Hoán Mệnh - Chương 64: Thân thế chân thật
Trời nắng chói chang. Trên cao tốc Long Thành, một đoàn xe ba chiếc theo một đường thẳng nối đuôi nhau lao đi nhanh như tên bắn. Trước sau hai chiếc Land Cruiser biển số quân đội giữ một khoảng cách đều đặn với chiếc Rolls-Royce ở giữa.
Đây là đội đặc nhiệm được chính phủ điều động bảo vệ riêng cho ông Khánh. Để không xảy ra chuyện như lần trước, Tứ lão đã đặc biệt chú tâm đến an toàn của người đàn ông có thể gây ảnh hưởng kinh tế của cả đất nước. Trong hai chiếc xe là một đội mười người lính đặc nhiệm trang bị hoả lực hạng nặng. Chiếc Rolls-Royce của ông Khánh cũng được đặc biệt cải tạo, lắp kính chống đạn, oxy dự trữ chống lại các cuộc tấn công bằng chất độc. Bên dưới gầm xe lắp thêm thiết bị phá sóng độ phủ theo chiều ngang rộng 150 mét phòng ngừa bom chôn dưới đường được kích hoạt điều khiển từ xa.
Bên trong xe lúc này có hai người, ông Khánh và Minh.
– Hậu quả sáu tháng Hoàng Minh điều hành Tập đoàn đến bây giờ ta còn đau đầu giải quyết… – Ông Kháng nói.
– Cháu có thắc mắc vì sao Hải Đường bang lại muốn Hoàng Minh không ?
Nghe ông Khánh hỏi, Minh liền gật đầu. Đây cũng chính là câu hỏi anh muốn có lời giải đáp.
– Bọn chúng… Ý ta là Hoàng Minh và người của Hải Đường bang… đã dùng Tập đoàn Hoàng Minh làm bàn đạp để xuất khẩu ma tuý xuyên lục địa… – Ông Khánh nói giọng âm trầm. – Qua mấy tháng đã có nhiều chuyến hàng trót lọt… đưa vào thị trường Châu Âu và Mỹ.
– Ta đã báo cáo việc này lên chính phủ và Bộ Ngoại giao… Họ thông báo đến Lãnh sự quán các nước và chặn bắt được hai chuyến hàng còn trên biển… Tịch thu hơn một tấn ma tuý… trị giá ước tính 35 triệu đô la Mỹ. Trên mỗi bánh ma tuý được nén thành bánh đều có đóng mộc của Singhavong… Trùm ma tuý Tam giác vàng, người Thái.
Minh hít sâu một hơi, đầu óc có chút không đủ dùng. Chuyện này dường như lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Minh chợt hiểu vì sao Hải Đường bang có thuốc nổ… Bọn chúng không còn là khách hàng, mà đã trở thành đối tác hợp tác với Tam giác vàng. Với hậu thuẫn to lớn đó, e rằng Hải Đường bang còn được trang bị hoả lực kinh khủng hơn thể hiện bên ngoài rất nhiều.
– Dù đường dây đó đã bị chặn, nhưng ta tin khi Hoàng Minh còn nắm Tập đoàn Hoàng Minh trong tay… Nó đã sử dụng mối quan hệ của Tập đoàn để thiết lập nhiều đường dây khác nhau…
– Bọn chúng thông đồng với Thuyền trưởng tàu viễn dương, không cần đưa hàng đến mục tiêu mà dùng tàu nhỏ đón hàng giữa đường… Một trong hai chuyến hàng bị bắt trên tàu vận chuyển nhỏ, Interpol còn tìm thấy nhiều giấy dầu và thùng gỗ… Nghi ngờ đặt ra là chúng dùng ma tuý đổi lấy vũ khí…
– Tại sao Hoàng Minh… hắn còn chưa có đủ mọi thứ trên đời sao ? – Minh thật sự không hiểu được, hỏi.
– Nó không phải là vấn đề tiền bạc… Nó muốn chứng tỏ mình vượt trội hơn ta… – Ông Khánh thở dài nói.
Chỉ qua vài tuần Minh thấy tóc ông đã bạc hơn nhiều… Khoé mắt cũng thâm quần như thiếu ngủ. Chợt nghĩ đến người cha đã mất của mình, thời gian quá lâu hình ảnh ông thật mờ nhạt trong trí nhớ của anh. Cuộc đời thật bất công… Kẻ có tất cả lại không biến trân trọng tình thân. Kẻ không có gì, còn mất cả cơ hội bên người thân yêu.
Đoàn xe của ông Khánh rẽ vào một khung cổng thật cao. Hai cánh cửa to nặng được hai người đàn ông như trông coi nơi này, mệt nhọc đẩy rộng sang hai bên. Ba chiếc xe đỗ lại. Một người đàn ông đeo súng mở cửa xe cho ông Khánh và Minh. Vừa bước ra ngoài Minh liền có chút ngạc nhiên… Trước mặt anh là một khoảnh đất rất rộng không thấy điểm cuối. Cảnh vật lại yên bình đến kì lạ, cây cao bao phủ rợp bóng mát, thảm cỏ xanh rì mát rượi dịu dàng, những hồ nước uốn lượn trong vắt với cá vàng bơi lội thành đàn vui mắt.
Ông Khánh bước lên những miếng đá xanh lót đường, đi vào trong. Minh lặng lẽ đi theo sau.
Sáng nay ông Khánh gọi cho Minh, đề nghị anh cùng ông đi đến một nơi. Ông cũng không nói cụ thể là đi đâu. Và đến thời điểm này, Minh cũng không biết đây là nơi nào, ông Khánh đang dẫn mình đi đâu. Minh chỉ đoán rằng việc này có liên quan mật thiết với mình. Nếu không một người bận rộn như ông Khánh sẽ không rảnh rỗi đem mình đến tận đây để khoe một mảnh đất…
Đi khoảng hai phút, xuyên qua nhiều lối đi trải đá len lỏi giữa những gốc cây to, ông Khánh dừng chân lại trước một mái đình. Mái đình không lớn được xây dựng bằng những thân gỗ liền lạc tuyệt đẹp, được đặt trên một mỏm đồi nhỏ phủ kín cỏ xanh rì, chạy quanh mỏm đồi là một con suối nhỏ róc rách tuyệt đẹp. Minh thấy mình như lọt vào cảnh tiên, cảm giác thư thái dễ chịu không thể tả. Anh quay sang, chợt thấy ông đang ngồi xuống trước một tấm bia mộ nhỏ mà nãy giờ Minh không để ý. Ông Khánh cẩn thận dùng khăn tay của mình lặng lẽ lau chùi tấm bia bằng đá cẩm thạch trắng. Minh bước lại một bước, anh thấy rõ tấm hình đen trắng trên tấm bia. Đó là một người phụ nữ trung niên, gương mặt hiền hoà phúc hậu có vài nét hao hao như giống Hoàng Minh. Một hàng chữ bên dưới “Nơi an nghỉ của Bà Trương Thị Sa – Chồng và con trai vô cùng thương tiếc”.
– Bà là… – Minh ấp úng hỏi.
Ông Khánh không trả lời Minh. Ông lặng lẽ đốt nhang, cắm vào lư hương, rồi đứng lên, giọng nhẹ nhàng nói:
– Bà là người vợ đầu tiên của ta, mẹ ruột của Hoàng Minh… Cũng là mẹ của con.
Lời nói nhẹ nhàng của ông Khánh vào tai Minh lại oanh động như tiếng sấm…
– Sao ạ ? – Minh đứng không vững choáng váng, lùi người lại.
– Con xem cái này đi…
Ông Khánh lấy ra một xấp giấy mỏng từ tập hồ sơ ông cầm trên tay từ nãy giờ mà Minh không chút lưu ý. Minh nhìn ông, bàn tay hơi run đưa lên nhận lấy xấp giấy. Trong tay Minh là xấp giấy Kết quả Giám định huyết thống ADN. Tờ đầu tiên là xét nghiệm theo dòng cha, mang tên Minh và ông Lê Hồng Khánh ra kết quả 83%, có quan hệ huyết thống trực hệ. Tờ thứ hai xét nghiệm huyết thống ADN theo dòng mẹ, mang tên anh và Lê Hoàng Minh ra kết quả 97%, có quan hệ huyết thống cùng mẹ.
Minh run rẩy cầm hai tờ giấy đọc đi đọc lại vẫn thấy rối ren khó hiểu. Nếu như lời ông Khánh nói, Minh và Hoàng Minh là hai anh em cùng mẹ khác cha… Điều này trong một phần triệu cơ hội hy hữu trên đời vẫn có thể xảy ra. Vì Minh không nhớ mẹ mình là ai, nhưng anh lại nhớ rất rõ mình có cha. Vậy tờ kết quả thứ nhất mang tên Minh và ông Khánh để chứng minh điều gì ? Huyết thống trực hệ là sao ?
Ông Khánh nhìn Minh, ánh mắt loé lên tia khổ sở áy náy. Ông mấp máy môi mấy lần mới bắt đầu nói:
– Để ta kể cho con nghe một câu chuyện…
– Cha mẹ ta có hai người con trai. Người con cả tên là Lê Hồng Sơn, người con thứ tên là Lê Hồng Khánh.
Nghe đến cái tên Lê Hồng Sơn, cả người Minh đều chấn động mãnh liệt. Ra là cha anh cũng có tên lót như ông Khánh… Hai người là hai anh em sao ?! Đây là vì sao tờ Giám định kia lại nói Minh và ông có quan hệ huyết thống trực hệ. Vậy còn mẹ Minh thì sao ? Tại sao bà lại bỏ cha con Minh để về ở với ông Khánh ? Minh mím môi nín lặng chờ ông ta kể tiếp.
– Năm 1970 chạy nạn chiến tranh, cha mẹ ta nhận nuôi một bé gái năm tuổi bị thất lạc cha mẹ. Nàng tên là Sa, họ Trương là lấy theo họ của mẹ ta.
– Sau đất nước hoà bình, nhà ta buôn bán vải cũng khấm khá. Cha của con, ta và Sa đều được ăn học đầy đủ. Ngày qua ngày lớn lên cùng nhau, không biết từ lúc nào cả ta và cha con đều có tình cảm với Sa.
– Nhưng Sa lại chỉ yêu một người… người đó là ta. – Ông Khánh nhìn tấm hình trên bia mộ, hít sâu một hơi kềm nén, hai mắt đỏ hoe.
– Ông bà của con lại rất cổ hủ. Tất cả những thứ gì tốt nhất, đẹp nhất đều dành cho con trưởng. Nếu nhà có hai cái áo, ta sẽ được một cái… Nhưng nếu chỉ có một, thì chỉ có cha con là có áo mới… – Ông nhăn mặt cười khổ.
– Ta cũng lớn lên trong sự giáo dục như vậy… Nên từ nhỏ ta đã quen cảm giác phải nhường nhịn anh trai mình tất cả mọi thứ, dù anh lớn hơn ta ba tuổi… Đơn giản vì anh sẽ là người nối dõi tông đường, là người mang trách nhiệm nặng nề hơn một đứa con thứ như ta…
– Năm ta mười bảy, Sa mười sáu… Ta và Sa thầm yêu nhau… – Ông quay sang Minh cười nhạt. – Đừng hiểu lầm. Tình cảm thiếu niên của ta và mẹ con là hoàn toàn trong sáng.
– Nhưng đến lúc Sa mười bảy tuổi, cha mẹ muốn nàng kết hôn với anh trai ta, tức là cha con… Ta đã không nhịn được nữa. Ta phản đối, vì tình yêu của mình ta lần đầu tiên trong đời chống đối lại cha mẹ mình. Còn Sa, dù nàng rất đau khổ, nhưng vẫn không muốn cãi lời cha mẹ ta. Và ngày hai người kết hôn, ta đã bỏ nhà đi.
– Ta rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Đi khuân vác thuê, thồ hàng thuê ở Chợ Lớn nhặt cóp từng đồng một… Ta cũng không biết những chuyện đã xảy ra suốt mấy năm đó, cho đến lúc Sa đến tìm ta. Đó đã là ba năm sau khi ta bỏ đi.
– Sa đã sinh hạ cho anh trai ta một đứa con trai, đặt tên là Lê Hoàng Minh. Thằng bé đó chính là con.
Minh siết chặt hai nắm tay, trong lòng như có sóng cuộn mãnh liệt.
– Năm con được hai tuổi, trúng một trận sốt rét nặng… mê man suốt mấy tháng. Bao nhiêu tiền dành dụm ở nhà đều tiêu gần hết vào viện phí cho con.
– Rồi một ngày, bác sĩ trong bệnh viện từ chối để con tiếp tục nằm viện, còn bảo đem về chuẩn bị hậu sự… Mẹ con hết lời nài nỉ họ vẫn kiên quyết từ chối… Lúc đó là nạn sốt rét lớn cả nước, rất nhiều trẻ em vào viện không có giường nằm.
– Khi mẹ con đem con về nhà, cha con đi làm chưa về… Ông bà con vừa túng quẫn lại tuyệt vọng vì sắp mất đứa cháu trai duy nhất, giận dữ không thể kiểm soát đã đánh đập chửi mắng mẹ con thậm tệ…
– Khi Sa tìm đến gặp ta, cả người đầy thương tích, bên dưới của nàng… còn chảy máu ướt đẫm… – Ông Khánh siết chặt hai tay như nghĩ đến giây phút đó. – Đến khi ta đưa nàng vào viện thì mới biết, nàng bị sẩy thai…
Minh cả người run rẩy khó tin nhìn ông Khánh, ông thở dài gật đầu:
– Phải, lẽ ra con còn một đứa em ruột nữa.
– Ta chăm sóc mẹ con trong bệnh viện suốt một tuần. Lẽ ra ta phải quay về báo với ông bà, với cha con… Nhưng lúc đó ta rất giận… Làm sao không giận khi nhìn người phụ nữ mình yêu thương lại bị hành hạ ra nông nỗi như vậy. Nếu người đánh nàng không phải cha mẹ sinh ta ra, có lẽ ta còn tìm cách trả thù…
– Đến lúc mẹ con khoẻ lại. Ta đưa mẹ con về nhà ông bà… Lại bất ngờ khi thấy cả gia đình ông bà và cha con không còn ở đó. Nghe hàng xóm nói thì cha con buồn bực vì vợ bỏ đi, con trai lại bệnh không sống nổi… đã bỏ đi đánh bài suốt mấy ngày. Khi anh về đi theo sau còn có người của xã hội đen… Họ đã lấy mất nhà.
– Không tìm được nơi cha con và ông bà dọn đi… Sa rất buồn, nàng nghĩ rằng con không sống nổi, lại không có cơ hội nhìn con lần cuối.
– Ta và mẹ con ở bên nhau được một năm thì nàng sinh cho ta một đứa con trai. Và theo ý nguyện của mẹ con, ta đặt tên nó giống như con… Lê Hoàng Minh.
– Mẹ ơi…
Minh không kềm được cả người run rẩy… Anh quỳ sụp xuống trước tấm bia mộ, khóc nức nở.
Lòng Minh lúc này đan xen cảm xúc, vừa ấm áp vừa tràn ngập cảm giác chua xót khó chịu. Đến hôm nay Minh mới nhận ra mình còn có một người mẹ vẫn luôn mong nhớ đến mình. Vậy mà cả thời ấu thơ, những ngày lang thang ngoài đường, những ngày bị người ta bắt làm việc từ sáng sớm đến tối mịt… Minh đôi lúc vẫn tự hỏi mẹ mình ở đâu ?! Tại sao bà ta không cần mình… Cho đến hôm nay, anh mới nhận ra mình vẫn sống trong một sự lừa dối. Mẹ không phải là người phụ nữ bội bạc ôm tài sản gia đình bỏ đi theo người tình… Là ai đã gieo rắc vào đầu Minh lời lừa dối dơ bẩn đó ?? Nhưng giờ đây chuyện đó có còn quan trọng sao ?! Minh có thể trách được ai ? Có chăng là trách ông trời đã đày đọa bất công với mình. Nước mắt Minh cứ chảy dài giàn giụa trên mặt. Gương mặt của mẹ trên tấm bia đá cứ nhoè đi lại như đang mỉm cười với anh.
– Mẹ ơi…
Minh sụp người lạy xuống, tấm lưng to lớn dán sát trên đất, cả người run rẩy nức nở. Mùi cỏ non lại thoang thoảng một hương thơm ấm áp dễ chịu như tình mẫu tử nhiều năm xa cách.
Ông Long cũng không kềm được, lặng lẽ quay đi lau khoé mắt ẩm ướt. Một người đàn ông ở tuổi của ông có chuyện đời gì chưa nếm trải. Nước mắt với ông đã sớm khô cạn với một trái tim vô cảm. Nhưng hôm nay, ông nhận lại đứa cháu trai của mình lại là con trai của người phụ nữ ông yêu thương nhất. Cảm xúc thật khó kiểm soát…
Cuộc đời này ông từng rất hận cha mẹ mình bất công. Thậm chí lúc ông bỏ nhà đi, cũng không quá xa nhà, ông bà biết nhưng chưa từng đi tìm. Cuộc đời này ông từng ganh tị với anh mình quá dễ dàng có được mọi thứ chỉ vì mang trên mình thân phận cháu đích tôn. Nhưng từ ngày Sa về bên ông tất cả cảm giác thù hận ganh ghét đều tan biến mất. Đến lúc Hoàng Minh ra đời, ông thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn. Nhưng thành công sự nghiệp bao nhiêu thì kết quả nuôi dạy con của ông lại thất bại bấy nhiêu. Giờ đây ông đã hoàn toàn không còn hy vọng với Hoàng Minh.
Và nay có lẽ linh hồn linh thiêng của cha mẹ, anh trai và cả Sa đã dẫn dắt đứa cháu trai duy nhất này đến với ông. Nhìn Minh vật vã gian nan lớn lên mà nên người, ông càng cảm thấy hổ thẹn với chính mình.
Nửa tiếng sau, đoàn xe ba chiếc lăn bánh rời khỏi khu nghĩa trang chỉ có một ngôi mộ. Trong xe Minh kể cho ông Khánh nghe tất cả những gì mình còn nhớ về ông bà và cha. Đáng tiếc lúc đó Minh còn quá nhỏ để ý thức được việc gì quan trọng chuyện gì không… Bây giờ ngay cả mộ của ông bà ở đâu anh cũng không nhớ. Còn cha khi qua đời được chủ công trình hỗ trợ mai táng ở một nghĩa trang công cộng ở Củ Chi. Ông Khánh quyết tâm sẽ tìm ra mộ của ông và đem về cải táng bên cạnh mộ của mẹ Minh.
– Xin phép cậu Minh ngồi lại gần đây giúp tôi một chút…
Người nói là Ngô Quốc Hào, thư ký riêng của ông Khánh. Anh ta đã sớm đi theo đoàn xe nhưng ngồi ở chiếc xe phía sau. Trên đường về ông Khánh lại gọi anh ta lên chung xe, ngồi đối diện với hai người.
Minh có chút không hiểu anh ta muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi gần lại. Từ nãy đến giờ vẫn miên man nghĩ đến chuyện cha mẹ, Minh không chú ý. Bây giờ mới thấy Hào đặt trên đùi mình một cái laptop rất thô dày, lại có một thanh màu đen dựng xéo lên như là một loại ăng ten. Minh giờ đây cũng không lạ với các loại laptop nhưng loại kì dị như vậy là mới thấy lần đầu tiên. Như thấy ánh mắt tò mò của Minh, Ngô Quốc Hào mỉm cười giải thích:
– Đây cũng có thể xem là laptop, chỉ có điều nó nặng những 4,5kg… Cũng không có gì quá đặc biệt… Chủ yếu là siêu bảo mật và kết nối trực tiếp với vệ tinh. Đây là công cụ truy vấn trực tiếp tài khoản Ngân hàng Thuỵ sĩ của ông chủ.
Quốc Hào vừa giải thích vừa đưa một dụng cụ cầm tay kết nối với máy tính đưa lên mắt Minh. Minh còn chưa hiểu chỉ thấy một ánh đèn đỏ loé lên là đã xong.
– Đây là… – Minh ngạc nhiên quay qua ông Khánh hỏi.
– Cậu ta vừa scan giác mạc của cháu… Nó sẽ là chìa khoá cho cháu để thừa hưởng số tiền 150 triệu đô la của ta tại Ngân hàng UBS Thuỵ sĩ. – Ông Khánh mỉm cười nói.
Minh há hốc, đầu óc có chút mông lung. Anh lúc này thậm chí không nghĩ được 150 triệu đôla thì tương đương với bao nhiêu tiền trong nước. Có lẽ là rất nhiều, rất nhiều… Nhiều đến mức cả đời này Minh và ba người phụ nữ của mình không cần làm gì nữa cũng dư dả sống đến cuối đời. Không, có lẽ đến đời con của Minh vẫn sẽ là như vậy.
– Chú Khánh… cháu… đây là chuyện gì… – Minh lúng túng nói.
– Không có gì phải ngại… cũng không cần từ chối. Số tiền đó cháu cứ xem như là của mẹ cháu để lại cho mình… Ha ha… Thật ra, từ hơn năm tháng trước số tiền đó đã được ta chuyển sang tên cháu, chỉ thiếu bước đăng ký xác nhận cuối cùng.
Minh thật sự bối rối. Ai không thích mình sở hữu một số tiền lớn như vậy chứ ?! Nhưng đột ngột phát hiện mình đứng trên một núi tiền làm Minh choáng ngợp không thể thích ứng nổi. Giống như một người mỗi ngày chỉ có nhu cầu tiêu sài 500 ngàn, đột nhiên có 500 tỷ trong tay, quả thật bối rối không biết mình có thể dùng vào việc gì.
Ông Khánh thấy biểu hiện nhăn nhó khổ sở của Minh liền bật cười ha hả:
– Không cần để ý… Số tiền đó so sánh với tài sản của ta còn nhỏ bé lắm… Khà khà..
Như cố tình lái sang chuyện khác, ông Khánh chợt nghiêm giọng hỏi:
– Cháu có biết vì sao ta dễ dàng đồng ý để cho Hải Đường đón Hoàng Minh đi không ? Dĩ nhiên, trước hết ta nghĩ đến an toàn của cháu và Nhật Vi… Nhưng bên cạnh đó vẫn còn một lý do khác.
– Là sao ạ ? – Minh ngẫm nghĩ vài giây đành chịu thua.
– Lúc cháu gọi cho ta… ông Hiển cũng ngồi bên cạnh. – Ông Khánh nói. – Theo ý của ông Hiển, ông ta sẽ dùng Hoàng Minh để lùng ra địa điểm ẩn núp của cao tầng Hải Đường bang.
Minh hơi nhíu mày ngẫm nghĩ. Chuyện này không thể đơn giản như vậy ah. Hải Đường cảnh giác đến thế nào, anh đã chứng kiến. Ông Hiển làm sao có thể thành công cài cắm thứ gì lên người Hoàng Minh mà Hải Đường bang không thể phát hiện ra.
– Ha ha… Ta biết cháu đang nghĩ gì. Cháu nghĩ làm sao thiết bị theo dõi có thể qua mắt được Hải Đường bang có phải không ?
Minh gật đầu không chút chần chờ. Đây quả thật là câu hỏi lớn nhất của anh.
– Họ dùng vệ tinh… – Ông Khánh cười tủm tỉm nói. – Nước ta có 8 vệ tinh trên quỹ đạo, ngoài ra còn hợp tác khai thác vệ tinh nước láng giềng cũng đủ để tạo thành hệ thống mắt trời giám sát cả lãnh thổ…
Minh có chút im lặng không biết nói gì. Công nghệ vũ trụ thì Minh chỉ hiểu khái niệm sơ lược. Nhưng trong lòng anh vẫn lấn cấn một chuyện khác… Minh nửa đồng tình với ông Khánh, nửa không… Kẻ làm con lại âm mưu giết cha. Hoàng Minh xứng đáng bị trừng phạt. Thậm chí ông Khánh cho nó một viên đạn vào đầu, Minh cũng cho rằng đó là bình thường. Nhưng không hiểu sao anh vẫn có chút không thoải mái với cách làm của ông…
– Ta hiểu cháu đang nghĩ gì…
Tất cả biểu hiện của Minh làm sao có thể thoát được ánh mắt của một người từng trải như ông Khánh.
– Cháu cho rằng ta là một người cha lại bất chấp lợi dụng đứa con trai của mình để đạt được mục đích. Có phải không ?
Minh thật sự không dám gật đầu, nhưng chỉ im lặng cũng đủ ông Khánh hiểu câu trả lời của anh.
Ông Khánh thở dài, ánh mắt nhìn Minh thật sâu, giọng âm trầm nói:
– Cháu nghĩ chính phủ gửi quân đội tới chỉ để bảo vệ ta sao ? Ha ha… Thật ra chiếc xe cháu đang ngồi đây… là một nhà tù di động đấy.
– Sao ạ ? – Minh sửng sốt.
– Cháu nghe không sai đâu! Những người lính này ngoài mục đích bảo vệ, còn là giám sát ta. – Ông Khánh có chút cảm thán nói.
– Cháu nghĩ hậu quả của Hoàng Minh để lại ta có thể giải quyết đơn giản như vậy sao ? Đây là vấn đề liên quan đến thể diện quốc gia, đến sự hợp tác ngoại giao giữa nước ta và các nước bạn. Không triệt phá được đường dây vận chuyển ma tuý này, ta sẽ là con tốt thí tội…
Minh mím môi nhìn ông Khánh thật sâu. Giữa hai khoé mắt đầy những vết chân chim, anh thấy được trong đôi mắt đó một sự buồn bã ẩn giấu rất sâu. Dù ông không nói ra hết ý của mình. Nhưng Minh vẫn đoán được một phần suy nghĩ của ông. Dường như ông trả tự do cho Hoàng Minh, không chỉ vì mục đích tìm kiếm tung tích Hải Đường bang, mà rất có thể đó là lối thoát duy nhất cho nó.
—————+++++++++++————–
11h45 cùng ngày,
Minh vừa mở cửa bước vào nhà thì một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi. Mùi hương của một bữa cơm gia đình thật ấm áp dễ chịu. Minh bước vào bếp, vòng tay ôm ngang vòng eo, nhẹ nhàng đặt lên cái bụng gồ cao của Ngọc Nga.
– Thật thơm ah. – Minh gối cằm lên vai nàng, xuýt xoa.
– Cái gì thơm ? – Ngọc Nga mỉm cười, hỏi.
– Cá chiên này, thịt xào này… còn có cái má này nữa… cái nào cũng thơm ngon… – Minh đặt lên gò má mịn màng của Ngọc Nga một nụ hôn.
– Hi hi… Thôi anh vào tắm đi… rồi ăn cơm….
– Không muốn tắm…
– Cái này là do anh nói đó nha… Lát đừng trách em không nhắc… – Ngọc Nga cười tủm tỉm.
– Hả ??!
Nhìn vẻ mặt cười đùa của Ngọc Nga, Minh hơi sửng người. Anh chợt bước nhanh ra cửa nhìn… Trên kệ giày từ lúc nào xuất hiện một đôi giày cao gót mảnh mai xếp ngay ngắn. Đó không phải là giày của Ngọc Nga, càng không phải của Hạ Vi… Tim Minh chợt đập rộn lên, đằng hắng một tiếng.
– Ah hem… Anh thấy hơi nóng… anh đi tắm nha…
– Hi hi…
Minh chạy ù vào trong phòng ngủ. Anh thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong rõ ràng có tiếng nước óc ách và tiếng cười đùa vui vẻ. Minh cởi vội quần áo, ném tứ tung xuống đất. Bước lại, anh cầm tay nắm gạt xuống thật nhẹ nhàng… Bên trong vang lên hai giọng nói thánh thót như oanh vàng…
– “Da của chị thật đẹp, mịn màng quá…” – Giọng nói của Hạ Vi.
– “Hi hi… chị lại thấy hâm mộ làn da của em hơn… trắng mịn như da em bé vậy…” – Giọng nói của Nhật Vi.
– “Hi hi… anh Minh cũng nói như vậy…”
Minh thấy cả người lâng lâng, định bước vào chợt anh nghe lời nói của Hạ Vi làm cả người giật thót…
– “Thật ra anh Minh… em nghĩ… anh cũng không hẳn là người trong giang hồ đâu”
– “Ý em là sao ?” – Giọng Nhật Vi có chút ngạc nhiên hỏi.
– “Em không biết… Nhưng có nhiều chuyện anh Minh làm… em cảm nhận được… Anh không giống những người khác. Em sinh ra lớn lên giữa người Hồng Bang, em cảm nhận được. Anh ấy bên ngoài là hoà đồng nhưng bên trong lại tách biệt… như còn có một thân phận khác vậy… Chuyện này em không nói với chị Nga nghe đâu. Vì chị ấy hay lo lắng đủ kiểu…”
– “Những chuyện nghi ngờ vô căn cứ này… Hạ Vi… em… đừng bao giờ nói cho bất cứ ai khác nghe… em sẽ hại chết anh Minh đó.” – Nhật Vi lo lắng nói.
– “Hi hi… Em biết mà…”
Minh hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Nhật Vi và Hạ Vi ngạc nhiên sửng sốt, hai gương mặt xinh đẹp đều ửng đỏ nhìn Minh. Trên người anh không có gì… khúc thịt đen nhẻm giữa hai chân lại đung đưa hùng dũng như sắp lâm trận.
Minh nhìn hai cô gái tuyệt đẹp trần truồng đang ngâm chung một bồn tắm. Sự rục rịch trong lòng vẫn còn nhưng đã giảm háo hức hơn khi nãy nhiều. Những lời của Hạ Vi nói mà Minh vừa nghe được làm anh cảm thấy lòng nao nao khó chịu. Không phải vì anh lo lắng, anh tin Hạ Vi sẽ không bao giờ bán đứng mình. Minh khó chịu vì mình đã che giấu việc này quá lâu đối với nàng… Nhật Vi chỉ vừa trở về, đã được anh nói ra bí mật đó. Trong khi Hạ Vi, còn có Ngọc Nga, là hai người đầu ấp tay gối, lại mãi vẫn không biết gì. Minh cảm thấy áy náy với cả hai người…
Minh bước vào bồn tắm ngồi giữa hai người. Bồn tắm rất rộng vừa đủ cho ba người co nhân ngồi gần nhau. Minh hít sâu một hơi quay sang nắm tay Hạ Vi, nói:
– Em nói đúng… Có một số việc anh vẫn chưa nói với em…
Hạ Vi hai mắt tròn xoe mở to nhìn Minh, tay nàng siết chặt tay anh, nàng cảm thấy việc này rất quan trọng đối với mình.
– Anh thật ra là…
– Để em đoán nha… Anh là cháu ruột của bác Khánh, gọi bác Khánh là chú… đúng không ? Còn là anh trai cùng mẹ khác cha với Hoàng Minh.
Nhật Vi chợt lên tiếng nói át đi lời của Minh, tay nàng dưới nước nhéo vào hông anh một cái nhắc nhở. Không phải nàng không tin tình yêu của Hạ Vi dành cho Minh, nhưng đối với một số người lý trí mạnh mẽ… Tình yêu không thể so sánh với chữ Hiếu, như bản thân nàng. Nếu trên đời chỉ có hai lựa chọn, tình yêu và cha mẹ, Nhật Vi chắc chắn sẽ chọn cha mẹ mình. Nàng sợ rằng Hạ Vi cũng như mình.
– Là sao ? – Hạ Vi rối tung rối mù nhìn Minh lại nhìn Nhật Vi.
Minh lúc này có chút khó xử, cố nuốt xuống lời mình vừa nói.
– Hi hi… Đừng hiểu lầm. – Nhật Vi cười, nói với Hạ Vi. – Bí mật này cũng chẳng phải Minh nói cho chị nghe đâu. Là ba mẹ chị nói… chị cũng mới biết đêm qua thôi.
Thấy Hạ Vi vẫn ngơ ngác chưa hiểu. Minh cười khổ giải thích:
– Ba anh là Lê Hồng Sơn… anh ruột của ông Lê Hồng Khánh…
– Và mẹ anh Minh… trước khi là vợ bác Khánh, từng là chị dâu của ông. Bà sinh ra hai người con trai… một cho ba anh Minh, một cho ông Khánh. – Nhật Vi giải thích thêm.
Hạ Vi che miệng thản thốt. Cái này có chút lộn tùng phèo ah. Nàng chợt hiểu ra nói:
– Thảo nào… Hải Đường dùng anh uy hiếp, ông Khánh lại dễ dàng chấp nhận điều kiện như vậy.
– Đúng nha… Còn đứa dâu hụt này bác Khánh có nhìn vào mắt đâu… – Nhật Vi phụng phịu nói.
– Ha ha… Không phải chú Khánh đã nói số em không thoát khỏi làm dâu nhà ông sao ?
Minh cười lớn, vòng tay kéo cơ thể trần truồng mềm mại của Nhật Vi vào lòng.
– Em còn chưa gả cho anh đâu… Hi hi… Nhột quá… – Nàng cười nắc nẻ muốn tránh tay anh.
– Em, còn có Hạ Vi, Ngọc Nga nữa… Không ai thoát hết… – Minh vòng tay ôm quanh người Hạ Vi ghì sát lại.
– Anh tham lam quá… – Hạ Vi quỳ gối lên, cúi xuống đón lấy môi Minh hôn rít lấy.
Minh tự lưng vào thành bể đầu hơi ngửa ra, miệng đón lấy cái lưỡi thơm ngát của Hạ Vi. Ngực anh cảm nhận được sự mềm mại tươi mát của hai bầu vú của Nhật Vi, nàng hôn lên cổ anh, chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ nhẹ rồi tiến về vành tai anh.
– Ư…
Minh vòng hai bên, bàn tay bợ bên dưới hai cặp mông tròn trịa. Anh nhào nặn rồi để những ngón tay mình chậm rãi tiến vào chỗ trũng sâu ấm áp bên dưới… Cơ thể Hạ Vi và Nhật Vi đều căng cứng. Những ngón tay Minh chậm rãi mân mê vuốt ve mép âm hộ nhẵn thín trơn nhẫy của hai nàng.
– Ưm….
Nhật Vi rên khẽ, nàng chồm lên tìm miệng của Minh mà hôn. Hai gương mặt tuyệt đẹp, nóng rang ửng đỏ áp chặt vào nhau đón lấy môi lưỡi của anh. Ba cái lưỡi mềm mại cuốn vào nhau cũng không cần phân biệt rõ ràng, ba hơi thở hổn hển phấn khích.
– Ahhhh…
Minh ngồi trên thành bể tắm, xuýt xoa nhìn xuống hai gương mặt xinh đẹp ửng đỏ đang vây quanh hạ thể mình. Nhật Vi dùng chiếc lưỡi nhỏ của nàng liếm dọc theo thân dương vật gân guốc của anh. Hạ Vi lại liếm nhẹ nhẹ quanh phần đầu nấm làm cả người Minh căng cứng. Thật là yêu nghiệt ah…
– Mình đi ra ngoài đi…
Hai phút sau, Minh háo hức nhìn xuống hai cơ thể trần truồng tuyệt đẹp trên chiếc giường nệm nước… Nhật Vi và Hạ Vi tuyệt đẹp như hai đoá hoa rực rỡ khoe sắc. Cảnh tượng hai người toàn thân loã lồ, gương mặt ửng đỏ nhìn lên chờ đợi, quả là mỹ cảnh thành tựu lớn nhất của bất cứ người đàn ông nào. Thật khó có dịp chiêm ngưỡng hai tác phẩm tuyệt đẹp của tạo hoá, Minh không khỏi có chút so sánh.
Nhật Vi có phần cao hơn, dáng người thanh mảnh lại mềm mại nữ tính. Hai bầu vú căng tròn không quá lớn, hai núm đỏ hồng mơn mởn đủ làm đám đàn ông thèm thuồng không chịu nổi. Gương mặt nàng vốn đã tuyệt đẹp, lại ửng đỏ ngượng ngùng chỉ làm người ta muốn lao lên mà dày vò chà đạp.
Hạ Vi chỉ thấp hơn Nhật Vi một chút. Sau ba năm được Minh vun trồng tưới tắm mà phổng phao khác hẳn… Cái gì cần lớn chỉ có lớn hơn, cái gì nhỏ vẫn y như vậy. Hai bầu vú nàng tròn trịa to lớn vun cao, hai đầu nhũ hoa đỏ hồng được Minh hôn mỗi ngày vẫn chúm chím xinh đẹp không tả nổi. Gương mặt nàng xinh đẹp không kém gì Nhật Vi, hai gò má mịn màng hồng hào, đôi mắt to tròn lúng liếng mang nét trẻ trung như một cô bé mới lớn.
– Nhìn đủ chưa ?
– Đủ cho hôm nay… Hắc hắc…
Minh nhào lên giường, nằm xuống giữa Nhật Vi và Hạ Vi. Cánh tay mở rộng ra, hai cơ thể mềm mại liền nhào vào ôm chặt.
– Ôi… uwmmm…
Nhật Vi nhổm người lên, cúi xuống đôi môi anh đào mở rộng đón dương vật Minh. Hạ Vi chồm lên ưỡn hai bầu vú tròn trịa vào mặt anh để anh hôn hít.
– Uwmmmm….
Minh ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng của Hạ Vi mút mút say mê. Dương vật anh liên tục truyền đến cảm giác tê dại sung sướng. Tay anh mò mẫm vào giữa cặp mông tròn trịa của Nhật Vi, ngón tay kẹp lấy hai mép thịt nhầy nhụa trơn nhẫy của nàng mà day day mơn trớn…
– Uwmmm…
Căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ liên miên. Một nam hai nữ quấn vào nhau như hoà tan thành một thể.
– Ôi… ưmmm…
Hạ Vi há hốc rên siết, nắm chặt tay Minh khi hạ thể nàng liên tục nhồi xuống dương vật anh.
– Anh ơi… ummmm….
Nhật Vi quỳ gối giữa hai bên đầu Minh, quay người về phía Hạ Vi, cũng rên lớn nức nở khi cái lưỡi ấm nóng của anh liên tục ngoáy sâu vào âm hộ nàng.
– Ahhhh….
Cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt làm Minh phải gồng cứng người chịu đựng. Âm hộ Hạ Vi rất nhỏ, lại bóp chặt dương vật liên tục nhồi xuống làm anh sướng đến chết đi sống lại. Hương vị thơm ngon nồng nàn từ trong âm hộ Nhật Vi lại đem cho Minh một sự thoả mãn khác. Người ta nói hương vị nước tình yêu tiết ra từ trong âm hộ phụ nữ có liên quan đến sinh hoạt ăn uống thường ngày của nàng. Nhật Vi sống lành mạnh, ăn uống đơn giản lại thanh đạm… Nước nhờn trong người nàng mang vị nhàn nhạt lại có gì đó làm Minh mê mẩn. Anh càng sướng bên dưới thì cái lưỡi càng say mê liếm sâu vào.
– Ôi… ôi…
Nhật Vi cơ thể run rẩy giật nảy lên từng hồi. Mặt nàng nóng rang đỏ ửng như xuất huyết… bàn tay nhỏ đưa xuống giữa hai chân mình, không ngừng day day mẩu thịt mồng đốc thật nhanh… còn vạch hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt ra cho lưỡi Minh tiến sâu vào…
– Uwmmmm… ôi…
– Anh ơi…. Ôi…
Hạ Vi há hốc rên lớn. Cặp đùi nõn nà của nàng kẹp chặt hông Minh, hạ thể xàng xê thật nhỏ lại nhanh vô cùng. Từ nơi sâu thẳm trong âm hộ nàng tuôn trào… Cả người Hạ Vi mềm oặt ngả rũ xuống bên cạnh Minh.
– Ư…
Minh đỡ Nhật Vi ngồi dậy. Để nàng nằm xuống giường ngay bên cạnh Hạ Vi. Cặp đùi thon dài của nàng mở rộng háo hức đón lấy cơ thể anh. Tay nàng tìm đến dương vật ướt đẫm căng cứng của anh, đưa nó vào âm hộ mình.
– Uwmmmm… ôi…
Minh chống hai khuỷu tay vòng dưới cánh tay Nhật Vi, bàn tay ghì chặt hai bờ vai mảnh mai của nàng. Hạ thể bắt đầu dồn dập. Dương vật anh không nhanh, từng cú thúc đẩy đều đều nhưng chắc nịch… Ra gần hết bên ngoài, lại đi tận cùng bên trong làm Nhật Vi sướng đến co rút cả người bấu chặt ôm ghì lấy cơ thể anh. Hai người như hoà vào một thể, nhồi nhét sự thương yêu vào trong nhau… Cảm giác sung sướng lại thoả mãn toại nguyện đến cùng cực.
– Ư… anh ơi… ra trong… người em đi… ôi…
– Ahhhh…