Hoán Mệnh - Chương 57: Giải cứu thần tài
Dưới hầm để xe một Trung tâm thương mại, chiếc BMW series 6 đen bóng đỗ im lìm tại một góc khuất.
– Mày muốn làm gì ?
– Suỵt…
Minh cười khổ nhìn thằng Tài đưa một ngón tay lên môi, ánh mắt nghiêm túc. Nó dùng một thiết bị gì đó như cái quạt muỗi chế lại với nhiều cuộn dây đồng mỏng quấn thành vòng tròn, chậm chậm rà khắp trong xe Minh. Minh có thể đoán đây là máy dò tìm thiết bị nghe lén… Thằng này càng ngày càng trở nên quá cẩn trọng rồi.
Có thể nói hơn hai năm qua thành tựu lớn nhất của Minh đối với nhiệm vụ của cảnh sát đó là chiêu mộ Tài, tên hacker thiên tài đang quản lý cả hệ thống lưu trữ mật của Hồng Bang.
Ban đầu chỉ xuất phát từ sự lo xa của cá nhân Minh. Anh lo lắng một ngày vui miệng Tài lại lỡ miệng nói ra việc nó đã hack wifi nhà Hoàng Minh rồi giúp Minh phát tán tấm hình dơ bẩn có mặt Hoàng Sơn lên mạng. Không phải Minh chưa từng nghĩ đến giết người diệt khẩu, nhưng liền gạt bỏ ý nghĩ độc ác này. Trong nhà giam lớn đối diện với những kẻ giết người không gớm tay, Minh có thể vung đao mà lòng không chút gợn sóng. Nhưng đối với một thằng mọt sách như Tài, anh không ra tay được.
Cuối cùng, Minh đã tìm đủ mọi cách làm thân với Tài. Vung tiền ra chiêu đãi nó từ ăn nhậu, tâm sự, karaoke, massage đủ loại… Sau vài lần như vậy, một lần, trong men say, Tài thổ lộ… Nó mong ước được trở lại cuộc sống như trước đây. Không còn trốn chui trốn nhũi hay đội lốt một người khác… Đường đường chính chính dùng tên họ mình xuất hiện trước mặt mọi người, trước mặt bố nó.
Tài, thân phận cũ của nó là Trần Anh Tài. Bố của Tài là Giáo sư Tin học điện tử của một trường Đại học danh tiếng. Là con trai một, lại thông minh từ bé nên suốt thời thơ ấu của Tài phải chịu đựng cách giáo dục vô cùng nghiêm khắc của bố. Nhưng với tính cách quật cường âm thầm bị dồn nén, mỗi đêm Tài lén lút lên mạng quốc tế tham gia vào những diễn đàn hacker, hội ngộ với những kẻ muốn nổi loạn như nó. Bố của Tài không hề hay biết gì cho đến ngày cảnh sát đến tận nhà, đọc lệnh bắt giữ, ông mới vỡ lẽ mình đã đào tạo ra một thứ nguy hiểm cho xã hội. Khi Tài bị còng tay, ông đau đớn đến tận cùng vẫn không chịu nhìn mặt nó lần nào. Trên đường về trụ sở cảnh sát, người Hồng Bang đã dàn cảnh một vụ tai nạn xe và thành công giải cứu nó. Từ ngày đó đến nay đã hơn bảy năm, dù đã có một thân phận mới nhưng Tài không về nhà lần nào. Nó muốn xuất hiện trước mặt bố nó với đúng tên họ mà ông đã đặt cho nó khi nó sinh ra.
Nắm bắt được tâm nguyện này của Tài, Minh đã trao đổi và thống nhất một kế hoạch chiêu mộ người với chú Hiển. Kế hoạch được thực hiện theo từng bước, điều quan trọng là không để Minh bị lộ thân phận. Ban đầu Minh giới thiệu với Tài một người bạn, dĩ nhiên là cảnh sát do chú Hiển phái tới, làm thân với Tài. Sau đó, khi không có mặt Minh, anh ta thố lộ mình có quen phía cảnh sát, có thể nhờ người xoá án tích cho Tài, với điều kiện nó phải hỗ trợ một số việc. Ban đầu chỉ là một số thông tin tài khoản các loại khách hàng nhỏ lẻ ngoài lề của đường dây rửa tiền. Tài sau khi suy nghĩ cũng chấp nhận. Sau đó là một số thông tin sâu hơn một chút, ngược lại hai cái lệnh truy nã trong nước của Tài được huỷ bỏ. Dĩ nhiên quyền hạn truy xuất thông tin của Tài cũng chỉ đến mức đó… Muốn xâm nhập thông tin cốt lõi với danh sách một trăm khách hàng lớn nhất, cả Hồng Bang chỉ có Bang chủ và chú Quy là làm được.
Qua vài lần như vậy, Tài hiện nay là một người không còn án tích, không còn lệnh truy nã. Nhưng ngược lại những thông tin nó cung cấp cho cảnh sát lại là lưỡi dao kề vào cổ nó, đảm bảo sự trung thành của nó với cảnh sát, cũng là với Minh. Nên biết sự trừng phạt của Hồng Bang đối với phản đồ kinh khủng hơn cả vạn lần so với bị cảnh sát bắt. Nhưng ngoài dự đoán của Minh, Tài rất tự hào vì mình được xem như một nội gián của cảnh sát. Tinh thần nó rất hăng hái, không chút áp lực vì bị cảnh sát nắm phốt uy hiếp… Nó còn muốn một ngày Minh dẫn nó đi gặp chú Hiển. Tốt nhất là chú Hiển đích thân nói với ba nó, Tài đã là một công dân tốt có đóng góp tích cực với đất nước với xã hội.
“Bíp bíp…” – Âm thanh phát ra từ cây quạt muỗi của Tài.
– Hả ?! Thật sự là…
Minh giật bắn mình, không lẽ xe mình thật sự có cài máy nghe lén ?!
– Suỵt… – Tài đưa tay lên miệng, ánh mắt đắc ý.
Nó nhoài hết người ra băng ghế sau, tay mò mẫm bên dưới gầm ghế tài xế của Minh.
– Đây rồi… Ặc…
Tài vừa hớn hở liền xụ mặt. Nó lôi được dưới gầm ghế Minh một cái pin sạc dự phòng còn cắm cả dây.
– Ha ha… thiết bị này của mày chơi được đấy… Cái này anh tìm hoài không ra, thì ra là rơi dưới ghế. – Minh cười ha hả trêu chọc nó.
– Haizz… Đại ca đừng đùa nữa được không ? Anh là chưa bị nghi ngờ thôi. Anh nên nhớ mỗi ngày anh chở theo bao nhiêu đàn em trên xe ? Nó muốn cài máy nghe lén anh, cứ như vo một cục cứt mũi trét xuống dưới ghế… là xong.
– Ha ha… Mẹ… nói chuyện kinh tởm… Chuyện anh bảo mày tìm, làm tới đâu rồi ? Mất bao nhiêu thời gian cho mày diệt muỗi rồi.
– Xong rồi… còn vượt hạn mức Đại ca yêu cầu…
Nói đến công việc sắc mặt Tài liền nghiêm túc hẳn. Nó mở ba lô, rút ra cái laptop ra đặt lên đùi.
– Bên chú Hiển vừa gửi qua một số thông tin liên quan đến cổ phần của Công ty Hoà Phát, chủ đầu tư khai thác Trung tâm Phức hợp thương mại Hoà Phát.
– Đúng như Đại ca dự đoán, Tập đoàn Hoàng Minh sở hữu 28.75% cổ phần, nắm giữ vị trí Tổng Giám đốc và hai ghế trong Hội đồng quản trị.
– Sau đó… em… em… vào hệ thống của Tập đoàn Hoàng Minh. – Tài ấp úng mặt thoáng đỏ lên.
– Hừ… lại hack nhà người ta sao ?! – Minh giả vờ làm mặt lạnh.
– Dạ… tại tại… em chỉ xem chút thôi… mà em thấy được những thứ rất hay ah… – Tài lấm lét nhìn Minh.
– Cái gì hay, nói mau.
– Em tìm được một cái… Biên bản họp nội bộ, đóng dấu Mật nha… – Tài không giấu được vẻ đắc ý.
Nó mở màn hình máy tính lên quay về phía Minh. Minh lẩm nhẩm đọc, như không tin vào mắt mình, anh chộp lấy cái máy, đọc lại thật kỹ…
“Vì lý do sức khoẻ của ông Lê Hồng Khánh chuyển biến xấu bất ngờ… Các thành viên của Hội đồng quản trị, Ban Kiểm soát thống nhất đề cử ông Lê Hoàng Minh tạm thời nắm giữ vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hoàng Minh từ nay đến thời điểm Tổ chức Đại hội cổ đông bất thường, dự kiến tổ chức vào ngày 27/07…”
Trả lại cái laptop cho Tài, Minh ngồi vào ghế tinh thần có chút thẫn thờ. Đúng như Minh dự đoán, biên bản này được lập ra vào khoảng thời điểm công ty ba của Hoàng My bị khởi kiện. Minh vốn nghi ngờ có bàn tay bẩn thỉu của Hoàng Minh trong việc này, nhưng anh không lý giải được vì sao ông Khánh có thể để cho hắn tác quái như vậy. Ông Khánh là một người kinh doanh từ hai bàn tay trắng đi lên. Ông có tiếng là đạo đức trong giới kinh doanh không dựa thế xử ép người khác bao giờ, trừ khi kẻ đó động vào ông trước. Bây giờ mọi việc đã rõ, ông Khánh lâm bệnh nặng, mất quyền kiểm soát Tập đoàn vào tay Hoàng Minh. Con thì thừa kế của cha đó là việc hiển nhiên không ai có thể bàn cãi. Nhưng Minh vẫn cảm thấy trong chuyện này có trắc ẩn gì đó… Một người khoẻ mạnh, không rượu chè, không đam mê nữ sắc lại đang ở tuổi tráng kiện như ông Khánh lại bị bệnh bất ngờ đến mức không có thời gian tổ chức chuyển giao quyền lực cho Hoàng Minh một cách chính thống sao ?
Minh rút điện thoại, bấm dãy số dài đã quen thuộc đến mức không cần nhìn màn hình. Hiển nhiên là Minh gọi cho chú Hiển. Thời gian qua chú Hiển đã thăng lên chức Đại Tá, vẫn quản lý Tổ đặc nhiệm thuộc Phòng cảnh sát thành phố.
– Chú có biết chuyện của ông Khánh không ? – Bên kia vừa nhận máy Minh liền nói.
– “Haizz… Ta cũng định nói với cháu…”
Nghe giọng chú Hiển như có gì đó muốn nói lại thôi, Minh hơi khó hiểu. Lẽ ra chú Hiển có muốn than thở về người bạn của mình thì Minh cũng không phải là đối tượng lý tưởng. Minh dù sao cũng không có quan hệ gì với ông Khánh.
– “Chuyện này Tập đoàn Hoàng Minh giấu rất kín… Có lẽ họ sợ ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu của mình. Dù sao ông Khánh là người được rất nhiều người tin tưởng. Bởi vậy… hơn một tháng trước ta mới được biết… Nghe nói hơn nửa năm trước ông Khánh bị đột quỵ, không đưa vào viện mà cấp cứu tại nhà. Sau đó, ông ta hồi phục, lại bị di chứng đãng trí, lúc tỉnh táo lúc mê muội…”
– Bây giờ ông ta đang ở nhà sao ? – Minh hỏi.
– “Không… Ta đã đến nhà thăm. Chỉ gặp được Hoàng Minh. Nó nói bác sĩ yêu cầu gửi ông Khánh đến một nơi thoáng mát để tĩnh dưỡng. Ta hỏi chỗ nào thì thằng lõi đó lấy lý do bệnh tình ông ta nghiêm trọng, không tiện cho người ngoài thăm hỏi…”
– “Khốn kiếp… Nếu không phải ta đã biết bên trong cơ thể đó không phải là cháu thì ta đã giáng cho nó một bạt tai… Hừ…” – Giọng ông Hiển căm tức.
– Ặc… có nghĩa nếu là cháu thì chú đã đánh rồi ?! Có chút không công bằng nha… – Minh cười khổ.
– “Ít ra cháu biết trên biết dưới hơn nó… Ha ha…” – Ông Hiển cười thoải mái, lại chuyển thành nghiêm túc, nói. – “Ta đã yêu cầu nhiều hướng trinh sát tìm hiểu xác định vị trí của ông Khánh… Nhưng đến nay không có tin tức… Nếu cháu có thông tin… hay cơ hội tìm ra ông ấy… cháu nên làm… vì không… ta sợ sau này cháu sẽ hối hận đấy.”
– Hối hận ? Ý chú là sao ạ ? – Minh ngạc nhiên hỏi lại.
– “Ta chỉ nên nói như vậy thôi… Ta có cuộc họp. Thôi nhé.”
Minh dừng cuộc gọi, xoá đi lịch sử lưu trong máy, rồi đem giấu vào dưới tấm nệm gầm ghế xe. Anh ngồi im lặng bóp bóp trán, trong đầu ngổn ngang những nghi vấn không lời giải đáp.
– Đại ca…
Nghe giọng Tài bên cạnh gọi Minh có chút mất kiên nhẫn, càu nhàu:
– Cái gì… nói ?!
– Em nghĩ… Em tìm được chỗ giấu ông Khánh rồi… Hắc hắc…
————-++++++————-
12h00 cũng ngày,
Dưới ánh mặt trời chói chang mặt đường nhựa như muốn nung chảy bốc lên làn tia nhiệt hừng hực bóp méo những hình ảnh phía sau như ảo cảnh. Trên cao tốc Long Thành – Dầu Giây giờ này xe cộ khá vắng, một chiếc BMW đen bóng lao đi thật nhanh chỉ để lại một bóng đen nhoè nhoè và âm thanh gầm rú vang rền.
– Được rồi mà. Anh tự lo. Em chăm sóc tốt Ngọc Nga là được. Bầu bì đi đứng phải cẩn thận đó… Ừ… Vậy nhé. Sáng sớm mai anh về.
Minh tắt điện thoại quay sang thấy thằng Tài cười toe toét nhìn mình, có chút ngượng gắt lên:
– Nhìn cái gì ? Chưa thấy người hai mươi hai tuổi làm cha sao ?
– Dạ, thấy nhiều rồi. Nhưng dặn dò vợ nhỏ chăm sóc vợ lớn đang mang bầu thì… em mới gặp lần đầu… – Tài chớp chớp mắt ra vẻ thành thật nói.
– Mẹ… Anh nói rồi… Vợ anh mày không phân biệt lớn nhỏ… – Minh nghiến răng nói.
– Ha ha… Rồi rồi em nhớ mà… Chúc mừng Đại ca. Em thật hâm mộ đến chết ah.
– Vậy thì kiếm một cô đi…
– Không được… em muốn hai cô mà phải chịu ở cùng như Đại ca cơ… Vậy đánh trận mới vui nha…
– Vậy thì phải cố gắng nhiều lên… ha ha…
– Ha ha…
Hơn hai tiếng trước, khi còn ở tầng hầm Trung tâm thương mại, Tài đã tìm trong hồ sơ thanh toán lưu trữ của Tập đoàn Hoàng Minh hơn sáu tháng trước một hoá đơn thanh toán hơn hai tỷ đồng không rõ nội dung cho một Viện dưỡng lão tư nhân tại Bảo Lộc. Người ký hoá đơn là Lê Hoàng Minh.
Minh ngay lập tức lên đường theo địa chỉ trên tờ hoá đơn. Đối với việc bên ngoài này có rất nhiều thứ dễ bị lộ thân phận nên Minh chỉ đem theo Tài, mà không điều động người Hồng Bang. Lần này là tìm hiểu sự thật về bệnh tình của ông Khánh tại một viện dưỡng lão, cũng không phải xông vào nhà giam lớn cứu người… Không cần mang theo vũ lực mạnh mẽ. Có lẽ là vậy ?!
Nhưng vài tiếng đồng hồ sau, khi trời đã chập tối, Minh bắt đầu hiểu ra mình sai lầm như thế nào ?! Từ trong bụi cây, trước ánh mắt của Minh và Tài là một căn nhà nhỏ với ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu qua khung cửa sổ. Đi quanh căn nhà có ít nhất mười người đàn ông cao lớn mặc quần áo chuyên dụng thuần đen, ngoài những khẩu K59 đeo dây nịt còn có những khẩu Uzi treo dưới cánh tay… Minh có chút choáng váng.
Hơn năm tiếng đồng hồ trước, Minh và Tài đã đến Bảo Lộc. Minh cho xe chạy thẳng vào cổng chính của Khu dưỡng lão. Thoạt nhìn bên ngoài nơi này không hề khác trong trí tưởng tượng của anh. Vườn cây tươi mát với những căn nhà nhiều khung cửa sổ… Nhiều cụ già đánh cờ dưới tán cây xanh, một số người yếu hơn được ngồi xe lăn cho điều dưỡng đẩy đi hít không khí trong lành… Tất cả đều rất yên bình nhẹ nhàng.
Cho đến lúc Tài bước vào quầy Tiếp tân, tay cầm một túi trái cây hỏi phòng của ông Lê Hồng Khánh, điều bất thường liền xảy ra. Cô gái ngồi sau quầy nét mặt biến đổi liền lắc đầu:
– Ở đây không có cụ nào tên Lê Hồng Khánh cả… Chắc anh nhầm chỗ rồi.
– Không lẽ nào… cậu Hoàng Minh nói tôi lên đây có thể gặp ông chủ mà… – Tài nói theo kịch bản đã thống nhất trước với Minh.
Cô gái kia có chút ngờ ngợ, nhưng chắc đã được dặn dò kỹ nên vẫn lắc đầu, kiên quyết nói:
– Tôi nghĩ anh nhầm chỗ rồi… Quả thật ở đây không có cụ nào tên Lê Hồng Khánh cả.
Tài cảm nhận được điện thoại trong túi mình rung lên, báo hiệu Minh gọi nó rút quân. Nó lịch sự vui vẻ chào cô gái rồi nghênh ngang đi ra cửa.
Suốt thời gian đó, Minh đều ngồi trên xe, lắng nghe lời đối đáp giữa hai bên qua một cái điện thoại khác trong túi Tài. Dù không thấy mặt cô gái nhưng Minh cảm nhận được sự ngắc ngứ mất tự nhiên trong lời nói của cô ta. Anh có thể khẳng định, ông Khánh đang ở nơi này.
Tài vào xe, Minh liền cho chiếc xe lui ra khỏi Khu dưỡng lão. Đi thẳng ra ngoài.
– Mình cứ như vậy đi về sao ? – Tài hỏi.
– Không. Phải làm cho người ta thấy thôi. Phía sau có người theo dõi. – Minh nói.
Qua gương chiếu hậu Minh phát hiện thấy một chiếc ô tô biển số tư nhân, trong xe là hai người đàn ông, đang bám theo đuôi xe hai người. Minh đánh một vòng đi xuyên qua thành phố Bảo Lộc, hướng về Sài Gòn đến lúc đó chiếc xe kia mới đổi hướng không theo đuôi nữa. Lựa đoạn vắng xe, Minh rẽ vào một nhà dân sâu khuất tầm mắt khỏi quốc lộ. Đỗ xe lại, gửi gia đình đó ít tiền xem như phí gửi xe… Hai người ra ngoài ngoắc taxi trở lại thành phố Bảo Lộc. Về đến thành phố, hai đứa cũng không vội quay lại nơi đó. Minh và Tài thuê phòng nghỉ, tắm rửa, đánh một giấc đến gần tối mới dậy. Sau đó thuê một chiếc xe địa phương đi đến gần Khu dưỡng lão, bắt đầu đi bộ xuyên qua rừng cây vòng quanh khuôn viên… Đến lúc thấy được căn nhà nhỏ này, Minh biết mình đã tìm được đúng chỗ cần tìm.
Ngay giây phút này, nhìn đám cảnh vệ đi vòng quanh với những khẩu Uzi tòn teng dưới nách, Minh thật muốn văng tục. So với khẩu Glock 17 anh đang nhét sau lưng, quả thật chẳng khác ông nội gặp cháu trai ah. Nhưng đây là đội an ninh một người dân bình thường có thể thuê sao ?! Dĩ nhiên Hoàng Minh là một cự phú, nhưng xét góc độ khác mà nói hắn cũng chỉ là một thường dân. Nhưng nhìn đám người đang bảo vệ căn nhà kia… Đây rõ ràng là chiến lực của một nhóm lính đánh thuê hoặc… quân đội.
Trong đầu Minh chợt như có một tiếng sấm oanh động… Quân đội sao ? Minh cố nheo mắt nhìn những gương mặt xa xa kia, nhưng khoảng cách không gần, trời lại lờ mờ tối.
– Đây đại ca…
Tài đưa điện thoại qua. Minh ngạc nhiên khi thấy từng gương mặt của những gã đàn ông kia khó có thể nhìn bằng mắt thường, lại hiển hiện rõ ràng trên màn hình điện thoại. Tay Minh lướt qua lướt qua từng tấm hình Tài chụp, chợt ngón tay Minh run lên dừng sững lại. Trên màn hình là một gương đàn ông chạc 40 góc cạnh, hốc mắt sâu, gò má cao nét đặc trưng của một người Bắc… Vấn đề là Minh từng gặp hắn. Hắn chính là tên đội trưởng đội bảo vệ Hoành Sơn vào cái ngày Hạ Vi bị bắt cóc.
Lòng Minh lúc này như đó một tảng đá bên trong, nặng trĩu. Minh từng suy nghĩ trên đường từ Sài Gòn lên đến đây. Hoàng Minh là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, lại hèn nhát. Nếu nói Hoàng Minh dám ra tay hãm hại cha mình để giành quyền lực, Minh sẽ không tin. Vì hai lý do rất rõ ràng: Một, hắn là kẻ nhát gan, trừ khi có người chống lưng mạnh mẽ phía sau… Hai, hắn không có lý do đi giành thứ trước sau gì cũng thuộc về hắn… Ba, theo trí nhớ của Minh, Hoàng Minh không phải là một đứa con có hiếu, nhưng hắn không tệ hại đến mức ra tay với chính cha ruột của mình.
Lúc này, nhận ra gã đội trưởng kia, Minh đã hiểu kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ông Định. Nhưng Hoàng Minh đang bị uy hiếp để hãm hại cha mình sao ? Minh cũng không cho là vậy. Vì theo lời chú Hiển kể, hắn rất ung dung đón tiếp ông, không có vẻ gì miễn cưỡng giả vờ. Vậy nếu nói Hoàng Minh đang hợp tác với ông Định lại càng khó chấp nhận. Hắn là một kẻ nhỏ mọn, thù dai, hắn không dễ tha thứ cho Hoành Sơn về những vết thương hơn hai năm trước. Nếu không phải ông Định kiên quyết bảo vệ thì Hoành Sơn đã chết xanh cỏ.
Dù người ta nói “không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn…”. Nhưng Minh vẫn không nghĩ ra ông Định có thể cho Hoàng Minh cái gì ? Hắn đã có tất cả mọi thứ trên thế gian. Chức quyền sao ? Nực cười… Đến cả người ở vị trí như ông Định cũng từng điêu đứng vì sức mạnh đồng tiền của ba hắn. Còn có thứ gì có thể hấp dẫn Hoàng Minh để đánh đổi cả tình thân, đạo nghĩa và rất có thể là cơ ngơi khổng lồ của ba nó gầy dựng lên. Thật là khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
Trời chuyển tối rất nhanh. Chỉ mười lăm phút trôi qua vị trí đứng của Minh và Tài giơ tay lên trước mặt đã khó nhìn thấy. Nguồn sáng duy nhất hiện giờ là từ cửa sổ căn nhà. Minh có thể thấy được đám người đang tụ lại một chỗ ăn cơm, chỉ cử hai người một trước một sau canh gác. Ngay lúc này phía sau căn nhà một gã đàn ông cao lớn đi lững thững về phía bụi cây… Trong đầu Minh liền loé lên một kế hoạch táo bạo.
– Cầm lấy… – Minh đưa khẩu Glock 17 của mình cho Tài. – Chú ý điện thoại, anh sẽ báo tin khi mày cần hành động…
– Ok Đại ca…
Tài nắm chặt khẩu súng, lòng tin tăng cao hơn bao giờ hết. Nó quay lại thì Minh đã lặng lẽ chìm vào bóng đêm.
Gã đàn ông kia, miệng bập điếu thuốc, kéo khoá quần xuống, bắt đầu tiểu vào bụi rặm. Những tia nước tiểu rơi lên đám lá khô phát ra âm thanh lộp độp liên tục. Vài giây sau, gã khoan khoái rùng mình… Hai tay đang kéo khoá quần lên chợt sau đầu đau nhói. Trời đất tối sầm.
Ngay lúc gã ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ đã đỡ ngang người gã, từ từ hạ xuống đất. Không phát ra chút âm thanh nào. Minh mau chóng cởi quần áo gã ra… Mặc bộ quần áo liền thân trên dưới màu đen lên người, đội lên lên mũ, đeo dây nịt, súng Uzi đeo vai. Minh vừa đứng thẳng người lên thì từ góc tường có người bước tới.
– Đau bụng à… ?
Gã đàn ông mới đến đứng dưới ánh đèn nên Minh nhận ra hắn là một trong hai người được phân ca canh gác cho những người khác ăn cơm. Minh dự đoán vị trí mình đang đứng gã không thể nhìn thấy rõ mặt mình, nhưng lúc này tim cũng đập thình thịch. Anh gật gật đầu, rút điếu thuốc trong túi áo, đặt lên môi bật lửa.
– Hừ… hút vừa vừa thôi…
Minh gật gật đầu, phì phèo thuốc vẫn không trả lời, chân đứng nguyên tại chỗ che chắn một cơ thể bất động còn mỗi chiếc quần lót trắng hếu phía sau. Gã đàn ông kia cũng lười chán nói thêm, quay người đi ngược ra phía trước. Minh thở phào, ngay lập tức cúi xuống vác cả thân hình to lớn của gã đàn ông bất tỉnh lên vai. Thật nặng ah… Còn nặng hơn cả Hạ Vi và Ngọc Nga cộng lại. Anh bước nhanh đến sát vách tường căn nhà, bỏ hắn xuống một góc khuất ánh đèn.
Lúc này phía trước nhà vang vọng lại âm thanh xôn xao như tiếng bước chân của nhiều người. Minh nghe được tiếng giày da nện lộc cộc trên sàn nhà lót gỗ. Anh nép mình đi sát vách tường bên ngoài hướng về vị trí tiếng giày kia đang tiến gần.
“Mở cửa…” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là âm thanh ổ khoá cửa lạch cạch xoay vòng.
Lúc này bên trong căn nhà. Cánh cửa mở rộng ra trước mặt… Một mùi khó ngửi xông thẳng vào mũi làm ba người đứng phía trước thoáng nhăn mặt.
– Hừ… các người trông Ba tôi như vậy hả ?!
Người lên tiếng là một thanh niên thân hình khá cao, da trắng, ánh mắt lạnh lùng băng giá xuyên qua gọng kính mạ vàng trên sống mũi. Hắn chính là Hoàng Minh, vị Chủ tịch Hội đồng quản trị mới của Tập đoàn Hoàng Minh. Hắn bước vào phòng nhăn nhăn mũi nhìn người đàn ông quặc quẹo bị trói cứng trên ghế… Nước miếng ông ta chảy dài từ khoé miệng, dưới ghế chiếc ghế gỗ là một vũng nước tiểu còn bốc mùi khai khai nồng nặc. Thật khó để bất cứ ai hình dung đây là vị thần tài Lê Hồng Khánh vang danh cả nước.
– Chúng tôi chỉ quản bên ngoài… Người của anh trực tiếp trông ông ấy… Đó là thoả thuận ban đầu.
Tên đội trưởng lạnh lùng nói. Ánh mắt hắn đảo qua chiếc ghế thứ hai trong căn phòng còn một người nữa bị trói cứng ngồi đó. Ngay cả miệng cũng bị nhét giẻ không kêu la được. Đó lại chính là Hữu… Ánh mắt anh ta đang căm phẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh.
– Anh yêu cầu chúng tôi bắt trói hắn, thì anh phải nghĩ đến chuyện cần người thay thế để chăm sóc ông ta chứ ?! – Tên đội trưởng hậm hực nói.
– Được rồi… Anh ra ngoài đi…
Người đội trưởng kia đi ra ngoài, để Hoàng Minh và hai người thanh niên cao lớn đi theo hắn ở lại. Hoàng Minh tránh qua bãi nước tiểu trên sàn, ngồi thấp xuống bên cạnh ghế ông Khánh nói khẽ:
– Ba chịu khó một chút nữa nha. Qua đêm nay Ba sẽ được giải thoát.
– Lát nữa đây lão già kia sẽ đến đây… Con sẽ giúp Ba đưa lão xuống địa ngục. Ha ha… – Hoàng Minh cười khằng khặc kềm nén.
Hắn lại đưa tay vuốt ve gương mặt của ông Khánh, đôi mắt có chút đỏ lên. Thì thầm vào tai ông:
– Nhưng để mọi việc trót lọt… Con cần Ba giúp con… tiễn chân lão ta…
– Ba cứ yên tâm ra đi… Xem như con cũng đã báo thù cho Ba…
– Uwmmm… – Hữu trợn hai mắt trừng trừng như muốn giết Hoàng Minh, nhưng hắn chỉ cười nhạt.
Lúc này ngay bên ngoài, ngay dưới khung cửa sổ, Minh đang nép người nín thở. Thật khó có gì có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này. Minh không ngờ những suy đoán của mình về Hoàng Minh lại sai lệch đến như vậy. Thật ra nếu là ba năm trước, tất cả những điều Minh phân tích về Hoàng Minh có thể nói là hoàn toàn chính xác. Nhưng Hoàng Minh ngày nay đã không phải là một kẻ hèn nhát, khiếp nhược nữa… Từ lúc nào hắn đã trở thành một kẻ tàn độc kinh khủng hơn bất cứ thứ gì Minh có thể tưởng tượng ra được.
– Xong chưa ? – Hoàng Minh quay sang hỏi hai người kia.
– Xong rồi cậu Minh.
– Tốt… Đi thôi.
Ba người đi ra, cửa đóng lại. Không ai để ý một túi xách được đem đến đã được lặng yên xếp vào góc phòng. Gần sát đáy túi có một góc hở nhỏ loé lên một tia laser đỏ căng ngang sau cánh cửa phòng.
Minh bên ngoài còn nghe tiếng dặn dò của Hoàng Minh với đám người phía trước nhà.
“Tôi vừa cho ông ta uống thuốc, đã ngủ. Các người không nên quấy rầy ông ấy. Nếu chú Định tới… muốn thấy ông ấy… cũng có thể, nhưng nhắc ông ấy không được quá lâu… Sức khoẻ Ba tôi rất yếu.”
Minh đứng lên sát khung cửa sổ, rút con dao găm trên dây nịt. Dùng mũi dao lách vào khe cửa sổ, nạy nhẹ. Cánh cửa bung ra. Anh như một con mèo đen nhẹ nhàng nhúng người nhảy vào trong không phát ra một tiếng động. Hữu bị trói cứng trên ghế thấy một người nhảy vào cửa sổ liền giật thót mình… Thấy ánh mắt trợn trừng của Hữu, Minh đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Anh bước lại trước người ông Khánh, vừa nhìn ông, lòng liền nao nao bốc lên một nỗi căm hận ngút trời. Người đàn ông này dù không chút máu mủ họ hàng nhưng với Minh ông cũng từng là một người cha dù chỉ trong một đoạn thời gian ngắn. Giờ đây nhìn gương mặt hốc hác, ánh mắt mờ đục ngơ ngẩn của ông, lòng Minh chợt quặn thắt đau đớn không kềm được. Minh lúc này thật hận, vô cùng hận Hoàng Minh. Anh chỉ muốn lao ra ngoài kia chĩa súng vào giữa gương mặt anh tuấn của hắn mà siết hết một băng đạn. Trên đời này có thể có một đứa con như vậy sao ?
Không có thời gian để đau lòng, Minh rút dao cắt đứt dây trói tay chân cho ông Khánh. Lại quay qua cắt dây cho Hữu. Dây trói vừa đứt, Hữu vung tay bắt lấy cổ tay cầm dao của Minh, kềm chặt.
– Anh là… – Hữu vẫn giữ giọng mình thật khẽ.
– Không có thời gian giải thích… đi nhanh…
– Tôi thấy anh rất quen… tôi muốn biết anh là ai ? Không nói đừng hòng mang ông chủ đi…
Minh muốn kéo tay về nhưng vẫn bị Hữu giữ chặt. Quả thật với thân thủ Minh bây giờ với một con dao găm trong tay muốn hạ gục tên võ sư cứng đầu này không khó… Nhưng Minh làm sao có thể ra tay với Hữu… Anh nén bực mình, vừa định mở miệng nói thì sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
– Làm theo lời cậu ta…
Minh giật thót người quay lại, miệng cũng há hốc không khép lại được. Ông Khánh đã đứng lên, không hề còn vẻ ngơ ngẩn như khi nãy, dù gương mặt vẫn hốc hác nhưng ánh mắt sắc bén chứng tỏ vừa rồi ngay cả Minh cũng bị ông ta lừa.
– Đi nhanh… muốn nói gì ra khỏi đây rồi nói…
Minh nhảy ra khỏi khung cửa sổ, quay trở lại đón ông Khánh. Hữu cũng lao ra nhanh nhẹn như một con mèo, không phát chút tiếng động. Ba người đi được hai bước, Minh sực nhớ đến gã đàn ông nằm bên ngoài kia. Nếu gã bị phát hiện trước khi ba người đi xa, như vậy rất khó chạy thoát. Minh ra hiệu cho Hữu, hai người tiến đến cái góc khuất kia, khuâng gã đàn ông trần trụi lên. Quay lại bỏ hắn vào phòng qua khung cửa sổ. Minh còn ném trả hai khẩu súng vào trong rồi mới, cẩn thận đóng cửa sổ lại. Dù rất tiếc khẩu Uzi có thể bắn 1150 phát/phút kia, nhưng Minh biết súng quân đội quản lý rất nghiêm, đem về chẳng khác nào để một trái bom nổ chậm trong nhà.
Ba người băng thẳng vào rừng mà chạy. Hữu dìu đỡ ông Khánh, Minh chạy phía trước gọi điện thoại cho Tài. Ngay lúc này dưới ánh mắt ba người một đoàn xe ba chiếc ô tô rầm rộ đang lên dốc tiến về phía căn nhà. Hai chiếc trước sau hộ tống một chiếc xe giữa thật dài loại Lincoln ưa dùng cho các chính trị gia. Ba ánh mắt trao đổi trong bóng đêm… Không một lời ai cũng biết đó là xe của ông Huỳnh Quốc Định.
Ba người tiếp tục băng trong rừng cây được mười phút thì phía trước có ánh đèn xe nhấp nháy. Tài cầm lái một chiếc Hyundai i10 mà Minh thuê trong thị trấn.
– Đại ca…
– Suỵt….
“Ầm…”
Ngay khoảnh khắc này, một tiếng nổ lớn như cả bầu trời sụp đổ… Cả ngọn đồi nơi ba người đang đứng cũng rung chuyển như động đất, cát đá lào xào bốc lên mù mịt… Minh, ông Khánh và Hữu đều chao đảo như đứng trên đầu một ngọn sóng thần. Minh bám chặt thân cây bên cạnh, ngoái nhìn về hướng căn nhà. Trong ánh mắt hoảng sợ của anh, một ánh lửa bốc cao cả trăm mét. Sức nóng ập thẳng đến làm da mặt Minh đau rát như bị bỏng.
– Đây là… đây là… – Minh lắp bắp không nói thành lời.
– Khốn kiếp… Ra đây là cách nó muốn tiễn chân cha nó… – Ông Khánh căm hận rít lên.
– Đi gấp… nơi này sẽ có cảnh sát đến rất nhanh. – Hữu giờ phút này lại tỉnh táo nhất.
Ba người vội vàng lên xe. Chiếu xe trắng nhỏ lao nhanh xuống con dốc nhỏ dằn xốc liên tục. Ra khỏi khuôn viên Khu dưỡng lão một đoạn bốn người trên xe thở phào nhìn những chiếc xe cảnh sát chớp đèn lao nhanh hướng ngược lại.
—————++++++————–
3h30 sáng hôm sau,
Chiếc BMW đen mang theo bốn người Minh, Tài, ông Khánh và Hữu rẽ vào một khu nhà biệt lập tại quận Thủ Đức. Minh cầm lái, ánh mắt nhìn quanh… Dưới ánh đèn đường sáng choang, anh nhận ra khu nhà này hơn mười lăm căn biệt thự, tất cả đều có một điểm chung là không có người ở. Tất cả cửa sổ, cửa hành lang đều đóng kín mít… Phía trước cổng căn biệt thự số 8 đã có mấy chiếc ô tô và một nhóm hơn hai mươi người Hồng Bang đã chờ sẵn.
Căn biệt thự số 8 Khu Biệt thự Rạng đông có thể nói là một căn cứ bí mật của Hồng Bang dành cho các dịch vụ bảo vệ tuyệt mật. Cánh cổng được mở rộng, lộ ra khoảng sân rộng mênh mông dư sức chứa hơn chục chiếc ô tô. Vì không muốn ông Khánh lộ diện ra ngoài, Minh đánh xe vào thẳng trong garage. Sau đó Hữu dùng lối đi trong nhà đưa ông thẳng lên phòng nghỉ ngơi.
Trên đường từ Bảo Lộc về Sài Gòn, Minh đã đề nghị ông Khánh thuê Hồng Bang bảo vệ. Vì tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, không rõ ông Định có thiệt mạng hay không trong vụ nổ. Không tìm thấy thi thể ông Khánh, không biết Hoàng Minh có tiếp tục truy tìm ông không ? Và những người hỗ trợ Hoàng Minh là ai, có thể cung cấp loại chất nổ kinh khủng như vậy.
Đồng thời, với tình huống này ông Khánh không thể dùng đội ngũ an ninh của riêng mình vì sợ sẽ có nội gián của Hoàng Minh. Ngay cả nếu ông xuất hiện nhờ cảnh sát bảo vệ lúc này cũng rất dễ đưa mình vào nguy hiểm. Nếu muốn cảnh sát tin mình là nạn nhân, ông Khánh buộc phải khai ra Hoàng Minh là kẻ chủ mưu… Điều này không Khánh không muốn, ít ra là hiện nay ông vẫn không nỡ đưa Hoàng Minh vào chỗ chết.
Ông Khánh ngay lập tức đồng ý. Minh đại diện Hồng Bang chấp thuận với mức giá bảo vệ yếu nhân kỷ lục xưa nay chưa từng có. Minh đã gọi ngay cho ông Long ngay lúc đang lái xe về Sài Gòn. Cha vợ đang ôm mẹ vợ ngủ ngon lành lại nhận điện thoại của thằng con rể chết tiệt liền phát cáu. Nhưng khi nghe Minh nói đến mức giá ông Khánh đưa ra ông Long liền tỉnh ngủ hẳn.
Thần tài Lê Hồng Khánh sẵn sàng thuê Hồng Bang hỗ trợ 2 hạng mục:
– Thứ nhất, bảo vệ an toàn của ông với giá ba mươi lăm tỷ cho mỗi tuần bảo vệ. Tính ra là năm tỷ trên một ngày.
– Thứ hai, ngày ông cần xuất hiện tại Đại hội Cổ đông bất thường của Tập đoàn để ngăn cản Hoàng Minh chính thức thượng vị. Dự kiến là 27/7, chính xác là 12 ngày sau. Hoàn thành nhiệm vụ đưa ông Khánh an toàn vào trong sảnh tổ chức Lễ, Hồng Bang nhận được 50 tỷ.
– Ngoài ra, mỗi mạng người Hồng Bang ngã xuống vì nhiệm vụ được ông Khánh trả thêm năm tỷ đền bù.
Thế đấy, ai bảo Minh bỏ việc Bang đi lo việc ngoài. Không phải Minh vừa đem về cho Hồng Bang một phi vụ không nhỏ sao ?!
Lúc Minh và Tài bước ra khỏi garage, trong sân đã đậu đủ một hàng năm chiếc ô tô của Hồng Bang. Hai mươi Huyết thủ thêm cả Đao Thần và Huyết Phục đao cùng đứng ngang chờ làm Minh có chút ngạc nhiên.
– Anh Minh… – Hai mươi Huyết thủ cùng hô lớn.
Minh gật đầu mỉm cười với mọi người, lại bước nhanh về phía hai người đang đứng phía trước.
– Cháu chào ông ! Chào anh Huyết Phục Đao.
Huyết Phục Đao gật đầu chào lại, môi nở một nụ cười hiếm hoi. Hơn hai năm chỉ dạy Minh bắn súng, mối quan hệ hai người ở Hồng Bang vô cùng đặc biệt. Huyết Phục Đao vẫn duy trì trạng thái như trước đây nửa đen nửa trắng không nghiêng về bên nào.
– Mệt lắm hả ? Mày đi đến đâu là lớn chuyện đến đó. Lần này đến Bang chủ cũng mất ngủ vì mày. Hà hà… – Đao Thần vuốt bộ râu bạc, cười khà khà.
– Ông cứ đùa cháu. Đêm qua chút nữa là cháu nổ đến cái chóp đầu cũng không còn.
Người ở Hồng Bang để Minh gọi là ông chỉ có Đao Thần, Minh là gọi theo Thanh sùi. Sau ba năm gia nhập Hồng Bang, Đao Thần đã xem Minh như con cháu, không xưng hô khách sáo như xưa nữa.
– Nửa tiếng trước Bang chủ nhận được tin tức… Đội 117 chuyên bảo vệ ông Huỳnh Quốc Định lọt vào phục kích tổn thất thảm trọng. Hiện nay vẫn không có thông tin về ông Định ? Ông ta có xuất hiện ở đó không ? – Đao Thần nói.
– Cháu cũng không biết. Có thấy một đoàn xe, loại hay dùng cho chính khách… Nhưng cháu không biết có phải xe ông ta không ?! – Minh thoáng trầm ngâm, lắc đầu.
Với thân phận của Minh hiện nay không cần phải việc gì cũng giải thích cho người khác về nơi mình đi, việc mình làm. Cũng có thể nói, Hồng Bang hiện nay chỉ có ông Long mới có tư cách bắt Minh khai báo mỗi việc mình làm. Nhưng ông rất ít khi hỏi Minh những việc vặt vãnh như vậy, ngoại trừ có liên quan đến sự vụ của Hồng Bang.
– Cậu chắc việc này ông Khánh là nạn nhân chứ ? – Đao Thần xưng hô với Minh như vậy khi ông nói chuyện nghiêm túc. – Nếu lần này ông Định mất mạng, lại là âm mưu của ông ta… Hồng Bang mà dính vào vũng nước đục này…
– Ông yên tâm, cháu hiểu con người ông Khánh… Ông ta khi liều mạng thì bất chấp, ngược lại là người vô cùng cẩn trọng… sẽ không làm những việc âm hiểm như vậy.
Minh cũng không muốn nói ra nghi vấn về Hoàng Minh là kẻ chủ mưu. Dù sao chỉ căn cứ vào một lời nói, liền xác định hắn là thủ phạm thì có chút thiếu khách quan. Vả lại việc của Hồng Bang là bảo vệ ông Khánh, còn công tác điều tra nên để cho cảnh sát làm. Lúc này Minh đang rất muốn gọi cho chú Hiển hỏi tình hình, nhưng chưa phù hợp.
– Vậy được rồi… – Đao Thần vỗ vỗ vai Minh.
Đao Thần quay qua Huyết Phục Đao gật đầu. Hai người bất ngờ đứng lùi lại sánh vai cùng hai mươi Huyết thủ, thành hai hàng trước mặt Minh.
– Thuận Minh, Bang chủ giao cho cậu làm Đầu lĩnh cho nhiệm vụ lần này. – Đao Thần nói giọng trịnh trọng.
– Nhưng… còn ông… – Minh nhăn mặt khó xử.
– Ta, Huyết Phục Đao cũng như hai mươi anh em Huyết thủ ở đây và Huyết thủ của Bang đều nghe lệnh điều động của cậu.
Minh nhìn thấy trong ánh mắt Đao Thần sự tin tưởng khích lệ dành cho mình. Gần ba năm qua dù anh đóng góp cho Hồng Bang không ít nhưng chưa bao giờ trực tiếp nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Đây là lần đầu tiên Minh được giao quyền điều động Huyết thủ. Không chỉ hai mươi người tạm thời trước mặt, mà là toàn bộ lực lượng Huyết Thủ của Hồng Bang. Minh hiểu điều này mang ý nghĩa trọng đại cỡ nào… Vì quyền điều động Huyết thủ Hồng Bang xưa nay duy nhất chỉ nằm trong tay Bang chủ. Giờ phút này Minh mới thật sự chính thức là dưới một người trên vạn người… Không còn là trên danh nghĩa như trước đây, mà là chính thức.
– Được… Thừa lệnh Bang chủ. Tôi tiếp nhận vị trí Đầu lĩnh cho nhiệm vụ lần này. Tôi sẽ cùng anh em dùng máu của chúng ta gìn giữ danh dự của Hồng Bang.
– NGHE RÕ…
Tiếng hô lớn khí thế vang vọng cả bầu trời bình minh như có thêm một thứ gì đó thiêng liêng bất khuất.
—————+++++++————