới rộng ra rất nhiều. Vừa hết đợt tấn công thứ ba, Minh liền bước lại góc bên trái sân thượng. Nơi đó có hai gã quân đội vừa lau mồ hôi trán tỏ vẻ khá hài lòng…
– Đưa súng đây… Hai người bắn quá phí đạn… Chúng ta không có nhiều đạn để phung phí như vậy.
– Tôi…
Hai người nét mặt đỏ bừng, không cam tâm nhìn khẩu A47 bị Minh cướp khỏi tay. Họ quay lại nhìn Thiếu tá Toản thì thấy khoé miệng ông ta đang nhếch lên cười nhạt. Hai người này cũng hiểu ý, ánh mắt nhìn qua đồng bạn đứng ở các góc khác ra hiệu… “Không cần bắn, chỉ nhìn…”
Lúc này bầu trời lại xuất hiện hai mươi chấm đen đang lao đến. Minh ném khẩu súng sang Huyết Phục Đao. Anh mở hộp đạn kiểm tra, lắp lại. Rôm rốp thành thục không khác gì một quân nhân chuyên nghiệp. Hai người đứng vào góc thay thế hai gã đàn ông kia. Báng súng tì chặt vào vai, súng giương cao lên, mắt nhìn thẳng đầu ruồi…
– Cậu mười chiếc bên trái, tôi mười bên phải. – Huyết Phục Đao nói.
– Tốt…
Để hai người không bắn cùng một mục tiêu lãng phí đạn, sự phân công này là rất cần thiết.
“Tạch… Bùng…,”
“Tạch… Bùng…”
“Tạch… Bùng…”
Hai người bắt đầu bắn. Tiếng nổ lại không lớn như khi nãy, đơn giản vì Minh và Huyết Phục Đao nổ súng khi mục tiêu còn khoảng cách khá xa. Mỗi phát đạn đều một mục tiêu vỡ nát nổ bùng lên như hoa lửa trên bầu trời. Ngọn lửa này chưa tắt thì ngọn lửa khác lại nổ tung nối tiếp nhau phát ra những tiếng lùng bùng cả bầu trời rực sáng như pháo hoa.
Khi hai người thu súng quay lại, cả khoảng sân thượng hơn hai trăm người đều lạnh ngắt như tờ. Rồi không biết ai bắt đầu, vô số tiếng vỗ tay nối tiếp nhau nổi lên… Ngay cả đám quân đội cũng phấn khích vỗ tay cuồng nhiệt. Thiếu tá Toản thì nét mặt nhăn nhó, sau cũng bật cười, hùa theo mọi người vỗ tay.
Nhất lão bước đến, miệng cười tủm tỉm hỏi:
– Ta thấy Hồng Bang dường như rất rành rẽ sử dụng AK47 có phải không ?!
Minh và Huyết Phục Đao nét mặt đều cứng đờ, có chút mất tự nhiên. Lời nói của Nhất lão rất nguy hiểm cho Hồng Bang. Bang hội không thể tồn trữ vũ khí tấn công loại lớn như AK47. Đây là luật bất thành văn.
– Ha ha… Đừng căng thẳng như vậy. – Nhất lão như đọc được suy nghĩ của hai người, cười ha hả, xua tay nói.
– Thật ra ta thấy cũng đến lúc cân nhắc hợp thức hoá một lực lượng vũ trang dân tự quản để phòng những trường hợp bất ngờ như hôm nay… – Nhất lão nhìn Minh nửa đùa nửa thật, nói. – Ta thì không thích máu huyết nghe không thiện cảm… hay đặt là Hồng vệ đi. Cháu thấy sao ?!
– Ha ha… Dạ. Cháu thấy cái tên đó rất hay ạ. – Minh gãi đầu, cười.
Lúc này Tứ lão và hai người đàn ông già lão khác cùng bước đến. Nét mặt ba người lại nghiêm trọng, không chút vui vẻ…
– Tôi vừa nhận được tin báo… Xe áp giải ông Định trên đường gặp phục kích… Ba người trên xe đều mất mạng.
Minh có chút chột dạ nhìn qua Huyết Phục Đao. Hai người hiểu ý, cùng im lặng lắng nghe.
– Hiện trường còn lại những gì ?! – Nhất lão vẻ mặt âm trầm hỏi.
– Bọn chúng ra tay rất dứt khoát. Lợi dụng đèn đỏ xe tháp tùng kẹt phía sau, liền tấn công xe chở người. Bắn chết cả ba người trên xe… Còn ném vào xe một trái lựu đạn… Tất cả đều bị thiêu huỷ… – Nhị lão lên tiếng trả lời.
– Tại sao họ nhằm vào hắn ?! Hắn còn bí mật gì cần bịt miệng sao ? – Nhất lão nhíu mày hỏi.
– Cái này tôi cũng không biết… Nhưng tôi nghĩ có liên quan đến việc một người không còn chức vụ như ông Định mà vẫn nhận được hậu thuẫn của cảnh sát và cả quân đội… – Tam lão nói.
“LẠI ĐẾN RỒI… KHỐN KIẾP…”
Lúc này trên bầu trời từ từ hiện ra hơn năm mươi chấm đen đang lao tới.
– Hai đại ca…. thay đạn đi… – Một gã quân đội bước tới, miệng cười toe toét đưa ra hai khay đạn AK đầy ắp.
– Lấy ba khẩu AK nữa đến đây… – Minh nhận hộp đạn nói.
– Vâng, có ngay.
– Hằng Kiểm, Huyết thủ 87, 92 ra đây… – Huyết Phục Đao hô lớn.
Từ đám Huyết Thủ lập tức Hằng Kiểm và hai người cao lớn chạy đến. Họ nhận ba khẩu Ak47 mà ánh mắt rực sáng. Bốn người dàn thành một hàng ngang, án ngữ góc bên trái của sân thượng.
– Tôi hàng trên, Minh hàng thứ hai, 87 hàng ba, 92 hàng bốn. Hàng cuối Hằng Kiểm – Huyết Phục Đao phân công.
– Tốt.
– Rõ…
Minh ghì chặt báng súng sẵn sàng, nghiến răng nhìn đám ruồi lao nhanh xuống. Minh cảm thấy tất cả mọi người ở đây như đang bị đùa giỡn, ép buộc tham gia vào trò điện tử “bắn ruồi” kinh điển của Nintendo. Trong đầu Minh chợt loé lên một ý nghĩ kì lạ… Anh nhìn lên bầu trời. Năm mươi điểm đen dàng ra thành năm hàng, mỗi hàng mười cái flycam. Tất cả đều giữ cách thẳng hàng tăm tắp với nhau. Đúng như vậy. Đây không phải là trò bắn ruồi sao ?! Nói đúng hơn đây là một dàn đồ chơi đã được lập trình sẵn, không phải điều khiển bằng người.
“Tạch… Bùng…”
“Tạch… Bùng…”
Minh mãi suy nghĩ đến khi nghe tiếng súng của Huyết Phục Đao, anh mới tập trung lại bắt đầu bắn. 87, 92 bắn sau hai người khoảng 2 giây, họ cần chờ mục tiêu tiến gần hơn để tránh lãng phí đạn.
Bầu trời đêm lại bừng sáng. Lúc này đám lãnh tụ đã bớt căng thẳng hơn nhiều. Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp hình những bông hoa lửa nối tiếp nhau nở rộ trên bầu trời. Hơn năm mươi đoá hoa bùng cháy giữa bầu trời đêm… Cảnh tượng thật hoành tráng mỹ lệ đến cực điểm.
Ngay lúc này, bầu trời trên đầu mọi người có gì đó lấp lánh rơi xuống… Rất nhiều li ti như bụi.
“Mưa sao ?!”
“Không… không phải mưa…”
Đến lúc nói rơi xuống nền tầng thượng nảy lên bắn tung toé khắp nơi, đầy cả mặt đất. Mỗi người đều cẩn thận nhặt lên xem, thì nhận ra đó là một mẫu giấy nhỏ được cuộn lại. Tất cả đều một nội dung, được dịch ra hơn mười thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Trung, Nhật, Đức, Pháp, Thái, Indonesia và cả tiếng Việt…
Cả sân thượng bất giác im phăng phắc. Tất cả mọi người đều cầm một mẫu giấy với nội dung giống nhau lẩm nhẩm đọc:
“HÔM NAY LÀ NGÀY THU HỒI MÓN NỢ LIÊN HIỆP QUỐC ĐÃ VAY… RIM KOK 16/04/1992”