Hoán Mệnh - Chương 72: Ngày định mệnh (1)
Trên ban công căn hộ Penthouse, Minh vừa đi chậm chậm vừa nghe điện thoại.
– “Sau ba ngày rà soát đúng là chúng ta đã tìm được manh mối…” – Giọng nói của chú Hiển ra vẻ hứng khởi. – “Người đến ngân hàng giao dịch là một lão già… Lão ta dùng quyền uỷ thác mang tên Minh Như để thực hiện giao dịch mua một chiếc xe tải năm tấn… Xem lại video của ngân hàng, so sánh với tư liệu hình ảnh mà chúng ta có… hơn 80% lão đúng là Tư Phê.”
Một tuần trôi qua. Chuyện cái thẻ nhớ bị huỷ cũng làm Minh nhẹ nhõm đi nhiều. Anh không phải giải thích với chú Hiển về trò đùa suýt gây đại hoạ của mình. Minh lại lấy cớ Hồng Bang hiện nay vừa áp dụng một hệ thống lưu lại lịch sử sao chép, nên tạm thời anh không thể vọng động. Đây cũng là sự thật.
Bên cạnh đó Minh cũng không hoàn toàn ngồi yên không làm gì. Mỗi ngày anh đều lên phòng máy, dùng điện thoại của mình chụp lại từng trang dữ liệu và lưu vào một folder ẩn có mật mã. Mỗi đêm về nhà Minh lại lấy ra xem và chọn lọc… Minh muốn tìm điều mà ông Trịnh không tiếc tính mạng, sự nghiệp của mình để che giấu. Anh bắt đầu phát hiện một số tài khoản thuộc vợ hoặc con của lãnh đạo cấp cao không những của cảnh sát, mà còn cả phía chính phủ. Nhưng chỉ là vài người ở vị trí dẫn đầu có thông tin vợ con họ trên internet, Minh mới có thể xác định mối quan hệ. Đó chỉ là đánh giá chủ quan sơ bộ… Minh tin nếu mình giao toàn bộ cho chú Hiển, với kho dữ liệu của cảnh sát, ông sẽ hốt một mẻ lưới không thoát kẻ nào.
Và tình cờ Minh phát hiện một tài khoản có khối lượng giao dịch rất lớn và đã kéo dài từ hơn năm năm trước. Tài khoản đó mang tên Võ Thị Minh Như mở tại Ngân hàng SSB…
Lần này bay về Anh quốc, Nhật Vi đã gọi điện về báo cho Minh hai tin tức cực kỳ quan trọng. Hơn hai năm trước Hải Đường vốn học ở trường khác vì mục đích đeo đuổi Nhật Vi đã chuyển trường đến. Cô ta lại được xếp vào ở chung phòng ký túc xá với một cô gái tên Sila. Hai người dường như có mối quan hệ trên tình bạn… Hai người cùng Hoàng Minh trong thời gian hắn ở đây một năm đã tạo thành một bộ ba ăn ý luôn xuất hiện cùng nhau. Sila bất ngờ biệt tăm gần hai tuần trước, để lại trong phòng rất nhiều đồ đạc…. Trong đó có một cái passport quá hạn sử dụng có hình của Hải Đường lại mang tên Võ Thị Minh Như.
Minh đã gửi số tài khoản này cho chú Hiển và đề xuất ông cho người lục soát lịch sử giao dịch gần đây nhất của nó… Từ đó dùng camera giám sát của ngân hàng để xác định tung tích Hải Đường bang. Minh đã đoán đúng.
– “Ba ngày qua, chúng ta đã rà soát các hệ thống camera đường phố lùng theo tung tích của lão. Lão rất tự tin, vì đã ẩn giấu thân phận hơn một năm nay…” – Giọng chú Hiển vui vẻ nói.
– “Không ai ngờ rằng một trùm ma tuý tài sản trên nghìn tỷ lại trở thành một thầy giáo già về hưu, không con không gia đình… Nhận việc trông nom một cái kho hàng cũ ở Q.8… Ta nghi ngờ cái kho này đang cất giấu số TNT còn lại của Hải Đường bang…”
– Chú… bao giờ chú định hành động? – Minh hỏi.
– “À… ta chưa nói với cháu nhỉ ?” – Chú Hiển nói giọng vừa đùa vừa thật. – “Ta đang trên xe đến nơi đó đây…”
– Hả ?! Chú nên cẩn thận… Bọn chúng… – Minh lo lắng nói.
– “Ta biết… Cùng một cái hố không thể té hai lần được… Lần này không có đám quân đội can dự vào phá rối… Tổ đặc nhiệm được hỗ trợ bởi tổ điều tra đặc biệt thành phố. Người nhà cả… sẽ phối hợp tốt hơn…”
Minh hơi nhíu mày. Không hiểu sao lòng anh cảm thấy có chút bất an… Anh cũng không biết nó xuất phát từ đâu. Minh hít sâu một hơi, gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nói:
– Hải Đường có một cô bạn gái người Thái, tên là Sila… Cháu nghi ngờ việc Hải Đường bang hợp tác với Singhavong có liên quan với cô ta… Hai tuần trước Sila có khả năng đã nhập cảnh nước ta qua một chuyến bay từ Anh quốc…
– “Cháu có hình ảnh của cô gái đó không ? Cái tên này có lẽ không giúp ít được gì !” – Chú Hiển giọng nghiêm trọng nói.
– Để cháu hỏi Nhật Vi. Có thể trong nhật ký trường có lưu lại…
– “Vậy được rồi. Có gì báo cho ta…”
Minh tắt điện thoại, tay theo thói quen xoá đi lịch sử cuộc gọi, rồi đút điện thoại vào túi quần. Anh thoáng phân vân về lão già chưa bao giờ gặp mặt kia. Minh cũng không kể với chú Hiển về việc mình đã đột nhập một cứ điểm của Hải Đường bang hơn hai tuần trước. Kể đến chuyện đó sẽ khó loại bỏ thông tin về tung tích cũng như tình trạng Hoàng Minh đang hôn mê được ông Khánh che giấu.
“Tin tin…”
Trong nhà vang lên tiếng chuông hệ thống intercom của toà nhà. Minh vội từ ban công bước vào. Nhìn màn hình nhỏ gắn trên tường, anh nhếch mép cười, bấm nút:
– Cái gì đây ?!…
– “Đại ca… Mở cửa gấp…”
Ba phút sau, Tài lên tới căn hộ Penthouse của Minh. Vừa vào cửa, nó khệ nệ đặt xuống một thùng đồ điện tử còn có đồ nghề nặng trĩu.
– Mày đang làm gì ?! – Minh ngơ ngác hỏi.
– Hôm nay Đao thần tập luyện cho Huyết Thủ… Tổng bộ chật cứng em không có chỗ làm việc… Haizz…. – Tài thở hổn hển lau trán rịt ướt mồ hôi. – Em biết hai chị dâu đang ở nhà Bang chủ ah… Hì hì…
Hôm qua Hạ Vi và Ngọc Nga sang nhà chú Long thăm bà Ý Lan, rồi ở lại bên đó một hôm. Không để Minh kịp nói gì, Tài lại móc trong ba lô ra một bộ quần áo đen, dúi vào tay anh:
– Đại ca mặc thử cái này lên… Có thứ hay lắm…
– Để làm gì ?! – Minh nhìn cái logo Huyết vệ trên ngực áo, nhăn mặt hỏi.
– Nhanh đi… Hay lắm mà… – Tài khăng khăng đẩy Minh vào phòng.
Hai phút sau,
Tài hứng thú bừng bừng cầm trên tay một thiết bị chuyên dụng nhìn qua như một cái điện thoại loại to. Nó quét lên cái logo tên Huyết vệ trên ngực trái của bộ áo liền quần Minh đang mặc.
“Bíp…” – Một âm thanh điện tử nhỏ kêu lên.
– Đây… Đại ca xem…
Tài đưa màn hình cho Minh xem. Trên màn hình là một khung thông tin có hình ảnh khuôn mặt của Minh, tên họ, chức vụ, bên dưới còn một chấm đỏ nhấp nháy trên ô trống chiếm nửa diện tích màn hình.
– Đây là bản đồ vị trí của Đại ca, nhưng em chưa load cái sơ đồ của Khách sạn Grand Palace vào nên còn trống như vậy ! – Tài giải thích.
– Tức là thiết bị này vừa có thể xác minh thân phận, vừa có thể giám sát vị trí của người Hồng Bang ?! – Minh hỏi.
– Phải. Nhưng không chỉ như vậy…
Tài đưa tay kéo vạt áo bên ngực trái của Minh, lật ra ngoài cho anh xem. Mặt trong của cái Logo có một miếng lót nhựa, Tài cậy ra thì bên trong là một con chip nhỏ như đồng xu, có dùng một viên pin đồng hồ nhỏ… Nó còn nối với một sợi dây điện thật mảnh lòng thòng một miếng dán hình tròn…
– Thứ này là miếng cảm biến để dán lên vị trí trái tim. Nếu tim của Đại ca ngừng đập, cái chấm trên màn hình sẽ vẫn sáng nhưng biến thành màu đỏ… như bây giờ Đại ca không dán nó lên ngực vậy. Còn trạng thái bình thường nó là màu xanh.
– Loại này không truyền âm thanh đi được à ?
– Không. Đại ca tham lam quá… Một thiết bị nhỏ như vậy mà có tận 3 công dụng, xác nhận thân phận, định vị và còn theo dõi được người của ta có bị kẻ địch âm thầm ám toán hay không. Mà chính vì nó chỉ đơn giản như vậy nên khoảng cách truyền tín hiệu rất xa…
Thấy Minh cầm cái máy xem đi xem lại, gật gù, Tài đắc ý nhe răng cười:
– Có phải rất lợi hại không ? Em phải nhờ người lái xe lên tận chợ trời biên giới Trung Quốc mua rồi chuyển máy bay về đấy.
– Ừ… Tốt lắm. Mà tổng cộng mua được bao nhiêu cái chip gắn áo và bao nhiêu cái máy như cái này ? – Minh hỏi.
– Chip thì bao la. Em đã mua đồ về chế theo mẫu đã làm hơn hai trăm cái… Còn máy thì tìm được có bốn cái thôi…
– Vậy đủ rồi… Tốt lắm. Tranh thủ thời gian cho kịp đấy.
– Vâng, Đại ca yên tâm. Chừng ba tiếng nữa là xong. Sáng sớm mai phát cho mọi người cài vào áo… hắc hắc…
Cả tuần qua Minh bận rộn tối mặt tối mũi. Đại tá Bùi Minh Hiển – Đội trưởng Đội Đặc nhiệm thành phố đã chính thức mở lời với ông Long, nhờ Hồng Bang hỗ trợ công tác an ninh của Diễn đàn Thương mại Quốc tế với mức thù lao không thấp. Chú Long ban đầu rất ngạc nhiên, cũng chưa nhận lời ngay.
Ông triệu tập một cuộc họp có mặt Minh, tứ tướng và Đao Thần. Mọi người đều nhìn nhận ý kiến của ông và Minh là đúng. Huyết vệ hoạt động vài tháng đã có phản hồi tích cực từ quần chúng. Các địa điểm kinh doanh của Hồng Bang được mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt vui vẻ thân thiện hơn.
Nhất là nhìn vào tấm gương của Hải Đường bang, Hồng Bang không thể duy trì mãi trạng thái như hiện nay được. Một ngày Hồng Bang cũng sẽ đi vào vết xe đổ của họ. Dù sao mục đích cuối cùng của Hồng Bang đơn giản chỉ là duy trì bang hội và kiếm tiền. Kiếm tiền trong tối hay ngoài sáng có thể thay đổi linh hoạt theo thời thế.
Và kết luận cuối cùng… Ông Long đã nhận lời mời của Đại tá Hiển, chi phí cũng từ chối không thu một đồng. Hồng Bang chính thức trở thành đơn vị quản lý công tác an ninh của Diễn đàn Thương mại Quốc tế diễn ra 03 ngày từ 27/9 đến hết 29/9 tại Khách sạn Grand Palace. Bang chủ Hồng Bang cũng giao cho Thuận Minh làm Tổng chỉ huy lần nhiệm vụ này, toàn quyền điều động nhân lực, tài lực toàn bang.
Nhìn đồng hồ trên tay, Minh chợt giật thót. Vội vàng chộp lấy quai da đeo khẩu súng đeo vào, lại lấy cái áo khoác mặc lên, anh lao nhanh ra cửa.
– Đi đâu vội vậy Đại ca ? Trả quần áo cho em chứ ?! – Tài gọi với theo.
– Muộn rồi… Ở nhà không được bày bừa lung tung đâu đấy…
– Ây da Đại ca…
Chiếc BMW lao nhanh trên đường. Minh có chút nôn nóng nhìn đồng hồ, lại đẩy thêm chân ga. Hôm nay là ngày hẹn đưa Ngọc Nga đi khám thai, lại là ngày bác sĩ phỏng đoán giới tính em bé. Cả đêm hôm qua Hạ Vi cứ lải nhải qua điện thoại với Minh. Nàng nôn nóng biết em bé là trai hay gái, để còn mua sắm quần áo, tả lót đúng màu. Còn dặn đi dặn lại Minh không được trễ giờ…
—————-+++++++—————
14h35, đường Phạm Thế Hiển, Quận 8,
– “Alpha báo cáo đã vào vị trí… Over”
– “Beta báo cáo đã vào vị trí… Over”
Ông Hiển siết chặt bộ đàm, hít sâu một hơi, bấm nút, hô lớn:
– HÀNH ĐỘNG…
Dẫn đầu là một đội năm người mặc giáp chống bom mìn dắt theo năm con chó béc giê… Phía sau là hai nhóm người mặc trang phục đen toàn thân súng AK chĩa xuống đất đồng loạt áp sát vào vách tường nhà kho.
“RẦM…”
Cửa nhà kho bật tung ra… Một con robot chạy bằng đai xích điều khiển từ xa tiến vào trước. Từ trong thùng xe điều khiển một người đeo mũ FPV trùm qua mắt quan sát quan cảnh bên trong nhà kho, miệng không ngừng báo cáo:
– Chưa thấy xuất hiện người… Không có tín hiệu thu phát sóng…
– “Thả chó…” – Ông Hiển ngồi bên cạnh ra lệnh qua bộ đàm.
Ngoài nhà kho lập tức năm người mặc giáp dắt năm con chó đến trước cửa, tháo dây. Năm con béc giê đã được huấn luyện đánh mùi thuốc nổ lập tức lao thẳng vào trong nhà kho lùng sục khắp nơi. Mọi người đều nín thở chờ đợi, từng giây trôi qua thật nặng nề… Đối với cảnh sát nghiệp vụ, những chú chó này không khác gì đồng bạn thân thiết của mình.
– “Không có phát hiện… Over”
Ông Hiển nghe tiếng báo cáo trên bộ đàm thoáng nhíu mày. Không lẽ thông tin đã sai lầm sao ? Hay thông tin đã bị tiết lộ ? Không thể nào… Ông mím môi, bấm nút bộ đàm hô lớn:
– TIẾN VÀO…
Đội Alpha bốn mươi người của Tổ Đặc nhiệm dẫn đầu đồng loạt tiến vào nhà kho. Báng súng tì chặt vào vai, họng súng chĩa thẳng phía trước… Đội hình lần lượt tản ra các hướng cùng tiến sâu vào trong.
Ông Hiển bước chen qua đội Beta của Tổ điều tra đặc biệt đi vào trong. Ánh mắt ông đảo quanh nhà kho thoáng nhíu mày. Nơi này gần như trống rỗng… Ánh mắt ông dừng lại ở một cái ghế sofa cũ nát và bốn cái lồng sắt hình chữ nhật như dùng để nhốt người. Ông bước đến gần, trên sàn xi măng có nhiều vết máu, có chỗ còn đóng thành vũng. Chưa có dấu hiệu đông kết, tức là người ở đây rời đi chưa lâu. Xung quanh bốn cái lồng còn có vệt cháy sém và sáp nến vung vãi khắp nơi. Nơi này như là hiện trường một vụ tra tấn người… Ông lại đảo mắt nhìn quanh, ngoài những thứ trước mắt ông, nơi này không chứa bất cứ thứ gì khác. Đây là chuyện gì đã xảy ra… Thông tin bị tiết lộ sao ?!
– Báo cáo không tìm thấy đối tượng hay thi thể nào…
– Báo cáo không tìm thấy chất gây nổ…
– Báo cáo…
Đội Alpha tụ họp trở về liên tục báo cáo làm hàng lông mày của ông Hiển nhăn tít lại.
“CẨN THẬN…” – Đột nhiên một tiếng hô lớn.
Ông Hiển chưa kịp quay lại thì một người đã nhào đến đẩy mạnh vào người ông. Ông ngã nhào ra đất… chỉ kịp nhìn thấy dàn đèn trên trần nhà đồng loạt rơi xuống.
“ẦM… ẦM… ẦM…”
Theo sau đó là một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. “Thuốc nổ chứa trên chụp đèn”… Đó là suy nghĩ duy nhất kịp loé lên trong đầu ông Hiển. Cả người ông bị hất tung lên… Cả Tổ đặc nhiệm bốn mươi người bị vây kín trong trận bom rơi từ trên trần nhà. Bốn mươi sinh mạng bị nhấn chìm trong khói lửa như một con thuyền nhỏ giữa bão tố giữa đại dương.
Những tiếng nổ chấm dứt để lại trong không gian mùi hoả dược khét lẹt. Mái che căn nhà kho bị đổ sụp một mảnh. Ánh sáng chiều chiếu xuống xuyên qua lớp khói bụi mù mịt lộ ra vô số thi thể tan nát không còn hình dạng con người… Những ngọn lửa rừng rực cháy toát ra mùi thịt khét làm người ta muốn nôn mửa.
Bốn người đàn ông mặc trang phục đen của đội Beta chậm rãi đi quanh quan sát những thi thể không còn nguyên vẹn trên mặt đất. Nét mặt họ không mang chút khẩn trương, hoàn toàn vô cảm như những thi thể này không phải là đồng bạn của mình. Có tiếng rên rỉ đau đớn phát ra… Lập tức một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh kẻ sống sót, dùng một cái khăn ướt bịt kín mũi miệng cho hắn chết đi.
Tiếng giày xào xạo trên nền xi măng đầy đất cát không ngừng rảo quanh, gã đàn ông rút súng nhắm vào thi thể bê bết máu của ông Hiển. Gương mặt ông cháy đen, áo giáp rách nát đến hai chân cũng chỉ còn lại hai mẩu thịt nát vụn. Đại tá Bùi Minh Hiển, người đàn ông thép của ngành cảnh sát đến chết thân thể cũng không trọn vẹn. Gã ngắm họng súng vào đầu ông, ngón tay ghì vào cò súng… Chợt chép miệng, buông súng xuống thở dài, quay người đi.
– “Nhiệm vụ hoàn thành… Không có người sống sót.”
Đám người kia rời khỏi nhà kho, xa xa bên ngoài vang lên tiếng hoảng hốt gọi cứu viện… Thi thể ông Hiển bên trong này chợt cử động thật nhỏ. Hai hàng lông mày cháy xém của ông nhúc nhích rồi nhăn chặt lại. Trời đất quay cuồng, cơ thể đau như bị xé ra thành từng mảnh, hai chân cũng không có cảm giác… Mí mắt ông Hiển thoáng cử động nhìn sang thi thể bên cạnh mình. Mũ trùm mặt cháy đen lộ ra nửa khuôn mặt cương nghị của Tín. Nhìn hai mí mắt nhắm chặt của Tín mà lòng ông Hiển như bị xé thành trăm mảnh. Vừa rồi không phải người thanh niên này dùng cơ thể mình che chắn cho ông, thì ông đã chết.
Ông Hiển nhắm chặt hai mắt, nuốt nước mắt vào trong lòng. Ông chậm chạp đưa bàn tay cháy đen chỉ còn ba ngón lành lặn lên túi áo. Rút ra cái điện thoại… Ông khó nhọc nhắn đi một cái tin gửi đi, rồi đầu óc chìm vào bóng tối.
————-++++++++++————-
14h45, biệt thự của ông Long,
Vừa đổ xe trước sân nhà chú Long, Minh liền hối hả chạy vào nhà. Hai người bảo vệ thấy anh vội vã liền cười nói:
– Anh Minh, cô chủ thấy anh chưa tới, lại gọi anh không được… nên đã cùng Bà chủ đưa cô Nga đi bằng xe của chú Long rồi.
Minh ngạc nhiên tay sờ vào túi quần, mới phát hiện ra điện thoại mình đã để trong chiếc quần ở nhà. Anh thở dài, hôm nay là ngày siêu âm giới tính em bé ah. Hạ Vi này còn nôn nóng hơn cả mẹ ruột cha ruột của nó. Ba người Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan đi xe chú Long, Minh cũng không lo lắng. Anh Phước tài xế riêng của Bang Chủ tính tình rất cẩn thận, thân thủ lại không kém nên an toàn của ba người không phải vấn đề.
– Vậy được rồi. – Minh gật đầu. – Mà sao hai người lại đứng đây ?
Hai người này là Huyết thủ luôn thủ vệ trước cửa phòng làm việc của ông Long. Trong nhà còn một đội hơn mười người nữa thường canh gác trước cổng và dãy nhà sau.
– À. Bang chủ đang bàn chuyện quan trọng với chú Quy… Nên Đằng chột bảo chúng tôi đứng ngoài này.
– À. Ra vậy.
Minh bước vào phòng khách, liền thấy Đằng chột đứng trước cửa phòng làm việc của chú Long. Anh bước tới vui vẻ cười nói:
– Chú Quy đang bàn việc với Bang chủ à ?!
– Ừ… Phải. – Đằng chột gật đầu, ánh mắt nhìn Minh hơi kì lạ như đang đề phòng.
Vẻ bất thường trên gương mặt Đằng chột làm sao thoát được ánh mắt của Minh. Anh chợt nghĩ đến cái tài khoản của Hải Đường… Minh tôn trọng chú Quy, ngoài lý do ông là Quy tướng, còn vì anh xem Đằng chột là huynh đệ của mình. Minh không muốn làm kẻ mách lẻo sau lưng ông ấy. Sẵn cơ hội hôm nay có mặt chú Quy ở đây, Minh muốn làm rõ một chút về vấn đề này… Cá nhân Minh chỉ nghĩ đơn thuần là chú Quy ham lợi riêng nên âm thầm nhận rửa tiền bẩn của Hải Đường bang. Việc này không nhỏ cũng không quá lớn, có thể giải quyết một cách ổn thoả trong nội bộ.
– Này…
Minh định giơ tay gõ cửa thì bất ngờ Đằng chột bước chặn ngang.
– Có chuyện gì sao ? – Minh ngạc nhiên hỏi.
– À không… không có gì. – Đằng chột mím môi cúi đầu lùi lại, hắn thật sự không có tư cách ngăn cản Minh.
– “Cộc cộc”
Minh vỗ vai Đằng chột, rồi gõ cửa.
“Vào đi…” – Giọng chú Long vang lên bên trong.
Minh đẩy cửa bước vào, Đằng chột cũng đi sát sau lưng làm anh hơi ngạc nhiên. Hắn đóng cửa lại phía sau hai người.
– Lại đây ngồi đi…
Minh gật đầu bước lại ngồi xuống cái ghế đối diện chú Quy, phía trước bàn làm việc của chú Long. Anh thấy vẻ mặt chú Quy có chút gượng gạo, tay đút trong túi quần. Đằng chột không có tư cách ngồi, hắn lại như vô tình đứng sau lưng Minh. Bầu không khí này có chút bất thường…
– Ta và chú Quy mới nói công việc chuẩn bị bên Khách sạn Grand Palace… Sẵn đây cậu nói qua tình hình luôn đi. – Chú Long nói.
– Vâng. Con đã cùng Đao Thần, Huyết Phục Đao và Thanh sùi khảo sát từ tuần trước. Lập sơ đồ bố trí các vị trí bảo vệ… Từ hầm để xe, cổng kiểm tra an ninh, lối ra vào, 6 cổng thoát hiểm. Bên Đại tá Hiển cũng hỗ trợ bốn cổng dò kim loại sẽ lắp đặt vào đêm hôm nay… còn đội tuần tra chó đánh mùi thuốc nổ sẽ có mặt lúc 6h00 sáng mai.
Minh nói không ngừng, ánh mắt vài lần nhìn qua ông Quy, anh nói tiếp:
– Phía Hồng Bang hiện đã có gần 100 anh em bảo vệ xung quanh khách sạn và các tầng lầu có khách VIP sử dụng. Dự kiến 6h00 sáng mai tập trung 150 Huyết thủ, 50 anh em nội đường bảo vệ các cửa kiểm soát, thang máy và khu vực bên trong phòng Hội nghị. Ngoài ra, chúng ta đang chờ bên ông Hiển xin ý kiến lãnh đạo, mỗi yếu nhân tham dự trong thẻ đeo khách mời sẽ có một thiết bị định vị… Phòng Hội nghị có sức chứa 1200 người quá rộng, chúng ta không thể tập trung bảo vệ các yếu nhân nếu chỉ phân biệt bằng loại bảng tên thông thường.
– Tốt… – Ông Long cười có chút nhẹ nhõm.
Minh chợt nhìn sang ông Quy, giọng nhẹ nhàng nói:
– Chú Quy, cháu mấy ngày nay có tìm hiểu qua danh sách khách hàng của Quy đường… Trong đó có một cái tên cháu thấy khá quen… Sẵn đây cháu muốn hỏi chú…
– Tên gì ? – Ông Quy nhíu mày hỏi.
– Võ Thị Minh Như…
“Phanh…”
Minh vừa dứt lời ông Quy như chạm phải vảy ngược liền bật dậy. Nhưng Minh đã sớm chuẩn bị… Anh nhanh như chớp đẩy cái ghế đang ngồi trượt ra sau, lưng ép chặt Đằng chột vào tường, cánh tay vừa rút súng của hắn kẹt cứng không giở lên được… Cùng lúc đó khẩu Glock 17 trong tay Minh đã chĩa thẳng vào ông Quy phía đối diện.
Ông Quy mím môi, mí mắt giật giật nhìn họng súng của Minh… Khẩu Desert Eagle trong tay ông giơ lên nửa chừng, đành bỏ xuống.
– CÓ CHUYỆN GÌ ?! – Ông Long nét mặt âm trầm gằn giọng.
– Chú Long, Võ thị Minh Như là tên trên giấy tờ của Võ Hải Đường… – Minh nói.
– Hải Đường… Con gái lão Tư phê ?! – Ông Long mặt hầm hầm quay sang nhìn ông Quy. – Ông dám nhận tiền của Hải Đường bang ?!
Minh dùng tay còn lại tước súng từ cánh tay kẹt cứng của Đằng chột. Hai tay hai súng, anh lùi lại hai bước đứng giữa hai người tạo thành thế tam giác. Minh nhìn gương nhăn nhó sượng sùng của Đằng chột lại quay qua chú Quy, lên tiếng hỏi:
– Vấn đề là tại sao chú phải phản ứng mạnh như vậy ?! Chuyện này cháu nghĩ đâu phải không thể giải quyết ?
Nghe Minh nói, ông Long chợt nhận ra vấn đề. Đúng như vậy. Dù ông Quy có ham lợi mà âm thầm rửa tiền cho Hải Đường bang, thì đó cũng không phải là tội chết. Huống chi địa vị của ông trong bang rất cao, ông Long cùng lắm chỉ tước đi cái ghế Quy tướng mà thôi. Vậy mà ông Quy lại rút súng muốn uy hiếp Bang chủ, đây chẳng phải là tự đưa cha con mình vào đường cùng sao ?!
– Ha ha… Xem ra kế hoạch phải thay đổi một chút rồi… Ông Quy chợt cười vang.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Long và Minh, ông thản nhiên ném khẩu súng lên bàn, ngồi xuống ghế.
– Bang chủ xem thứ này trước đã…
Nhìn ông Quy rút điện thoại đưa cho chú Long, Minh chợt thấy bất ổn. Dường như đang có một âm mưu đang âm thầm diễn ra… Minh chợt thấy nét mặt của chú Long biến đổi, hai chân mày rậm rịt của ông nhướng lên, tay siết chặt cái điện thoại như kìm nén một cơn tức giận rung trời. Minh không thể chần chừ được nữa, anh thu hai khẩu súng lại, bước nhanh qua bàn.
Nhận được điện thoại trong tay chú Long, Minh nhìn lên màn hình điện thoại Minh liền sửng sốt. Màn hình được chia làm hai ô đang chiếu hai đoạn video khác nhau… Cái bên trái cả cảnh tượng Hạ Vi, Ngọc Nga và bà Ý Lan đang ngồi trong một chiếc ô tô nội thất da đen, nói cười vui vẻ. Đây dường như là camera quan sát trực tiếp thời gian thực. Còn màn hình bên phải là một đoạn video phát lại cảnh tượng hai người đàn ông đang tháo dỡ phần nội thất bên trong chính chiếc ô tô mà ba người đang sử dụng. Những chiếc ghế da, ốp cửa đều thuần một màu da đen bóng sang trọng… Họ lại lắp vào bên dưới nội thất xe từng khối hình chữ nhật vuông vắn bọc trong giấy dầu còn kết nối với nhau bằng những sợi dây điện…
– Đây là… – Minh khó tin quay sang chú Long hỏi.
Nét mặt chú Long âm trầm như nước, không lên tiếng.
– Đó là thuốc nổ dẻo C4. Lắp bên trong chiếc G63 tôi tặng cho Bang chủ… – Ông Quy thản nhiên nói. – Vốn nó là dành cho ông ấy… Nhưng hôm nay bà Lan và hai người vợ của cậu lại thay thế vào… Mà không sao, tôi thấy sự uy hiếp này còn hiệu quả hơn… Ha ha…
– ÔNG MUỐN CHẾT…
Minh gầm lên, lao sang túm chặt cổ ông ta. Đằng chột vừa muốn nhào đến giải vây thì họng súng của Minh đã chĩa thẳng vào mặt hắn.
– Cậu giết cha con tôi thì kết quả sẽ vô cùng đau lòng đấy… Nhìn ra ngoài kia đi…
Minh nhìn ra hướng cửa sổ. Ngoài sân có một gã đàn ông cao lớn với đôi mắt nhỏ ti hí đang phe phẩy một cái điện thoại trong tay như cố tình cho anh thấy. Minh không biết tên gã, nhưng nhận ra đó là tài xế lái xe cho ông Quy.
– Chỉ cần cậu ta bấm điện thoại gọi đi… Kíp nổ trong cái xe đó sẽ được kích hoạt…
– Buông lão ta ra đi… Lần này chúng ta đánh cuộc không nổi. – Giọng chú Long bình tĩnh, lại mang theo sự thất vọng chán nản.
Minh buông lỏng tay, ánh mắt tràn ngập sát khí kìm nén. Anh cũng hiểu giờ phút này nóng giận không giúp ích được gì.
– Ông muốn gì ?! Nói đi… – Chú Long lên tiếng.
– Cũng không có gì đặc biệt… Chỉ cần Bang chủ và mọi người phối hợp một chút là được…
Ông Quy đứng lên khỏi ghế, phủi phủi phần cổ áo bị nhăn, nói:
– Trước hết, nhờ cậu Minh gọi cho hai người đó, bảo họ quay về đi đến địa chỉ này… Đừng thử trốn, chiếc xe đó chỉ cần dừng lại bất thường thì hắn sẽ kích hoạt chất nổ bên trong…
Ông Quy đặt một tờ giấy xuống bàn, có viết một hàng địa chỉ ở Quận 8. Minh nhìn ông Long thấy ông không phản ứng gì, sờ vào túi mình không tìm thấy điện thoại, anh liền chộp lấy cái điện thoại trên bàn, gọi đi.
– Hạ Vi…
– “Ông xã, anh dùng điện thoại Ba à. Em vừa mới đến bệnh viện…”
– Hạ Vi… nghe rõ lời anh. – Minh nghiêm giọng nói. – Em nói xe quay lại đi… Trên xe có bom…
– “Anh… anh nói cái gì ? Trên xe…” – Hạ Vi sửng sốt hỏi lại.
– Em nghe thật kỹ lời anh. Nói anh Phước lái xe đến địa chỉ này… ngay lập tức…
– “Anh Phước… quay đầu xe… đến địa chỉ…” – Giọng Hạ Vi vang lên trong điện thoại.
– “Tại sao quay đầu ?” – Giọng bà Ý Lan ngạc nhiên.
– “Tại sao đến đó ?! Minh vừa nói gì ?” – Giọng nói của Ngọc Nga.
– “Ừ có gì lát nói… Mẹ, chị Nga đừng lo, mai khám thai sau. Có chuyện gấp…”
– Đừng thử gọi điện cho ai hết… Có camera giám sát trong xe.
– “Em biết rồi”…
Minh tắt điện thoại. Anh đã quyết định đúng khi gọi cho Hạ Vi, nàng luôn bình tĩnh trong những tình huống nguy hiểm. Nhưng trong lòng anh lúc này vẫn dâng lên một nỗi uất nghẹn sắp bùng nổ. Hai người phụ nữ anh yêu thương còn có cả đứa con chưa chào đời đang ngồi giữa một đống thuốc nổ.
– Đừng tâm trạng như vậy… Để súng và điện thoại lên bàn hết cho tôi…
– Tôi không đem điện thoại theo.
Minh mím môi kềm nén rút hai khẩu súng đặt lên bàn. Đằng chột liền thu lấy, đeo sau lưng. Hắn né tránh ánh mắt trừng trừng của Minh, lục soát khắp người anh không tìm được vũ khí hay cái điện thoại nào.
– Bây giờ tôi mời ông Long và cậu Minh đi theo tôi đến nơi đó… Ở đó cả gia đình sẽ được đoàn tụ… – Ông Quy cười nhạt nói.
Ông Long không nói tiếng nào dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Minh theo sau sát bước chân ông… Sau đó đến Đằng chột và chú Quy. Chợt giọng nói oang oang của ông Long vang vọng cả căn nhà:
– “TẤT CẢ HUYẾT THỦ… TẬP HỢP KHU NHÀ SAU… KHÔNG CÓ LỆNH KHÔNG RA PHÍA TRƯỚC…”
– RÕ… – Hai người Huyết thủ đứng trước cửa lập tức đáp lời, vội chạy đi truyền lệnh.
Minh nhìn sang chú Long. Ông ra lệnh như vậy bên ngoài là tự nguyện hợp tác, nhưng bên trong là để đám Huyết Thủ có thể tụ lại cùng bảo vệ lẫn nhau. Minh chợt hiểu ra lý do vì sao ông Quy chọn ngày hôm nay để hành động. Hôm nay Đao Thần huấn luyện ở Tổng bộ nên số lượng Huyết Thủ bảo vệ căn nhà chỉ còn một nửa so với thông thường. Nhưng dù một nửa cũng không ít hơn mười người. Mỗi người đều thiện chiến trải qua trăm trận. Nhưng lúc này Minh chợt thấy khoé miệng ông Quy nhếch lên lộ ra một nụ cười nhạt. Minh nhíu mày có chút nghi ngờ khó hiểu… Ông ta dường như cũng không mang theo nhiều người, ngoài Đằng chột thân thủ hết sức tầm thường, chỉ còn một tên tài xế ngoài kia mà thôi.
Do ông Quy dẫn đường, bốn người không dùng xe trong garage mà đi thẳng ra cổng. Mặt sân trống trải chỉ có gã tài xế của ông Quy chờ trước cánh cổng mở rộng. Bên ngoài là chiếc G63 màu đen của ông Quy chờ sẵn. Bốn người lần lượt bước lên… Đằng chột cầm lái cho xe lao đi…
– Hải đường bang cho ông thứ gì chứ ? – Chú Long ngồi bên cạnh Minh trên băng ghế sau chợt lên tiếng hỏi.
Ngồi bên ghế phụ phía trước, ông Quy cười nhạt lắc đầu nói:
– Bang chủ hiểu nhầm rồi. Tôi không làm việc cho Hải Đường bang! Hải Đường bang chẳng qua cũng chỉ là một con cờ như tôi mà thôi.
Ông Long nhíu mày, im lặng một chút lại lên tiếng hỏi:
– Tôi đối xử với cha con ông thế nào ?! Hồng Bang tệ bạc với ông sao ?!
Ông Quy nhìn ông Long, quai hàm nghiến lại nổi cộm lên kìm nén. Chợt ông thở dài nói:
– Nếu tôi nhớ không lầm câu hỏi này khi xưa Bang chủ từng hỏi lão Tư phê có phải không ? Câu trả lời của tôi cũng gần như hắn năm đó vậy…
– Ý ông là sao tôi không hiểu ?! – Chú Long nhíu mày hỏi lại.
– Nếu Bang chủ muốn tôi nói rõ, vậy được… Ép tôi đến mức này tất cả là xuất phát từ… người con rể của ông.
Minh nhíu mày nhìn ông ta, không hiểu ông ta ám chỉ mình điều gì. Ông Long cũng không hiểu nhìn Minh lại nhìn ông Quy.
– Ông nghĩ lại xem… Ba năm qua Hồng Bang thay đổi thế nào ?! Đúng là có phát triển, có khuếch trương địa bàn… Nhưng đó là Long đường, Phụng đường và Lân đường… Còn Quy đường của tôi không tiến được một tấc mà khuynh hướng càng ngày càng thu lại… Tôi hiểu đó là đặc thù của ngành nghề… nhưng tương lai thì sao ? Những ý kiến của Thuận Minh đưa ra đều định hướng Hồng Bang xuất đầu dưới ánh mặt trời… Ba đường kia còn có thể, còn tôi thì sao ?!
Minh và ông Long cùng nhíu mày, mỗi người một suy nghĩ. Đúng như ông Quy nói, đường dây rửa tiền là thứ không một chính phủ nào có thể chấp nhận dung túng. Con đường tất yếu Hồng Bang sắp đi gần như có thể khẳng định không có sự tồn tại của Quy đường.
– Tôi thừa nhận cậu Minh rất xuất sắc… Nhưng sự tồn tại của cậu ta tại Hồng Bang đang từng bước đẩy tôi vào đường cùng… Từ ngày Bang chủ trao cho cậu ta quyền xuất nhập hệ thống bảo mật của Hồng Bang, tôi biết mình phải hành động… Với định hướng “tẩy trắng” Hồng Bang của Thuận Minh… là tốt hay xấu phải để tương lai trả lời… nhưng tôi biết chắc chắn một điều… Hồng Bang sẽ không còn chỗ đứng của mình nữa. Thậm chí ngày mà Thuận Minh thượng vị là ngày tôi bị đem ra làm vật tế cờ…
– Chú Quy. Không phải như vậy… – Minh thản thốt kêu lên. – Chú không tin con, chú có thể tự mình làm Bang chủ… Con không cần…
– Hừm… Câm miệng… – Chú Long quắc mắt làm Minh nín lặng.
– Ha ha…
Ông Quy quay nhìn Minh cười, lắc đầu nói:
– Bang chủ sao ?! Đời này đã định sẵn ta không có duyên với cái ghế đó… Nếu không Ý Lan đã không chọn ông ta…
Lời ông Quy vừa nói ra làm cả ba người còn lại trong xe im lặng. Ông Long ánh mắt mâu thuẫn nhìn ông Quy. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh một người thanh niên lớn hơn tuổi mình có gương mặt cương nghị trưởng thành trước tuổi. Ngày đó, khi bông hoa Ý Lan nở rộ khoe sắc đâu chỉ ông Quy mà không ít người hâm mộ… Trong đó còn có một kẻ được ông tha mạng và đuổi ra khỏi Hồng Bang. Phải chăng chuyện này xuất phát từ nợ nần của thế hệ trước ?!
– Cái ghế Bang chủ đó đã dành sẵn cho cậu… – Ông Quy nhìn Minh nói tiếp. – Không có sự hậu thuẫn của Huyết thủ ai có thể thay thế cậu lên làm Bang chủ đây ? Dĩ nhiên với điều kiện là…
“Hồng Bang vẫn còn tồn tại…” Ông Quy hít sâu một hơi nuốt lời đã ra đến miệng xuống.
– Anh Quy…
Ông Long vừa lên tiếng gọi, ông Quy đã giơ tay ngăn lại, lắc đầu nói:
– Tất cả đã muộn, tôi không còn đường lui nữa. Hai người nên tiết kiệm sức lực đừng lảm nhảm nữa.
Ông Quy quay người lên, ánh mắt đăm chiêu nhìn thẳng phía trước, không muốn trả lời nữa. Ông Long mím môi im lặng, nhìn cảnh vật bên đường không ngừng trôi ngược ra sau. Minh ngầng đầu nhìn lên chợt bắt gặp ánh mắt áy náy của Đằng chột đang nhìn mình qua kính chiếu hậu. Hắn lại quay đi như trốn tránh… Cả chiếc xe tĩnh lặng lao nhanh về hướng Quận 8.
Áp lực đè nặng lên tâm trạng, từ Quận 5 qua Quận 8 vốn rất gần lại xa vời vợi trong lòng Minh. Đằng lái xe chạy thẳng vào một khoảng đất trống rộng rãi, rồi rẽ vào hai cánh cửa mở rộng của một nhà kho. Minh chợt nghĩ đến chú Hiển… Theo thời gian ông báo anh, lẽ ra ông đã hành động từ sớm. Nhưng nơi đây rõ ràng đứng hơn năm mươi người đàn ông, không có chút dấu tích gì của một cuộc đọ súng. Lòng Minh chợt có một linh cảm tồi tệ…
Chiếc xe dừng lại. Minh và ông Long bước xuống, lập tức có súng dí sát sau lưng áp giải vào sâu bên trong. Hai người bị yêu cầu ngồi xuống hai cái ghế, tay chân bị trói lại bằng những sợi nylon rút chặt cứng. Một gã đàn ông bắt đầu lục soát khắp người Minh và ông Long. Đến cái logo cài trên ngực áo Minh, hắn bóp bóp vài cái rồi bỏ qua…
Đằng chột cũng bước tới như giúp kiểm tra. Nhưng lúc gã đàn ông kia quay người đi, hắn ghé sát tai Minh nói nhỏ:
– Mục đích cũng chỉ là uy hiếp Bang chủ và mày… Kíp nổ trên xe quá nguy hiểm nên tao đã cắt đi… Tao chỉ có thể làm như vậy… Xin lỗi.
Minh nhìn Đằng chột rời đi, lòng anh thoáng nhẹ nhõm. Lời hắn vừa nói không chỉ làm Minh yên tâm, lại như có một luồng gió mát thổi qua tâm trạng tồi tệ của anh. Ít ra Đằng chột đã từng xem Minh là anh em.
———–+++++++————
15h00, căn biệt thự của ông Long,
Lúc này, phần sân trước căn biệt thự hoàn toàn trống trải, chỉ có một người bóng người có chút lẻ loi hiu quạnh.
Lê Đức phì phèo điếu thuốc lá, đôi mắt nhỏ không ngừng lấp lánh thứ ánh sáng kì dị cay độc. Ba mươi phút trước đối mắt với Thuận Minh qua khung kính cửa sổ phòng làm việc của Bang chủ, hắn đã cảm nhận được sự chết chóc trong đôi mắt đó. Lê Đức cười nhạt, ném điếu thuốc xuống dí mũi giày lên nghiền nát qua lại.
Lê Đức cả tuần nay tâm trạng vô cùng bất ổn. Bên trong hắn như có một ngọn núi lửa vừa thức tỉnh chỉ chờ bộc phát. Tuần trước, ông Trịnh vừa bị bắt giam, nhưng chỉ qua đêm đầu tiên người ta đã phát hiện ông ta chết ở tư thế treo cổ kì dị, dây đeo vào song sắt, hai chân chạm đất. Hệ thống camera lại bị xoá trắng một đoạn 15 phút. Theo đúng lý mà nói, sau cái chết của người lãnh đạo trực tiếp, tâm trạng Lê Đức phải cực kỳ bất ổn, thậm chí suy sụp. Nhưng không, nhìn vào hắn hiện nay là hoàn toàn ngược lại… Bốn năm nằm vùng Hồng Bang chưa bao giờ Lê Đức cảm thấy tương lai mình rõ ràng thoáng đãng như bây giờ.
– Đến lúc để Hồng Bang biết ta là ai rồi ! – Lê Đức lẩm bẩm trong miệng, rút súng lắp vào nòng hãm thanh, vừa thong thả đi về phía sau nhà.
Lối đi nhỏ bên hông căn nhà của Bang chủ dẫn ra khu vực phía sau. Một nhóm mười gã Huyết thủ đang tụ tập vừa hút thuốc lá vừa rì rầm nói chuyện. Vài ánh mắt đảo qua nhìn Lê Đức đang lầm lũi đi đến, đến lúc nhìn thấy tay hắn đang cầm súng. Mọi người liền sửng sốt rào rào rút súng ra. Nhưng đã muộn…
“Soẹt… soẹt… soẹt… soẹt…”
Lê Đức như một bóng ma lao đến thật nhanh, khẩu súng trong tay không ngừng toé lửa. Khẩu súng của hắn như có mắt, không cần ngắm, chỉ lia tới là mục tiêu ngã gục. Đám người Huyết thủ trải qua trăm trận tắm máu cũng phải hoảng hốt. Từ khi nào Hồng Bang xuất hiện một cao thủ như vậy.
– GIẾT…
Một tiếng hô lớn, bảy Huyết thủ còn lại lao đến. Bảy họng súng cùng lúc khạc lửa. Bảy viên đạn cùng lao đi cắt chéo vào nhau như một tấm lưới xé nát không khí. Nhưng trước bảy cặp mắt trợn trừng khó tin, Lê Đức lao thẳng tới, cả người hắn như một con mèo lật nghiêng người trên khoảng không vượt qua ô trống duy nhất của làn đạn, rơi thẳng vào giữa nhóm bảy người.
“Soẹt… soẹt… soẹt…”
Vừa tiếp đất, hai cánh tay Lê Đức nhanh như chớp vung lên… Khẩu súng trong tay phải không ngừng toét lửa, cùng lúc một lưỡi lê xuất hiện trong tay trái vẽ ra một vệt sáng nửa hình tròn… Khi Lê Đức thu súng lại thì liên tục phình phịch… ba người Huyết Thủ bên phải đổ gục, trên trán đều xuất hiện một lỗ thủng. Tiếp theo đó là bốn người bên trái che cổ họng máu tràn ra kẽ ngón tay, chỉ phát ra được âm thanh khặt khặt rồi mềm nhũn ngã xuống tại chỗ.
Lê Đức nhìn quanh nhếch mép cười nhạt. Hắn bước thẳng về phía cầu thang dẫn lên Phòng máy. Đến trước cánh cửa sắt, hắn rút ra một cái usb, đặt vào ô trống trên cửa. Cái usb này là của chú Quy. Lê Đức không phải trộm đi mà được ông ta trao tận tay với một nhiệm vụ quan trọng.
“Te…” – Cánh cửa bật mở.
Lê Đức bước vào phòng, cũng không buồn đóng cửa lại. Nhìn cái máy tính trước mắt và cái tủ rack màu đen cao ngang đầu người trước mặt, hắn hít sâu một hơi cảm thán. Vì thứ này, hắn đã tiêu tốn bốn năm ở Hồng Bang chỉ để ngăn chặn người khác rút thông tin ra từ nó. Nhưng thời thế đã thay đổi… Sau ngày hôm nay, Lê Đức không phải cực nhọc vì canh giữ nó nữa.
Hắn bước nhanh tới cái bàn, cắm Usb vào tủ CPU, màn hình liền vụt sáng. Lê Đức bắt đầu thực hiện sao chép… Năm phút sau, toàn bộ hồ sơ giao dịch ngầm của Hồng Bang lưu trữ trong hai mươi năm được hắn lưu lại trong usb. Thu hồi usb, cất vào túi.
“Soẹt… soẹt… soẹt…”
Hắn giơ súng lên, liên tục nả ba phát đạn thẳng vào tấm lưới thoát nhiệt của cái tủ CPU. Có tia lửa bắn ra, rồi một tiếng nổ nhỏ, một làn khói trắng khét lèn lẹt toả ra khắp căn phòng. Lê Đức quay người đi ra…
“Phụt…”
Hệ thống đèn báo cháy rực sáng, nước từ trần nhà phun xuống như mưa rào.
————–+++++++————–