Hoán Mệnh - Chương 73: Ngày định mệnh (2)
– Ah… Quá đã…
Sàn nhà phòng khách vung vãi khắp nơi những con chip nhỏ bằng đồng xu. Thằng Tài ngồi chễm chệ trên ghế sofa, lưng còng xuống bàn kính xì xụp húp tô mì tôm chỉ còn nghi ngút khói. Chợt màn hình của cái thiết bị bên cạnh tô mì của hắn sáng lên… Tài ngẩng đầu nhìn qua, nhíu mày mắt nhìn chằm chằm vào cái chấm nhỏ trên màn hình lúc xanh lúc đỏ, ngay cả cọng mì trên miệng cũng hờ hững rơi xuống.
– Đại ca…
Tài vội vã chộp lấy tờ giấy trên bàn kính, rút cây viết bắt đầu ghi xuống.
– Ngắn ngắn ngắn… dài dài dài… ngắn ngắn ngắn…
Tài vừa lẩm nhẩm vừa ghi ra giấy những cái gạch ngang và dấu chấm. Tài trợn tròn mắt không tin vào thứ mình đang nhìn thấy trên tờ giấy.
– SOS sao ? Tại sao Đại ca lại gửi mã Morse SOS cho mình chứ ?!
Tài rút điện thoại gọi cho Minh, nhưng vài giây sau nó lại nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ… Tài ngẫm nghĩ một chút chợt vội chộp lấy cái laptop, kết nối cái thiết bị vào đó… Nó thao tác thật nhanh, chép vào bản đồ của thành phố. Ngay lập tức cái chấm đỏ kia liền xuất hiện trên bản đồ. Tài nhíu mày miệng lẩm bẩm:
– Đây là…
—————++++++++++—————–
Mười phút trước đó, 17h20, tại nhà kho Quận 8,
Minh và chú Long vẫn bị trói cứng tay chân trên ghế. Bên cạnh ngồi dưới sàn nhà là Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan đều bị trói tay chân. Hạ Vi gối đầu lên bờ vai của Ngọc Nga hai mắt đỏ hoe thất thần.
Lúc xe mọi người vừa đến nhà kho… Mọi người trong xe thấy được Minh và ông Long ngồi trên ghế ở cuối kho liền bước xuống… Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan vừa ra khỏi xe liền bị những kẻ lạ mặt dí súng vào đầu. Còn anh Phước, người làm tài xế riêng của chú Long hơn 10 năm, vừa ra khỏi xe bất ngờ bị một gã đàn ông dùng súng bắn chết tại chỗ. Hạ Vi gần như điên cuồng la hét, Ngọc Nga và bà Ý Lan phải kềm chặt để nàng không làm chuyện dại dột.
– Tình hình bây giờ rất khó… Ta nghĩ mười anh em Huyết Thủ ở nhà đã sớm bị hạ thủ. Có lẽ không ai kịp báo tình hình cho Tổng bộ…- Ông Long nói thầm vừa đủ năm người nghe.
Mọi người đều im lặng âm thầm thở dài. Cho đến giờ phút này lão Quy vẫn không lộ ra mục đích lão muốn gì. Đưa mọi người đến đây, lão và Đằng chột đều biến đi đâu mất. Nhưng ông Long có linh cảm chuyện này rất lớn, thậm chí vượt xa một âm mưu soán ngôi đoạt vị thông thường.
Lúc này Minh đang im lặng suy nghĩ chợt lên tiếng nói:
– Con nghĩ chuyện này có liên quan đến việc ngày mai…
– Diễn đàn Thương mại Quốc tế sao ? – Ông Long nhíu mày hỏi.
– Phải. Âm mưu này rất lớn… Một kẻ đứng phía sau để chú Quy và Hải Đường bang cam tâm làm con cờ… Không thể chỉ làm những chuyện vặt vãnh được…
Lời Minh nói làm ông Long bừng tỉnh, ông nhìn qua nó miệng lắp bắp kinh hãi:
– Ý cậu là… khủng bố sao ?
Minh không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu. Dù anh ngàn vạn lần không muốn phải đối mặt với chuyện này nhưng ở hoàn cảnh này xem ra anh không còn lựa chọn.
– Thuận Minh, nếu quả thật đây là âm mưu của bọn chúng… – Chú Long hít sâu một hơi, giọng nghiêm giọng nói.
Ông chỉ xưng hô như vậy với Minh khi ra lệnh ở địa vị Bang chủ.
– Tôi muốn cậu bất chấp an nguy của tôi, Ý Lan… ngay cả hai người vợ của cậu… để bảo toàn khí tiết cho Hồng Bang. Cậu có làm được không ?! – Ông Long cũng không nói ra tên Hạ Vi như con gái mình.
– Chú Long…. Con…
– Gọi tôi là Bang chủ. – Ông Long ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng. – Cậu có làm được không ?
– Bang chủ…
Minh mím chặt môi, ánh mắt không khỏi nhìn qua Hạ Vi và Ngọc Nga. Hai người mắt đỏ hoe nhìn lại Minh, nhưng trong đôi mắt đó anh thấy được sự kiên định sắt đá. Bên tai Minh lại vang lên giọng nói nghiêm nghị của chú Long.
– Ta và Ý Lan có chết cũng quyết không để Hồng Bang mang danh phản quốc…
– Con hiểu rồi… con sẽ làm được…
Minh khó nhọc gật đầu, hai nắm tay siết chặt. Dù anh cũng không nghĩ mình có thể một mình thoát ra khỏi kiếp nạn này. Nhưng cái gật đầu này vẫn nặng tựa ngàn cân.
– Tốt…
Cả năm người lại trầm mặc theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Minh nhìn xuống mũi chân mình, đầu ngổn ngang những câu hỏi. Chợt ánh mắt anh chuyển về vị trí gần hơn, nhìn thấy cái logo Huyết vệ trên ngực áo mình. Hai mắt anh sáng lên, quay sang Hạ Vi nói khẽ:
– Hạ Vi… em biết mã Morse không ?
Hạ Vi gật đầu, nhìn sang Minh chờ mong.
Một phút sau,
Gã đàn ông bảo vệ đang ngồi xa xa đang chơi game trên điện thoại chợt ngẩng đầu lên nhìn. Hắn đứng phắt dậy hét lớn:
– Hai người kia… đang làm gì đấy ?!
Hạ Vi đang ngồi trên đùi Minh nghe tiếng gọi liền rụt tay lại từ trong cổ áo của anh. Nàng đưa hai tay bị trói của mình ra, hỏi:
– Ông xã kêu ngứa… vợ gãi không được sao ?
– Hừ… Đừng có bày trò ở đây… Trở về chỗ ngồi xuống.
—————++++++++++—————-
18h30,
Trời chuyển tối dần, ánh sáng từ lỗ thông gió đã không đủ chiếu sáng. Bên trong nhà kho bật sáng một dàn đèn cao áp sáng rực rỡ.
Lúc này cánh cửa to nặng được đẩy ra. Một hàng ba chiếc ô tô đen, một chiếc xe bít bùng sơn đen chuyên dụng và một chiếc xe tải loại năm tấn tiến vào trong…
Minh đoán có lẽ chiếc xe tải này đã được lão Tư phê xuất tiền từ tài khoản ngân hàng mua từ ba ngày trước. Vấn đề là anh vẫn chưa nghĩ ra mục đích sử dụng của nó…
Từ trên chiếc xe lớn một nhóm hơn mười người da ngăm đen mặc đồ đen bước xuống. Nhìn những thứ họ đeo trên người Minh thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể. Súng tiểu liên M16 vắt sau lưng, Desert Eagle đeo hông, trên áo giáp đeo nhiều hộp đạn, còn treo những trái lựu đạn da trơn loại phổ biến trang bị cho lính Mỹ. Họ còn khuân xuống nhiều thùng gỗ nặng nề, đặt xuống đất mà nền xi măng cũng chấn động… Trong đó có hai thùng khá cũ kỹ được khuân sau cùng có vẻ nhẹ hơn.
– Khốn kiếp… – Ông Long nghiến răng rít lên.
Minh quay qua nhìn ông ngơ ngác không hiểu. Ông thở dài chán nản nói:
– Hai thùng gỗ sau cùng là số vũ khí dự trữ của Hồng Bang. Trong đó có mười cây Ak, tám cây M16, năm cây R15 và khá nhiều đạn. Đây là số vũ khí hoả lực mạnh nhất mà Hồng Bang có, đã tích luỹ bao nhiêu năm… Nơi cất giấu chúng chỉ có ta và lão Quy biết… Xem ra lão ta đã kiên quyết tuyệt đường với Hồng Bang rồi.
Minh và ông Long chợt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều có sự bất an mãnh liệt. Nơi đây hội tụ một nhóm người trang bị hoả lực tương đương với quân đội. Không phải một bang hội như Hồng Bang có thể đối chọi được. Nhưng nếu tin nhắn cầu cứu của Minh đến được tay Tài như dự kiến thì người Hồng Bang chắc chắn đã gần đến nơi này.
Minh nhíu mày suy nghĩ, bất chợt ánh mắt anh sững lại. Anh vừa nhìn thấy một đốm đỏ vừa loé lên trong lòng bàn tay mình. Khoảnh khắc vừa rồi anh cúi đầu suy nghĩ thì đốm đỏ đó loé lên thật nhanh chỉ trong một cái chớp mắt chỉ đủ cho anh nhìn thấy. Khoé miệng Minh khẽ nhếch lên mừng rỡ… Minh biết đó là đầu ruồi laser từ họng súng bắn tỉa của Huyết Phục Đao. Huyết Thủ Hồng Bang đã tới.
Lúc này từ ngoài bờ rào của khu đất, trên một nhánh cây cao sáu mét, từ trong tán lá um tùm có một họng súng dài đen ngòm chĩa thẳng ra. Huyết Phục Đao ngồi tựa lưng vào thân cây, khẩu súng gác lên chạc cây phía trước, toàn thân bất động. Ánh mắt hắn nhìn qua ống ngắm vượt qua khoảng cách trống ba mươi mét, xuyên qua một lỗ hổng trên tường để thấy được bên trong… Huyết Phục Đao nheo mắt tập trung thật kỹ nhìn bàn tay của Minh đặt trên tay vịnh. Bàn lúc này chợt nhẹ nhàng duỗi ra, rồi nắm chắc lại… Sau đó ngón trỏ và ngón giữa chĩa ra, rồi kế tiếp là ba ngón, đến bốn ngón… Huyết Phục Đao nhíu mày, bấm nút bộ đàm trên vai, nói khẽ:
– Giữ nguyên vị trí… Địch nhân hoả lực rất mạnh. Over…
– “Nghe rõ… over…” – Giọng Đao Thần hồi đáp.
Lúc này bên trong nhà kho, ba chiếc xe lần lượt mở cửa. Chiếc đầu tiên là Mercedes G63, không khó đoán đó là chú Quy và Đằng chột. Người lái xe là gã đàn ông Minh đã gặp ở nhà chú Long. Chiếc thứ hai và thứ ba đều là Mercedes S600. Cũng không khó đoán đối với Minh… Hải Đường xuất hiện đầu tiên, phía sau là một ông lão mái tóc bạc trắng dáng vẻ bệnh tật gầy yếu. Minh có thể đoán đó là lão Tư phê, cha Hải Đường. Nhưng đến chiếc thứ ba, Minh hoàn toàn không đoán được nhân vật nào xuất hiện…
Gần như cùng lúc mọi người trong nhà kho đều quay nhìn về phía đó. Từ trên xe bước xuống, một người đàn ông chạc 60, dáng người gầy gò, mái tóc hoa râm, đặc biệt đôi mắt vô cùng thâm hiểm sắc lạnh chỉ đảo qua làm toàn trường đều lặng im vắng lặng.
– Không thể nào… lão ta… không phải chết rồi sao ? – Minh há hốc thốt lên.
————-++++++++————
Năm tiếng đồng hồ trước, tại một gian nhà kho khác trên đường Phạm Thế Hiển, Quận 8,
Bên trong hai cánh cửa sắt cao ba mét một cảnh tượng tra khảo dã man như địa ngục đang diễn ra…
– CÓ KHAI RA KHÔNG ?!
– AHHHH….
Giữa nền xi măng trống trải là một cái ghế sofa cũ kỹ với một ông lão tóc bạc trắng ánh mắt lạnh lẽo. Trước mặt lão là bốn người quần áo lem luốc bị trói chặt tay sau lưng và trói chặt chung vào nhau. Đứng bên cạnh lão già là hai người đàn ông lực lưỡng cởi trần liên tục la hét, tra tấn cơ thể họ.
– Tôi không biết… các người… đang nói gì….
Một giọng thiếu nữ mệt mỏi thều thào nói. Nàng ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt tuyệt đẹp, đôi mắt đẹp dàn dụa nước mắt nhưng lộ ra tia kiên quyết. Người đó chính là Anh Thư.
Anh Thư từ hai tuần trước rời khỏi căn biệt thự chết chóc đó nàng về thẳng nhà Khánh Phương. Vì cái chết của Hoàng Minh, Anh Thư không muốn về nhà Quốc Hào sợ làm liên luỵ đến anh. Hằng Kiểm nghi ngờ cách mà Thuận Minh tìm ra được địa điểm nên đã bỏ hết điện thoại và cả vật dụng của Anh Thư. Qua hai tuần im hơi lặng tiếng, Anh Thư tưởng đã thoát được nguy hiểm. Nàng gọi điện đặt vé máy bay về Mỹ, giao tới nhà. Không ngờ điều này đã làm lộ tung tích của nàng. Và ngạc nhiên hơn, người tìm đến không phải cảnh sát cũng không phải người của ông Khánh mà là Hải Đường bang.
Bọn chúng đem Anh Thư, Khánh Phương, Hằng Kiểm và Hoành Sơn về nơi này không ngừng tra khảo tìm một toạ độ chôn giấu vật gì đó mà ông Định để lại. Dù toạ độ đó rõ ràng nằm trong đầu Anh Thư nhưng nàng kiên quyết không nói… Tính cứng đầu thừa hưởng từ cha… Chúng càng tra hỏi, nàng càng không nói.
– VỊ TRÍ CẤT GIẤU NÓ Ở ĐÂU ?! CÓ KHAI KHÔNG ?!
Hai gã đàn ông lực lưỡng không ngừng la hét. Một tên dùng một que sắt nối với dây điện không ngừng quẹt quẹt trên sàn nhà toé lửa rồi chích thẳng vào hai chân của Hoành Sơn.
– Ahhhh…
– Ahhhhh….
Hoành Sơn giật bắn cả người, luồng điện còn chạy qua cơ thể hắn truyền vào ba người còn lại. Gã đàn ông nhếch mép cười rút que sắt lại… Bốn người cùng lúc quỵ xuống thở hổn hển mệt mỏi. Luồng điện chạy qua cơ thể nhiều lần làm tất cả cơ bắp đều run rẩy nhão nhoẹt.
– Lũ Hải Đường bang… khốn kiếp… Chúng mày sẽ chết không có chỗ chôn… – Khánh Phương thở hồn hộc, giọng căm phẫn.
– Ha ha…
– Để xem cô em cứng đầu đến thế nào…
Tên đàn ông thứ hai cầm trên tay chén sáp lỏng nóng hừng hực bước tới trước Khánh Phương. Hắn nhếch mép cười kéo cổ áo Khánh Phương trễ xuống lộ ra nửa bầu vú căng tròn mơn mởn, chậm chậm đổ xuống.
– Ahhhhhhh…. KHỐN KIẾP…
Khánh Phương hét lên đau đớn. Da ngực phụ nữ vô cùng nhạy cảm không thể chịu nổi sức nóng của sáp nóng. Hai bầu vú cô bỏng rát như chịu đựng cả ngàn con ong chích vào, đau đến muốn ngất đi…
– KHỐN NẠN… MÀY ĐỪNG ĐỂ LỌT VÀO TAY TAO… TAO SẼ GIẾT MÀY NHƯ MỘT CON CHÓ… – Hằng Kiểm gầm lên giận dữ.
– Hừ…
Tên đàn ông hừ lạnh, tạt thẳng nửa chén sáp nóng còn lại vào mặt Hằng Kiểm. Da mặt Hằng Kiểm giật giật, răng nghiến lại ken két không rên rỉ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh muốn giết người nhìn gã đàn ông lực lưỡng trước mặt.
“KÉT KÉT….” – Lúc này cánh cửa sắt của nhà kho được đám Hải Đường bang bên ngoài đẩy sang hai bên.
Hai chiếc xe Mercedes S600 đen bóng nối đuôi nhau tiến vào. Bên ngoài còn đỗ một chiếc xe bít bùng sơn đen chắn ngang cửa. Mười người đàn ông cao lớn mặc giáp, đeo súng M16 vũ trang đầy đủ như quân đội từ chiếc xe lớn bên ngoài bước vào kho. Họ đều mặc đồ đen, đeo khẩu trang, ánh mắt lạnh băng, vây quanh chiếc Mercedes ở giữa.
Hải Đường vừa bước xuống từ chiếc xe thứ nhất… Ánh mắt cô đảo qua cảnh tượng trước mắt, liền hoảng hốt hét lên:
– LẬP TỨC DỪNG LẠI… THẢ HỌ RA…
– Có chuyện gì ? – Lão Tư phê nhướn mày ngạc nhiên hỏi.
– Cắt dây trói nhanh… – Hải Đường gấp đến không có thời gian giải thích.
Hai gã đàn ông vội rút dao cắt dây trói cho bốn người Anh Thư, Khánh Phương, Hằng Kiểm và Hoành Sơn.
– TAO GIẾT MÀY…
Khi dây trói vừa được cắt đứt, Hằng Kiểm bất ngờ gầm lên, nhào thẳng vào gã đàn ông khi nãy dùng sáp nóng tra tấn Khánh Phương.
– DỪNG TAY… – Hải Đường hét lên.
Hằng Kiểm bất chấp như một con cọp xổng chuồng đè sấp gã đàn ông kia dưới đất, hai cánh tay mạnh mẽ kẹp cứng đầu hắn… Từ từ bẻ ngược ra sau…
– Ặc… ặc…
Nhìn đồng bạn giãy giụa, hai tay quơ loạng trong tuyệt vọng, gã đàn ông thứ hai vội rút súng nhưng đã muộn. “Rắc” một âm thanh xương cốt gãy vụn vang lên làm mọi người ớn lạnh sống lưng. Hằng Kiểm thở hồn hộc buông lỏng tay làm mặt tên đàn ông nện mạnh xuống sàn xi măng, đầu hắn lặc lìa cong ngoẻo một bên.
– MẸ… MÀY MUỐN CHẾT…
– ANH HẰNG… CẨN THẬN…
“Đoàng…” – Một tiếng súng nổ chát chúa ong ong vang vọng cả khu nhà kho làm tất cả mọi người giật thót. Gã đàn ông buông khẩu súng trong tay, ánh mắt trợn trừng nhìn lỗ thủng giữa trán mình, cả người từ từ rũ xuống tại chỗ.
Một người đàn ông chạc 60 tuổi tóc hoa râm người gầy gò vừa bước xuống chiếc Mercedes, khẩu súng trong tay còn bốc mùi khét lẹt. Lão Tư phê sững người, tay cầm súng muốn giơ lên nhưng nhận ra hơn mười họng súng M16 đang chĩa thẳng vào mình.
– KHOAN ĐÃ… – Hải Đường hoảng hốt lao ra che chắn trước người ông. – Đây là cha tôi… Đây là một sự hiểu lầm thôi… Sila yêu cầu chúng tôi tìm nơi chôn giấu vũ khí…
Lúc này, Hoành Sơn cả người rũ rượi đang ngồi trên đất cũng ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên người đàn ông dáng người gầy gò tóc hoa râm vừa xuất hiện… Nó đứng bật dậy, há hốc không khép miệng lại được.
– CHA…
Nó hét lên thất thanh, loạng choạng lao đến thật nhanh. Bất ngờ rôm rốp hơn mười họng súng chĩa vào người nó…
– HOÀNH SƠN…
Khánh Phương được Hằng Kiểm đỡ đứng, lảo đảo chạy tới. Hai mắt cô cũng trợn tròn, miệng há hốc nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Không những Khánh Phương, Hằng Kiểm và Anh Thư cũng ngơ ngác không tin nổi vào mắt mình.
– Hừ… Lùi lại… – Người đàn ông hừ lạnh, đám người kia lập tức hạ súng lùi lại.
– Lại đây với cha…
– CHA…
Hoành Sơn không chần chừ được nữa, lao vào vòng tay ông. Đến lúc ôm chặt cơ thể ông trong vòng tay Hoành Sơn mới có thể tin đây là sự thật. Cha nó còn sống. Cha nó, ông Huỳnh Quốc Định vẫn còn sống, lại lành lặn khoẻ mạnh như một phép màu. Ông vẫn như trong trí nhớ của Hoành Sơn, mái tóc hoa râm, vẫn khoé mắt đầy nếp nhăn và ánh mắt hiền hoà ấm áp đó… Khoé mắt nó nặng trĩu, nhoè đi đầy nước mắt.
– Sơn con… Thua thiệt cho con nhiều rồi. – Ông xoa xoa mái tóc Hoành Sơn còn bù xù chưa thành nếp sau ngày ra tù.
Giây phút này Khánh Phương vẫn chưa tỉnh táo lại được. Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Ông ta rõ ràng là Huỳnh Quốc Định mà cô biết. Nhưng điều này sao có thể ? Anh Thư cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng dù sao nàng không tận mắt chứng kiến cái chết của cha mình. Vì thế thấy ông xuất hiện nàng vừa mừng rỡ, lại vừa nghi ngờ về những thứ mình đã nghe về cái chết của ông…
Hải Đường nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn ông Định. Từ lúc đến điểm hẹn nhìn thấy chân diện mục của người đại diện bí ẩn Singhavong, nàng đã cảm thấy bất an. Thì ra người đàn ông bịt mặt bao lâu nay trao đổi với cô và Hoàng Minh lại chính là ông Huỳnh Quốc Định. Cũng là người mà cô và Hoàng Minh đã âm thầm thực hiện một kế hoạch ám sát còn vu oan giá hoạ cho ông ta âm mưu giết ông Khánh. Nhưng thông tin báo đăng ông ta đã chết là giả sao ?
– Anh Thư, lại đây với ta… – Ông Định đưa tay ra gọi.
– Ba…
Anh Thư bước lại, nắm tay ông. Cảm giác được sự ấm áp trong bàn tay quen thuộc này làm nàng thoáng nhẹ nhõm thả lỏng. Đúng là cảm giác này… Ông ta thật sự là cha nàng không thể giả mạo được. Ông Định xoa mái tóc của Anh Thư, ánh mắt hiền hoà hỏi:
– Ta từng nói cho con một cái toạ độ… Con còn nhớ chứ ? Ghi lại cho ta đi. Già lão rồi trí nhớ thật kém.
Anh Thư hơi sững người. Nàng chợt nhớ đến lời dặn dò trong lá thư kia… “Những con số này không được nói cho bất cứ ai nghe. Ngay cả với bản thân ta…” Một cảm giác bất an lạnh lẽo chạy dọc sống lưng nàng. Người đàn ông trước mặt này lại mắc một sai sót khi đặt ra câu hỏi với nàng. Cha nàng đã không dùng lời nói, mà để lại một lá thư cho nàng. Lời vừa rồi của Hải Đường nói với ông ta, Anh Thư nghe rất rõ… Thì ra toạ độ trong lá thư cha nàng để lại là nơi cất giấu một kho vũ khí. Người đàn ông này không phải là cha mình sao ?
– Toạ độ nào ạ ? Ba nói cho con lúc nào ? – Anh Thư vẻ mặt đăm chiêu cố nhớ lại.
Ông Định nét mặt liền sơ cứng. Ánh mắt ông sắc lạnh nhìn chằm chằm làm cả người Anh Thư run rẩy.
– Con nhớ lại xem… Chuyện này rất quan trọng…
Đối diện với giọng nói âm trầm của người đàn ông trước mặt và ánh mắt như độc xà đó làm Anh Thư sợ hãi tái nhợt. Bàn tay ông ta đang bóp nghiến lấy cánh tay nàng làm nàng đau đớn. Nhưng nàng vẫn mím môi lắc đầu, kiên quyết nói:
– Ba chưa bao giờ nói cho con toạ độ nào cả… Con có thể thề…
– Hừ… Đem những thứ đó ra đây… – Ông Định hừ lạnh, ngoắc tay đám người phía sau.
– Treo chúng nó lên cho ta…
Hơn mười người đàn ông khuân xuống từ trên xe bốn cái lồng sắt, dựng đứng lên. Rồi thô bạo bắt từng người Khánh Phương, Anh Thư, Hằng Kiểm, cả Hoành Sơn đưa vào trong lồng.
– Cha… Tại sao lại như vậy ?!
Hai tay bốn người bị trói treo ngược vào một cái móc trên đỉnh lồng. Những gã đàn ông lại tiếp tục dùng những con dao găm cắt xé từng lớp quần áo của bốn người, cho đến lúc cả cơ thể họ hoàn toàn trần truồng.
– Cha… – Hoành Sơn vùng vẫy không thể tin nổi, hét lên.
– Câm miệng… Đây không phải là cha con. – Hoành Sơn vừa lên tiếng liền bị Khánh Phương nạt ngang.
– Ha ha… – Ông Định hơi ngạc nhiên, rồi bật cười. – Do cách tôi đối xử hay… em thấy tôi khác hắn chỗ nào chăng?
– Dù tôi không nhận ra điểm nào khác biệt giữa ông và ông Định… – Khánh Phương nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt nói. – Nhưng tôi đã tự tay tắm rửa thi thể của ông Định trước khi liệm. Thi thể đó là thật. Hai vết đạn trên ngực cũng là thật… Không thể có giả tạo được…
– Ha ha…
Ông Định bật cười lớn, ánh mắt loé sáng như rất vui vẻ. Ông chợt mở nút áo trước ngực mình ra… Trước ánh mắt của Khánh Phương và mọi người trên bộ ngực gầy gò đó hoàn toàn trơn nhẵn không có một vết sẹo nhỏ, đừng nói đến lỗ thủng do đạn bắn để lại.
– Không sai. Em nói không sai… Cái thi thể đó là thật, ngay cả gương mặt đó cũng là thật. Nhưng hắn không phải là Huỳnh Quốc Định… – Ông Định nhếch mép cười nói.
– Không thể nào… – Khánh Phương thì thào không tin.
– Hắn là em trai sinh đôi của ta. Tên là Huỳnh Định Quốc. – Ông Định lên tiếng nói.
– Từ nhỏ hắn sống với mẹ ta. Năm 1978 hắn đi bộ đội Campuchia thì bị thương ở đầu. Mất trí nhớ…
“Vết thương sao ?!” Khánh Phương lúc này chợt sửng sốt… Cô nhớ rất nhiều năm trước khi còn ở bên ông ta, một lần cô nhổ tóc bạc cho ông đã thấy một vết sẹo trên đầu… Khi cô hỏi thì ông lại cố tình che đi, không để cô nhổ tóc nữa. Như đọc được suy nghĩ của Khánh Phương, ông Định trước mặt nhếch mép cười vuốt mái tóc mình cho cô thấy… không có vết sẹo nào.
– Định Quốc… Hắn lưu lạc vào Tam Giác vàng sinh sống suốt mười năm. Và gần hai mươi năm trước, sau một lần bị tai nạn… Hắn đã hồi phục trí nhớ và trở về nước. Lúc đó mẹ hắn, cũng là mẹ ta, đã qua đời nhiều năm. Hắn đã bí mật đến gặp ta… Khi đó em mới vừa về bên ta… – Ông Định nhìn Khánh Phương, mỉm cười.
– Khi đó… em vốn còn lạ lẫm với ta, nên không thể phân biệt được sự khác biệt giữa ta và hắn… Ngay cả những lúc trên giường… Ha ha…
– Khốn kiếp… – Khánh Phương nghiến răng ken két, rít lên.
– Đừng tức tối… Không những em… Mà Thanh Huyền vợ ta cũng vậy… – Ông Định cười nhạt nói.
– Không thể nào… Tôi không tin… – Anh Thư thản thốt kêu lên.
Ông Định cười cợt đảo mắt qua khắp cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Anh Thư. Ông thản nhiên mở cửa lồng sắt… Trước ánh mắt hoảng sợ sửng sốt của Anh Thư, ông Định đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng, mân mê xoa nắn.
– Con lớn lên đẹp như mẹ của con khi xưa vậy…
– KHỐN KIẾP… ÔNG DÁM… – Anh Thư mặt đỏ gay gắt rít lên.
Những gã đàn ông xung quanh xem ra rất thích thú với trò chơi này. Ánh mắt không ngừng thèm thuồng nhìn ngắm cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Anh Thư. Nhìn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng bị xoa bóp méo mó trong tay ông Định làm chúng phấn khích đến khối u giữa hai chân nổi cộm lên.
– KHỐN NẠN… Làm sao ông có thể như vậy… Không… đừng mà…
Anh Thư bật khóc nức nở khi ông Định cúi xuống vùi mặt vào giữa hai bầu vú của nàng. Ông ta không quan tâm đến lời nàng la hét… Há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa của nàng mà mút mút thèm thuồng. Đầu lưỡi ông ta còn đánh đánh lên đầu núm đỏ hồng làm cả người Anh Thư run rẩy co rút lại. Cảm giác nhột nhạt ghê tởm làm nàng uất nghẹn muốn mình được chết ngay lập tức.
– Tên già khốn kiếp… bệnh hoạn… Đó là con gái của ông đó… Ông sẽ chết không yên lành… – Khánh Phương tức giận hét lên.
Ông Định rời khỏi cơ thể Anh Thư, lại bước sang phía lồng của Khánh Phương. Bàn tay gầy gò của ông lại vuốt ve hai bầu vú căng tròn to lớn của cô… Ánh mắt ông ta thích thú nhìn hai cánh mũi Khánh Phương thở phì phì tức giận khi hai bầu vú không ngừng bị ông dày vò sờ soạng. Miệng ông thì thầm nói:
– Đừng tức giận như vậy. Anh Thư cũng không phải con gái của ta… Ha ha…
Nghe ông ta nói, Anh Thư mở choàng hai mắt đỏ hoe ướt đẫm nhìn ông… Lòng nàng có chút hụt hẫng thất lạc, nhưng nhiều hơn là sự thanh thản giải thoát. Anh Thư thà rằng cha mình đã chết còn hơn phải nhận một người cha dơ bẩn loạn luân như chuyện ông ta vừa làm với nàng.
Ông Định cúi người áp mặt lên hai bầu vú căng tròn êm ái của Khánh Phương, tiếp tục thì thào nói:
– Ai lại muốn đưa vợ và người tình của mình cho kẻ khác hưởng chứ ?! Nhưng bản thân ta bẩm sinh bị tinh trùng dị loại, không thể có con. Ta đã nhờ em trai mình sinh cho ta… hai đứa con gái với Thanh Huyền…
– Vậy… Hoành Sơn ? – Khánh Phương run rẩy hỏi, dù cô đã biết câu trả lời.
Ông Định ngẩng đầu nhìn qua Hoành Sơn, thở dài gật đầu nói:
– Hoành Sơn cũng là con… của hắn.
– Không… Chuyện này không thể nào… – Hoành Sơn mặt tái nhợt lẩm bẩm.
Khánh Phương nhắm chặt hai mắt. Đầu óc cô vẫn không thể tiếp nhận nổi sự thật này. Cô đã ngủ với hai người đàn ông khác nhau lại không thể phân biệt nổi… Điều này có thể sao ?
– Tôi không tin… Ông nói dối…
Khánh Phương thì thào, đôi mắt vô hồn không thể nhìn rõ những thứ trước mặt. Ngay cả cảm giác nhột nhạt của cái lưỡi ông ta trên da thịt cô cũng không cảm nhận được.
– Ta hiểu sự thật này rất khó tiếp nhận. – Ông Định nói. – Vốn hai anh em ta đã rất giống nhau… Nhưng để hắn có thể trở thành một thế thân tuyệt hảo cho ta. Hắn buộc phải trải qua một vài công đoạn phẫu thuật nhỏ. Và cuối cùng hắn giống ta đến mức chính ta cũng bị nhầm tưởng mình đang soi gương… Hắn đã thay ta xuất hiện ở những nơi nguy hiểm… Như lần thị sát tám năm trước ở Rừng Quốc gia Cát bà suýt nữa bị ám sát chết…
Hằng Kiểm cả người chấn động khó tin nhìn sang ông Định. Ông thản nhiên đón ánh mắt hắn, gật đầu mỉm cười:
– Kẻ ngươi đã cứu là hắn… Không phải là ta. Vì thế đừng trách ta đã vô tình với ngươi…
Ông Định đặt lên khoé môi mềm mại của Khánh Phương một nụ hôn, lại nhìn gương mặt ngơ ngác thất thần của cô, hỏi:
– Em có biết tại sao Định Quốc cam tâm tình nguyện trở thành cái bóng của ta trong hai mươi năm không ?
Khánh Phương không trả lời, ánh mắt lạc lõng nhìn ông.
– Hắn yêu em…. Hắn cam nguyện ở bên ta như một cái bóng chỉ để nhìn thấy em mỗi ngày. Và khi em theo lệnh của ta trở thành vợ ông Khánh. Hắn từng phản đối rất mạnh mẽ… Nhưng ta đã dùng tính mạng của mẹ con em để uy hiếp hắn…
Khánh Phương cả người cứng đờ im lặng. Trước mắt cô mọi thứ đều nhoè đi, lòng đau đớn không thở nổi. Thì ra tất cả cảm giác của cô là thật. Khánh Phương từng cảm nhận bên trong ông Định tồn tại hai con người, một người luôn yêu thương chăm sóc cô, một người lại lấy cảm giác đày đoạ dày vò cô làm niềm vui thú. Cả người Khánh Phương run rẩy không kềm được nước mắt. Giờ phút này cô mới nhận ra mình từng yêu một người đàn ông rất xứng đáng. Chỉ tiếc rằng tất cả thời gian ở bên ông ấy, Khánh Phương đều nơm nớp trong nỗi ám ảnh sợ hãi.
– Vậy… người đã đến tìm gặp tôi ở khách sạn là ai ? – Anh Thư chợt lên tiếng hỏi.
Nhìn sang Anh Thư, ông Định mỉm cười nói:
– Người tìm đến chăm sóc cô ban đầu đúng là cha của cô, Định Quốc… Nhưng hắn không giấu được ta lâu… Sau đó chính ta với thân phận của hắn đã đến yêu cầu cô gia nhập Tập đoàn Hoàng Minh.
Để mặc bốn người chìm đắm trong suy nghĩ, ông Định rời khỏi lồng sắt của Khánh Phương. Ông rút trong túi ra một ống nước có chất lỏng trong suốt, đưa cho gã đàn ông bên cạnh nói:
– Cho cô ta uống…
Gã đàn ông cầm lọ nước nhỏ, ánh mắt sáng rực khoái trá. Hắn biết thứ chất lỏng này kinh khủng đến cỡ nào… Đây là quà tặng mà Singhavong đưa cho ông Định. Thứ này là đặc sản của Tam Giác vàng còn mạnh hơn những thứ bên ngoài tự điều chế. Hắn bước lại trước cái lồng, đưa tay chộp vào quai hàm Khánh Phương, bóp mạnh.
– Các người muốn làm gì ?! – Hằng Kiểm hét lên.
– Không… ư….
Khánh Phương vùng vẫy nhưng không ngăn được thứ chất lỏng kia chui vào miệng. Cô muốn nhổ ra lại bị hắn bịt kín mũi miệng, ép nuốt xuống.
– Khánh Phương… Nhổ ra… nôn ra nhanh…- Hằng Kiểm cố ngoái đầu nhìn sang, nói.
– Em… em không làm được… – Khánh Phương mặt tái nhợt sợ hãi thì thào.
– CHA… CHA… Cha không muốn nhận con cũng được… Nhưng đừng hại mẹ con… Con xin cha… – Hoành Sơn nghẹn ngào nhìn ông Định.
Ông Định nhìn Hoành Sơn, ánh mắt có chút mâu thuẫn như khó dứt ra được. Ông thở dài nói:
– Ta từng nghĩ sẽ xem cậu như con ruột của ta… Thậm chí có lúc ta gần như tự kỷ ám thị bản thân để mình luôn nghĩ cậu là do chính ta sinh ra. Nhưng càng ngày ta càng cảm thấy cậu giống với hắn. Nhất là cái tính điên cuồng cố chấp đó… Thật đúng là một khuôn mẫu với hắn.
– Cha của của cậu đã phản bội ta… Hắn dùng một thân phận khác để bày mưu cho Hoàng Minh giăng bẫy ta… Hãm hại ta thân bại danh liệt.
Hải Đường đứng bên cạnh quan sát cả người chấn động. Lời ông Định nói đã làm nàng vỡ lẽ ra nhiều điều… Khi Hoàng Minh đưa ra kế hoạch đặt thuốc nổ giết ông Khánh và ông Định cùng một lúc, thật ra là thực hiện theo sự mách bảo của ông Định Quốc. Trong một âm mưu giết người giá hoạ còn được lồng bên trong một mục đích khác. Ông Quốc muốn giết anh trai mình để hoàn toàn được tự do, cũng như giải thoát mẹ con Khánh Phương khỏi sự đe doạ tính mạng.
Ông Định chợt quay sang nhìn Hải Đường như đọc được suy nghĩ của nàng. Ông nhếch mép cười nhạt nói:
– Yên tâm. Ta cũng không trách cô đã không cảnh báo ta còn hỗ trợ Hoàng Minh thực hiện âm mưu đó… Cô vốn không biết thân phận người đại diện Singhavong là ta. Ha ha… Mắc bẫy của người một nhà mùi vị thật ra không tệ lắm… Ha ha…
Ông lại nhìn Khánh Phương và Anh Thư, nhếch mép cười nhạt nói:
– Dĩ nhiên ta cũng không tha mạng cho Định Quốc. Ta dùng mạng sống của hai mẹ con em và Anh Thư, ép buộc hắn hoàn thành một màn kịch cuối cùng…
– Hai gã sát thủ đó… là ông ?! – Khánh Phương mặt bắt đầu hơi đỏ, hơi thở nặng nề hỏi.
– Phải, hai gã đó là người của ta… Chúng chỉ giả vờ bắn Hoành Sơn, thật ra mục tiêu cuối cùng là Định Quốc.
Nét mặt ông Định chợt chuyển thành âm trầm, hơi lạnh đầy sát ý toát ra từ cơ thể ông, gằn giọng nói:
– Sau khi hắn chết đi ta mới nhận ra… Định Quốc đã tính toán được cái chết của mình. Hắn đã dùng thân phận của ta để đem số vũ khí mà ta cùng Singhavong tích góp được từ những chuyến hàng… đem đi chôn giấu ở một nơi nào đó không ai biết.
Ông siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két nói:
– Vì thế… ta ở tình thế bắt buộc. Các người còn chưa nói ra toạ độ bí mật mà hắn để lại thì đừng trách ta không nghĩ đến tình xưa…
– Tôi… không… biết… toạ… độ… nào… hết…
Gương mặt Khánh Phương bắt đầu đỏ ửng lên càng lộ nét đẹp tuyệt mỹ. Vết đỏ trên người cô lan xuống rất nhanh, từ cổ đến ngực chỉ trong vài giây rồi như nhuộm hồng cả cơ thể. Hơi thở cô dồn dập, hai chân vặn vẹo siết chặt vào nhau. Khánh Phương cảm nhận được một sức nóng lan toả khắp cơ thể cô. Một sự ham muốn tình dục chưa bao giờ có đang thức tỉnh một cách mãnh liệt. Âm hộ cô ướt át, bên trong cứ trào ra không thể kiểm soát chảy ướt cả cặp đùi thon dài.
– Hắc hắc… Em muốn rồi sao ?!
Ông Định nhếch mép cười đưa tay quệt một chỗ ươn ướt giữa bắp đùi non của Khánh Phương. Chỉ một ngón tay của ông chạm vào đùi cũng làm cả người Khánh Phương co rút lại thở hổn hển.
– Khốn… kiếp… tôi… đã… lọt… vào… tay… ông. Ông… muốn… làm gì… không… được. Tại… sao… còn… bày… trò… – Khánh Phương thở dốc, hai bầu vú phập phồng liên tục, khó nhọc nói.
– À… dĩ nhiên tôi có mục đích riêng của mình. Chút nữa cô sẽ biết thôi…
Ông Định cười nhạt, quay sang ngoắc hai gã đàn ông bên cạnh, chỉ vào Khánh Phương nói:
– Hai ngươi làm nóng cho cô ta…
– Ok sếp… Hắc hắc…
Hai gã đàn ông cười khoái trá. Giọng nói của chúng khô cứng nghèn nghẹt như người ngoại quốc. Chúng giao súng cho đồng bạn, cởi áo ra, cởi cả khẩu trang bịt mặt. Khuôn mặt ngăm đen, hốc mắt sâu, trên cằm của mỗi gã đều có một hình xăm nhỏ hình hoa Anh túc. Hai gã bước đến trước lồng sắt của Khánh Phương. Hai cặp mắt hau háu thèm thuồng nhìn cơ thể loã lồ tuyệt đẹp của cô.
Anh Thư, Hằng Kiểm và Hoành Sơn chỉ biết nhắm mắt lại quay đi. Lọt vào tay đám người nà, hai người phụ nữ xinh đẹp như Khánh Phương và Anh Thư khó thoát khỏi cảnh bị dày vò thân xác. Khánh Phương lúc này, rất có thể chỉ vài phút sau lại đến Anh Thư…
– Đừng… đừng… chạm… vào tôi… ư…
Cái lồng không nhỏ cũng không quá lớn. Hai người đàn ông chen chút ép sát cơ thể bị treo ngược hai tay của Khánh Phương… Bốn bàn tay to bè chai sạn của chúng không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể trần truồng của cô. Hai bầu vú cô bị nhào nặn, lớp sáp nến trên hai đầu vú vỡ ra rơi lả chả. Hai gã thèm thuồng cúi xuống há miệng dùng hai cái lưỡi gớm ghiếc liếm quanh quanh hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của Khánh Phương.
– Uwmmm…. Ôi… đừng….
Khánh Phương nhắm nghiền hai mắt, hàm răng cắn chặt vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khe khẽ. Thứ thuốc quái quỷ kia đang bùng nổ dữ dội trong cơ thể cô. Hai cái miệng kia lại ngậm kín lấy hai núm vú cô mà mút làm cơ thể Khánh Phương co rút run rẩy. Chưa bao giờ cô có cảm giác ham muốn cồn cào như bây giờ…
– Uwmmm…. Ôi…
Nhưng khi Khánh Phương bật rên lớn, thì giọng nói ông Định lại vang lên:
– Đủ rồi… Đưa cô ta qua lồng của thằng nhóc kia…
Ông thản nhiên nói, tay chỉ về phía cái lồng của Hoành Sơn. Hoành Sơn mặt tái ngoét không tin nổi vào tai mình.
– CÁC NGƯƠI CÓ PHẢI CON NGƯỜI KHÔNG ? TAO SẼ GIẾT HẾT TỤI MÀY… – Hằng Kiểm gầm lên, lồng lộn.
– Sao vậy sếp… ?! – Hai gã đàn ông hụt hẫng nuối tiếc nhìn ông Định.
– Hừ… đưa cô ta qua kia… Còn con bé bên này tao cho hai đứa mày…
– Ok sếp… Ha ha…
Hai gã đàn ông hớn hở. Bọn chúng mở lồng, tháo khoá tay của Khánh Phương. Cơ thể trần truồng của cô rũ xuống mềm nhũn như không đứng nổi nữa. Mỗi tên một đầu nâng cả người cô lên, đưa đến lồng của Hoành Sơn. Hoành Sơn sợ hãi mặt tái nhợt, bị trói hai tay, cơ thể thanh niên trần truồng đối diện với chính mẹ nó. Nó không dám nhìn bà, nhắm chặt hai mắt lại.
– KHỐN NẠN… TAO SẼ GIẾT MÀY…
Hằng Kiểm như một con thú điên cuồng. Hai chân vùng đạp làm cái lồng sắt run rẩy nghiêng ngả. Nếu Khánh Phương có bị đám người man di kia dày vò thân xác thì Hằng Kiểm dù đau đớn nhưng vẫn chấp nhận được. Nhưng hành động cay độc này của ông Định làm hắn phẫn nộ đến cực điểm. Khánh Phương đang trong tình trạng mất kiểm soát… Nếu Khánh Phương tỉnh lại biết mình đã làm chuyện loạn luân đó với con trai của mình. Làm sao nàng có thể chấp nhận nổi. Hằng Kiểm thà rằng nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị bắn chết ngay bây giờ còn hơn phải chứng kiến nàng khổ sở sống không bằng chết sau khi tỉnh táo lại.
– Xin… đừng… làm… như… vậy… Tôi… van… các… người…
Khánh Phương ngồi bệt trong lồng ôm kín mặt mình, thì thào nài nỉ. Nhưng trong tiếng khóc của cô vẫn mang theo hơi thở dồn dập khao khát sắp không kềm chế nổi.
– Hắc hắc… my lady…
Âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa lồng sắt mở ra… Anh Thư nhắm chặt hai mắt. Giây phút này rồi cũng tới. Nàng không sợ hãi, có chăng là kinh tởm những gã đàn ông cơ thể ngăm đen gớm ghiếc này. Anh Thư cũng không vùng vẫy để mặc những bàn tay thô ráp kia mơn trớn vuốt ve khắp cơ thể mình. Hai bầu vú căng tròn của nàng bị chúng nhào nặn thô bạo… Hai cái miệng tham lam vồ vập ngậm kín lấy hai đầu nhũ hoa của cô mà mút chùn chụt…. Hai bàn tay khác luồn vào giữa cặp đùi non của nàng, mân mê hai mép âm hộ.
– Ư…
Một gã đàn ông quỳ xuống, giở hai chân Anh Thư đặt lên vai. Đầu hắn rút vào giữa cặp đùi non mơn mởn của nàng. Miệng hắn ngậm kín lấy âm hộ nàng, cái lưỡi thèm thuồng liếm láp.
– Ư…
Anh Thư siết chặt hai bàn tay bị treo ngược, không ngăn được tiếng rên khẽ. Cặp đùi trắng ngần của nàng bị đè mở rộng sang hai bên. Hai bàn chân thon nhỏ đặt trên vai gã đàn ông co quắp lại khi cái lưỡi hắn không ngừng liếm sâu vào trong âm hộ nàng. Anh Thư căm ghét những kẻ này, nhưng một phụ nữ ở tuổi thanh xuân như nàng không thể không có chút phản ứng với những kích thích như vậy. Trong đầu Anh Thư lúc này chợt hiện lên một gương mặt hiền lành, đôi gọng kính mỏng và vầng trán cao trí tuệ… Quốc Hào. Nàng nhớ ánh mắt say mê của anh nhìn lên mình khi nửa gương mặt ngụp lặn hôn hít giữa cặp đùi non mở rộng của nàng…. Cái lưỡi nóng của anh luôn làm nàng điên đảo.
– Ưmmm…..
Anh Thư há hốc rên rỉ. Đôi môi anh đào hé mở bị bao kín bởi một cái miệng tham lam nồng nặc mùi thuốc lá. Cái lưỡi của gã đàn ông phía trên không ngừng chui sâu vào miệng nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Hai bàn tay thô ráp của gã háo hức xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng.
– Uwmmm…
Hai chân Anh Thư vô thức mở rộng, cũng không cần kềm giữ nữa. Hai tay gã đàn ông bên dưới bợ dưới cặp mông tròn trịa lơ lửng trên không của nàng, áp hạ thể mở rộng của nàng vào miệng liếm mút mê say. Anh Thư há hốc thở dốc, hai bầu ưỡn lên cho gã đàn ông phía trên vừa ngậm mút vừa xoa nắn cuồng nhiệt.
– Không… đừng….
Gã đàn ông đứng lên cũng là lúc khoái cảm bị cắt đứt. Anh Thư thản thốt nhìn hắn mở khoá quần lôi ra một cái dương vật đen nhẻm căng cứng. Nàng cố vùng vẫy nhưng hai chân bị thô bạo tách mở ra hai bên… Hắn cặp một chân nàng, chân còn lại do đồng bạn kềm giữ. Anh Thư hai mắt nhắm chặt, hai bờ môi mím lại run run cảm nhận thứ to lớn kia đang chèn cứng hai mép âm hộ nàng.
– Không…. Ưm…
Nàng há hốc kêu lên khi âm hộ bị lấp kín. Hơi thở gã đàn ông dồn dập khi hắn không ngừng nhồi nhét dương vật vào trong người nàng. Trong đầu nàng chợt hiện lên một gương mặt thanh niên đẹp trai đến choáng ngợp. Thuận Minh, ánh mắt đó, đôi môi đó, còn có thứ đàn ông mạnh mẽ của anh thật làm nàng khó quên. Anh Thư như không nhận ra âm hộ nàng đang bị thô bạo chèn cứng bởi một cái dương vật lạ lẫm. Cơ thể trần truồng của Anh Thư ưỡn cong lên, miệng há hốc rên siết… Cảm giác kinh tởm trong Anh Thư dần dần biến mất, thay thế bằng một sự ham muốn dơ bẩn nàng chưa bao giờ biết.
– “Làm… ơn… giết… tôi… đi…”
Ngay khoảnh khắc gần như lạc mất phương hướng chợt bên tai Anh Thư vang lên tiếng nghẹn ngào van xin của Khánh Phương. Một chút khoái lạc dơ bẩn vừa dâng lên lập tức rút đi như chưa bao giờ xuất hiện.
– Ah…
Gã đàn ông chợt gầm lên. Hắn rút dương vật ra khỏi người Anh Thư, xuất tinh tung toé ra nền đất. Hắn vừa lùi lại, hai chân Anh Thư lại được nâng lên….
– Ư…
Âm hộ trơn nhẵn của nàng lại đón nhận một cái dương vật khác lấp kín. Cơ thể trần truồng của nàng lại nảy tưng tưng lên từng hồi… Hơi mười gã đàn ông đi theo ông Định và hơn hai mươi tên Hải Đường bang không biết từ lúc nào đã đứng quanh cái lồng của Anh Thư. Những ánh mắt thèm thuồng háo hức nhìn hai bầu vú căng tròn nõn nà không ngừng nảy tưng tưng liên tục. Vài tên còn vô thức cho vào quần vọc vọc như chờ đợi đến lượt.
Nhưng lúc này tất cả cảm xúc của Anh Thư đã biến mất. Không sợ hãi, cũng không ham muốn. Nàng như một người ngoài cuộc với những chuyện đang xảy ra trên cơ thể mình. Ánh mắt nàng chỉ nhìn sang phía Khánh Phương, lòng tràn ngập cảm giác áy náy lo lắng…
Bên trong cái lồng không lớn dù Khánh Phương nép sát vào góc vẫn sát ngay cơ thể trần truồng của Hoành Sơn. Bờ vai trần trụi của cô không tránh được dán lên một bên đùi của nó. Cảm giác ấm áp của da thịt làm cơ thể Khánh Phương run rẩy. Ngọn lửa ham muốn rạo rực trong cơ thể cô bị hai gã đàn ông châm lên bùng cháy, bây giờ đang thiêu đốt cơ thể cô. Dù vẫn che kín mặt nhưng mùi khí tức phương cương thanh niên của chính đứa con trai cô sinh ra đang từng chút bào mòn ý chí của cô. Thứ ham muốn tội lỗi trong người cô cứ trỗi dậy mãnh liệt như những cái gai đâm sâu vào da thịt làm cô khổ sở đến cùng cực. Khánh Phương thậm chí không nhận ra những cái móng tay mình đang tự bấm vào da mặt đến bật máu… Khánh Phương ôm mặt hai bờ vai run rẩy, thì thào tuyệt vọng:
– Giết… tôi đi… làm… ơn… giết tôi đi…
– Dừng lại đi… tôi nói…
– “RENG…. RENG….”
Anh Thư không thể làm ngơ nhìn Khánh Phương lâm vào con đường loạn luân tội lỗi. Nàng biết một người phụ nữ như Khánh Phương sẽ không sống được sau khi chuyện dơ bẩn đó xảy ra lại trước mắt bao nhiêu người. Nhưng khi Anh Thư vừa lên tiếng thì cùng lúc có tiếng điện thoại reng vang át đi tiếng của nàng.
“Reng….”
Lão Tư phê nhấc máy, vừa nghe được vài giây thì mặt liền biến sắc. Tắt điện thoại hô lớn:
– DỌN DẸP NGAY… MƯỜI PHÚT NỮA CẢNH SÁT TỚI…
– Vâng…
Đám người Hải Đường bang nghe lệnh đều chạy cuống lên. Chỉ có đám người đi theo ông Định là không quan tâm vẫn vây quanh cái lồng nhìn tên đồng bạn đang tận hưởng khoái lạc trên người Anh Thư… Hắn chợt buông hai chân Anh Thư xuống, dương vật căng cứng bật tung ra khỏi người nàng. Từng dòng tinh dịch trắng tuôn xối xả lên cơ thể nàng…
– Đủ rồi…
Giọng nói của ông Định lạnh lùng vang lên. Tên thứ ba vừa háo hức mở khoá quần liền tiu nghỉu cùng đồng bạn trở về đứng quanh ông Định.
– Là ai dẫn đội ?! – Ông Định nét mặt âm trầm hỏi lão Tư phê.
– Là Đại tá Hiển… Đội Đặc nhiệm cùng hành động với Tổ điều tra đặc biệt…
– Hừ… Món nợ này cũng nên thanh toán rồi. – Ông Định hừ lạnh.
Ông ngoắc tay gọi một gã đàn ông cao lớn phía sau. Nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, tay chỉ lên dàn đèn trên trần. Gã đàn ông gật đầu, lập tức cùng những người khác bày trận. Họ hạ dàn đèn cao áp trên trần xuống, gắn những thỏi TNT lên.
– Ông gọi cho Trung tá Bình – Tổ Điều tra Đặc biệt nói… Đèn trên trần có TNT hẹn giờ… Và tôi không muốn có kẻ sống sót. – Ông Định nói với Tư phê.
– Nhưng…
Tư phê mặt hơi nhăn, khó xử. Hải Đường bang chẳng qua là mua tin của một tên cảnh sát quèn trong Tổ Điều tra Đặc biệt mà thôi. Ông làm sao có thể gọi thẳng cho người lĩnh đội của người ta được ?!
– Cứ nói tên tôi. Hắn sẽ hiểu. – Ông Định như hiểu lão khó xử, nói.
– Vâng.
Hải Đường đến bên cạnh ông Định. Không hiểu sao từ lúc biết thân phận phía sau tấm vải che mặt của ông ta, Hải Đường cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Nàng mấp máy môi mấy lần, rồi hạ giọng hỏi:
– Còn bốn người này… Xử lý sao ạ ? Tôi nghĩ họ không biết thứ chúng ta cần đâu.
Ông Định cũng không quay lại, thở dài gật đầu, trầm giọng nói:
– Nhưng… hôm nay ta đã nói quá nhiều… Những kẻ này không giữ lại được…
Tên đàn ông bên cạnh ông lập tức rút súng… Anh Thư, Hằng Kiểm, Hoành Sơn đều biến sắc. Chỉ có Khánh Phương là che kín mặt cả cơ thể trần truồng run rẩy chỉ mong được chết ngay lập tức.
– Hay là… – Hải Đường nét mặt hơi nhăn nhó ấp úng. – Cảnh sát đã gần tới. Chúng ta không có thời gian dọn dẹp nơi này nữa. Bỏ họ lên xe tải mang theo đi.
Ông Định nhíu mày thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu.
Bảy phút sau, đoàn xe nối đuôi nhau rời đi để lại gian nhà kho trống rỗng với bốn cái lồng sắt trống rỗng và một cái sofa trơ trọi.
Bên trong thùng xe của chiếc xe tải 5 tấn cuối đoàn xe, tiếng rên rỉ ngắt quãng khổ sở của Khánh Phương vang lên không ngừng.
– Nhanh lên… Anh ơi… uwmm….
Bên trong hai thùng gỗ khá lớn, bốn người toàn thân trần truồng, một tay bị khoá bằng còng số tám. Những cái còng của họ lại khoá vào một thanh sắt hàn cứng với vách bên trong cùng của thùng xe. Hải Đường khi áp giải bốn người lên xe như cố ý giúp đỡ… Cô ta khoá tay Khánh Phương và Hằng Kiểm một bên, Anh Thư và Hoành Sơn một bên.
Khánh Phương lúc lên xe đã ở trạng thái vô cùng bất ổn… Cơn ham muốn tình dục như thiêu đốt cả linh hồn của cô. Hoành Sơn chỉ có thể úp mặt lên bờ vai của Anh Thư để không phải nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhưng ngược lại Anh Thư lại không may mắn có chỗ che giấu ánh mắt của mình.
– Uwmmm….. Ôi… em sướng quá…
Trước mặt nàng là cảnh tượng hoang đàng đến đến cực điểm. Khánh Phương cơ thể trần truồng tuyệt đẹp, tay bấu chặt vào thanh sắt, bờ mông cong vểnh đón nhận từng cú thúc sâu của Hằng Kiểm. Anh Thư hai gò má đỏ ửng nhắm chặt hai mắt.
– Uwmm…… ôi… nhanh lên anh….
Nhưng không hiểu sao cảnh tượng hoang lạc của Khánh Phương và Hằng Kiểm cứ hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng. Anh Thư như đang chứng kiến từng múi cơ trên thân thể của Hằng Kiểm không ngừng nổi cộm dịch chuyển khi hắn liên tục thúc dương vật vào âm hộ của Khánh Phương. Anh Thư thấy mặt mình nóng lên một cách bất thường. Nhiều năm sống ở nước ngoài, Anh Thư dù không sống buông thả, nhưng vẫn từng ngủ với không ít đàn ông. Nhu cầu của nàng về chuyện đó cũng rất bình thường như những người phụ nữ khác. Nhưng giây phút này cơ thể nàng đang nhộn nhạo khó kềm nén… Anh Thư còn nghĩ do dư âm của hai gã đàn ông kia còn sót lại trong cơ thể mình. Nàng cũng không biết rằng do thùng xe quá chật hẹp, hơi thở của Khánh Phương đang dần tác động đến nàng.
Bất chợt sau bờ mông của Anh Thư có gì đó nóng hôi hổi cứng ngắc chạm vào. Anh Thư cúi gằm gương mặt đỏ ửng gay gắt… Nàng biết đó là thứ gì của Hoành Sơn. Có thể do xe rung lắc, hắn vô ý để nó chạm vào người nàng. Nhưng không có sự vô ý nào lại liên tục lặp lại như vậy… Và thứ đó của Hoành Sơn cũng đang cứng lên nhanh chóng. Anh Thư cúi gằm gương mặt xinh đẹp đỏ ửng mím chặt bờ môi đỏ mọng chỉ bám chặt tay vào thành xe, để mặc vật kia càng lúc càng tiến sâu vào khe mông nàng.
Cả chiếc xe tràn ngập tiếng thở hổn hển dồn dập của Khánh Phương và Hằng Kiểm. Hai người phía bên này cơ thể cũng nóng ran, đứng mỗi lúc một sát vào nhau.
Nghe hơi thở dồn dập nóng hầm hập của Hoành Sơn phả lên lưng, cả cơ thể Anh Thư run rẩy. Rồi bàn tay ấm áp của nó đặt lên bờ eo nhỏ của nàng, bấu chặt… Bên dưới một cảm giác ấm nóng cứng cáp từng chút chèn vào hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng…
– Sơn… Em… – Anh Thư mặt đỏ ửng hơi quay lại.
– Chị… cho em… một lần thôi… – Hơi thở Hoành Sơn dồn dập áp sát vào gò má mịn màng của nàng.
– Ư….
Bàn tay không bị còng của Hoành Sơn từ bờ eo nhỏ nhẹ nhàng vòng lên trên đặt lên bầu vú căng tròn của Anh Thư mà xoa nắn mân mê. Anh Thư không hiểu tại sao mình ngăn cản, ngực nàng vô thức ưỡn lên dâng trọn vào bàn tay ấm áp của nó. Lưng nàng lại hơi cong xuống để bờ mông tròn trịa cong vểnh dí sát vào hạ thể của Hoành Sơn. Hai mép âm hộ ướt đẫm nhoè nhoẹt của Anh Thư cảm nhận được hơi nóng hầm hập và sự cứng rắn áp sát… ép căng ra… từ từ tiến sâu vào trong.
– Ưm….
Hoành Sơn lúc này mặt đỏ ửng phấn khích nhìn dương vật mình đi hết trọn vẹn vào trong âm hộ Anh Thư. Dù biết giữa nó và chị có mối quan hệ cùng cha, nhưng cảm giác tội lỗi đó so với nhan sắc tuyệt đẹp của chị thật nhỏ bé không đáng kể. Nó từ nhỏ không có chị, cũng chưa bao giờ gặp Anh Thư cho đến hơn hai tuần trước. Huỳnh Sơn dù gọi Anh Thư là chị, chủ yếu là do mẹ nó ép buộc. Nhưng thâm tâm nó vẫn che giấu một sự thèm muốn đối với Anh Thư. Ngoài Hạ Vi và Nhật Vi, nàng là cô gái đẹp nhất Huỳnh Sơn từng gặp gỡ.
– Ah… ôi…
– Uwmmm…. Ôi…
Huỳnh Sơn hít hà, hạ thể thúc đẩy liên tục. Ánh mắt nó say mê nhìn bờ lưng trắng nõn mịn màng, bờ eo thon nhỏ và cặp mông tròn trịa cong vểnh không ngừng nảy tưng tưng khi hạ thể nó dập vào. Khi nảy, lúc Anh Thư bị những gã đàn ông kia cưỡng bức, Hoành Sơn ghen tức đến phát điên lên được. Nhưng lúc đó, thân thể trần truồng của mẹ nó ngay trước mắt, Hoành Sơn thậm chí không dám mở mắt, hít thở sâu một chút cũng không dám. Nhưng giờ đây nó cảm thấy vô cùng sung sướng nhìn dương vật căng cứng của mình không ngừng ép căng ra vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của chị Anh Thư.
Anh Thư chợt nhỏm người dậy. Nàng xoay người gương mặt đỏ ửng tuyệt đẹp đối diện với Hoành Sơn. Trước ánh mắt háo hức ngỡ ngàng của nó. Anh Thư cắn môi gác một chân lên thanh sắt, phần âm hộ thầm kín mở rộng phơi bày trước ánh mắt nó.
– Nhìn cái gì… Lại đây…
Anh Thư mặt đỏ ửng gắt lên, tay nắm lấy dương vật cứng như sắt đá của Hoành Sơn kéo lại. Nàng cắn môi thở hổn hển đưa dương vật hắn vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của mình. Hoành Sơn vòng một tay qua bờ eo nhỏ của Anh Thư, thúc mạnh.
– Uwmmmm… ôi…
– Ahhh… sướng quá…
Hoành Sơn thở hổn hển, một tay vòng đỡ dưới bờ mông tròn trịa của Anh Thư, hai chân hơi trùng xuống hạ thể thúc nhanh liên tục. Miệng nó khao khát tìm đến đôi môi mềm mại của Anh Thư, lưỡi hai người cuốn vào nhau cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi nhỏ của Anh Thư thơm ngát còn vương ít mùi thuốc lá của gã đàn ông trước. Không hiểu sao Hoành Sơn lại không thấy kinh tởm mà còn kích thích hơn.
– Uwmmm…. Ôi… Sơn ơi…
Hoành Sơn ép cả cơ thể trần truồng của Anh Thư lên vách thùng xe. Hai chân nàng co quắp quanh eo lưng nó, hạ thể mở rộng đón nhận dương vật nó mạnh mẽ thúc ngược lên trên…
– Uwmmmm…. Ôi….
– Ahhhhh…
Anh Thư há hốc rên siết. Âm hộ nàng tuôn trào như nước lũ, cùng đón nhận một luồng tinh dịch nóng hầm hập mãnh liệt phóng xuất ồ ạt của Hoành Sơn. Môi lưỡi hai người cuốn vào nhau say mê cuồng nhiệt.
– Ahhh…
Dưới ánh nắng trời ban trưa thùng xe hừng hực nóng. Bốn cơ thể trần truồng cuồng nhiệt quấn chặt vào nhau rên rỉ khoái lạc như không cần biết đến ngày mai.
————-++++++++————–