Hoán Mệnh - Chương 40: Gặp lại
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Sinh nhật Hạ Vi được tổ chức tại tầng thượng Khách sạn Park Hyatt đẳng cấp bậc nhất thành phố.
Từ lúc trời sập tối vô số xe ô tô sang trọng lũ lượt cập vào trước Khách sạn Park Hyatt làm nghẽn cả con đường Hai Bà Trưng vốn đã đông đúc giao thông… Không ít người hiếu kì tập trung bàn tán đánh giá từng nhân vật bước xuống từ những chiếc ô tô bóng bẩy… Từng vị khách mời đều được tiếp đón long trọng vô cùng chu đáo với hai hàng thiếu nữ xinh đẹp váy voan trắng đứng hai bên thảm đỏ nối dài từ bậc thang cửa chính kéo dài đến thang máy dành riêng cho buổi tiệc.
Sự hoành tráng của sự kiện thu hút không ít phóng viên tự do tìm đến như bầy ong thấy mật ngọt, nhưng đáng tiếc họ không có cơ hội rút máy ảnh ra đã bị an ninh ngăn lại. Một đội ngũ an ninh không thuộc khách sạn, lại chiếm hơn trăm người, đều mặc vest đen, đeo bộ đàm túc trực từ cổng đón tiếp, trong thang máy và cả khu vực tổ chức tiệc.
Một chiếc Bentley đen đỗ lại, ngay lập tức một người phục vụ bước đến mở cửa. Từ trong xe một thanh niên đẹp trai gương mặt trắng sáng trong bộ tuxedo đen lịch lãm bước ra. Anh ta đưa tay đón, lại có chút ngượng ngùng thu về đút vào túi, vì cô gái bên trong xe đã tự bước xuống. Cô gái này vừa xuất hiện ngay lập tức đám đông vây quanh đều xôn xao bàn tán. Nàng quá đẹp, lại mặc trên người một bộ váy dạ tiệc đính pha lê lấp lánh ôm sát cơ thể lộ ra những đường cong hoàn mỹ đến choáng ngợp.
Hoàng Minh và Nhật Vi vừa xuất hiện không nghi ngờ liền trở thành tâm điểm thu hút ánh mắt của vô số người. Dù rất ít người nhận ra hai người… Nhưng chỉ nhìn hai gã bảo vệ luôn đứng sát phía sau cũng hiểu được thân phận không tầm thường của họ.
Hoàng Minh cùng sóng bước với Nhật Vi đi lên thảm đỏ. Vẻ mặt hắn rất tự nhiên nhưng âm thầm khó chịu vì Nhật Vi không chịu khoác tay hắn. Sau lần Hạ Vi ghé thăm ở bệnh viện, Hoàng Minh đã có vài ngày say nắng mộng mơ đến nhan sắc rực lửa của nàng. Trong mắt hắn, Nhật Vi như món cơm không thể thiếu hàng ngày, nhưng Hạ Vi lại là bát phở nghi ngút khói làm người ta thèm thuồng. Nhưng sau khi hỏi ông Khánh về thân phận của Hạ Vi, Hoàng Minh thất vọng nhận giữa mình và Hạ Vi không thể phát sinh chuyện gì khác xa hơn. Vì thế tiệc sinh nhật Hạ Vi, Hoàng Minh quyết định phải mang Nhật Vi theo để tỏ rõ thái độ của mình trước tình cảm của Hạ Vi. Nhưng mọi chuyện còn phức tạp hơn Hoàng Minh nghĩ, để Nhật Vi xuất hiện lộng lẫy bên cạnh mình hôm nay, hắn phải nhờ đến sự can thiệp của ông bà Vượng ép buộc nàng đồng ý.
Thang máy đưa Nhật Vi, Hoàng Minh và Hoạt Hữu lên tầng thượng khách sạn. Cửa thang máy mở ra một luồng không khí tươi mát lùa vào, Nhật Vi hít sâu một hơi cả người nhẹ nhàng dễ chịu. Trước mắt nàng là một không gian mở. Dưới bầu trời còn chút sắc hồng của hoàng hôn, những cây cọ xanh tươi cao vút được trang hoàn kim tuyến hai màu bạc tím sặc sỡ. Những dãy bàn tiệc sang trọng đã khá đầy đủ khách mời bày dọc theo hai cạnh hồ bơi. Trên mặt hồ bơi dựng lên một bệ đài sân khấu với những cái đèn quét ngang dọc hắc xuống làn nước xanh trong long lanh như ngọc bích.
– Hoành tráng ah… – Hoàng Minh gật gù mỉm cười.
– Anh Minh… chị Vi…
Từ một chiếc bàn gần lối đi lên sân khấu, một bóng hồng yểu điệu lướt tới thật nhanh. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Hoàng Minh cũng phải hít sâu một hơi kềm nén cảm xúc của mình. Hạ Vi xuất hiện. Nàng mặc trên người bộ váy dài rũ chấm gót màu đen ôm sát người, mỗi bước chân đều làm những mảnh đá đen lấp lánh hút mọi ánh mắt xung quanh. Hoàng Minh chợt nhận ra Hạ Vi đẹp hơn rất nhiều so với hai tháng trước. Cơ thể thiếu nữ của nàng như chồi non qua cơn mưa đã nảy lộc xanh tươi mát.
– Anh chị đến trễ quá nha. Em còn tưởng hai người không nhớ nữa kìa. – Hạ Vi bĩu môi phụng phịu.
– Ha ha… hơi kẹt xe tí thôi… – Hoàng Minh cười cười, đưa ra một hộp quà nhỏ gói giấy kim tuyến lấp lánh. – Chúc mừng sinh nhật em.
– Chúc mừng sinh nhật Hạ Vi nha… Chúc em càng ngày càng đẹp… – Nhật Vi bước đến ôm Hạ Vi vui vẻ nói.
– Hi hi… Em cảm ơn anh chị. Để em dẫn anh chị vào bàn nha… Sắp bắt đầu rồi…
Hạ Vi tiện tay đưa hộp quà cho người phục vụ sau lưng, rồi thân thiết nắm tay Nhật Vi dẫn đoàn Hoàng Minh đi về bàn. Hoàng Minh đuôi mắt có chút giật giật nhìn theo người phục vụ cầm hộp quà của mình đến chiếc bàn đã chất cả núi quà tuỳ tiện đặt lên đó. Hoàng Minh vẻ mặt hơi cứng… Phải biết món quà đó là tâm huyết của hắn ah. Một chiếc đồng hồ nạm kim cương Patek Philippe 35 ngàn đô la lại nằm lăn lóc giữa mớ gấu bông, kitty, còn có vịt Donald.
Hoàng Minh đâu biết rằng tiêu chuẩn chơi bạn của Hạ Vi rất khác bản thân hắn. Nàng không xem trọng gia thế giàu nghèo. Những đứa bạn gái thân nhất của nàng phần lớn xuất thân gia đình nghèo khó, nhiều nhất là trung lưu. Hạ Vi không quan tâm, tất cả đều gom lại trong một tiệc sinh nhật. Vì thế bữa tiệc hôm nay khách mời không xếp theo thân phận, chỉ chia thành hai khu vực: phía bên trái hồ bơi là khách của Hạ Vi, phía bên phải là khách của ông Long, Ba nàng và giữa là sân khấu.
Hạ Vi nắm tay Nhật Vi cùng Hoàng Minh vừa bước đến dãy bàn bên trái, liền thu hút vô số ánh mắt tò mò. Không ít cô gái ăn mặc khá đơn giản nhìn Hoàng Minh như một chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra bất giác mặt đều đỏ ửng lên.
“Ai lại đẹp trai như vậy ah ?”
“Suỵt… chắc bạn trai Hạ Vi đấy…”
“Cũng chưa chắc… cô gái đi với Hạ Vi cũng rất đẹp ah…”
“Cả hai người đều xứng với anh ta nha…”
Không ít lời xì xào bàn tán lọt vào tai Hoàng Minh làm hắn càng đắc ý. Cảm giác ưu việt nổi trội như hạc giữa bầy gà làm hắn có chút thoả mãn hả hể. Trong đầu chợt nghĩ đến một gương mặt đen nhẻm, hắn vô thức nhếch mép cười thầm… Mày đang ở đâu ah ? Ngụp lặn trong xó xỉnh nào ah.
– Anh Hai… Lại đây…
Bất ngờ một tiếng kêu oang oang vang lên làm Hoàng Minh quay sang nhìn. Hoành Sơn cười toe toét ngoắc ngoắc tay… Hoàng Minh cũng không thích thằng em danh nghĩa này, càng không biết Minh đã làm cái gì để thu phục nó. Nhưng rõ ràng mụ Khánh Phương đã ly dị với ba Minh, nó lại mang trên người một thân phận vô cùng hiển hách lại vẫn cứ niềm nở gọi Hoàng Minh là anh hai. Hắn nhìn thấy bàn Hoàng Minh cũng còn trống ba bốn chỗ, những người đang ngồi đều ăn mặc sành điệu có vẻ con nhà giàu có, Hoàng Minh liền nói với Hạ Vi.
– Để anh chị ngồi chung với Hoành Sơn đi…
– Dạ, vậy cũng tốt. Có người nói chuyện anh sẽ vui hơn ah. – Hạ Vi liền dẫn hai người qua đó.
Hoàng Minh dẫn đầu cùng Nhật Vi ngồi xuống bên cạnh Hoành Sơn. Phần Hoạt và Hữu là vệ sĩ không ngồi xuống. Dĩ nhiên Hoàng Minh cũng không mời họ ngồi chung với mình. Hai người chắp tay đứng gần sát ban công, ánh mắt không rời khỏi Hoàng Minh.
– Hạ Vi bạn hôm nay đẹp quá đi… Ra đây là anh Hoàng Minh người trong mộng của bạn ah… – Cô gái xinh đẹp bên cạnh Hoành Sơn giọng nói có chút ghen tị.
Hạ Vi hơi nhíu mày nhìn qua Hoành Sơn, hắn lúng túng lén vỗ mông bạn gái mình. Cô ta liền nín bặt, ra vẻ ngượng ngùng. Cô ta là Hiểu Minh, hoa khôi thứ hai của trường sau Hạ Vi, luôn yêu thích theo đuổi Hoành Sơn. Nhưng Hoành Sơn lại chỉ thích Hạ Vi không ai khác. Vài tháng trước khi Hoành Sơn bỏ cuộc, trở thành bạn bè với Hạ Vi, Hiểu Minh mới có cơ hội tiếp cận anh. Cũng từ miệng anh, cô ta mới biết Hạ Vi thích Hoàng Minh, người thừa kế của Tập đoàn Hoàng Minh. Và hôm nay, Hiểu Minh chứng kiến Hoàng Minh lại đi cùng một cô gái khác vô cùng xinh đẹp, sẵn mang tâm lý đố kị, cô ta liền lên tiếng châm chọc Hạ Vi.
Hoàng Minh không nhìn quanh nhưng vẻ mặt đã tràn ngập sự đắc ý tột độ. Ngược lại, Nhật Vi bên cạnh hắn lại dửng dưng như không hề có gì liên quan với mình.
Hạ Vi lúc này thoải mái trở lại, hai gò má phớt hồng xinh đẹp cực điểm, ánh mắt nàng thoáng nhìn qua phía bên kia hồ bơi, nói:
– Người trong mộng của mình, lát nữa các bạn sẽ được gặp.
– Á… thật hả ?
Mọi người trong bàn đều ngạc nhiên nhìn Hạ Vi. Ngay cả Hoàng Minh vẻ mặt cũng có chút sượng cứng mất tự nhiên… Nhưng ngay lúc này một giọng nói nhẹ nhàng lưu loát vang lên làm mọi người chú ý…
“Hôm nay, tôi là Đình Văn xin phép được cảm ơn Quý Quan khách, các bạn học đã đến góp vui buổi tiệc sinh nhật thứ 17 của Trần Hạ Vi…”
– Oh, đó là MC Đình Văn đó… Mời anh ta dẫn chương trình cho tiệc sinh nhật quả thật là…
Vô số lời bàn tán nho nhỏ, chủ yếu từ dãy bàn của thanh niên. MC Đình Văn xuất thân là một cây hài nổi tiếng cả nước với mức cát-xê khủng bậc nhất trong làng nghệ sĩ. Mọi người dự đoán mức cát xê nhà Hạ Vi đã chi trả, nhưng không ai biết, mời anh ta đến đây ông Long không tốn một xu nào. Không những Đình Văn, còn bốn ca sĩ danh tiếng lát nữa xuất hiện cũng là tự nguyện tham dự góp vui kiên quyết không nhận cát-xê. Chẳng ai muốn con đường sự nghiệp của mình bị cắt đứt vì cát-xê cho một buổi diễn ah.
“Và đây… chúng ta cùng chào đón cô gái xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất đêm hôm nay…”
Ánh đèn sân khấu quét qua dừng lại trên một bóng dáng yểu điệu đứng trước chân cầu dẫn lên sân khấu. Hạ Vi ánh mắt chờ mong đưa tay về phía dãy bàn bên phải… Tất cả mọi người đều tò mò nhìn theo ánh mắt nàng. Ngay cả một ánh đèn sân khấu khác cũng quét đi quét lại như tìm kiếm mục tiêu. Ngay lúc này một dáng người cao lớn khôi vĩ đứng lên… Người thanh niên đó khẽ cúi đầu xin phép mọi người ngồi trong bàn, bao gồm cả ông Trần Hạ Long cười tủm tỉm ngồi bên cạnh anh ta.
Người thanh niên quay lại, mỉm cười bước về phía Hạ Vi. Tiếng xôn xao dừng bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về dáng người cao ngất mạnh mẽ đó. Anh ta có một mái tóc xoăn húi cua đen óng, vầng trán thật cao, mũi thẳng tắp, đặc biệt đôi mắt sáng lấp lánh như hai ngôi sao chỉ quét qua làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ lỗi nhịp. Anh ta đẹp như một nam thần ah…
Minh mỉm cười với Hạ Vi làm hai gò má nàng ửng hồng, anh đưa khuỷu tay cho nàng choàng vào. Dưới ánh đèn sân khấu vô số ánh mắt hâm mộ, đố kị nhìn cặp nam nữ như tiên thần ngọc nữ này.
“Tôi ước gì mình đang dẫn chương trình cho một đám cưới ah… Hai bạn trẻ này thật vô cùng đẹp đôi…”
Đình Văn nói giọng ai oán thanh thở làm mọi người cười ồ lên. Hạ Vi càng ngượng đến đỏ mặt. Nàng chỉ líu ríu nắm chặt bắp tay Minh đi theo anh lên sân khấu. Pháo kim tuyến từ bốn phía bắn lên phủ kín không gian trên đầu. Chiếc bánh kem lớn cao năm tầng trên sân khấu cũng loé lên rồi từng cây pháo hoa bắn ra vô số tia lửa sáng rực lên như một cây thông ánh sáng.
– Chúc mừng sinh nhật em…
Đứng trên cây cầu Minh cúi xuống nói nhỏ vào tai Hạ Vi. Nàng mỉm cười hỏi:
– Chị Ngọc Nga không chịu đi… Anh có buồn không ?
– Không… – Minh lắc đầu mỉm cười. – Nếu ép Ngọc Nga đi, nàng cũng sẽ không thoải mái.
– Đêm nay là đêm của em. Đừng nghĩ nhiều. Trong mắt anh, đêm nay em là cô gái xinh đẹp nhất.
Hạ Vi gương mặt ửng đỏ, nàng mỉm cười thật đẹp, thật lộng lẫy, rồi bất ngờ nhướng chân đặt lên môi Minh một nụ hôn. Minh đỡ bờ eo nhỏ của Hạ Vi, để nàng choàng tay ôm lấy cổ mình. Dưới hoa kim tuyến lấp lánh phủ xuống, không gian thời gian như ngừng lại, nụ hôn của hai người như một bức tranh huyền thoại tuyệt đẹp.
– Á…
– Hoan hô…
Tiếng vỗ tay vang dội bao phủ cả tầng sân thượng của khách sạn Park Hyatt. Nhưng trong nhóm người có ba người không hề vỗ tay. Hoành Sơn nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người thanh niên bên cạnh Hạ Vi. Hoàng Minh vẻ mặt cứng ngắc lúc đỏ lúc xanh nhưng may mắn không có người chú ý. Bên cạnh hắn, Nhật Vi vẫn nhìn hai người, không rõ lý do, hai mắt nàng đã rưng rưng nhoà lệ.
Không kềm được mình nữa. Nhật Vi lặng lẽ đứng lên, quay người bước đi thật nhanh như muốn chạy trốn khỏi sự thật nàng vừa nhận ra. Nhật Vi đã nhận ra anh. Dù anh trong cơ thể cũ của mình, dù anh thay đổi diện mạo rất nhiều… Nhưng trên thế gian này, người có thể làm trái tim nàng rung động duy nhất chỉ có anh. Nhưng Nhật Vi nhận ra anh thì đã sao ? Anh không còn thuộc về nàng nữa… Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, trái tim nàng đau đớn hụt hẫng.
Minh cầm tay Hạ Vi cùng cắt bánh. Ánh mắt nó bất ngờ nhìn thấy xa xa cuối dãy bàn có một bóng hình yếu ớt cô độc đang vội vã bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Lòng Minh chợt dâng lên cảm giác đau xót khó chịu. Vì nó nhận ra bóng dáng đó trùng khớp với bóng hình nó chôn dấu trong tim.
Nghi thức cắt bánh chấm dứt, bữa tiệc cũng bắt đầu cùng với một giọng hát ngọt ngào truyền cảm của ca sĩ Ngân Hà. Dắt tay Hạ Vi trở về, Minh có chút không dừng lại được vội vàng nói với nàng:
– Anh đi nhà vệ sinh một chút… em cứ tiếp mấy bạn đi…
Nhìn Minh hối hả đi, Hạ Vi chỉ mỉm cười cũng không nghĩ nhiều. Nàng quay lại các bàn bạn học của mình.
“Bạn giấu giếm kỹ quá ah… “
“Ôi, không nghe anh ấy nói tiếng Việt mình còn tưởng là Oppa nam thần Hàn Quốc nào đó ah…”
“Phì… mấy bạn đừng chọc mình nữa được không ? Ăn đi nha… Mấy bạn hôm nay phải uống nha… Yên tâm, say sẽ có người đưa về tận nhà…”
“Nhưng mình muốn anh trai mới nảy đưa mình về nhà, có được không ? Hi hi…”
Minh vừa bước qua bức vách ngăn trước cửa hai buồng toilet nam nữ thì bất ngờ cửa phòng toilet nữ bật mở. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Hai ánh mắt nhìn nhau… cả thời gian như chững lại.
Cả người Minh chấn động run rẩy nhìn gương mặt xinh đẹp mà bao ngày tháng nó nhung nhớ chỉ gặp được nàng trong giấc mơ. Nhật Vi mà nó yêu thương, bóng hình mà nó khắc sâu trong tim đang đứng ngay trước mặt nó. Minh thấy được giọt nước trong mắt nàng đang lớn dần lên rồi lăn tròn xuống gò má. Minh thấy được tình yêu da diết không quên trong ánh mắt đó… Minh cũng thấy được mặt dây chuyền hình chìa khoá lấp lánh trên cổ nàng.
– Anh…
Một tiếng gọi nhỏ của Nhật Vi như phá tan mọi khoảng cách. Nỗi nhớ nhung kềm nén bao ngày tháng trong lòng Minh lúc này dâng lên như một cơn lũ quét nghiền nát mọi chướng ngại. Minh lao đến ôm chầm lấy cơ thể mềm mại yếu ớt của Nhật Vi.
“Tránh xa nàng ra…” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau lưng hai người.
Minh chưa kịp quay lại thì một bàn tay cứng như thép nguội tóm chặt lấy bờ vai nó, kéo mạnh. Minh quay ngoắt lại, gương mặt đỏ ửng giận dữ như muốn giết người. Ngay sau lưng nó là Hoàng Minh và Hoạt Hữu hai người. Người vừa mạnh mẽ tách Minh ra khỏi Nhật Vi là Hoạt, hắn đang đứng che chắn Hoàng Minh phía sau phòng ngừa Minh tấn công bất ngờ.
– Mày là… nó… mày…
Ngay lúc này Hoàng Minh trợn tròn hai mắt, nhận ra vài nét quen thuộc trên gương mặt của Minh. Mí mắt hắn co giật, gương mặt anh tuấn bắt đầu vặn vẹo giận dữ như muốn giết người. Hắn có thể chấp nhận Nhật Vi say nắng tên bạn trai đẹp trai như nam thần của Hạ Vi. Nhưng Hoàng Minh không thể chịu đựng kẻ cướp mất trái tim nàng lại chính là kẻ làm hắn khổ sở bao nhiêu ngày tháng, là kẻ hắn ghét nhất trên đời.
– Đánh nó… – Hoàng Minh nghiến răng ra lệnh cho Hoạt Hữu.
– Anh có thôi đi không ? – Nhật Vi bước lên ngăn trước người Minh.
Hoạt Hữu hai người nhìn nhau, lại nhìn Hoàng Minh thoáng chần chừ. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ Hoàng Minh, không phải là đàn em sai đâu đánh đó.
– ĐÁNH NÓ… ĐÁNH NÓ TÀN PHẾ CHO TAO… – Hoàng Minh gào lên, mặt tái ngoét vì giận dữ.
Minh kéo tay Nhật Vi lại, bước đến đối diện hai người Hoạt Hữu. Nó đã bình tĩnh trở lại, khoé miệng nhếch lên cười:
– Dường như mày đã quên mày còn thiếu tao một món nợ… Vốn dĩ tao định gom lại rồi thanh toán một lần với mày một lần… Nhưng hôm nay mày đã muốn phế tao, thì tao phải tính trước vậy.
Minh vừa dứt lời, từ bên ngoài ùn ùn một nhóm hơn hai mươi người đàn ông mặc vest đen dẫn đầu là Đằng chột và Thanh sùi bước vào vây quanh Hoàng Minh và Hoạt Hữu, chặn kín lối ra vào toilet. Hoạt Hữu vẻ mặt âm trầm, đứng hai bên Hoàng Minh.
– Ha ha… Tao cũng không tin mày dám làm gì tao ở đây… – Hoàng Minh vẻ mặt xanh ngoét như tàu lá, vẫn tỏ ra cứng rắn.
– Đúng ah… Mày nói đúng. Tao có làm gì mày thì cũng không phải ở đây. – Minh gật gật đầu, khoé miệng nhếch lên nói. – Thành phố này rất rộng lớn… còn rất nhiều nơi vắng vẻ ah…
– Hắc hắc… Ha ha… – Đám Đằng chột, Thanh sùi rất thích trò lấy thế hiếp người, đều cười rộ lên.
Hoàng Minh nghiến răng ken két, muốn đáp trả bằng một câu nói gì đó cay độc nhưng thấy ánh mắt rét lạnh của Minh và vẻ bất cần thách thức của đám người xung quanh, hắn im thin thít.
– Đi về…
Hoàng Minh hậm hực bước đến thang máy bấm nút, quay sang Nhật Vi nói. Nàng lắc đầu, bàn tay vô thức nắm chặt tay Minh.
– Em có đi về không hả ? – Hoàng Minh rít lên, vẻ mặt từ tái chuyển thành đỏ ửng giận dữ.
“Ai lớn tiếng như vậy chứ ?!” Đám người dạt ra để nhường lối một người đàn ông cao lớn bệ vệ bước vào, Hạ Vi đi sau lưng vẻ mặt lo lắng nhìn Minh chằm chằm.
Minh thấy ông Long chưa kịp phản ứng lại thì Nhật Vi đã buông lỏng bàn tay nó. Nàng gật đầu chào ông Long rồi bước vào thang máy với Hoàng Minh. Minh nhìn cửa thang máy từ từ khép lại mang đi hình bóng và đôi mắt đỏ hoe kia… Bàn tay nó bóp lại, nắm chặt một vật cưng cứng nhỏ bé bên trong.
– Có chuyện gì vậy ? Muốn đánh nhau sao ?
Ông Long quét mắt hai bên, rồi nhìn Minh. Cả đám người hùng hổ khi nãy lúc này đều rụt vòi im thin thít như cún con.
– Không có gì đâu Ba… chắc có chút hiểu lầm thôi. – Hạ Vi níu tay ông nói, còn nháy nháy mắt với Minh.
– Dạ, có chút hiểu lầm thôi ạ. Cháu xin lỗi chú. – Minh nói.
Ông Long vẻ mặt giãn ra hoà hoãn, rồi ngoắc ngoắc tay nói:
– Vậy được rồi… Hai đứa theo Ba… Bày ra cái trò hôn hít đó làm gì… Bây giờ bao nhiêu người đòi ta giới thiệu con rể tương lai… Thật là đau cái đầu.
Hạ Vi lè lưỡi mặt đỏ ửng, choàng tay Minh đi theo ông Long. Minh cũng hít một hơi lấy lại bình tĩnh, bàn tay lén cho vật kia vào túi quần.
————-+++++++————
11h00 tối,
“Tin…”
Cửa thang máy bật mở. Minh khoác tay qua bờ vai nhỏ nhắn của Hạ Vi, hai chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi thang máy. Ngọc Nga đã đứng sẵn ở đó chờ liền bước đến đón lấy cánh tay còn lại của Minh choàng qua vai mình.
– Sao cho Minh uống nhiều như vậy ?
– Em cũng không ngăn được ah… – Hạ Vi cười khổ. – Ai mời ảnh cũng uống, mà còn uống cạn ly chứ !
Hạ Vi cũng không nói hết. Nàng biết Minh đang rất buồn muốn say vì hôm nay gặp gỡ chị Nhật Vi. Nàng biết dù hai người hiện nay ở hai thế giới nhưng Minh vẫn không dễ quên Nhật Vi như vậy. Điều này làm nàng đau lòng, lại cũng thấy ấm áp, xen chút tự hào. Ít ra người đàn ông nàng yêu không tầm thường xa mặt cách lòng như bao người khác.
– Chị xuống nhà phụ em chút nha… còn nhiều quà dưới sảnh lắm…
– Ừ, đi thôi…
Hạ Vi và Ngọc Nga xuống dưới sảng tiếp tân của toà nhà. Khi nãy Minh say, Hạ Vi lại không muốn nhờ người trong Bang hội đưa về sợ lộ chuyện Ngọc Nga nên đón taxi về. Về đến đây, nàng đành để lại mấy túi quà gửi cho bảo vệ rồi dìu Minh lên lầu trước. Hai người con gái khệ nệ xách ba bốn túi nylon lớn chứa đầy quà vào thang máy.
– Phù… mệt quá…
Ngọc Nga nhìn đống quà đổ ra từ bốn túi nylon lớn chất cao lên như một cái núi nhỏ, nàng quả thật rất hâm mộ Hạ Vi. Đơn thuần là hâm mộ, không phải là ganh tị. Ngọc Nga ý thức được mình và Hạ Vi khác biệt như trời và đất, đến tư cách ganh tị nàng cũng không có.
– Ngồi đây… mở quà với em đi…
Hạ Vi dắt tay Ngọc Nga ngồi luôn xuống sàn nhà. Hai người bắt đầu háo hức mở những gói quà… Ngọc Nga và Hạ Vi giờ đã thân thiết như hai chị em, cũng không còn ngại ngùng như lúc ban đầu. Để mặc Minh lim dim ngồi trên ghế sofa, hai đứa con gái vừa xé mở những hộp quà đủ màu sắc vừa reo lên vui vẻ.
Quà sinh nhật của Hạ Vi đủ thứ kiểu trên trời dưới đất… Quý giá có khá nhiều, tầm thường cũng không ít, còn có cả những thứ hai người nhìn đã đỏ mặt tía tai.
– Lát Hạ Vi mặc cái này nè… – Ngọc Nga quay qua ướm lên ngực Hạ Vi một bộ áo ngủ mỏng manh nhìn xuyên cả vào trong.
– Hì hì… đừng tưởng em không có cho chị nha… Vậy chị mặc cái này ….
Hạ Vi lại giở ra trước mặt Ngọc Nga một cái quần lót xen nhỏ xíu, đặt biệt phần đáy được trống trải chỉ có 2 sợi chuỗi ngọc trai nối qua. Ngọc Nga ngơ ngác không hiểu, đến lúc Hạ Vi nói nhỏ vào tai nàng mới đỏ mặt gay gắt. Những món quà này vốn là trò chơi tinh nghịch của đám bạn gái của Hạ Vi. Dù chưa đứa nào biết mùi đời, lại cứ thích đem những thứ phòng the ra đùa giỡn. Nhưng trò chơi có khi lại sử dụng được thì sao nhỉ ?!
Lúc này, Hạ Vi mở ra một hộp quà nhỏ giấy kim tuyến nhiều màu. Thấy vật bên trong nàng hơi nhíu mày… rồi không suy nghĩ nhiều quay qua ướm đeo vào tay Ngọc Nga.
– Cái gì vậy ? Wah, đẹp như vậy. – Ngọc Nga xuýt xoa.
Trên cổ tay Ngọc Nga là một chiếc đồng hồ Patek Philippe nạm kim cương xanh lục bích cực kỳ sang trọng lại trẻ trung không già lão như những loại đồng hồ đắt tiền khác.
– Chị giữ đeo đi. Em không quen đeo đồng hồ… – Hạ Vi nói.
– Không được… Cái này quá quý giá… – Ngọc Nga kiên quyết cởi ra dúi trả cho Hạ Vi.
– Chị à… – Hạ Vi quay lại nhìn Minh đã thiu thiu ngủ, nàng nói nhỏ vào tai Ngọc Nga.
– Cái này là của… một kẻ có ý với em… Nên em dứt khoát không thể đeo được… mà bỏ đi thì tiếc lắm ah.
Hạ Vi không muốn nói đó là Hoàng Minh, nàng sợ Ngọc Nga cũng không chịu đeo. Mà chiếc đồng hồ đẹp đến mức Hạ Vi cũng thích, nên nàng rất tiếc nếu không ai đeo lại bỏ đi. Dù sao chị Ngọc Nga cũng ở nhà rất ít đi ra ngoài.
– Không ngại nha… Thứ quý giá nhất của chị, chị còn chia sẻ được với em… những cái này có là gì chứ ?!
Hạ Vi đeo lại vào tay Ngọc Nga, hai người nhìn Minh đang nhắm mắt ngủ gật thì cùng cười với nhau.
– Thôi để đó đi… mình đem Minh lên giường thôi. Anh mệt rồi.
Hai cô gái vật vã kéo được Minh lên giường. Còn cởi áo cởi quần, cả quần lót cũng cởi nốt… Hạ Vi lấy khăn ướt lau cơ thể cho anh, gương mặt ửng đỏ lại vui vẻ hạnh phúc không tả hết.
– Đây là cái gì ?
Ngọc Nga thu quần áo Minh đi giặt, bất ngờ thấy một vật rơi ra từ túi quần anh. Nàng cúi xuống nhặt lên… Không ngờ là một sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây là một cái ổ khoá nhỏ nạm kim cương rất đẹp. Hạ Vi bước đến nhìn, thoáng nhíu mày. Nàng từng để ý thấy một vật tương xứng với cái này đeo trên cổ Nhật Vi, lại là một cái chìa khoá. Hứ… Trong lòng Hạ Vi có chút chua chua. Tại sao không phải là ngược lại ? Tại sao anh không phải là chìa, chị ấy là ổ khoá chứ ?! Như vậy chẳng phải là trái tim không còn chỗ cho mình và chị Ngọc Nga sao ?
– Để em cất… anh Minh có hỏi, chị cứ nói không biết là được ? – Hạ Vi thu lấy.
– Nhưng… nó là gì chứ ? – Ngọc Nga hỏi.
– Không có gì đâu… Đàn ông đẹp trai ra đường hay bị người ta nhét lung tung vào túi thôi…
– Ừm… Vậy đem bỏ luôn đi…
Thật ra Hạ Vi không hiểu. Thời điểm Minh tỏ tình tặng Nhật Vi sợi dây chuyền mặt chìa khoá, còn mình lại đeo hình ổ khoá, là một cách thay lời tuyên bố với ba đứa Bội Linh, Na Na và Hoàng My… Trái tim Minh đã có chủ, đã khoá lại… Nhưng sau đó cả hai mặt dây chỉ mang cùng một ý nghĩa là vật định tình giữa hai người mà thôi.