Hoán Mệnh - Chương 70: Dưới một trên vạn
– Cháu xin lỗi…
Ông Khánh mái tóc như bạc hơn nhiều chỉ trong mấy tiếng đồng hồ. Ông quay lại hai mắt sâu hoắm mệt mỏi nhìn Minh, ông đưa tay vỗ vỗ vai anh, nói:
– Không được nói xin lỗi nữa… Do nó không biết nặng nhẹ cố tình muốn bỏ trốn… Ta không trách cháu… Huống chi, nó không chỉ là con ta, mà còn là em trai cùng mẹ của cháu.
Minh mím môi gật đầu. Ánh mắt anh nhìn xuyên qua khung kính trước mặt. Bên trong đó là phòng săn sóc đặc biệt với một chiếc giường và rất nhiều máy móc xung quanh. Hoàng Minh đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệt, miệng ngậm ống thở, hai tay hắn kết nối rất nhiều dây truyền tín hiệu vào những chiếc máy hai bên. Đầu Hoàng Minh cạo trọc băng bó vải gạc kín mít.
Đúng vậy. Hoàng Minh không chết. Khi nghe tiếng la hoảng của Hải Đường, Minh, Hằng Kiểm và cả Anh Thư đều vội vã chạy xuống tầng một. Hải Đường đang lúng túng đứng bên cạnh Hoàng Minh nằm trong vũng máu. Máu đã hơi đặc lại, chắc chắn Hải Đường không phải là người ra tay bắn hắn. Xung quanh toàn xác chết… Ngay cả người bắn Hoàng Minh là ai, Minh cũng không biết… Hằng Kiểm vỗ vai Minh, liền kéo Anh Thư rút đi trước. Hải Đường chần chừ một chút, rồi cũng bỏ đi. Lúc đó Minh mới kéo Hoàng Minh lên vai, định đem thi thể hắn về cho ông Khánh… Thật bất ngờ, Minh lại cảm nhận được nhịp tim hắn còn đập, yếu ớt, nhưng vẫn đập. Minh liền gọi cho ông Khánh. Ông lập tức sắp xếp một chiếc xe cứu thương đặc biệt đến đem Hoàng Minh đi cấp cứu.
Viên đạn chỉ cần lệch năm milimet là Hoàng Minh đã chết ngay tại chỗ. Tuy vậy, do thời gian cấp cứu muộn, máu lên não bị chảy ra ngoài gây ra thiếu máu nghiêm trọng… Một phần não bộ đã hoại tử, bắt buộc phải loại bỏ. Đến hiện nay ngay cả bác sĩ cũng không dám đưa ra kết luận liệu Hoàng Minh có tỉnh lại được hay không ? Hay sau khi tỉnh lại thì khả năng hoạt động bình thường của cơ thể được duy trì ở mức độ nào ?
Hoàng Minh đến nông nỗi này làm lòng Minh cảm thấy áy náy khó chịu. Dù ban đầu sự chậm trễ của Minh xuất phát từ âm mưu của hắn. Nhưng anh lại thấy hổ thẹn với lòng vì mình đã rất hưởng thụ những giây phút giam cầm ngọt ngào đó… Bây giờ có nói gì cũng đã muộn màng.
Bệnh viện tư nhân Hoàng Minh nằm là nơi ông Lê Hồng Khánh nắm cổ phần chi phối. Căn phòng săn sóc đặc biệt này là tuyệt đối bí mật với nhiều tầng bảo vệ nghiêm ngặt. Ngay cả bác sĩ y tá cũng được chọn lựa kỹ càng. Và cứ như thế, Hoàng Minh chính thức biến mất khỏi tầm mắt của người đời.
————+++++++———–
Ba ngày sau,
Chiếc BMW màu đen vừa dừng lại, cánh cổng căn biệt thự của ông Long liền mở ra. Minh vẫy tay với hai người đàn ông mặc vest đen vừa cúi đầu chào anh. Chiếc BMW chạy thẳng vào garage, đỗ lại. Hồng Bang đến hiện nay chỉ duy nhất Thuận Minh mới có đặc quyền đỗ xe vào garage của Bang chủ. Minh bước xuống xe, đảo mắt nhìn qua dãy ô tô Mercedes, tất cả đều một màu đen bóng bẩy… Lão Nhạc phụ này thật cứng đầu. Một thương hiệu, một màu sắc. Ánh mắt Minh chợt dừng lại trên chiếc Mercedes G63 đen bóng như nước chễm chệ giữa garage.
– Xe mới sao ? – Minh chỉ tay vào chiếc xe hỏi người đàn ông vừa bước tới.
– Vâng, chiếc xe đó của chú Quy tặng Bang chủ. Chiếc xe trước của chú Quy bị tai nạn, đã bỏ đi. Nên chú cho người đặt mua chiếc khác bên Campuchia… Tiện thể lấy thêm một chiếc cho Bang chủ, chuyển về một lượt.
– À… Ra vậy. – Minh gật đầu.
– Anh Minh, Bang chủ đang chờ trong phòng làm việc…
– Tôi đã biết. Cảm ơn anh.
Minh mới bước vào phòng làm việc, thấy ánh mắt chú Long nhìn mình mỉm cười vui vẻ.
– Ngồi xuống đây… – Ông Long thu lại nét mặt vui vẻ, chỉ cái ghế trước bàn làm việc.
– Vâng…
Minh vừa ngồi xuống thì ông Long đã đẩy tới trước mặt anh một vật màu đen nhỏ nhỏ, hình chữ nhật. Anh cầm lên nhìn nhận ra đó là một cái usb, lại không có nhãn mác, bất cứ một chữ gì.
– Đây là chìa khoá để đăng nhập hệ thống quản lý thông tin mật của Hồng Bang… Cả Hồng Bang chỉ có ba cái như vậy… Ta và anh Quy mỗi người giữ một và cái thứ ba ta giao cho cậu.
Minh chợt thấy tim mình đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ba năm tiến vào Hồng Bang với hai thân phận, cho đến khoảnh khắc này mục tiêu nhiệm vụ của anh đang nắm gọn trong lòng bàn tay. Thấy Minh thẫn thờ nhìn chằm chằm cái usb, chú Long mỉm cười nói:
– Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính thức trở thành Bang chủ dự bị…
– Chú… con…
Minh sửng sốt ấp úng nhìn ông Long. Lời ông nói như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt làm anh tỉnh táo lại… Bang Chủ dự bị sao ?! Người bên ngoài có thể không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng Minh biết. Đó là gần như xác định anh sẽ trở thành Bang chủ kế tiếp, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Vị trí và quyền hạn của Minh chính thức được thừa nhận tại Hồng Bang, có thể điều động Huyết thủ bất cứ lúc nào, không phụ thuộc vào nhiệm vụ như trước đây. Từ ngày hôm nay, thân phận của Minh đã chính thức vượt qua tứ tướng.
Minh vô thức siết chặt nắm tay, những ngón tay anh thoáng run rẩy. Cái usb nhỏ bé lúc này lại trở nên nặng nề không thể tưởng tượng nổi. Khoảnh khắc của sự lựa chọn nghiệt ngã mà Minh không muốn đối mặt đã đến. Lòng Minh ngổn ngang mâu thuẫn… Anh nhận ra mình như một kẻ lạc đường, không biết bước kế tiếp của mình nên đi thế nào.
– Ta đã thống nhất với các nguyên lão, Đao Thần và tứ tướng mới đi đến quyết định này… Dù có sớm hơn dự kiến một chút. Nhưng hoàn toàn là chính thống…
Ông Long thấy biểu hiện của Minh liền giải thích… Ông mỉm cười nhìn Minh. Càng ngày ông càng thấy hài lòng với thằng con rể này. Người ta được thăng chức dù không reo hò mừng rỡ thì cũng làm ra vẻ tận tuỵ cố gắng. Chẳng có ai nhíu mày đắn đo suy nghĩ như nó cả. Đó cũng là điều làm ông thích ở Thuận Minh… Nó không đeo đuổi ham muốn quyền lực như những người khác, mà xem quyền lực là một phần trách nhiệm phải gánh vác.
– Cái usb này rất quan trọng… Tuy nó không lưu trữ gì bên trong, nhưng nó mất đi sẽ vô cùng phiền toái… Cả hệ thống quản lý thông tin Hồng Bang phải thiết lập lại theo mã hoá mới… Cậu phải bảo quản nó thật kỹ.
– Những thông tin lưu trong hệ thống vô cùng quan trọng đối với Hồng Bang. Cậu có thể xem, nhưng không nên sao chép ra ngoài… Nếu để những thông tin này lộ ra ánh sáng, Hồng Bang sẽ hứng chịu đả kích mang tính huỷ diệt… Cậu hiểu chứ ?!
– Vâng, con hiểu rồi. – Minh hít sâu một hơi, cất cái usb vào túi.
“Cộc… cộc… cộc…” – Chợt có tiếng gõ cửa.
– Vào đi… – Ông Long nói lớn.
Cửa mở. Một khuôn mặt nho nhỏ quen thuộc xuất hiện. Ánh mắt hắn nhìn thấy Minh liền sáng lên.
– Vâng, chú Long gọi cháu ạ !? – Tài bước vào phòng, điệu bộ có chút rụt rè.
– Ừ, cậu dẫn Thuận Minh lên phòng máy. Hướng dẫn nó các đăng nhập hệ thống…
Nghe ông Long nói, hai mắt Tài loé lên một tia ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. Nó gật đầu ngay lập tức, nói:
– Vâng, cháu hiểu rồi. Mình đi thôi anh Minh.
– Đi đi…
Minh bước ra ngoài, khép cửa phòng lại. Tài đi trước, cố tình đi chậm lại để chờ Minh. Nhưng anh không chú ý, đầu óc còn miên man suy nghĩ, hai chân bước theo bản năng.
Phòng máy lưu trữ thông tin của Hồng Bang đặt tại tầng một của khu nhà tách biệt phía sau, cùng khuôn viên với căn biệt thự của chú Long. Mỗi ngày đều có người canh gác phía trước… Minh cũng không ít lần đi ngang qua đây nhưng chưa lần nào đặt chân vào trong. Riêng phần Tài, nó là người lập mã khoá thông tin nên được chạm vào máy chính. Nhưng chỉ là chạm vào mà thôi… Tài không có quyền hạn truy xuất bất kì thông tin nào trên chiếc máy chính. Toàn bộ quá trình nó làm việc đều có người am hiểu công nghệ thông tin giám sát.
– Chào anh Minh. – Người gác cửa vui vẻ cúi đầu chào.
Minh gật đầu, cùng Tài bước lên bậc thang dẫn lên tầng một. Vừa đi lên cầu thang, Minh đảo qua nhận ra dọc cầu thang và hàng lang đều có camera giám sát. Loại camera cảm ứng nhiệt, chuyển động tối tân nhất dù trong bóng tối tuyệt đối vẫn phát hiện kẻ xâm nhập. Hai người đi hết cầu thang tầng một gặp một cánh cửa sắt đóng kín, phía trước có thêm một người gác cổng.
– Chào anh Minh…
Anh ta gật đầu chào, chắp tay đứng nguyên tại chỗ. Minh bước đến định đưa tay kéo cánh cửa ra thì Tài đã ngăn lại:
– Đại ca phải dùng cái usb… không thì không mở được cửa, còn kích hoạt báo động đấy…
Minh rút cái usb trong túi ra… Theo tay Tài chỉ, anh mới chú ý trên ổ khoá của cánh cửa sắt không có lỗ khoá mà là một chỗ trũng vuông vức hình chữ nhật. Minh đặt cái usb vào đó, nó lọt vào vừa khít không dư không thiếu một ly nào.
“Te…” – Một tiếng động ngân vang, cánh cửa sắt bật mở.
Một luồng gió mát lạnh từ bên trong phả vào mặt Minh và Tài. Minh thu lại cái usb, rồi bước vào. Tài đi sát phía sau. Người đàn ông bên ngoài dập cửa lại… Bên trong là một căn phòng nhỏ lại lắp máy lạnh cỡ lớn, không khí lạnh như hầm băng. Trong góc phòng có một cái bàn, một màn hình máy tính, bên cạnh là một cái tủ rack kim loại màu đen. Cửa tủ là mặt lưới có thể nhìn thấy những bảng board mạch và dây điện chằng chịt bên trong.
– Thường ngày người nhập liệu cũng vào đây sao ? – Minh quay sang Tài hỏi.
– Làm sao có chuyện đó Đại ca. Căn phòng này từ trước đến giờ chỉ có ba người được đặt chân vào… – Tài vênh mặt đắc ý. – Bang chủ, chú Quy và thằng Tài này… Nay có thêm anh là bốn người…
– Hì hì… Nói đùa thôi. Em cũng phải được dẫn vào mới vào được.
– Còn người nhập liệu là nhập vào cái máy bên dưới lầu… Tất cả thông tin của Hồng Bang đưa về máy chủ đều đã được mã hoá, chép bằng usb hoặc thẻ nhớ… Đến khi được chép vào cái máy nhập liệu bên dưới… thông tin chuyển lên đây mới được giải mã và trở thành số liệu có thể truy xuất được.
Thấy Minh còn nhíu mày có vẻ chưa hiểu, Tài giải thích thêm:
– Nói cho Đại ca dễ hiểu là… Cái máy dưới kia xem như là máy con, tuy có kết nối với máy mẹ trên này nhưng thông tin chỉ đi một chiều… Dù em có hack vào nó, rút thông tin từ máy mẹ ra thì cũng chỉ là những thứ đã được mã hoá… không sử dụng được.
Minh nghe Tài nói huỵch toẹt ra như vậy, làm anh có chút chột dạ đảo mắt nhìn quanh. Tài hiểu ý Minh nhe răng cười nói:
– Chỗ này còn bảo mật hơn phòng làm việc của Bang chủ. Anh yên tâm đi…
– Đại ca… – Tài chợt làm vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn phấn khích. – Anh định bao giờ… làm. Nếu anh đã chuẩn bị hành động phải báo em trước nha… Cái máy này tự động lưu lịch sử truy vấn và sao chép…
– Tức là…
– Tức là, cái usb đó đại diện cho thân phận của anh. Anh xem cái gì, sao chép cái gì đều có lưu lại trong máy. Cái này cả Bang chủ cũng không xoá được… Ngoại trừ format toàn bộ ổ cứng.
– Ok, anh hiểu rồi. Anh cần xem qua đã…
– Vâng… – Tài gật đầu. – Vậy để em hướng dẫn anh dùng máy… Sau đó tự anh xem nha… em ở đây quá lâu cũng không ổn.
Tài bước đến cái bàn, kéo ghế ra cho Minh ngồi.
– Chiếc máy này luôn ở chế độ bật, không bao giờ tắt… Nó có cả nguồn điện riêng… – Tài bắt đầu giới thiệu qua.
– Về cơ bản nó không khác gì bất kì cái máy tính nào… Đại ca chỉ cần lưu ý 2 điều quan trọng. Một là cái usb đó phải luôn cắm vào đây thì mới đăng nhập màn hình chính được… – Tài chỉ vào một lỗ usb bên hông tủ rack.
– Thứ hai là… tuyệt đối… tuyệt đối không bao giờ tự mở cái tủ này ra. Nếu không…
“Bùm…” – Tài hô lớn, hai mắt tràn ngập phấn khích.
Minh gật đầu biểu hiện đã hiểu. Dù sao thì trước đây Tài cũng đã kể với anh chuyện trong CPU máy chính Hồng Bang có cài thuốc nổ. Dĩ nhiên chỉ là loại gây nổ để phá huỷ ổ cứng, không phải loại TNT khủng bố như Hải Đường bang.
– Thế thôi… Đại ca tự xem đi… Em đi xuống đây…
– Ừ… Mà này… – Tài vừa quay người đi, Minh gọi giật lại.
– Chuyện anh được Bang chủ giao quyền đăng nhập hệ thống… Mày… khoan báo cáo chú Hiển. Mày hiểu anh nói không ?
– Ok, hiểu rồi. Đại ca yên tâm. – Tài nhoẻn miệng cười.
Nhìn nó đi ra ngoài đóng cửa lại, Minh có chút áy náy. Anh biết Tài chỉ chờ cho đến hôm nay, nó muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ để có thể một lần trở về ưỡn ngực đối diện với cha của mình. Chú Hiển hứa sẽ đích thân đưa Tài về nhà để giải thích thân phận nội gián của nó…
Minh hít sâu một hơi quay lại đối diện với cái máy tính. Anh rút cái usb màu đen ra, cắm vào. “Bíp” Màn hình máy tính đang tối đen chợt sáng lên…
Trước mặt Minh là một giao diện màu xanh đơn giản được chia thành cột ngang và dọc. Cột ngang là Lân đường, Quy đường, Phụng đường, Long đường và mục khác. Cột dọc là các quy tắc phân loại như thời gian, nội dung, chi phí…
Minh thoáng chần chừ rồi bấm vào tab của Quy đường… Ánh mắt vừa đảo qua những hàng chữ chi chít chợt tim anh đập nhanh dồn dập… Minh chợt nhận ra mình là nội gián đầu tiên của cảnh sát thành công xâm nhập “sổ cái” của Hồng Bang. Điều này làm Minh vừa vui mừng lại vừa sợ hãi… Nhưng không có thời gian cho Minh tận hưởng cảm giác thành công chinh phục mục tiêu, ánh mắt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc vì những số liệu và thông tin trên màn hình…
Chỉ ba mươi phút trôi qua, mồ hôi trán Minh bắt đầu rịn ướt… Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một cây đại thụ cao chọc trời. Trên thân cây to lớn chia ra hàng trăm nhánh to nhỏ và trên mỗi nhánh là hàng ngàn chiếc lá xanh tươi tốt… Và mỗi cái lá đó tương ứng với một doanh nghiệp, chuỗi kinh doanh hàng hoá, những công ty đầu tư chứng khoán, những công ty đầu tư bất động sản, thậm chí có cả công ty xổ số…
Trong khu rừng đó, Hồng Bang đóng vai trò trung gian như thân cây to lớn. Là đầu mối kết nối những khoản tài chính đen như rễ cây hút chất bùn đen từ dưới đất truyền lên nhánh cây, chảy vào những chiếc lá… Lá cây đón ánh mặt trời, quang hợp tẩy trắng nguồn năng lượng đó và chuyển ngược vào thân cây… trả lại vào đất. Đất bùn được thanh tẩy, cây đại thụ và những chiếc lá cũng tươi xanh lớn mạnh.
Hai mắt Minh phản chiếu những dòng chữ trên màn hình… Đó là những cái tên khách hàng, còn có chức vụ, đơn vị công tác hoặc công ty. Có quen thuộc có lạ lẫm… Không ít người thường xuyên xuất hiện trên báo chí, truyền hình… Quan chức chiếm phần lớn, doanh nhân cũng không ít. Mỗi cái tên tương ứng với một tài khoản và số tiền được chia ra thành nhiều cột mốc thời gian. Minh chợt hít sâu một hơi… Tổng số tiền này làm Minh choáng váng… Một trăm năm mươi triệu đô la ông Khánh cho Minh nếu so sánh với số tiền này thì như một cái lá trong cả rừng cây. Mà đây chỉ là thống kê của tháng vừa rồi.
Có thể nói đường dây rửa tiền của Hồng Bang làm những kẻ tham nhũng, kinh doanh phi pháp hoặc trốn thuế… vừa yêu lại vừa hận. Không có nó, tiền bẩn chỉ có thể giấu dưới gầm giường, mỗi lần tiêu sài một chút cũng phải nhìn trước ngó sau… Nhưng chính nó lại như một cây kiếm treo cao trên đầu không biết lúc nào sẽ rơi xuống cổ những kẻ đó.
Ba mươi phút sau,
Chiếc BMW đen rời khỏi cổng căn biệt thự, chậm chậm tiến ra đường lớn. Xe đi không nhanh, nhưng hai bàn tay Minh siết chặt vô lăng vẫn ướt mồ hôi. Tâm trạng của anh bây giờ vô cùng ngổn ngang mâu thuẫn…
Minh không biết mình phải làm gì nữa ?!
Trước đây khi nhận nhiệm vụ vào Hồng Bang, Minh rất vô tư thoải mái. Trong đầu anh có một giới tuyến rõ ràng… Xã hội đen là kẻ xấu, cảnh sát là người tốt. Nhưng hơn ba năm sống chết cùng anh em Hồng Bang, đến lúc đưa ra lựa chọn Minh lại nhận ra mình từ lâu đã mất phương hướng. Cái giới tuyến rạch ròi kia như chưa từng tồn tại.
“Tốt hay xấu là bên trong mỗi con người… Không liên quan đến địa vị hay thân phận của người đó…” Câu nói ngày nào của Ngọc Nga vẫn vang động trong tai Minh.
Đúng vậy. Tốt hay xấu là bên trong mỗi con người. Không liên quan đến địa vị, chức vụ hay bộ mặt giả dối mà hắn muốn xã hội nhìn thấy. Trong danh sách khách hàng của Quy đường không ít người được cả nước ca tụng là giản dị thanh liêm, trong đó không thiếu những bộ mặt đứng đầu cho một ngành dọc quản lý cả đất nước. Không những như vậy, có nhiều cái tên không kèm theo chức vụ cụ thể nào… Nhưng chỉ cần Minh truy tìm trên internet thì không khó phát hiện họ là chồng hoặc vợ của một chính khách lẫy lừng.
—————++++++++————–
Cùng một thời gian khi Minh rời đi,
Trong một chiếc Mercedes G63 đen bóng đỗ bên ngoài căn biệt thự của Bang chủ Hồng Bang. Một người đàn ông chạc ngoài ba mươi tuổi, đôi mắt nhỏ lập loè một tia cay độc, vừa nói chuyện điện thoại:
– Tôi phải làm sao ? Có nên vạch trần thân phận hắn ?
Giọng nói hắn khàn đục khô khốc như một kẻ hút thuốc lâu năm.
– “Không. Tạm thời đừng làm gì hết… Cậu nghĩ mình nói ra thì Hồng Bang có ai tin ? Không chừng chính cậu tự hại chết mình đấy”. – Trong điện thoại có một giọng nói trầm ổn của người đàn ông lớn tuổi.
– Nhưng… như vậy cứ để mặc hắn chuyển thông tin cho ông Hiển sao ? – Người đàn ông nhíu mày hỏi.
– “Đúng vậy Lê Đức… Không những để mặc hắn… mà còn phải hối thúc hắn thực hiện… Bây giờ thế cuộc đã khác… Lão Hiển ôm đồm quá nhiều việc… Tôi đã được giao quản lý đường dây mật… Tất cả bằng chứng Thuận Minh gửi về Tổng bộ sẽ được tôi xử lý trước khi đến tay lão Hiển…”
Người đàn ông ngồi trong ô tô, đôi mắt hí lập loè sắc lạnh. Lê Đức thuộc Tổ Điều tra đặc biệt của Phòng cảnh sát thành phố… Ba năm trước, theo lệnh của ông Đại tá Nguyễn Thanh Trịnh, Giám đốc Phòng Cảnh sát thành phố xâm nhập Hồng Bang… Nhưng nhiệm vụ của Lê Đức không phải là tìm kiếm bằng chứng của đường dây rửa tiền, mà là ngăn chặn những nội gián của Tổ đặc nhiệm tiếp cận nguồn thông tin đó. Trong danh sách khách hàng và những lịch sử giao dịch của Hồng Bang, có không ít cái tên và bí mật không thể để lộ ra ánh sáng.
Trong hai năm, Lê Đức đã âm thầm triệt hạ ba tên nội gián của ông Hiển thành công gia nhập Quy Đường. 066, do hắn dùng chiêu trò làm lộ thân phận cảnh sát bị Hồng Bang bí mật xử quyết. 067 trong một lần làm nhiệm vụ đọ súng với kẻ thù bị Lê Đức bắn chết từ sau lưng. Còn 068, cũng do hắn ám toán mất mạng đến xác cũng không tìm được.
Kẻ mang mã hiệu 065 là ai, do không gia nhập Quy đường, đến nay Lê Đức không biết, cũng không quan tâm tìm hiểu… Nhưng tên nội gián 069 được ông Hiển bảo mật tuyệt đối, đến ông Trịnh cũng không thể tìm ra thông tin, lại được Lê Đức tình cờ phát hiện vài tuần trước.
Không nghe Lê Đức lên tiếng. Người đàn ông bên kia chợt trầm ngâm một chút rồi nói:
– “Nghe đây Lê Đức. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là… giữ nguyên vị trí, tạm thời không làm gì và chờ đợi… Thuận Minh hành động.”
– Nhưng nếu hắn không hành động thì sao ? Vợ hắn là con gái ông Long… Rất có thể hắn không hành động hoặc từ từ xem xét chọn lọc thông tin… Trường hợp sau sẽ rủi ro rất cao cho chúng ta…
Thực tế, suy đoán của Lê Đức lại gần như trùng khớp với suy nghĩ của Minh.
– “Tôi sẽ dùng cách của mình để làm lão Hiển biết Thuận Minh đã nắm trong tay quyền tiếp cận hệ thống thông tin của Hồng Bang… Dưới áp lực của ông ta, hắn sẽ phải sớm thực hiện sao chép toàn bộ và chuyển dữ liệu… Đó là cơ hội cho cậu lật mặt hắn và nhổ đi cây gai trong mắt này.”
– Vâng, tôi hiểu rồi.
Lê Đức tắt điện thoại. Hắn nhìn ra ngoài, ánh mắt nhìn về cánh cổng đóng kín kia. Lê Đức hiện là lái xe cũng là thân tín của lão Quy. Chiều nay, chú Quy đến họp với Bang chủ, hắn phải chờ bên ngoài.
Lê Đức mất một năm lập nhiều công lớn mới được gia nhập nội đường Hồng Bang, xin đi theo chân Quy tướng. Thêm gần hai năm nửa mới lấy được lòng tin tuyệt đối của ông ta. Hiện nay, dù người ngoài nhìn hắn là lái xe, nhưng Lê Đức biết được nhiều sự vụ cơ mật của ông Quy mà ngay cả Bang chủ Hồng Bang cũng không biết.
Như việc Quy tướng cấu kết rửa tiền cho Hải Đường bang bao nhiêu năm nay, cả Hồng Bang chỉ có Đằng chột và hắn biết. Cũng vì thế mà lần gặp gỡ tại cứ điểm Hải Đường bang, chính Lê Đức là người lái chiếc Mercedes G63 kia đưa chú Quy và Đằng chột đi. Khi cảnh sát bao vây, tất cả mọi người từ căn biệt thự 27 đi xuyên qua đường hầm thoát hiểm vào trong căn biệt thự số 26 đối diện… Nhưng nơi đó chỉ có 5 chiếc xe ô tô, không đủ cho tất cả người cùng tẩu thoát. Thế là những kẻ thân phận thấp như Lê Đức và vài người Hải Đường bang phải lén lút leo rào ra ngoài. Sau khi nổ bom, căn nhà sụp đổ, hoàn cảnh hỗn loạn… Thừa cơ người dân trong khu vực tò mò đổ xô ra đường xem hắn đã thành công trà trộn vào.
Đứng xen lẫn trong đám thường dân, Lê Đức đã tận mắt chứng kiến một người cảnh sát dáng người cao lớn nổ súng bắn chết năm người trên chiếc ô tô Hải Đường bang tẩu thoát. Sau đó một người cảnh sát khác, giận dữ ngăn lại, còn gọi hắn là 069. Lúc đó Lê Đức vốn đã muốn thừa cơ bỏ đi… Nhưng nghe cái mã hiệu này hắn liền dừng lại tiếp tục âm thầm quan sát. Và ông trời đã không phụ lòng hắn.
Khi gã đàn ông có mã hiệu 069 kia, cứu đứa trẻ bị trúng đạn, mang nó ra xe cứu thương. Vừa đặt vào xe, đứa trẻ tỉnh vừa đau đớn lại vừa thấy một người bịt mặt bên mình liền khóc ré lên… 069 lúng túng muốn dỗ dành nó, đã kéo bịt mặt ra khỏi đầu. Trong thời gian hắn dỗ đứa trẻ, hắn không hề biết bên ngoài khoảng trống giữa hai cánh cửa xe cứu thương, ánh mắt Lê Đức đã nhìn rõ gương mặt hắn.
—————++++++++——————
7h45 sáng hôm sau,
Tại căn Penthouse tầng 31,
“Reng…”
Minh còn đang cạo râu trong phòng tắm thì tiếng điện thoại reo vang. Anh lau vội qua mặt mình rồi bước ra ngoài. Nhìn số điện thoại trên màn hình Minh hơi nhíu mày, rồi bấm tắt máy.
Minh mở hộc bàn lấy một cái điện thoại khác. Bấm một dãy số quen thuộc thật dài, rồi áp lên tai.
– Cháu nghe đây chú…
– “Chúc mừng cháu… Ha ha… Sau ba năm cuối cùng cũng đến đích.”
Nghe lời nói vui vẻ của chú Hiển, tâm trạng Minh chợt trầm xuống. Không đợi anh suy đoán kẻ đã tiết lộ thông tin, ông Hiển đã nói tiếp:
– “Cháu định bao giờ hành động ?”
– Cháu… cháu định đợi vài tuần đã ạ. Dù sao thì chìa khoá đã nằm trong tay cháu… – Minh hơi ấp úng nói.
– “Tốt… An toàn của cháu vẫn là trên hết. Nhớ đấy…”
– Vâng. Chào chú.
Đã tắt điện thoại một lúc lâu Minh vẫn còn bần thần suy nghĩ. Không ngờ anh còn chưa quyết định bước đi tiếp theo thì tin tức mình được trao quyền hạn tối quan trọng của Hồng Bang đã tới tai chú Hiển. Nhưng ai đã báo cáo cho ông biết ?!
Minh không tin Tài bán đứng mình. Nếu nói Hồng Bang hiện giờ người có thể làm Minh tin tưởng nhất không ai khác chính là nó. Minh chợt nghĩ đến Huyết Phục Đao, liền thở dài. Đúng vậy. Huyết Phục Đao rất thân thiết với lão Đao Thần, hắn nắm thông tin không có gì lạ. Minh không có lý do gì để trách hắn, nhưng quả thật hắn đã vô tình đẩy anh ra sát mép vực.
Thật ra, nếu Minh biết Huyết Phục Đao gia nhập Huyết thủ chỉ vì không muốn phản bội Hồng Bang thì anh đã không nghĩ như vậy. Huyết Phục tuyệt đối không phải là người mong muốn thúc đẩy Minh hoàn thành nhiệm vụ.
—————+++++++———–