Hoán Mệnh - Chương 66: Sập bẫy
Tầng B2, Trung tâm Thương mại Parkland,
Chiếc BMW đen đánh lái vào ô trống, đỗ lại. Một người thanh niên cao lớn đội mũ lưỡi trai kéo thấp bước xuống. Anh lặng lẽ đi về phía cầu thang bộ dẫn xuống tầng B3… Trong đầu Minh lúc này đang nghĩ đến mẩu đối thoại của mình và ông Hiển vào đêm khuya hôm qua…
– “Cháu đã tìm được nơi trú ẩn của đám cao tầng Hải Đường bang. Chúng trú ẩn trong căn biệt thự số 27, lô E – Khu nhà ở chuyên gia Khu Công nghiệp Tân Hoà, Bình Dương… Đám thuộc hạ hơn 250 người thì trú ẩn ở một nhà kho rộng 1500m2, cổng sơn màu vàng chanh, cách căn biệt thự khoảng 400 mét…”
– “Rất tốt… Ta đang đau đầu vì Hoàng Minh đã rời khỏi nơi trú ẩn ban đầu. Bọn chúng lại có kinh nghiệm phản trinh sát, người của chúng ta theo đuôi đều bị bỏ rơi. Không ngờ cháu lại cho ta tin tức tốt như vậy… Nhưng ở đâu cháu có thông tin đó ?”.
– “Đêm qua cháu bắt được một tên có hình xăm hoa anh túc dưới cằm…”
– “Hắn đang ở đâu ?!”
– “Đã thủ tiêu…”
– “Haizz… Cũng phải, giữ hắn lại sẽ lộ ra điều cháu tra hỏi hắn… Ông Long cũng đã chú ý đến việc Hồng Bang bị lộ thông tin…”
– “Chú dự định khi nào hành động ?”
– “Nếu thông tin cháu cung cấp không có gì sai lệch nhiều… Ta dự định sẽ hành động ngay tối đêm mai”.
– “Chú… cháu muốn tham gia lần hành động này.”
– “Sao ?”
– “Cháu biết đội đặc nhiệm mặc quân phục, áo giáp, còn đội mũ vải trùm kín mặt… Nếu cháu tham gia cũng không ai biết mặt thật của cháu…”
– “Ta biết ba năm nay cháu rèn luyện rất nhiều… Nhưng hành động theo đội không phải là thân thủ cao, bắn giỏi là được… Còn phải hiểu ý phối hợp với nhau. Nếu cháu muốn, cháu có thể ngồi trong xe điều hành với ta…”
– “Chú Hiển, cháu biết chú lo cho cháu… Nhưng cháu rất muốn được một lần cảm giác được làm cảnh sát thực hiện nhiệm vụ. Cháu tin mình có thể xử lý tốt mọi tình huống.”
– “Haizz… Được rồi. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ. Cháu không được dùng việc công trả thù riêng đấy…”
– “Vâng, cháu biết.”
– “Ngày mai… không mang theo điện thoại, không vũ khí… đúng 17h50 cháu xuống tầng hầm xe Trung tâm Thương mại Parkland, tầng B3. Tìm vị trí E27 sẽ có xe đưa cháu đi”.
Mở cửa thang tầng B3, Minh bước ra. Anh cũng không nói rõ với ông Hiển mình muốn tham gia nhiệm vụ này vì mục đích gì. Minh muốn tạo cho đứa em cùng mẹ khác cha của mình một cơ hội quay đầu.
Tại vị trí E27 có một chiếc xe van sơn trắng, cửa sổ sau xe đều bịt kín loại thường dùng để chở hàng. Minh vừa bước đến thì cánh cửa kéo trượt ngang mở ra. Anh cũng không nhìn, lập tức bước lên. Cửa đóng sập lại.
Trên xe có hai người đàn ông. Một người ngồi ở vị trí tài xế không rõ mặt, đang cho xe lui ra, bắt đầu lái đi. Người còn lại chạc hơn 30 tuổi, ngồi ở băng ghế sau xe ánh mắt nhìn Minh, cười tủm tỉm:
– Xin chào 069… đã lâu không gặp…
Minh cũng không khách sáo ngồi xuống băng ghế đối diện. Ánh mắt anh quét qua gương mặt anh ta rồi dừng lại ở khoé miệng đang mỉm cười kia. Có một nét quen thuộc… Minh chợt mỉm cười:
– Anh là người đã giả vờ bị tôi bắn ở phía sau chợ Tân Định hơn ba năm trước… Có phải không ?
– Ha ha… Chính xác. Chú em nhớ tốt thật đấy… Anh là Tín.
Minh mỉm cười vui vẻ bắt tay với anh Tín. Một cánh tay khác từ phía trên đưa xuống… Người đàn ông đang lái xe ngoái đầu lại mỉm cười với Minh.
– Chào em trai, anh là Nhân… Anh là người đầu tiên bị cậu bắn hôm đó…
– Chào anh.
– Nhớ chưa ?! Phát thứ hai của chú em xíu nữa làm hỏng súng thịt của cậu ta đó. – Anh Tín cười nói.
Nhớ đến phát súng vì hoảng sợ cướp cò đó, Minh có chút ngượng, cười khổ.
– Ha ha… không có gì. Còn sài tốt chán. – Anh Nhân cười ha hả nói.
Minh chợt nghĩ đến chuyện nhiệm vụ, thu lại nét tươi cười, hỏi:
– Em muốn hỏi… kết quả trinh sát nơi ẩn núp của Hải Đường bang thế nào ạ ?
Anh Tín nhắc đến nhiệm vụ nét mặt cũng nghiêm túc khác hẳn, lắc đầu nói:
– Chuyện này… Xin lỗi anh không biết.
Thấy Minh nhướn mày có vẻ ngạc nhiên, anh Tín nhăn mặt cười khổ, nói:
– Có lẽ em không biết… Nhiệm vụ chỉ được công bố 15 phút trước thời điểm xuất phát. Đây là quy định của tổ đặc nhiệm.
– Trinh sát chỉ báo cáo trực tiếp với chú Hiển. – Anh Nhân phía trước nói xen vào.
Minh gật đầu chợt hiểu ra. Anh đã quen cái gì cũng trao đổi trực tiếp với chú Hiển. Dĩ nhiên đó cũng một phần do thân phận của Minh không thể công khai với nhiều người.
– Vậy… bây giờ mình đang đi đâu ? – Minh hỏi.
– Địa điểm tụ họp là dưới chân cầu Đồng Nai… – Anh Nhân trả lời.
Anh Tín lấy ra một cái ba lô căng phồng đưa cho Minh. Anh mở ra, bên trong là một bộ quân phục áo liền quần màu đen, áo chống đạn, mũ cối, mũ trùm đầu, còn có cả một khẩu K59 và bốn khay đạn 18mm. Ngoài ra còn hai băng đạn AK nặng trĩu…
– Còn có cái đó…
Anh Tín lại chỉ tay về phía sau lưng Minh. Minh quay lại, mới nhận ra phía sau mình là một giá kim loại gắn cố định trên vách buồng xe, có ba khẩu AK 47 dựng sẵn.
– Tôi biết cậu được 065 đào tạo bắn súng.
Minh lắng nghe anh Tín nói. 065 trong lời nói của anh ta là Huyết Phục Đao.
– Có lẽ khả năng bắn súng ngắn của cậu không thua kém chúng tôi. Nhưng đây là trúng trường tự động AK47… dùng đạn 39mm, tầm bắn 350m…
Anh Tín với tay lấy khẩu súng xuống, lấy một băng đạn, lắp vào….
– Đây là chốt giữ băng đạn. Đây là chốt an toàn… Khi đạn kẹt hoặc không nổ, cậu có thể gạt cái này… đạn sẽ bị gạt ra… Khi bắn, báng súng tì vào vai hãm độ giật… nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua đầu ruồi…
Minh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu ra vẻ đã hiểu. Thật ra anh đã được đào tạo qua rất nhiều loại súng trường, không chỉ Ak47, còn có M16, AR-15, súng trường bắn tỉa SVD… Nhưng đây là bí mật của Hồng Bang, lại nằm ngoài nhiệm vụ nội gián mà Minh được giao. Anh cũng không muốn Hồng Bang trở thành một Hải Đường bang, đích ngắm cần gạt bỏ của chính phủ.
Chiếc van trắng mang theo ba người đến chân cầu Đồng Nai thì đồng hồ đã điểm 6h25. Trong xe, Minh và anh Tín đã thay vào bộ quân phục đen, áo giáp nai nịt gọn gàng, đạn đeo vào dây nịt, mũ trùm đầu chỉ lộ ra hai mắt, còn đội lên một cái mũ cối đen nhám. Anh Nhân mặc thường phục giữ vị trí lái xe nên không tham gia nhiệm vụ lần này.
– 069 nghe rõ đây… Bên trong chiếc xe này là nơi duy nhất cậu được tháo bỏ mũ trùm đầu. – Anh Tín nghiêm giọng nói. – Điện đàm chỉ để cậu nghe hiệu lệnh, không trả lời…
– Lần tham gia tập kích lần này không chỉ có đội đặc nhiệm của thành phố. Còn có người của quân đội… Vì thế lần này cậu tham gia chỉ có chú Hiển, tôi và Nhân biết.
Anh Tín lại nhoẻn miệng cười, vỗ vai Minh nói:
– Nói như thế thôi. Không cần căng thẳng. Chú em cứ đi sau lưng anh là được. Sẽ không có chuyện gì đâu.
Minh gật đầu, chợt nghĩ đến một chuyện, anh hỏi:
– Không biết bên quân đội họ có chuẩn bị đội tháo dỡ bom không ?
– Hả ? Để làm gì ? – Anh Tín nhíu mày hỏi lại.
– À… không… em tò mò chút thôi.
Minh cười, cũng không giải thích. Có lẽ anh Tín cũng không biết mục tiêu tập kích đêm nay sẽ nguy hiểm cỡ nào. Nhưng Minh tin chú Hiển, ông nắm được tình hình, ông sẽ không đơn giản đẩy đội của mình đi chịu chết như vậy.
Chiếc xe van nhỏ đưa Minh và anh Tín đến dưới dạ cầu cầu Đồng Nai. Bên dưới gầm cầu giờ này vốn vắng xe đi lại, giờ lại như cố tình không bật đèn đường, xung quanh càng tối đen. Minh và anh Tín vừa xuống, anh Nhân liền đánh lái cho xe rời đi. Minh lúc này mới thấy khoảng đất trống dưới dạ cầu im lìm ba chiếc xe bít bùng chuyên dụng thuần một màu đen đậu song song với nhau. Anh Tín đeo súng sau vai, dẫn Minh bước đến. Cửa sau của chiếc xe giữa hé mở, để hai người bước lên xe.
Vừa bước lên xe, Minh không khỏi hít sâu một hơi. Bên trong xe là một chiếc bàn nhỏ, vây quanh bởi bốn người đàn ông. Một người trong đó là chú Hiển, còn ba người khác đều đội mũ trùm che kín mặt. Sau lưng họ là một dãy màn hình giám sát. Một số cái chưa mở lên, vài cái đang chiếu những hình ảnh khác nhau. Hình ảnh một căn biệt thự đang quay xuống từ trên cao. Hình ảnh căn biệt thự đó từ xa xa cửa trước, phía sau… Còn có cả hình ảnh trong chiếc xe này được phát trực tiếp từ camera trên ngực áo người đàn ông đang ngồi trên bàn.
Ông Hiển và ba người đàn ông kia quay sang nhìn anh Tín, lại nhìn Minh. Ba người kia chỉ gật đầu không tỏ ra bất cứ cảm xúc gì. Còn chú Hiển mỉm cười với Minh, cũng không nói gì. Ông tiếp tục nói với người bên cạnh:
– Nói tiếp đi…
– Vâng, một tiếng trước một chiếc Lexus LX570 biển số 67A …. tiến vào căn biệt thự… đến giờ vẫn chưa rời đi. – Người đàn ông bên trái bàn nói.
– Có bao nhiêu người trong xe ? Có gương mặt nào đáng chú ý không ? – Ông Hiển hỏi.
– Tôi không biết. Vì lúc đó trời còn khá sáng, tôi không dám đưa flycam giám sát lên. Bọn chúng còn cho xe tiến vào bên trong mới xuống người nên tôi không có cách nào quan sát được.
– Ok. Còn sau đó ? Ông Hiển hỏi.
– Sau đó mười lăm phút, là một chiếc xe Mercedes G63 màu đen, biển số 51A-117.27… Chỉ thấy bên trong có ba người. Một tài xế, hai người ngồi sau.
Ông Hiển nghe báo cáo trinh sát lần cuối cùng trước khi bàn chiến lược tập kích.
– Còn Hoàng Minh thì sao ? Có thấy tung tích hắn không ? – Chú Hiển chợt hỏi, ánh mắt ông thoáng nhìn qua Minh.
Người đàn ông bên trái chú Hiển lắc đầu nói:
– Chiếc xe đưa hắn đi được tìm thấy ở một bãi xe tư nhân. Nhưng người bãi xe cũng không biết những người trong xe đã đi đâu, hay lên chiếc xe nào khác… Camera ở đó đã bị âm thầm cắt kết nối toàn bộ…
– Đại tá Hiển có thông tin về đám người Singhavong không ? Chúng có ở trong căn biệt thự đó không ?
Lúc này người đàn ông ngồi bên phải chú Hiển lên tiếng hỏi. Ông ta cũng che kín mặt, nhưng thân hình cao lớn nổi bật, dù đang ngồi vẫn tỏ ra vô cùng uy nghiêm. Minh nhận ra cách xưng hô của ông ta như không phải cấp dưới của chú Hiển, thậm chí cũng không phải người trong cảnh sát. Đây có lẽ là đầu lĩnh của phía quân đội trong lần hành động này.
– Chuyện này tôi chưa xác định được… Hai người của chúng đã bị người của tôi tiêu diệt. Hy vọng chúng co cụm lại rút về cứ điểm này. – Chú Hiển giọng âm trầm nói.
Người đàn ông kia hai mắt đăm chiêu nhìn xuống bàn, những ngón tay to bè gõ gõ lên bàn, giọng trầm trầm nặng nề:
– Không biết chúng sang đây chỉ để hợp tác với Hải Đường bang thiết lập đường dây buôn ma tuý hay còn mục đích gì khác ?! Những kẻ này vô cùng độc ác, phi chính phủ, tất cả đều kiểm soát bởi một mình Singhavong…
– Hoả lực của chúng hoàn toàn không thua quân đội bộ binh của chúng ta… Lựu đạn, thuốc nổ TNT là bình thường… Theo thông tin của UN, bọn chúng ngay cả xe tăng, pháo phòng không, tên lửa đối đất vác vai cũng có…
Lúc này, anh Tín chợt quay qua nhìn Minh. Anh ta vừa hiểu ra tại sao Minh hỏi về đội phá dỡ bom của quân đội.
– Lần đột kích này, tôi cần bắt sống một kẻ dưới trướng Singhavong để khai thác thông tin.
– Đại tá Hiển có thể hỗ trợ chứ ?!
– Tốt… Tôi sẽ căn dặn người bên này chú ý. – Chú Hiển gật đầu.
Chú Hiển đứng lên nhìn đồng hồ rồi nhìn sang mọi người trong xe nói:
– Đồng hồ của tôi lúc này là 6h32 phút. Đúng 6h55 chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Hai hướng đột kích cùng một lúc sẽ được chia theo kế hoạch. Đội B khống chế nhà kho A1 cách mục tiêu 450m. Đội A tập trung bao vây căn biệt thự số 27.
———–++++++++———–
6h50 phút,
Bên trong căn biệt thự số 27,
– Con nít vắt mũi chưa sạch như cô có thể đại diện ông ta sao? Buồn cười…
Trong căn phòng đóng kín cửa lúc này tình hình không hoà hợp như biểu hiện bên ngoài. Một bên bàn họp là một người đàn ông tóc hoa râm và một thanh niên đeo khẩu trang che mặt, còn đeo kính đen vô cùng thần bí. Ngồi phía đối diện là Hải Đường và hai gã đàn ông làn da ngăm đen như người ngoại quốc. Đặc biệt trên cằm hai người có hai hình xăm nhỏ như một loại ký hiệu đặc thù nào đó. Phía sau ba người còn hai gã Hải Đường bang cao lớn đứng bảo vệ.
– Ông nói ai là con nít ? – Gã đàn ông phía sau gằn giọng hỏi.
– Hắc hắc… Cần phải lặp lại sao ? – Người thanh niên đeo khẩu trang ngẩng đầu lên thách thức.
– Mày là thằng nào ? Mày có tư cách lên tiếng ở đây sao ? – Gã đàn ông nhíu mày căm tức.
– Ah… ít ra tao có tư cách ngồi… còn mày thì như… một con chó đứng bên cạnh chủ quẫy đuôi mà thôi. – Hắn cười nhạt, miệng lưỡi cay độc không kém.
– Mày muốn chết…
Gã đàn ông gầm lên rút súng. Người thanh niên cũng nhanh không kém đứng bật dậy rút súng chĩa thẳng vào đầu hắn.
– Hừ… Đủ rồi… – Hải Đường nạt lớn.
Nét mặt của Hải Đường lúc này âm trầm như nước, biểu hiện của cơn giận dữ sắp lên đến đỉnh điểm. Hai gã đàn ông bên cạnh không nói chỉ có ánh mắt nhìn qua nhau trêu đùa.
Tất cả những biểu hiện này đều bị Hải Đường thu vào mắt. Cô cảm thấy mặt mình nóng rang lên khó chịu đến cực điểm. Hôm nay trước mặt đối tác quan trọng, lão già này lại không cho cô chút mặt mũi. Lão cậy mình là người hợp tác lâu năm với cha cô, không xem hàng hậu bối ra gì.
Ngoài Hoàng Minh không ai biết rằng, bạn gái của Hải Đường bên Anh là Sila. Đứa con gái duy nhất trong đàn con của Singhavong, một trong tam đại cự đầu của Tam giác vàng. Và qua mối quan hệ Sila, Hải Đường mới tiếp xúc được với người đại diện giấu mặt của Singhavong tại đất nước này… Người đàn ông bí ẩn đó ngay cả cô cũng chưa từng thấy mặt. Vậy mà lão già này hôm nay cứ khăng khăng muốn gặp mặt ông ta.
Cũng vì sự hợp tác này là cao tầng Hải Đường bang chia rẽ thành hai phe, ủng hộ và phản đối. Đứng đầu phe phản đối là đương nhiệm Bang chủ, ông Tư phê, cha của Hải Đường. Sau khi mẹ cô chết hơn năm năm trước, ông đã không còn ý chí tranh đấu. Ông không muốn khuếch trương đường dây buôn bán ma tuý của Hải Đường bang ra thị trường quốc tế. Ngược lại, Hải Đường đứng đầu phe ủng hộ được sự hậu thuẫn của nhiều người trẻ tuổi… Nhưng sự giằng co này không kéo dài lâu. Với nguồn lực cuồn cuộn từ phía Singhavong, Hải Đường dễ dàng lung lạc những người ủng hộ cha cô. Và quyền lực dần chuyển sang tay Hải Đường.
Và tiếp theo đó, người đại diện bí ẩn gửi sang cho Hải Đường một nhóm bốn người gốc Thái để hướng dẫn người Hải Đường bang cách sử dụng thuốc nổ TNT. Đám người Thái mọi rợ này quanh năm ở trong núi rừng vừa thoát ra ngoài liền háo hức khám phá ăn chơi vô kỷ luật, ngay cả Hải Đường cũng không kiểm soát nổi. Năm ngày trước, khi cảnh sát đột kích một điểm bán của Hải Đường bang đã bắn chết một gã. Mấy hôm nay lại một gã khác biến mất, vẫn chưa tìm ra tung tích.
Ngay cả lần thực hiện kế hoạch ám sát ông Định và ông Khánh. Lẽ ra đã diễn ra trót lọt không có sơ suất… Cũng vì bốn gã vô kỷ luật này bỏ đi đâu biệt tăm mấy ngày, mà Hải Đường phải dùng đến hai tên Hải Đường bang vừa học nghề được vài ngày. Có thể nói hiện nay Hải Đường ngoài mặt thoải mái, nhưng trong lòng vô cùng căm hận bọn chúng.
Lúc này, Hải Đường hít sâu một hơi hạ giọng nói:
– Bây giờ chú tin hay không tuỳ… Cháu cho đến bây giờ vẫn không biết mặt ông ấy… Nhưng cháu có thể đảm bảo tất cả những kế hoạch ông ta đã thoả thuận với chú vẫn tiến hành như cũ…
– Hừ… Tôi muốn nghe chính miệng ông ta nói… Hay tối thiểu cũng là lão Tư phê… – Người đàn ông lớn tuổi mái tóc hoa râm kiên quyết, nói.
Hải Đường nét mặt hơi ửng đỏ kềm nén cơn giận dữ, cô nói:
– Ba cháu hiện tại sức khoẻ không tốt… Không thể gặp mặt chú.
– Vậy sao ? Vậy thì lúc nào lão khoẻ, chúng ta lại nói chuyện. – Ông ta cười khẩy.
– Đi về thôi…
Ông vỗ vai người thanh niên bên cạnh, hai người cùng đứng lên. Gã đàn ông phía sau Hải Đường nghiến răng căm tức, nhưng cô ta không ra lệnh, hắn chỉ cố nén nhịn xuống.
“Phừng… phừng… phừng…”
Đột nhiên một loạt âm thanh kì lạ vang lên từ bên ngoài. Từ bên ngoài hàng rào có vô số luồng sáng cực mạnh chiếu thẳng vào trong. Mọi người trong phòng nhìn ra chưa kịp định thần thì cửa phòng bật tung ra, một người Hải Đường bang hớt hải hô lớn:
– CHÚNG TA BỊ BAO VÂY…
Lúc này, một giọng nói hùng hồn phát qua loa phóng thanh từ bên ngoài vang vọng rõ ràng…
“TẤT CẢ BÊN TRONG NGHE ĐÂY… CÁC NGƯỜI ĐÃ BỊ BAO VÂY… BỎ VŨ KHÍ XUỐNG TAY GIƠ CAO SAU ĐẦU BƯỚC RA NGOÀI NGAY LẬP TỨC… KẺ CHỐNG TRẢ SẼ BỊ TIÊU DIỆT…”
– KHỐN KIẾP… – Hải Đường vỗ bàn đứng bật dậy.
– MẸ… Là hai đứa mày chỉ điểm với cảnh sát đúng không ? Tao đã nghi ngờ đám Hồng Bang tụi mày…
Gã đàn ông đứng phía sau Hải Đường chỉ tay vào mặt hai người đối diện chửi mắng. Gã còn chưa nói dứt lời thì bất ngờ lão già tóc hoa râm kia đứng bật dậy rút súng…
– Không…
“Đoàng…” – Một phát súng nổ chát chúa ong ong vang vọng cả căn phòng.
– Chưa có người nào dám chỉ tay vào mặt ta la hét như vậy đâu ! Hừ… – Lão già ánh mắt lạnh lùng.
Gã đàn ông hai mắt mở trừng trừng không tin nổi, giữa ngực hắn máu ứa ra chảy ướt cả ngực áo. Cả người hắn mềm oặt ngã xuống tại chỗ.
– MẸ… MÀY MUỐN CHẾT… – Gã đàn ông đứng bên cạnh tức giận rút súng.
– DỪNG TAY… – Hải Đường hét lên, gạt ngang khẩu súng của gã.
“Đoàng… đoàng…”
Lúc này lại có tiếng súng nổ từ xa xa vọng lại. Một người Hải Đường bang hớt hải lao vào phòng hô lớn:
– Bên kho đang bị tấn công… Không có đường viện binh.
– Cửa sau, cửa trước… Xung quanh tất cả các lối đều chặn cứng…- Lại một người nữa chạy vào, thở hổn hển nói gấp.
Hải Đường gương mặt lúc đỏ lúc trắng vô cùng giận dữ. Cô vẫn đinh ninh rằng nơi này rất chắc chắn không có người phát hiện. Cô đã rất cẩn thận, thậm chí Hoàng Minh cô cũng không đưa về đây thì sợ có tai mắt theo đuôi. Bên ngoài Hải Đường cũng không cho người canh gác sợ gây chú ý với người dân trong khu vực… Vậy mà bọn họ chỉ ẩn trốn được vài ngày lực lượng của chính phủ đã tìm đến tận nơi… Hải Đường không nghi ngờ hai người trước mặt, vì nếu họ chỉ điểm cho cảnh sát thì đã không vác mạng lại đây. Vả lại mối quan hệ lợi ích to lớn bên trong với Hải Đường bang, họ càng không có lý do làm việc đó.
Khả năng Hải Đường nghi ngờ cao nhất là do đám người Thái này… Gã đàn ông mất tích kia rất có khả năng đã bị cảnh sát bắt giữ và khai thác. Lúc này, hai gã người Thái bên cạnh cô lại bình tĩnh như không có việc gì, rút súng ra lên đạn rôm rốp. Nhưng giờ phút này Hải Đường không còn thời gian suy xét tìm hiểu nguyên nhân.
– Tiến hành kế hoạch phá huỷ… Mở lối thoát hiểm… nhanh.
————-+++++++—————-
Ngay lúc này, bên ngoài cổng trước căn biệt thự 27,
Minh nép mình sau thùng xe, báng súng AK tì chặt vào vai. Ánh mắt anh đảo quanh cảnh tượng hoành tráng mà trước đây mình chỉ thấy trong phim. Tổ đặc nhiệm và quân đội lớp lớp súng AK vây chặt kín… Trên nóc ba chiếc xe chuyên dụng, những choá đèn cao áp sáng rực ngang dọc thắp sáng cả căn nhà. Tổ đặc nhiệm và người bên quân đội đều mặc quân phục đen cùng loại, đội mũ trùm kính đầu và mặt, chỉ phân biệt bằng vạch sơn xanh đỏ trên chiếc mũ cối đội trên đầu. Cảnh sát dùng màu xanh, quân đội là màu đỏ.
Minh có chút cảm thán. Người của chính phủ, đại diện cho công lý có cách hành xử khác với giang hồ. Nếu là Minh dẫn một đội hình áp đảo như vậy đã sớm cho người phá cổng lao vào. Chiếm lợi thế bất ngờ còn giảm thiểu thương vong…
Ban đầu kế hoạch cũng là như vậy, nhưng ở phút chót, vị đầu lĩnh quân đội kia, Trung tá Hậu, lại muốn thay đổi. Tổ B đã sớm tấn công vào nhà kho khống chế tình hình. Nhưng Tổ A vẫn còn dừng bên ngoài căn biệt thự tạo áp lực. Minh nghĩ có lẽ ông ta muốn tìm cơ hội bắt sống nhóm người của Singhavong… Nhưng vì mục tiêu đó, lại cho kẻ địch thời gian chuẩn bị, Minh e rằng thiệt hại phía bên mình sẽ không ít.
– Phá cửa…. – Trung tá Hậu hô lớn.
Chú Hiển dường như rất khó chịu, nhưng nén giận không lên tiếng. Ông là tổng chỉ huy của đợt tấn công này. Đề nghị quân đội tham gia hỗ trợ cũng là ý kiến của ông. Nhưng ông không ngờ, mình lại bị người quân đội lấn lướt qua mặt. Dù nói tất cả cũng vì đạt được một mục đích chung, nhưng thái độ này không khỏi ảnh hưởng đến sự hợp tác hai bên. Nét mặt ông âm trầm, tay phải giơ lên nắm lại, ra hiệu cho phía tổ đặc nhiệm cảnh sát giữ nguyên vị trí.
Bốn người đàn ông mặc giáp loại chống bom khệnh khạng mang một trụ sắt lớn có tay cầm bước lên. Hai người một bên vung trụ sắt lên hướng về giữa cánh cổng sắt cao 2,5 mét tống thẳng vào…
Gần như cùng lúc khi trụ sắt nện mạnh vào cánh cổng…
“ẦM….” – Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc kèm theo ánh sáng chói loà.
Bốn người đàn ông như bốn bao tải lớn bắn ngược ra sau, rơi uỳnh uỵch xuống đất, im lìm không rõ sống chết, bộ áo giáp bao phủ cơ thể khét đen bốc khói. Trong lớp bụi khói, hai trụ bê tông cổng rào đổ sụp, hai cánh cửa sắt bị xé ra toang hoác.
– Hừ… TẤN CÔNG…
Khi tai mọi người còn ù đặc, tinh thần hoảng hốt thì tiếng hét lớn của Trung tá Hậu vang lên như một tiếng kèn hiệu thức tỉnh. Đám người đội mũ cối sơn đỏ của quân đội súng ngang tầm mắt, ồ ạt thật nhanh tiến vào… Ông Hiển đưa tay chuẩn bị ra lệnh cho tổ đặc nhiệm thì một giọng nói bên cạnh vang lên:
– Khoan đã chú…
Ông Hiển nhíu quay lại thấy Minh, ánh mắt ông thoáng hoà hoãn, hỏi:
– Cháu nghi ngờ có cạm bẫy ?!
– Cháu…
Minh cũng không nói rõ được cảm giác của mình. Anh chỉ thấy mơ hồ một sự nguy hiểm đang đến gần. Anh nhìn sang bốn người đàn ông đang được đồng bạn kéo ra ngoài, lại nhìn cánh cổng nổ tan hoang kia… Tại sao chúng không dùng cánh cổng để phòng ngự chứ ? Nổ cánh cổng chỉ làm vài người bị thương có đáng không ? Kết quả lại khác gì mở rộng cửa cho người ta tấn công vào.
Ông Hiển thấy Minh không giải thích được gì. Ông cũng không trách cứ gì… Nếu hỏi ai đụng độ với người Hải Đường bang nhiều nhất ở đây thì ngoài Minh không còn ai khác. Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, không thể thấy nguy hiểm thì né tránh được. Ông giơ tay lên ra hiệu…
– TẤN CÔ… N… G
Lời ông Hiển vừa phát ra thì đột nhiên dưới mặt đất như có một cơn địa chấn quét ngang làm cả đoàn người nghiêng ngả.
“ẦM… ẦM… ẦM… ẦM….”
Những tiếng nổ trầm đục như dồn nén từ sâu dưới lòng đất liên tục vang lên. Trước ánh mắt hãi hùng của mọi người căn biệt thự to lớn một tầng lầu trước mặt rung chuyển, tất cả cửa sổ đồng loạt vỡ tung, những cây trụ phía trước nứt toác nghiêng ngả, rồi cả khối kiến trúc ùn ùn đổ sụp xuống.
– KHÔNG TỐT… RÚT LUI NHANH…
Chú Hiển hét lên, cả đám người nhanh chóng lùi lại phía sau. Một cơn lốc đầy bụi xen lẫn bê tông vỡ vụn rào rào dồn tới, kèm theo một sức ép khủng khiếp thốc thẳng vào lồng ngực mọi người làm tim phổi như muốn vỡ nát không thở nổi. Cả bầu trời như bao phủ trong bụi cát mù mịt… Tổ đặc nhiệm 24 người toàn bộ quần áo như nhuộm thành màu trắng. Ông Hiển lớn tuổi có chút không thở nổi, ho sù sụ liên tục thì thào kêu lên:
– Cứu người… đi cứu người…
– Gọi chi viện… Gọi cứu hộ… nhanh…
Hai mươi bốn người tổ đặc nhiệm nhanh như những cơn lốc lao thẳng vào trong thông qua đám bờ rào vỡ nát. Minh và anh Tín cũng lao lên theo… Cảnh tượng bên trong làm mọi người không khỏi lạnh buốt cả xương sống. Căn nhà to lớn chỉ còn là một khối gạch đá hỗn độn ngổn ngang chất cao như một ngọn núi lộ, nuốt chửng cả những chiếc ô tô bẹp dúm bên dưới. Trên khoảng sân trống còn lại có vài thi thể nằm im lìm bất động. Người còn sống cố lê lết trong vũng máu, hai chân đứt đoạn. Người bị đè nghiến bởi khối bê tông to lớn, đau đớn giãy giụa…
Hai mắt Minh như nứt ra đỏ hoe ứa máu, hai nắm tay siết chặt phẫn nộ. Anh không lao lên cứu người như mọi người mà đứng nguyên tại chỗ, hít thở thật sâu cố giữ mình bình tĩnh suy nghĩ.
Nhìn hơn hai mươi người tổ đặc nhiệm đang vội vã tìm kiếm tung tích những người bị vùi lấp, ánh mắt Minh chợt dừng lại. Anh bước lại gần đống đổ nát nơi lộ ra phần đuôi một chiếc Mercedes đen bẹp dúm. Minh đưa tay cầm lấy cái biển số xe bị bung ra một bên, 51A-117.27, kéo ra để lộ một cái biển khác giấu phía sau… 51A-682.12.
Đám người Tổ đặc nhiệm vội vàng cứu những người sống sót, không ai nhận ra Minh đứng lặng im âm thầm kinh hãi. Trong lòng anh lúc này như có sóng cuộn trào… Vì Minh biết chủ nhân của chiếc Mercedes G63 màu đen này là ai ! Thậm chí cái biển số được giấu phía sau này cũng không phải biển thật, mà là hàng giả do chính Thanh sùi đặt hàng gia công ở Chợ Lớn. Chính hắn còn lấy ra khoe với Minh, đắc ý vì biển số đẹp vừa “chín nút” lại vừa có ý nghĩa “Lộc Phát mãi – Nhất mãi”. Nhưng cái biển số xe này Thanh sùi cũng không phải làm cho hắn, mà là xe của chú Quy, ba của Đằng chột, Quy tướng của Hồng Bang. Vài tháng trước ông đem từ Campuchia về một chiếc Mercedes G63 màu đen làm ông Long hâm mộ không hết. Nhưng tại sao ông ta lại đến đây ? Theo Minh biết, Hồng Bang hoàn toàn không hợp tác với Hải Đường bang trên bất kỳ phương diện nào. Minh thoáng nhíu mày suy nghĩ, quyết định tạm thời bỏ qua chuyện liên quan đến chú Quy.
Chuyện cấp bách khác đang ở trước mắt… Minh không biết Hải Đường có mặt trong căn biệt thự hay không? Minh cũng không biết có bao nhiêu người Hải Đường bang ở đây? Lại càng không biết trong số đó có đám người của Singhavong hay không ? Nhưng điều anh biết là Hải Đường bang tuyệt đối không dùng biện pháp “ngọc đá cùng tan” này.
Căn biệt thự số 27 là căn cuối cùng trong dãy biệt thự lô E, vị trí lô góc cực kỳ đắc địa. Ngang hơn 30 mét, chiều dài gần tương đương… Trước, sau, bên trái đều là đường nhựa rộng hơn 10 mét, có thể nói là ba mặt tiền đường. Nếu cần một lối thoát vòng vây thì thông sang căn biệt thự kế bên là dễ dàng nhất. Đó là căn biệt thự số 25 cách một vách rào với căn số 27.
Minh nghi ngờ phía sau căn biệt thự có một lối thông tường rào giữa hai căn biệt thự. Cũng như lần đó mang ông Khánh phá vòng vây, anh đã tạo một lối thoát xuyên qua tường rào của bốn căn biệt thự. Nhưng hiện giờ đống bê tông cao như núi trước mặt, Minh gần như không có khả năng đi xuyên qua.
– Anh Tín… Đi…
Minh vội vàng bước tới níu tay anh Tín lôi đi ra ngoài. Anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối… Mọi người không biết nhưng anh Tín là người chứng kiến Minh đã ngăn chú Hiển phát lệnh tấn công khi nãy, vừa kịp cứu tất cả bọn họ một mạng. Nếu không, giờ phút này họ đã cùng những người bên quân đội chung một nấm mồ.
– Có chuyện gì ? – Anh Tín bước vội theo hỏi.
– Em nghi ngờ bọn chúng có lối thoát khác… – Minh nói nhanh, không kịp giải thích nhiều dẫn đầu chạy ra ngoài khuôn viên căn biệt thự.
Lúc này xa xa đã có vài người từ Tổ B trở về đây hỗ trợ. Có lẽ tình hình bên nhà kho đã được kiểm soát.
– CẢNH SÁT LÀM VIỆC… Ở ĐÂY RẤT NGUY HIỂM… YÊU CẦU MỌI NGƯỜI TRỞ VÀO TRONG NHÀ…
Những người không làm công tác cứu hộ thì lập hàng rào kiểm soát quanh khu vực ngăn chặn những người hàng xóm tò mò. Mọi người tản ra, nhưng rất ít người cam tâm vào nhà mà đứng ngoài cổng nhìn ngó.
Minh và Tín thu súng, vượt qua hàng rào đầy người… Tình hình lúc này đã không đủ người để bủa vây lục soát cả khu dân cư. Nơi này lại có rất nhiều thường dân, cảnh sát càng không thể mạnh mẽ va chạm với đám người tội phạm đang lẩn trốn. Minh chỉ muốn lặng lẽ mà nhanh chóng nhất xác định được nghi vấn của mình, tìm ra tung tích của Hải Đường bang.
Hai người Minh hối hả chạy theo tường rào của căn biệt thự số 25, nhìn qua ô trống trên cánh cổng rào… Bên trong là vườn cây được chăm tỉa gọn gàng, một khoảng sân xi măng với xào phơi còn đang treo quần áo, còn có một chiếc xe nôi nhỏ… Đây rõ ràng là một gia đình sinh hoạt bình thường, không có điểm gì giống một cứ điểm Hải Đường bang nguỵ trang.
Minh thoáng nhíu mày nhìn quanh… Anh chợt nhớ đến những tiếng nổ chấn động bên dưới mặt đất khi nãy. Hai mắt Minh loé sáng… Đó rõ ràng là thuốc nổ được chôn sâu dưới trụ móng của căn nhà… Tức là trong nhà phải có một lối đi xuống lòng đất. Trong đầu Minh như nắm bắt được một suy đoán. Hải Đường bang cho nổ sập căn nhà không những là một đòn phản kích mạnh mẽ gây tổn thất lớn đối với địch thủ, mà còn là cách ngăn chặn khả năng cảnh sát tiếp tục truy tung theo… một đường hầm bí mật chúng đã tẩu thoát.
– Đúng là như vậy…
Minh chợt chuyển hướng từ căn biệt thự số 25, bước sang hướng đối diện. Lúc này, trước cửa căn nhà số 24 có một người phụ nữ ẵm trên tay một đứa bé 3 tuổi, đứng trước cổng nhìn sang bên này tò mò. Thấy hai người đàn ông súng ống lăm lăm bước tới cô ta liền tỏ vẻ e ngại hơi lùi lại.
– Vui lòng vào trong nhà… Khoá cửa lại… ngoài này rất nguy hiểm… – Minh nói, anh đảo mắt qua cánh cổng hé mở phía sau lưng cô ta.
Nhận ra không có gì đáng nghi ngờ, anh đi bước đến căn nhà kế tiếp. Căn nhà số 26, đối diện mục tiêu tập kích ban đầu. Cánh cổng trước mắt càng gần, tim Minh chợt đập nhanh hơn một cách khó hiểu… Năm mét, bốn mét, ba mét…
“ẦM…”
Ngay lúc này chợt một tiếng nổ đinh tai nhức óc ngay trước mặt… Hai cánh cổng sắt to lớn như một tờ giấy mỏng bị xé toạc ra thành mảnh nhỏ. Một sức ép kinh khủng dồn đến làm Minh và anh Tín như diều đứt dây bắn ngược ra sau… Cú ngã như trời giáng trên mặt đất, đầu óc quay cuồng, âm thanh ong ong hỗn loạn làm hai người co rúm nằm sõng soài dưới đất… Sau đó là tiếng gầm rú của những cỗ máy điên cuồng và tiếng bánh xe ken két đốt cháy mặt đường.
“Đoàng… đoàng… tạch tạch…”
Tiếng súng nổ dồn dập liên miên, xen lẫn với tiếng la hét sợ hãi vang vọng khắp nơi. Minh lồm cồm ngồi dậy, ánh mắt anh mơ hồ nhìn quanh. Anh thấy những chiếc xe ô tô nối đuôi nhau lao xuyên qua cánh cổng tan nát của căn biệt thự số 26… Những họng súng trong xe liên tục toé lửa vào đám cảnh sát và cả những người dân hỗn loạn nghiêng ngả.
– CẨN THẬN…
Đột nhiên, một tiếng hét sợ hãi của anh Tín và một cái đẩy mạnh từ sau lưng làm Minh ngã lăn ra đất.
“Tạch… tạch…” – Một loạt đạn tiểu liên quét ngang phía trên người Minh và anh Tín.
Chiếc xe đó lao đi để lại tiếng cười hô hố đắc ý. Minh ngẩng đầu lên, dõi theo những lỗ đạn trên vách rào nối tiếp tiếp nhau kéo dài đến hết bờ tường… Hai mắt anh chợt mở lớn như muốn nứt ra… Trên lối đi nhỏ, trước cửa căn biệt thự số 24 có hai thi thể nằm bất động. Nhìn người phụ nữ và đứa trẻ nằm trong vũng máu, Minh thấy tim mình như thắt lại, ngột ngạt không thở nổi. Một cơn phẫn uất dâng tràn không thể kiểm soát…
Minh siết chặt khẩu AK trong tay, bước nhanh ra giữa đường. Ánh mắt anh dõi theo chiếc xe cuối cùng trong hàng xe đang xa dần. Minh giơ súng lên, báng tì chặt vào vai, siết cò…
“Đoàng… đoàng… đoàng…” – Liên tục ba phát súng nổ đanh thép.
Chiếc xe đang lao đi chợt loạng choạng, bánh xe sau nổ tung, mâm bánh cạ sát xuống đường toé lửa, rồi đâm sầm vào lề đường. Cửa xe bật mở, năm gã đàn ông tức giận la hét văng tục bước xuống…
“Đoàng… đoàng… đoàng… đoàng…”
Nhưng chúng chưa kịp hoàn hồn thì đón nhận chúng là một loạt đạn sắc bén lạnh lẽo như lưỡi hái của tử thần… Một người cảnh sát mặt dáng người cao lớn, che kín mặt vừa bước đến, súng AK47 nâng ngang vai không ngừng toé lửa. Không một lời cảnh báo… Một phát súng một tính mạng. Bốn phát súng bốn cái đầu nổ tung, bốn thi thể mềm oặt gục ngã…
Gã đàn ông cuối cùng nước da ngăm đen, nép mình dưới đầu xe. Hắn nhìn từng đồng bạn gục ngã, sợ hãi ném khẩu súng đi, đứng lên giơ hai tay qua đầu, hét lớn bằng một giọng nói khô cứng nghèn nghẹn:
– TÔI ĐẦU HÀNG…
– 069 DỪNG TAY… – Tiếng hét của anh Tín vang lên từ phía sau, nhưng đã muộn…
“Đoàng…” – Một tiếng nổ chát chúa vang lên.
Gã đàn ông kia ánh mắt trừng trừng không tin nổi, giữa hai lông mày xuất hiện một lỗ máu tròn nhỏ, hắn ngã ngửa ra sau chết tại chỗ.
– Cậu làm gì vậy ?! Hắn là người của Singhavong đấy… Chúng ta cần người sống… – Anh Tín bước tới hậm hực nói.
Minh buông súng xuống, cũng không trả lời anh ta. Anh mím chặt môi, bước thật nhanh quay lại chỗ có hai thi thể mẹ con kia… Nhìn người mẹ trẻ mặt bê bết máu vẫn ôm chặt đứa con mình, lòng Minh dâng lên cảm giác chua xót không chịu nổi. Anh thà rằng loạt đạn kia bắn lên cơ thể mình còn hơn phải chứng kiến cảnh tượng đau đớn này. Đột nhiên Minh thấy bàn tay đứa bé hơi cử động, anh sửng sốt vội kêu lớn:
– CỨU… CỨU NGƯỜI… NHANH…
————–+++++++—————-