Hoán Mệnh - Chương 34: Lầm lỗi
“Cafe Mây xanh… Cafe Mây xanh…”
Thanh ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nhíu mày lẩm nhẩm một cái tên trong miệng như cố nhớ ra. Thanh nhìn qua gã thanh niên có ánh mắt lanh lợi đứng bên cạnh, lắc đầu:
– Chưa bao giờ nghe quán cafe này.
– Đại ca à… – Tên thanh niên nhăn mặt cười khổ. – Cái quán đó đặt tên vậy thôi. Mà nó nhỏ xíu, kê có mấy cái bàn với vài cái ghế đôi. Đại ca làm sao biết được…
– Vậy nó vô đó làm gì ? – Thanh hỏi tiếp.
– Tán gái ah… – Tên kia trả lời, mặt cố nén cười.
– Đệch… mày có chắc không ?
– Ây da Đại ca… em ngồi ngay sau lưng… hai đứa nó hôn nhau chụt chụt cả buổi… chỉ tội em muỗi cắn sưng hết cả chân.
– Thân phận con bé đó mày có biết không ? – Thanh hỏi tiếp.
– Nó là con bà chủ quán Phước Sang nha. Nơi trước đây thằng Minh làm công… Bây giờ hình như bán nhà rồi. Dọn ra ngoài… đêm qua hai đứa nó về chỗ mới ở Quận 10.
Dĩ nhiên thân phận của Hoàng Minh đã được Hồng Bang tìm hiểu từ trước khi nó được giải cứu chung với Đằng chột. Thanh gật gật đầu, khoé miệng thoáng co giật, không nói thành lời… “Thằng người làm xơi luôn con gái bà chủ. Thật là sôi máu chó ah… Nhưng tao thích”. Nó đằng hắng một cái, hỏi tiếp:
– Ờ, vậy trước khi về nhà… nó còn đi đâu không ?
– Đào tiền nha…
– Hả ? – Thanh quay ngoắc lại nhìn thằng đàn em.
– Nó chở bạn gái qua một khu đất trống bên quận 7, soi đèn pin, đào lên một cọc tiền. Em ở xa nên đoán có lẽ không nhiều lắm… khoảng vài chục chai gì đấy.
Thanh bất ngờ vỗ tay ghế, đứng bật dậy:
– Mẹ… gặp đồng đạo rồi… hắc hắc…
– Em cũng nghĩ vậy đó Đại ca. Hồi đó em cũng vậy, nhắm khó thoát cảnh sát là chôn đại tiền ở đâu đó, đợi ra tù thì đào lên… ha ha… – Tên thanh niên ra vẻ rất đắc ý vì mình cũng nghĩ đúng ý Đại ca.
– Ha ha… tốt… Bây giờ mày tiếp tục theo dõi nó trong ba ngày nữa cho tao. Làm tốt có thưởng.
– Dạ. Đại ca yên tâm đi… Em đã theo dõi là không đứa nào phát hiện được. Ngày xưa em rình con bồ em ngoại tình… chui vào tới phòng ngủ nó… nằm dưới giường nghe hai đứa nó chịch nhau hự hự cả buổi… không đứa nào biết…
– Đủ rồi… con mẹ nó… bị cắm sừng mà cũng tự hào như mày, tao còn chưa gặp qua đâu. Cút đi làm việc nhanh.
– Dạ.
———–+++++++————
Sáng sớm ngày hôm sau,
Minh lái chiếc Dream của Ngọc Nga chạy ra từ một con hẻm nhỏ gần chợ Hoà Hưng. Nó rảo vòng vòng rồi tìm một chỗ trống ngay góc tư đường dựng xe, kéo thấp mũ, mặt đeo khẩu trang, ngồi chờ khách.
Đêm qua về nhà, đúng như nó dự đoán, ông bà Sang thấy nó vì nét mặt đều khó coi vô cùng. Dĩ nhiên là nó hiểu, tính ông bà rất bần tiện, bình thường mở quán có đồng ra đồng vào ông bà còn tiết kiệm ăn uống với nó, huống chi là bây giờ. Dù Ngọc Nga ngăn cản, nhưng Minh vẫn lấy ra hai mươi triệu đưa cho ba mẹ nàng, xem như phụ giúp phí ăn ở tạm thời. Ông bà Sang hớn hở ra mặt. Bà Sang còn tự mình dọn dẹp căn phòng trống trên lầu ba cho Minh ở… Thế là tạm thời nó không lo nơi ăn ở.
Đêm qua, Minh tiếp tục nghĩ đến con đường sắp tới của mình. Hôm qua khi đi bộ trên đường Minh từng nghĩ mình phải tìm cách gọi cho chú Hiển để báo cáo tình hình và xin chỉ đạo bước kế tiếp. Nó có một đường dây bí mật để liên lạc trực tiếp với ông… Nhưng khi nó và chị Ngọc Nga vào quán cafe ngồi nói chuyện, Minh phát hiện được một tên thanh niên ngồi phía sau như đang muốn nghe lén. Sau đó, đến lúc nó và Ngọc Nga đi lấy tiền tên đó cũng đi theo, còn cố ý mặc thêm áo khoác, đội mũ lên nguỵ trang ra vẻ rất chuyên nghiệp. Minh cũng không ngại, nguồn gốc của số tiền nó chôn dưới đất trên đời này chỉ có hai người biết. Và từ thời điểm đó, Minh quyết định tạm thời không liên lạc với chú Hiển… Vì nó tin tưởng con đường gia nhập Hồng Bang còn chưa đóng kín đối với nó.
Minh chờ hơn bốn mươi phút thì có một bà lão xách giỏ đi chợ nặng trĩu lọm khọm đi tới.
– Về sau lưng chợ Tân Định giá bao nhiêu cháu ? – Bà lão hỏi.
– Dạ… con mới chạy xe… cũng không biết giá. – Minh gãi đầu, cười. – Bà cho con được bao nhiêu thì con nhận bấy nhiêu thôi ạ.
Bà lão gật gù, đưa cái giỏ nặng trĩu cho Minh để lên xe, rồi bà nhận mũ bảo hiểm đội lên. Ánh mắt Minh để ý hai bàn tay bà đang cài quai nón lại không nhăn nheo tương xứng với gương mặt. Điều này có chút lạ…
Suốt đoạn đường bà không nói một lời… Đến con hẻm nhỏ sau lưng chợ Tân Định, bà chỉ Minh quẹo vào. Chợt sau lưng vang lên giọng nói phụ nữ, chỉ chạc trung niên, không khàn đục như một bà lão ngoài 70 như khi nãy.
“069 nghe đây…”
Người phụ nữ sau lưng tiếp tục nói… Minh không quay đầu lại, cũng không gật cái nào. Cơ bản vì nó đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên không chút ngạc nhiên. Vài giây sau, theo bà ta chỉ tay, Minh để xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Bà lão thở phì phò khó khăn lắm mới bước được xuống xe. Bà ta lấy một tờ bạc 50 ngàn đưa cho Minh.
– Vâng. Con cảm ơn bà. – Minh vui vẻ nhận lấy tiền, đút vào túi.
Bà lão xua xua tay không nói gì, rồi lọm khọm xách túi đồ nặng trĩu bỏ đi. Minh quay đầu xe theo hướng cũ trở lại. Nó cảm nhận được vài ánh mắt từ con hẻm nhỏ bên cạnh nhìn theo nó… Con hẻm gần ra tới đường lớn càng rộng rãi hơn. Minh bắt đầu thấy tim mình đập dồn dập.
Bất ngờ từ đầu hẻm một chiếc xe ô tô xanh trờ tới chắn ngang hết con hẻm. Năm người đàn ông mặc thường phục nhảy xuống… rút súng chĩa thẳng vào Minh.
“Phạm nhân 7845, anh đã bị bắt… Nằm xuống, đặt tay lên đầu nếu không chúng tôi nổ súng…”
——-+++++——–
Từ trong con hẻm nhỏ phía sau, hai tên thanh niên vừa thấy cảnh tượng trước mặt liền dừng phắt lại. Mặt mày tái xanh sợ hãi như chính mình là người đang bị chĩa súng vào.
Tên ngồi trên vừa nhìn Minh gạt chống xe, rồi ngoan ngoãn nằm xuống mặt đất, hắn run rẩy hai bàn tay liền rút điện thoại bấm gọi đi…
– Nhanh nhanh… Đại ca…
“Có chuyện gì ?” – Bên kia giọng Thanh vang lên.
– Thằng… thằng Minh đang bị cảnh sát bắt… còn đọc số tù… chắc xong rồi…
Bên kia, Thanh nín lặng, hai bàn tay siết chặt. Nó cảm thấy vô cùng nuối tiếc, giờ phút này nó có muốn giải cứu Minh cũng bất lực rồi…
“Đoàng… đoàng…” – Bất ngờ trong điện thoại vang lên tiếng nổ chát chúa làm Thanh giật bắn suýt rơi điện thoại.
– Có chuyện gì ? – Thanh gào lên.
– Nó… trời ơi… nó…. – Tên đàn em run rẩy lạc cả giọng. – Nó vừa cướp súng, bắn cảnh sát… con mẹ nó… trời ơi…
Ngay khoảnh khắc năm giây trước, khi một người cảnh sát bước lại, chuẩn bị còng tay Minh. Bốn người khác cũng nhẹ nhõm hạ súng xuống. Minh đang nằm sấp trên mặt đất bất ngờ lật người lại, nhanh như cắt giật lấy khẩu súng của cảnh sát đang khoá tay mình. Nó choàng tay khoá ngang cổ anh ta, làm khiêng chắn trước người mình.
“Dừng tay… mày muốn chết…”
Một người cảnh sát gầm lên, tay chưa kịp đưa lên thì Minh đã chĩa thẳng khẩu súng vào người hắn, siết cò.
“Đoàng…” – Tiếng nổ chát chúa đầu tiên làm Minh cũng giật bắn người, tay vô thức siết chặt. Khẩu súng lại toét lửa nổ thêm một phát đạn nữa vào thẳng ngực người cảnh sát đáng thương đó… Anh ta ngã vật ra sau, máu bắt đầu chảy ướt cả áo.
Tay Minh cầm súng run rẩy. Tim nó thắt chặt lại. Thần kinh căng ra như muốn vỡ tan. Dù đã được bà lão kia cảnh báo trước, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm Minh chết lặng.
“Hự…”
Người cảnh sát đang bị nó khoá cổ, bất ngờ thục mạnh cùi chỏ vào bụng Minh. Bụng đau nhói bất ngờ, tay nó buông lỏng để anh ta thoát ra. Nhưng thay vì có thể khống chế cánh tay cầm súng của Minh ngay trước mặt, anh ta lại quay người như muốn đánh về phía nó. Vẻ mặt hùng hổ răng nghiến chặt nhưng ánh mắt lại có chút trêu đùa nhìn nó… Đúng, là trêu đùa ah. Minh không chút chần chừ, họng súng chĩa thẳng vào ngực anh ta khạc lửa…
“Đoàng…” – Anh ta ôm ngực lảo đảo, máu đỏ chảy ướt cả bàn tay, ngã sấp xuống đất.a
“Bắn nó… bắn nó đi…” – Mấy người cảnh sát đều gào lên, giơ súng về phía Minh mà bắn.
“Đoàng đoàng…”
Minh như nghe được tiếng đạn xé không khí vụt sát da đầu làm nó sợ tái mặt. Như một bừng tỉnh, nó quay người chạy lao thẳng vào con hẻm ngay sau lưng, vụt qua sát hai người thanh niên còn ngơ ngác nghe điện thoại. Ba người đàn ông đuổi sát sau lưng Minh chạy sâu vào con hẻm nhỏ mất hút…
Hai tên thanh niên lúc này hai chân nhũn ra đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Chúng liền vội nhặt lên.
– Có chuyện gì ?! Đụ mẹ tụi mày, nói nhanh… – Điện thoại vang lên tiếng la hét của Thanh.
– Đại… đại ca… thằng đó… nó bắn cả hai cảnh sát… rồi chạy vào hẻm rồi…
– Mày chạy theo nó… vừa gửi vị trí cho tao… tao đến ngay.
Minh thở hồn hộc, hai chân chạy lao vun vút không ngừng nghỉ. Nó không biết mình đã chạy qua bao nhiêu con hẻm, bao nhiêu cái góc quẹo đến bây giờ phương hướng cũng không nhận ra nữa. Dù đã được bà lão kia cảnh báo trước rằng tất cả chỉ là màn kịch. Nó có thể thoải mái nổ súng, súng dùng đầu đạn mã tử sẽ không gây sát thương. Nhưng Minh thấy rõ ràng đã có rất nhiều máu chảy ra từ cơ thể hai người cảnh sát… Minh thật sự rất sợ… Sợ rằng chuyện xảy ra vừa rồi là thật. Bàn tay nó còn cảm nhận được hơi nóng của họng súng, bên mũi còn thoang thoảng mùi khét của những viên đạn…
– Lên xe nhanh…
Vừa lao ra khỏi con hẻm nhỏ, bất ngờ một chiếc xe ô tô đen trờ tới chặng ngang trước mặt Minh. Minh ngẩng đầu thấy Thanh ngồi trong xe ngoắc tay lia lịa, nó không chần chừ lập tức nhảy vào xe. Chiếc Mazda 6 độ sporty gầm lên lao vút ra đường làm vô số người hoảng hốt nép vào nhường lối.
– Sao mày ở đây ? – Minh thở hổn hển, ngoái đầu ra sau nhìn vừa hỏi.
– Đừng nói nữa… Từ từ tao giải thích sau… Bây giờ phải đưa mày tìm chỗ an toàn đã. – Thanh nói, vẻ mặt căng thẳng lái xe chạy như điên.
– Tao mượn điện thoại một chút…
Minh chợt nhớ đến chiếc xe máy của chị Ngọc Nga, còn bỏ lại nơi đó. Từ ngày bước chân vào nhà giam lớn, tinh thần Minh luôn căng thẳng, không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả… Tâm trí nó đang dần bị biến chuyển thành một kẻ phạm tội thật sự. Bất cứ làm chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau.
Cầm điện thoại của Thanh, Minh bấm số chị Ngọc Nga. Tiếng chuông vừa dứt… Minh liền nói gấp:
– Xe chị em đã để mất… Cảnh sát có đến nhà hỏi chị cứ nói là xe bị ăn cắp… Nhớ đó, nói là để trước nhà bị bẻ khoá ăn cắp.
Minh nói một hơi lại không nghe Ngọc Nga trả lời tiếng nào ? Vài giây sau chợt nghe giọng chị nghẹn ngào, hoảng hốt kêu lên:
– Minh… phải Minh không ? Em… em cứu chị với…
Minh giật bắn người, hỏi gấp:
– Chị đang ở đâu ?
——————++++++++++—————–
Chiếc xe cứu thương hụ còi inh ỏi chạy đi một lúc lâu mà con đường phía trước con hẻm kia vẫn đông nghịt người vây xem. Sau rào chắn của cảnh sát, hai vệt phấn vẽ hình người và hai vũng máu lớn vẫn còn đó. Thật kinh hoàng, tù vượt ngục nổ súng bắn cảnh sát giữa thanh thiên bạch nhật. Vô số lời bàn tán, những cánh tay chỉ chỏ vung lên trời nước miếng như mưa rơi… Tổng kết cuối cùng là ai cũng chứng kiến, tên tù phạm chạy thoát đó là dạng đầu gấu, vạm vỡ như the Rock, xăm mình từ đỉnh đầu xuống kín cả mông đít.
Lúc này, trên chiếc xe cứu thương chở hai thi thể cảnh sát vừa đi, tiếng cười đùa ha hả vang lên. Thi thể thứ nhất cả người đầy máu, đang giở áo lên nhăn nhó ngón tay nhấn nhấn vào vết bầm tròn vo tím đen ngay gần bụng dưới, nói:
– Mẹ cái thằng nhóc… xuống chừng tấc nữa là hỏng luôn dụng cụ gây giống của ông rồi. Ha ha… đau chết người.
Thi thể thứ 2 cũng giở áo xem vết bầm giữa ngực, cười nói:
– Ha ha… cũng còn may là hai thằng gà mờ theo dõi nó. Nếu gặp phải dân chuyên nghiệp thì màn diễn xuất vừa rồi bị nó nhổ vào mặt rồi. Giữ tao con tin mà tay cầm súng còn gác lên vai tao mà bắn… Nó đúng là xem phim Hồng Kông quen rồi… Tao ngứa nghề quá, thúc một chỏ vào bụng nó… May là còn nhớ nhiệm vụ, không thì tao cướp luôn súng rồi. Ha… ha… buồn cười chết được.
– Cười cái gì… Thằng nhóc đó có được đào tạo mẹ gì đâu, lão Hiển còn bắt con người ta đóng cảnh 007. Đúng là biết cách làm khó người. Cũng may là nó rất nhanh nhẹn ah. Nhìn lướt qua thì cũng giống có nghề đấy.
– Phải rồi… so với mày còn ngon chán. Tao còn nhớ mày hồi mới vào trường bắn phát súng đầu tiên còn đánh rơi cả súng… ha ha…
– Hừ… Rồi lúc tốt nghiệp điểm bắn trăm mét đứa nào hơn hả ? Bố láo.
– Ha ha…
—————++++++++————–
Tại một khu đô thị mới giáp Quận 5. Căn hộ chung cư tầng 10, phòng số 6.
Trong phòng tắm, Ngọc Nga ngồi thu người trong góc, tay cầm chặt cái điện thoại và một cái cây lau nhà, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Vừa rồi Ngọc Nga đã lâm vào tình thế vô cùng tuyệt vọng. Nàng bị lão chủ nhà nơi nàng làm giúp việc gần một tháng nay giở trò bỉ ổi. Hôm nay là ngày Ngọc Nga được thanh toán tiền lương… Từ đầu buổi tâm trạng nàng rất vui, vì sắp được nhận những đồng tiền đầu tiên do mình tự kiếm được. Nhưng đến cuối buổi sáng, Ngọc Nga liền thấy có vấn đề bất ổn. Lão chủ nhà tắm không thèm đóng cửa… Sau đó lại còn quấn khăn tắm ở trần ra sofa ngồi chễm chệ nhìn Ngọc Nga quét dọn lau nhà. Đến lúc lão bắt đầu nhịn không được mà bước tới định ôm, nàng lập tức chạy lao vào phòng tắm khoá trái cửa.
Ngọc Nga rút điện thoại định gọi cho Minh nhưng chợt nhớ Minh đã không còn dùng điện thoại. Nàng muốn gọi cho ba mẹ cầu cứu lại thấy vô vọng vì ông bà cũng không giúp được gì mà chỉ khiến họ lo lắng thêm. Ngay giây phút đó, không ngờ một số điện thoại lạ gọi đến, lại nghe Minh nói gì đó rất gấp gáp. Ngọc Nga như người sắp chết đuối tìm được phao cứu sinh, nàng đã cầu cứu Minh giải cứu mình. Lúc này, nàng chỉ việc cố thủ thật chắc chắn ở nơi này đợi Minh tới.
“Ha ha… xem cưng còn chạy đi đâu ?”
Giọng nói hả hê khoái trá của lão chủ nhà vang lên ngoài cửa. Tay nắm cửa xoay xoay liên tục với âm thanh chìa khoá lách cách tra vào ổ. Ngọc Nga gương mặt tái xanh tay cầm cứng cây lau nhà giở lên cao thủ sẵn.
“Chết đi…”
Cánh cửa bật mở, lão già vừa đưa mặt vào liền trúng một đòn quật thật mạnh vào giữa trán.
– Ahhh… đụ mẹ…
Lão già gầm lên giận dữ, tóm chặt phấn cán cây lau nhà lôi tuột khỏi tay Ngọc Nga.
– Mày muốn chết hả ? Con đĩ… – Lão xoa xoa cái trán đau đớn, nhìn thấy máu trong lòng bàn tay, ánh mắt toé lửa giận dữ.
– Ông đến đây là tôi la lên đó…. – Ngọc Nga cả người co rúm trong góc hét lên.
Lão ta nhào đến, nắm tay Ngọc Nga lôi kéo cô ra ngoài.
– Cứu tôi với… cứu….
– La đi… cứ việc la thoải mái… lát anh còn cho cưng la sung sướng nữa mà… hắc hắc… ở đây có bao nhiêu người ở đâu ? Muốn la thì cứ việc…
Ngọc Nga bị đẩy ngã lên giường, nước mắt hoảng sợ đã rưng rưng. Lão già dở bỏ chiếc khăn tắm phơi bày khúc thịt nhăn nheo đung đưa giữa hai chân.
– Lại đây đi cưng…
Lão nhào lên giường, cơ thể đè cứng Ngọc Nga xuống, bắt đầu hôn hít khắp mặt cô. Ngọc Nga giãy giụa, hai cánh tay bị kéo mở hai bên không ngăn được đôi môi gớm ghiếc kia…
– Không… đụng vào tôi… bạn trai tôi sẽ giết ông… anh đang tới… tôi nói thật đó… đừng… khốn nạn…
———–++++++———
Chiếc Mazda 6 đen bóng lao đi vun vút về phía Quận 5. Trong xe, Thanh đã nói đến khô nước miếng khuyên giải Minh.
– Mày nghĩ kỹ đi… Mày vừa bắn cảnh sát đó… không phải chuyện đùa. Bây giờ vì chuyện một đứa con gái… có khi cũng không quá nguy cấp lại đưa đầu ra… Lần này nếu mày bị bắt sẽ không còn là bóc lịch đâu.
– Mày thấy phiền phức thì tấp xe vào, bỏ tao xuống… – Minh siết chặt hai nắm tay kêu răng rắc kiên quyết nói.
– Haizz… được rồi… tao thua. Muốn cứu người thì ngồi yên đó.
Chiếc Mazda gầm lên, một lần nữa tăng tốc lao đi như tên bắn.
Ba phút sau chiếc xe dừng lại trước cổng bảo vệ chung cư. Gọi là cổng bảo vệ nhưng lại không có bóng người nào. Đây là khu chung cư mới bàn giao, rất ít người dọn vào ở. Minh và Thanh vọt vào bấm thang máy… Đợi những con số đi xuống từ từ mà Minh lòng nóng như lửa đốt. Nó nghiến răng chạy thẳng lên lối thang bộ… Một tầng, hai tầng, ba tầng… Minh gần như không còn thời gian để hít thở, nó chỉ chạy thật nhanh. Càng gần lên tầng mười, hai mắt nó đã đỏ lên nổi gân máu…
Đến trước căn hộ số 6, Minh không chút chần chừ co chân đạp thật mạnh vào cánh cửa.
“RẦM…” – Cánh cửa bật tung ra.
Minh lao nhanh vào trong nhà. Nó nghe tiếng khóc thút thít trong phòng ngủ lòng liền trầm xuống. Đạp tung cánh cửa phòng ngủ… Trái tim Minh như bị ai đó nắm chặt, bóp nghẹt đau đớn.
– Minh ơi…
Ngọc Nga nghẹn ngào khóc gọi nó. Nàng thu người co ro trong góc giường, cơ thể nàng trần truồng không mảnh vải che đậy. Một lão già cả người nhăn nheo với cái dương vật còn dựng đứng đang ngơ ngác nhìn Minh. Bên cạnh lão, trên nệm giường trắng còn một vệt máu đỏ thẫm… Minh thấy cả người mình như có một trái lựu đạn vừa rút chốt… Từng múi cơ căng cứng như muốn nứt vỡ. Hai mắt nó đỏ ngầu long lên sòng sọc giận dữ ngút trời… Nó lao đến…
– Mày… khoan đã… đừng…
Lão già lồm cồm muốn chạy đi đã bị Minh đè sấp trên nệm giường. Hai cánh tay mạnh khoẻ của nó chộp cứng lấy hai bên đầu lão. Từng múi cơ đều nổi phồng lên… Hai mắt nó khép lại thành một đường thẳng, sát ý dâng lên tới đỉnh điểm.
– Ặc…. Khẹt khẹt…
Lão già hai mắt trợn ngược, giãy giụa, tay quờ quạng đập đập trên nệm lại không nói ra được lời nào… Cả người lão run bần bật khi xương cổ lão đang bị vặn ngược ra sau từng chút một…
– Minh… đừng… dừng tay…
Ngọc Nga lúc này cũng hoảng hốt kêu lên muốn ngăn lại nhưng tất cả đã muộn. Một tiếng răng rắc rùng rợn vang lên, cái đầu của lão già bị Minh bẻ quặp sang bên. Minh buông tay, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng giá nhìn cả người lão già rũ xuống, cái đầu nện mạnh xuống cạnh giường.
– Á… Trời ơi… Minh ơi… lão ta… Minh… lão ta…
Ngọc Nga sợ hãi cả người run lẩy bẩy ôm chầm lấy Minh. Nàng cũng không nghĩ gì đến cơ thể mình không còn gì che đậy.
-_Ặc…
Thanh vừa hồng hộc chạy vào thấy Ngọc Nga không mặc đồ liền bối rối quay người đi. Minh kéo cái chăn quấn quanh người Ngọc Nga, cơ thể nàng còn sợ hãi lạnh toát. Ánh mắt ngây dại nhìn thi thể lão già kia… chợt nàng ôm mặt oà khóc nức nở.
– Minh ơi… Là Nga hại Minh rồi… Sao lại như vậy chứ ? Trời ơi…
Thanh lúc này mới quay lại nhận ra trên giường còn có một lão già trần truồng, cái đầu lệch một bên bất thường như bị bẻ gãy cổ. Nó thoáng rùng mình nhìn Minh… Thật là hung bạo ah. Phải biết rằng Thanh sống trên lưỡi đao từ năm mười ba tuổi. Dân giang hồ thì bị đâm chết cũng không có gì lạ. Nhưng cái chết do đâm chém thường là do mất máu đến chết. Cũng không nhiều trường hợp đâm một nhát chết ngay được. Còn chuyện bẻ gãy cổ một người sống sờ sờ nó chưa bao giờ làm, cũng rất ít khi nghe nói tới. Cảm giác khi con mồi rung bần bật quờ quạng van xin mà vẫn xuống tay được thì đúng là máu lạnh ah.
– Minh không sao đâu… đừng khóc… lão ta đáng chết mà.
Minh lau nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nga. Tâm trạng nó đã bình tĩnh trở lại. Người đáng chết đã chết…
– Không… không phải như vậy… – Ngọc Nga nghẹn ngào lắc đầu.
– Lão ta… lão ta vẫn chưa… vẫn chưa làm gì Nga hết… lão chỉ vừa xé quần áo Nga thôi…
Minh chết sững nhìn Ngọc Nga, nàng gật gật đầu hai mắt đỏ hoe nhìn nó. Minh nhìn qua vết máu trên đệm lại nhìn qua vết máu trên trán lão già, đầu óc liền trống rỗng không gợi lên được suy nghĩ gì nữa.
– Người anh em… chuyện này hơi khó, nhưng bọn này vẫn giải quyết được. Cậu cho cô ấy mặc đồ vào, hai người xuống xe trước ngồi chờ đi…
Minh đỡ Ngọc Nga đứng dậy. Nàng nhặt chiếc balo của mình đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Nàng may mắn, đi làm luôn mang theo hai bộ quần áo, phòng ngừa bộ kia bị vấy bẩn. Bên ngoài vang lên giọng nói của Thanh đang gọi điện thoại.
– Chú Sáu… là cháu. Khu đô thị Hoà Phát, đường… Tầng 10, căn hộ số 6, cần dọn dẹp. Một đàn ông, nặng cỡ 65kg, gãy cổ. Vâng, có vết máu nhỏ trên giường.
Trong nhà vệ sinh Ngọc Nga thoáng rùng mình. Người thanh niên này có lẽ lớn hơn Minh vài tuổi, ăn mặc sành điệu như dân chơi, không biết xuất thân từ đâu. Nhưng cậu ta vừa gọi điện thoại yêu cầu dọn dẹp một thi thể với giọng điệu như đặt một dịch vụ vệ sinh nhà cửa.
– Mà khoan đã… – Thanh đang nhìn gương mặt của thi thể già lão kia chợt kêu lên thản thốt.
Minh ngồi trên giường cũng ngạc nhiên nhìn qua hắn. Thanh cúi xuống nhìn thật kỹ gương mặt lão già, còn lật cái đầu lệch của lão lên xem đi xem lại…
– Ha ha… không có gì chú… – Hắn cười lớn, tiếp tục nói vào điện thoại. – Chú đến đây càng nhanh càng tốt ạ. Chú sẽ ngạc nhiên đó… Ha ha…
Minh lòng còn rối bời cũng không lên tiếng hỏi. Thanh bước lại vỗ vai Minh, toét miệng cười:
– Mày đúng là… chó ngáp phải ruồi ah. Mày biết lão ta là ai không ?
Thanh chỉ chỉ tay vào cái thi thể nhăn nheo già lão kia, vẻ mặt hả hê không tưởng.
– Lão là phản đồ bị truy sát của Hồng Bang. Cái đầu lão được treo thưởng năm trăm triệu đó… hắc hắc… Mày phát tài rồi.
Minh nhíu mày, vẻ mặt vẫn không vui lên được chút nào. Không tính màn bắn cảnh sát dàn dựng sáng nay thì đây mới là lần đầu tiên nó giết người thật sự. Một con người bằng xương bằng thịt, cứ thế bị nó vặn gãy cổ mà chết. Bụng Minh có chút cồn cào như muốn nôn mửa, nó phải cố kềm nén để không tỏ ra yếu đuối trước mặt Thanh.
– Lão phạm tội gì ? – Minh hỏi.
– Gian dâm… Lão cưỡng hiếp vợ của một anh em trong Bang, sau đó còn đuổi theo làm người ta phẫn uất mà nhảy lầu chết. Lão già này đáng chết cả ngàn lần… Khi nãy tao mà nhanh một chút lên đây trước tao chắc chắn sẽ tự tay giết lão… Rồi lãnh luôn năm trăm triệu kia… hắc hắc.
Ngọc Nga lúc này đã trở lại, ăn mặc kín đáo, líu ríu đến ngồi bên cạnh Minh. Thấy Minh vẫn còn ngơ ngơ vô cảm, Thanh nói tiếp:
– Hồng Bang là bang hội duy nhất ở đất nước này vô cùng nghiêm túc với chuyện này ah. Vợ con gái của anh em trong bang, động vào thì chỉ có một con đường là chết. Áp dụng toàn bang từ Bang chủ trở xuống, không ngoại lệ một ai. – Thanh tắc lưỡi cảm thán.
– Không chỉ áp dụng đối với thân nhân anh em trong Hội đâu… Ngay cả người ngoài khi giao dịch làm việc cũng vậy. Ví dụ như con nợ, con tin bị bắt cóc này… thằng nào dám dùng sức mạnh cưỡng hiếp phụ nữ đều bị trừng phạt nặng. Có thể không phải chết nhưng chặt tay, cắt gân không phải nói đùa…
Minh hơi nhíu mày trầm ngâm. Nó chợt nghĩ đến lần Nhật Vi bị bắt cóc… Những gã đàn ông đó không dám chạm vào người nàng mà dùng chiêu uy hiếp Hoàng Minh để nàng dùng tay thoả mãn cho chúng… Khả năng rất cao bọn chúng là người của Hồng Bang ah.
– Bang chủ… cũng là đàn ông phải không ? – Minh buộc miệng hỏi.
– Dĩ nhiên là đàn ông rồi. Tao biết mày thắc mắc, cũng như nhiều người không hiểu còn nói “Đã giang hồ còn bày đặt làm quân tử”… Hắc hắc…
– Thật ra, do Bang chủ có một đứa con gái duy nhất lại vô cùng xinh đẹp nha… Hắc hắc… Một bông hoa như vậy quanh năm suốt tháng sinh hoạt giữa bầy sói hoang mà vẫn nguyên vẹn an toàn… thì phải có chế luật cứng rắn đến cỡ nào chứ… Nhưng ngược lại, cũng nhờ chế luật nghiêm khắc này mà anh em trong Hội sống rất đoàn kết thoải mái… Vợ con người trong hội cũng giao lưu sinh hoạt chung với nhau như một gia đình… Rất vui ah… Mày và bạn gái mày sau sẽ hiểu thôi.
Ngọc Nga mặt đỏ ửng, cúi thấp đầu, lòng có chút ngọt ngào kì lạ. Câu chuyện của Thanh làm nàng tò mò về vị con gái bang chủ kia. Đồng thời sự nghiêm khắc của vị bang chủ đó cũng làm cho nàng sinh ra chút hảo cảm. Thân con gái, nhất là vừa trải qua chuyện kinh hoảng, Ngọc Nga vô cùng ác cảm với những kẻ ghê tởm dùng sức mạnh chiếm đoạt hãm hiếp phụ nữ.
Mười lăm phút sau, Ngọc Nga ngồi yên vị sau xe ô tô, bàn tay lạnh lẽo vẫn nắm chặt tay Minh. Bộ quần áo rách của nàng đã được bên “dịch vụ vệ sinh” thu lại để tiêu huỷ. Nàng không biết những đàn ông người đó sẽ làm gì với thi thể lão già kia. Nhưng cứ nghĩ đến một cơ thể con người to lớn như vậy hoàn toàn có thể biến mất như chưa từng tồn tại đã làm cả người nàng ớn lạnh. Ngọc Nga không ít lần muốn mở miệng hỏi Minh, vì sao anh quen những người như vậy. Nhưng từ lúc lên xe đến giờ, vẻ mặt anh rất đăm chiêu… Nàng nghĩ Minh đang hối hận vì đã ra tay giết người. Nhưng nàng không thấy sợ anh, lại càng muốn mình mãi mãi được anh che chở bảo vệ như vậy.
“Cháu hiểu như thế nào về công lý ?”
“Dạ, theo cháu hiểu thì công lý là chuẩn mực của luân lý xã hội, là nền tảng của pháp luật… là sự cân bằng trong mối quan hệ chênh lệch giữa giàu và nghèo, người mạnh và người yếu…”
Câu đối thoại với chú Hiển cứ vang vang trong đầu Minh. Khoảnh khắc nó nói ra những lời đó, tâm trạng nó sáng ngời một niềm tin mạnh mẽ. Minh cảm thấy nó tìm được hướng đi của cuộc đời mình. Nó sẽ trở thành một người cảnh sát tiêu biểu, đứng thẳng lưng và bảo vệ công lý. Nhưng giờ phút này Minh lại thấy hổ thẹn với niềm tin của mình. Không, nó không áy náy vì đã giết lão già đó. Nếu cho nó một lần nữa cơ hội, lão ta cũng sẽ chết dưới tay nó. Lão ta đáng chết một ngàn lần… Nhưng không phải vì tội lỗi của lão ta qua lời Thanh kể mà nó cảm thấy nguôi ngoai. Minh cảm thấy hổ thẹn vì nhận ra mình là một con người cũng tầm thường như bao nhiêu người khác… Nó có tư cách gì cho rằng mình có khả năng đại diện công lý phán xét cái chết của một con người ?! Dù chuyện hôm nay không tiết lộ ra… Sau này nó có tư cách gì ưỡn ngực thẳng lưng làm một người cảnh sát tiêu biểu ?! Minh thấy mình như đang đứng trên một con đường thẳng nhìn về phía trước, sau lưng nó lại đang thu hẹp lại dần dần biến mất.
Thanh trở lại xe, miệng cười toe toét cứ như vừa tống khứ xác của một con chuột, bắt đầu lái xe đi. Bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nga siết chặt tay Minh làm nó hồi tỉnh lại. Minh quay sang nhìn nàng, kéo tay nàng đặt lên môi mình hôn nhẹ.
– Sau hôm nay, Minh cần lẩn trốn một thời gian… Bây giờ, Minh sẽ nói anh Thanh đưa Nga về…
Không để Minh nói hết, Ngọc Nga đặt lên môi Minh một nụ hôn, nước mắt lăn dài trên mặt, nàng thì thầm lại vô cũng kiên định:
– Nga không về… Minh đi đâu, Nga ở đó.