Hoán Mệnh - Chương 58: Nhật Vi trở về
Minh vừa từ nhà quay lại căn Biệt thự số 8 thì được Hữu báo ông Khánh muốn gặp anh. Minh bỏ lại cái balo khá lớn trong xe, bên trong cốp xe còn bao nhiêu thứ chăn gối, khăn tắm, dầu gội, kem chống nắng… Hạ Vi và Ngọc Nga cứ dồn nhét cho Minh cứ như anh chuẩn bị đi du lịch nghỉ dưỡng. Vì tránh ảnh hưởng đến tung tích của ông Khánh, trong hai tuần tới Minh không thể về nhà nữa. Ngay cả chiếc BMW của Minh từng xuất hiện ở Bảo Lộc giải cứu ông Khánh, lúc này cũng phải nằm yên trong garage không lộ ra ánh mặt trời. Riêng phần thằng Tài, vì nó không phải người Huyết thủ, nên Minh đã cho nó về sau khi dặn dò kỹ về bí mật tin tức.
Đây là một trò chơi trốn tìm. Trước ngày Đại hội cổ đông bất thường diễn ra, bí mật tung tích của ông Khánh càng được giữ kín, thì thiệt hại về tính mạng của anh em Hồng Bang càng nhỏ đi. Minh có linh cảm lần này Hồng Bang vẫn sẽ thiệt hại không nhỏ… Với thế lực trong bóng tối giúp đỡ Hoàng Minh, thì khi tung tích ông Khánh lộ ra sẽ không đơn giản là những trận đấu súng đơn thuần.
“Cộc cộc…” – Hữu gõ cửa phòng.
“Vào đi…”
Hữu mở cửa phòng cho Minh vào. Hắn đứng bên ngoài, không vào mà kép cửa chặt lại.
– Cháu ngồi đi…
Minh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện giường ông Khánh đang ngồi thẳng chân tựa lưng vào đầu giường. Ánh mắt Minh nhìn quanh căn phòng. Nơi này không sang trọng nhưng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Đặc biệt những tấm kính cửa sổ đều là loại xuyên sáng một chiều bên ngoài không thể nhìn vào trong. Độ dày kính cường lực hơn 60mm đủ để ngăn đạn súng máy khoảng cách gần. Ngay cả cánh cửa phòng kia trong trường hợp khẩn cấp có thể hạ tấm chắn bằng thép dày 3 cm từ trên trần xuống, khoá lại… Trần đúc bê tông dày 40 cm, sàn đổ bê tông dày 50 cm, vách tường ngoài hai lớp bê tông còn một lớp thép bên trong. Ngoài ra còn hệ thống chống cháy, ôxy dự trữ… Căn phòng này có thể xem là một lô cốt bất khả xâm phạm.
Ban đầu Minh còn thấy Hồng Bang như lời lớn trong phi vụ này. Bây giờ nhìn tất cả những thứ này Minh mới hiểu… Cái gì cũng có cái giá của nó. Ông Khánh không phải loại người thích vung tiền qua cửa sổ, ông biết sử dụng triệt để giá trị đồng tiền của mình. Thậm chí Minh nghi ngờ có lẽ ông Khánh còn biết trước Hồng Bang có một nơi như thế này ?!
– Chú khoẻ chưa ạ ? – Minh hỏi thăm.
Ông Khánh cười nhạt, vuốt vuốt cái áo pyjama mới được chuẩn bị riêng cho ông.
– Đỡ nhiều rồi. Nhất là được tắm một cái. Cảm giác cả ngày ngồi trong đống nước tiểu giả ngây giả dại thật khổ… Ha ha…
Minh cũng cười, nhớ đến thời điểm lúc anh mới nhìn thấy ông. Quả thật là một vai diễn xuất sắc. Minh chợt hỏi:
– Chú nghĩ việc này là do Hoàng Minh gây ra ? Cháu vẫn có chút khó tin… Không phải là nó bị ông Định uy hiếp gì chứ ?
Ông Khánh nhìn Minh, hai mắt lộ ra vẻ khổ sở sâu kín được giấu trong lòng. Ông thở dài nói:
– Cháu không hiểu… Sau lần bị Hoành Sơn bắn tổn thương vào chỗ hiểm, dù Hoàng Minh đã hồi phục hoàn toàn nhưng tính cách nó đã thay đổi… Thay đổi đến mức ta còn không nhận ra nó là con mình sinh ra.
– Viên đạn đó như kích phát một con quái vật tiềm ẩn bên trong nó. Nhất là sau lần đó đi Anh gần một năm trở về… Có lẽ nó bị Nhật Vi từ chối… nó điên cuồng đòi trả thù lên cả gia đình ông bà Vượng.
– Ta đã la mắng nó, thậm chí trong lúc nóng giận đã tát vào mặt nó.
Minh nghĩ đến Nhật Vi lòng thoáng ấm áp. Nàng học hành thế nào rồi ? Có còn nhớ đến mình không ? Không ít lần Minh muốn hỏi ba đứa Hoàng My địa chỉ email của Nhật Vi để liên lạc với nàng. Nhưng lý trí lại ngăn cản anh làm như vậy. Cả Minh và Nhật Vi đều nhận biết tương lai hai đứa là hai đường thẳng song song rất khó gặp được nhau. Không nói thân phận hai người không phù hợp… Riêng chuyện Minh hiện có những hai người vợ, một đứa con sắp chào đời. Đã là một cản trở khó có thể vượt qua với ba mẹ Nhật Vi và cả bản thân nàng. Đã vậy thì cứ để thời gian và khoảng cách trở thành liều thuốc an thần giúp lãng quên…
– Ý chú là Hoàng Minh thật sự dám đặt thuốc nổ ám toán cả ông Định và chú sao ? – Minh vẫn còn khó tiếp nhận sự thật này.
Ông Khánh không trả lời, nhưng ánh mắt đau đớn đó đã trả lời thay ông.
– Thật khó tin được… Khi cháu phát hiện ra người ông Định ở quanh căn nhà, cháu còn nghĩ có lẽ Hoàng Minh và chú bị uy hiếp. Vì hợp tác với ông Định thì chẳng khác nào chơi với sói ? – Minh than thở.
– Còn chưa biết ai đang chơi với sói đâu… ha ha… – Ông Khánh cười nhạt.
– Ban đầu mọi việc là chính lão Định… Lão ta vẫn ngấp nghé không quên khối tài sản của ta. Có lẽ lão có thông tin Hoàng Minh đang bất mãn với ta. Thế là lão âm thầm tiếp xúc với Hoàng Minh, dụ dỗ thuyết phục nó ra tay với ta để giành lấy cái ghế Chủ tịch.
– Lão cũng không ngờ, cuộc nói chuyện đó ta đã nghe lén được… Ta cũng không nói ra, muốn thử xem thái độ của Hoàng Minh thế nào…
– Đúng như ta nghĩ. Hoàng Minh về nhà liền kể hết mọi chuyện cho ta nghe, còn đưa ra một kế hoạch tương kế tựu kế giăng bẫy cho lão Định. Trong kế hoạch đó, ta sẽ đóng một vai khổ nhục kế… bị đột quỵ và đưa vào viện dưỡng lão…
– Ta dĩ nhiên là tin Hoàng Minh, vì nó là con ta sinh ra. Và thêm một lý do khác, nó vốn không biết ta đã nghe lén được cuộc nói chuyện đó, mà vẫn về khai rõ mọi chuyện.
– Nhưng đến lúc ta vào đến viện dưỡng lão, ta biết mình đã bị lừa. Bị chính con trai mình lừa… Ha ha…
– Bọn chúng cưỡng ép ta uống một loại thuốc an thần làm đầu óc ta hỗn loạn mất kiểm soát… để khi luật sư và bác sĩ Thành đến thăm, cả hai đều xác nhận ta đã loạn trí.
– Từ đó Hoàng Minh được Hội đồng quản trị thông qua tạm thời nắm giữ vị trí chủ tịch… Dĩ nhiên đó chỉ là tạm thời… đến 27/7 thông qua Đại hội cổ đông mới là chính thức.
– Nếu không có Hữu, nó nghi ngờ trạng thái của ta là do tác dụng của thuốc nên đã lén bỏ đi vài liều… Đầu óc ta mới dần hồi phục hơn một tuần nay. Nhưng Hoàng Minh cũng nghi ngờ, vì thế nó sai người trói Hữu lại để chết chung với ta. Trên đời này sẽ không còn ai nói ra sự tàn nhẫn vô nhân đạo nó đã làm với cha nó…
Minh thấy cả sống lưng mình lạnh toát rịn ướt mồ hôi. Không ngờ kẻ đối đầu với mình đã trở nên tàn độc kinh khủng như vậy.
– Không ngờ hai thằng già đầu đánh qua đánh lại cuối cùng lại bị một đứa con nít dắt mũi… Con của ta thật giỏi… ha ha… giỏi lắm… – Ông Khánh cười rồi ho sặc sụa, khoé nước mắt đỏ hoe ươn ướt.
Minh bước lại cạnh giường vỗ vỗ lưng cho ông Khánh. Để ông bớt bi thương, Minh tìm chuyện để nói:
– Nếu vụ nổ đó là của Hoàng Minh gây nên… Cháu cũng không biết nguồn lực hỗ trợ của Hoàng Minh là đến từ đâu… cung cấp cho nó cả thuốc nổ kinh khủng như vậy… Đó không thể là một thế lực nhỏ được…
– Ta nghĩ đó là Hải Đường Bang. Ta đã nhận ra một trong hai gã đi theo Hoàng Minh tối hôm qua. – Ông Khánh trầm ngâm nói. – Tên đó và vài người khác từng đến văn phòng của ta nhận thù lao sau trận Quyết đấu ở Nhà giam lớn. Có lẽ hắn nghĩ ta không nhận ra hắn vì chưa từng gặp mặt… vì lần đó ta chỉ xem qua video giám sát.
– Hải Đường Bang sao ? – Minh có chút sững sờ.
Trong đầu Minh chợt hiện lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn vô cùng cá tính. Không lẽ nước Anh lại nhỏ như vậy ?
Thật ra Minh cũng không biết. Nước Anh từ dân số đến diện tích đều nhỏ hơn đất nước này. Nhưng không phải vì vậy mà hai người không quen biết có thể tình cờ gặp nhau dễ dàng như vậy. Có thể nói người tạo ra cơ hội gặp mặt quen biết giữa Hoàng Minh và Hải Đường lại chính là Nhật Vi. Cả hai kẻ một nam một nữ cứ lẽo đẽo đi theo nàng, rồi như cảm thông của kẻ đồng cảnh ngộ Hoàng Minh và Hải Đường kết giao hợp tác.
– Nhưng vì sao Hoàng Minh có thể chắc lão Định sẽ đến đêm hôm qua ?
– Cái này ta cũng không rõ… Nhưng lão già kia đã sai người tìm cách tra hỏi ta nhiều ngày trước… về khoản tiền 150 triệu đô la trong Ngân hàng Thuỵ sĩ… Tài sản của ta ở trong nước lão không dễ động tới, nhưng khoản tiền kia thì khác… Ta chỉ cần cung cấp một mật mã, gần như ngay lập tức số tiền đó sẽ được chuyển sang tên lão…
Lão Định kia thật đáng kiếp số… Nếu lão thật sự vì chuyện này mà mất mạng, lão sẽ mãi là một con ma hồ đồ ngớ ngẩn. Vì lão không hề biết… số tiền đó ông Khánh đã sớm chuyển sang tên người khác. Ông lúc này lại nhìn Minh ánh mắt có chút mâu thuẫn. Hành động của Hoàng Minh đã làm ông quá thất vọng… Sự tin tưởng vào tình thân huyết thống của ông cũng bị đả kích nặng nề. Ông cảm thấy có nhiều chuyện vẫn cần thêm thời gian để nhìn nhận rõ ràng hơn.
“Cộc… cộc…” – Tiếng gõ cửa vang lên.
Minh bước ra mở cửa thì thấy Hữu, anh ta nói gấp:
– Mở Tivi… đang có truyền hình trực tiếp buổi họp báo tại Phòng cảnh sát… liên quan đến vụ nổ hôm qua.
Minh lập tức đóng cửa phòng lại. Bước đến bàn tìm remote TV, mở màn hình lên.
———–++++++++++————
Lúc này, tại Phòng họp của Phòng Cảnh sát Thành phố,
Căn phòng chật kín phóng viên, máy ảnh chớp loé liên tục… Hơn năm mươi người đang đứng ngồi vây quanh một chiếc bàn dài phủ vải trắng. Trên bàn có ba người đàn ông mặt đồng phục cảnh sát. Trong đó người đàn ông trung niên ngồi bên phải là người quen thuộc với ông Khánh và cả Minh, Đại tá Bùi Minh Hiển – Trưởng đội đặc nhiệm thuộc Phòng cảnh sát Thành phố. Sắc mặt ông âm trầm, hốc mắt thâm quầng vì mất ngủ…
– Theo chỉ đạo của cấp trên, vì tính chất nghiêm trọng của vụ việc nên Phòng Cảnh sát Thành phố sẽ thay thế cảnh sát địa phương, trực tiếp chịu trách nhiệm điều tra vụ nổ đêm qua ngày 14/7 tại Khu dưỡng lão Lộc Sơn, tỉnh Lâm đồng.
Người cảnh sát chạc ngoài bốn mươi ngồi vị trí giữa bàn dõng dạc nói. Anh ta tên Phương, là phát ngôn viên của Phòng cảnh sát.
– Thưa, tổng cộng có bao nhiêu người thiệt mạng ? Con số thương vong thế nào ? – Một phóng viên nữ giơ tay đặt câu hỏi đầu tiên.
Người cảnh sát tên Phương hít sâu một hơi, nói:
– Hiện nay, số người chết là 12 người, bị thương mười người, trong đó có hai người bị bỏng nặng toàn thân khó qua khỏi.
Anh ta vừa dứt lời liền có một người khác đặt câu hỏi:
– Thưa… Về thuốc nổ ? Có thể truy ra nguồn gốc của thuốc nổ từ đâu không ?
– Qua khám nghiệm hiện trường, thuốc nổ được xác định là TNT. Như mọi người đều biết TNT ở nước ta là tuyệt đối cấm tàng trữ, mua bán… Chỉ trong quân đội mới được phép lưu trữ, sử dụng.
Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Cảnh sát Phương thấy tình hình không ổn, giơ tay lên nói lớn:
– Xin mọi người giữ bình tĩnh. Điều tôi vừa nói là quy định của chính phủ. Tôi không ám chỉ là số thuốc nổ kia được lấy ra từ quân đội nước ta… Điều này cần thời gian điều tra làm rõ.
Cảnh sát Phương hô đến khàn giọng thì đám phóng viên mới yên ổn trở lại. Lúc này một người khác lại đưa ra câu hỏi:
– Chúng tôi muốn biết tình hình của ông Huỳnh Quốc Định ? Có phải là xe riêng của ông xuất hiện tại hiện trường vụ nổ ?
Cảnh sát Phương hơi ái ngại trả lời câu hỏi này, vẻ mặt khó xử nhìn qua ông Hiển. Thấy ông thản nhiên gật đầu, anh ta nói:
– Đúng, xe ông Định và cả ông Định đã ở hiện trường vào thời điểm căn nhà phát nổ. Ông Định bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sát Phương vừa dứt lời, cả phòng xầm xì liên tục. Chợt một người đứng lên nói:
– Thưa, chúng tôi nhận tin. Ngay sáng nay, ông Lê Hoàng Minh – Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh vừa đâm đơn tố cáo ông Huỳnh Quốc Định đã bắt cóc giam giữ cha của ông, ông Lê Hồng Khánh nhằm ép buộc ông thực hiện chuyển nhượng cổ phần Tập đoàn với giá rẻ mạt… Vụ tố cáo này có liên quan đến vụ nổ đêm qua không ?
Một người phóng viên khác lại đứng lên nói tiếp lời.
– Trong đơn tố cáo còn nói rõ Ông Lê Hồng Khánh bị giam giữ tại một khu dưỡng lão ở Lộc Sơn… Vậy ông Khánh có mặt trong vụ nổ không ? Tình trạng của ông hiện nay thế nào ?
Cảnh sát Phương rút khăn tay lau mồ hôi trán. Người cảnh sát bên trái mang quân hàm Thiếu tá kéo micro về phía mình trả lời:
– Hiện hai vụ việc này có liên quan với nhau không chúng tôi cần thời gian để kết luận. Đồng thời, chúng tôi cũng đang xin chỉ thị của cấp trên để được tiến hành hỏi cung ông Huỳnh Quốc Định. Hiện giờ rất tiếc không có thông tin gì cụ thể hơn có thể nói.
– Thưa, chúng tôi nhận được tin bên trong căn nhà có tìm được những mảnh thi thể… Liệu đó có phải là thi thể của ông Lê Hồng Khánh không ?
– “Đúng vậy… vừa thuốc nổ quản lý của quân đội, vừa là ông ta bị tố cáo… làm sao có thể trùng hợp như vậy được ?”
– “Đây chẳng phải là huỷ thi diệt tích sao ?”
– “Thật quá kinh khủng rồi..”
– Đề nghị các anh chị giữ im lặng. Không bàn tán lung tung… – Cảnh sát Phương nói lớn vào micro.
Lúc này, ông Hiển chợt nhận được điện thoại, ông nhìn dãy số hơi nhíu mày. Ông rời bàn, áp lên tai, vừa che cả tai còn lại để nghe. Cũng không ai để ý, lúc này cơ thể ông Hiển đang run rẩy kìm nén sự kích động trong lòng…
– Đúng vậy. Bên trong căn nhà chúng tôi có tìm thấy vài mảnh thi thể. – Người cảnh sát bên trái nói. – Qua xét nghiệm những mảnh thi thể trong căn phòng đó… chúng tôi có kết luận…
Nhưng anh ta chưa nói xong thì ông Hiển đã trở lại bàn, cản lại. Ông ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, kéo micro sang phía mình. Ông trầm giọng nói:
– Qua xét nghiệm ban đầu, chúng tôi nhận ra những mảnh thi thể đó có thể đến từ hai người…
Các phóng viên đều tập trung vào ông Hiển, máy ảnh chớp loé liên tục… Không ai thấy nét mặt người cảnh sát khi nãy hơi ngạc nhiên nhìn ông Hiển, rồi mím môi không nói gì.
– Vì sức nóng của vụ nổ, những gì sót lại cũng bị huỷ hoại nghiêm trọng… Muốn kết luận đó có phải là thi thể của ông Lê Hồng Khánh hay không còn phải chờ kết quả xét nghiệm ADN so sánh với người thân, tức là con trai ông ấy.
– Khi có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho các Quý báo đài và người dân được biết. Buổi họp báo hôm nay xin được dừng tại đây. Xin cảm ơn…
———–++++++++———–
Lúc này trong căn phòng của ông Khánh, Minh cất điện thoại vào túi, có chút chột dạ nhìn quanh căn phòng. Vừa rồi tình huống quá gấp, Minh đã gọi thẳng cho ông Hiển. Dù sao ông Khánh cũng đã biết thân phận thật sự của Minh, anh cũng chẳng ngại. Nhưng chỉ là không biết trong căn phòng này có camera hay thiết bị nghe lén nào không ?
– Cháu lo xa rồi… Đây là phòng dành cho yếu nhân. Hồng Bang trừ phi không muốn tiếp tục cung cấp loại dịch vụ bảo vệ này, không thì họ chẳng dại dột lắp thiết bị theo dõi ở đây đâu. – Ông Khánh cười tủm tỉm nói.
– Ha ha… Vâng. – Minh gãi gãi đầu.
– Cháu làm rất đúng. Tình huống này tốt nhất là để Hoàng Minh tin tưởng rằng ta và Hữu đã chết trong căn nhà đó… Sẽ tránh được rất nhiều phiền phức. – Ông Khánh gật gù nói.
Ông Khánh trầm ngâm một chút, mắt loé lên tia đau buồn nói:
– Ta muốn cháu hứa với ta một chuyện được không ? Một lời hứa giữa ta và cá nhân cháu. Không liên quan đến bất cứ thân phận gì của cháu… ở cả hai phía.
– Vâng, chú nói đi ạ. – Minh hơi ngạc nhiên, gật đầu.
– Những điều ta nói với cháu… vì ta cần một người để chia sẻ… Ta không mong cháu nói ra…, bao gồm cả âm mưu của Hoàng Minh hay mối quan hệ giữa nó và Hải Đường bang. Dù là với cấp trên của cháu như ông Hiển… cũng không được nói ra. – Ông Khánh nhìn Minh ánh mắt chờ mong chân thành.
Minh hơi ấp úng muốn hỏi tại sao, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt ông Minh liền hiểu. Ông ta không nỡ bỏ đi đứa con này. Anh hít sâu một hơi gật đầu.
– Vâng, cháu hứa với chú.
– Tốt. Cảm ơn cháu… Ha ha… – Ông Khánh thoải mái tựa lưng vào đầu giường.
– À… dạo này vẫn đọc Sherlock Holmes và Conan chứ ?
– Dạ, sao ạ ?!
Câu hỏi bất ngờ của ông Khánh làm Minh hơi sửng người. Anh thấy trong mắt ông có sự ấm áp, lại pha chút trêu đùa. Ông cười xoà, xua xua tay nói:
– Được rồi. Không có gì đâu. Cháu đi lo việc của mình đi.
– Vâng, chú nghỉ ngơi.
Minh đi ra khỏi phòng, liền thấy Hữu. Ánh mắt anh ta đã không còn sự cảnh giác như đêm qua. Minh gật đầu, định đi xuống nhà thì Hữu lên tiếng hỏi:
– Tôi đã nhớ… gặp anh ở tiệc một sinh nhật mấy năm trước… Nhưng anh lại có nét quen thuộc khác… Thật ra anh là ai ?
Qua ba năm, sự thay đổi trên gương mặt Minh còn nhiều hơn giai đoạn đầu vừa thực hiện giải phẫu. Nếu một người không thường xuyên gặp anh thật sự rất khó nhận ra. Minh nhìn Hữu mỉm cười, nói:
– Có gì quan trọng sao ? Anh xem tôi như một người bạn là được.
Minh đã đi xuống lầu mà Hữu vẫn đứng đó tần ngần. “Một người bạn… Một người bạn sao ?” Ánh mắt anh ta nhìn theo nơi Minh vừa đi khuất như vừa nghĩ đến chuyện nào đó.
————–++++++++————-
Sáng hôm sau, 10h00,
Minh đi bộ quanh khuôn viên căn biệt thự rộng hơn 1000m2, phía sau anh là Đao Thần và Huyết Phục Đao. Hôm nay đã là ngày thứ hai, nhìn qua đều sóng yên biển lặng, nhưng không phải vì vậy mà Minh có thể thả lỏng. Tổng cộng Huyết thủ được điều động đến đây đã lên đến bốn mươi người. Từng góc nhà, ban công, mái nhà đều có bố trí đứng gác. Mỗi người hai tiếng rưỡi sẽ được luân phiên nghỉ ngơi ăn uống.
– Chúng ta tổng cộng có mấy cây SVD* ? – Minh quay lại hỏi Huyết Phục Đao.
– Mang đến đây là năm cây. Cậu cần thêm tôi có thể gọi người lấy. – Anh ta nói.
– Không cần. Vậy là đủ.
– Tôi giao cho anh bốn người bắn tỉa tốt nhất. Tôi muốn ba cây bố trí trên mái nhà một phía trước, hai phía sau. – Minh lại chỉ tay qua phía đối diện… Hai cây còn lại trên mái nhà hai căn đối diện.
*Chú thích: SVD hay còn gọi Dragunov SVD là súng trường bắn tỉa bán tự động, sử dụng loại đạn 7,62×54 mm do Liên bang Xô viết chế tạo.
– Nhưng nhà bên kia là của chủ khác mà… – Huyết Phục Đao có chút khó xử.
– Tôi đã quan sát từ hôm qua. Những biệt thự này đều không có người ở… – Minh nói.
– Ha ha… Cậu nói rất đúng. – Đao Thần gật gù nói. – Thật ra tất cả nơi này đều là của Hồng Bang. Bang chủ vài năm trước muốn làm một khu nghỉ ngơi cuối đời cho các trưởng lão già như ta… Khổ nỗi xây xong lại không có ai chịu bỏ Hồng Bang để ra ngoài này ẩn cư… Vì vậy mới tận dụng làm khu bảo vệ yếu nhân…
Minh quay lại nhìn Đao Thần có chút cảm thán. Đúng là người như ông thì thà chết trên chiến trường chứ không cam tâm ra đi trên giường bệnh.
– Trong trường hợp chúng ta bị tấn công… – Minh nhìn Huyết Phục Đao nhấn mạnh. – Tôi muốn các anh không bắn người, chỉ bắn vật… Vật ở đây có thể là lựu đạn, bom tự chế bên trong những cái túi, trái banh, thú nhồi bông, búp bê…
Huyết Phục Đao nghe Minh ví dụ mà muốn cười, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, liền nhịn.
– Ý tôi là… Tất cả… Tất cả… những thứ kẻ địch muốn ném qua hàng rào… phải bắn ngay lập tức. Tuyệt đối không để nó chạm tới căn nhà. Chỉ cần một thứ như ở Bảo Lộc phát nổ ở trong sân tôi nghĩ căn nhà này cũng bị thổi bay.
Minh quyết định cũng phải hé lộ một chút để Huyết Phục Đao thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề.
– Bọn chúng là ai ? Chúng thật sự gan lớn như vậy sao ? – Đao Thần nghi hoặc hỏi.
Giang hồ có luật của giang hồ. Những trận quyết chiến xảy ra ở khu vực dân cư phải hạn chế tối đa kinh động đến nhiều người. Vũ khí có thể dùng chủ yếu là đao kiếm, nếu động đến súng thì phải có nòng hãm thanh. Không tuân thủ những quy tắc này, gây hỗn loạn dân chúng, bang hội sẽ bị chính phủ xử lý. Vì thế câu hỏi của Đao Thần cũng không sai. Bất cứ tổ chức nào dám công khai dùng thuốc nổ trong khu dân cư chẳng khác nào đối đầu với chính phủ.
– Tôi không biết… Nhưng nếu chúng biết ông Khánh còn sống sẽ vô cùng nguy hiểm.
– Tốt… Vậy tôi đi tìm người. – Huyết Phục Đao bắt đầu đi bố trí.
Minh nhìn theo anh ta, lòng vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Anh vẫn cảm thấy mình có chuẩn bị bao nhiêu vẫn không đủ để đảm bảo tính mạng cho anh em Hồng Bang. Đối phó với một lực lượng có thuốc nổ TNT, Hồng Bang như một con diều có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
“Reng…” – Lúc này điện thoại Minh reo vang.
Anh gật đầu xin phép với Đao Thần rồi bấm nút nhận cuộc gọi.
– “Ông xã… em muốn có em bé…”
– Ặc…
Mới nhấc điện thoại nghe giọng nũng nịu của Hạ Vi, bao nhiêu áp lực trong lòng Minh liền tan biến mất.
– Ngoan nào… xong vụ này anh về hai đứa mình tích cực nha… – Minh dỗ dành, miệng mỉm cười.
Thật ra, Hạ Vi đến giờ không có thai, không phải là nàng có vấn đề. Mà do Ngọc Nga lén ngừng uống thuốc điều hoà kinh nguyệt hơn sáu tháng.
– “Ừm… nhớ đó…”
– Ngọc Nga thế nào rồi ? Ăn uống được không ?
– “Chị đỡ buồn nôn rồi. Ăn khá tốt. Yên tâm đi…”
– “Khi nãy nhà có khách… Anh không đoán được ai đâu ?”
– Là ai ? – Minh tò mò.
– “Hi hi… là anh Thanh sùi, chở theo chị Bội Linh, còn có chị Na Na và Hoàng My nữa… Mấy người mua cả tả em bé, còn có nôi gỗ, quần áo em bé cho chị Ngọc Nga… Chị Nga cười đến đỏ cả mặt. Vui lắm”.
Minh mỉm cười. Anh có thể tưởng tượng được bầu không khí ở nhà lúc đó. Có thể do Bội Linh hoặc lý do nào khác, càng ngày mối quan hệ giữa Minh và Thanh sùi càng gần gũi. Trong khi Đằng chột thì càng ngày càng ít gặp gỡ. Ngoại trừ giai đoạn đầu Minh mới gia nhập Hồng Bang, Đằng chột vẫn còn rất nhiệt tình vui vẻ. Minh đôi khi cứ có cảm giác Đằng chột e ngại đối diện với mình. Rất khó hiểu.
– “Em có một tin vui và một tin buồn cho anh… Anh muốn nghe cái nào trước ?” – Hạ Vi hỏi.
– Tin vui đi… – Minh vừa đi quanh sân vừa nói.
– “Tin vui là… ngày mai chị Nhật Vi sẽ về… chuyến bay đáp lúc 14h30.”
Minh chợt thấy tim mình đập nhanh, điện thoại cũng muốn tuột tay rơi xuống đất. Anh cố mường tượng xem Nhật Vi lúc này sẽ xinh đẹp đến mức nào…
Thấy Minh yên lặng không nói gì, Hạ Vi hỏi lại giọng chua chua:
– “Ông xã… anh có vui không ?”
– Ờ… cũng có… – Minh lau mồ hôi trán, hỏi tiếp. – Vậy tin buồn là gì ?
– “Tin buồn hen… là chị Nhật Vi về nước lần này là để… kết hôn với Hoàng Minh.”
Minh chết lặng, tất cả cảm xúc vừa dâng lên liền tan biến mất. Trái tim anh như vừa bị ai đó khoét mất một mảng lớn, cảm giác hụt hẫng trống rỗng vô cùng khó chịu.
– “Haizz… coi bộ không nói rõ ra thì trái tim ông xã em tan vỡ mất… ” – Hạ Vi thở dài trong điện thoại.
– “Em nghe chị Na Na nói… Chị Vi là bị ép buộc… Không phải ý nguyện của chị đâu. Chị còn chưa học xong mà…”
– Câu chuyện là thế nào ? – Giọng Minh khàn đục hỏi.
– “Chị Nhật Vi muốn cứu công ty của ba chị… “
Hạ Vi bắt đầu thuật lại câu chuyện do Na Na kể.
Công ty CP Xuất khẩu Nông sản Vượng Phát do ông Đỗ Nhật Vượng, cha của của Nhật Vi làm Tổng Giám đốc bị đứng trước bờ vực phá sản. Một tuần trước bất ngờ Ngân hàng mà Công ty ông Vượng vay vốn giở chứng tạm ngưng không giải ngân, đòi bổ sung thêm hồ sơ giấy tờ. Trước đây những ngân hàng này do mối quan hệ giữa ông Vượng và ông Khánh lúc nào cũng dễ dãi thoải mái. Ông cũng không có vấn đề gì về những hồ sơ Ngân hàng yêu cầu bổ sung nhưng ông không có thời gian. Đây là thời điểm vụ Hè Thu đang đến mùa gặt, lúa trĩu hạt trong khi mùa mưa đang nặng dần… Công ty ông ký hợp đồng thu mua với hơn ngàn hộ nông dân với hơn 50 ngàn hécta lúa. Nếu không có vốn ngân hàng hỗ trợ, công ty ông không đủ vốn để thu mua lúa cho nông dân, cũng không đủ lúa để xuất khẩu theo hợp đồng với đối tác. Hệ quả của việc này như có thể nhìn thấy trước mắt. Cơ ngơi sự nghiệp bao nhiêu năm xây dựng của ông bà Vượng đang đứng trước nguy cơ sụp đổ.
Ông bà Vượng biết những chuyện này do Hoàng Minh gây ra và cũng biết yêu cầu của hắn là gì. Hoàng Minh muốn Nhật Vi về nước kết hôn với hắn. Nhưng ông bà Vượng nhất quyết thà phá sản, không hy sinh con gái. Đáng tiếc, ông bà không biết rằng tất cả tình hình khó khăn của hai người và của công ty, Nhật Vi đều biết. Vì bên cạnh nàng luôn có một cái đuôi dai dẳng đeo bám và là hậu thuẫn cho Hoàng Minh. Đó là Hải Đường.
Không muốn cố gắng hơn nửa đời người của Ba Mẹ tan biến như bọt nước, Nhật Vi âm thầm đồng ý với Hoàng Minh. Nàng tạm xin ngừng khoá học và bay về nước.
Nghe hết câu chuyện, vừa tắt điện thoại của Hạ Vi. Minh tức giận đấm mạnh vào tường làm cả vách tường rào rung động. Không ít Huyết Thủ đứng xa xa âm thầm tặc lưỡi.
Tên khốn kiếp này… Nếu Hoàng Minh có đủ khả năng làm Nhật Vi yêu hắn, Minh dù đau lòng đến thế nào vẫn không ngăn cản. Nhưng hắn lại dùng trò đốn mạt ti tiện này để ép buộc nàng, Minh sẽ không chấp nhận để yên.
“Ba mươi chưa phải là Tết… Ngươi cứ chờ đấy”.
—————++++++++————-
14h30 ngày hôm sau,
Sân bay quốc tế vào khoảng thời gian này trong ngày không quá đông đúc, nhưng cũng không ít người đứng ngồi mòn mỏi chờ đợi thân nhân. Bên ngoài trời lại đổ mưa. Cơn mưa tháng bảy làm cả bầu trời ảm đạm buồn tẻ.
“Tới rồi…”
“Chắc là tới rồi…”
Cửa kính tự động xoẹt mở. Một dòng người lũ lượt, những chiếc vali nối đuôi nhau phát ra tiếng vo vo hối hả túa ra. Những người đứng chờ chợt đứng bật dậy, ánh mắt chờ mong nhìn lướt qua những gương mặt vừa mỏi mệt vừa phấn khích… Đâu đó những tiếng hò reo vui vẻ, đâu đó những tiếng thở dài thất vọng chán nản.
“Đó là ai lại đẹp như vậy ?”
“Hoa hậu Vân Thy… là Vân Thy đó…”
“Wah… Thật đẹp ah…”
Cửa kính ga đến vừa mở ra một cô gái gương mặt xinh đẹp, bước ra. Nghe lời bàn tán xung quanh, khoé miệng cô ta nhếch lên thật nhẹ, tay rút chiếc mắt kính thời trang đeo trên cổ áo đeo lên, đỏng đảnh sải bước kéo theo chiếc vali nhỏ… Ngay lúc này đám đông hai bên lại nín lặng, tất cả ánh mắt đều bỏ qua Vân Thy… Cô ta cũng thoáng ngạc nhiên, quay lại…
Không gian ga đến sân bay khoảnh khắc này như vắng lặng không người. Không một âm thanh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cánh cửa kính. Một bóng dáng yêu kiều rực rỡ trong bộ váy trắng tinh loá mắt xuất hiện làm dòng thời gian như trôi chậm lại… Một đôi mắt sáng, một chiếc mũi cong cong lại nhỏ nhắn, hai gò má mịn như sữa non lại phơn phớt ửng hồng, một đôi môi đỏ hồng xinh xắn. Cô gái đó, vóc dáng đó và cả gương mặt tuyệt đẹp đó chỉ nên thuộc về một hoa hậu. Không, nên nói là thuộc về một thiên sứ.
– “Nhật Vi…”
Xa xa cuối hàng người đông đúc một vóc dáng cao lớn nổi trội đang nhìn về phía Nhật Vi. “Nàng thật đẹp…” Minh thấy trái tim mình rung động mãnh liệt… Hai chân anh vô thức bước lên, rồi bất chợt dừng lại. Ánh mắt Minh lạnh lẽo nhìn thấy một thân ảnh khác từ phía sau nàng bước đến gần.
Hoa hậu Vân Thy lúc này thoáng nhíu mày, cặp môi mím lại, vô cùng khó chịu. Cô không ngờ sự xuất hiện của mình giữa công chúng lại chỉ gây ấn tượng mờ nhạt như một viên sỏi ném vào hồ nước. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp, ánh mắt sáng trong như thiên sứ của con bé kia, Vân Thy càng khó chịu đến cùng cực. Cô chỉ hận gã bạn trai bụng phệ của mình lại đón chậm trễ như vậy. Thấy cô gái đó bước đến sau lưng, Vân Thy vờ ngoảnh mặt đi như không biết mình đang chắn ngang đường.
– Chị gì ơi… xin nhường đường… – Nhật Vi nói.
Giọng nói thánh thót êm tai làm Vân Thy càng hận đến nghiến răng, kiên quyết đứng im như không nghe.
– “Hừ… Cút sang một bên… Điếc hả ?”
Nhưng chính Vân Thy cũng không ngờ… Kế tiếp là một tiếng quát lạnh lùng, một cánh tay thô bạo gạt ngang làm cô ta loạng choạng suýt ngã.
– Eh… Tên kia… Có biết tôi là ai không hả ?
Vân Thy muốn phát điên, hét lên. Cô lại có chút sững sờ nhìn thấy người vừa đẩy mình cắt tóc như con trai, nhưng gương mặt xinh đẹp, làn da, vóc dáng kia rõ ràng là một cô gái.
– Hừ… cóc ghẻ mà thôi… không cần giới thiệu… – Hải Đường ánh mắt lạnh lùng đảo qua Vân Thy.
– Ngươi… ngươi…
Vân Thy mặt tái nhợt run rẩy giận dữ. Nhất là cô phát hiện ra một vài người xung quanh nghe được câu chuyện đang bàn tán cười khẩy làm cô ta muốn phát điên. Nhìn đứa con gái như con trai đang ân cần dìu dắt cô gái xinh đẹp đi xa dần mà Vân Thy hận không thể tả. Lúc này một gương mặt béo ị xuất hiện choáng hết ánh mắt cô… làm Vân Thy uất nghẹn muốn chảy nước mắt, gào lên:
– Anh làm gì bây giờ mới tới hả ? Có biết người ta xô ngã còn xỉ nhục tôi không ?
Tên công tử béo phệ vừa đến là bạn trai của Vân Thy, nghe cô nói lập tức hùng hổ gào rú.
– Ai ? Đứa nào ?
– Là hai đứa kia…
Ngay lúc này, Hải Đường và Nhật Vi đã đến trước một hàng năm chiếc Mercedes-Benz đen bóng. Hải Đường giao vali hai người cho hai người đàn ông mặc vest đen. Cô ta còn lịch sự nhường cho Nhật Vi bước vào chiếc S600 ở giữa đoàn xe. Ánh mắt cô ta đảo qua tên mập đang hùng hổ xa xa, cười nhạt thách thức, thong thả bước vào xe.
– Em… em có chắc là hai người đó không ? – Tên mập nhìn cả đám đàn ông mặc vest đen, gương mặt béo ệch nhăn nhó.
– Sao không chắc ?
– Anh nghĩ… Em nhầm người rồi… Thôi đi về… – Tên mập kéo vali, kéo tay Vân Thy kéo đi.
– Em không nhầm được… Anh phải đánh nó cho em…
– Mẹ… Ngu vừa vừa thôi… Ngậm cái miệng lại.
Minh đứng xa xa nhìn theo năm chiếc Mercedes từ từ lăn bánh nối đuôi nhau rời đi. Trong đầu anh lúc này rất mâu thuẫn… Anh biết Nhật Vi về lần này không cho ông bà Vượng biết. Nhưng tại sao nàng lại đi với Hải Đường ? Mối quan hệ giữa hai người là gì ? Minh dần có thể tưởng tượng vì sao Hoàng Minh lại nhận được sự hậu thuẫn của Hải Đường Bang.
Ngay lúc này, Minh muốn đuổi theo để biết Hải Đường đưa Nhật Vi đi đâu, nhưng xe anh còn trong bãi, lấy ra cũng đã không kịp rồi.
—————+++++++++—————-
12h00 cùng ngày,
Chiếc Mercedes đen bóng chạy qua cổng bảo vệ Khu biệt thự cũng không dừng lại mà chảy thẳng vào trong. Như được báo trước, căn biệt thự sơn trắng to lớn cuối con đường đã mở cửa sẵn chờ. Chiếc xe chạy thẳng vào sân, đỗ lại.
Không chờ người quản gia bước đến, cánh cửa sau đã tự bật mở. Nhật Vi vẻ mặt âm trầm kềm nén bước xuống. Khi Hải Đường vừa bước xuống, nàng liền hỏi:
– Tại sao anh lại đưa tôi về đây ? Tôi muốn về nhà ba mẹ…
– Ây da… Đó là thoả thuận giữa em và Hoàng Minh mà. Anh chỉ làm theo cậu ta nói thôi. – Hải Đường nhún vai.
– Tôi không có thoả thuận như vậy. Miễn là ngày tổ chức hôn lễ tôi có mặt là được… – Nhật Vi khoanh tay hậm hực nói.
– Em không có lựa chọn đâu… Hoặc là chịu khó ở đây đến ngày tổ chức hôn lễ… Hoặc là em có thể về nhà, không cần kết hôn với Hoàng Minh… cũng không còn thoả thuận gì nữa.
Nhật Vi mím môi, im lặng. Khi nghe tin ông Khánh bị nạn chưa rõ sống chết nàng rất đau buồn. Nhưng kế tiếp là liên tục những tin tức xấu về tình hình của Ba Mẹ làm nàng không có thời gian lựa chọn suy nghĩ nữa. Nàng cũng không hiểu tại sao Hoàng Minh lại muốn kết hôn với mình. Hắn biết rõ nàng không thể yêu hắn. Ngay cả hắn cũng chỉ yêu bản thân mình. Vì để trả thù anh sao ? Đây có lẽ là lý do duy nhất Nhật Vi có thể nghĩ ra.
Nàng không nhìn Hải Đường, nàng quay người đi thẳng vào nhà.
————-+++++++———-
13h30 cùng ngày,
“Bíp.. bíp… bíp…”
Trong căn phòng tiện nghi sang trọng như khách sạn, Nhật Vi cầm chiếc remote máy lạnh bấm liên tục. Nàng lau mồ hôi rịn ướt trên trán, nhíu mày nhìn màn hình chiếc remote đã đến mức 17 độ C.
Nhật Vi không hiểu sao trong người mình lại nóng như vậy. Sau bữa trưa nàng đã đi tắm vừa xong được mười lăm phút. Vậy mà bây giờ cả người đã đầy mồ hôi nóng nực như có lửa bên trong. Nhật Vi nhìn quanh căn phòng, lại nhìn khoá cửa đã bấm khoá. Nàng mím môi, vươn tay cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc trên người. Làn da trắng ngần mịn như sữa non lộ ra… Hai bầu vú căng tròn không nịt ngực tuyệt đẹp với hai đầu nhũ hoa đỏ hồng cũng đã rịn ướt mồ hôi. Nhật Vi vẫn không dừng lại được… Nàng ngã lưng ra giường, tuột luôn chiếc quần short zin và cả chiếc quần lót xuống, ném sang một bên. Nàng cũng không để ý, phần đáy của chiếc quần lót nhỏ có một vệt ướt đẫm bất thường.
Nhật Vi thân thể trần truồng nằm trên giường không một mảnh chăn che đậy. Hai mắt nàng nhắm chặt, hai gò má đỏ ửng, hơi thở gấp gáp không thể kềm nén. Bên trong người nàng như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng. Khó chịu, vô cùng khó chịu… Cảm giác rạo rực khao khát như những đêm nàng trằn trọc nhớ về anh nhưng mạnh mẽ hơn cả trăm lần.
Hai bàn tay nhỏ của Nhật Vi như có ma quỷ dẫn dắt tự đặt lên hai bầu vú mình, bắt đầu xoa nắn… Trong đầu nàng hình ảnh của Minh tràn ngập, nụ cười của anh, hai bàn tay hư hỏng của anh không ngừng mơn trớn khắp cơ thể nàng, cái lưỡi hư hỏng của anh thật ấm nóng, còn có dương vật anh thật lớn, thật cứng…
– Uwmmm… ôi…
Nhật Vi thở hổn hển, những ngón tay thon dài không ngừng se se hai đầu núm vú rạo rực của nàng. Hai bàn tay nàng không đủ để vuốt ve khắp cơ thể mình… Nàng muốn có cơ thể Minh đè nặng trên người mình… Cặp đùi nàng mở rộng ra đón lấy anh… nơi đó của nàng đã nhoè nhoẹt ướt đẫm chỉ chờ anh xâm chiếm.
Ngay lúc này tay nắm cửa khẽ xoay nhẹ. Một đôi mắt to tròn đẹp đẽ có chút ửng đỏ nhìn vào trong. Hải Đường nhìn cảnh tượng trên giường, ánh mắt phát sáng loé lên tia thèm thuồng háo hức. Cô ta nhẹ nhàng bước vào trong, đóng chặt cửa lại. Không thể chờ được nữa, cô ta cởi hết quần áo trên người, rồi toàn thân trần truồng tay cầm theo một vật kì lạ, rón rén bước đến giường.
– Uwmmmm… ôi…
Hải Đường nhìn khắp cơ thể tuyệt đẹp của Nhật Vi, cổ họng vô thức nuốt xuống từng ngụm. Thật đẹp… Nếu không có một chút thuốc kích thích vào đồ uống trong bữa trưa của Nhật Vi thì không biết đến bao giờ cô mới được toại nguyện đây… Giờ đây, nhìn Nhật Vi loã lồ vặn vẹo rên rỉ trên giường, một tay tự xoa nắn bầu vú, một tay đưa vào giữa cặp đùi thon dài mở rộng mân mê day day hai mép âm hộ đỏ hồng đẫm nước… Nàng đẹp như một thiên sứ đoạ lạc vào tội lỗi nhục dục dơ bẩn. Hải Đường thấy bên dưới giữa hai chân mình cũng rịn ướt, không chịu nổi.
– Uwmmm…. Ôi… anh ơi…
Trong cơ mê mang rạo rực, Nhật Vi chợt thấy nửa bên cơ thể mình bị đè nặng. Một hơi thở thơm mát cận kề, rồi một bờ môi mềm mại áp vào lên đôi môi ẩm ướt khao khác của nàng. Như một người sắp chết đuối vớ được cái phao, Nhật Vi đón lấy nụ hôn đó. Đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi ngọt ngào kia, cuốn lấy nó say mê.
– Uwmmm….
Cả cơ thể Nhật Vi run rẩy. Ngực nàng ưỡn cong lên khi hai bầu vú săn cứng của nàng được xoa nắn vuốt ve. Hai cánh tay nàng chới với ôm ấp lấy cơ thể mềm mại đang nằm trên người mình.
– Ôi… ưmmm…
Nhật Vi rên rỉ, hai bầu vú ưỡn lên dâng trọn cho cái miệng tham lam nào đó mặc tình hôn hít. Hai núm vú nàng sưng tấy rạo rực bị hôn nút mãnh liệt… Một bàn tay vuốt ve dọc phần bụng phẳng lì của nàng, đặt lên bờ mu mềm mại phơn phớt cỏ xanh rồi đi sâu xuống…
– Ôi… đừng…
Nhật Vi sực tỉnh mở choàng hai mắt. Nàng hoảng loạn bối rối nhận ra người đang đem lại cho mình cảm giác sung sướng đó lại là Hải Đường.
– Không… buông tôi ra… – Nhật Vi phản đối yếu ớt, đầu vú nàng vẫn rạo rực nằm trong miệng Hải Đường.
– Ngoan nào… để anh làm em sung sướng…
Hải Đường nhìn lên Nhật Vi, miệng há ra nhận lấy núm vú khác của nàng mà mút mút say mê. Bàn tay khác của cô ta lại đặt lên âm hộ Nhật Vi…. Ngón tay cô ta đặt trên mẫu thịt mồng đốc day day thật nhanh.
– Ư… ôi… đừng mà…
Nhật Vi há hốc hai mắt nhoè đi, cặp đùi nõn nà muốn khép lại mà không cưỡng lại được cứ mở rộng ra. Những ngón tay thon dài thon thả của Hải Đường tiếp tục luồn xuống, từng chút từng chút xâm nhập cơ thể Nhật Vi.
– Uwmmmm… ôi… Đừng…
Nhật Vi rên siết mãnh liệt, hai mắt nàng ửng đỏ nhìn những ngón tay Hải Đường hất hút bên dưới mình. Một cảm giác khoái lạc sung sướng làm nàng mê mẩn đến run rẩy… Những ngón tay kia ướt đẫm nước cứ thò thụt ra vào, còn móc ngược bên trong làm cả người nàng muốn nhũn ra. Nhật Vi biết mình đang từng chút bị kéo vào một vũng lầy dơ bẩn… Nhưng sự sung sướng mê muội này nàng không cưỡng lại được.
– Uwmmmm… ôi…
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt mờ mịt tê dại của Nhật Vi như thấy được một tia sáng loé lên… Một vật nho nhỏ trên ngực nàng đang lấp lánh như nhắc nhở. Nàng thoáng rùng mình nàng nhận ra đó là mặt dây chuyền Minh đã tặng mình. Cảm giác thanh tỉnh như một xô nước lạnh xối thẳng vào mặt, làm sự sung sướng khoái lạc đang bùng cháy liền tắt ngóm. Nhật Vi vùng người, hất cánh tay Hải Đường ra khỏi người mình.
– Anh cút… ra ngoài cho tôi…
– Ơ… tại sao ? Để anh… – Hải Đường ngơ ngác chồm đến muốn ôm lấy Nhật Vi.
– CÚT RA NGOÀI… không thì tôi lập tức đi khỏi đây… thoả thuận gì cũng không cần nữa…
Hải Đường hậm hực nhìn Nhật Vi, ánh mắt thèm thuồng nuối tiếc còn lướt qua cơ thể nàng. Cô ta đứng lên nhìn Nhật Vi nhếch mép cười, cơ thể trần truồng tuyệt mỹ lại bước đi nghênh ngang tạo thành một cảm giác ngược ngạo quái dị đến cực điểm. Cánh cửa phòng đóng lại…
Nhật Vi bước nhanh ra cửa, kéo theo chiếc ghế chặn vào dưới tay nắm. Trở về, nàng ngồi phịch trên giường, hơi thở cơ thể vẫn chưa bình ổn được. Nàng cảm nhận được trong người mình vẫn còn một ngọn lửa khao khát âm ỉ không thể thoát ra ngoài… Nàng leo lên giường, phủ chăn kín qua đầu. Chợt mò mẫm dưới lớp chăn, tay Nhật Vi như chạm phải một vật gì đó… Nàng rút lên xem… Vừa thấy vật trong tay mình nàng suýt phải kêu lên thành tiếng.
Trong tay Nhật Vi không ngờ là một cái dương vật giả. Vừa to vừa gân guốc… Ngón tay chạm lên những đường gân ngoằn ngoèo sống động như thật kia mà mặt Nhật Vi bất giác nóng rang lên. Nàng đoán được đây là vật mà Hải Đường mang vào đây… Nửa muốn ném nó đi, lại có chút không nỡ…
Lúc này bên ngoài cửa phòng, Hải Đường đang áp tai vào cửa nghe ngóng. Cả người cô ta trần truồng cũng không vội mặc lại quần áo… Bên trong phòng bắt đầu vọng ra tiếng rên rỉ thật khẽ, rồi lớn dần, làm hai mắt Hải Đường loé sáng… Nhưng khi cô ta nghe rõ ràng, gương mặt xinh đẹp liền tối sầm lại tức tối.
“Ôi… uwmmm… Yêu em đi… Minh ơi…”
– Hừ… khốn kiếp…
Hải Đường siết chặt hai nắm tay quay lại. Cô ta chợt nhận ra đứng trước hàng lang là gã đàn ông do chính cô dặn dò phải trông chừng Nhật Vi. Ánh mắt hắn lúc này hau háu thèm thuồng nhìn ngắm khắp cơ thể loã lồ của cô. Ngay cả vật giữa hai chân cũng đội lên một khối thật to. Ánh mắt Hải Đường lạnh như băng quét qua làm hắn hoảng sợ co rụt lại. Cô bước đến trước hắn, hai tay buông thỏng chẳng buồn che đậy hai bầu vú căng tròn phơi bày trước ánh mắt hắn… Khoảng cách càng gần hơi thở gã càng gấp gáp… Đến lúc hai bầu vú kia dần dần ép lên ngực hắn… Hai bàn tay hắn cũng vô thức đưa lên chạm vào bờ eo nhỏ mềm mại như nhung lụa của Hải Đường. Bất ngờ, nhanh như cắt, Hải Đường rút con dao găm trên dây nịt hắn… Đâm thẳng.
– Ah…
Gã đàn ông há hốc không tin nổi nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Hải Đường đang mỉm cười lạnh lùng, lại nhìn chuôi dao găm lộ ra giữa ngực mình. Hai bàn tay hắn run rẩy không ngăn được dòng máu trào ra. Hắn từ từ rũ xuống ngã sõng soài trên đất. Hải Đường lùi lại tránh vũng máu loan ra dính vào chân, ánh mắt lạnh băng vô cảm như vừa đạp chết một con gián.
– Người đâu… Dọn dẹp chỗ này…
—————-++++++++++————–