Hoán Mệnh - Chương 33: Vượt ngục
– Haizz… Bỏ cái đó đi…
Vừa quay vào phòng Đằng chột, thấy Minh đang gặm bánh mì sáng, liền giành lấy, ném đi. Minh ngẩng đầu liền thấy hắn đặt lên giường một túi đồ khá nặng. Sáng sớm nay nó có người đến thăm nuôi. Mấy tuần nay đều như thế… Mỗi lần đều là một túi đầy ắp đồ ăn, Minh cũng được hưởng sái ít nhiều. Đằng chột lấy ra một cây giò lụa. Lột bỏ lớp lá bên ngoài, liền dùng tay bẻ đôi ra.
– Này… ăn đi…
Minh đón lấy khúc giò lụa Đằng chột ném qua. Nó cũng không cảm ơn gì, đưa lên miệng ăn ngấu nghiến. Nhưng từ đuôi mắt liếc xéo, nó thấy Đằng chột rút ra một mẩu giấy được giấu bên trong cây giò lụa. Hắn chỉ cảnh giác nhìn ra khung cửa bên ngoài, lại không giấu diếm ánh mắt Minh. Có lẽ đã sắp bước vào giai đoạn kế tiếp…
Đúng như Minh dự đoán, Đằng chột đọc qua tờ giấy, ánh mắt loé lên vẻ mừng rỡ không chút che giấu. Hai phút sau, nó nhìn ra ngoài khung cửa thấy không có cán bộ đi tuần liền lồm cồm bò sang giường Minh.
– Xem đi…
Minh ra vẻ tò mò không hiểu, tay vẫn cầm cục giò bị gặm nham nhở, vừa cầm lấy mẫu giấy mà đọc…
“6h15 chiều 18/1, tầng trệt, khu C, có người tiếp ứng…”
– 18/1 hai ngày nữa không phải là… Đây là…
Minh tròn mắt nhìn Đằng chột, vẻ mặt ngơ ngác khó tin. 18/1 là ngày Minh và Đằng chột được phân công dọn vệ sinh khu C, tầng trệt. Bây giờ nó đã hiểu, sự phân công này cũng không phải tình cờ.
– Ừ… hiểu là được. Sau này mày đi theo tao… ra khỏi nơi này mày sẽ biết quyết định của mày đúng đắn cỡ nào… hắc hắc… – Đằng chột đắc ý nói.
– Nhưng… có chắc không ? Tao nghe nói leo rào là bị bắn nha… – Minh ra vẻ đắn đo suy nghĩ.
– Phì… có thằng ngu mới leo rào… mẹ… muốn làm bia cho tụi nó tập bắn à. – Đằng chột nhổ toẹt bãi nước miếng khinh bỉ. – Anh là sử dụng cao chiêu… Hắc hắc… ăn đi… mọi chuyện để anh lo. Yên tâm.
Minh tiếp tục vô tư ăn, còn ngấu nghiến ngon miệng hơn khi nảy. Đầu óc nó đang suy nghĩ miên man về lời ông Hiển nói. Vượt ngục khỏi nhà giam lớn hầu như là chuyện không thể… Chỉ có khả năng nhờ sự dàn xếp của đám cán bộ ăn bẩn tạo kẽ hở cho tù nhân trốn đi.
Hai ngày sau, nhà giam lớn, Khu C Trệt.
18h00,
Từ đài quan sát cao mười tám mét, người cảnh vệ tên Hiếu lăm lăm súng AK nhìn xuống bao quát cả khu C… Xa xa, anh ta thấy rõ hai bóng người mặc áo tù lủi thủi quét dọn khu nhà vệ sinh, đổ giấy toilet vào thùng rác lớn, xách nước dội bồn cầu… Không có biểu hiện gì bất thường.
Minh và Đằng chột không đứng gần nhau, nhưng ánh mắt đôi lúc cũng nhìn qua trao đổi. Cả hai đều biết mình đang bị quan sát từ trên cao… Tim có chút đập nhanh hồi hộp không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp. Minh lúc này thậm chí cũng quên đi thân phận thật sự của mình… Nó cảm nhận được sự đe doạ chết người từ trên đài quan sát, nếu mình làm ra chuyện dại dột nào đó.
Đúng 18h15, một chiếc xe rác từ từ lùi vào trong. Từ buồng lái, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước xuống, thấy Minh và Đằng chột ngơ ngác liền cáu kỉnh văng tục:
– Đụ mẹ, không biết làm việc à… Đem thùng rác lại đây…
Minh và Đằng chột gật đầu làm theo, bước đến nhấc thùng rác lớn lên đến sau xe rác đổ vào. Người đàn ông bấm nút, một tay cào máy liền quay vòng cuốn theo đống rác vào trong thùng xe. Ông ta chợt đứng sát vào hai người nói nhỏ thật nhanh:
Sau thùng thứ ba, từng đứa nhảy vào. Co chân, khép chặt hai tay… không thì đứt cụt ráng mà chịu… trên nóc thùng có 1 bình oxy, hai đầu thở, hai đứa sài chung… tiết kiệm thôi.
Đằng chột gật đầu, kéo Minh quay lại lấy thùng rác thứ hai… Minh thì cả người ớn lạnh nhớ đến cái tay máy vừa cuốn theo đống rác kia. Nó như một cái máy nghiền… liệu cơ thể mình có thể chịu nổi sao ? Nhưng Minh còn lựa chọn sao ? Nó tiếp tục cùng Đằng chột bê thùng rác thứ hai, đổ vào. Khi Minh và Đằng chột quay lại với thùng thứ ba, hai đứa có chút ngạc nhiên nhìn thấy trong góc khuất nhà vệ sinh xuất hiện hai người thanh niên mặc áo tù… dáng người cũng cao cao gầy ốm như hai người bọn họ.
“Thế thân đấy… ” – Đằng chột nói nhỏ với Minh, ánh mắt đắc ý thấy rõ.
Minh gật đầu, không nói gì. Đây là mắt xích cuối cùng trước đây nó không hiểu. Chiếc xe rác muốn ra ngoài cũng cần thời gian qua bốn tầng cửa kiểm soát. Nhưng người trên đài quan sát kia chỉ cần thấy Minh và Đằng chột biến mất trong mười giây là lập tức nhấn chuông cảnh báo. Chỉ có cách dùng hai thế thân tiếp tục thay thế hai người làm việc mới qua mặt được đài quan sát, ít ra là đủ thời gian cho chiếc xe rác đi ra ngoài.
Hai đứa không nhanh không chậm trở lại xe rác. Thùng rác thứ ba vừa đổ vào. Đằng chột không chút chần chờ, hít sâu một hơi, nhảy vào nằm giữa đống rác, hai tay khép chặt trên ngực. Người đàn ông liền bấm nút. Tay cào máy chậm chậm cuốn xuống, đẩy cả người Đằng chột lẫn trong đống rác thải vệ sinh chui tọt vào thùng xe. Minh hơi thở dồn dập, cố hít thở thật sâu. Nó cũng nhảy lên thế vào chỗ Đằng Kiểm vừa nằm, chờ tay cào đang rì rào chậm chậm chụp xuống. Cả người nó dần dần bị đẩy sâu vào trong. Rồi chìm ngập trong đủ thứ hỗn độn bao phủ… Minh nín thở, hai tay quờ quạng xung quanh, chộp được một bàn tay kéo nó lên thật mạnh. Xung quanh tối đen, một vật gì đó chụp lên mũi Minh. Minh hít sâu một hơi, ho sặc sụa muốn nôn mửa vì mùi thối kinh khủng sộc vào mũi.
“Thở bằng miệng, thằng ngu…” – Bên tai vang lên tiếng Đằng chột.
Chiếc xe rác nổ máy, chậm chậm lướt đi. Cảnh vệ Hiếu từ đài quan sát nhìn xuống thấy cái thùng rác bỏ trơ trọi bên ngoài hơi nhíu mày nghi ngờ. Anh ta vội chộp cái ống nhòm vừa định đưa lên mắt thì nhìn thấy hai tên gầy ốm kia lại đi từ bên trong ra, còn cười nói vui vẻ. Hiếu thở phào, nhìn qua hướng khác.
Chiếc xe chao đảo chậm chậm rồi dừng lại… Qua mấy đợt dừng đỗ thì bắt đầu tăng tốc đều đều. Minh nhắm chặt hai mắt, hít thở thật chậm. Nó cố tưởng tượng đến chuyện khác quên đi tình cảnh mình đang bị nén cứng trong mớ rác vệ sinh kinh khủng này… Minh nhớ đến chiếc giường êm ái kia. Nhớ đến gò má đỏ hồng mịn màng áp trên ngực nó. Hơi thở nàng đều đều nhẹ nhàng, hai gò ngực vung tròn ép lên da thịt nó thật ấm áp mềm mại không thể tả. Dưới lớp chăn mỏng, chiếc đùi thon dài của nàng gác lên để phần mu ấm áp nham nhám lông tơ cọ sát vào chân nó… Nhật Vi ơi… anh nhớ em nhiều… nhiều lắm.
—————+++++++—————
Căn biệt thự của Hoàng Minh,
Trong phòng tắm,
Nhật Vi gương xinh đẹp ửng đỏ nhìn ngắm mình qua gương. Nàng mặc trên người một bộ đồ ngủ với lớp vải ren mỏng màu đen làm nổi bật những đường cong cơ thể khêu gợi đến cùng cực. Nhật Vi hôm nay rất vui, nàng chờ ngày này đã hơn một tháng. Dù Minh về nhà đã lâu nhưng vết thương trên cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn không cho phép nàng cùng anh gần gũi.
– Xong chưa ?
Nghe tiếng gọi thiếu kiên nhẫn của Minh, Nhật Vi mỉm cười, vén mái tóc đen óng qua vành tai để lộ ra hai gò má ửng hồng tuyệt đẹp. Nàng lại chỉnh chỉnh mặt dây chuyền hình chìa khoá trên cổ để nó nằm đúng chỗ trũng giữa hai bầu vú căng tròn.
Hoàng Minh lim dim nằm trên giường, tay gối sau đầu cả người trần trụi chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đỏ. Trên ngực nó dưới sợi dây chuyền chỉ đỏ có một vết sẹo nhỏ tại ví trí trái tim còn màu đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng trẻo như con gái. Như nghĩ đến điều gì Hoàng Minh sờ sờ vào vết sẹo trên ngực mình. Nó thật xấu xí, còn nổi u lên, nhưng Hoàng Minh không muốn dùng các biện pháp thẫm mỹ xoá bỏ nó. Nó muốn lưu giữ lại như một cách nhắc nhớ mình những chuyện đã trải qua. Nó muốn nhớ đến gương mặt ngăm đen kia và cái cơ thể nó đã lưu trú suốt tám tháng trời. Nó muốn nhớ đến kẻ đã cướp đi thân xác này và đoạt đi những thứ vốn thuộc về nó, bao gồm cả cô gái đã được định sẵn là vợ nó. Không những vậy, hắn còn mang nó về chính nơi thuộc về nó, để ban ơn chỗ ở, để bố thí những bữa cơm… Ông trời có mắt, trả lại cho nó thân phận của mình và kẻ đó đã bị đền tội, nhưng sáu năm quá ngắn… Hoàng Minh nhếch mép cười một mình. Nó sẽ vui vẻ chờ đến ngày kẻ đó mãn hạn tù và bằng mọi giá đẩy hắn một lần nữa trở lại nơi đó… Một tên cướp đáng kinh tởm.
Hoàng Minh chợt sờ sợi dây chuyền bện bằng chỉ đỏ trên cổ… Có thứ này nó mới yên tâm ngủ mỗi đêm. Nó đã nhờ Ba thỉnh về từ một cao tăng Yên tử để trấn giữ hồn mình. Hoàng Minh sợ kẻ kia một ngày nào đó lại chiếm cứ thân thể mình, dù nó biết khả năng đó rất khó xảy ra lần nữa. Vì Hoàng Minh hiểu khả năng xuất hồn đó hơn cả chính chủ, hồn không thể ly thể với khoảng cách quá xa, thời gian dài hơn 30 phút. Khi đó tất cả chức năng sinh học của cơ thể đó sẽ ngừng hoạt động, hồn trở về cũng quá muộn không thể sống lại. Vì sự hạn chế đó, Hoàng Minh vẫn tin rằng kẻ đó không thể sử dụng khả năng xuất hồn để thoát ra khỏi cảnh tù ngục, trừ khi hắn chịu bỏ đi cơ thể cũ của mình và tìm được vật chứa tương thích như cơ thể này của nó.
Thật ra, Hoàng Minh không hề biết cơ thể của Minh sau lần sét đánh thứ hai đã mất hẳn khả năng xuất hồn. Nếu biết nó đã không lo lắng nhiều như vậy.
Cửa phòng tắm bật mở. Nhật Vi bước ra, gương mặt ửng đỏ e thẹn đẹp đến mức người đối diện cũng muốn ngừng thở. Hoàng Minh ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên, miệng cười không khép lại được… Quả là vưu vật trời sinh. Hoàng Minh thật nuối tiếc mình trước đây thật ngu muội không nhận ra người bạn thanh mai trúc mã của mình lại đẹp đến như vậy. Nhật Vi thẹn thùng hai gò má đỏ ửng vẫn để ánh mắt nó chiêm ngưỡng khắp cơ thể. Chiếc váy ngủ mỏng manh của nàng là những đường cong cơ thể thật huyền ảo mơ màng. Hai bầu vú căng tròn kia đang e ấp lộ ra hai mảng da thịt trắng ngần tuyệt đẹp.
– Em có đẹp không ?
Nhật Vi cúi đầu ngượng ngùng hỏi nhỏ. Nàng rất sợ Minh chê cười mình. Dù sao nàng chưa bao giờ mặc loại áo ngủ khêu gợi chỉ dành cho vợ chồng son như vậy.
– Đẹp… em đẹp lắm… Lại đây đi…
Nhật Vi đặt bàn tay nhỏ lên tay Hoàng Minh, bị nó kéo đến sát giường. Hai cánh tay nó choàng qua bờ eo nhỏ của nàng. Ngẩng đầu lên, đón lấy đôi môi đỏ hồng mềm mại mà hôn.
Nhật Vi hé môi hồng đón lấy chiếc lưỡi của Minh. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau lại có chút ngượng nghịu ngỡ ngàng kì lạ. Nàng cũng không để ý nhiều, có lẽ sau khi bị thương đã lâu hai người không âu yếm nhau như vậy. Nụ hôn của anh có chút vội vàng, lại tham lam, không dịu dàng, da diết như nàng quen thuộc.
Hoàng Minh gỡ dây áo ngủ trên vai Nhật Vi, để phần ngực áo phía trước rũ xuống lộ ra hai bầu vú căng tròn. Hai tay nó tham lam xoa nắn, miệng nó ngậm kín núm vú đỏ hồng của nàng mà mút mút say mê. Nó không biết rằng, Nhật Vi không chút cảm xúc, đang nhíu mày nhìn xuống nó.
Khi Nhật Vi mua chiếc áo ngủ này, với lớp voan mỏng trước ngực, lúc đó trong đầu nàng liền có thể tưởng tượng cảnh Minh sẽ vùi mặt vào nó. Anh sẽ hít hà say mê hưởng thụ sự mềm mại và mùi hương cơ thể nàng qua lớp vải mỏng. Nhật Vi đã quá quen thuộc với anh, nàng còn có thể tưởng tượng miệng anh hớp hớp trên hai bầu vú nàng như muốn nuốt trọn mùi hương da thịt nàng vào người. Nhưng điều Minh đang làm, làm Nhật Vi có chút ngỡ ngàng xa lạ. Anh như một tên ăn trộm, vội vàng tham lam vơ vét vào hết cho mình. Có lẽ anh đang quá háo hức chăng ?
– Ư…
Nhưng suy nghĩ mông lung của nàng bị bẻ cong rồi mờ nhạt đi, khi hai núm vú nàng đã săn cứng lại ray rứt trong miệng Minh.
Hoàng Minh mặt đỏ ửng gay gắt, kéo Nhật Vi nằm xuống giường. Nó háo hức cởi bộ áo ngủ ra để cơ thể trần truồng của nàng hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt nó. Ôi, thật quá đẹp. Hoàng Minh vẫn nhớ lần đầu làm tình với Nhật Vi, nhưng lúc đó đầu óc nó ngu muội thật không có cảm xúc gì nhiều. Bây giờ nhìn ngắm tác phẩm hoàn mỹ của tạo hoá ngay trước mặt, Hoàng Minh mới thấy lòng nuối tiếc vô hạn… Nó đã không biết trân trọng để một tên cướp bôi bẩn lên sự hoàn mỹ lẽ ra chỉ dành riêng cho nó.
Hoàng Minh cởi quần lót vội vàng, cả người nằm úp lên cơ thể Nhật Vi, hạ thể nó ép hai chân nàng mở rộng ra hai bên. Tay cầm dương vật chèn vào hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng, thúc mạnh…
– Ôi… em… em chưa ướt lắm đâu… hơi đau… – Nhật Vi kêu khẽ.
– Không sao… sẽ nhanh thôi…- Hoàng Minh thở hổn hển khoan khoái, nó bắt đầu đẩy dương vật ra vào âm hộ Nhật Vi.
Nhật Vi cắn môi chịu đựng cảm giác đau rát… Ngày hoàn hảo nàng chờ đợi hơn một tháng lại có vẻ không suôn sẻ thoải mái như nàng tưởng tượng. Sao anh lại gấp như vậy chứ ? Anh rất thích hôn nơi đó của nàng kia mà… Nàng cũng thích được chăm sóc vật đàn ông của anh bằng miệng mình. Nhưng anh đã không chờ được… Nhật Vi nhăn mặt, cố hít thở đều đều, cặp đùi nàng mở rộng hơn để đón lấy anh trọn vẹn. Nàng chỉ muốn quên đi cảm giác hụt hẫng của bản thân để hoà cùng sự sung sướng của anh.
– Uwmmm… ôi…
Nhật Vi rên rỉ thật khẽ khi âm hộ nàng bắt đầu trơn nhẵn, cảm giác cũng thăng hoa từ từ. Ánh mắt nàng mê li, hai tay vuốt ve bộ ngực anh… Nàng nhìn thấy vết sẹo đỏ hồng kia… Nhưng trên cổ anh lại đeo một sợi chỉ đỏ, còn sợi dây chuyền kia đâu ? Nàng thở dốc, hổn hển hỏi:
– Ưm… Dây chuyền… của anh… đâu rồi ?
Hoàng Minh hít hà khoan khoái, nghe Nhật Vi hỏi, cũng không nghĩ nhiều sẵn miệng nói:
– Nặng cổ quá… Anh không thích nó nữa.
Nhật Vi sững người nhìn lên người thanh niên quen thuộc đang hì hục làm tình với mình. Nhưng khoảnh khắc này, tất cả cảm xúc của nàng vừa dâng lên như bị một xô nước lạnh dập tan. Sợi dây chuyền đó là một cặp do chính Minh chọn và tặng nàng, cũng không khác vật tượng trưng cho tình yêu của hai người. Anh nói vứt là vứt đi sao ? Anh có thể làm như vậy sao ? Trừ phi… Bao nhiêu sự bất thường của Minh chôn giấu trong lòng Nhật Vi đều ùa về như từng mảnh ghép nối kết nhau thành một bức tranh đen tối u ám.
Hai mắt Nhật Vi chợt ửng đỏ, hai tay đẩy lên ngực Hoàng Minh, giọng run run nói:
– Minh… không phải anh ấy…
Hoàng Minh có chút sững người. Nó chợt nhìn thấy sợi dây chuyền có chiếc chìa khoá lấp lánh trên ngực Nhật Vi, thoáng nghĩ đến điều gì… Mặt Hoàng Minh liền biến đổi liên tục từ xanh sang trắng, rít lên từng lời qua kẽ răng:
– Thì ra… thì ra là bạn biết mọi chuyện ?! Bạn biết thằng đó cướp đi thân xác mình, ký ức của mình… Bạn không tố giác với ba mình… lại còn yêu nó…
– Không… không thể nào là Minh… còn anh ở đâu ?! Không thể nào… – Nhật Vi hét lên hoảng hốt.
Nàng vùng mạnh, cố đẩy Hoàng Minh ra, nhưng hắn đè chặt trên cơ thể nàng.
– Bạn có biết mấy tháng đó… Mình đã khổ sở thế nào không ? Hả ? – Hoàng Minh nghiến răng thúc dương vật vào trong người Nhật Vi.
– Đừng… buông tôi ra… ahhh…
Nhật Vi nước mắt giàn giụa, nàng cố đẩy người Hoàng Minh ra nhưng không ngăn được dương vật hắn tiếp tục xâm chiếm âm hộ nàng. Nhật Vi càng giãy giụa, hắn càng thô bạo thúc từng cú thật thật sâu làm nàng vừa đau vừa uất nghẹn.
– Bạn yêu nó thật sao ? Nó làm sao xứng với bạn được chứ ? Nó đã đi tù rồi… Sáu năm tù giam… cũng nhờ Vi đó.
– Không… không phải… tại sao lại như vậy… – Nhật Vi ôm mặt khóc nức nở.
Nghĩ đến anh ở trong tù tim nàng như bị xé ra từng mảnh. Nàng không ngờ kẻ nàng muốn trả thù lại chính là anh. Chính nàng đã đẩy anh vào con đường tù tội… Sáu năm. Con người ta có bao nhiêu cái sáu năm… còn tương lai của anh sẽ như thế nào. Tâm hồn nàng đau đớn tê liệt đến mức thể xác tiếp tục bị dày vò vẫn không còn cảm giác gì nữa.
– Minh ơi… anh ơi…
Nghe Nhật Vi kêu lên từng tiếng yếu ớt mà Hoàng Minh mặt đỏ ửng gay gắt vì ghen tức. Nó nghiến răng thúc dương vật vào âm hộ Nhật Vi thật nhanh, miệng không ngừng thì thào bên tai nàng.
– Nếu không nhờ bạn… nó đã không phải ở tù… ha ha…
– Không… đừng nói nữa… trời ơi… – Nhật Vi uất nghẹn đau đớn.
– Ahhhh…
Hoàng Minh rùng mình khoan khoái, từng đợt từng đợt tinh dịch phóng xuất lấp kín âm hộ Nhật Vi. Nó nằm xuống người nàng, mặt lại vùi vào hai bầu vú nàng mà hôn hít.
– TRÁNH RA…
Nhật Vi nghẹn ngào hét lên. Nàng đẩy thật mạnh để Hoàng Minh rời khỏi cơ thể mình. Nàng lao vào phòng tắm đóng sập cửa lại. Toàn thân nàng vô lực ngã quỵ trên sàn, ôm mặt nức nở.
Một tháng trước khi Minh còn hôn mê trên giường bệnh. Một vị cảnh sát tên Hiển đến bệnh viện thăm và nói chuyện với ông Khánh. Nhật Vi ngồi bên cạnh lắng nghe.
“Vì đêm tối, không có người chứng kiến tận mắt nó ra tay đâm Hoàng Minh. Dù vết máu và dấu vân tay trùng khớp, phía cảnh sát vẫn cần chứng minh được mục đích phạm tội của nó… Hoàng Minh đã cưu mang nó, cho nó cuộc sống sung túc. Điều này rất khó suy diễn vì sao nó muốn giết Hoàng Minh… lại ra tay một cách quyết liệt không chừa cho mình lối thoát như vậy ?! Trừ phi là có thù hận khắc cốt ghi tâm nào đó.”
“Vậy lý do… vì ghen tuông thì sao ạ ?!” – Nhật Vi buộc miệng hỏi.
Khi đó Nhật Vi vô cùng hận Hoàng Minh đã ra tay hãm hại người nàng yêu. Nàng còn hối hận vì đã đồng ý cùng anh mang hắn về nhà… Giờ đây, đối diện với ánh mắt tò mò của ông Khánh và ông Hiển kia, nàng một lần nữa đắn đo trước ý muốn trả thù của mình. Nàng có nên làm như vậy ? Dù sao thì linh hồn bên trong cơ thể kia là một người nàng từng xem là bạn… Nhưng khi Nhật Vi ngẩng đầu nhìn gương mặt tái xanh của Minh trên giường bệnh, nàng quyết định nói ra mọi chuyện.
Trong gian phòng tắm lạnh lẽo, Nhật Vi ôm mặt, cơ thể run rẩy, lòng đau đớn gào khóc nức nở:
– Không… Minh ơi… em đã làm gì… em đã hại anh rồi…
—————–++++++++++———–
Chiếc xe di chuyển hơn bốn mươi phút, đến lúc Minh và Đằng chột bắt đầu thấy ngột ngạt vì thiếu dưỡng khí thì chiếc xe dừng lại. Tiếng mở khoá loảng xoảng vang lên bên hông xe, cánh cửa mở lên… Ánh sáng bất ngờ ùa vào làm Minh phải nhắm chặt hai mắt. Đằng chột và Minh được lôi ra từ trong đống rác, lồm cồm bò trên mặt đất vừa hít thở, rồi nôn mửa dữ dội.
– Ha ha… người anh em… chào đón mày trở về…
Một thanh niên cao lớn bước đến, hơi nhăn mặt trước mùi thối của hai người, cười nói oan oan.
– Ha ha… con mẹ nó… thối chết tao rồi… – Đằng chột khạc nhổ liên tục, ngã trên mặt đất, cười sặc sụa.
– Đây là… Minh đúng không ? – Người thanh niên kia nhìn Minh hỏi.
Minh gật đầu, cũng không trả lời. Dĩ nhiên nó biết để nó vượt ngục cùng, Đằng chột chắc chắn đã tìm cách báo cáo về cho cha nó.
– Đây là Thanh, anh em cùng bang với tao. Trước sau cũng là anh em, bắt tay cái đi… – Đằng chột giới thiệu, còn cười tủm tỉm.
Thanh cũng đưa tay ra về phía Minh, chợt nhớ đến chuyện gì liền rụt tay lại, cười ha hả:
– Ha ha… mày lại chơi tao… Đi… lại đây… có nước tắm. Tao chuẩn bị cả quần áo cho hai đứa mày… Tắm xong đừng nói bắt tay, muốn hôn tao cũng ok luôn… ha ha…
Chiếc xe rác khi sau khi bỏ hai người xuống, liền được bỏ đi mất. Minh và Đằng chột đi theo Thanh. Minh nhận ra đây là một dạng nhà kho bỏ hoang, khá rộng rãi. Hai người được dẫn đến một vách tường đứng, phía trên có thùng nước vô cùng lớn chứa đầy nước. Minh và Đằng chột không chịu được nửa, cởi bỏ hai bộ quần áo tù, ném vào bao rác cho Thanh đem đi đốt. Mở vòi nước xối xả từ bên trên hai thằng chen chúc vừa tắm vừa cười vui không thể tả.
Ba mươi phút tắm rửa kì cọ, mất cả chai dầu tắm lớn, Minh và Đằng chột mới tạm thời loại bỏ được mùi thối ra khỏi người. Dù vậy trong mũi hai đứa vẫn thoang thoảng mùi thối rữa của phân người và rác thải… dường như nó đã ngấm vào phổi, tạm thời không thể hết ngay được.
Minh và Đằng chột mặc quần áo được Thanh chuẩn bị sẵn, còn có hai đôi dép và hai cái mũ lưỡi trai che đi hai cái đầu trọc. Sau đó bước lên chiếc Mazda 6 độ Sporty thật ngầu của anh ta. Đằng Chột ngồi cạnh ghế lái, Minh ngồi băng sau cho Thanh lái xe.
– Lần sau tao đéo nhảy xe rác nữa… Mẹ nó thật chết còn sướng hơn. – Đằng chột nói.
-_Phì… Mày còn muốn lần sau sao ? – Minh cười khổ.
– Haizz… người như anh em mình mà… sao nói trước được… nếu không bị bắn chết thì ngồi bóc lịch… quay đi quay lại có nhiêu đó thôi.
Minh gật gù cũng không nói gì… Nó nhận ra Đằng chột cũng không phải là một thiếu gia ăn chơi như nó từng nghĩ. Nghe nói cha Đằng chột không muốn giam nhốt nó trong lồng, mà ném ra đường cho lăn lộn sức mẻ để trưởng thành. Đằng chột không tham gia quản lý đường dây rửa tiền của cha nó, mà quy phục dưới trướng của một vị tướng khác, tương đương với cha nó, phụ trách tín dụng đen. Lần vừa rồi nó đi đòi nợ, gặp một thằng gan lì, đã ra tay đánh nhau lớn… Thằng kia bị Đằng chột xiên một dao toi mạng. Cũng còn may, kẻ bị nó giết cũng là dân vào tù ra khám, thường xuyên đánh nhau, nên cảnh sát ghép cho Đằng chột tội danh “tranh chấp, ẩu đả gây chết người…”, tuyên phạt năm năm tù giam.
– Thôi quên chuyện tù tội đi… – Thanh quay qua Đằng và Minh nói. – Tối nay để tao dẫn hai đứa mày đi tẩy trần một bữa hoành tráng nha…
– Ok. Tới luôn…
“Reng….” – Đằng chột vừa hét lên khoái trá, bất ngờ điện thoại Thanh reo vang.
“Xuỵt… Cha mày gọi…” – Thanh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi bấm nhận máy.
– Vâng, chú Quy… Vâng, nó đang ở đây. Về nhà bây giờ ạ ? Vâng, cháu biết rồi.
Minh có chút lý thú nhìn nét mặt nhăn nhó khó coi của Đằng chột. Thì ra ba nó, vị tướng quản lý đường dây rửa tiền kia có tên gọi là Quy. Cũng không biết là tên thật hay biệt danh. Nhưng điều rõ ràng là ông ta là một người đàn ông nghiêm khắc, lạnh nhạt hoặc không thể hiện tình cảm ra ngoài ngay cả với con ông ta. Một thằng con trải qua nhiều khó khăn mới thoát ra khỏi cảnh lao tù, ông ta cũng không buồn hỏi thăm nó một tiếng nào.
Bầu không khí sôi nổi trên xe liền có chút chán chường. Chiếc xe Mazda 6 đổi hướng quay về phía Chợ Lớn. Minh ngồi trên xe ngắm cảnh đường phố cũng không biểu hiện gì khác thường. Nhưng tâm trạng nó đang lo lắng không yên. Nó sắp phải đối mặt với người đàn ông dưới một người trên vạn người. Hiển nhiên là đường dây rửa tiền do ông Quy quản lý mang lại lợi nhuận khổng lồ cho Hồng bang. Vì thế, dù trên danh nghĩa ông ta chỉ là vị tướng dưới trướng Ban chủ, nhưng lời nói của ông ta vô cùng nặng ký. Minh dù sao chỉ là một thanh niên mười mấy tuổi đầu… Sắp chạm trán một nhân vật như vậy dù không lộ ra mục tiêu của mình vẫn thấy rất căng thẳng.
Chiếc xe rẽ vào một khu dân cư quy hoạch mới. Nhà cửa san sát lại xây dựng gần đây nên rất khang trang. Gần cuối con đường, Minh nhìn quanh thấy những hàng quán hai bên đường đều có những thanh niên vẻ mặt cảnh giác đang dõi theo chiếc xe mình đang ngồi. Xe rẽ dừng trước cổng một căn biệt thự, không quá lớn nhưng màu sơn tông xám viền chỉ đen toát lên sự lạnh lùng uy nghiêm.
Ba người bước qua cổng, liền bị hai người bảo vệ chặn lại, soát người. Ngay cả Đằng chột cũng vậy, không có ngoại lệ. Còn Thanh thì nhăn nhó khổ sở. Trước ánh mắt chằm chằm của hai gã bảo vệ, nó chép miệng bắt đầu rút trong người ra cơ mang nào là… túi quần trái một con dao bấm, phải một con karambit, sau lưng khẩu K59, ống chân một con dao lê AK… Minh cũng choáng váng nhìn đống vũ khí thằng Thanh mang trên người được bỏ vào một rổ đầy.
– Mày đi đánh trận à ? – Đằng chột trêu chọc hỏi.
– Mẹ… tao là đi đón người từ thùng rác chui ra… chẳng biết có kéo theo một mớ cảnh sát tới không ah… ha ha… – Thanh gãi đầu, cười xoà.
– Ha ha… Thôi vào đi… Đại ca đang chờ… – Hai gã bảo vệ lúc này cũng vui vẻ nói.
Đằng chột như đoán được Minh lo lắng, vỗ vai nó, nói nhỏ:
– Không có gì phải lo. Cha tao hơi khó tính, nhưng ông ta hiểu đạo nghĩa giang hồ. Mày cứ bình thường là được… hỏi gì nói đó.
Minh gật đầu, đi theo Đằng chột và Thanh. Ba đứa bước qua bậc tam cấp đá cẩm thạch trắng, bước vào khu sảnh phòng khách bên trong.
“Lại đây… lại đây…”
– Dạ. Con chào chú Nghiêm…
– Con chào Ba…
– Ừ… ngồi… ngồi đi. Ăn đi, thoải mái nha. Về nhà rồi.
Trái ngược với tưởng tượng của Minh, về một cảnh tượng uy nghiêm, tra khảo la hét… Không hề có. Giữa sảnh phòng khách là một bàn tiệc hoành tráng, bên cạnh đã ngồi sẵn hai người đàn ông trung niên. Người bên trái, Đằng chột gọi là chú Nghiêm dáng người bệ vệ rắn chắc lại rất vui vẻ hồ hởi kéo tay ba đứa ngồi vào bàn. Người đàn ông còn lại là ba Đằng chột, đúng là chú Quy, không vui vẻ như vậy, nhưng chỉ mỉm cười, ánh mắt âm thầm quan sát Minh mấy lần.
– Sao ăn cơm tù nửa năm coi bộ không quen hả ? Ha ha… – Chú Long vỗ vai Đằng chột hỏi.
Minh nghe Thanh ngồi bên cạnh giới thiệu mới biết chú Nghiêm, thực chất chính là Đại ca của Đằng chột và Thanh, hay còn gọi là Long tướng, phụ trách tín dụng đen của Hồng Bang. Minh nghe để tâm là vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài của nó không khác mấy với một thằng sắp chết đói. Nó gắp món ăn liên tục, không chút khách khí… Một phần là nó đói thật, phần còn lại để vị tướng tên Quy kia bớt chú ý đến mình. Dù không ngẩng đầu lên, Minh vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của ông ta đảo qua người mình. Thật đáng sợ.
– Chú em tên gì ?
Minh đang ăn bị Thanh thúc một cái liền giật thót mình, ngẩng lên thì thấy ông Quy đang nhìn mình.
– Dạ, Lê Hoàng Minh. – Minh lau miệng đầy dầu mỡ, vội trả lời.
– Ừ, tốt.
Và chỉ như vậy. Ông ta không hỏi Minh thêm gì nữa, cũng không tiếp tục nhìn nó lần nào đến cuối bữa tiệc. Sau bữa ăn, Đằng chột và Thanh được ông Nghiêm và Quy hai người gọi vào phòng riêng, để lại một mình Minh ngồi thấp thỏm ngoài phòng khách. Cũng không quá lâu, năm phút sau, Thanh bước ra vẻ mặt có chút khó xử lại ngồi bên cạnh Minh.
– Tao thay mặt thằng Đằng xin lỗi mày… – Thanh đặt vào tay Minh một cái phong bì khá dầy, nói. – Đây là chút lòng thành, xem như hỗ trợ mày.
Minh có chút ngớ người, liền hiểu ra. Mình bị từ chối gia nhập Hồng Bang rồi đây mà. Vấn đề là vì lý do gì ? Nó cũng không hỏi nhiều, vẻ mặt quay về kiểu lạnh nhạt bất cần đời. Đẩy cái phong bì lại cho Thanh, Minh đứng lên, nói:
– Không có gì. Không nhờ Đằng chột tao còn phải bóc lịch lâu… Tiền tao có thể tự kiếm được. À… Cảm ơn đã tặng bộ quần áo và bữa ăn ngon.
Minh đội mũ lên đầu, quay người đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu lại lần nào. Thanh nhìn theo, ánh mắt có chút phức tạp… Khi nó quay lại phòng làm việc của ông Quy, đưa cái phong bì còn nguyên đặt lên bàn thì Đằng chột liền hậm hực nói:
– Con đã nói rồi… Nó rất có cốt khí… chẳng thèm mấy đồng bạc lẻ của Ba đâu…
– Hừ… cốt khí hay không cũng chẳng phải mày nói là được… – Ông Quy gầm gừ nói.
Ông Nghiêm cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai Đằng chột, nói:
– Đây chẳng qua là một phép thử thôi… cũng không có gì. Cháu không muốn thử nó thì cho nó vào thẳng Ngoại đường đi theo cháu… Ba cháu và chú cũng chẳng có ý kiến gì. Còn cháu muốn đề bạt nó vào Nội đường không phải dễ như vậy… Nó phải lập được công lớn hoặc là qua được khảo hạch do chúng ta đưa ra… Bao nhiêu năm qua cháu cũng biết có mấy người vượt qua được đâu.
– Ok, việc giám sát nó giao cho thằng Thanh. Còn mày… – Ông Quy nhìn qua Đằng chột. -… hai tuần tới ở yên đây cho tao. Không được bén mảng về nhà… cũng không đi ra ngoài. Chuyện cảnh sát có tao ứng phó.
– Vâng.
Thanh gật đầu, ngay lập tức quay ra ngoài. Nó rút điện thoại gọi đi.
– Tới đâu rồi ?
“Dạ, đại ca. Thằng nhóc này nó cứ lông bông đi bộ. Chẳng biết nó đi đâu…” – Bên kia đầu dây vang tiếng xe cộ ồn ào, tiếng một người thanh niên trẻ trả lời.
-;Cứ theo nó… bất kể nó vào căn nhà nào… nói chuyện với ai… kể cả người bán vé số… Mày cũng phải ghi chép, chụp hình đủ hết cho tao…
– Dạ, đại ca. Hiểu rõ.
Đường phố buổi tối khu Chợ Lớn thật đông đúc. Dòng xe máy ô tô chen chúc nhau đến tắc nghẽn. Không ít ánh mắt rảnh rỗi nhìn theo một thanh niên thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai vào buổi trời tối lầm lũi bước đi. Minh kéo mũ mình thật thấp, nó không muốn một lần nữa bị bắt vào trại giam sẽ rất phiền phức để ông Hiển mang nó ra ngoài. Trong người không có tiền, cũng không có điện thoại… Minh cứ thế thong thả đi bộ về hướng Quận 7, nơi đó có Biệt thự của Hoàng Minh, nơi đó cũng có số tiền năm mươi triệu nó cất giấu.
Ngang phía trước chợ Bình Tây, hàng hoá chất đống chiếm hết vỉa hè, những chiế xe máy dừng đậu mua bán đông đen làm xe cộ tắt nghẽn. Minh bước xuống lòng đường, chen giữa dòng xe dáng người nó lêu nghêu cao lớn.
“Minh…”
“Minh…”
Chợt nghe tiếng gọi loáng thoáng đâu đó hai lần, Minh hơi quay lại nhìn. Thật bất ngờ làm nó mở tròn hai mắt. Chị Ngọc Nga đang cưỡi chiếc xe máy, tắt giữa dòng xe, không ngừng vẫy vẫy tay về phía nó. Minh thoáng chần chừ vì ngại thân phận trốn tù của mình. Nhưng nó vẫn kéo thấp cái mũ đi nhanh về phía chị.
– Em làm gì ở đây ? Tóc em… – Chị Ngọc Nga hỏi, hai mắt tròn xoe ngạc nhiên nhận ra Minh đã cắt tóc.
– Lát nói… chị lùi ra sau đi… để em chở cho…
Ngọc Nga cũng không nói nhiều, lùi ra sau. Minh cầm tay lái, ngồi lên chiếc xe Honda Dream nhỏ nhắn của chị Ngọc Nga, hai tay hai chân lòng khòng có chút buồn cười. Đã khá lâu rồi nó không chạy xe máy. Khi xưa chính chị Nga đã tập cho nó, để đôi lúc chở chị hoặc bà Sang đi chợ mua hàng. Minh mím môi để bánh xe leo lên lề đường, tránh qua đám đông rồi lao nhanh về phía trước.
– Trời đất ơi… cái thằng này…
Đang chạy xe, bất giác đầu mát rượi, chị Ngọc Nga giở cái mũ của nó ra, thản thốt kêu lên.
– Đừng… chị trả lại em…
Minh khổ sở cười không nổi, giật lại cái nón đội kín lên đầu. Hiển nhiên chị Ngọc Nga không biết gì về chuyện đã xảy ra giữa nó và Hoàng Minh. Càng không biết nó từng ngồi tù gần một tháng. Bản án đó chỉ mang tính thủ tục để hợp thức hoá thân phận phạm nhân của Minh, cũng dành cho những kẻ muốn điều tra nó xem. Vả lại trên cả nước, mỗi ngày có hàng trăm người bị kết án nếu không phải trường hợp đặc biệt báo chí cũng chẳng quan tâm.
– Tại sao cạo đầu ? Mày điên à… nhìn như thằng mới ra tù vậy. – Chị Ngọc Nga hậm hực ký đầu Minh một cái.
Minh nhăn nhó cười khổ không biết nói thế nào. Không lẽ phải nói với chị Ngọc Nga, mình đúng là từ nơi chị vừa nói trốn ra.
– Sao chị đi ở đây giờ này ? – Minh hỏi lãng đi để chị không nhìn chằm chằm vào cái đầu của nó nữa.
Minh hỏi xong đợi một lúc lâu vẫn không thấy chị Ngọc Nga trả lời. Nó quay lại thì thấy đôi mắt chị đỏ hoe rơm rớm nước mắt.
– Chị đi làm… – Chị Ngọc Nga nói.
– Chị đi làm ? Chị không đi học nữa sao ? – Minh sửng sốt hỏi.
– Ừ… chị bảo lưu rồi… bao giờ… bao giờ rảnh rỗi sẽ học tiếp.
– Nhưng mà… tại sao ?
Chị Ngọc Nga không trả lời, bắt đầu thút thít khóc. Minh chợt thấy lòng mình khó chịu như có trăm ngàn cây kim đâm sâu vào. Nó tấp xe vào lề đường, rẽ luôn vào một quán nước khá vắng vẻ. Chị Ngọc Nga cũng không phản đối, chị dường như đã dồn nén tâm sự rất lâu cần được giải toả. Hai chị em lựa một góc khuất im ắng ngồi xuống. Minh chọn đại thứ gì đó, để phục vụ mang ra thật nhanh.
Chị Ngọc Nga vẫn ngồi im lặng, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không khóc nữa. Ánh đèn đường vàng óng hắt qua tấm rào tre tạo thành những vệt sáng vẽ lên gương mặt xinh đẹp của chị… lại có chút thê lương, buồn bã.
– Quán ăn mất rồi…
Chị bắt đầu bằng một câu ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Minh chết sững và cũng đủ giải thích rất nhiều chuyện. Nó ấp úng muốn hỏi tiếp thì chị đã kể tiếp:
– Ba tuần trước có người quậy phá, bảo tìm thấy con gián trong thức ăn… Sáng hôm sau, bên vệ sinh an toàn thực phẩm xuống. Họ kiểm tra lại rất nghiêm khắc… Mà làm gì có quán ăn nào giở thùng rác lên mà không tìm thấy một con gián chứ ?! – Chị Ngọc Nga nghẹn ngào, nói.
– Dù ba mẹ chị đã năn nỉ, thậm chí thử lót tiền họ vẫn lập biên bản, thu giấy phép kinh doanh… Vẫn chưa hết… quán đóng cửa được ba ngày. Bên điện lực lại xuống… họ gửi công văn nói nhà chị thuộc quy hoạch giải toả phục vụ công trình… ngầm hoá lưới điện quốc gia. Tiền đền bù chỉ bằng một phần mười giá thị trường… Mẹ chị ngất xỉu tại chỗ, đến nay nằm liệt giường không dậy nổi. Ba chị lo chạy vạy chuyện nhà cửa khắp nơi vẫn vô vọng… mới có mấy ngày tóc đã bạc trắng.
Chị Ngọc Nga che kín miệng vẫn không ngăn được tiếng nức nở. Minh đau xót, choàng qua vai chị để chị tựa vào ngực mình mà khóc. Hai bàn tay nó lại nắm chặt lại kìm nén tức giận. Nó cảm giác được một âm mưu trả thù ti tiện trong chuyện này.
– Chị có qua nhà Hoàng Minh tìm em… tính nói em nhờ cậu ta giúp đỡ. Nhưng người ta nói em đã rời đi, không còn ở đó nữa… Hoàng Minh lại không muốn gặp mặt chị… Chị biết anh ta cũng không xem chị thế nào… nhưng mà dù sao cũng có quen biết… Vậy mà…
Minh thở dài. Nó cũng không muốn nói rõ với chị Ngọc Nga. Nó gần như đã đoán được kẻ đứng sau chuyện này. Đó chính là kẻ đã thức tỉnh sau tám tháng u mê… Nó sẵn sàng trả thù Minh bất chấp Minh đối xử với nó tốt như thế nào. Huống chi là những người đã bắt nó làm việc còn la mắng nó như ông bà Sang ?!
– Chị làm việc ở đâu ? – Minh hỏi.
– Chị… chị mới năm nhất, thành tích cũng không có gì nổi bật, muốn đi dạy kèm mà không ai nhận. – Chị Ngọc Nga có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu nói. – Nên chị đi làm… giúp việc cho nhà người ta…
Minh thở dài, bàn tay đặt trên bờ vai nhỏ của chị vô thức siết chặt.
– Vậy hiện giờ chị ở đâu ?
– Nhà chị… tuần trước bị cưỡng chế dọn ra ngoài… Bây giờ đang thuê một căn nhà nhỏ trong hẻm ở Quận 10… Ba Mẹ chị muốn chờ tiền đền bù để mua nơi khác… có lẽ là ở xa xa mới đủ tiền mua.
Minh thở dài. Nó muốn nói cho chị biết đừng trông mong vào số tiền đền bù đó… Người ta có muôn vàn lý do để không giải quyết hồ sơ để gia đình chị chờ trong túng quẫn, chờ đến tuyệt vọng. Qua chuyện này, Minh cũng nhận ra mình từng nắm giữ toàn bộ ký ức và kiến thức của Hoàng Minh nhưng mình hoàn toàn chưa khai thác được nó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó có ý định hãm hại ai bao giờ ? Ngoại trừ bà mẹ kế kia làm nó rất ngứa mắt nhưng nó vẫn không bỏ thời gian nghĩ cách hãm hại bà ta.
– Vậy em đang ở đâu ? – Chị Ngọc Nga chợt hỏi.
– Em… em… chưa có chỗ ở… – Minh có chút lúng túng.
– Vậy về nhà chị ở đi… cũng còn dư một phòng, không đến nổi em phải ngủ bên ngoài như ngày xưa đâu. – Chị Ngọc Nga nói.
– Em… sợ là… không tiện lắm.
Minh nghĩ đến hoàn cảnh nhạy cảm của mình lúc này. Nó không để ý mình đang kéo chị Ngọc Nga vào ngực, khi nói chuyện lại như hôn lên trán chị.
Ngọc Nga thấy mặt mình nóng rang. Nàng chưa bao giờ gần gũi với một người con trai như vậy. Dù luôn nghĩ Minh như em trai mình, nhưng nó lại dám hôn lên trán nàng. Mà chính nàng cũng không hiểu sao, mình vẫn không tránh đi.
– Chị không sợ gánh nặng đâu. Có em về nhà sẽ vui hơn nhiều…
– Thật ra… em không phải ý đó. Em có một số tiền sẽ không làm gánh nặng cho nhà chị đâu… Em còn có thể tìm việc làm…
– Tiền bạc gì chứ… – Chị Ngọc Nga che miệng Minh nói. – Em còn như vậy… chị… chị…
Ngọc Nga chưa nói hết lời liền nhận ra bàn tay nhỏ của mình đang đặt trên môi Minh. Ánh mắt Minh thật sáng đang nhìn xuống nàng. Ngọc Nga đỏ mặt, vội rút tay lại, bối rối thế nào lại áp lên gò má mình. Càng rối thêm… rụt tay xuống lại không biết giấu đi đâu. Ngay lúc này, bàn tay to lớn của Minh nắm lấy tay Ngọc Nga, cảm giác ấm áp truyền đến làm trái tim nàng đập nhanh dồn dập.
– Đừng lo lắng… vì chị còn có em…
Nghe Minh nói, trái tim Ngọc Nga rung động mãnh liệt. Nàng ngẩng mặt lên, hai gò má đỏ đỏ ửng, đôi mắt long lanh như có muôn vàn lời muốn nói. Ngay lúc này, Minh cũng không kềm được lòng mình. Bao nhiêu hình ảnh của người con gái trước mặt, ký ức ấm áp chia sẻ từng miếng cá chiên và cả sự khao khát dằn vặt nhung nhớ của tuổi mới lớn tích luỹ qua bao nhiêu ngày tháng… Tất cả đều dồn nén lại tạo thành một động lực to lớn vượt qua tất cả. Minh cúi xuống, đặt lên đôi môi mềm mại ngỡ ngàng của chị Ngọc Nga một nụ hôn.
Cả người Ngọc Nga cứng đờ, đến hai mắt cũng mở lớn thản thốt. Nhưng khi đôi môi nàng bị tách mở để một vật ươn ướt chui vào mang theo hơi thở nam tính truyền qua làm cả người Ngọc Nga như tan chảy, mềm nhũn hai mắt nhắm lại ngã vào lòng Minh. Chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát của nàng thật nhút nhát, bối rối run rẩy trước sự sành sỏi chuyên nghiệp của Minh.
Ngọc Nga như chìm đắm vào một thế giới mới đầy hoa thơm cỏ lạ thơm ngát êm nhu. Nàng nằm gọn trong vòng tay Minh, dâng hiến đôi môi mình cho nụ hôn đê mê tuyệt diệu. Đến lúc hơi thở hai người tắt nghẽn, mặt đỏ ửng lên mới rời nhau ra.
Ngọc Nga mặt đỏ ửng gay gắt không dám nhìn Minh. Minh lại có chút tiếc nuối liếm liếm bờ môi, nói:
– Em xin lỗi…
– Hừ… Không thành thật… Xem em có chỗ nào giống xin lỗi chứ… – Ngọc Nga xoa xoa hai gò má nóng rang, oán trách.
– Ờ, vậy chị cũng nhìn ra nha… Em đúng là không thành thật… Em vẫn rất muốn hôn chị…
– Đừng…. Ưm…
Minh lại trám kín đôi môi mềm mại ẩm ướt của Ngọc Nga. Chị cũng không phản kháng, đôi môi quen đường hé mở đón lấy chiếc lưỡi của Minh. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau say mê. Bàn tay Minh lại bắt đầu rục rịch từ bờ vai Ngọc Nga trượt dần xuống, đặt lên gò ngực căng phồng của nàng mà xoa nắn.
– Uwmmm…
Ngọc Nga hơi vặn vẹo né tránh, nhưng hơi nóng từ bàn tay Minh như truyền qua hai lớp áo làm cả cơ thể nàng căng cứng. Nàng không ngăn cản Minh… nhưng bàn tay nó lại tiếp tục nhào nặn làm bầu vú nàng nhột nhạt ray rức.
– Minh… không được…
Ngọc Nga mặt đỏ như gấc chín, đẩy Minh ra, bàn tay nhỏ còn đánh lên người nó một cái.
– Em xin lỗi… tại chị đẹp quá làm em không kềm lòng được. – Minh gãi đầu cười khổ.
– Ở đâu học cái kiểu nói chuyện ngọt xớt như vậy chứ ?! Hừ…
Ngọc Nga đỏ mặt gay gắt nói, chợt nàng ngẩng đầu nhìn Minh, tay vô thức che miệng há hốc.
– Em… em… sao lại… không giống mấy tháng trước ah ? – Nàng lại lắc đầu lia lịa. – Không… không đúng. Em vẫn giống Minh, nhưng là Minh trước kia… Chuyện này là sao ?
Ngọc Nga càng nghĩ càng rối tung rối mù. Cùng một hình hài này nhưng sự khác biệt giữa hai tính cách như đêm và ngày. Trước đây, hơn một năm trước Ngọc Nga đôi lúc cũng thấy mình có cảm giác với Minh. Tuy không phải là tình yêu, nhưng giữa nam nữ luôn tồn tại một sức hút giới tính. Nhưng từ ngày nó bị tai nạn, trở nên ẻo lả hay khóc, nàng hoàn toàn mất đi cảm giác đó. Đêm nay gặp gỡ, không ngờ cảm giác đó quay lại còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần như chưa bao giờ biến mất. Ngọc Nga nhìn Minh chằm chằm, nàng cảm thấy nó như một cục nam châm hình người, chỉ cần đảo chiều là lực hút thay đổi.
– Ha ha… đừng nhìn em như vậy. Có nhiều chuyện em sẽ nói cho chị nghe, nhưng chưa phải lúc này. – Minh tươi cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngọc Nga đặt lên môi mình, hôn nhẹ. – Nhưng điều em có cam đoan với chị là… từ hôm nay trở đi… em sẽ là em của chị như bây giờ. Không thay đổi nữa.
Ngọc Nga gật đầu, ánh mắt có chút mâu thuẫn, gò má lại đỏ ửng lên nói lí nhí:
– Nhưng chị… Nga không muốn… Minh làm… em mãi đâu.
Minh thích chí vòng tay ôm Ngọc Nga vào lòng, thủ thỉ nói:
– Vậy mình đổi cho nhau đi… Nga gọi Minh là anh, Minh gọi Nga là em… được không ?
– Hi hi… – Ngọc Nga che miệng cười ngất. – Nghe kì cục quá trời…
– Ha ha… – Minh cười vui vẻ.
Ngọc Nga chợt hơi im lặng, gối đầu lên vai Minh nói:
– Thật ra… cũng chưa chắc Minh nhỏ hơn Nga đâu.
– Hả ? – Minh sững người.
– Minh có nhớ cái ngày Minh vào nhà Nga không ? Lúc đó, Minh rất nhỏ, rất gầy yếu… còn thấp hơn Nga một khoảng vậy nè… – Ngọc Nga đưa bàn tay nhỏ ra diễn tả. – Nga thấy mình cao hơn, nên đòi làm chị. Nhưng mẹ Nga có nói… Khi xưa mẹ làm Y tá bệnh viện Nhi Đồng… mẹ có kinh nghiệm nhìn trẻ em… Mẹ bảo Minh có thể còn lớn hơn Nga một tuổi, nhưng có lẽ không được ăn uống đầy đủ nên còi xương…
– Còi xương cũng không sao… Miễn cứ lớn tuổi hơn Nga là tốt nha.
Minh mỉm cười tủm tỉm nhìn Ngọc Nga, làm nàng mặt đỏ ửng, gắt lên:
– Nga nói thật… không phải vì… bực mình quá… không nói nữa… đi về.
– Ha ha về thôi…
Minh thoải mái, kéo tay Ngọc Nga đứng lên. Nó chợt lúng túng quay qua gãi gãi đầu hỏi:
– Ngọc Nga có mang tiền không ?
– Phì… được rồi mà.