Hoán Mệnh - Chương 67: Kết cục của Hoàng Minh (1)
Nhiệm vụ vây bắt cao tầng Hải Đường bang thất bại với tổn thất to lớn. Mười bốn người bên quân đội hy sinh, ba người tàn phế. Ngay cả đầu lĩnh dẫn đội là Trung tá Hậu cũng mất mạng. Phía quân đội bị một hồi dậy sóng giận dữ… Không ít người chỉ trích Đại tá Bùi Minh Hiển – Đội trưởng đội Đặc nhiệm thuộc Cục cảnh sát Thành phố thiếu tinh thần hợp tác, đẩy người quân đội vào hiểm cảnh trong khi người của mình lại không tổn hao gì… Bị hàm oan ông Hiển cũng không giải thích với bất cứ ai. Tất cả những sự việc đã xảy ra đều có camera tác chiến quay lại.
Thật ra, tổ đặc nhiệm cũng có một người chết, bốn người bị thương vì dùng thân mình che chắn cho người dân trước làn đạn điên cuồng khi đám Hải Đường bang tẩu thoát. Nhưng số dân thường quá đông, lại hỗn loạn, vẫn có năm người chết dưới làn đạn xối xả, bao gồm cả người mẹ của đứa trẻ ba tuổi được Minh đưa lên xe cấp cứu. Đứa bé trai ba tuổi đó bị bắn vào dưới vai, rất may đến bệnh viện kịp thời, đã qua cơn nguy kịch. Minh cũng yên tâm nhẹ nhõm đi đôi chút vì hiện giờ nó được ba và ông bà chăm sóc rất tốt.
Minh trở về nhà vào giữa đêm ngày hôm đó, lặng lẽ tắm rửa đi ngủ, không ai biết anh vừa trải qua chuyện gì. Tham gia lần hành động này của cảnh sát, mục đích của Minh là tìm kiếm Hoàng Minh, nhưng anh đã thất bại. Hoàng Minh không có mặt ở đó, hay ít ra là Minh không tìm được hắn.
Suốt ba ngày tiếp theo Minh giả vờ tìm cớ để gặp gỡ chú Quy và Đằng chột. Hai người tỏ ra hết sức bình thường, vẫn vui vẻ niềm nở với Minh. Nhưng chiếc Mercedes G63 đã không còn trong garage nữa.
Minh mất một đêm suy nghĩ… Anh quyết định mình tạm thời không nên vạch mặt chú Quy. Vì Minh không biết mục đích của ông ta có mặt tại đó ba ngày trước là gì ? Và quan trọng hơn, vạch mặt ông ta cũng đồng nghĩa với việc Minh thừa nhận mình đã xuất hiện ở đó… với thân phận cảnh sát.
Mưa gió đã trôi qua nhưng cơn sóng ngầm chỉ tạm thời lắng xuống. Đúng như Minh và ông Long dự đoán… Hải Đường bang ẩn nấp dẫn đến thị trường phân phối ma tuý bị mất cân bằng giữa cung và cầu. Giá ma tuý tăng cao gấp mấy lần chỉ trong hai tuần. Vô số vụ cướp bóc diễn ra mỗi giờ mỗi phút làm cả xã hội bất an…
Ngay thời điểm này, Hồng Bang tuyên bố thành lập đội duy trì an ninh xã hội mang tên Huyết vệ. Đội hình ban đầu của Huyết vệ chiêu mộ hai ngàn nhân lực. Một phần nhỏ từ ngoại đường Hồng Bang, phần còn lại là người bên ngoài được thuê mướn trả lương đầy đủ. Huyết vệ được phân bổ quanh các địa bàn hoạt động của Hồng Bang trên cả thành phố. Với tiêu chí hoạt động rõ ràng, không can thiệp vào việc của cảnh sát, chỉ hỗ trợ người dân chống lại nạn cướp bóc do những kẻ nghiện ma tuý túng quẫn gây ra.
“Khu vực nhà tôi có nhiều Huyết vệ đi quanh… Tự nhiên thấy yên tâm hơn hẳn.”
“Mấy ngày trước còn không dám ra đường… Bây giờ thì tốt rồi. Cảm ơn Huyết vệ, cảm ơn Hồng Bang.”
“Nghe cái tên là đã thấy tanh tanh mùi máu rồi. Mọi người nên tỉnh táo suy nghĩ… Xã hội đen cuối cùng vẫn là xã hội đen mà thôi…”
“Tôi thấy nghi ngờ mục đích của họ. Họ ra vẻ làm việc trượng nghĩa đấy… Nhưng có thể là che giấu mục đích bên trong… Đại loại như tẩy trắng cái thân phận giang hồ của họ thôi…”
Sau vài ngày ra quân, Huyết vệ và cái tên Hồng Bang lần đầu tiên được xuất hiện trên mặt báo và các diễn đàn, mạng xã hội. Không ít lời khen ngợi, cũng không ít lời nghi ngờ tự đặt câu hỏi… Tất cả đều diễn ra theo dự kiến của Minh.
————-++++++++————-
Một tuần yên bình trôi qua,
Tại một căn biệt thự khá cũ kĩ ở Quận 12,
Gia đình cư trú trong căn biệt thự này đã ở đây hơn hai mươi năm. Ông bà thế hệ trước đã mất, để lại căn nhà cho hai vợ chồng đứa con trai duy nhất. Hai vợ chồng còn khá trẻ lại vui vẻ hoà đồng hàng xóm đều quen biết… Người chồng tên Tân, vợ là Duyên chạc 25 tuổi, có một đứa con trai nhỏ hai tuổi. Mỗi buổi sáng người chồng tưới cây, người vợ trẻ ẵm con vui vẻ nói cười… Tân chuyên viết phần mềm cho điện thoại nên quanh năm suốt tháng ở nhà. Gia đình vô cùng đầm ấm vui vẻ được bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Vậy mà không ai biết được hơn một tuần gần đây, mọi chuyện trong gia đình đó bị xáo trộn. Bên trong nhà âm thầm xuất hiện một nhóm người lạ… Những đối tượng thuộc diện truy nã gắt gao của chính phủ.
Ngay lúc này trên tầng hai của căn biệt thự, trong một căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường ngủ, một người thanh niên trần trụi ngồi trên giường. Bên cạnh hắn một cô gái toàn thân trần truồng mái tóc đen dài che phủ mặt đang lúi húi ngậm mút dương vật của hắn. Cái dương vật căng cứng của hắn có chút kì lạ, không dài không ngắn, lại có một vết sẹo lồi đỏ hỏn ở giữa thân. Hai bìu dái của hắn cũng khác người ta, một bên nhăn nheo lúng phúng lông, bên còn lại nhẵn nhụi, không một sợi lông tơ.
Hắn chính là Hoàng Minh, người đã biến mất khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát hơn nửa tháng nay. Mặc cô gái kia hì hục đem khoái cảm cho mình, Hoàng Minh áp điện thoại lên tai nghe, vẻ mặt khó chịu nói:
– Bảo ông ta kiên nhẫn một chút… Mới có một tuần thôi.
– Tôi biết. Nhưng cảnh sát đang truy lùng gắt gao… Hiện giờ không thể đưa hàng lên tàu được…
– Giải thích với ông ta thế nào là tuỳ anh. Nếu ông ta vẫn không đồng ý… Nói ông ta đi mà mua hàng nơi khác đi.
Hoàng Minh tắt điện thoại, vẻ hậm hực khó chịu còn nguyên trên mặt.
– Lên đi…
Nghe lời nói của Hoàng Minh, cô gái rời khỏi dương vật căng cứng của hắn ngẩng đầu lên. Nếu có người bên ngoài nhìn thấy liền phải há hốc ngạc nhiên nhận ra cô gái chính là Duyên, cô vợ trẻ của gia đình này.
Duyên giở chân gác qua người Hoàng Minh, gương mặt khá xinh xắn vô cảm cam chịu. Cô hất mái tóc dài đen óng ra sau đầu, lộ ra cơ thể trần truồng đậm nét thanh xuân. Duyên mím môi cầm lấy dương vật Hoàng Minh, chèn vào hai mép âm hộ còn khô khan của mình, rồi từ từ ngồi xuống.
Duyên mím chặt bờ môi, nhồi hạ thể lên xuống thật chậm… Hai mắt cô nhắm chặt để không phải nhìn gương mặt đẹp trai lại như ác ma của người thanh niên trước mặt.
Hơn một tuần trước, nhà cô bị một nhóm người hơn mười người đàn ông vũ trang đầy đủ đột nhập khống chế cả gia đình. Một tuần này đối với cô và chồng là địa ngục trần gian. Ngoài phục vụ ăn uống cho đám người này, cô còn phải trở thành đồ chơi tình dục của người khác. Anh Tân, chồng cô gần như muốn liều mạng với bọn người này, để bảo vệ cô… Nhưng dù hai người bất chấp sống chết thì vẫn không thể làm ngơ an nguy của đứa con mới hai tuổi. Cũng còn may, cô chỉ phải làm chuyện ô nhục này với một người, chính là người thanh niên này. Đơn giản vì hắn không thích chung chạ với kẻ khác… Ngay cả chồng cô cũng không được.
Dù quanh năm ở trong nhà rất ít đi ra ngoài nhưng Duyên vẫn nhận ra người thanh niên này là ai. Lê Hoàng Minh, người thừa kế của Tập đoàn Hoàng Minh, nam thần trong lòng biết bao nhiêu cô gái. Nhưng không vì vậy mà Duyên cảm thấy mình may mắn vì được làm tình với hắn mỗi ngày. Ngược lại cô càng kinh tởm bộ mặt đẹp trai lại có tâm hồn ác quỷ của hắn.
– Ahhh… Nhanh lên chút…
Hoàng Minh hít hà ngồi lên, vòng tay quanh bờ eo nhỏ của Duyên. Miệng hắn vùi vào hai bầu vú mềm mại của cô, bắt đầu điên cuồng ngậm mút hai núm vú cô.
– Ư…
Duyên mím môi đến bật máu vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ… Nghe tiếng rên rỉ của mình làm cô cảm thấy uất nghẹn vì ô nhục. Nhưng một người phụ nữ 25 tuổi căng tràn nhựa sống như Duyên không đủ chai sạn để làm ngơ tất cả cảm xúc cơ thể của mình. Cô nhắm mắt nghĩ đến chồng mình, tay cô vịn trên vai Hoàng Minh, hạ thể liên tục nhồi thục lên xuống. Cái dương vật kì lạ kia liên tục một tuần đã có chút quen thuộc… Kiểu hôn nhũ hoa một cách thô bạo như nhai nuốt của Hoàng Minh làm hai đầu vú cô vừa đau vừa ray rứt khoái cảm.
– Uwmmm….
Hoàng Minh chồm lên đặt Duyên nằm xuống giường. Tay hắn đè hai chân cô mở rộng sang hai bên… Hạ thể hắn thúc dương vật vào âm hộ cô điên cuồng.
– Uwmmmm… ôi…
Hoàng Minh chợt gầm lên, hắn rút phăng dương vật ra khỏi âm hộ Duyên, rồi nhoài người lên trên. Duyên nhắm mắt cam chịu há miệng ngậm lấy cái dương vật ướt đẫm bóng lưỡng của hắn.
– Ahhhh…
Theo tiếng thở dốc khoái lạc của Hoàng Minh, Duyên im thin thít miệng ngậm kín đón nhận từng đợt từng đợt tinh trùng nóng hổi phun trào.
Hoàng Minh thở dốc lăn người qua nằm bên cạnh. Mặc kệ Duyên cả người trần truồng, một tay che miệng chạy vội vào toilet, hắn cầm cái điện thoại lên, bấm mở Facebook bằng một tài khoản nặc danh. Lướt lướt trên timeline, chợt Hoàng Minh ngồi bật dậy… Hắn bấm vào một dòng headline mục livestream bên dưới tấm hình một cô gái tuyệt đẹp.
“Phỏng vấn trực tiếp: Anh Thư – Tài năng được săn đón nhất cả nước và bật mí về lý do rời khỏi Tập đoàn Hoàng Minh”.
Màn hình điện thoại hiện lên một gương mặt thiếu nữ tuyệt đẹp với gọng kính không viền trong veo đầy nét trí tuệ. Đó chính là Anh Thư… Nàng đang nhận phỏng vấn trực tuyến của báo Phụ nữ Hiện đại. Nhìn lại cô thư ký riêng mà mình từng mong nhớ Hoàng Minh thoáng nuối tiếc… Nàng thật đẹp, mấy tháng không gặp nàng còn đẹp hơn… Chiếc áo sơ mi công sở nàng mặc có chút chật chội, cái cúc trên cùng không cài lộ ra một trũng sâu hun hút mê người.
– “Ý chị là ngay cả lời mời của GSC, K Group, Bline Systems chị cũng từ chối sao ?” – Giọng nói của phóng viên mang vẻ thản thốt.
– “Vâng, cũng không dám nói là từ chối… Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi nên tạm thời cũng chưa nhận lời mời của bên nào…”
Giọng nói mềm mại đậm chất Bắc của Anh Thư làm Hoàng Minh mê mẩn.
– “Theo nguồn tin chúng tôi có… Ông Lê Hồng Khánh sau khi tiếp quản lại Tập đoàn cũng có lời chị ở lại đảm nhiệm một vị trí không thấp… Nhưng chị vẫn quyết định rời đi. Có thể chia sẻ với Phụ nữ Hiện đại là lý do tại sao không ạ ?”
Anh Thư hơi im lặng, vẻ mặt thoáng buồn. Nàng hít sâu một hơi rồi cố mỉm cười nói:
– “Tôi tốt nghiệp Harvard Mỹ… Tập đoàn Hoàng Minh vốn từ ban đầu đã không phải là mục tiêu của tôi… Ở đây tôi không nói về quy mô, mà là quy trình quản lý của một doanh nghiệp trong nước ít nhiều gì cũng khác một doanh nghiệp nước ngoài…”
– “Vậy tại sao chị vẫn chọn vào Tập đoàn Hoàng Minh ngay lúc đầu ? Rồi bây giờ lại rời đi ?”
– “Vì một người… Tôi vào Tập đoàn cũng vì sự có mặt của anh ấy… Tôi rời đi cũng vì anh ấy không còn ở đó… ” – Anh Thư hơi cúi đầu nói khẽ.
– “Người đó có phải là…” – Người phóng viên hai mắt sáng lên.
– “Xin lỗi… Tôi không muốn…” – Anh Thư mặt thoáng ửng đỏ nói.
– “Vâng… Chúng tôi đã hiểu… Tôi tin các vị khán giả cũng hiểu… Xin cảm ơn chị Anh Thư đã giành thời gian quý báu…”
Âm thanh trong điện thoại đã tắt mà Hoàng Minh vẫn cảm thấy tim mình đập dồn dập. Ra là vậy… Ra là vậy… Anh Thư đã yêu mình. Chưa bao giờ trái tim Hoàng Minh lại đập rộn ràng như bây giờ. Ngay cả với Nhật Vi, sự rung động còn xa xa mờ nhạt so với Anh Thư. Hoàng Minh chợt nhận ra, Nhật Vi người con gái hắn cố gắng giành giật trở về từ vòng tay của Thuận Minh, chẳng qua lại lòng đố kỵ… Đúng như thế. Ông trời đã dành riêng cho Hoàng Minh hắn một người con gái khác… Hoàn mỹ, toàn diện hơn cả Nhật Vi. Ha ha…
Hoàng Minh cả người trần truồng đi tới đi lui trong phòng. Giờ phút này hắn thật hận cái nhà giam này… Hắn biết mình tuy không có lệnh truy nã, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Chỉ cần lộ mặt ra ngoài, đám cảnh sát sẽ lập tức bắt hắn về giao cho ông Khánh. Hoàng Minh thật hận ba hắn. Nếu ông ta cứ yên yên lành lành chết đi, bây giờ không phải tất cả mọi chuyện đều tốt sao ?! Hoàng Minh mở điện thoại bấm số Hải Đường. Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn lại tắt đi… Hải Đường sẽ không đồng ý.
Hoàng Minh lại ngẫm nghĩ một chút, bấm một số điện thoại khác…
– Anh Đạt, lên phòng tôi một chút…
Một phút sau, có tiếng gõ cửa. Hoàng Minh đã mặc lại quần áo, ngồi trên sofa nói lớn:
– Vào đi…
Cửa mở, một người đàn ông cao to, râu quai nón bước vào phòng. Đạt là đầu lĩnh của đám Hải Đường bang, thường ngày luôn nịnh nọt Hoàng Minh.
– Cậu Hai có gì căn dặn ?
– Tôi cần…
Hoàng Minh diễn giải một lúc, càng nói vẻ mặt của Đạt càng nhăn nhó khó xem. Hắn đợi Hoàng Minh vừa nói xong liền lúng túng gãi đầu nói:
– Cậu Hai, chuyện này tôi sợ không làm được… Anh Đường đã căn dặn rất kỹ…
– Hừ… Tôi cho anh mười ngàn đô… Thế nào… – Hoàng Minh nhíu mày nói.
Hoàng Minh tuy lúc này không giàu có như trước đây. Nhưng hai đơn hàng ma tuý vận chuyển trót lọt được chuyển qua Châu Âu, Singhavong chi trả cho hắn không ít. Nếu cho Hoàng Minh vài năm, nó tin cơ ngơi của mình sẽ không kém sự nghiệp cha nó đã cố gắng cả đời.
– Cậu Hai… Tôi thừa nhận mình rất ham tiền, nhưng tiền nhiều cũng phải có mạng để sài ah… Tôi thật sự là không dám…
Đạt đang ấp úng giải thích chợt ánh mắt hắn loé sáng nhìn về phía căn phòng tắm kia. Cánh cửa vừa hé mở, liền khép chặt lại. Chỉ chớp nhoáng cũng đủ Đạt nhìn thấy cơ thể trần truồng mê người gái một con của Duyên… Hắn thầm nuốt nước bọt. Hơn hai tuần nay được phân công bảo vệ Hoàng Minh, hắn chưa được gần gũi phụ nữ. Hải Đường lại nghiêm lệnh không được rời khỏi trú điểm dù bất cứ lý do gì…
– Thích không ? Cho anh đấy… – Hoàng Minh đã thấy nét mặt ngây dại của Đạt, liền gợi ý.
– Thật… thật… cậu Hai… cậu… – Đạt có chút cuống lên lắp bắp hỏi.
– Thật… chuyện này làm tốt cho tôi… Không những mười ngàn đô mà cả người phụ nữ này cũng là của anh… Anh dùng một mình hay chia sẻ cho anh em tuỳ thích… Ha ha…
– Vậy… vậy… bây giờ…
– Chờ gì nữa… Tôi cho anh ứng trước một lần đấy… Hắc hắc…
Đạt có chút chần chờ, rồi lại nghĩ đến thân hình mơn mởn kia. Hắn không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến, đẩy tung cửa phòng tắm…
– Á…. Cút ra…
– Đừng mà… không…
– Cứu… đừng mà…
Mặc kệ tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Duyên, Hoàng Minh bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay lướt lướt điện thoại… Trong đầu hắn lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất.
—————-+++++++++————–
15h30 cùng ngày,
Chiếc ô tô dừng lại trước một quán cafe nhỏ. Cửa sau mở ra, Khánh Phương trong bộ váy dài sang trọng bước xuống. Cô đưa tay chỉnh lại gọng kính đen, thoáng nhìn lên bảng hiệu của quán cafe. Hằng Kiểm bước lại, cô nhẹ nhàng choàng vào cánh tay anh ta, cùng bước vào.
Bên trong quán cafe vắng vẻ, chỉ có đúng một bàn khách ngồi ở vị trí trong cùng. Khánh Phương thoáng nhíu mày nhìn cô gái vừa đứng lên đón mình.
– Bà rất đúng giờ, xin mời ngồi…
Cô gái kia thấy Hằng Kiểm đi chung với Khánh Phương, hơi cau mày khó chịu. Khánh Phương rất giỏi việc quan sát nét mặt người khác, cô liền ra hiệu cho Hằng Kiểm. Anh ta thản nhiên quay người đi, chọn bàn khác cách xa hai người, ngồi xuống.
– Chúng ta có quen biết nhau sao ?
Khánh Phương ngồi xuống, cởi bỏ mắt kính đặt xuống bàn. Ánh mắt cô quan sát cô gái đối diện. Một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nét đẹp đó lại có gì đó hơi quen thuộc nhưng rõ ràng Khánh Phương chưa gặp gỡ bao giờ.
– Bà chưa gặp tôi, nhưng ngược lại tôi đã biết bà từ rất lâu…
Cô gái nói một chất giọng Bắc nhẹ nhàng lại làm Khánh Phương rất ấn tượng.
– Tôi tên là Anh Thư… – Cô gái mỉm cười nói. – Trên giấy tờ tôi họ Đỗ… còn họ thật của tôi là Huỳnh.
Khánh Phương nhíu mày miệng lẩm bẩm như nhớ lại, chợt hai mắt cô mở lớn thản thốt:
– Huỳnh Ngọc Anh Thư… Cô… cô là…
– Vâng, tôi là con gái của ông Huỳnh Quốc Định. – Anh Thư cười nhạt nói.
Khánh Phương cả người thoáng sững sờ. Đây đúng là đứa con gái út của ông Định, cũng là vì sao cô lại thấy đôi môi mỏng xinh xắn kia có nét quen thuộc như vậy. Là người đàn bà bên ngoài của ông ta nhiều năm, Khánh Phương biết không ít chuyện về gia đình ông. Vợ ông họ Đỗ, Đỗ thị Thanh Huyền, lớn hơn Khánh Phương ba tuổi. Hai đứa con gái của ông, đứa lớn tên là Đỗ Ngọc Anh Thy, đứa út là Anh Thư, chênh nhau 2 tuổi. Năm ông rước Khánh Phương về, mang theo không ít lời ra tiếng vào. Vợ ông bà Huyền đã giận dữ để lại lá đơn ly dị rồi đem hai con bay sang Mỹ định cư. Ông Định vì cơ đồ chính trị, đã không nộp lá đơn ly dị kia mà xem như vẫn có vợ. Từ đó ông ở Sài Gòn nhiều hơn với Khánh Phương và sinh ra Hoành Sơn.
Anh Thư vẻ mặt vẫn mỉm cười thản nhiên, nhưng trong lòng nàng cũng cồn cào dậy sóng. Nàng đang đối mặt với người phụ nữ đã cướp đi hạnh phúc gia đình của mẹ, cũng là của hai chị em nàng. Mẹ Anh Thư đã qua đời bên Mỹ vì ung thư. Năm mười sáu tuổi hai chị em nàng phải nương tựa nhau mà sống. Dù cha cô đã không ít lần liên hệ muốn hai chị em về, cũng không ít lần muốn gửi tiền chu cấp nhưng hai chị em đều từ chối. Và hơn một năm trước chị Thy lập gia đình. Anh Thư vừa tốt nghiệp đại học muốn thư giãn trí óc, nàng quyết định về nước. Không hiểu cha nàng tài ba thông thần thế nào mà chỉ một ngày đặt chân ở đất Sài Gòn, ông đã tìm đến tận khách sạn. Hai cha con gặp nhau vừa lạ lẫm vừa bồi hồi…
Ông Định cứ cách một hai ngày lại đến chở Anh Thư đi ăn, mua sắm rất vui vẻ… Và đến một ngày hơn sáu tháng trước, ông nói ra một kế hoạch muốn nàng tham gia vào. Đó là đầu nhập Tập đoàn Hoàng Minh với vai trò thư ký riêng cho vị Chủ tịch dự bị kia, sau đó nàng phải dùng nhan sắc quyến rũ hắn, trói chân hắn… Thời điểm đó, Anh Thư chợt hiểu ra, cha nàng cũng không hoàn toàn vì kết nối tình thân mà thường xuyên lui tới chăm sóc mình. Nàng cảm thấy buồn và vô cùng hụt hẫng… Huống chi một người lớn lên ở phương Tây như Anh Thư vô cùng phản cảm với những chiêu trò bẩn thỉu như vậy. Nhưng ông Định cứ mãi thuyết phục, còn đưa cả hình của Hoàng Minh ra cho nàng xem… Cuối cùng Anh Thư đồng ý, nhưng với một điều kiện… Nếu Anh Thư thấy thích anh ta, nàng sẽ chủ động, ngược lại thì không cần bàn…
Và kết quả dĩ nhiên là không như ý nguyện của ông Định. Anh Thư lại thích một người đàn ông khác… Đối với nàng, Hoàng Minh ngoài cái vỏ bọc tiền tài, không còn gì có thể so sánh được với anh ấy. Ông Định rất bất mãn, nhiều lần muốn điều tra xem kẻ mới xuất hiện trong lòng con gái ông là ai… Nhưng Anh Thư giấu diếm rất kỹ, hai người chỉ âm thầm gặp gỡ nhau không ai biết.
Anh Thư cũng không biết ngoài bản thân nàng còn một nạn nhân khác hiện giờ đang ngồi trước mặt. Khánh Phương là người từng đi theo mưu ma chước quỷ của ông Định, dùng nhan sắc quyến rũ ông Khánh. Ông ta vì đạt mục đích sẵn sàng hy sinh người phụ nữ của mình, ngay cả con gái ruột cũng không tha.
– Cháu… Mẹ cháu khoẻ không ? – Khánh Phương có chút lúng túng hỏi.
– Mẹ tôi đã qua đời bên Mỹ hơn bốn năm trước… Cảm ơn bà đã hỏi thăm.
Anh Thư cũng không muốn dùng lời lẽ lạnh lùng như vậy. Nàng biết Khánh Phương cũng là một nạn nhân của cha nàng. Nhưng cứ nghĩ đến những ngày tháng buồn bã khổ sở của mẹ, những ngày ngắc ngoải đau đớn trên giường bệnh không có chồng bên cạnh, Anh Thư không thể kìm được lòng mình.
Thấy vẻ mặt khổ sở khó xử của Khánh Phương, Anh Thư thoáng dịu lòng một chút. Nàng phải thừa nhận Khánh Phương rất đẹp… Đối diện với Khánh Phương lúc này, Anh Thư khó có thể tưởng tượng hai mươi năm về trước bà đẹp đến thế nào.
– Cha của cháu…
– Cháu đã viếng mộ ông… – Xưng hô của Anh Thư nhẹ nhàng hơn.
Anh Thư cũng không nói rõ ràng mọi chuyện. Từ ngày bị bãi nhiệm, cha nàng đã có cảm giác tính mạng mình sẽ bị uy hiếp, dù sao ông có không ít kẻ thù. Ông không đến gặp mặt Anh Thư nhưng gửi cho nàng một lá thư… Ngoài nội dung nhắn nhủ cho hai chị em nàng. Ông còn để lại một dãy số dài, dường như là kinh độ vĩ độ của một vị trí nào đó… Kèm theo lời dặn dò “Con ghi nhớ, nhưng đừng thử tìm nó. Những con số này không được nói cho bất cứ ai nghe. Ngay cả với bản thân ta…” Lời nhắn nhủ trong thư làm Anh Thư suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được. Ba nàng lại nhờ nàng cất giấu một bí mật khỏi bản thân ông. Điều này không thể lý giải nổi. Ông còn để lại số điện thoại của Khánh Phương. Anh Thư ghi nhớ dãy số vào đầu rồi đốt đi lá thư…
– Vậy cháu có ý định gì ?
Khánh Phương thoáng chần chờ rồi hỏi. Anh Thư bất ngờ gọi điện hẹn cô ra với lý do rất gây tò mò, lại không rõ ràng.
– Cháu muốn trả thù cho cha…
Anh Thư nói, giọng có chút kìm nén run run. Nàng rất hối hận vì lần trước khi ông Định bị tập kích bằng thuốc nổ… Dù nghi ngờ Hoàng Minh, nhưng cha vẫn còn sống, nàng không đủ động lực ra tay giết anh ta. Nếu lúc đó Anh Thư kiên quyết, có thể nàng không thoát được tù tội, nhưng ít ra cha đã không bị hại chết.
Khánh Phương hơi ngạc nhiên nhìn Anh Thư… Ra đây là người mà ông Định nói tới, sẽ trả thù cho ông. Khánh Phương quả thật không biết ông ta lấy sự tự tin đó từ đâu, nhưng cô cảm nhận Anh Thư là cô gái rất thông minh.
– Cô cũng muốn giết hắn… Nhưng… Hoàng Minh hiện giờ ở đâu không ai biết! – Khánh Phương thoáng nhíu mày nói. – Cho dù biết… xung quanh hắn còn rất nhiều người bảo vệ…
– Hoàng Minh đã được Hải Đường bang cứu đi… Cảnh sát cũng không tìm ra tung tích của hắn…
Anh Thư nắm thông tin này là từ người bạn trai của nàng, hiện đang ở bên cạnh ông Lê Hồng Khánh.
– Vậy phải làm sao ?
– Nhưng cháu biết Hoàng Minh đang ở đâu ! Không, nói chính xác là sáng mai 9h00 sẽ có người đưa cháu đi gặp hắn.
Anh Thư nói không sai. Sáu tháng tiếp xúc nàng hiểu Hoàng Minh không ít. Anh Thư biết hắn giấu diếm rất nhiều chuyện sau lưng mình, ngay cả ánh mắt hau háu thèm thuồng của hắn khi nhìn nàng cũng thế. Sáng nay, từ cuộc phỏng vấn trực tuyến đến cách trả lời lấp lửng cũng đều là kế hoạch của Anh Thư tìm cách lôi Hoàng Minh ra khỏi hang. Nàng lại không ngờ hắn dính câu nhanh như vậy… Trưa nay Anh Thư nhận được một cú điện thoại lạ… Hoàng Minh đã gọi và mời nàng đến một nơi gặp gỡ.
– Cháu có muốn… – Khánh Phương lời vừa ra đến miệng liền ngừng lại.
Anh Thư như đọc được suy nghĩ của cô, lắc đầu nói:
– Không… cháu sẽ không nhờ can thiệp của cảnh sát. Họ sẽ không làm gì Hoàng Minh mà chỉ đưa hắn về cho ông Khánh.
– Cháu muốn tự tay giết hắn…
Anh Thư ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói. Nàng chợt thở dài, nhìn qua Khánh Phương cười khổ:
– Nhưng diễn biến có chút nhanh ngoài dự kiến… Cháu không kịp chuẩn bị… Cháu không có vũ khí… vả lại dù có vũ khí cũng không thoát được kiểm soát… Cháu đang bế tắc…
Lời của Anh Thư nói làm Khánh Phương nhận ra sự quyết tâm của nàng đến mức nào. Cô thở dài chợt nói:
– Vẫn còn một biện pháp khác không cần vũ khí… Nhưng cách này…
Anh Thư hai mắt rực sáng, vội nắm tay Khánh Phương hỏi gấp:
– Cách gì cô nói đi… Phải trả giá thế nào cháu cũng chịu…
Khánh Phương mím môi nhìn Anh Thư thật sâu. Giết Hoàng Minh là chuyện cô đã suy nghĩ mấy tháng nay… Và biện pháp mà Khánh Phương vừa nói cũng là cách duy nhất đoạt mạng hắn trong tầng tầng kiểm soát… Nhưng có hai lý do mà Khánh Phương chưa thực hiện. Một là cô không có cách nào tìm ra tung tích Hoàng Minh… Và hai là… biện pháp này đòi hỏi nam nữ phải giao hợp, nhưng đối với một kẻ ẻo lả tính tình biến thái như vậy, Khánh Phương không chút tự tin quyến rũ được hắn.
23h45 cùng ngày,
Trong căn nhà gỗ ọp ẹp đầy mùi ẩm mốc quen thuộc. Trên vách gỗ vẫn là cái bàn thờ xiêu vẹo đầy bụi nhang khói và vết sáp nến chảy loang lổ. Những cây nhang cháy dở nghi ngút khói lan tỏa ra cả phòng, nhưng cây nến trắng cháy bập bùng…
Madif ngồi xếp bằng ngay dưới bàn thờ, hai mắt khép hờ… Trước mặt ông là một chiếc chiếu cũ bạc màu, đang nằm một cơ thể phụ nữ hoàn toàn loã lồ tuyệt đẹp nằm im lặng thiêm thiếp. Người phụ nữ đó chính là Anh Thư. Bên cạnh chiếc chiếu, Khánh Phương ngồi, tinh thần có chút hồi hộp không yên.
Anh Thư hai gò má đỏ ửng nóng rang. Không ngờ chuyện bùa ngải này lại ép nàng vào tình huống xấu hổ như vậy. Anh Thư cho đến nay ngoài người yêu, nàng chưa bao giờ khoả thân trước một người đàn ông lạ. Với tư thế nằm chữ Nhân… Hai cánh tay Anh Thư dang rộng hai bên để trống hoàn toàn hai bầu vú căng tròn và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng tuyệt đẹp. Cặp đùi thon dài trắng nõn của Anh Thư cũng phải mở rộng, ngay cả phần âm hộ thầm kín cũng phơi bày trọn vẹn trước mắt người đàn ông kia. Dù ông ta có vẻ cũng chẳng quan tâm nhìn ngắm, nhưng cả người Anh Thư vẫn cứ nhộn nhạo khó chịu.
Madif chợt nhìn lên Anh Thư, hai mắt ông mờ đục, giọng nói khào khào mệt mỏi:
– Cô suy nghĩ kỹ chưa ? Gieo cổ vào người rất có hại cho cơ thể…
– Trước khi cô truyền qua vật chủ khác… những ngày nó còn tồn tại trong người cô… nó sẽ không ngừng cắn nuốt máu huyết sinh mạng của cô. Một ngày tương đương với một năm tuổi thọ… Một tuần trôi qua cô xem như già đi mười tuổi… Sự già nua này không có khả năng hồi phục.
– Tiến hành đi… – Anh Thư hít sâu một hơi, cũng không mở mắt, gật đầu nói.
– Được…
Madif chậm rãi quay người lại. Ông quỳ mọp người xuống lạy bàn thờ, rồi thật cẩn thận đưa bàn tay gầy guộc nâng cái hũ đựng tro cốt bên cạnh pho tượng thần Shiva. Hũ tro cốt bằng đất nung, phần nắp dán kín một lá bùa màu vàng đã bạc phết khô cứng. Ông đặt nó xuống trước hai ống chân khẳng khiu của mình. Madif bắt đầu lầm rầm đọc chú ngữ…
Âm thanh phát ra từ miệng ông ta như không thuộc về thế giới này, không nằm trong căn phòng này mà được vọng về từ một cõi u linh huyền bí. Những cây nến bắt đầu chập chờn như bị gió thổi dù căn nhà không có cửa sổ, cửa ra vào cũng đóng kín mít. Nhiệt độ trong phòng chợt nhanh chóng giảm xuống. Những cơn lạnh lẽo cứ như từ xương tuỷ mỗi người phát ra ngoài.
Anh Thư hé mắt nhìn xuống Madif, hai hàm răng nàng nghiến chặt để không lập cập va vào nhau. Nàng thấy mình như đang trần truồng nằm trên một tảng băng, cơn lạnh buốt đi dọc theo sống lưng, lạnh đến không chịu nổi.
Ban đầu chấp nhận biện pháp của Khánh Phương, Anh Thư vẫn có chút nghi ngờ… Một người lớn lên và tiếp thu kiến thức xã hội Phương Tây làm sao Anh Thư có thể tin vào bùa ngải chứ ?! Nhưng nàng tin ánh mắt của cha mình và quả thật nàng không còn lựa chọn nào khác. Nếu bỏ qua lần này, Anh Thư không biết mình còn cơ hội khác hay không. Nhưng vượt qua sự chờ mong của Anh Thư… Khoảnh khắc vừa cảm nhận được sự bất thường trong cơ thể mình, nàng vừa sợ hãi vừa dào dạt hy vọng.
Madif chậm chậm nâng tay lên đặt phần nắp của hũ tro cốt chậm rãi tháo bỏ lá bùa trên nắp. Dường như ông ta cũng rất căng thẳng, hai bàn tay run rẩy, trán rịn ướt mồ hôi. Lá bùa kia không biết đã tồn tại bao lâu, khô cứng bốn mép cong vênh, Madif chạm vào liền vỡ nát ra như bột mịn. Khi ông mở cái nắp lên… Đột nhiên bên trong hũ cốt như có một thứ gì đó được giải thoát…
“Phù….” – Hàng nến vụt tắt, cả căn nhà tối tăm mờ ảo bởi một ngọn đèn trái ớt đỏ lè trên bàn thờ.
Cả căn phòng như có một hơi thở tồn tại khắp mọi nơi làm Anh Thư và cả Khánh Phương đều rùng mình sợ hãi.
Giọng đọc chú ngữ của Madif lúc này chợt cao vút ngân nga át tất cả âm thanh vang vọng cả căn phòng. Theo âm thanh của ông ta hương khói nhang trên bàn thờ đang tản mác chợt tụ lại trên không như hình thành một gương mặt mờ ảo… có miệng, có xương gò má, lại không có mắt… Nói đúng hơn là một cái đầu lâu mờ mờ dập dờn lơ lửng trên không.
Anh Thư lúc này như ngừng thở. Hai mắt cô mở lớn không thể tin vào điều mình nhìn thấy ngay trước mặt. Điều này có thể sao ? Đây là phép màu của thiên sứ hay là lời nguyền của ác quỷ. Anh Thư sợ hãi đến run rẩy cả người, nhưng nàng không hối hận… Thứ này càng kinh khủng thì càng là đòn trừng phạt xứng đáng cho Hoàng Minh.
Madif cắn đầu ngón tay mình, chồm lên vẽ lên bụng dưới của Anh Thư những hàng chữ ngoằn ngoèo. Ông ta lại đưa tay vào trong hũ, lấy ra một nắm tro trắng vung lên. Hàng chữ bằng máu kia như chạm phải vật phản, liền xèo xèo bốc khói…
– Ahhhhh…
Anh Thư hét lên đau đớn, cả người co rút lại. Trên bụng nàng truyền đến cảm giác bỏng rát như có người tạt nước sôi lên cơ thể mình.
– Cố chịu đựng… – Khánh Phương nắm chặt tay Anh Thư.
– Đau quá… Mà sao…
Anh Thư trán rịn ướt mồ hôi, miệng lắp bắp nhìn hàng chữ bằng máu trên bụng mình. Nó như có một phép màu tất cả lặng lẽ từ từ biến mất. Cứ như nó đã ngấm vào trong da thịt của nàng, thậm chí một chút tổn hại trên da cũng không để lại. Cứ như cơn đau đớn vừa rồi là ảo giác. Anh Thư có chút thở phào…
Nhưng mọi việc chỉ mới bắt đầu, lúc này cái đầu lâu mờ ảo dập dờn như tìm được vật ký thác. Làn khói tụ lại, càng thu nhỏ càng đậm nét hiện rõ một gương mặt nữ lở loét, hai mắt trống rỗng ghê rợn đến cùng cực… Rồi tất cả thật nhanh như bị hút vào xuống giữa hai chân Anh Thư, chui vào âm hộ nàng.
– Ah…
Anh Thư rùng mình vừa cảm nhận thứ gì đó chui vào trong cơ thể mình. Nàng mở to mắt nhìn xuống bụng mình. Làn da trắng nõn của cô gồ lên một khối nhỏ như có vật gì đó bên dưới… Nó chợt di chuyển.
– Ahhhh…. Đây là thứ gì ?!
Anh Thư kinh hãi nhìn da thịt mình đang gồ lên một khối bằng đầu ngón tay cái, chạy tới chạy lui giữa bụng mình. Cổ là thứ kinh khủng này sao ? Nó không phải là một loại bùa chú chỉ lặng im mà ứng nghiệm như Anh Thư đã nghĩ. Cái vật bên dưới cũng từ từ chậm lại rồi lặng im chìm vào trong cơ thể nàng.
– Cổ có sinh mạng, biết vui buồn, cần ăn uống…
Madif thì thào yếu ớt. Ông ta như quá mỏi mệt, hai mắt nhắm chặt, đầu hơi cúi xuống. Nhưng giọng nói của ông vẫn như xa như gần vang bên tai Anh Thư và Khánh Phương…
– Cổ được luyện từ xương sọ của trinh nữ chết trước mười sáu tuổi…
– Nó dùng cơ thể phụ nữ như một nơi trú ẩn tạm thời… sẽ lập tức chuyển qua người đàn ông đầu tiên xâm nhập cơ thể của cô. Nhớ đấy… cô chỉ có một cơ hội…
– Kẻ bị cổ nhập thể sẽ bị ăn sạch bộ não… Quá trình đó còn đau đớn hơn bị lột da sống toàn cơ thể…
– Đau đớn mới tốt… Hay lắm. – Anh Thư thoáng rùng mình sợ hãi, nhưng miệng vẫn cố nói cứng.
Khánh Phương bước đến choàng lên cơ thể Anh Thư một chiếc áo khoác, dìu nàng đứng lên.
– Anh Hằng… – Khánh Phương gọi ra ngoài.
Cửa bật mở, Hằng Kiểm bước vào. Thấy mọi việc đã xong, hắn bước lại bên Madif định dìu ông ấy đi về. Dù sao mấy năm nay Madif là ở chung nhà với Khánh Phương, hôm nay sở dĩ đến đây chỉ để tiến hành nghi thức gieo cổ.
– Về thôi…
Hằng Kiểm chợt thấy Madif có chút bất thường. Ông ta vẫn ngồi nguyên như vậy, chân xếp bằng đầu cúi thấp. Hằng Kiểm nhíu mày đưa tay chạm vào bờ vai trơ xương đen nhẻm kia, chợt giật mình rụt tay lại. Lạnh như vậy ?! Lạnh như một người chết. Hằng Kiểm đưa tay vào sát mũi Madif, không còn chút hơi thở.
– Madif chết rồi.
Anh Thư thảng thốt nín lặng. Khánh Phương che miệng, nhìn cơ thể gầy gò kia, khoé mắt cô chợt nóng rang nặng trĩu.
– Anh thiêu hủy nơi này… Đưa ông ta lên đường thôi…
——————++++++++++—————
7h30 sáng hôm sau,
“Reng… reng…”
Tại căn biệt thự to lớn quen thuộc sơn màu trắng, trong phòng ngủ, ông Khánh còn đang ngủ thì điện thoại reo vang… Ông dụi mắt ngồi dậy có chút bực mình, cầm điện thoại lên. Hơi ngạc nhiên nhận ra số của Quốc Hào, ông Khánh bấm nhận cuộc gọi.
– “Xin lỗi ông chủ… Nhưng chuyện này rất gấp…” – Giọng Quốc Hào có chút căng thẳng.
– Cậu nói đi…
– “Tôi vừa tìm ra lý lịch thật của Anh Thư… cô thư ký riêng của Hoàng Minh trước đây. Vừa rời Tập đoàn tuần trước… Cô ấy tên thật là Huỳnh Ngọc Anh Thư, là con gái út của ông Huỳnh Quốc Định”.
Ông Khánh lặng im, lòng trầm xuống. Ra đây là con bài tẩy của lão Định đặt bên cạnh Hoàng Minh. Từ kinh nghiệm của mình ông lập tức liên tưởng đến Khánh Phương ngày xưa đã tiếp cận mình như thế nào. Nếu ông thực sự chết trong vụ nổ kia hoặc chết vì muôn vàn phương pháp khác của lão Định, Hoàng Minh một mình nắm cả gia sản khổng lồ… Anh Thư với nhan sắc hoàn mỹ và cái đầu siêu việt sẽ không khó khăn chinh phục Hoàng Minh. Mang trong người dòng máu ngoan cường của lão Định, Anh Thư có thể nói là lá bài sắc bén trí tuệ hơn Khánh Phương gấp nhiều lần. Ông thoáng rùng mình, lần đầu tiên trong đời ông thấy sợ hãi một người đã chết.
– Ý cậu là Anh Thư có thể muốn trả thù sao ? Nhưng Hoàng Minh bây giờ ở đâu chính ta còn không biết… – Ông Khánh nói, giọng đều đều nhẹ nhõm chẳng xem vào đâu.
– “Sáng hôm qua Anh Thư đã trả lời phỏng vấn trực tuyến một tờ báo…” – Giọng Quốc Hào nói giọng có chút kích động bất thường. – “Cách trả lời của cô ấy khá mập mờ… Tôi nghi ngờ Anh Thư đang muốn câu dẫn Hoàng Minh ra khỏi hang…”
– Có thể sao ? – Ông Khánh có chút không tin, hỏi lại.
– “Tôi nghĩ là khả năng này rất cao… và… và…” – Quốc Hào có chút ấp úng
– Sao ?
Ông Khánh hơi ngạc nhiên, hỏi lại. Trong trí nhớ của ông, Quốc Hào luôn là người điềm đạm bình tĩnh.
– “Không giấu ông chủ… Anh Thư là..
bạn gái của tôi…” – Giọng anh ta nghèn nghẹn, nói. – “Nhưng tôi chỉ vừa phát hiện ra lý lịch cô ấy vài ngày nay thôi”.
– “Và sáng nay… cô ấy rời đi… có để lại một lá thư cho tôi… Cô ấy nói mình cần làm một việc quan trọng, có thể không trở về nữa… Tôi e rằng…”
– Nhưng tôi không có cách nào tìm ra vị trí của Hoàng Minh ! – Ông Khánh ảo não nói.
– “Tôi có thể… Hai ngày trước, sau khi tìm được lý lịch của Anh Thư… Tôi đã lén cài một phần mềm giám sát chạy ngầm trong điện thoại cô ấy…”
– Nhưng… nếu điện thoại tắt thì sao ? – Ông Khánh hỏi.
– “Sẽ không… Ông đã nghe qua vụ Facebook bị kiện vì nghe lén người dùng chưa ạ ?” – Giọng Quốc Hào có chút phấn khích.
Anh ta luôn như vậy khi nói về các vấn đề liên quan đến học thuật. Không đợi ông Khánh trả lời, anh ta nói tiếp:
– “Facebook chỉ thừa nhận là nghe lén người dùng khi app đang chạy ngầm thôi. Sự thật còn hơn xa như vậy… Người sáng lập Facebook từng học tại Harvard và để lại không ít công trình nghiên cứu được bí mật lưu trữ.”
– “Phần mềm giám sát này do một sinh viên Harvard nghiên cứu sử dụng cùng một nền tảng như Facebook”.
– “Sau khi bẻ khoá hệ thống, cấp quyền toàn bộ… thì dù người dùng có tắt điện thoại, nó vẫn có thể can thiệp vào hệ thống, giữ CPU của điện thoại vẫn tiếp tục hoạt động một cách âm thầm và truyền tín hiệu đi… Chỉ trong trường hợp nguồn điện bị tháo dỡ, hết pin hoặc điện thoại hoàn toàn phá huỷ thì tín hiệu mới ngừng phát đi…”
– Rất tốt… Anh tiếp tục theo dõi… Khi Anh Thư đến nơi thì báo địa điểm cho tôi… – Ông Khánh nói.
– “Ông chủ… nếu… có khả năng… xin ông cho cô ấy một đường sống…” – Giọng Quốc Hào nghèn nghẹn lo lắng.
– Được… Tôi hứa với cậu.
Ông Khánh tắt điện thoại. Ông nhíu chặt hàng lông mày đi qua đi lại trong phòng. Tình hình hiện nay rất căng thẳng sau vụ ông Hiển đột kích thất bại vừa rồi. Nhân thủ của Hải Đường bang bị tiêu diệt hơn ba mươi, bắt giữ hơn 120 người, nhưng nhóm cao tầng đầu não và cả người Singhavong đều trốn thoát. Cảnh sát cũng không tìm được kho thuốc nổ của bọn chúng.
Tứ lão đang rất bất mãn. Nếu Hoàng Minh lúc này lộ diện, khả năng rất cao là bị bắt về tế cờ chịu tội. Nhưng nếu ông không hành động gì thì đứa con trai duy nhất này rất có thể bị ám toán thành công. Ông Khánh mím môi, bấm điện thoại gọi đi. Chỉ vài giây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm:
– “Chào chú… Cháu nghe đây…”
————+++++++++++—————