Hoán Mệnh - Chương 75
Tại khoảnh khắc này một phát súng nổ vang lên từ bên ngoài căn nhà kho. Một viên đạn lao xuyên qua lỗ hổng nhỏ trên vách tường, va chạm toé lửa, lại lao đến… lướt qua sát cổ ông Định, găm thẳng vào giữa ngực một gã người Thái. Gã người Thái há hốc nhìn lỗ máu trên người mình, lại nhìn qua cái áo giáp chống đạn nằm dưới chân. Cơ thể hắn chậm chậm ngã ngửa ra sau, dương vật còn dựng đứng… Cái chết bất ngờ của hắn làm cả đám người xung quanh hoảng hốt chết sững.
– KHỐN KIẾP… – Ông Định ngồi thụp xuống, lau tay qua cổ mình, lòng bàn tay đầy máu, liền gầm lên giận dữ.
“Đoàng….”
Lại một tiếng súng nổ từ bên ngoài. Đầu một gã Hải Đường bang nổ tung. Máu nóng bắn tung toé vào mặt làm cả đám người hoảng sợ nằm mọp ra mặt đất.
– Có bắn tỉa… – Gã đầu lĩnh Hải Đường bang hô lớn. – Che lổ hổng kia lại….
Ngay lập tức một tên Hải Đường bang dùng một viên gạch trám vào lổ hổng.
– Là ai… ai để lộ địa điểm ?! – Ông Định tức giận hét lớn.
– LÙI LẠI… ĐỨNG YÊN TẠI CHỖ…
Minh thừa cơ nhào đến ôm lấy Hạ Vi, ngay lập tức hơn mười họng súng chĩa thẳng vào người ành hô lớn. Anh cũng mặc kệ chúng, bế bổng cơ thể Hạ Vi trở về cạnh ông Long và Ngọc Nga. Bà Ý Lan cũng tự vùng thoát khỏi đám đàn ông đang ngơ ngác sợ hãi, trở về bên mọi người.
Lúc này, hai gã người Thái hầm hầm lao đến bên người Minh và ông Long kiểm tra lục soát hết cả người. Một gã chạm tay vào cái logo trên ngực áo Minh liền nghi ngờ, lật bên trong ra xem… Hắn lấy vật đó ra liền ném xuống đất, dẫm nát.
– Hừ… Là ai đã kiểm soát người hắn ?! – Ông Định nét mặt âm trầm hỏi.
– Là… là tôi…
“Đoàng…”
Ông Định không nói một lời, nổ súng bắn vỡ đầu gã Hải Đường bang vừa lên tiếng.
– ĐỂ LẠI HAI NGƯỜI TRÔNG GIỮ BỌN CHÚNG… TẤT CẢ RA NGOÀI ĐỐI PHÓ ĐÁM HỒNG BANG CHO TA…
Lúc này bên ngoài khu đất trống, hơn hai trăm Huyết Thủ tản ra vây kín gian nhà kho. Đứng bên cạnh Đao Thần, Huyết Phục Đao nét mặt nhăn nhó khó xem. Vừa rồi lỗ hổng trên vách chỉ rộng hơn vài phân hắn đã có thể bắn xuyên cổ ông Định. Nếu địch nhân như rắn mất đầu sẽ là một thời cơ tốt để cứu Bang chủ, Thuận Minh và ba người phụ nữ. Nhưng tình thế bây giờ ngược lại rất khó khăn… Hồng Bang chỉ có thể tạo áp lực, không thể mạnh mẽ xông vào sẽ ép địch nhân hạ sát con tin.
– HUYẾT THỦ… GIỮ NGUYÊN VỊ TRÍ ĐỢI LỆNH. – Tiếng hét lớn của Đao Thần vang dậy cả bầu trời.
“Phụt… phụt… phụt…”
Ngay lúc này, từ trong lỗ thông gió của gian nhà kho, những tia pháo sáng lao thẳng lên không soi sáng rực cả bầu trời. Trên vách tường gạch cũ nát không ngừng có những lỗ thủng được đục ra từ bên trong. Tiếp theo là những họng súng dài chĩa ra ngoài qua những lỗ thủng vừa được tạo ra chĩa thẳng vào đám Huyết Thủ vừa bị chiếu sáng chỗ ẩn nấp.
– NẰM XUỐNG… – Huyết Phục Đao hét lớn, ôm người Đao Thần nhã nhào ra nền đất.
“Tạch… tạch… tạch…”
Tiếng súng tiểu liên vang lên liên tục không ngớt. Những họng súng M16 toét lửa đỏ rực không ngừng nghỉ. Từng cơ thể Huyết Thủ ngã xuống… Máu Hồng Bang tung toé thấm ướt cả mặt đất.
“Đoàng… Đoàng…”
Nghe từng tiếng súng ngắn nổ rời rạc yếu ớt vang lên lại nhanh chóng tắt lịm, ông Long nhấp nhổm không yên, hai tay bóp chặt thành ghế.
– DỪNG TAY… DỪNG LẠI ĐI… – Tiếng hét của Minh vang vọng cả gian nhà kho.
Ông Định giơ tay lên ra hiệu. Đám người Thái cũng ngừng bắn nhưng vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
– Thuận Minh… Không được… – Chú Long gắt lên.
Minh quay lại nhìn ông, ánh mắt anh mâu thuẫn thở dài nói:
– Năm người chúng ta có thể chết… Hồng Bang vẫn tồn tại. Nhưng Huyết Thủ toàn bộ chết ở đây, Hồng Bang sẽ không còn nữa.
Ông Long nhíu mày định lên tiếng tiếp thì Minh đã dùng ánh mắt ngăn lại, giọng anh kềm nén vừa đủ cho ông nghe:
– Dù có chết con cũng không để chúng toại nguyện…
Ông Định vẻ mặt đắc ý bước lại trước hai người, nói:
– Sao thế nào ?! Tôi không kiên nhẫn đùa giỡn nữa đâu…
Minh quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, nói:
– Hiện giờ người có thể đưa một chiếc xe vào Grand Palace mà không phải qua kiểm soát chỉ có Bang chủ và… tôi. Tôi sẽ đưa nó đi với điều kiện…
– Yên tâm… Ta cam đoan không người nào chạm một ngón tay lên người họ nữa… – Ông Định nhếch mép cười, trong ánh mắt đó lại che giấu một tia tàn nhẫn.
Ông Định vừa ra lệnh Minh liền bị hai gã người Thái áp giải đến bên chiếc xe tải. Chúng mở cửa buồng lái cho Minh bước lên, rồi dùng một cái còng số tám khoá cổ tay trái anh vào vô lăng xe. Bọn chúng còn loay hoay chuẩn bị gì đó phía sau xe hơn mười phút mới xong. Trong thời gian đó, Minh âm thầm kéo cửa kính xe xuống, đưa một tay ra ngoài.
Khi cửa nhà kho mở ra, Minh vừa nổ máy xe thì cửa bên phụ tài mở ra. Gã đàn ông tên Lê Đức nhảy lên, đóng cửa lại.
– Đi thôi…
Minh không trả lời hắn, đẩy chân ga cho chiếc xe từ từ tiến ra. Cảnh tượng bên ngoài làm lòng anh thắt lại đau đớn. Trên con đường rải đá mi còn vô số vũng máu đọng. Lác đác xa xa đám người Huyết Thủ đang kéo những thi thể đồng bạn máu thịt bê bết tụ lại thành một hàng dài. Phía trước đầu xe, chợt xuất hiện một vóc dáng cao lớn đang giương cao súng… Lê Đức nhếch mép cười, vẫn thản nhiên không quan tâm. Hắn chậm rãi vặn nòng hãm thanh vào khẩu Desert Eagle vừa lấy được từ ông Quy.
– LUI LẠI… – Minh mở cửa kính, hét lớn.
Huyết Phục Đao nhíu mày bước sang bên cạnh tránh đường. Khi chiếc xe tải lướt qua, hắn chợt thấy bàn tay Minh đặt trên khung cửa có biểu hiện kì lạ. Ngón tay Minh gõ gõ lên thành cửa như ngụ ý gì đó… Huyết Phục Đao vội tháo khẩu SVD trên vai xuống, quỳ một gối, mắt nhìn vào ống ngắm. Trên lớp bụi phủ trên cánh cửa xe bên tài xế, hắn thấy được một hàng chữ mờ mờ nguệch ngoạc như được viết bằng ngón tay.
– Đây là… GP…
Đến lúc chiếc xe được Minh lái đi khuất, Huyết Phục Đao vẫn giữ nguyên tư thế nhíu mày lẩm bẩm. “GP là gì ?! Grand Palace sao ?!”
– CẨN THẬN…
Huyết Phục Đao đang thất thần thì bất ngờ một tiếng hô lớn từ sau lưng hắn. Một cánh tay mạnh mẽ túm chặt cổ áo hắn lôi mạnh. Cả người hắn ngã nhào ra sau lăn mấy vòng… Ngay lúc đó âm thanh gầm rú của những cỗ máy lao vút qua. Hai chiếc Mercedes đen và một chiếc xe bít bùng đen bóng nối đuôi nhau lao đi như tên bắn để lại một lớp bụi mù mịt.
Huyết Phục Đao chưa kịp hoàn hồn thì xa xa vọng tới tiếng hô hoán:
– Trong nhà kho không còn ai hết. Chỉ còn bốn thi thể… trong đó có chú Quy và Đằng chột.
—————++++++++++—————-
Ba mươi phút sau,
Trên đường Lê Lợi, từ giữa làn giao thông chiếc xe tải sơn hai màu xám xanh chậm rãi cập sát lề đường trước Khách sạn Grand Palace. Minh đánh lái cho xe rẽ vào con dốc dẫn xuống tầng hầm. Chợt phía trước đầu xe xuất hiện một nhóm người mặc quần áo đen chặn lại.
– Anh Minh…
Một người trong đó nhìn thấy Minh liền lên tiếng chào, ánh mắt anh ta đảo qua gương mặt của Lê Đức, rồi phất tay cho những người khác tránh đường. Minh cho xe chậm rãi chạy xuống tầng hầm.
Minh chợt hiểu ra vì sao ông Định sử dụng Lê Đức. Những gì xảy ra trong nhà kho Quận 8 không lộ ra ngoài thì không ai trong Hồng Bang biết Lê Đức đã làm phản. Nhưng lý do gì hắn phải đi theo xe Minh ? Trong khi họ có thể giám sát vị trí chiếc xe bằng rất nhiều cách, GPS, thậm chí đơn giản hơn là theo dõi phía sau. Thêm một câu hỏi khác Minh vẫn không có lời giải đáp… Tầng hầm Khách sạn Grand Palace vì mục đích đón tiếp yếu nhân đã được cài đặt thiết bị phá sóng. Dù sau chiếc xe này là một trái bom nguyên tử, nếu không thể kết nối sóng điều khiển từ xa, thì nó cũng không khác gì một khối sắt vô dụng. Một người ở vị trí cao như ông Định không thể nào không biết điều này.
– Cột thứ mười hai bên phải…
Bánh xe vừa chạm sàn tầng hầm B1, Lê Đức đã lên tiếng. Minh nhìn sang thất trên tay hắn vừa cầm súng vừa mở ra một sơ đồ. Đó đúng là bản vẽ thiết kế xây dựng của tầng hầm này. Anh thầm lo lắng, cảm thấy dường như mình đã đánh giá thấp kế hoạch của đối thủ.
Cây cột thứ 12 hiện ra trước mặt Minh. Nhìn bên ngoài nó không khác gì bất cứ cây trụ nào khác ở đây. Nhưng vị trí trung tâm của nó dường như là điểm chịu tải trọng lớn nhất của thanh đà ngang phía trên. Minh không đủ kiến thức về xây dựng để đánh giá mức độ huỷ hoại của công trình sẽ đến mức nào khi cây trụ này bị thuốc nổ đánh sụp. Liệu cả toà nhà này có đổ sụp xuống ? Nghĩ đến chuyện đó bất giác cả sống lưng Minh lạnh toát.
– Rút khoá xe, ném ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe vừa đỗ lại tại slot kế sát cây trụ thứ 12, Lê Đức liền ra lệnh. Minh không có ý kiến, tắt máy, rút khoá xe ném ra ngoài.
“Rầm…” – Lê Đức không nói một lời, nhảy xuống xe dập cửa lại thật mạnh.
Hắn vừa đi ra phía sau thùng xe, Minh ngay lập tức nhoài người qua ghế bên cạnh. Mở tung hộc để đồ, lục tung lên. Không tìm được thứ mình cần, Minh lại mở hai miếng che nắng trên trần, vẫn không tìm thấy vật cần thiết. Minh cần một que sắt nhỏ cứng để mở cái còng số tám này… Ánh mắt Minh chợt đảo qua kính chiếu hậu bên trái…
Lê Đức đã đóng lại thùng xe phía sau, súng cầm trong tay, ánh mắt lạnh lùng từng bước đi lên phía buồng lái của Minh. Vặn chắc nòng giảm thanh trên khẩu Desert Eagle, Lê Đức chợt bước nhanh đến cửa buồng lái, họng súng chĩa thẳng vào màng tang Minh, siết cò.
“Soẹt…”
Viên đạn rít lên xuyên qua họng giảm thanh phá xuyên không khí bắn thẳng vào ô kính cửa sổ bên phụ lái. Minh từ chiếc ghế tài vừa mở ngửa ra sau, nhanh như chớp chộp ngang khẩu súng, giữ chặt. Lê Đức kềm chặt khẩu súng, chồm qua khung cửa xe, cùi chỏ giật thẳng vào ngực Minh.
– Hự…
Minh hự lên một tiếng đau đớn, xương lồng ngực đau đớn như muốn rạn nứt. Nhưng tay kiên quyết không buông khẩu súng, đó là cơ hội sống sót duy nhất của anh. Lê Đức nghiến răng giật mạnh cùi chỏ một lần nữa.
– Hự…
Một tay bị còng, tay còn lại giữ chặt khẩu súng giằng co, Minh chỉ có thể đưa ngực ra đón đỡ. Cú ra đòn thứ hai của Lê Đức vừa nhanh vừa mạnh hơn cái đầu tiên. Minh thấy ngực mình đau nhói hơi thở tắt nghẽn.
– Ahhhh….
Minh bất ngờ hét lên, dùng trán mình nện thẳng vào đầu Lê Đức.
“Soẹt… Soẹt… Soẹt… Soẹt… Soẹt…”
Đầu Lê Đức va mạnh vào vô lăng choáng váng, khẩu súng trong tay cướp cò liên tục. Minh nghiến răng gầm lên. Tay trái bị khoá trên vô lăng, tóm chặt lấy cổ áo Lê Đức. Tay phải anh siết chặt khẩu súng và cả bàn tay đang cầm súng của Lê Đức nện thẳng vào mặt hắn.
“Phanh… phanh… phanh…”
Cả buồng xe chấn động liên tục. Sống mũi gãy gập, đau đến choáng váng Lê Đức buông lỏng tay, ngã ngửa ra ngoài. Minh nhanh như chớp đảo khẩu súng trong tay, nhắm vào cái còng tay, siết cò.
“Soẹt…”
Lê Đức lồm cồm ngồi dậy, kéo tay áo chùi qua cái mũi đầy máu. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Minh bước xuống xe, khẩu súng lăm lăm chĩa vào mặt mình. Trước họng súng đen ngòm, Lê Đức lại không có chút sợ hãi, chỉ nhếch miệng cười.
– Sao không bắn đi ? Mày cũng nhận ra là súng hết đạn sao ?! hắc hắc…
“Cạch…” Minh nghiến răng siết cò, khẩu súng chỉ phát ra một tiếng khô khốc. Anh ném thẳng khẩu súng vào mặt Lê Đức, cả người theo sau lao thẳng vào hắn.
– Hây ah…
Lê Đức cả người bật tung lên. Chân trái hắn vung lên đá văng khẩu súng vào vách tường. Chân trái vừa hạ xuống hoàn thành tạo thế cho một cú giò lái chân phải tống thẳng vào ngực Minh.
– Hự…
Minh cả người đang lao đến liền bay ngược ra phía sau như một bao cát. Anh ngã lăn ra đất, ôm ngực ho sù sụ, cả người co quắp, lồng ngực như muốn nổ tung đau đớn không thở nổi.
– Tao đã xem thường mày… Suýt nữa thì lật thuyền trong mương… Ha ha… – Lê Đức thong thả bước tới, giọng cười cợt nói.
Còn hai bước, Minh còn đang chống tay thở khò khè khó nhọc, hắn bất ngờ dẫm mạnh chân lao đến. Chân hắn đá thốc lên thẳng vào bụng anh.
– Hự…
Minh hự một tiếng đau đớn. Cú đá của Lê Đức mang theo sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Cả người Minh bị hất tung lên, lộn nhào trên không rồi ngã uỵch xuống… Mặt Minh nện mạnh trên sàn xi măng choáng váng. Cả người co rúm lại thở ồ ồ khó nhọc, bụng truyền đến cơn đau như nội tạng dập nát.
– Chiến thần… Đứng lên đi…
Không để Minh lấy lại hơi, Lê Đức nhào đến. Chân hắn vung lên vun vút như xé rách không khí công thẳng vào đầu Minh. Minh lùi lại, liên tục nghiêng đầu né tránh. Những cú đá của Lê Đức vừa nhanh, mạnh lại vô cùng hiểm độc… Mũi giày chỉ lướt qua cũng làm da mặt Minh bỏng rát.
Tinh thần Minh căng như dây đàn. Anh biết nếu trúng một đòn tấn công như vũ bão của Lê Đức, khả năng mình lập tức bị knock-out là rất cao. Từ ngày chiến đấu với Phong điên trong buồng thang máy, đến bây giờ Minh mới bị một địch thủ chèn ép đến không thở nổi như thế. Phong Điên là thiên về sức mạnh như một con sư tử, còn Lê Đức lại như một con báo đen vừa nhanh, độc lại mạnh cũng không kém. Ngay cả Hằng Kiểm, kẻ mà Minh từng may mắn hạ gục, cũng xa xa không thể so sánh với Lê Đức. Hắn như một cổ máy chiến đấu. Chân, tay, cùi chỏ, đầu… bộ phận nào cũng có thể ra đòn dồn địch nhân vào chỗ chết.
“Phanh…”
Minh đưa cánh tay đỡ một cú đá tạt của Lê Đức. Cánh tay anh như gãy lìa quật thẳng vào đầu, đem cả người anh va mạnh vào vách tường. Chưa kịp lấy hơi thở Minh nhanh như chớp ngửa đầu ra sau…
“Rầm…”
Mũi giày của Lê Đức quất thẳng vào vách làm cả bức tường chấn động, vôi vữa cát bụi bắn tung vào mặt Minh. Mũi giày đó cũng không hạ xuống mà chuyển hướng tống thẳng vào mặt Minh.
“Phanh…”
Đầu Minh như một trái bóng bị hất tung ra sau, cả người ngửa ra. Chân trái Lê Đức giẫm mạnh xuống sàn, cả người lướt tới. Chân phải hắn giở cao trên không chuyển hướng, gót chân chém ngược xuống…
“Hự…”
Giữa ngực Minh trúng một đòn cực mạnh. Xương lồng ngực như vỡ vụn, tim phổi như dập nát… Cả người Minh ngã ngửa ra sàn nhà. Lồng ngực truyền đến một cơn đau thắt làm cơ thể Minh run rẩy, khí quãng như tắc nghẽn không khí cũng không thể lưu thông.
– Ồ ồ…
Minh ôm ngực co rút há hốc thở dốc khoé miệng ứa ra tia máu đỏ hồng nhỏ giọt xuống sàn nhà. Từng ngụm không khí anh hít vào mang theo mùi tanh tanh của máu.
– Bỏ cuộc rồi sao ?! Hắc hắc… Thật là sỉ nhục cho cái danh hiệu Chiến thần… – Lê Đức bước lại giọng cười cợt.
Minh siết chặt hai nắm tay, đôi mắt đỏ ửng nổi gân máu nhìn lên hắn. Hơi thở anh vẫn chưa thông suốt… Mỗi hơi hít vào ngực đều nhói đau.
– Cái chết của mày đêm nay nên có khán giả chứng kiến…
Lê Đức bước lại bên chiếc xe, gạt cần khoá cửa thùng xe. Khi hai cánh cửa thùng xe được mở ra… Cả người Minh bất giác cứng đờ. Bên trong thùng xe là chú Long, bà Ý Lan, Hạ Vi, Ngọc Nga… Phía sau họ còn có Khánh Phương, Hằng Kiểm, Anh Thư và Hoành Sơn. Tám người bị khoá tay nối vào nhau đứng vây quanh những khối hỗn độn dây nhợ và những khối thuốc nổ xếp chồng thành hình một khối rubik thật lớn.
“CẨN THẬN…”
Minh chưa kịp định thần lại thì Lê Đức đã lao tới. Một cú đá thốc thẳng vào giữa ngực anh. Minh chỉ kịp đưa cánh tay ra đỡ…
“Phanh…”
Như bị một con trâu mộng húc thẳng vào người, cơ thể Minh bay ngược ra sau, gương mặt tái nhợt méo mó, rơi huỵch trên nền đất. Minh đau đớn lật mình… Từng khớp xương trong cơ thể anh như phát ra tiếng răn rắc sắp vỡ vụn. Minh đứng dậy hai mắt lờ đờ nhoè nhoẹt thì Lê Đức đã đến sát bên cạnh với một cú đá tạt mạnh như vũ bão.
“Phanh…”
Minh thấy đầu mình như rời khỏi cơ thể… Một sức mạnh khủng khiếp hất cả người anh đập mạnh vào cây cột bê tông. Trời đất tối sầm… Cơ thể Minh rũ xuống ngã sấp trên mặt đất.
– MINH… ANH…
Hạ Vi và Ngọc Nga gào khóc.
– Đến lúc kết thúc rồi… Hắc hắc…
Lê Đức bước lại, một gối đè nghiến bờ vai Minh, hai cánh tay cứng rắn như sắt thép của hắn vòng xuống dưới cằm anh. Đầu Minh bị kéo ngược lên, xương cổ kêu răn rắc như muốn vỡ vụn. Một cơn đau đớn từ trong xương tuỷ làm hai mắt anh đang nhắm chặt cũng mở trừng lên.
– KHÔNGGGG… MINH ƠI… – Ngọc Nga hét lên đau đớn.
– KHÔNGGGG… ANH ƠI… ĐỪNG… – Hạ Vi nước mắt nhoè nhoẹt khóc lạc cả giọng.
– Nói lời tạm biệt đi…
Giọng nói của Lê Đức bên tai lại như vang vọng về từ cõi chết. Sức lực Minh đã cạn kiệt. Hơi thở tắc nghẽn… Xương cổ anh run rẩy không ngừng phát ra tiếng ken két sắp vỡ vụn. Hai mắt Minh nhoè nhoẹt chỉ thấy được hai bóng hình xa xa đang vùng vẫy la hét đến tuyệt vọng… “Anh yêu em… Hạ Vi, Ngọc Nga… còn có em…”. Minh nhắm mắt lại, hai giọt nước từ khoé mắt anh chảy dài xuống mang theo những ngọt ngào yêu thương.
– KHÔNGGGGG…..
————–++++++++————-
Mười phút trước, tại Khách sạn Galaxy,
Bên trong sảnh tiệc lớn nhất của Khách sạn Galaxy bầu không khí vô cùng trang trọng. Mặt sàn sảnh được lót thảm dệt tay Ả rập êm ái đón ánh sáng ấm áp từ bộ đèn pha lê khổng lồ trên trần rũ xuống. Trung tâm của sảnh là một dãy bàn nối vào nhau được xếp thành hình vuông thật lớn. Mỗi chiếc bàn đều được phủ vải trắng kết hoa tươi. Phía trên bày biện những món ăn trang trí đặc sắc thơm ngát hương vị hấp dẫn. Hơn trăm vị khách ngồi quanh dãy bàn vừa thưởng thức món ngon ăn vừa ngắm điệu múa dân gian tuyệt đẹp của tám vũ công xinh đẹp ở giữa. Phía sau họ có những cái ghế phụ dành cho thông dịch viên.
“Tách tách… tách tách…”
Âm thanh của những chiếc máy ảnh không ngừng nghỉ phát ra từ đám phóng viên lố nhố tụ tập một góc sảnh. Hơn năm mươi người không chỉ báo Đài Truyền hình trong nước mà không ít các tờ báo quốc tế.
Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Thế giới là một sự kiện lớn với sự tham dự của lãnh tụ rất nhiều quốc gia. Tuy tối hôm nay chỉ là một bữa tiệc chiêu đãi của nước chủ nhà, nhưng cũng được báo giới rất quan tâm. Nên biết trong những sự kiện ngoài lề như thế này càng dễ cho báo giới quan sát mối quan hệ ngoại giao hợp tác giữa các quốc gia căn cứ theo biểu hiện lời nói giao tiếp giữa các lãnh tụ với nhau.
Không ít ánh mắt ngầm quan sát vị trí trung tâm của bốn dãy bàn tiệc, nơi đó là bốn ông lão tóc bạc trắng, vóc dáng già lão nhưng ánh mắt người nào cũng sáng tỏ minh mẫn.
Lúc này bên ngoài hành lang trải thảm đỏ dẫn vào Phòng tiệc, hơn trăm người đàn ông mặc vest đen đứng thẳng tắp trang nghiêm. Mỗi người dưới vạt áo vest đều nổi cộm lên những khẩu súng đen ngòm sẵn sàng ứng phó mọi tình huống. Có thể nói nơi đây đến một con ruồi cũng không lọt khỏi ánh mắt của họ.
“Tin…”
Đột nhiên cửa thang máy sáng đèn. Hơi trăm cặp mắt đều ngạc nhiên nhìn về phía đó… Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông dáng người gầy gò tóc hoa râm thong thả bước ra. Trên cổ áo ông ta còn một vết máu…
– Đứng lại… Ông là ai ?! Nơi đây không phận sự miễn vào. – Một người đàn ông đứng ra chặn đường hô lớn.
Ông Định nhìn người đàn ông chặn đứng trước mặt mình, ánh mắt ông cười cợt nhìn ra phía sau anh ta nói:
– Ta sao ? Sao cậu không hỏi người sau lưng mình đi ?
– Ông…
Người đàn ông khó hiểu chưa kịp nói hết câu thì sau đầu anh ta cảm nhận được một vật cứng dí vào. Anh ta hoảng hốt quay lại thì đã muộn…
“Soẹt…”
Một viên đạn xuyên thẳng vào đầu, người đàn ông lập tức ngã sấp xuống sàn nhà. Hai mắt anh ta mở trừng trừng như không thể tin nổi những gì mình đang thấy. Đồng bạn anh ta liên tục ngã xuống…
“Soẹt… soẹt… soẹt…”
Một phát đoạt mạng đơn giản không dài dòng. Nhưng điều làm anh ta đến chết vẫn không nhắm mắt là những phát đạn đó lại bắn ra từ họng súng của những anh em trong cùng một đơn vị với anh ta.
– Báo cáo đã hoàn tất.
Một người đàn ông cao lớn vẻ mặt vô cảm bước lại, giơ tay chào kiểu quân đội. Ông Định gật đầu, phất tay:
– Rất tốt.
Ông nhẹ nhàng tránh qua những vũng máu đi thẳng về phía phòng sảnh. Một người đàn ông nhanh nhẹn mở cửa cho ông. Trước khi bước vào, ông quay lại nói:
– Dọn dẹp tốt nơi này. Không thể để bạn bè quốc tế hoảng sợ được…
– Rõ…
Hơn bốn mươi người đàn ông còn lại lập tức kéo những thi thể bê bết máu vào một gian phòng nhỏ bên cạnh. Họ cuốn cả tấm thảm đỏ trải trên hành lang, lộ ra tấm thảm của khách sạn tươm tất sạch sẽ như mới. Dường như đây mới là mục đích sử dụng chính của tấm thảm đỏ. Bốn mươi người lại đứng về chỗ cũ, hai tay chắp trước người, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng. Nếu không phải bầu không khí vẫn còn mùi máu tanh thoang thoảng sẽ khó có ai nhìn ra nơi này vừa xảy ra một vụ thanh trừng đẫm máu giết hơn năm mươi mạng người.
“Người đàn ông kia… hình như…”
“Huỳnh Quốc Định… ông ta không phải đã chết rồi sao ?!”
“Không thể nào… là ông ta…”
“Tách… tách… tách…”
Lúc này đám phóng viên trong góc sảnh chợt xôn xao bàn luận không ít ống kính máy ảnh chĩa về phía người đàn ông gầy gò đang thong thả đi về phía bàn tiệc. Tiếng xôn xao lan tỏa dần đến những chính khách quốc tế trên bàn cũng chú ý nhìn lại. Trong số họ không ít người đã từng gặp mặt ông Định trong những chuyến công du ngoại giao. Không ít ánh mắt ngạc nhiên, nhiều hơn là tò mò dõi theo từng bước chân ông ta tiến về phía trung tâm nơi có bốn ông lão đang ngồi.
– Ngươi… ngươi…
Bốn ông lão mở to hai mắt sửng sốt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt mình.
Tứ lão nheo mắt, linh tính báo cho ông một điềm xấu đang xảy ra. Trưa nay Đội đặc nhiệm gặp tập kích bằng thuốc nổ, toàn bộ thành viên hơn hai mươi người đều hy sinh. Duy chỉ có ông Hiển rời khỏi hiện trường là còn hơi thở nhưng lớn tuổi sức khoẻ yếu nên đến giờ tình trạng vẫn nguy cấp. Còn Nguyễn Hoài Đức, người vừa được bổ nhiệm thay thế ông Định, lẽ ra tối nay phải có mặt để tiếp đón lãnh tụ của các nước bạn, lại mất tích một cách không giải thích được. Bây giờ một kẻ vốn đã chết lại lù lù xuất hiện trước mặt ông… Trong tình huống bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, ông Định vẫn một thân một mình tiến vào. Đây còn không phải là một âm mưu sao ?! Không nên nói đây là một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng với rất nhiều hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau hỗ trợ…
– Hoài Đức đâu ?! Cậu đã làm gì với hắn ?? – Tứ lão chợt lên tiếng hỏi.
Ông cố tình giữ giọng mình bình tĩnh vừa đủ không quá lớn. Trong những ánh mắt tò mò xung quanh ông như đang hỏi việc cấp dưới, không gợn lên chút căng thẳng nào.
– À… Hắn ở đây… – Ông Định rút điện thoại, mở ra một tấm chụp rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn trước mặt Tứ lão.
Trên màn hình là gương mặt bê bết máu của Nguyễn Hoài Đức, giữa trán còn có một lỗ thủng tròn, máu đã đặc lại thâm tím. Bốn ông lão tóc bạc trắng nét mặt âm trầm giận dữ đến cực điểm. Nhưng ông Định lựa chọn xuất hiện tại nơi này có mục đích khác ngoài sự uy hiếp. Bốn lão già này rất xem trọng mặt mũi, thể diện quốc gia… Dù phẫn nộ đến phát điên gương mặt họ chỉ ửng đỏ, cố kềm nén chịu đựng.
– Cậu muốn cái gì ?! – Nhất lão lần đầu tiên lên tiếng.
– Cũng không có gì… Bốn vị đã lớn tuổi mệt mỏi nên về nghỉ sớm. – Ông Định nhún vai, nói. – Tôi có thể thay thế các vị ở đây đón tiếp các vị lãnh đạo nước bạn.
– Hừ… Ai cho cậu cái tư cách đó ?! – Nhị lão nghiến răng, gằn giọng hỏi.
– Tư cách sao ?! Ha ha… – Ông Định chợt bật cười lớn.
Tiếng cười của ông trong bầu không khí trang nghiêm này thật chói tai gây chú ý không ít người nhìn sang.
– Tư cách không phải chờ người khác cho, mà phải tự giành lấy… – Ánh mắt ông Định loé sáng nhìn vào Nhị lão.
– Các vị không tự hỏi tôi đã vào đây thế nào sao ?!
Ông Định nhìn sang Tam lão bàn tay đang giấu dưới bàn cười nhạt, nói:
– Ông cứ việc bấm cái nút báo động khẩn cấp đó đi… Sẽ chẳng ai quan tâm đâu… Cả cái khách sạn này đã bị phong toả… Người của tôi đã phủ kín nơi này…
Tam lão nhíu mày, bàn tay dưới bàn cũng thả lỏng rời khỏi cái nút điện tử gắn dưới bàn. Người như ông Định chắc chắn biết về những thứ an ninh vặt vãnh đó tồn tại trong những bữa tiệc như hôm nay.
Ông Định nhếch mép cười cầm lấy điện thoại, chỉnh qua một màn hình khác rồi đặt lại trên bàn.
– Không những ở đây… Mà còn có bốn tầng lầu khách sạn Grand Palace với những doanh nhân nổi tiếng thế giới cũng bị khoá chặt từ bên trong… Và dưới tầng hầm là một tấn thuốc nổ… À… phải tính công cho Hồng Bang. Họ rất có thiện chí hợp tác…
Nhắc đến Hồng Bang, Nhất, Nhị, Tam lão ánh mắt đồng loạt đều nhìn qua Tứ lão. Dù sao quyết định giao khách sạn Grand Palace cho Hồng Bang bảo vệ là một phút ngẫu hứng của ông. Tứ lão nhíu chặt hàng lông mày, chộp lấy cái điện thoại nhìn chằm chằm vào. Cảnh tượng trên màn hình chợt làm ông thoáng thoải mái, lại thêm phần lo lắng… Đó là cảnh tượng hai người đàn ông vật lộn phía đuôi một chiếc xe tải. Người phía trên đang chiếm ưu thế ở thế tuyệt sát, đè nghiến một người thanh niên bên dưới… Người bên dưới Tứ lão lại nhận ra đó là Thuận Minh.
“Đoàng”…. Chợt một tiếng vang nhỏ phát ra từ điện thoại.
Ánh mắt Tứ lão giãn ra, ném trả cái điện thoại lên bàn.
– Hừ… Tôi vẫn không nhìn lầm Hồng Bang. Và xem ra người của cậu cũng chẳng làm nên trò trống gì…
Ông Định ngạc nhiên chộp lấy điện thoại nhìn, rồi lắc đầu cười nhạt nói:
– Người Hồng Bang lúc này mới hành động thì đã muộn rồi…
– Nhưng tầng hầm Grand Palace có thiết bị phá sóng… – Tam lão lên tiếng.
Ông Định nhìn Tam lão ánh mắt không che giấu sự đắc ý nói:
– Ha ha… Trái bom đó không điều khiển bằng sóng từ xa, mà sử dụng kíp nổ cơ học… Vừa hẹn giờ, vừa cảm ứng với tác động di chuyển…
Ông Định nhìn đồng hồ đeo tay, nhếch mép cười:
– Trong 53 phút 42 giây nữa nếu không có mật mã mở khoá của tôi, nó sẽ phát nổ…