Hoán Mệnh - Chương 43: Hội ngộ
Minh vẫn hàng ngày như một thực tập sinh chăm chỉ đi theo chú Hào giám sát các sòng bài. Cuối tuần Minh vẫn đến căn biệt thự của ông Long báo cáo như quy định. Có điều sau lần bị nghi ngờ, Minh giữ đúng khoảng cách, đúng chức phận, lạnh lùng cố tình làm ra vẻ giận dỗi kiểu trẻ con. Nhưng biểu hiện của ông Long cũng không khác gì nó. Ông ta dù biết mình sai nhưng không có thang để leo xuống, đành giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
Từ một tuần trước, ông Long chuyển trường cho Hạ Vi từ Hưng Đạo Vương sang Văn Hiến, tiếp tục học Lớp 11. Sau lần đó, ông cũng phải nén giận mà bỏ qua cho Hoành Sơn, dù sao sự uy hiếp của cha nó quá lớn. Nhưng không thể để mỡ treo trước miệng mèo nữa, dù đã chuyển trường cho Hạ Vi, ông vẫn yêu cầu Minh đưa rước nàng đi học. Nhưng đến ông cũng ngạc nhiên, Hạ Vi lại từ chối để Minh đưa đi, còn lấy cớ anh ngủ dậy trễ hơn giờ mình phải đến trường. Ông Long đành cử một người khác thay thế Minh dùng ô tô đưa rước Hạ Vi mỗi ngày.
Minh biết rõ lý do Hạ Vi không muốn mình đến trường Văn Hiến. Nàng không muốn anh tiếp tục vương vấn tơ lòng vì mỗi ngày nhìn thấy hình bóng Nhật Vi. Nhưng Hạ Vi không biết, Minh đã sớm đi tìm Nhật Vi nhưng không thể tiếp cận nàng. Nhật Vi mỗi ngày đi học đều bị ba mẹ nàng giám sát rất kỹ. Họ có lẽ đã nhận được cảnh báo của thằng con rể tương lai quý hoá. Nên sau giờ học, Nhật Vi chỉ bước ra cổng trường là đã có người chờ sẵn đưa thẳng về nhà.
Ngay lúc này tại sòng bài Đakao chiếm cứ toàn bộ tầng hầm B2, B3 một toà cao ốc văn phòng,
Trong phòng kín, bốn chiếc bàn xếp nối vào nhau phủ vải bố dày. Trên mặt bàn dài trải ra từng dãy những miếng “phỉnh” hình tròn bằng nhựa. Mỗi cái phỉnh đều có hoa văn đặc trưng màu sắc theo từng mệnh giá, logo Hồng Bang in nhũ vàng chạy trên viền. Cũng như các sòng bài hợp pháp, các sòng bạc của Hồng Bang cũng có địa điểm sử dụng phỉnh đặt cược thay cho tiền mặt.
Lúc này, bốn anh em ngoại đường đang dùng đèn cực tím cẩn thận quét qua dãy phỉnh trên mặt bàn.
– Đây rồi… – Một người hô lên, liền rút ra một cái phỉnh.
– Còn nữa đây… – Một người khác cũng tìm ra.
Sau đó bốn người liên tiếp tìm ra được hơn hai mươi cái phỉnh có vấn đề gồm đủ mệnh giá từ 200 ngàn đến 5 triệu đồng. Vì phỉnh gốc của Hồng Bang được đặt hàng ở Đài Loan, trên viền có một lớp dạ quang không thể nhìn bằng mắt thường. Nên chỉ cần trải ra rà soát lại bằng đèn cực tím liền tìm ra được những cái phỉnh giả mạo.
Minh đứng bên cạnh chú Hào, đưa tay nhận lấy một cái phỉnh giả trên khay người nhân viên. Nó quan sát thật kỹ, lại lấy một cái phỉnh khác đưa ra dưới ánh đèn xem…
Chú Hào vẫn như cũ, rất ít lên tiếng, chỉ quan sát rồi tủm tỉm cười nhìn Minh. Ban đầu khi Bang chủ giao cho ông huấn luyện Minh, ông nhận nhưng lòng không thấy thoải mái lắm. Không không thích những kẻ dựa vào quan hệ để lên cao… Nhưng sau vài tuần Minh làm cho ông từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chàng thanh niên này vô cùng thông minh, lại chịu khó lắng nghe, đầu óc quan sát tỉ mỉ. Dần dần ông bắt đầu phục ánh mắt quan sát của Bang chủ. Không, nói đúng hơn là ánh mắt của Hạ Vi…
– Phát hiện từ lúc nào ? Từ thời gian đó đến nay tổng cộng bao nhiêu ? Sao hôm nay mới báo cáo ? – Minh lên tiếng hỏi.
Người quản lý sòng tên là họ Trương, ở nhà đứng thứ ba nên mọi người gọi anh ta là Trương Tam. Năm nay anh hơn 35 tuổi, được xem là một trong những nhân vật trẻ tuổi nổi trội trong Nội đường Hồng Bang. Nhìn Minh còn trẻ như vậy lại mở miệng hỏi mình như cấp trên, anh ta rất không phục. Nhưng dưới ánh mắt của chú Hào, anh ta chỉ có thể nhịn, trả lời:
– Lần đầu phát hiện là tuần trước… Hai con phỉnh giá năm trăm ngàn.
– Đưa tôi xem…
Trương Tam vẻ mặt lạnh băng quay lại nhìn nhân viên giữ kho của mình. Người nhân viên kia lại có chút lúng túng mở tủ lấy ra một cái hộp, tìm hai cái phỉnh đưa ra… Minh nhận lấy, lắc đầu trả lại, nói:
– Tôi nói là đúng hai cái phỉnh đầu tiên…
– Thì có gì khác nhau ? Cái nào cũng là giả thôi… – Trương Tam có chút không nhịn nổi nữa, giọng gay gắt.
– Sao không khác nhau ?
Minh lấy lại cái phỉnh 500 ngàn vừa đưa người nhân viên kia, lại tìm một cái cùng mệnh giá trong đống phỉnh vừa phát hiện hôm nay… Đặt hai cái trên mặt bàn, soi đèn vào. Chú Hào, Trương Tam và bốn nhân viên đều vây lại nhìn. Minh chỉ tay lên bàn, nói:
– Đây là hai cái phỉnh cùng mệnh giá, xuất hiện hai mốc thời gian khác nhau… từ đường nét cho thấy là được làm thủ công bằng tay… những chi tiết khác biệt giữa hai cái này… Tôi có thể nói chủ quan, chúng được làm ra từ một người… và tên đó trong hai tuần đã có tiến bộ… Cái thứ hai xuất hiện hôm nay từ đường nét đến tạo vân đều chi tiết sắc nét hơn hẳn cái bên trái.
Trương Tam vẻ mặt có chút khó xem, hắn nhìn chú Hào, chỉ thấy ông cười cười gật gù. Hắn cắn răng suy nghĩ rồi nói:
– Nhưng điều đó chứng minh cái gì ?
Minh phì cười, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:
– Nó chứng minh rằng khâu kiểm tra đổi phỉnh của nơi này có vấn đề… từ một cái phỉnh thô sơ có thể phát hiện bằng mắt thường vẫn bị người ta qua mặt… đến bây giờ hắn làm càng ngày càng tinh vi, muốn nhìn ra phải dùng cả đèn cực tím… Tôi sợ một ngày gần đây đến cả soi đèn cũng không thể nhìn ra…
Trương Tam vẻ mặt nhăn nhó khó xem, trán hơi ướt mồ hôi nhìn qua chú Hào. Ông ta vẫn ung dung như không có gì liên quan đến mình. Anh ta đảo mắt suy nghĩ, nói:
– Khâu đổi phỉnh có thiết bị kiểm tra đầy đủ, không thể nhầm lẫn sai sót nhiều như vậy được… Tôi nghĩ là sự cố này chỉ có thể xuất hiện ở khâu lưu trữ kho… có thể là hoán đổi hàng giả lấy hàng thật. Rồi dùng hàng thật để đổi tiền…
Trương Tam vừa dứt lời, một thanh niên đứng bên cạnh mặt mày liền tái nhợt quỳ sụp xuống, nghẹn ngào kêu lên:
– Không phải đâu Đại ca… Oan cho em lắm… Em lấy tính mạng ra thề… Em mà làm chuyện này… em chết không có chỗ chôn.
Ông Hào lúc này lại không nhịn được bước lại, vỗ đầu thằng thanh niên một cái, gắt lên:
– Hừ… kêu khóc cái gì… mọi chuyện còn có điều tra… đứng lên.
– Dạ…
Minh hơi nhíu mày nhìn Trương Tam lại đảo qua nhìn người thanh niên còn khóc thút thít kia, khoé miệng nhếch lên, nói:
– Có vẻ như… Trương quản lý rất bao che cho nhân viên phụ trách đổi phỉnh ah…
Trương Tam hơi chột dạ, vẫn nói cứng miệng:
– Không có chuyện đó… Tôi luôn đối xử với anh em đều công bằng.
– Vậy ah…
Trương Tam thấy Minh nhếch mép cười cười như không tin liền cau mày khó chịu. Anh ta nén giận nói, giọng điệu đã không còn khách sáo như lúc đầu:
– Buồng đổi phỉnh đều có đèn tím luôn sáng… chỉ cần phỉnh không có dạ quang đưa vào liền nhận ra. Cậu nói người ta qua mặt ở khâu đổi phỉnh… qua mặt thế nào cậu chứng minh cho tôi xem…
Minh gật gật đầu không trả lời. Nó bước lại bàn có mấy cái phỉnh giả, chọn đại một cái. Rồi nhìn quanh cả phòng, bước lại góc bàn làm việc của quản lý lấy một cây viết dạ quang. Minh cúi xuống vẽ một vệt lên quanh viền của cái phỉnh…
– Tôi sẽ dùng cái này…
Minh đưa cái phỉnh mệnh giá 2 triệu trên tay mình ra cho mọi người thấy, rồi mở cửa phòng kín đi ra ngoài. Chú Hào, Trương Tam và bốn người nhân viên đều đứng tụm lại nhìn qua lớp kính một chiều dõi theo bóng lưng cao lớn của Minh đi xuyên qua dãy bàn đông đúc con bạc, hướng về quầy đổi phỉnh. Vừa đến quầy, Minh thản nhiên đặt cái phỉnh lên khay… Ánh mắt đảo qua liền phát hiện ra cô gái ngồi bên trong quầy nhan sắc khá xinh đẹp…
– Vâng, hai triệu đồng…
Cô gái nhận lấy cái phỉnh, ánh mắt đảo qua liền đặt vào khay chứa phỉnh theo đúng phân loại. Cô ta rút tiền trong hộc, đếm đủ bốn tờ năm trăm ngàn, đặt lên khay… Lúc này ánh mắt cô ta mới nhìn lên, thấy gương mặt đẹp trai như nam thần của Minh liền có chút ngơ ngác thất thần.
Minh vẫn không rời đi, chống tay lên mặt quầy cầm 4 tờ bạc xanh phe phẩy phía sau cho đám người trong phòng thấy mà đi ra đây.
– Em tên gì ? – Rảnh rỗi gặp mỹ nữ, pha trò chút cũng vui.
– Dạ, Hoàng My… – Cô gái hơi bẽn lẽn, mặt ửng đỏ.
– Ah, anh cũng có quen một người bạn tên Hoàng My đó…
– Phì… vậy ah… thật trùng hợp…
Minh chỉ cười nhạt nhìn cô gái, rõ ràng cô ta đang nghĩ mình bịa chuyện để cua gái ah… “Mịa… trước giờ anh chưa từng cua gái ah. Chỉ toàn gái cua thôi.”
“Chuyện này sao có thể ?”
Lúc này, giọng nói khó tin của quản lý Trương vang lên sau lưng Minh. Cô gái kia cũng giật mình, ngồi thẳng người lên, ánh mắt nghiêm túc.
Trương Tam, chú Hào và bốn nhân viên đã đến trước quầy, ai cũng nhìn Minh vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Vừa khó tin, vừa không hiểu…
– Em đưa cái phỉnh anh vừa đổi lại đây… – Minh đặt tiền trả lại trên khay, giọng nghiêm túc nói với cô gái.
– Vâng.
Cô gái có chút chột dạ, ngay lập tức nhận tiền, rút đúng cái phỉnh đó đặt lại trên khay. Minh cầm lấy cái phỉnh, tay nhẹ nhàng lau đi vết mực dạ quang quanh viền, ngay lập tức trước mắt mọi người cái phỉnh trở nên bình thường không còn sự phản chiếu xanh xanh dưới ánh đèn tím.
– Chỉ đơn giản vậy sao ? Nhưng… nhưng… – Trương Tam thất thần, trán lấm tấm mồ hôi – Cái thật là dạ quang ẩn, không thể nhìn bằng mắt thường… còn viết dạ quang là hiện rõ lên mà…
Cô gái ngồi trong quầy lúc này mới biết cái phỉnh cô vừa nhận là hàng giả. Vẻ mặt cô tái xanh, đứng lên sát vào quầy, giọng khẩn thiết nói:
– Anh Trương… Trương quản lý… em… em thật sự có nhìn kỹ…
– Không phải lỗi em, đừng lo quá… – Minh xua xua tay, trấn an.
– Lỗi là do nó… – Minh chỉ tay vào cái đèn neon tím lắp trên trong quầy, ngay sau lưng cô gái. – Cái đèn này lắp ở vị trí đó là sai mục đích.
Minh nhìn quản lý Trương và chú Hào nói:
– Một cái phỉnh thật hay giả cần phân biệt qua hai bước… Nhìn bằng mắt thường dưới ánh sáng thường và soi dưới đèn cực tím nổi dạ quang… Đáp ứng đủ hai điều kiện này mới đảm bảo không sai sót… Nhưng cái đèn kia đã làm cho đôi mắt của cô ấy trực tiếp chuyển sang bước kiểm tra thứ hai, bỏ qua bước thứ nhất… Kẻ làm giả phỉnh đã nắm được sơ hở kỹ thuật ở nơi này và tận dụng nó rất tốt…
– Nhưng… – Trương Tam vẫn có chút không cam tâm.
– Anh muốn hỏi vì sao phỉnh giả vào đến kho lại phân biệt được dưới đèn phải không ? Chuyện này thì càng đơn giản hơn… vì mực dạ quang vẽ lên mặt phẳng bằng nhựa qua vài tiếng sẽ bị bốc hơi… Thế thôi.
Chú Hào gật đầu, vỗ vai Minh. Trương Tam lúc này mặt tái ngoét hai bờ vai cũng ủ rũ mất hẳn khí thế ban nãy.
– Tôi nghĩ anh không thích hợp với vị trí này… Tôi sẽ có sắp xếp khác cho anh… – Chú Hào vỗ vai Trương Tam nói.
– Nhưng… chú Hào… tôi thừa nhận sai sót của mình… những thất thoát này, tôi tự đền bù cho Hồng Bang… tôi sẽ cố gắng khắc phục những chuyện này… sẽ không có vấn đề khác xảy ra… tôi cam đoan… – Trương Tam nắm tay chú Hào nài nỉ.
Chú Hào lắc đầu thở dài, chỉ tay về phía người thanh niên giữ kho khi nãy nói:
– Tôi không giáng chức anh vì sai sót kỹ thuật này… Chuyện này rút kinh nghiệm là được… Mà anh làm tôi thất vọng, với tư cách một Đại ca lại thiếu suy xét buộc tội thuộc hạ mình. Anh có biết nếu tôi cũng hồ đồ như anh, thì bây giờ cậu ta còn có mạng đứng đó sao ?
– Vậy đi… con đường còn dài… một thất bại nhỏ không là gì cả. Anh em chỉ cần cố gắng, Hồng Bang sẽ ghi nhận và đề bạt không thiếu phần người nào…
Chú Hào và người thanh niên cao lớn đẹp trai đã đi khuất. Trương Tam còn ủ rũ đứng đó nhìn theo. Bốn người thanh niên thì ánh mắt sáng rực tràn ngập khí thế. Cô gái tên Hoàng My ngồi trong quầy lúc này hai tay ôm ngực, ánh mắt đã có chút mơ mộng mông lung.
————-+++++++++————
Chiếc BMW series 6 màu xám ghi của chú Hào vừa dừng lại trước một toà nhà lập tức có nhân viên an ninh ra mở cửa. Chú Hào và Minh bước xuống xe, đi vào toà nhà. Ánh mắt Minh nhìn lướt qua dãy xe máy đổ phía trước chợt hơi ngưng đọng lại… Nó nhận ra chiếc xe máy đó.
Sòng bài Phú Nhuận không rộng rãi như Đakao, chỉ vỏn vẹn trong một căn nhà cao bốn tầng. Tầng một là bài lá gồm cào, tầng hai là tài xỉu – baccarat, tầng ba là phòng Vip poker, tầng bốn là phòng quản lý giám sát. Minh và chú Hào đi thang máy thẳng lên tầng 4. Cửa thang máy vừa mở ra… Tiếng la hét của con gái chua loét liền vang vọng bên tai… Nghe giọng nói này Minh liền nhăn mặt cười khổ. Gặp người quen rồi.
– Làm sao anh có thể bắt ba tôi ký cái lãi suất cao như vậy ? Cái này không hợp lý… Lãi suất ngân hàng bây giờ là bao nhiêu chứ ?
– Chị hai à… Ba chị thua bạc, vay tiền nóng chứ có phải đi vay ngân hàng đâu mà so sánh ? Trước khi vay đã nói rõ mức lãi suất với chú rồi… Chứ người của tôi có kề dao lên cổ bắt chú vay đâu. Hồng Bang không bắt chẹt ai bao giờ…
Cô gái đang đứng gân cổ cãi bừa đó, không ai khác là Bội Linh. Người thanh niên đang cãi lại đến đỏ mặt tía tai cũng vô cùng quen thuộc với Minh, là Thanh sùi. Hắn là Đại ca trong Long đường, phụ trách tín dụng đen, kết hợp vô cùng chặt chẽ với Lân đường. Có con bạc đang thua nào mà không nóng máu muốn gỡ gạc ngay chứ ? Mỗi sòng bạc của Lân đường quản lý đều có vài anh em của Long đường đi lòng vòng… Thấy kẻ nào chán nản muốn bỏ về liền tiếp cận. Với vị trí của Thanh, hắn không tìm khách hàng như vậy, mà đứng ra xử lý sự vụ khó… Như con nhỏ tóc hai bím cứng đầu này.
– Chú nói một tiếng công bằng đi chứ… – Thanh sùi quay qua nhìn người đàn ông trung niên đầu hói mặt nhăn nhó đang ngồi bên cạnh Bội Linh.
– Không phải trả lời anh ta… – Bội Linh gạt ngang.
Trong phòng còn có bốn nhân viên giám sát máy camera và một người của Long đường… Tất cả đều đang xem chuyện hay, miệng cười toe toét… Thấy Minh và chú Hào tới, mọi người vừa định đứng lên chào thì Minh giơ tay ra hiệu cho họ ngồi im. Nó muốn xem Bội Linh sẽ làm ra chuyện gì ?
– Tôi nghe nói người Hồng Bang rất nghĩa khí ah… không ăn hiếp dân thường bao giờ… – Bội Linh bắt đầu đuối lý, nói lung tung.
– Cái đó là đương nhiên. – Thanh cười, nó cũng thấy cô gái này rất thú vị.
– Hừ… vậy sao anh dám sàm sỡ tôi ?
– Eh eh… Cô không được nói bậy nha… Tôi làm gì cô ? Lúc nào ?
Thanh sửng sốt la lên, chỉ tay vào mặt Bội Linh. Ngay lúc này, không ai ngờ tới Bội Linh nhanh như cắt kéo bàn tay hắn đặt lên ngực mình.
– Ngay lúc này… Mọi người đều thấy rõ… – Nàng vừa nói, vừa nhếch mép cười.
– Không đúng… Đây là cô kéo tay tôi… Tôi không tự… tự…- Thanh rụt tay lại, mặt đỏ gay gắt bực bội không chịu nổi.
– Vậy ah… – Bội Linh khoanh tay trước ngực bước tới, làm Thanh có chút lúng túng lùi lại.
– Cũng giống vậy thôi. Các anh biết ba tôi nghiện cờ bạc, ổng chơi hết thì thôi đi… Còn đưa tiền cho ổng vay là sao ? Khác gì tôi kéo tay anh đặt lên ngực mình rồi nói anh sàm sỡ hả ?
– Ặc… Hai cái này có giống nhau sao ? Cô nói chuyện phải có chút lý lẽ chứ ? Chú là người trưởng thành, đâu phải con nít đâu… Chúng tôi mời vay tiền là một chuyện, chú có thể từ chối mà…
Thanh vẫn đầy đủ lý lẽ, nhưng rõ ràng khí thế đã mềm yếu hơn hẳn. Ánh mắt hắn vài lần lướt qua hai khối căng tròn mềm mại kia, lén nuốt nước bọt.
– Ha ha… Thôi đủ rồi…
Ngay lúc này, chú Hào cười vang lên, bước tới. Bội Linh và ba Bội Linh đều quay ngoắc lại nhìn. Thanh nhìn Minh nhăn nhó cười khổ.
– Hoàng Minh… bạn… bạn…
Minh thấy Bội Linh hai mắt mở tròn nhìn mình không chớp. Không ổn. Nó cũng không ngờ nàng nhận ra mình, dù mình đã thay đổi diện mạo rất nhiều. Thật ra, Minh cũng không biết Bội Linh đã sớm nhìn ra nó từ mấy tháng trước khi nó đi với Ngọc Nga. Minh cũng không ngại nhận bạn cũ, vì cao tầng Hồng Bang đều biết thân phận cũ của nó. Nhưng trong mối quan hệ hoán đổi thân phận của nó và Hoàng Minh kia có rất nhiều thứ phức tạp đan chéo nhau. Minh cũng không rõ suy nghĩ của Bội Linh và hai người kia hiện giờ đối với mình như thế nào… Có xem mình như một kẻ vì yêu bạn gái người khác dẫn đến ghen tuông mà ra tay ngoan độc không ? Minh đằng hắng một tiếng, rồi điềm nhiên trả lời:
– Cô nhận nhầm người rồi. Tôi là Thuận Minh.
– Ah… – Bội Linh thoáng ngạc nhiên rồi như hiểu ra, gật gật đầu thoáng buồn bã.
Minh không nói gì với Bội Linh, kéo tay Thanh ra ngoài nói:
– Là người quen… giảm lãi suất đi có được không ?
– Hả ? Sao mới nãy mày lại… – Thanh ngạc nhiên hỏi.
– Mày biết tao chui ở đâu ra mà… – Minh nhăn nhó nói. – Làm sao biết người ta nghĩ gì trong đầu chứ… Cẩn thận thì hay hơn…
– Ừ… vậy… vậy… con bé đó… không phải người yêu cũ của mày chứ ? – Thanh ấp úng chút, mặt hơi cứng hỏi.
– Không phải… nhưng từng là bạn rất thân đấy. Mà mày có ý gì ? Không phải được sờ một cái rồi yêu luôn chứ ? – Minh cười tủm tỉm.
– Bậy bạ… Nói lung tung Bang chủ thiến tao ah… – Thanh co rút lại, nhìn dáo dác hai bên.
– Ha ha… Vậy bây giờ thế nào ? Có nể mặt không ? – Minh vỗ vai nó hỏi.
– Minh Phò mã đã lên tiếng thì không thành vấn đề. Trả góp hàng tháng miễn lãi suất luôn… hắc hắc…
Bội Linh đặt bút ký giấy nợ thay Ba. Ba nàng bị nghiện cờ bạc, vì thế tiền nhà lúc nào mẹ cũng giữ rất kỹ, khoá tủ đàng hoàng. Sáng nay mẹ lấy từ Ngân hàng về ba mươi triệu để đóng tiền học cho em trai nàng… Bà lo nấu cơm, không để ý, ông lại lén đem tiền đi đến đây. Lúc Bội Linh đi làm về thấy mẹ mếu máo than thở ở nhà. Nàng liền đi đến sòng bạc nơi ba thường đến… Số tiền ba mươi triệu ba nàng mang ra khỏi nhà xem như là mất, nhưng không ngờ ông lại vay thêm hơn trăm triệu để gỡ gạc. Lúc nhận được tờ giấy nợ với mức lãi suất 15%/tháng, Bội Linh muốn rụng rời tay chân. Lãi suất như vậy, đem cả lương đi làm của mẹ, tiền cho thuê mặt bằng trước nhà gộp lại chỉ vừa đủ trả lãi, còn chưa tính đến gốc.
Thật ra trong nhóm bốn tỷ muội vẫn luôn tồn tại một số chuyện không chia sẻ với Hoàng Minh, vì thế Minh hiện nay lại càng không biết. Nhà Bội Linh có gia cảnh rất phức tạp, khó khăn. Ba nàng khi xưa là một kiến trúc sư rất giỏi giang, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng một lần tai nạn ô tô, ông chấn thương cột sống nặng, mất sức lao động đành nghỉ hưu sớm. Sau đó thời gian ở nhà buồn chán, ông đâm nghiện cờ bạc. Mẹ nàng là một giáo viên trường cấp hai… Nhà chỉ dựa vào cho thuê mặt bằng, lương của mẹ và một ít tiền trợ cấp của Ba để nuôi ăn học hai đứa Bội Linh và em trai nàng. Nhật Vi, Na Na, Hoàng My gia đình đều khá giả, Hoàng Minh càng không cần bàn tới… Trong nhóm Bội Linh đôi lúc cảm thấy rất lạc lõng. Nhưng ba đứa bạn gái thân của nàng đều vô cùng tế nhị lại giúp nàng hoà đồng. Đứa nào đi mua quần áo đều mua thêm một hai cái cho nàng, để nàng không áy náy ba đứa đều bảo mặc thử rồi không vừa nên cho nàng. Vì thế bạn bè trong trường đều tưởng Bội Linh cũng như ba người Nhật Vi đều là tiểu thư quần là áo lụa. Ban đầu Bội Linh cũng rất thích cảm giác đó, nhưng càng ngày lớn lên ý thức trưởng thành hơn, nàng nhận ra mình đang sống trong ảo tưởng.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng hoa lệ đẹp đẽ như mơ. Càng lún sâu vào lối sống không thuộc về mình càng khó có thể quay lại chấp nhận hiện thực.
Bội Linh vẫn chưa vội đi về. Nàng lén nhìn về phía Hoàng Minh với ánh mắt cảm kích. Dù nàng không nghe được anh và người thanh niên kia nói chuyện khi nãy, nhưng nàng biết anh đã can thiệp giúp đỡ mình.
Nhưng giờ phút này Bội Linh lại nhận ra một điều khác lạ… Lần trước nhận ra Hoàng Minh ở shopping mall cùng với Ngọc Nga, khoảng cách quá xa Bội Linh không nhận ra. Nhưng bây giờ, nhìn anh đi qua đi lại xem xét các máy camera, mọi người đều răm rắp nghe theo… Bội Linh có thể chắc chắn rằng vị trí anh tại Hồng Bang không thấp. Nhưng Hoàng Minh mà nàng biết vài tháng trước là một kẻ ngờ nghệch. Nói đúng hơn là một đứa trẻ 6 tuổi trong thân hình của người trưởng thành. Từ lúc nào Hoàng Minh đã thay đổi đến như vậy… Diện mạo có hàng trăm cách để thay đổi, nhưng đầu óc lại không thể nào thúc đẩy một đứa trẻ trong vài tháng liền nhanh nhạy, sáng suốt như người lớn được. Chuyện này là thế nào ? Bội Linh mím môi thầm quyết định.
– Mình đi về thôi… – Bội Linh nắm tay Ba, kéo ông đứng lên.
– Vâng chào chú, chào em gái… Rất hân hạnh được phục vụ. Hẹn gặp lại… – Thanh đon đả chào.
– Tôi không muốn gặp lại anh đâu… hừ…
Bội Linh ném lại một câu, liền kéo Ba nàng đi xăm xăm ra thang máy. Thanh quay qua nhìn Minh, hai thằng đều bật cười.
Ba mươi phút sau, giờ nghỉ trưa đã đến.
Trưa nay, Ngọc Nga và Hạ Vi tự ăn ở nhà, Minh vì đang ở khá xa nhà, nên không về. Sẵn có Thanh ở đây. Thế là hai thằng khoác vai nhau, đi ra ngoài ăn trưa…
– Mày mua chiếc xe hơi đi… Làm Phò mã rồi, cưỡi mô tô ầm ầm ngoài đường người ta cười cho… À mà mua làm gì… qua nhà chú Long, thích chiếc nào lấy về là được mà…
– Hừ… Tao không thích xe ông ta, khi cần tao sẽ tự mua.
Minh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Minh đến đây bằng xe của chú Hào, nên hai đứa đi ra ngoài bằng chiếc Mazda 6 của Thanh.
– Ây da, còn giận Bang chủ à… Tao nói mày nghe… Tao mà ở vị trí ông… đã nghi ngờ ai, tao cho đánh phủ đầu nó một trận rồi mới hỏi. Hỏi không đúng thì tặng cho chai dầu về nhà tự xoa là xong… Chú Long là đã rất kềm chế rồi…
– Hừ… vậy mày mới không làm Bang chủ…
– Ha ha… cũng đúng.
Chiếc Mazda 6 vừa lùi ra khỏi chỗ đậu, đột nhiên hai cánh cửa sau xe bật mở… Một hai ba cái bóng người thật nhanh lao vào băng ghế sau.
– Địch tập kích…
Thanh giật mình kêu lên, nó nhanh như chớp rút súng… Tay cầm súng của nó vừa đưa ra đã bị Minh chộp lấy dở lên sát trần xe.
– Mày điên à… Có nhìn xem là ai không ?
– Ah… là em à… làm anh hết hồn… ha ha… – Thanh giờ mới quay lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, thu súng về.
Băng ghế sau có ba đôi mắt to tròn mở lớn hết cỡ, ba cái miệng còn há hốc không khép lại được. Bội Linh, Na Na, Hoàng My còn sợ hãi nhớ đến khẩu súng đen thui khi nãy…
– Trò này không vui ah… – Na Na mắt đỏ hoe rưng rưng, bĩu môi nói.
– Hừ… Anh bị cái gì vậy hả ? Có súng hay lắm sao ?! Muốn bắn ai thì bắn hay sao ? – Bội Linh đã hết sợ, trở về nguyên chất.
Tất cả đều do Bội Linh. Nàng không cam tâm quyết định phải tìm hiểu sự đổi khác của Hoàng Minh. Vì thế vừa đưa Ba về nàng liền gọi cho Na Na và Hoàng My. Ba đứa tụ tập, sau khi bàn luận thì quyết định vào hầm xe dàn trận tập kích Hoàng Minh. Khi thấy anh đi cùng Thanh bước lên chiếc ô tô màu đen, ba đứa liền lao đến…
– Hiểu nhầm… là hiểu nhầm ah… Tại mấy đứa bất ngờ xông vào xe mà… – Thanh sùi áy náy giải thích.
Minh lúc này biết đã không giả vờ được nữa. Dứt khoát quay lại lên tiếng:
– Xin chào… Bội Linh, Na Na, Hoàng My…. Ba bạn ăn trưa chưa ? Để hôm nay mình mời nha…
Minh vỗ vỗ vai Thanh, cho hắn lái xe đi tìm chỗ ăn. Ba đứa Bội Linh cũng không có ý kiến, vì còn mãi nhìn chằm chằm vào Minh.
– Chu choa ơi… nhìn xa đã thấy đẹp trai lồng lộng, nhìn gần còn đẹp hơn nữa… Ôi Linh ơi, mình rụng trứng rồi… – Na Na che ngực, mặt ửng đỏ xuýt xoa.
“Phụt”… – Thanh đang lái xe, lảo đảo, mặt đỏ ửng lên.
– Con nhỏ này… giữ mặt mũi chị em chút được không ? – Bội Linh nhéo Na Na một cái.
– Mình muốn hỏi từ khi nào Hoàng Minh gọi tụi này là bạn vậy ? Không phải là chị sao ? – Hoàng My cười tủm tỉm hỏi.
– À… Lúc đó do mình mất trí nhớ thôi… Bây giờ mọi chuyện đã bình thường lại rồi… – Minh đã suy nghĩ, cho rằng lý do này dễ nói ra nhất.
– Thật ra, Bội Linh, Na Na, Hoàng My… còn nhỏ hơn mình hai tuổi đấy.
Đây là Minh nói theo số tuổi trên giấy tờ thân phận mới của nó. Và năm sinh của nó cũng căn cứ theo lời kể của Ngọc Nga. Do bà Sang, mẹ Ngọc Nga suy đoán lúc nhặt Minh về, tuổi thật của Minh có thể lớn hơn Ngọc Nga một tuổi.
– Ra là vậy… hèn chi mình cứ thấy là lạ… – Bội Linh gật gù hiểu ra.
– Không biết… Lỡ kêu chị rồi… phải kêu tiếp như vậy… – Na Na bắt bẻ.
– Ừm… Anh Minh gọi riêng Na Na là chị thôi… Hai đứa em không thích làm chị đâu… – Bội Linh trêu đùa.
– Ah… Hai bạn chơi xấu… Vậy mình cũng không làm chị nữa… đáng ghét.
Thanh lái xe đưa mọi người đến một quán cafe khá lớn, nhiều cây xanh mát mẻ, có chỗ ngồi riêng biệt lại phục vụ cả món ăn trưa. Món ăn nơi này không đa dạng như nhà hàng, nhưng rất gọn gàng phù hợp với dân văn phòng. Mỗi đứa chọn một món ăn cho mình, đơn giản vừa đủ cho bữa trưa.
Minh và Thanh ngồi cạnh nhau, đối diện là ba đứa con gái cứ tròn mắt nhìn dò xét như gặp người ngoài hành tinh.
– Anh là cảnh sát phải không ?
“Phụt…” – Thanh vừa bỏ cuộn mì spaghetti vào, nghe Na Na hỏi, suýt phun cả ra ngoài.
– Bạn bị cái gì vậy ? Đã nói là xã hội đen rồi mà… – Bội Linh che miệng, nói nhỏ.
– Xã hội đen thường dùng dao thôi chứ ? Chỉ có cảnh sát mới sài súng thôi… – Na Na bĩu môi ấm ức nói.
– Em xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi… Xã hội đen nước mình hiền lắm ah… Súng là phòng thân thôi… sợ người xấu cướp tiền ah… Bọn anh ngày ngày chỉ biết… đón tiếp khách hàng, mời khách hàng ký hợp đồng, rồi đến tháng nhắc nhở khách hàng nộp tiền… – Thanh pha trò dí dỏm.
– Phì… anh nói cứ như nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ vậy… – Hoàng My nghi ngờ.
– Đại loại cũng thế thôi… – Thanh gãi gãi đầu cười xoà.
– Ha ha…
Minh không nhịn được, phá ra cười. Đám Đại ca Hồng Bang mà nghe người ta ví von mình như nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ chắc phải giải nghệ gần hết ah.
– Anh có súng, anh Minh không có… Vậy anh là sếp phải không ? – Na Na lại hỏi.
– Ặc… Không phải đâu… Minh nó là… ây da…
Thanh vừa chuẩn bị nói thì bị Minh đá chân một cái đau điếng, nín bặt.
– Thần thần bí bí… đáng ghét… – Na Na nhìn ra Minh muốn giấu diếm, bĩu môi khó chịu.
Thanh nhìn đồng hồ rồi đứng lên, vỗ vỗ vai Minh, nói với ba cô gái:
– Ha ha… Thôi, anh đến giờ hẹn khách hàng ký hợp đồng rồi… Anh để Minh lại… Mấy em nhẹ nhẹ tay, nó về nhà mà không nguyên vẹn thì anh bị phạt đó…
– Mau cút… – Minh gầm gừ.
Thanh đi ra ngoài, còn lén quay lại nhìn Bội Linh nháy nháy mắt, tay làm như cái điện thoại áp lên tai. Bội Linh mặt hơi đỏ, bĩu môi hậm hực, không nhìn anh ta nữa.
– Dân xã hội đen thật sự có hẹn khách hàng ah ? – Na Na quay qua Bội Linh hỏi.
– Hừ, đừng tin mấy lời nhảm nhí đó. Toàn đi bắt chẹt người ta thì có…
Bội Linh nãy giờ ánh mắt cứ nhìn Minh đăm chiêu. Như không nhịn được nữa, nàng hỏi:
– Anh thật sự là như người ta nói… Do yêu Nhật Vi, ghen với Minh nên ra tay đâm bạn ấy ?
Minh sững người. Từ nãy giờ không thấy ba đứa Bội Linh hỏi đến những chuyện đã xảy ra, Minh còn thấy hơi lạ. Bây giờ, đột nhiên nghe hỏi như vậy nó có chút không biết nói gì. Thấy cả ba đứa nhìn mình chằm chằm, Minh cười nhạt nói:
– Thứ nhất, anh bây giờ Lê Thuận Minh, không phải là Hoàng Minh gì đó…
– Thứ hai, anh yêu Nhật Vi là thật. Nhưng anh không ra tay đâm Hoàng Minh…
– Thứ ba, anh không ghen với Hoàng Minh, mà là nó ghen với anh.
Bội Linh, Na Na và Hoàng My nhìn nhau ngạc nhiên. Chuyện này có thể sao ? Ngoại trừ điều thứ nhất, hai điều còn lại đều làm ba đứa rất khó tin tưởng.
Hoàng My chợt thấy cái gì đó lấp lánh dưới cổ áo Minh, nàng chợt chồm đến đưa tay kéo ra. Minh vẫn không ngăn cản để nàng kéo sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo mình. Một tuần trước sau khi được giải cứu khỏi âm mưu của Hoành Sơn, Hạ Vi đã trả lại cho Minh vật này.
– Vật này… vật này… không phải là của Hoàng Minh sao ?
Cả ba đứa đều há hốc nhìn cái mặt dây chuyền hình ổ khoá trái tim nạm kim cương lấp lánh.
– Ở đâu anh có nó ? – Na Na hỏi.
– Nhật Vi đưa cho anh. – Minh nhún vai nói.
– Không thể nào… đây là vật định tình của Nhật Vi và Hoàng Minh… Dù Nhật Vi có thay lòng đổi dạ đi nữa, bạn ấy cũng không thể đưa nó cho anh. Thật phi lý. – Hoàng My nói.
– Em tin anh. Em tin là sợi dây chuyền đó Nhật Vi đưa cho anh.
Bội Linh chợt lên tiếng làm Na Na và Hoàng My đều chú ý lắng nghe. Bội Linh nói tiếp:
– Vì dạo gần đây Nhật Vi bị giám sát rất chặt… Ba Mẹ Vi không có lý do gì để làm như vậy… ngoại trừ ngăn cấm không cho bạn ấy đi gặp ai đó…
Bội Linh đoán đúng nhưng chưa đủ. Sở dĩ Nhật Vi chấp nhận sự ngăn cấm nghiêm khắc đó vì tuân thủ một giao kèo giữa nàng và ba mẹ. Nhật Vi sẽ không trốn đi gặp Minh, ngược lại họ cũng không được ép nàng gặp gỡ Hoàng Minh.
– Và người đó là anh… Anh là Thuận Minh… nhưng chưa từng là Hoàng Minh mà em biết. – Bội Linh nói một câu rất mâu thuẫn.
– Là sao ? – Na Na ngơ ngác.
– Anh cũng không phải Hoàng Minh đã hồi phục ký ức… Anh là ai ?
Ngay lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau làm cả người Minh chấn động…
“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tất cả chúng ta. “
Minh quay ngoắt lại, cả người liền sững sờ. Trước mặt nó là một bóng hình yểu điệu tuyệt đẹp mà bao ngày tháng nó mong nhớ.
—————+++++++++—————
Lúc này trên đường Đồng Khởi,
Ngọc Nga tần ngần đứng trước một cửa hiệu đồng hồ sang trọng toạ lại tại góc của hai giao lộ đắt đỏ nhất Sài Gòn. Nàng muốn vào, lại có chút e ngại… Sau vài giây, nàng quyết định mở cửa bước vào.
“Ting… Ting…” – Cánh cửa phát ra âm thanh nho nhỏ dễ nghe.
– Xin chào cô gái xinh đẹp… Tôi có thể giúp gì cho cô nào…
Một gã đàn ông trung niên mặt trắng như trát phấn, trên bờ môi lại để hai sợi ria mép… Ông ta tên Mách, cái tên rất tương xứng với cái miệng và hai sợi ria mép kiểu cá trê. Ông đon đả mời chào Ngọc Nga, nhưng ánh mắt lướt qua quần áo đơn giản trên người nàng, lộ ra chút thất vọng. Nơi này là đâu chứ, cô gái này có thể mua được gì đây ?
– Tôi… tôi muốn cắt dây đồng hồ… – Ngọc Nga rút trong túi ra một cáu hộp đồng hồ vuông. – Đây là phiếu bảo hành… có ghi địa chỉ nơi này…
Ông Mách thoạt vừa nghe có chút chán nản, nhưng khi cô gái trước mặt rút ra một cái hộp in logo Patek Philippe thì ông bắt đầu niềm nở hơn hẳn. Người cầm được loại đồng hồ này đều là nguồn khách hàng quý giá ah. Không thể sơ suất.
– Vâng, mời cô ngồi, mời uống nước.
– Không cần đâu ạ. Tôi chờ được.
– Vậy để tôi đo cổ tay cho cô nhé…
– Vâng, cảm ơn…
Ông Mách cầm số đo và cái đồng hồ vào trong buồng kỹ thuật giao cho nhân viên. Khi quay ra, ông nhìn lướt qua số series trên thẻ bảo hành chợt ngờ ngợ, nhíu mày suy nghĩ. Ông vội ra bàn máy tính, dùng số series sản phẩm đó tra cứu trong danh mục khách hàng… Bất giác ông ta mỉm cười, rút điện thoại ra bấm số.
– Chào cậu Hoàng Minh, tôi là Mách chủ hiệu đồng hồ Swiss watch đây.
Ông Mách dùng giọng nhẹ nhàng mềm mỏng nhất. Ông ta rất thích nịnh bợ những công tử nhà giàu vì đó mới là nguồn khách hàng vô giá đối với cửa hiệu.
– “Ừ, tôi nhớ rồi. Có chuyện gì không ?” – Giọng Hoàng Minh thiếu kiên nhẫn, hỏi.
– Ha ha… Hôm nay, tôi rất hân hạnh gặp được người trong mộng của cậu rồi nha… Rất xinh gái đó…
– “Ý ông là sao tôi không hiểu lắm…”
– Ây da, thì cái Patek Philippe xanh ngọc lục bích cậu mua làm quà sinh nhật đó… Cô ấy đang ở đây… đem theo nó đi cắt dây.
– “Vậy sao ? Ha ha…”
Hoành Minh cười nhạt, không muốn nói chuyện nhiều với lão chủ shop có gương mặt ti tiện đó. Cũng phần do lão nhắc đến chiếc đồng hồ đã ngốn 35 ngàn đô la của nó… Nghĩ lại Hoàng Minh còn tiếc đứt ruột.
– Cô ấy ăn mặc đơn giản, tóc qua vừa qua vai nhưng tướng rất sang nha…
Ông ta cố tình nịnh bợ Hoàng Minh thôi. Nói Ngọc Nga xinh đẹp, quyến rũ còn được, nói nàng có tướng sang thì không chính xác rồi.
Hoàng Minh nghe đã phát chán muốn tắt điện thoại. Nhưng chợt hắn sững lại, hỏi:
– Cô ấy tóc chỉ qua vai sao ? Ông có chắc không ?
– Dĩ nhiên là chắc rồi… Tôi còn đang nhìn cô ấy ngồi chờ bên ngoài đây… – Ông ta ngạc nhiên nói.
Hoàng Minh siết chặt nắm tay mình. Nó vừa nhận ra vấn đề, người con gái lão Mách nói cũng không phải Hạ Vi, vì Hạ Vi tóc rất dài chạm đến mông ah. Thật không ngờ… Mình tiêu tốn số tiền lớn như vậy để mua một món quà giá trị, Hạ Vi cũng không thèm sử dụng mà tặng cho người khác. Hoàng Minh nghiến răng căm hận nghĩ đến một tuần trước Hoành Sơn theo lời nó xúi giục suýt nữa đã thành công hái đi bông hoa đó… Chỉ tiếc là thằng lõi kia quá nhanh.
– Tôi nhờ ông… chụp cho tôi một tấm hình của cô ấy gửi qua đây được không ?
– Được được… cậu đợi chút.
Năm phút sau, đã ngưng cuộc gọi, Hoàng Minh vẫn bần thần nhìn vào màn hình điện thoại. Gương mặt cô gái xinh xắn hiện trên đó thật quen thuộc đối với nó. Không ngờ là Ngọc Nga đã mất tích vài tháng nay… Vài tháng trước khi Hoàng Minh đến cái quán ăn tồi tàn đó đưa cho bà Sang hai mươi triệu theo đúng giao ước. Bà ta còn than khóc với nó, Ngọc Nga bỏ nhà đi với thằng Minh… Khi đó nó mới nhận ra cô gái đội mũ bảo hiểm kín mặt mà Minh chở khi bị truy sát là Ngọc Nga. Hoàng Minh căm ghét ông bà Sang, nhưng đối với Ngọc Nga thì không… Dù sao trong trí nhớ của nó, Ngọc Nga đã giúp đỡ thậm chí nhường đồ ăn cho nó rất nhiều lần.
Ba mươi phút sau, điện thoại Hoàng Minh run lên, nó nhấc máy:
– Thưa cậu Hai, người con gái đó từ hiệu đồng hồ Swiss Watch đón taxi về toà nhà Black Diamond tại địa chỉ….
Hoàng Minh tắt điện tthoại. Hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Tại sao mình không nghĩ ra chứ ?! Thằng Minh đang bắt cá hai tay… Nó dám đem Ngọc Nga về ở chung nhà với Hạ Vi… Hoàng Minh thấy lòng mình dâng lên một sự ghen tức đố kị mãnh liệt.
Tên đầu đường xó chợ đó có gì hơn người chứ ? Tại sao hầu như tất cả đám con gái Hoàng Minh quen biết đều nhớ thương nó. Như nghĩ đến chuyện gì, khoé miệng hắn lại nhếch lên cười.
“Ngay đầu tuần sau thôi, người con gái mày yêu thương sẽ cùng tao đi đến một nơi xa. Ở nơi đó, không có cha mẹ nàng bảo hộ, để tao xem nàng có thể từ chối tao như thế nào…”
Nhìn gương mặt xinh xắn của Ngọc Nga trong điện thoại, Hoàng Minh hai mắt loé lên tia cay độc.
“Mày tưởng giấu diếm được thì có thể an phận làm Phò mã sao ? Lần này… xem như một món quà chia tay tao để lại cho mày đi… Hắc hắc…”
Hoàng Minh bấm số một điện thoại.
– Nghe nói anh có quen người Hồng Bang ? Anh gọi cho hắn… nói, tôi cho hắn một cơ hội lập công lớn…
—————-++++++++————–
Ngay lúc này, tại một gian phòng khách sạn rộng rãi,
Trên chiếc giường Queen size phủ drap trắng rộng thênh thang lúc này lại trở nên chật chội, vì trên đó có năm cơ thể trần truồng một nam bốn nữ đang vuốt ve mơn trớn nhau. Minh nằm giữa, hai cánh tay mở rộng ôm ấp Nhật Vi và Hoàng My hai bên. Hạ thể nó mở rộng, hai chân duỗi thẳng, dương vật dựng đứng to lớn được Na Na và Bội Linh luân phiên dùng lưỡi và miệng ngậm mút say mê.
Bội Linh đã nhắn địa điểm cho Nhật Vi, cũng không hy vọng nàng có thể tới… Nhưng thật may mắn, Nhật Vi thật sự đến và từ lúc có sự hiện diện của nàng mọi rối rắm mâu thuẫn đều được nàng tháo mở một cách đơn giản. Và một lần nữa câu chuyện hoán hồn hoang đường được kể ra, làm cả ba đứa Bội Linh há hốc rung động. Nhưng dường như chỉ có cách giải thích hoang đường đó mới giải đáp được hết tất cả những câu hỏi không lời giải đáp trước đây.
Riêng phần Nhật Vi, nàng biết thân phận hiện nay của anh rất nhạy cảm, chuyện của nàng và anh gần như không có tương lai. Không riêng phần Minh xem như là phò mã của một đế chế ngầm bị vô số ràng buộc, ngay cả Ba Mẹ nàng cũng không bao giờ chấp nhận một người con rể có xuất thân xã hội đen như anh hiện giờ. Đã như vậy, Nhật Vi không muốn tiếp tục gieo rắc hy vọng cho Minh, cũng như ép buộc lý trí bản thân mình thức tỉnh.
Nhật Vi cũng không nói với Minh và các bạn, hôm nay không phải ngẫu nhiên mà ba mẹ nàng dễ dãi buông lỏng… Ngay đầu tuần sau nàng sẽ rời khỏi thành phố này, đất nước này đến một nơi rất xa. Gặp gỡ nhau lần này xem như một cuộc chia ly không chỉ với Minh mà bao gồm cả Hoàng My, Na Na và Bội Linh. Nhật Vi cũng không biết đến bao giờ gặp lại anh và mọi người… Nàng không khóc, vì những ngày qua nước mắt đã cạn. Nàng chỉ muốn thời gian ít ỏi còn lại của mình, được một lần cuối cùng buông thả cùng Minh và các bạn trở thành một kỷ niệm đáng nhớ.
– Uwmmm…
Minh há miệng đón lấy hai chiếc lưỡi nhỏ ngọn ngào của Nhật Vi và Hoàng My. Hơi thở hai nàng đều dồn dập phấn khích không chịu nổi. Thân thể trần truồng ưỡn ẹo trong vòng tay Minh, hai bàn tay nhỏ không ngừng vuốt ve bộ ngực nở nang rắn chắc của Minh.
Na Na quỳ gối hai bên người Minh, mặt đỏ ửng ánh mắt khao khát nhìn xuống giữa hai chân mở rộng của mình. Bội Linh cầm lấy khúc thịt đã cứng như sắt đá của anh, chậm chậm chèn vào hai mép âm hộ ẩm ướt của Na Na.
– Ôi…
Na Na nhún người xuống thật chậm, xuýt xoa nhìn xuống cái dương vật to lớn của Minh đang từng chút đi vào trong âm hộ nàng. Hai tay nàng chống ngược ra sau, để vòng eo nhỏ bắt đầu ưỡn cong lên đều đều… Bội Linh mặt cũng nóng rang lên khao khát hừng hực. Nàng quỳ gối lên bên cạnh Na Na, rồi cúi xuống đón lấy núm vú đỏ hồng không ngừng rung rinh của Na Na mà ngậm mút.
– Uwmmm… ôi… Linh ơi… Bạn… ôi…
Na Na há hốc nhìn Bội Linh ngậm kín núm vú mình, tay kia còn se se cái núm còn lại làm rên lớn, hẩy người lên xuống thật nhanh.
– Ah….
Minh hít hà sung sướng cả cơ thể rung động đều đều. Tay nó kéo ghì cơ thể mềm mại của Nhật Vi và Hoàng My sát vào hai bên để bốn bầu vú căng tròn vùi lấp cả khuôn mặt nó. Nó há miệng hớp hớp khoan khoái như một con cá chép được vùng vẫy thoả thích trong nước. Da thịt con gái thơm ngát, mềm mại không thể tả… Minh hận mình không có thêm mấy cái miệng để hôn hít thoả thích. Lưỡi nó thèm thuồng liếm quanh hai núm vú của Nhật Vi… lại chuyển qua liếm mút núm vú của Hoàng My. Dương vật nó liên tục được âm hộ khít khao của Na Na nhồi nhét, sướng không thể tả hết.
– Uwmmm… ôi sướng quá… Linh ơi… nút mạnh lên…
Minh thấy mình như đang bay cao giữa tầng mây. Nó đã quay lại giấc mơ tuyệt đẹp mà mấy tháng trước tưởng đã không bao giờ gặp lại. Được ở trong cơ thể của chính mình, lại được hưởng thụ thân thể tuyệt đẹp của bốn nàng tiên mà nó vẫn tưởng chỉ thấy được trong giấc mơ ướt át kia. Đây không phải là mơ. Đây hoàn toàn là hiện thực… Hiện thực tuyệt diệu gấp trăm ngàn lần một giấc mơ xa xôi nào đó. Minh ngẩn đầu lên thở hổn hển đón lấy hai cái lưỡi thơm ngát khao khát chui vào miệng. Hai tay nó rời khỏi vòng eo nhỏ của Nhật Vi và Hoàng My, vuốt ve bờ mông mát rượi tròn trịa của hai nàng, rồi trùm lên hai vị trí ẩm ướt nóng hầm hập mà vuốt ve mơn trớn.
– Ôi…
– Ưm…. Minh ơi… nó thèm cái lưỡi của anh quá…
– Anh cũng thèm mùi hương của em… của My nữa…
Minh kéo gối kê sau đầu mình, ánh mắt háo hức nhìn hai gương mặt xinh đẹp đỏ ửng ngượng ngùng cùng giở chân qua đầu mình. Ôi… mẹ ơi. Ánh mắt Minh hau háu nhìn lên… Hai cái âm hộ ửng đỏ đã ướt át, hai cái bờ mu xinh đẹp phơn phớt lông tơ của Nhật Vi và Hoàng My dán sát vào nhau. Minh nhướng đầu lên, đưa mũi sát vào hai cửa động hít hà say mê. Thậm thơm ah… Mùi hương thiếu nữ làm cơ thể nó hừng hực như có lửa. Lưỡi nó đưa ra liếm một đường dài lướt qua hai cái âm hộ ướt át thơm ngon của hai người.
– Ôi….
Nhật Vi và Hoàng My hai gương mặt đỏ ửng, gối lên vai nhau, bốn cánh tay choàng qua eo nhỏ để hai cơ thể dán sát. Hai cơ thể trần truồng tuyệt đẹp cứ rung động nhè nhẹ khi bên dưới giữa hai chân mở rộng của hai nàng một cái lưỡi đang liếm láp thèm thuồng… Hơi thở hai nàng dồn dập, đôi môi đỏ mọng hé mở rên rỉ áp sát vào nhau rồi vô thức dính chặt…
– Uwmmm…
Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ khoái lạc… Cảnh tượng lúc này dâm mỹ đến điên loạn. Cưỡi trên cơ thể rắn chắc to lớn của Minh là bốn thân thể ngà ngọc loã lồ vặn vẹo chia thằng hai cặp ôm ấp vuốt ve nhau. Na Na mặt đỏ ửng, ánh mắt tê dại hổn hển nhồi xuống dương vật to lớn của Minh. Hai bầu vú nàng ưỡn lên căng tròn bóng lưỡng nước miếng của Bội Linh. Bội Linh vừa hôn ngực Na Na, bàn tay nàng vừa đưa vào giữa hai chân mình vuốt ve hai mép âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm.
– Uwmmm… ôi… Linh ơi…. Mình chết mất… ôi….
Na Na ngã người ra sau hổn hển lim dim, cơ thể nàng trần truồng ửng đỏ rịn ướt mồ hôi nằm giữa hai chân Minh. Cặp đùi trắng nõn của nàng cũng không khép lại, phơi bày hai mép âm hộ ướt đẫm nước hé mở để dương vật căng cứng của Minh từ từ uốn cong rồi bật tung ra ngoài. Bội Linh không chờ được nữa chồm lên nằm sấp trên người Na Na. Tay nàng đưa ra sau, cầm lấy dương vật cứng rắn của Minh đưa vào âm hộ, rồi chống tay trên người Na Na, chậm chậm ngồi dậy.
– Ôi… đã quá…
Bội Linh nảy người tưng tưng thật nhanh. Minh đang chui rút bên dưới bốn cặp mơn mởn đùi mở rộng của Nhật Vi và Hoàng My cũng phải ngừng lại thở dốc kềm nén. Con bé này quá bạo lực rồi. Dương vật nó như nằm trong một đường ống chật hẹp, ướt đẫm lại không ngừng nhào nặn làm nó sướng đến điên người. Minh để Nhật Vi và Hoàng My sang một bên, ngồi dậy. Hai tay chống ngược ra sau, hạ thể nó nảy ngược lên dồn dập đón lấy cặp mông căng tròn của Bội Linh từ trên nhồi xuống.
– Ahhh…. Ôi… em sướng quá… Minh ơi….
Bội Linh rên siết ngất ngây, hai bàn tay siết chặt bờ vai Na Na, ngực nàng ưỡn ra cho Na Na hôn hít ngậm mút. Sự phối hợp hoàn hảo này làm Bội Linh sung sướng đến tê dại. Người nàng ngã ngửa ra tựa lưng lên ngực Minh… Cơ thể trần truồng, cặp đùi mở rộng phơi bày phần âm hộ nhoè nhoẹt đang ngậm kín dương vật Minh liên tục ra vào.
– Ư… ôi… Minh ơi…
Bội Linh mặt đỏ ửng cả người run rẩy, co giật, rồi bên trong nàng tuôn trào mãnh liệt như đã dồn nén khao khát bao nhiêu tháng. Nàng rời khỏi người Minh, gối đầu lên hạ thể anh… Đôi môi anh đào của Bội Linh mở lớn đón lấy đầu dương vật Minh nuốt sâu xuống tận gốc.
– Ahhhh….
Minh rùng mình buông lỏng cơ thể để cơn sướng khoái dâng trào lên. Từng đợt, từng đợt tinh dịch nóng hổi phun trào sâu trong miệng Bội Linh.
Minh ngã ra giường, thở hổn hển khoan khoái. Gần như ngay lập tức hai cơ thể mềm mại khác liền áp sát… Hai đôi môi thơm ngát hôn hít khắp mặt nó, hai cặp vú căng tròn vặn vẹo cọ sát vào người nó…
Hai phút sau, một trận chiến khác lại bắt đầu. Lần này Nhật Vi và Hoàng My quỳ gối trên giường, hai cặp mông căng tròn trắng nõn vểnh cao lên háo hức chờ đợi… Minh từ phía sau Nhật Vi cầm dương vật mình chèn vào hai mép âm hộ nàng, thúc mạnh.
– Ôi… anh ơi…
Minh đặt một tay lên bờ mông Nhật Vi, dương vật mạnh mẽ thúc sâu vào âm hộ nàng. Tay còn lại của nó vuốt ve mân mê âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của Hoàng My, rồi từ từ để hai ngón tay mình đi vào trong người nàng… Hoàng My nhắm chặt hai mắt, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng há hốc áp trên nệm giường.
– Ư… ư….ư….
Minh thúc dương vật mạnh như vũ bão. Hạ thể nó liên tục dập vào cặp mông tròn trịa của Nhật Vi phát ra âm thanh chan chát không ngừng nghỉ. Khi nàng há hốc, hai mắt đờ đẫn dại đi, Minh bất ngờ ngừng lại, chuyển người thật nhanh sang bên cạnh. Dương vật bóng lưỡng cứng ngắc của nó như một mũi khoan một đường xuyên thẳng vào âm hộ Hoàng My… Những ngón tay lại tìm đến cửa mình Nhật Vi mà xâm nhập.
– Ahhh…. Ôi… em chết mất…
– Uwmmm… anh ơi…
Minh như một con ong thợ siêng năng qua lại liên tục hì hục không biết mỏi mệt. Hai cô gái luân phiên được đưa lên gần đến đỉnh lại hạ xuống lưng chừng núi… rồi lại lên, lại hạ xuống… Nhật Vi và Hoàng My đều rịn ướt mồ hôi cả người mềm nhũn nằm bẹp trên giường cặp mông vểnh lên cao cho Minh chinh phạt hăng say.
– Uwmmm… anh ơi… nhanh lên… ôi…
Hoàng My rên siết mãnh liệt, hai bàn tay bấu chặt lên nệm giường cả người gồng cứng trong khoái lạc. Âm hộ nàng co rút như biến thành một bàn tay bóp chặt lấy dương vật của Minh làm nó gồng cứng cả người mặt đỏ lựng lên… Sau vài giây Hoàng My mềm oặt, nằm xuống, bẹp dí trên giường. Minh thở phào hít hà nhẹ nhõm, suýt nữa nó bị nàng ép đến cướp cò bắn xối xả.
– Vi vi…
Minh thở hổn hển nằm sấp lên cơ thể trần truồng của Nhật Vi. Nó hôn lên đôi môi mền mại ẩm ướt của nàng.
– Yêu em đi… uwmmm…
Không rời đôi môi hé mở thơm ngát của Nhật Vi, Minh đẩy người lên đưa dương vật mình lấp kín bên trong nàng. Cả hai người như chìm đắm vào một không gian khác. Hai hơi thở nồng nàn như hoà quyện làm một…
– Uwmmm…. Anh ơi…
Nhật Vi choàng tay qua cổ Minh rên rỉ từng tiếng khe khẽ lại làm cả linh hồn nó rung động lâng lâng. Minh đẩy dương vật mình vào thật sâu trong người nàng, lại từ tốn rụt về… Hai cơ thể dán chặt nhịp nhàng êm ái lại đem đến khoái cảm dào dạt liên miên bất tận.
– Ôi… uwmmmm….
Nhật Vi ghì chặt người Minh cơ thể hai người run rẩy sung sướng. Nàng rút vào cổ anh, nỉ non khe khẽ, khoé mắt ươn ướt lặng lẽ chảy dài một giọt nước mắt.
– Anh ơi… em yêu anh…
– Anh cũng yêu em…
Minh đặt lên đôi môi hé mở ngọt ngào của nàng một nụ hôn. Nụ hôn này thật lâu, thật tha thiết… Không hiểu sao lòng Minh cứ nao nao khó chịu. Một linh cảm kì lạ không tên… Minh cứ có cảm giác là sau này sẽ rất lâu rất lâu mình mới có thể một lần nữa hôn nàng.
——————-++++++++—————-