Hoán Mệnh - Chương 37: Thế trận không đường rút
Sau bữa ăn sáng ở nhà, Minh cưỡi xe mô tô rời nhà một mình đến điểm hẹn. Thanh hẹn nó ra quán cafe, bảo có chuyện của bang cần thương lượng… Chuyện của đàn ông Ngọc Nga không bao giờ hỏi, càng không có ý kiến. Nàng chỉ nhắc Minh trưa về nàng nấu cơm chờ ăn cùng.
Vi vu trên chiếc xe Minh thấy tinh thần mình thật sảng khoái. Trước khi được gia nhập Hồng Bang, nó không có việc gì để làm. Một tháng quanh quẩn ở nhà với người khác có lẽ rất buồn chán, nhưng đối với nó lại hoàn toàn khác. Minh vô cùng hưởng thụ trân trọng quãng thời này bên Ngọc Nga. Nàng làm cho nó cảm nhận được đời sống của một gia đình đúng nghĩa. Ấm áp, hạnh phúc và thoả mãn.
Thời gian qua nhiều lúc Minh cũng rất nhớ Nhật Vi. Nhưng cái nhớ nhung của nó về nàng lại như nhớ về một nàng tiên nữ gặp gỡ trong giấc mơ. Nàng đẹp, rất đẹp, đẹp đến mức đôi khi Minh nghĩ lại cảm thấy như nàng không có thật. Những cảnh tượng ái ân cuồng nhiệt ngày nào với nàng vẫn rõ ràng trong đầu nó, lại phủ lên một màn sương mờ ảo như trong tiên cảnh không phải đời thật. Đôi khi nó suy nghĩ Nhật Vi đang làm gì ? Bên cạnh nàng có phải là Hoàng Minh không ? Minh chỉ suy nghĩ lại không còn cảm giác ghen tuông như ban đầu. Nó biết mình vẫn đang bước trên những bậc thang cao vời vợi không thấy điểm cuối. Mà cũng chính bậc thang này Hoàng Minh từ lúc sinh ra đã ngạo nghễ đứng trên bậc cao nhất. Minh vẫn tin vào bản thân mình, nó tin mình một ngày nào đó sẽ đuổi đến sau Hoàng Minh… Khi đó nó mới có đủ niềm tin để yêu Nhật Vi, có đủ tư cách để ghen tuông khi nàng bên cạnh ai khác không phải mình. Chỉ hy vọng thời điểm đó không quá xa…
Minh đỗ xe lại trước địa chỉ Thanh nhắn. Đó là một quán cafe nhỏ, thiết kế thanh nhã với nhiều cây xanh nhỏ trang trí trên vách tường. Minh rút điện thoại gọi cho Thanh, sau một lúc tiếng chuông reo lại không có người trả lời. Minh nhìn quanh, tìm một cái bàn trống định ngồi xuống thì một người phục vụ bước tới.
– Xin hỏi… anh tên Minh phải không ạ?
– Vâng. – Minh hơi ngạc nhiên gật đầu.
– Vâng, mời anh đi theo lối này. Có người đang chờ.
Minh đi theo người phục vụ. Từ ngày có khuôn mặt và thân phận mới Minh rất tự tin đi ra đường. Huống chi cảnh sát sẽ không thực sự bắt nó, mà muốn bắt nó cũng chẳng dùng biện pháp tào lao này. Minh nghĩ là Thanh và Đằng chột đang chơi trò bí ẩn gì với mình.
Vào trong hành lang nhỏ dẫn ra phía sau quán, là một khu vực khá kín đáo, lại mát mẻ với cây xanh vây kín xung quanh… Minh thấy mình như đứng giữa một khu rừng thiên nhiên, không khí thật dồi dào tươi mát. Đột nhiên điện thoại nó rung nhẹ. Minh nhìn xuống thì nhận được tin nhắn của Thanh.
“Người anh em. Xin đừng trách anh bán đứng mày… Anh cũng không còn lựa chọn khác. Anh khuyên mày một câu chân tình. Ngàn vạn lần không được manh động. Nhớ đấy. Không thì không ai trên đời này cứu mày nổi đâu. Mong mày phước lớn mạng lớn, tai qua nạn khỏi. Quan nhị gia hiển linh…”
Đọc xong tin nhắn của Thanh hai lượt, Minh thoáng rùng mình. Bước chân nó không còn thong dong như khi nãy mà bắt đầu có chút chần chừ như tử tù lên pháp trường nhận lấy cái chết. “Mẹ nó, anh em chó má. Nó hẹn mình ra gặp ai chứ ?!”
– Vâng, mời anh.
Người phục vụ lịch sự đứng nép một bên, nhường một lối đi nhỏ cho Minh. Nó hít sâu một hơi bước đến trước vách ngăn cao quá đầu. Mắt thấy trên bậc thang gỗ xếp ngay ngắn một đôi giày cao gót màu đỏ, Minh thoáng ngạc nhiên. Nó cũng cởi giày xếp bên cạnh, rồi bước lên bậc thang vào bên trong.
– Ơ… Hạ Vi.
Có lẽ vì hơi căng thẳng quá mức vừa bước vào thấy một cô gái xinh đẹp, Minh buộc kêu lên tên nàng. Đúng là Hạ Vi. Nàng ngồi xếp hai tay lên mặt bàn gỗ hình vuông, hai chân xếp bằng ngồi nghiêng trên tấm nệm mỏng phơi bày dáng người tuyệt đẹp.
Minh ngồi xuống, rút kinh nghiệm từ lời khuyên của Thanh, nó lựa chỗ đối diện Hạ Vi. Thậm chí cố tình để cạnh bàn che đi cặp đùi thon dài trắng nuột kia trước ánh mắt mình. Hạ Vi nhoẻn miệng cười nhìn nó ra vẻ rất tò mò, nói:
– Anh là Hoàng Minh sao ? Đúng là nhìn rất khác ah.
– Đúng vậy. Không biết anh nên gọi em là Hạ Vi hay là cô chủ đây ?
Đến lúc này mà Minh còn chưa đoán ra thân phận của Hạ Vi thì đúng là ngớ ngẩn. Lẽ ra từ nhiều tháng trước khi Hoành Sơn kể cho nó nghe về ba Hạ Vi, nó nên nghĩ ra từ sớm. Vậy là rõ ràng rất nhiều chuyện… Bà Khánh Phương đã không ít lần nhờ tay Hồng Bang sắp đặt hãm hại Minh. Không ít lần nó thoát chết nhờ tin nhắn của Hạ Vi báo tin.
Bây giờ Minh mới hiểu lúc Hoành Sơn nói nó đã rất may mắn khi Hạ Vi thích nó nên đã không trả thù lần nó xúc phạm nàng trong nhà vệ sinh. À không, nói đúng ra là nàng thích Hoàng Minh, không phải là nó.
– Phì… cô chủ gì chứ ?! Em không thích người ta gọi như vậy đâu !
Hạ Vi cười. Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Minh như đang chơi trò “tìm điểm khác biệt” giữa người trước mặt và thanh niên yếu ớt có chút ẻo lả đêm nào nàng gặp ở Bar Nos. Với thân phận của nàng dĩ nhiên Thanh không giấu giếm nàng điều gì, bao gồm cả cuộc giải phẫu thay đổi thân phận cho Hoàng Minh. Nhưng điều nàng ngạc nhiên là chiến tích vượt ngục, bắn cảnh sát, giết phản đồ và cả cuộc đua xe ngoạn mục mà nàng tự thân trải nghiệm của anh ta lại hoàn toàn không phù hợp với một Hoàng Minh mà nàng đã gặp trong quá khứ.
Ngoài ra, Hạ Vi còn một nghi vấn lớn hơn nữa mà bắt buộc nàng phải gặp anh hôm nay… Đó là câu nói kia. Câu nói nàng đã nói với Hoàng Minh, người thừa kế của Tập đoàn Hoàng Minh trong nhà vệ sinh nam ngày nào. Đó là câu nói của nữ diễn viên yêu thích nhất của nàng trong một bộ phim cổ điển nàng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Vậy tại sao anh ta cũng biết ? Là do Hoàng Minh kể cho anh ta nghe sao ? Một linh tính kì lạ báo cho nàng biết không phải như vậy…
– Không biết… Hạ Vi có chuyện gì muốn nói ?! – Minh hỏi.
Nó vốn rất vô tư thoải mái với con gái ah. Nhưng những lời cảnh báo của Thanh về chế luật khắc khe của Hồng Bang và sức uy hiếp của vị Bang chủ Minh chưa bao giờ gặp mặt làm nó bị ức chế khi ngồi trước Hạ Vi. Chưa bao giờ gặp gái đẹp lại khổ sở như vậy ah.
– Anh chán ghét em như vậy sao ?
Hạ Vi nói chuyện rất bình thường nhưng giọng nói tự nhiên của nàng lại làm trái tim đàn ông sinh ra sự xót thương mãnh liệt. Thật là yêu nữ bẩm sinh ah.
– Không có. Chỉ là… lần trước gặp ở Bar Nos em cũng đâu có nói với anh câu nào… Bây giờ thật không biết nói gì thôi. – Minh cũng nhớ rất rõ lần đầu Hạ Vi và Hoàng Minh “ngớ ngẩn” gặp nhau.
– Hi hi… Vậy để em gợi ý nha. Sao anh không bắt đầu bằng câu hỏi… Hôm qua em bị cảnh sát phạt nhiều tiền không ? – Hạ Vi nói, giọng nàng nửa đùa nửa thật.
– À… ha ha… Vậy hôm qua em bị cảnh sát phạt có nhiều tiền không ? – Minh bắt đầu thấy cô gái này nói chuyện rất thú vị, cũng chống tay lên bàn, lặp lại câu hỏi của nàng.
– Không tốn tiền. – Hạ Vi lắc đầu, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc. – Gọi một cú điện thoại là xong.
– Ặc… Vậy tại sao em phải chạy ? – Minh tròn mắt hỏi.
– Thích ah… Cảm giác bị xe cảnh sát đuổi theo sau, còn hụ còi rất vui nha. Anh không thấy vậy sao ?
Minh có chút nghẹn lời không biết nói thế nào. Hạ Vi lại nhìn Minh với ánh mắt đe doạ, nói:
– Đã rất lâu rồi em không bị cảnh sát bắt nha. Do gặp người chơi xấu như anh thôi. Anh làm em mất mặt như vậy, bây giờ phải đền cho em…
– Được… em muốn đền cái gì ? – Minh cười khổ, gật đầu.
Hạ Vi nheo mắt nhìn Minh, ngón tay thon dài trắng nõn trên bàn nhịp nhịp…
– Em muốn…
Tim Minh có chút nhảy loạn rồi. Có nên đáp ứng hay không ah ? Đáp ứng thì quá nguy hiểm, mà không đáp ứng thì tiếc đến chết ah.
– Em muốn… anh trả lời mấy câu hỏi.
– Được… – Minh thở phào, lòng có chút tiếc nuối.
– Mà anh phải thề… không được nói dối… lấy danh dự của một người đàn ông mà thề. – Giọng Hạ Vi lúc này lại rất nghiêm túc.
Minh có chút chột dạ. Nó cũng không ngại thề thốt, nó cũng chẳng tin lời thề có thể trừng phạt nó cái gì. Nhưng tại sao Hạ Vi lại nghiêm túc như vậy ? Nàng muốn hỏi gì ? Có liên quan đến thân phận cảnh sát của nó không ?
– Được… em hỏi đi. Anh hứa sẽ nói thật. – Minh cố tình tránh đi chữ “thề”.
– Câu nói kia… It”s just a game, nothing personal… là anh nghe Hoàng Minh kể lại ? – Hạ Vi rất chú ý nhìn thẳng vào mắt Minh.
– Không.
Minh vừa trả lời liền có chút hối hận. Nó cũng không chuẩn bị tinh thần ngay câu hỏi đầu tiên đã nói dối. Nhưng câu trả lời thật này sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức sau đó. Đúng như nó dự đoán, hai mắt Hạ Vi sáng rỡ nhìn nó kỹ hơn, hỏi tiếp:
– Vậy ở đâu anh biết ?
– Đừng nói là anh tự nghĩ ra… vì em sẽ không tin. Anh cũng đừng nói là anh xem phim… vì em sẽ hỏi đó là phim gì !?
Minh ấp úng chuẩn bị trả lời thì Hạ Vi đã nói tiếp chặng hết đường lui của nó.
– Là em nói…
Minh thật hận thằng Thanh đến nghiến răng nghiến lợi. Nó nói ra sự thật chẳng khác nào dùng thân phận cóc ké của nó đòi ăn thịt thiên nga. Minh rất không thích người ta nói nó trèo cao. Cũng vì thế hiện giờ nó thấy thân thuộc với Ngọc Nga hơn, còn Nhật Vi nếu có cơ hội gặp lại là duyên phận. Dù đã có thân phận mới, nó vẫn không cố gắng đi gặp gỡ nàng. Minh không thiếu tự tin nhưng nó biết bản thân mình giờ phút này không mang lại được điều gì tốt đẹp cho Nhật Vi.
Hạ Vi có chút ngồi không yên, nàng như phát hiện ra một điều vô cùng kì lạ mà chính nàng cũng không tin. Từ lúc Hoàng Minh bước vào đây, dù anh rất đẹp trai, đẹp đến mức nàng hơi bất ngờ, nhưng nàng chỉ thế mà thôi. Hạ Vi không yêu thích một người qua vẻ bề ngoài. Nếu là người như vậy nàng đã sớm nhận lời yêu Hoành Sơn. Anh ta đẹp trai, mạnh mẽ, nam tính, bây giờ còn mang theo danh phận hiển hách khó có người con trai nào so sánh được. Nhưng từ lúc Hạ Vi nói chuyện với Minh, nàng phát hiện anh dù bên ngoài giả vờ e ngại thân phận của nàng, nhưng vẫn không che giấu được một sự tự tin mãnh liệt, hay có thể gọi là kiêu ngạo từ trong xương tuỷ. Sự tự tin này nàng đã gặp ở một người, nhưng sau này lại không cảm nhận được nữa. Vì thế nàng không dùng thân phận con gái Bang chủ yêu cầu anh trả lời, mà dùng chuyện hôm qua bắt anh đáp ứng yêu cầu của mình.
– Em nói với anh khi nào ?!
– Lần đó ở trong nhà vệ sinh nam tại Karaoke Century.
Minh thản nhiên trả lời. Nó đã nghĩ lại rồi. Bí mật hoán đổi hồn của nó dù sao cũng là chuyện quá khứ. Hiện nay, ngoài Nhật Vi còn chú Hiển và Ngọc Nga đã biết, cũng không ngại gì thêm Hạ Vi. Cũng chưa chắc gì nàng tin nó. Còn chuyện nàng thích mình trước đây có lẽ vì lúc đó nó mang thân phận và ngoại hình của Hoàng Minh mà thôi. Ngoại trừ Nhật Vi, Minh không tin còn có ai khác có thể yêu thích nó qua hai thân xác khác nhau.
Hạ Vi lúc này nét mặt rất đặc sắc ah. Đủ thứ cảm xúc hiển hiện lên gương mặt xinh đẹp nhìn rất thú vị. Nhưng nàng bình tĩnh lại nhanh hơn Minh tưởng tượng rất nhiều. Khoé miệng nhếch khẽ mỉm cười, hỏi:
– Anh sẽ nói là mình lúc đó đang hoán đổi linh hồn với Hoàng Minh. Còn linh hồn Hoàng Minh lại ở trong thân xác anh… Đại loại như vậy có phải không ?
Minh ngạc nhiên nhưng cũng nhún vai nói:
– Ừ. Đại loại như vậy… Em có thể không tin, nhưng đó là sự thật.
Hạ Vi gật gật đầu, như cúi đầu suy nghĩ. Bên ngoài nàng biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng tâm đã loạn như cào cào. Hai nắm tay nàng ở dưới bàn nắm chặt lại, ướt mồ hôi. Nàng đã hiểu tại sao Hoàng Minh nằm trong bệnh viện vài tuần trước lại trở nên xa lạ như vậy. Nhưng chuyện này có thể sao ?
– Lần đó… – Hạ Vi mặt có chút ửng đỏ, hỏi. – Lần đó… anh đã làm gì với em ?
– Anh… – Minh gãi gãi đầu, nhăn nhó. – Anh có phải kể ra không ? Anh cũng rất xấu hổ ah…
Hạ Vi không nói, mà bờ môi mím chặt nhìn chằm chằm vào Minh làm nó chột dạ. Không phải là nàng muốn trả thù chứ ? Mịa… làm ơn. Em muốn trả thù thì tìm thằng kia đi ah…
– Anh có nói không ? – Giọng Hạ Vi run run kềm nén làm Minh lạnh toát cả người.
– Được rồi. Lúc đó em tự xé áo xong. Anh ôm em từ phía sau, đặt em lên bệ đá rửa tay… hôn em… còn còn… xé áo ngực của em… sau đó…
– Thôi đủ rồi…
Hạ Vi tay bưng kín gương mặt đỏ ửng sắp chảy nước. Tim nàng đập nhộn nhạo như vừa xảy ra chuyện hôm đó một lần nữa. Nàng nắm chặt hai tay, cố giữ giọng nói mình bình tĩnh, hỏi tiếp:
– Đêm ở Vũng Tàu… em đã nói gì với anh. Anh có nhớ không ?
– Em nói… trong thời gian sắp tới chú ý nguy hiểm, dù trong trường vẫn phải cẩn thận. – Đã nói đến lúc này Minh cũng không giữ lại. – Sau đó… nếu anh đoán không lầm em đã dùng một số điện thoại lạ nhắn cho anh hai lần, cảnh báo nguy hiểm cho anh. Một lần là… tránh xa những tấm kính… một lần là…
– Chú ý những người bên cạnh… – Hạ Vi hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói tiếp lời Minh.
Nàng đã tin. Nàng tin cuộc đời này có hoán hồn đổi mệnh. Nàng càng tin trên đời có thứ người ta gọi là duyên phận. Nếu duyên phận đã cho nàng gặp gỡ điều kì diệu như vậy thì nàng tin người thanh niên trước mặt này được số phận sắp xếp cho mình. Nàng từng nghĩ mình thích Hoàng Minh, nhưng nàng đã sai. Nàng yêu thích cái linh hồn bên trong, mà không phải cái vỏ Hoàng Minh hào nhoáng kia. Hạ Vi ôm mặt không ngăn được nước mắt. Tình cảm chất chứa bao lâu trong lòng nàng tưởng đã nguội lạnh chợt sôi trào mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng muốn nhào vào lòng anh khóc cho thoả bao ngày tháng kềm nén nhung nhớ, nhưng không thể… Cho đến giờ phút này, nàng vẫn là tình đơn phương. Người ta còn ngại tiếp xúc với nàng, nói chi đến chuyện khác…
Hạ Vi ôm mặt khóc thút thít. Minh lòng nóng như lửa đốt muốn đến bên cạnh an ủi nàng nhưng thấy không ổn.
“Có chuyện gì ?!”
Ngay lúc này một giọng nói đàn ông uy nghiêm vang lên ngay sau tấm vách ngăn làm Minh giật thót cả người. Trước mặt nó một người đàn ông cao lớn bệ vệ xuất hiện, bước vào, ánh mắt sắc lạnh như ngàn vạn lưỡi dao quét qua làm cả gương mặt nó rát buốt sợ hãi.
– Ba… Sao ba lại ở đây ? – Hạ Vi lau vội nước mắt, đứng lên.
– Ặc…
Minh cả da đầu tê dại, đứng bật dậy theo phản xạ. Nó quá choáng váng cũng không chào, không hỏi gì, hai mắt chỉ mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là Bang chủ Hồng Bang sao ?! Người đàn ông nắm giữ quyền lực ngầm bao phủ cả đất nước. Trước ánh mắt của ông ta Minh thấy linh hồn mình run rẩy, tất cả đều phơi bày không thể che giấu ngay cả thân phận cảnh sát của mình. Đối diện với một con người đáng sợ như vậy Minh thấy mình như bị biến nhỏ lại, nhỏ lại, thành một con kiến… chỉ giẫm lên là chết. Minh hít thật sâu, hai tay nắm chặt, nghiến răng chịu đựng áp lực kinh khủng đang đè ép lên người.
Ông Long nhìn Minh ánh mắt dò xét như quét xuyên qua người nó. Hôm nay thấy Hoành Sơn đến tìm mà Hạ Vi không có nhà, ông mới hỏi quanh. Hỏi đến Thanh là hắn sợ hãi khai vanh vách. Ông Long ngạc nhiên vì con gái ông lại chủ động hẹn gặp mặt một thanh niên, nói đúng hơn là một kẻ sắp gia nhập Bang hội trở thành thuộc hạ của ông. Điều này làm ông tò mò, mang đầy nghi vấn đi đến đây. Vừa từ bên ngoài, không ngờ ông nghe tiếng khóc của Hạ Vi làm cơn giận dữ bốc cao như núi lửa sắp bùng nổ.
Đối với ông, Hạ Vi là trân bảo quý giá nhất trên đời. Dù là vậy, nhưng cách giáo dục của ông không nhốt con ở nhà như người khác. Ông muốn con gái mình được trải nghiệm, được tôi luyện trong lửa nóng. Hạ Vi quen Hoành Sơn hay bất kì ai khác ông đều không ngăn cấm, miễn là con bé biết điều mình làm và không hối hận vì điều đó là được. Nhưng ông chưa bao giờ thấy Hạ Vi khóc vì thằng con trai nào cho đến hôm nay !
– Tại sao con khóc ? Nói cho Ba nghe… – Ông Long dùng bàn tay to bè ấm áp lau nước mắt trên gò má xinh đẹp của Hạ Vi.
– Con… con… – Hạ Vi cúi thấp đầu, bối rối.
– Có phải cậu ta ăn hiếp con không ?
Ông Long nhìn qua Minh làm nó ấp úng muốn phân bua lại không biết nói gì. Thật ra ánh mắt ông lúc này đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Khi bước vào đây ông thấy rõ hai đứa ngồi đối diện bàn rất nghiêm túc.
– Không phải… ba đừng hiểu lầm… do con thôi… – Hạ Vi lúng túng nói, gương mặt lại cúi thấp né tránh ánh mắt ông.
Ông Long hiểu rõ con gái mình đến mức nào chứ. Ông hơi nhíu mày nhìn qua Minh như đánh giá rồi quay lại Hạ Vi hỏi:
– Con yêu cậu ta sao ?
– Baaaa… – Hạ Vi thản thốt kêu lên, mặt đỏ ửng như gấc chín.
Hạ Vi muốn nói không nhưng bắt gặp ánh mắt của ông, nàng không dám nói dối Ba mình. Từ nhỏ đến giờ đều vậy. Nàng có thể nói dối với mẹ, nhưng ba thì không. Chỉ đơn giản là dưới ánh mắt thấy được tất cả của ông nàng không thể nói dối. Hạ Vi cũng không biết thứ tình cảm lúc làm tim mình ấm áp, lúc lại làm nó chua xót có phải gọi là tình yêu không… Nhưng nàng vẫn không ngăn được, khẽ gật đầu.
Minh lúc này chỉ biết than trời. Nó thấy biểu hiện của Hạ Vi, nó cũng tin nàng nói thật. Nhưng Minh cũng không biết ông trời ban phúc lành hay cố tình đày đọa nó. Hạ Vi rất đẹp, hoàn toàn không thua kém Nhật Vi. Nếu so sánh sự mị hoặc trong ánh mắt, lời nói, nàng còn hấp dẫn chết người hơn cả Nhật Vi. Nếu nói Minh có thích Hạ Vi, cũng không sai. Nhưng nói là “cái giống đực” của nó thích nàng thì chính xác hơn. Minh không phải là người dễ yêu như vậy. Nhật Vi đã dùng cả mạng sống để làm cho nó thức tỉnh tình cảm của mình. Còn Ngọc Nga vốn đã là hình tượng phụ nữ nó khao khát từ thời mới dậy thì, yêu nàng chỉ là bước tiếp theo sau khi gần gũi nhau. Còn Hạ Vi… Nó không biết, cũng không muốn biết.
– Hai đứa ngồi xuống đi…
– Dạ…
Ông Long bước đến ngồi vào vị trí cũ của Hạ Vi. Hạ Vi lại lúng túng ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Minh. Minh lúc này có chút không yên, nó thấy mình như lọt vào một thế trận không có đường lui. Nếu Hạ Vi không phải là con gái bang chủ Hồng Bang, nếu nàng không yêu nó… Minh sẽ rất vui sướng bộc lộ bản năng giống đực của nó, như với Bội Linh, Na Na và Hoàng My. Nhưng đáng tiếc hiện thực không như ý nguyện… Giữa Minh và Hạ Vi tồn tại hai bức tường ngăn cách khó vượt qua. Một là bản thân Minh, nó không muốn thương tổn tình cảm của nàng. Hai cũng là vì bản thân nó, nó còn rất trẻ, không muốn chết vì phụ bạc con gái Bang chủ ah.
– Theo tôi biết, tuần sau sẽ là nghi thức gia nhập Hồng Bang của cậu… – Ông Long chợt lên tiếng hỏi.
– Vâng, đúng vậy Bang chủ…
Minh gật đầu nói. Minh cũng hơi ngạc nhiên vì vị trí như ông Long có thể nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như mình.
– Ha ha… Không có đứa nào nhắc cậu là tôi rất ghét người ta gọi như vậy sao ? Nghe cứ như mấy đứa nhỏ chơi game online xưng hô với nhau vậy… ha ha… Gọi tôi là chú Long đi.
– Dạ, chú Long. – Minh nhăn nhó cười khổ, trả lời.
Ông Long gật đầu hài lòng, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
– Hồng Bang chia ra làm Nội đường và Ngoại đường… Những kẻ chạy vặt bên ngoài đều là ngoại đường do những anh em nội đường như Đằng chột, Thanh sùi quản lý… Ngoại đường rải khắp cả nước hơn 8.000 thành viên… Còn nội đường chỉ khoảng trên dưới 220 người.
Minh gật đầu, cúi thấp đầu nén cười. Nó lần đầu nghe được biệt danh của Thanh. Mẹ nó chứ ?! Không có cái tên nào nghe hay hơn để đặt sao lấy biệt danh “Thanh sùi”. Vừa nghe qua là liên tưởng ngay đến “bệnh xã hội” ah.
– Cậu đã được báo thời gian diễn ra nghi thức gia nhập… Vậy cậu hiểu nghi thức đó có ý nghĩa như thế nào không ? – Ông Long hỏi.
– Dạ, không. – Minh thành thật lắc đầu.
– Chỉ có người gia nhập Nội đường mới cần trải qua nghi thức. Một người bình thường gia nhập Hồng Bang phải phấn đấu từ Ngoại đường đi lên… Lập công, đóng góp tích cực sau ba năm mới được đánh giá dẫn tiến Nội đường. Mà không phải ai được dẫn tiến cũng thành công gia nhập vì còn một bước khảo hạch của một chủ bốn tướng… – Ông Long im lặng như tự mình nghiền ngẫm lại quá khứ.
– Ngoài kia có cả ngàn cả ngàn người mong muốn được gia nhập Nội đường Hồng Bang. Quyền lợi, danh vọng chênh lệch nội ngoại đường thật sự lớn như trời và đất… Tôi chỉ nói để cậu biết mình may mắn thế nào khi được gia nhập Nội đường ngay bước đầu tiên.
– À… Dĩ nhiên nếu không phải cậu lập công lớn giết phản đồ thì dù được Đằng chột và Thanh sùi tiếp dẫn vẫn chưa đủ điều kiện.
Minh mím môi gật đầu. Dù mình mang theo tâm tư gì đi nữa thì hai người bạn này vẫn rất đáng gọi là anh em. Họ cũng không khai báo lên trên rằng mình giết lão già kia hoàn toàn là ngẫu nhiên, mà xem như mình muốn lập công để thể hiện quyết tâm gia nhập Hồng Bang.
Ông Long nhìn Minh thật sâu, giọng ông trở nên âm trầm hơn, nói:
– Trên đời này quyền lợi luôn đi đôi với trách nhiệm… Nếu là người ngoại đường cậu có thể rời khỏi Bang hội giải nghệ hồi hương, thấy nguy hiểm có thể lựa chọn né tránh hay thậm chí rời đi gia nhập Bang hội khác… Hồng Bang không quản, miễn là không xâm phạm lợi ích của tập thể.
– Nhưng một khi cậu bước chân vào nội đường, ngoài quyền lợi vật chất, rất nhiều cánh cửa và bí mật của Bang hội đều mở ra cho cậu… Khi đó cậu đã không còn đường lui rồi… Sống là người Hồng Bang, chết là vinh dự của Hồng Bang.
– Cả cuộc đời còn lại của cậu Hồng Bang là gia đình, là anh em ruột thịt… không bao giờ ruồng bỏ cậu, ngược lại cậu cũng không được phản bội gia đình mình. Phản đồ đối với Hồng Bang chỉ có một phán quyết là chết.
Giọng ông Long lạnh lẽo như một lưỡi dao kề vào cổ Minh. Nó nuốt nước bọt nhưng lại thấy cổ họng mình tắt nghẽn. Nó hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, gật đầu.
– Hôm nay chỉ nói vậy thôi.
Ông Long đứng dậy, nhìn qua Minh rồi Hạ Vi gật đầu.
– Hai đứa tiếp tục nói chuyện đi…
– Vâng, cháu chào chú. – Minh đứng dậy, cúi đầu chào.
Ông gật gật đầu. Đi ra đến cửa chợt dừng lại hỏi:
– Cậu đã quyết định xin theo vị nào chưa ?
Minh ngớ người liền hiểu ông ta muốn hỏi mình định xin đầu nhập vào Đường nào, đi theo vị Tướng nào. Nó có chút lúng túng, nó không muốn nói ngay ra mục tiêu của mình vì dễ gây nghi ngờ.
– Dạ, cháu cũng chưa nghĩ rõ. Nhưng cháu quen Đằng chột nên…
Minh vừa nói ra liền có chút hối hận. Nó quên mất Đằng chột là đi theo Long tướng mà không phải ba nó ah. Nhưng mục tiêu của nó lại là Quy tướng. Ông Long trầm ngâm một chút, rồi nói:
– Chuyện này tạm thời đừng quyết định vội. Tôi sẽ suy nghĩ vì tương lai của cậu… cũng là tương lai của Hạ Vi… Vậy nhé.
Hạ Vi mặt nóng rang, cúi thấp đầu không dám nhìn lên. Minh lại đứng chết trân nhìn ông ta quay người đi ra ngoài. Nó nhận ra mình đã rất gần với mục tiêu, nếu chấp nhận thân phận bạn trai của Hạ Vi. Nhưng nó có thể làm như vậy sao ? Vì hoàn thành nhiệm vụ bất chấp thương tổn một cô gái như Hạ Vi sao ? Không… nó không muốn mình có lỗi với nàng, hổ thẹn với chính mình. Minh siết chặt hai nắm tay, bước lên, nói:
– Chú Long, cháu mong muốn được làm việc và phấn đấu như mọi người. Chú không cần sắp xếp đặc biệt cho cháu đâu ạ.
Ông Long quay lại nhìn Minh, ánh mắt loé lên tia tán thưởng. Lời này của Minh làm ông xem trọng nó hơn vài phần. Làm một người đàn ông phải đứng bằng hai chân mình, không phụ thuộc vào bất kỳ ai. Khi xưa ông cũng bước ra từ một gia đình nghèo… đi khuân vác, kéo xe thồ, rồi làm công cho tiệm thuốc Cao đơn hoàn tán của người ta. Ai ngờ ông lại lọt vào mắt xanh của tiểu thư của gia đình đó… Sau đó ông mới biết nhạc phụ mình là người đứng đầu Hồng bang bao trùm cả khu Chợ Lớn. Vì vợ ông là con một, nên sau đó ông được đào tạo để nối nghiệp thừa kế. Ban đầu trong Bang hội cũng có nhiều lời phản đối, nhưng ông Long đã dùng thực lực của mình để chứng minh. Cơ ngơi bề nổi và đế chế ngầm trong tay ông ngày nay to lớn gấp hàng trăm lần so với thời nhạc phụ ông còn sống.
– Ta hiểu ý cậu. Ta sẽ cân nhắc phù hợp. Vậy nhé…
Minh nhìn ông Long quay người đi, hai nắm tay nó siết chặt vẫn không buông lỏng chút nào. Nó hít sâu một hơi nói với theo:
– Nhưng cháu còn có…
Minh chưa nói hết lời thì một thân hình mềm mại đã ôm cứng lấy nó, miệng nó bị trám kín bằng một nụ hôn ấm áp lại mang theo vị mằn mặn của nước mắt. Minh chết sững nín lặng.
Ông Long quay lại thấy con gái mình đang hôn Minh, liền lắc đầu thở dài, đi ra ngoài.
– Anh đừng nói nữa… em biết rồi… Anh còn có chị Ngọc Nga… em biết rồi…
Hạ Vi nhướng hai chân thật cao để áp chặt môi lên miệng Minh. Nàng thì thầm trên môi nó, nước mắt lại chảy dài xuống hai gò má. Minh thấy lòng mình mềm nhũn, nó choàng tay qua bờ eo đỡ lấy cơ thể Hạ Vi. Nó không muốn từ chối làm tổn thương nàng, càng không muốn lợi dụng sự mềm yếu nhất thời mà xâm phạm nàng. Nhưng chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát kia cứ chực chui vào miệng làm nó có chút không chịu nổi. Minh dù sao cũng là một thanh niên mười mấy tuổi, có quân tử cỡ nào cũng không thể chịu nổi sự hấp dẫn này.
Minh bắt đầu đáp trả. Môi nó hé mở, lưỡi nó đón lấy chiếc lưỡi nhỏ của Hạ Vi. Cả cơ thể nàng run rẩy mềm nhũn trong vòng tay Minh. Hai cơ thể cứ như vậy dán chặt vào nhau… Dáng người Minh cao ngất cúi thấp đầu ngậm kín đôi môi mềm mại của Hạ Vi. Nụ hôn này kéo dài thật lâu như dành hết thời gian sắp xếp lại từng mảnh ký ức rời rạc tìm điểm kết nối.
Minh rời khỏi đôi môi mềm mại hấp dẫn của Hạ Vi, để nàng gối đầu tựa vào vai mình, vỗ về:
– Nếu em đã biết về Ngọc Nga sao còn phải khổ như vậy ? Anh không thể, cũng không bao giờ rời bỏ Ngọc Nga…
Hạ Vi siết chặt vòng tay quanh người Minh, dụi gò má vào lồng ngực ấm áp của anh, nói:
– Em không cần anh rời bỏ chị Ngọc Nga. Nếu anh rời bỏ chị ấy vì em, em cũng xem như mình yêu sai người. Người đàn ông của em không thể tầm thường như những người khác…
– Nhưng…
– Em không cần anh nói yêu em ngay bây giờ. Em biết điều đó là không thể… Em chỉ muốn cho mình một cơ hội để sống thật lòng, cũng như cho anh một cơ hội để hiểu em hơn… Vậy có được không ?
Minh không trả lời. Nó thật không biết phải nói gì trước những lời chân tình của Hạ Vi. Là một người đàn ông ai không thích được người con gái xinh đẹp yêu thương mình chứ ?! Nhưng Minh sợ, nó sợ một ngày nó không đáp trả lại được tình yêu sâu đậm của nàng… Nó còn sợ hơn một ngày khi thân phận thật sự của nó bại lộ, Hạ Vi sẽ đau đớn như thế nào ?! Liệu nàng có nghĩ rằng nó đã lợi dụng tình cảm của nàng để xâm nhập nội bộ của Hồng Bang ? Minh nhận ra nhiệm vụ của mình đang càng ngày càng khó khăn. Đã không còn đơn giản là thành công thì sống và thất bại thì chết. Trên đời còn có những thứ đau đớn dằn vặt khổ sở hơn cái chết gấp trăm ngàn lần.
Hạ Vi lúc này chìm đắm trong hạnh phúc. Áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Minh, nàng nghe được cả tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Bên cạnh anh, nàng thấy cuộc đời mình tràn ngập phép màu kì diệu. Nếu so sánh giữa thân phận Hoàng Minh người thừa kế khối tài sản khổng lồ kia và Hoàng Minh hai bàn tay trắng hiện tại, Hạ Vi cảm thấy hài lòng mỹ mãn với thân phận sau của anh.
Trước đây khi nhận ra tình cảm của mình dành cho anh càng ngày càng khó kiểm soát, nàng từng rất khổ sở suy nghĩ. Bao quanh anh là bao nhiêu cô gái đều xinh đẹp rực rỡ… Anh lại yêu say đắm người bạn gái thanh mai trúc mã được định sẵn là vợ tương lai của mình. Hầu như trên đời không còn gì có thể hoàn hảo đến như vậy. Hạ Vi từng vô cùng ghen tị với chị Nhật Vi. Nhưng đó vẫn không phải là trở ngại duy nhất… Hạ Vi biết một doanh nhân lớn như ông Khánh để củng cố thế lực bắt buộc ông phải thân cận với bạch giới, vì thế khả năng ông tiếp nhận một công chúa thế giới ngầm như nàng làm con dâu gần như không thể xảy ra.
Vậy mà cuối cùng duyên phận vẫn mỉm cười với Hạ Vi, trao cho nàng một Hoàng Minh với một thân phận hoàn hảo, như được sắp đặt trước chỉ dành riêng cho nàng. Hạ Vi dù khi nãy bị Ba ép hỏi mới nói thật lòng mình. Nhưng hiện giờ nàng rất cảm ơn ông… Đã thổ lộ được lòng mình, nàng không còn bất cứ rào cản tâm lý nào nữa. Dù Minh có cười nàng chủ động yêu đương, dù anh có nghĩ nàng là một đứa con gái dễ dãi… Nàng cũng chấp nhận. Miễn là anh không từ chối, xa lánh nàng là đủ, quá đủ rồi.