Hoán Mệnh - Chương 52: Huyết phục đao
Tại một căn nhà mái tôn nhỏ tại thị xã Cần Giuộc, tỉnh Long An.
Phía sau nhà bếp, làn khói trắng lãng đãng bay lên rồi tan vào không khí. Một người phụ nữ dáng người gầy gò khắc khổ đang lúi húi xé từng lớp vỏ dừa khô cho vào lò. Thoạt nhìn bà ta chỉ ngoài năm mươi, nhưng làn da ngăm đen, nhăn nheo, mái tóc hoa râm làm bà nhìn già cỗi hơn rất nhiều.
– Ai đó ?
Bà như nghe được tiếng động gì đó phía nhà trước, hỏi một tiếng lại không có ai trả lời. Bà liền lau hai bàn tay vào vạt áo, lọm khọm đi lên nhà.
Phía trước nhà, cửa vẫn mở rộng, không một bóng người. Bà ta chợt nhìn lên bàn thờ, thoáng sững người. Trên bàn thờ từ lúc nào có một nén nhang đang cháy trước khuôn hình một người thanh niên khuôn mặt góc cạnh, làn da đen nhẻm. Đó chính là khuôn mặt của Hoạt.
Người phụ nữ lại thấy trên bàn nước có một gói giấy vuông vức khá lớn. Bà mở ra, cả người sững sờ khi thấy bên trong toàn là tiền. Những cọc tiền đôla xanh xanh nhiều đến mức làm bà choáng váng. Hai mắt bà nhoè đi nhìn những cọc tiền còn nguyên tệp mới cáu và một tờ giấy nhỏ chỉ ghi một hàng chữ:
“Từ một người bạn của Hoạt”.
Buổi chiều cùng ngày, 13h30,
Tại Khoa Hồi sức, Bệnh viện Hoà Đức,
Một người đàn ông chạc ngoài năm mươi, dáng người khắc khổ tay xách túi đệm đầy ắp đồ đạc, mở cửa phòng bệnh số 217 bước vào.
Ông ta đặt cái túi xuống bên cạnh giường, ngồi xuống ghế vừa thở vừa giở cái nón tai bèo trên đầu phe phẩy quạt. Ánh mắt ông ấm áp nhìn người thanh niên làn da đen ngăm thiêm thiếp ngủ trên giường. Thấy bàn tay chai sạn của nó lộ ra dưới lớp chăn mỏng, ông bước qua, định kéo chăn đắp lên. Chợt ông ngừng lại, phát hiện bên cạnh tay nó có một gói giấy, được lớp chăn phủ lên.
Ông tò mò mở gói giấy ra, cả người sững sờ nhìn thấy bên trong có rất nhiều tiền. Vội vang lay người thanh niên đang ngủ, hỏi gấp:
– Hữu… cái này là ai đưa cho con ?
– Con… con đang ngủ mà. Sao con biết được chứ ?
Hữu ngơ ngác dụi dụi mắt, nhìn ông lại nhìn gói giấy đầy những cọc đôla mới tinh. Nó tìm trong đó ra một tờ giấy với hàng chữ:
“Từ một người bạn”.
Cùng một thời điểm,
Trên hành lang tầng 5 đi đến khu Hồi sức, một người đàn ông dáng người bệ vệ thong thả bước đi, tay cầm một túi nilon đựng đầy sữa và sâm yến… Thoạt nhìn qua ông ta không khác bất cứ người đi thăm bệnh nào khác.
Nhưng nếu người ta nhìn kỹ liền nhận ra, ông ta là thần tài Lê Hồng Khánh, người đã làm chấn động cả một quốc gia trong bảy ngày qua. Người ta nói ông Khánh không phải chỉ vì trả thù cho con mà khuấy đảo cả đất nước bên trong còn một âm mưu khác.
Những cơ sở kinh tế dưới trướng Tập đoàn Hoàng Minh bị niêm phong, điều tra làm ảnh hưởng nặng nề đến lòng tin của các doanh nghiệp đối với những người lãnh đạo đất nước. Trong một tuần giá tiền tệ trong nước sụt giảm 7.5%, đô la và vàng lại lên chóng mặt. Doanh nghiệp xuất nhập khẩu kêu khóc vang trời. Mặc kệ thị trường chao đảo, các cơ sở kinh doanh vàng ngoại tệ của Tập đoàn Hoàng Minh lại ra tay thu tiền mặt vào như những cái động không đáy. Sau đó, ba ngày trước, ông Khánh xuất hiện trên hệ thống truyền thông toàn quốc giải thích về một số hiểu lầm đáng tiếc và đồng thời công bố Tập đoàn Hoàng Minh sẽ tham gia vào vài hạn mục cơ sở hạ tầng quan trọng chính phủ đang kêu gọi đầu tư. Ngay lập tức, sáng hôm sau, giá trị tiền lại nhảy lên vài bậc, vàng và đôla sụt giảm.
Tạp chí Forbes Đông Nam Á đánh giá, sau một tuần biến động kinh tế, thần tài Lê Hồng Khánh chính thức vượt lên dẫn đầu, trở thành người giàu nhất đất nước này.
Ông Khánh vừa đi vừa nghiền ngẫm, cũng không nhìn những người ngồi trước những phòng bệnh trước hành lang. Hôm nay, sau khi mọi chuyện đã ngã ngũ, tâm trạng ông thoải mái, chợt muốn đi thăm Hữu. Hoành Sơn sẽ yên vị trong tù trong ba năm tới, ông cũng không còn đường chạm vào nó. Ông Định bị phê bình, dù chỉ là loại phê bình trước Tứ lão không công khai nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của ông ta. Chuyện Hoàng Minh, ông Khánh đã liên hệ được một bệnh viện Hàn Quốc chuyên thực hiện các ca giải phẫu chuyển giới cho đàn ông. Họ đã giúp ông tìm được một người thanh niên Hàn Quốc có nhóm máu cùng với Hoàng Minh. Cậu ta có nhu cầu chuyển giới nhưng thiếu thốn chi phí. Ông Khánh đã đạt được thoả thuận, ông sẽ đứng ra tài trợ tất cả chi phí chuyển giới cho cậu ta, ngược lại, Hoàng Minh sẽ được nhận một phần bộ phận sinh dục của cậu ta để cấy ghép. Nếu ca phẫu thuật thành công, Hoàng Minh sẽ trở lại hoàn hảo như một người bình thường, mọi chức năng đàn ông đều phục hồi… Ngay cả khả năng sinh sản cũng có thể không ảnh hưởng, vì nó vẫn còn một tinh hoàn sử dụng tốt.
Ông Khánh đang suy nghĩ miên man, chợt có một người thanh niên cao lớn đội mũ cap kéo thấp lưỡi trai, lướt qua. Ông ngoái đầu nhìn theo, buột miệng gọi:
– Hoàng Minh…
Minh thoát dừng lại, hơi nhíu mày quay lại. Nó cũng đã thấy ông Khánh, nhưng nó không ngờ ông cũng có thể nhận ra mình. Minh không biết rằng nếu ông Khánh nhìn nó trực diện, với khuôn mặt đổi khác này, ông chắc chắn sẽ bỏ qua. Nhưng ông lại nhìn vào lưng Minh trước, dáng người nó lại có điểm vô cùng giống một người trong quá khứ của ông. Điều này ông đã nhận ra từ lúc Thuận Minh còn là một Hoàng Minh ngây ngây ngô ngô.
– Cậu là… cậu… thật sự là Hoàng Minh.
Năm phút sau, trên ban công khá vắng người phía sau mặt lưng bệnh viện, Minh đứng cùng ông Khánh cả hai người ánh mắt đều nhìn xuống những dòng xe tấp nập chen chúc bên dưới.
– Vậy… tôi nên gọi cậu là Thuận Minh hay Hoàng Minh ? – Ông Khánh trầm ngâm, hỏi.
– Dạ, chú gọi cháu là Minh thôi ạ. – Minh nói.
– Haizz… Thật là… Bây giờ tôi mới biết mục tiêu thứ hai tôi yêu cầu giết lại là cậu… Nếu tôi biết…
– Dạ, không có sao. Cháu vẫn tốt.
Ông Khánh và Minh đều không muốn nhắc đến lý do Thuận Minh trở thành mục tiêu thứ hai. Đôi khi chuyện mà ai cũng biết, nói ra cũng không còn ý nghĩa nữa. Và chính Minh là người đã ngăn cản Hồng Bang tìm ông Khánh gây phiền phức. Dù sao ông cũng từng là người cha trên danh nghĩa của mình trong thời gian không ngắn.
– Thật ra, ngay từ đầu tôi đã không tin cậu thật sự ra tay giết Hoàng Minh… Tôi còn nộp đơn bãi nại…
– Cháu biết rồi ạ.
Minh nói, chợt thấy mình thật không nên nói như vậy. Đúng như nó dự đoán, ông Khánh liền mỉm cười, hỏi:
– Là ông Hiển nói sao ?
Minh chỉ cười nhẹ, không trả lời cũng không gật đầu.
– Được được… tôi hiểu. Dù ông Hiển không chịu nói, nhưng tôi biết ông ta giao cho cậu loại nhiệm vụ gì… Có điều tôi không nghĩ mục tiêu của ông ta lại là Hồng Bang ah… Thật không hiểu ông ta đánh giá cao cậu, hay đánh giá thấp Hồng Bang đây.
Minh có chút chột dạ, ánh mắt nhìn ngang nhìn dọc, thấy không có ai đứng trong khoảng cách có thể nghe được lời ông Khánh nói, thoáng yên tâm một chút.
– Yên tâm đi… Tôi sẽ không nói ra. Lời hứa của thần tài Lê Hồng Khánh rất có giá trị đấy. Ha ha…
– Vâng.
————++++———-
Cùng thời điểm, trong một căn phòng nhỏ tại Chung cư Thịnh Phát đối diện với mặt sau Bệnh viện Hoà Đức,
Sau một cánh cửa sổ, một cái ống nhòm loại chuyên dụng đưa ra khỏi khung cửa sổ chĩa về phía bệnh viện Hoà Đức. Một người thanh niên đang lặng lẽ quan sát hai người đang nói chuyện trên ban công của bệnh viện. Một người đàn ông bệ vệ và một thanh niên dáng người cao lớn vô cùng điển trai. Khoảng cánh hơn 500 mét khoảng không được thu lại gần sát trong mắt anh ta, miệng anh ta lẩm nhẩm theo khẩu hình của ông Khánh đang nói. Bên cạnh người thanh niên đó còn một gã khác, vừa nghe anh ta đọc lẩm nhẩm, vừa ghi chép lại.
“Dù ông Hiển… không chịu nói, nhưng tôi biết… ông ta giao cho cậu loại nhiệm vụ gì… Có điều tôi… không nghĩ mục tiêu của ông ta lại là… là… Hồng Bang… Thật không hiểu… ông ta đánh giá… cao cậu, hay đánh giá thấp… Hồng Bang đây”
Hai người chợt nhìn nhau, bốn mắt đều sáng lên.
– Báo cáo anh Đường đi… Phò mã Hồng Bang lại là nội gián cảnh sát… Bà mẹ nó… lần này tao với mày được thưởng đậm nha… ha ha…
– Được…
Tên thứ hai, vừa rút điện thoại ra bấm bấm số thì bất ngờ cánh cửa phòng bật tung.
“Rầm…”
– Ai ?
“Xoẹt… xoẹt…”
Trả lời hai gã là hai phát đạn bắn qua đầu hãm thanh cực chuẩn xác. Hai gã thanh niên ngã gục tại chỗ, mắt mở trừng trừng như muốn nhìn thấy lỗ thủng tròn xoe ngay giữa mi tâm. Cả hai người như nhau, cùng một vị trí, không lệch một ly.
Một người đàn ông cao lớn bịt mặt bằng khăn choàng, đút súng vào bao treo dưới cánh tay, bước tới. Anh ta cầm tờ giấy ghi nguệch ngoạc bằng bút chì trên bàn, đọc lướt qua, thoáng nhíu mày, rồi rút bật lửa đốt tờ giấy thành tro.
Anh ta rút điện thoại, bấm một dãy số khá dài, áp lên tai:
– 069 có khả năng bị phát hiện. Tôi vừa tiêu diệt hai đối tượng biết đọc khẩu hình, ghi chép lại cuộc nói chuyện của cậu ấy và ông Khánh.
– “Có phải người Hồng Bang không ?” – Bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của ông Hiển.
– Tôi không cho rằng hai kẻ này là người Hồng Bang. – Anh ta cúi nhìn hai gương mặt dưới chân, nói. – Người Hồng Bang không ít, nhưng biết đọc khẩu hình chỉ có hai người, lại không phải chúng.
– “Được rồi… anh làm rất tốt…”
———–+++++++++++————–
Phía bên bang công tầng 5, bệnh viện Hoà Đức,
Minh cũng không hay biết suýt nữa thân phận mình có nguy cơ bị bóc trần. Nó còn đang đứng bên cạnh ông Khánh. Ông trầm ngâm một chút, rồi nói:
– Lần trước… à cũng hơn nửa năm rồi nhỉ !? Tôi có hỏi ba mẹ cậu là ai… cậu nói cậu không nhớ. Bây giờ cậu phục hồi trí nhớ rồi… có thể nói cho tôi biết không ?
Thật ra lúc đó ông Khánh đã hỏi Hoàng Minh, kẻ mất trí nhớ kia chính là linh hồn của con ông ta. Lúc này, Minh chợt nghĩ đến lời nói của Khánh Phương về sự cùng huyết thống giữa mình và Hoàng Minh. Nhưng cá nhân nó không tin về sự trùng hợp đó… Vả lại nhìn xuất phát điểm của nó và Hoàng Minh chênh lệch lớn như thế nào, khả năng này càng không thể xảy ra. Đối với câu hỏi của ông Khánh, Minh cũng không giấu diếm, vì ông ta muốn biết hoàn toàn có thể hỏi ông Hiển.
– Ba cháu là Lê Sơn, mẹ cháu… cháu không nhớ tên. Bà bỏ đi từ lúc cháu mới vài tuổi.
Minh cũng không để ý, ông Khánh thoáng chấn động, rồi lại nhíu mày hỏi:
– Lê Sơn sao ? Không có tên lót sao ?
– Dạ, có thể có, mà cháu không nhớ được. Cháu chỉ biết người ta hay gọi ba cháu là Hai Sơn.
Ông Khánh thoáng im lặng ánh mắt nhìn Minh thật sâu. Giây phút này ông chỉ hận không thể nhìn kỹ lại gương mặt trước kia của Minh. Dù khuôn mặt này đẹp trai hơn, cũng thay đổi không quá nhiều, nhưng thật khó để ông liên tưởng đến một hình ảnh trong quá khứ. Ông thở dài:
– Được rồi… Tôi biết cậu và Hoàng Minh không hợp nhau… Có thể vì Nhật Vi cũng có thể vì lý gì đó khác đều không quan trọng… Nếu cậu thấy công việc mình đang theo đuổi quá nguy hiểm, thì bỏ đi. Tôi sẽ nói với ông già kia cho cậu… Tôi sẽ thu xếp cho cậu công việc khác…
– Vâng. Cảm ơn chú. Nhưng thật sự thời gian này cháu mới cảm nhận được cuộc đời mình có ý nghĩa…
Minh nói rất thật lòng. Cá nhân Minh cho rằng cả nhiệm vụ của cảnh sát và Hồng Bang đều mang cho nó ý nghĩa cuộc sống. Minh từ nhỏ đã không có người thân, chỉ quanh quẩn ở một quán ăn nhỏ… Đến lúc hoán đổi thể xác với Hoàng Minh dù cuộc sống có đổi khác nhiều nhưng nó vẫn thấy mình thiếu thốn một điều gì đó rất quan trọng. Mãi đến lúc thực hiện nhiệm vụ cảnh sát gia nhập Hồng Bang, Minh mới nhận ra và tìm được thứ mình cần. Đó chính là mục tiêu sống. Đối với Minh giờ đây, cả nhiệm vụ cảnh sát và Hồng Bang đều như nhau, đều cho nó hai mục tiêu lý thú để chinh phục.
Có điều nếu để ông Hiển biết suy nghĩ của Minh, có lẽ ông sẽ vô cùng đau đầu. Ông dù đánh giá đúng về Minh. Nguy hiểm sẽ không làm Minh chùn bước, tiền tài sẽ không làm Minh biến chất. Nhưng ông vẫn thiếu sót, một thiếu sót rất lớn. Minh là trẻ mồ côi từ nhỏ, thứ thiếu thốn nhất đối với nó chính là tình thân. Mà ông Long, Hạ Vi, Thanh sùi, Đằng chột ngay cả Đao Thần đều là những ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim khao khát tình thân của Minh.
Ông Khánh gật đầu, ông nghĩ rằng Minh đang nói về nhiệm vụ của cảnh sát.
– Tốt… Rất tốt. Cậu nói vậy thì ta yên tâm.
– Vậy… cậu về trước đi…
– Vâng… cháu chào chú ạ…
Nhìn Thuận Minh đi khuất sau lối hành lang. Ông Khánh chợt rút điện thoại gọi đi… Điện thoại vừa kết nối liền vang lên giọng nói bất mãn của ông Hiển:
“Ông có biết mình vừa suýt hại chết thằng nhóc đó không hả ?”
– Tôi… tôi làm gì ? – Ông Khánh ngơ ngẩn hỏi.
– “Thôi, có nhiều thứ không giải thích qua điện thoại được… Lần sau gặp tôi sẽ kể. Bây giờ có chuyện gì tìm tôi đây ?”
– Tôi muốn hỏi… bên ông còn lưu mẫu máu của Hoàng Minh chứ ? Ý tôi là thằng nhóc… mà các ông bỏ tù đấy. – Ông Khánh hỏi.
– “Dĩ nhiên là có rồi. Có chuyện gì ?” – Ông Hiển có vẻ ngạc nhiên hỏi.
– Tôi muốn làm một xét nghiệm ADN huyết thống của nó. – Ông Khánh nói.
– “Huyết thống ?! Mà so sánh với ai mới được ?”
– Với tôi.
————–++++++++————
Mười phút sau,
Chiếc Triumph Diavel đen lướt nhanh trên đường về phía Bình Thạnh. Minh muốn đến sòng bài Đakao gặp chú Hào tiếp tục theo đuổi công việc mình đã bỏ giỡ gần một tuần qua.
Sau trận quyết chiến cứu mạng Hoành Sơn, Hồng Bang tổn thất 4 anh em nội đường và 2 Huyết thủ. Mười bốn người còn lại đều bị thương không nhẹ. Tính ra, Minh lại là người hồi phục trước. Dù vết thương còn phải dán băng gạc, lái xe không được quá mạnh bạo, nhưng ít ra nó có thể đi đứng bình thường. Thanh sùi đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường. Nó bị đứt gân tay trái và một vết chém trên bờ vai vô cùng nghiêm trọng, nếu không có áo giáp lót cả người nó đã bị chẻ ra, dù vậy xương vai vẫn gãy. Đao Thần bị nhiều vết thương nhỏ, nhưng rất sâu, làm ông mất máu nhiều, thêm vào tuổi già nên hiện vẫn chưa hồi phục nổi.
Về phần những anh em thiệt mạng. Hồng Bang không thể chấp nhận việc bị người ta tính kế hãm hại như vậy. Ngay ngày thứ hai khi cả đám Minh còn nằm trên giường dưỡng bệnh, ông Long đã ra lệnh cho năm mươi Huyết Thủ tra tìm ra nhà riêng của lão giám đốc nhà giam lớn vừa về hưu và năm gã quản giáo liên quan. Tất cả đều bị âm thầm bắt về quỳ nhận tội trước bàn thờ Quan nhị gia. Họ đều thống nhất đổ tội cho Hà Văn Tuấn, gã quản giáo đã chết, đã hiến kế dùng thuỷ ngân để huỷ vũ khí. Ông Long cũng không lấy mạng họ, chỉ cắt gân chân rồi ném ra đường. Dù sao sáu tên đó cũng có đủ tiền do ông Khánh đưa, sau này chỉ cần nằm một chỗ mà hưởng thụ.
Lần này thành công cứu mạng Hoành Sơn, Thuận Minh được ghi công lớn. Vừa là kế hoạch lấy yếu chống mạnh, vừa là trận chiến tay đôi cuối cùng thay đổi toàn bộ kết cục tất bại của Hồng Bang. Ông Long ghi công lớn cho Minh ban thưởng gấp ba lần phần chia ban đầu, nhưng Minh từ chối. Nó chỉ nhận một phần như mọi người và đề nghị Bang chủ xem xét hỗ trợ thêm cho gia đình anh em thiệt mạng. Ông Long, Đao Thần và anh em tham gia trận quyết chiến đều rất hài lòng với thái độ của Minh. Thật ra, họ cũng không biết, ngay cả một phần nhỏ đó Minh cũng không giữ lại đồng nào cho mình. Nó chia số tiền ra làm hai phần, bảy phần gửi cho mẹ của Hoạt, ba phần gửi cho Hữu.
Minh hạ ga, dẫm nhẹ chân thắng dừng lại ngay vạch đèn đỏ. Nó không có sở thích vượt đèn, cũng như bị cảnh sát giao thông đuổi sát sau lưng như Hạ Vi. Ngay lúc này, một chiếc Harley Davidson vô cùng phong cách dừng lại ngay bên cạnh. Tiếng pô xe ồn ào làm Minh chú ý nhìn sang. Người lái Harley là một người đàn ông cao lớn, đội mũ bảo hiểm ¾, đeo khăn choàng bịt mặt, lẫn kính đen không lộ mặt. Hắn đột nhiên nhìn sang Minh, nói vừa đủ cho nó nghe:
– 069, đi theo tôi.
Minh giật thót mình, chưa kịp nhìn kỹ hắn là ai thì đèn chuyển xanh chiếc Harley liền rú ga lao vút đi. Minh nghiến răng vặn mạnh tay ga lao theo.
Hai chiếc xe gầm rú trên đường đuổi theo nhau. Vượt qua cầu Sài Gòn, chiếc Harley rẽ phải dẫn theo Minh tiến vào một khu đô thị quy hoạch dở dang trống trải. Đến sát bờ sông, chiếc xe dừng lại. Minh cũng đỗ lại bên cạnh, ánh mắt có chút nghi ngờ dò xét.
– Anh là ai ? – Minh gạt kính bảo hiểm, hỏi.
Người đàn ông bước xuống xe, tháo găng tay, cởi bỏ mũ bảo hiểm treo lên tay lái xe, tháo mắt kính đen xuống ngẩng đầu nhìn Minh. Cả người Minh chấn động…
– Là tôi… Huyết Phục Đao, hay cậu cũng có thể gọi tôi là 065.
Minh sững sờ, tay nó vô thức sờ vào ống chân có đeo cây dao lê của mình. Nếu nói Hồng Bang có nội gián của cảnh sát Minh hiển nhiên sẽ tin, nhưng nói là người trước mắt này nó lại có chút không tiếp nhận nổi. Hắn là ai chứ ?! Trong Huyết thủ, Huyết Phục Đao địa vị vô cùng cao, gần như chỉ dưới Đao Thần. Vì Đao Thần lớn tuổi nên gần như mỗi ngày ông Long đi ra ngoài đều là Huyết Phục Đao đi theo làm cận vệ.
– Không cần căng thẳng như vậy… – Huyết Phục Đao mỉm cười. – Tôi không phải do Bang chủ gửi đến thử cậu đâu. Tôi có mã hiệu 065… cũng như cậu 069… là người của Trung Tá Bùi Minh Hiển – Đội trưởng đội Đặc nhiệm thuộc Cục cảnh sát Thành phố.
Nghe Huyết Phục Đao nói đến danh tính, chức vụ của chú Hiển, Minh thoáng thả lỏng một chút. Dù sao chỉ có thể từ ông ta người đàn ông trước mặt mới biết được mã hiệu của nó.
– Anh là 065, vậy vẫn còn mấy người nữa đang ở Hồng Bang sao ? – Minh bước xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm, hỏi.
– Phải, nhưng hai năm trước đều bị thủ tiêu rồi…
Huyết Phục Đao nói, giọng vẫn lạnh lùng vô cảm như đang nói về những người chẳng liên quan gì với mình.
– Tại sao họ chết ? – Minh nhíu mày hỏi.
– Vì cố tình xâm nhập thông tin của Quy đường. Cũng là mục tiêu cuối cùng của cậu.
– Vậy đó không phải là mục tiêu của anh sao ?
– Trước đây thì phải, bây giờ thì không… – Huyết Phục Đao thấy Minh nhíu mày, khó hiểu, bèn nói. – Tôi không muốn mình chết như vậy, nên cố tình gia nhập Huyết Thủ.
– Vậy tôi nên xem anh là ai ? Huyết Phục Đao hay 065 đây ? – Minh cười nhạt hỏi.
– Cậu có thể xem tôi là người hỗ trợ… hỗ trợ những con thiêu thân như cậu…
– Hừ… tôi không cần người ta hỗ trợ để đi chết. – Minh nhếch mép khinh thường.
Huyết Phục Đao nhìn Minh, miệng cười nhẹ cũng không giải thích gì. Hắn đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, nổ máy, rồi quay lại nhìn Minh nói:
– Cuối đường Lê Văn Việt, Quận 9 có một nhà kho cũ tên là Hồng Loan. Nơi đó Hồng Bang đã cải tạo lại dùng làm phòng tập bắn. Chiều tối thứ 4, thứ 6 mỗi tuần tôi sẽ có mặt ở đó… Nếu cậu muốn tập bắn súng, tôi sẽ đào tạo cho cậu.
– Nhưng… tại sao… anh phải giúp tôi ? – Minh buột miệng hỏi.
– Tôi không muốn có người xem mình là vô dụng. Thế thôi… – Huyết Phục Đao nhún vai nói.
Nhìn theo dáng người cao lớn ngông nghênh của Huyết Phục Đao trên chiếc Harley 883, Minh thấy trong đầu mình thật mâu thuẫn. Nó không biết một lúc nào đó mình có khả năng trở thành như một người như hắn. Bỏ qua nhiệm vụ, chấp nhận làm một tay trong mờ nhạt không nhiệm vụ, chỉ để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Minh thật sự cũng không hiểu rõ tính cách của Huyết Phục Đao. Người như hắn có thể vì sợ chết mà chùn bước sao ?! Không. Làm nội gián nhiều năm, hắn đã sớm xem Hồng Bang là mái nhà thứ hai của mình. Hắn không thể phản bội tổ chức, lại càng không muốn phản bội anh em, vì thế đó là sự chọn lựa của hắn. Chính Minh cũng không biết mình đã sớm bước chân trên con đường như hắn.