Hoán Mệnh - Chương 24: Trượt dốc
Giờ giải lao, dưới tán cây mát rượi giữa sân trường. Hai chiếc ghế đá xếp ngang vừa đủ cho năm đứa một nam bốn nữ ngồi chen chúc vào nhau nói cười rôm rả.
– Mình đã nói là mình lợi hại lắm mà… giờ đã tâm phục khẩu phục chưa ? – Na Na ưỡn ngực oan oan tự đắc.
– Phì… lợi hại cái mốc xì… ăn may thôi… – Bội Linh hậm hực nói.
– Hi hi… Mà mình cũng không hiểu nổi ah – Hoàng My mặt đỏ ửng, nói. – Bữa mình nằm cho nó bôi kem đến ướt nhẹp cả người, vậy mà nó cứ dửng dưng như không. Hôm đó nó giở chứng thế nào đang tắm với Na Na thì đòi hôn vú, còn ôm chân nhấp nhấp… rồi đè con nhỏ ra sàn nhà xơi luôn.
– Cái gì ôm chân nhấp nhấp chứ… bạn làm như người ta là chó không bằng… – Na Na mặt đỏ ửng gắt lên.
– Eh… Bội Linh với mình đứng ngoài xem đó. Không nói bậy đâu nha…
– Ặc còn chuyện này nữa sao mình không biết ta… – Minh nhe răng cười quay qua Nhật Vi, nàng đỏ mặt lén nhéo nó một cái đau điếng.
Dĩ nhiên chuyện Nhật Vi là người khai sáng đưa Hoàng Minh vào đời cả hai đứa đều thống nhất không nói ra. Phần danh tiếng cứ để Na Na lãnh trọn, dù sao người ta mới là cộng tác viên chính thức nha.
Ngoài những chuyện này, đầu óc Minh lại luôn có một cảnh báo gì đó bất thường sắp diễn ra. Nó đã hỏi Hoàng Minh rất kỹ về nơi nó bị mang đi. Nhưng đáng tiếc nó tỉnh lại hoàn toàn không nhớ gì đã xảy ra. Minh thấy mình như một con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội không hề biết một võng lưới lớn đã bao quanh từ từ thu vào.
– Tối nay mình đi bar ăn mừng đi… lâu quá rồi không đi chơi… dẫn theo Hoàng Minh luôn… – Na Na hứng khởi đề xuất.
– Ừ… mà thôi. Mấy bạn đi đi… – Hai mắt Minh cũng sáng lên, rồi ỉu xìu từ chối.
– Cả hai đời nó chưa đặt chân vào quán bar ah. Hoàng Minh khi xưa dư thừa điều kiện nhưng không thích ồn ào. Còn nó khi chưa hoán đổi cơ thể với Hoàng Minh, đến ăn còn thiếu, nói chi đến những nơi ăn chơi như vậy. Nhưng tình huống nó bây giờ có thể đến những nơi phức tạp đông đúc như vậy sao ? Đừng nói là có nguy hiểm hay không, ông Khánh chắn chắn sẽ không cho nó đi. Dù ông không thể kiểm soát Minh cả ngày, nhưng đã giao quyền hạn đó cho Hoạt và Hữu…
– Ừ, anh Minh đến những nơi như vậy rất nguy hiểm đó… Mấy bạn cũng biết mà… – Nhật Vi nói.
Sau lần bị bắt cóc, Minh đã kể cho Nhật Vi rất nhiều về âm mưu của bà mẹ kế mình. Nhật Vi cũng kể sơ qua với ba đứa Bội Linh, nhưng không nói cụ thể về kẻ muốn hại chết Minh mấy lần trước.
Na Na, Bội Linh, Hoàng My đang hứng khởi bừng bừng cũng ỉu xìu theo. Chợt Na Na như nghĩ đến chuyện gì, nhe răng cười khanh khách:
– Sợ nguy hiểm thì mình giả trang nha… Không ai nhận ra Minh là được rồi.
– Ừ… ý kiến hay đó. Bình thường Minh đi đâu cũng quá nổi trội mà… Giờ thử bỏ cái Bentley kia mình đi taxi xem còn ai nhận ra không ? – Bội Linh nói.
– Nhưng Hoạt Hữu sẽ không đồng ý đâu… – Nhật Vi nói nhỏ, ánh mắt lén nhìn sang Hoạt Hữu đang ngồi gần đó.
– Thì bỏ luôn hai cái cột nhà cháy kia ở nhà… – Hoàng My che miệng nói nhỏ.
– Cái gì cột nhà cháy… người ta đen đen vậy mới “manly” nha… – Na Na bĩu môi phản đối.
Minh hai mắt loé sáng, siết chặt nắm tay… Cũng đúng nha. Nó bị nhốt hai tuần nay sớm đã bức bối đến muốn nổi loạn. Đời trước của Minh đã bao giờ phải sợ trước sợ sau như bây giờ… Lúc bảy tuổi suốt mấy tháng trời nằm ngoài đường ngủ nó còn không hề hấn gì. Tính con nít nổi loạn bùng nổ, Minh ưỡn ngực gật đầu, nói:
– Quyết định như vậy đi… Bây giờ cần thảo luận kế hoạch chi tiết.
———+++++——–
Trường Hưng Đạo Vương,
Trường Hưng Đạo Vương ngay tại thời điểm này cũng là giờ giải lao. Sân trường đông kín học sinh trò chuyện, nô đùa náo nức ồn ào không tả hết. Bất ngờ một góc sân trường có tiếng la hét lớn, đám học sinh đông nghìn nghịt như kiến đều đổ dồn về hướng đó tụ lại…
– ĐM mày… Mày dám nói lại không ?
Một học sinh dáng người cao lớn, đang cố vùng ra khỏi mấy đứa bạn can ngăn, mặt nó đỏ gay gắt hét lớn về phía ba thằng học sinh khác đối diện.
– Hoành Sơn à Hoành Sơn… Tao nói cho mày nghe lại nha… Tao nói mẹ mày là một con đĩ dâm loàn…
Thằng lên tiếng tên Vũ, học khối 11, khác lớp Hoành Sơn. Nó cũng thích Hạ Vi, nên xem Sơn như tình địch suốt ngày tìm cơ hội bới móc. Lần này đúng là cơ hội trời ban…
– Tao nói có sách, mách có chứng nha…
Vũ đưa lên một cái điện thoại, quay sang mọi người xung quanh nói lớn:
– Ha ha… Đây là video mới nhất đang sôi sục trên Thiên Địa nha, mọi người lên đó mà xem coi thằng này có bịa đặt không ? Tên chủ đề là “Dâm phụ vs công nhân…” Mẹ thằng Sơn, Cựu Hoa hậu toàn quốc… chịch với một đám công nhân bằng tuổi con bà ta còn rên rỉ sung sướng…
Thằng Vũ quay lại nhìn gương mặt đỏ gay giận dữ của Hoành Sơn nhe răng cười:
– Hắc hắc… nhiều khi tao nghĩ mày nên về hỏi lại mẹ mày xem cha ruột mày là ai nha… có khi là một thằng đạp xích lô nào đó không chừng…
– CON MẸ MÀY… TAO GIẾT MÀY…
Hoành Sơn như một con thú bị chọc đến điên cuồng. Nó gầm lên vùng mạnh ra khỏi đám bạn, lao thẳng vào Vũ. Thằng Vũ như chờ đợi sẵn, không chút nao núng vung chân đá thẳng vào mặt Sơn. Nhưng cú đá của nó vẫn không ngăn được một con thú điên cuồng giận dữ… Sơn húc thẳng vào người Vũ, hất cả người nó văng ngược ra sau, ngã nhào xuống sân trường. Hoành Sơn lao theo, đè lên thằng Vũ, tay đấm liên tục vào mặt nó. Hai thằng bạn của Vũ cũng lao đến giải vây, vung tay đấm đá túi bụi… Hoành Sơn như một con chó điên, bất chấp tất cả, mặc kệ mặt mũi đau đớn, nó túm chặt đầu thằng Vũ liên tục nện mạnh xuống nền xi măng…
Hai mắt nó đỏ kè như mất đi nhân tính… Nó chỉ muốn giết thằng Vũ… thằng khốn nạn này dám nói ra chuyện đó trước cả sân trường. Đoạn video đó Hoành Sơn đã xem qua từ điện thoại của một bạn cùng lớp… Cả hai tiết đầu ngày nó bần thần không lọt được một chữ vào đầu. Nó không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác nhục nhã cứ từ từ gặm nhấm đầu óc nó, làm nó muốn phát điên. Hoành Sơn mặt bê bết máu, máu mũi chảy ròng ròng, mặc kệ những cú đấm liên tục vào mặt, không đỡ không tránh. Hai mắt mắt Sơn long lên sòng sọc, hai tay bóp chặt cổ thằng Vũ làm mặt nó trắng nhợt, miệng há ra không ú ớ nổi…
“Ngăn nó ra… Nó giết thằng Vũ bây giờ…”
“Ngăn nó ra… thằng này điên rồi…”
Hai ba cánh tay vòng qua cổ Hoành Sơn siết chặt vẫn không kéo nó ra được… Rồi bốn năm bàn tay cố gỡ tay nó ra khỏi cổ thằng Vũ vẫn không được… Nó như một con chó điên đã cắn là không nhả.
“Buông ra ngay… bỏ tay ra…” – Thầy Giám thị cũng lao vào ngăn, vẫn không thành công.
Thằng Vũ mặt đã chuyển sang tím tái, hai mắt trợn lên nổi tia máu. Chợt từ phía sau một vật thật to vụt mạnh vào sau đầu Hoành Sơn…
“Rầm…” – Hoành Sơn cả người mềm nhũn ngã sấp xuống, ngay đơ chết giấc.
– Mọi người ngơ ngác quay lại nhìn liền há hốc… Hạ Vi bỏ cái ghế gỗ xuống, nhún vai nói:
– Hết cách rồi…
————-+++++++————-
– Ahhhhh….
“Xoảng… xoảng…”
Ngay lúc này, căn biệt thự của ông Khánh, tiếng la hét âm thanh đập phá đồ đạc liên tục vang vọng từ phòng ngủ của Khánh Phương.
– KHỐN NẠN… MỘT LŨ KHỐN NẠN…
Khánh Phương ngồi trên sàn nhà, tóc tai rối tung, hổn hển thở dốc rít lên từng tiếng cay nghiệt. Hai mắt cô đỏ hoe tức giận, chợt rưng rưng nhoè đi… Trên sàn nhà cái điện thoại vỡ nát màn hình vẫn lập loè một đoạn video lặp đi lặp lại…
– Không thể nào… Ông trời phạt tôi sao ? – Khánh Phương ôm đầu gối khóc nức nở.
Hằng Kiểm thở dài cũng không an ủi Khánh Phương. Hắn ngồi xuống nhặt cái điện thoại, rồi nhặt từng mảnh vỡ thuỷ tinh trên sàn. Hơn ba mươi phút trước hắn vừa nhận được đoạn video trên do đám bạn an ninh chia sẻ, kèm theo mấy lời trêu chọc vui vẻ:
– “Mày đang bảo kê cho em này phải không ? Ấm giường rồi nhé…”
Sau khi xem đoạn video kia, Hằng Kiểm đã bần thần rất lâu mới đem cho Khánh Phương xem. Từ góc nhìn của đoạn video hắn có thể nhận ra nó được quay bằng một cái điện thoại và truyền trực tiếp online qua kênh nào đó. Hoặc nó được chuyển đi nhằm mục đích trả thù ngay sau khi hắn lao vào nơi đó đánh đám thanh niên và cứu Khánh Phương ra. Hằng Kiểm có thể khẳng định điều này vì sau khi từ xe Khánh Phương trở lại hạ gục toàn bộ bọn chúng, chính hắn đã thu tất cả điện thoại của đám thanh niên, gom lại đặt trên sàn nhà và châm xăng đốt.
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, vì Hằng Kiểm đang lo lắng cho một chuyện lớn hơn nhiều. Trong đoạn video đó, ngoại trừ Khánh Phương, còn xuất hiện vài khuôn mặt khác. Những kẻ đã chết trong vụ án mười ba thanh niên công nhân bị giết hại đốt xác phi tang. Vụ án rúng động dư luận chỉ cách đây vài tuần.
Trong đầu Hằng Kiểm chợt nhớ đến câu cảnh báo của Madif, lòng hắn chợt nặng nề.
– Phải rồi… không việc gì phải khóc… có liên quan đến mình đâu… – Khánh Phương chợt ngồi dậy, lau nước mắt, nói lảm nhảm. – Ai hỏi mình cũng chối biến đi là xong… Nơi dơ bẩn đó làm sao mình có thể tới chứ ?! Người giống người thôi… chuyện này quá bình thường mà… phải không ?
Hằng Kiểm thở dài, kéo Khánh Phương dậy, đặt cô ngồi lên ghế. Lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô, nói:
– Đây không còn là vấn đề của danh tiếng của em nữa… Em có thể chối trước báo chí, chối trước lão Khánh, nhưng em không chối được với cảnh sát.
Khánh Phương là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, qua phút hoảng loạn với lời nhắc nhở của Hằng Kiểm, cô liền tỉnh táo suy nghĩ ra mọi chuyện. Hệ luỵ của đoạn video này còn xa xa to lớn hơn việc danh tiếng của cô bị bôi nhọ. Khánh Phương nhìn Hằng Kiểm, ánh mắt lộ ra nét sợ hãi thật sự. Dù người ra tay là Hằng Kiểm, nhưng cô là người ra lệnh… làm sao có thể thoát tội được đây ?! Dù chúng hãm hiếp cô, nhưng đây là mười ba mạng người.
Khánh Phương hận đến nghiến răng, móng tay bấm vào da thịt đến bật máu vẫn không đau. Kẻ tung đoạn video đó lên mạng chắc chắn có chủ ý hạ nhục cô… Cảnh tượng chỉ có mười mấy giây lại nhằm vào lúc cô đang mất kiểm soát với cảm xúc cơ thể mình nhất. Những cảnh cô giãy giụa, la hét hoàn toàn bị cắt bỏ… Thật khốn nạn.
– Anh nghĩ em nên đi khai báo mình bị hãm hiếp. – Hằng Kiểm nói.
– Không… – Khánh Phương gắt lên. – Như vậy chẳng phải là em công nhận mình là người trong video đó sao ?
– Haizz… Em không công nhận liệu có qua được cảnh sát không ? – Hằng Kiểm nhẹ nhàng khuyên giải. – Dù sao thì dư luận vẫn sẽ đứng về phía người bị hại.
Khánh Phương nhíu mày ngẫm nghĩ, mím môi gật đầu, chợt nói:
– Nhưng như vậy không phải em có động cơ trả thù sao ?
– Đúng, nhưng từ động cơ đến hành động là hai đầu thái cực khác nhau. Em chỉ giữ vững tâm lý rằng mình không liên quan gì đến cái chết của những thằng đó là được rồi. Anh tin tưởng mình đã xoá sạch dấu vết, cảnh sát không truy tra được điều gì. Họ chỉ sẽ tập trung vào gài bẫy tâm lý để em khai ra…
Hằng Kiểm ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Lời khai nên có giả có thật mới dễ tạo lòng tin. Em cứ khai đoạn đầu nguyên văn như vậy… Từ 11h00 đến khoảng 11h30 ngày… em lái xe từ… đến… gặp người băng qua đường, thắng gấp. Sau đó vì không có tiền trong người… bị chúng ép vào phòng…
Khánh Phương lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu.
– Không nói bọn chúng tổng cộng có mười ba người, mà chỉ nói là bốn tên. Ba tên xuất hiện trong video và một tên quay phim… Mà không được…
Hằng Kiểm nhíu mày miệng lẩm nhẩm tính toán:
– Vì mình không biết đoạn video kia là kẻ nào quay rồi chuyển đi. Nếu nói như vậy, nhỡ cảnh sát bắt em nhận diện sẽ lộ ra em nói dối… Nhưng nếu khai là mười ba người thì làm sao em có thể thoát về… mà không có người giải cứu ?
Hằng Kiểm xoa xoa đầu căng thẳng, hắn hít sâu một hơi nói:
– Bây giờ như vậy. Em cứ khai nguyên văn chuyện xảy ra… Tổng cộng có mười ba thằng thanh niên. Chúng cưỡng bức em giữa chừng thì anh đến giải cứu…
– Nhưng như vậy sẽ rất khó cho anh chối không liên quan… – Khánh Phương nói gấp.
– Không sao, em chỉ cần khăng khăng là mình không biết gì về cái chết của những kẻ đó là được… Còn phần anh, anh sẽ tự lo được. Cảnh sát sẽ không cạy miệng anh được đâu. Nếu không có bằng chứng rõ ràng, thì phía sau còn có ông chủ chống đỡ. Yên tâm đi…
Khánh Phương vẻ mặt lo lắng, đưa tay vuốt ve gương mặt sắc cạnh nam tính của Hằng Kiểm. Mấy tuần bên nhau trải qua nhiều chuyện cô cảm nhận được mình có tình cảm với hắn. Loại tình cảm ấm áp nhẹ nhàng chăm sóc yêu thương lo lắng cho nhau, không phải thứ nhớ nhung thèm khát nhục dục mà Madif cho cô.
– Bao giờ mình đi khai báo…
– Bây giờ… anh có quen thân một người làm bên cảnh sát điều tra. Anh sẽ nhờ hắn ghi tờ khai lùi lại hai ngày… trước thời điểm cái video kia xuất hiện trên mạng.
————-+++++++————–
Chiều tối cùng ngày, 20h30.
Lối đi nhỏ phía sau căn biệt thự Hoàng Minh, hai bóng người nép sát vào tường rón rén từng bước một… lúc nép bên trái, lúc nép bên phải… hai bóng đen lúc ẩn lúc hiện bám sát nhau, chỉ men theo bóng tối tránh những ánh đèn từng bước một… Phía sau căn biệt thự có một cái cửa nhỏ, thường dùng cho người giúp việc đi chợ ra vào thẳng trong bếp sẽ tiện hơn là đi ngang qua phòng khách. Hai bóng đen cao gầy… một lúi húi mở khoá, một lại nhấp nhổm hồi hộp không yên. Cửa mở. Ánh đèn đường chiếu vào thấy rõ hai khuôn mặt của Minh và Hoàng Minh. Hai đứa đội mũ cap, mặc quần jean, áo jean trang phục rất khác thường ngày. Đóng cửa lại cẩn thận. Hai rón rén đi được vài bước liền hứng chí co giò lao đi thật nhanh. Cảm giác hồi hộp lại sung sướng y như thời trốn bà chủ đi đá banh vậy.
Bên ngoài cổng khu biệt thự đã có một chiếc taxi 7 chỗ chờ sẵn. Hai đứa Minh mở cửa chui vào, bên trong liền vang lên tiếng con gái nhao nhao phấn khích…
– Wah… hai người giỏi quá… không bị phát hiện luôn…
– Xì… chuyện đơn giản thôi… Hồi đó mình còn leo lên mái tôn ngoài nhà xem…
– Xem cái gì ?
– À… không có gì… bác tài cho xe chạy đi.
– Xem cái gì ?!
– Đã bảo không có gì mà…
Chiếc xe taxi lao đi vừa khuất vào màn đêm… Tức thì, dưới tán cây tối bên đường có ánh đèn xe loé sáng, âm thanh gầm rú vang lên. Hai bóng người cao lớn trên một chiếc mô tô rú ga lao theo. Nếu Minh và Hoàng Minh biết trò ninja núp bóng tường mà hai đứa thầm đắc ý lại luôn có hai khán giả vừa ăn bỏng ngô vừa xem thì không biết hai đứa có chán nản mà ở nhà không ?!
– Xe chạy được năm phút, thấy Hoàng Minh hơi im lặng, Na Na quay sang hỏi:
– Sao vậy ? em không thích à
Hoàng Minh quay lại, hơi ấp úng nói:
– Không… Em thích chứ… em chưa được đi bao giờ mà… Tại em nghĩ đến chị Nga thôi. Chị kể cho em nghe về mấy quán bar… chắc là vui lắm… nhưng chị cũng chưa được đi bao giờ.
– Bác tài, quẹo qua đường Hồng Bàng đón người… – Minh đang rất phấn khích, quyết định luôn.
– Ah… Anh thật là… mời chị Nga đi luôn ?! – Hoàng Minh hai mắt sáng lên.
– Ừ… em gọi nói chị Nga thay đồ đi. Xe sẽ chờ bên ngoài đón.
Nhìn Hoàng Minh hớn hở vui vẻ nói chuyện điện thoại, Minh cũng thầm cảm thán. Không có nó, Minh cũng quên mất mình còn một người con gái, một người chị từng lén lút dành phần cho nó những miếng cá, một ít thịt… Nó cảm thấy mình thật tệ.
Quán bar Nos là tụ hội lý tưởng của cuộc sống sôi động về đêm của vô số cô chiêu cậu ấm của thành phố. Không như quán bar khác, vừa xô bồ vừa chen chúc ồn ào. Bar Nos luôn hạn chế số lượng người vào, không quá đông lại phải đảm bảo không khí náo nhiệt. Vì thế trước cửa bar Nos luôn có một hàng dài thanh niên nam nữ ăn mặc sành điệu xếp hàng thật dài chờ đến lượt.
Chiếc taxi vàng đổ lại trước hàng dài các loại xe hơi sang trọng nhìn có chút chướng mắt. Càng chướng mắt hơn khi bên trong xe bước ra tới bảy người… “rõ ràng là tiết kiệm tiền nên chịu khó dồn nhét vào một chiếc xe nha”. Hàng thanh niên nam nữ đang xếp hàng có nhiều người nhếch mép cười khẩy. Bọn chúng mà đi Nos thì đừng nói ngồi taxi, mà phải cưỡi xe hơi riêng, cũng không thích đi chung mà mỗi đứa một chiếc. Nhưng những ánh mắt khinh thường đó chợt biến đổi thật nhanh khi nhìn rõ gương mặt của năm người con gái… Thật đẹp nha. Mỗi người một vẻ, đều tươi xanh ngọt ngào đến bất ngờ. Một người trong đó trông có vẻ lớn hơn bốn đứa còn lại, có vẻ hơi rụt rè nhìn quanh lạ lẫm… Nhưng khuôn mặt cũng sắc sảo, đặc biệt bộ váy ôm sát người lộ ra đường cong thật hoàn mỹ… Chậc chậc…
“Này mấy em gái ơi… qua đây đi với tụi anh… tụi anh dẫn vào nha… anh quen quản lý Nos nha…”
Ngọc Nga nghe mấy người kia trêu chọc chỉ biết mím môi cúi đầu. Nhật Vi và ba đứa Hoàng My thì nhìn nhau cười tủm tỉm bước tới… Mấy tên thanh niên kia háo hức, đẩy hàng lùi lại như dành chỗ cho người đẹp.
Na Na nghịch lọng tóc, ánh mắt ngây ngô hỏi:
– Anh quen quản lý Nos, mà sao phải xếp hàng ah ?
Tên thanh niên miệng nói bô bô khi nãy có chút lúng túng nói:
-;À… à… trong đó đang xếp bàn cho tụi anh. Chờ chút cũng không sao mà…
– À… Ra là vậy… Vậy mấy anh chờ tiếp đi… bọn em vào trước nha.
– Hi hi…
Bốn đứa con gái che miệng cười nắc nẻ, rồi khoác cánh tay Minh đi vào. Nhật Vi không quên choàng cả tay Ngọc Nga và Hoàng Minh để hai người đỡ lạc lõng.
– Mẹ… mấy đứa đó chắc chưa đến đây bao giờ nên tưởng bở thôi… – Tên thanh niên còn hậm hực nhìn theo nói. – Lát quay lại đây xếp hàng xem ai xấu mặt.
Không chỉ riêng bốn tên thanh niên đứng giữa hàng khi nãy, mà lúc này cả hàng người đang chờ đều nhìn nhóm Minh. Bảy đứa thanh niên hai nam năm nữ không xếp hàng cứ thế đi đến cửa vào. Cánh cửa thật lớn trang trí những cây trụ inox sáng loáng như những ống thoát khí của xe đua với ngọn lửa bập bùng cứ vài phút là phun ra dài cả mét nóng rực… Đi sau lưng năm đứa Minh, Ngọc Nga nép sát vào người Hoàng Minh, nó thì há hốc miệng mở lớn không khép lại được. Cả đám người còn xếp hàng đều nhếch mép cười nhìn theo chờ chuyện vui sắp xảy ra. Nhưng chuyện xảy ra không ai ngờ tới… Hai gã Security tránh lại sang hai bên nhường đường… Từ bên trong một người đàn ông mặc vest đen vội vàng bước ra đưa tay bắt với Minh điệu bộ khúm núm nhún nhường.
“Ặc… đó là quản lý Nos đó. Tên thanh niên kia là ai vậy ? Còn đội nón sụp sụp như sợ người nhận ra vậy ah.”
“Hay là diễn viên điện ảnh nào nha”
“Tao nghĩ là ca sĩ nào đó… gầy gầy giống Sơn Tùng ATM…”
Nhiều lời bàn tán bên ngoài Minh không quan tâm. Dù sao đây cũng chẳng phải thân phận chân thật của nó… Bar Nos có năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Tập đoàn Hoàng Minh đầu tư vào. Dù không muốn bị gò bó bởi thân phận Hoàng Minh, nhưng nơi này không dễ bước chân vào. Nó đành phải gọi điện cho Giám đốc Nos, chỉ đơn giản là nhờ đặt bàn. Không ngờ ông ta còn cử cả quản lý ra tiếp đón tận cửa.
Minh cũng không biết vì mình chọn nơi này cũng vô tình làm khó hai người khác…
Sau hai lớp cửa kính dầy cách gần như tuyệt đối, bước chân vào bên trong như lọt vào một thế giới khác đầy màu sắc ánh đèn. Nam nữ vui vẻ nhún nhảy theo những nhịp điệu dồn dập kích thích làm trái tim mỗi người như nhảy theo. Len lỏi theo từng cụm từng cụm bàn đầy người, một bàn tay mát lạnh như lo lắng bất an níu lấy cánh tay Minh. Nó cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy bàn tay nhỏ đó dắt theo.
Người quản lý dẫn đoàn Minh đi đến sát sàn DJ, vị trí hot nhất nơi này. Bàn DJ là nửa đầu của một chiếc xe đua hầm hố. Trang trí cách điệu hai bên là dàn ống thoát khí vương cao, mỗi khi nhạc đến đoạn sôi động sẽ phụt lửa ra thật ấn tượng. Hai bên là hai bục cao được trang trí như bình khí Nos của xe đua, đứng trên đó là showgirls với những màn múa cột khêu gợi nóng bỏng. Bàn của Minh được xếp ba cái bàn cao và một dãy ghế bar. Trên bàn đã bày sẵn những cái ly, một tháp trái cây tươi ướp lạnh và mấy chai rượu Tây cao cấp đủ loại.
Minh quay lại bất ngờ thấy mình đang nắm tay chị Ngọc Nga. Chị cũng giật mình, rút tay lại thật nhanh. Ánh đèn chớp tắt liên tục không ai để ý, nhưng Minh thấy được hai gò má chị hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn lảng đi nơi khác.
Nơi này khá ồn ào, Minh phải nói sát vào tai người quản lý ông ta mới nghe được. Minh yêu cầu dẹp đi mấy chai rượu và lấy menu cocktail cho mọi người tự gọi thức uống. Người quản lý liền đi ngay lập tức… Chỉ một lúc sau, chính tay ông ta và một người phục vụ bưng hai khay đầy những ly cocktails màu sắc rực rỡ cẩn thận đặt lên bàn. Sự niềm nở của ông ta làm một số ánh mắt bàn bên cạnh chú ý đến Minh.
“Nâng ly điii” – Minh giơ cao ly nước hô lên thật lớn, mọi người có lẽ cũng không nghe được, nhưng đều hiểu ý nâng ly.
Hai đời người, nửa đời trước Minh chỉ được uống bia một lần. Đó là bia thừa bà chủ rót ra ly bày bàn cúng thần tài, còn non nửa lon đổ đi thấy uổng nên thưởng cho Minh. Không ngon lành gì… Minh chỉ thấy bia rất đắng. Giờ nửa đời này nó lại rất thích các loại cocktails. Đặc biệt các loại có hương trái cây nhiều, lẫn với mùi rượu nồng nồng thật dễ chịu. Bốn đứa Nhật Vi cũng bị ảnh hưởng của Minh mà thích cocktails… Mỗi đứa một ly cocktails thật cao chỉ hơn năm phút là gọi cái khác. Mỗi đứa hai ly bắt đầu có men rượu trong người, cơ thể cũng tự đung đưa theo tiết tấu nhạc.
– Uống ít thôi…. Say bây giờ…
Ngọc Nga phải níu vành tai Hoàng Minh xuống, hét vào đó thì nó mới nghe được. Nó nhe răng cười, còn nâng ly lên cụng ly với nàng. Đặt ly rượu xuống, Hoàng Minh lại quay qua ôm chầm lấy Na Na, dập dìu nhảy. Ngọc Nga phì cười, ánh mắt nhìn Hoàng Minh đùa giỡn thật vui vẻ.
Thời gian qua tuy Ngọc Nga không đến nhà thăm Hoàng Minh nhưng hai chị em vẫn thường nói chuyện điện thoại. Nghe kể Hoàng Minh được đối xử tốt nên Ngọc Nga rất yên tâm, hảo cảm với Minh đã nhiều hơn trước. Nhưng hảo cảm là một chuyện, nàng vẫn ý thức được khoảng cách giai cấp rất lớn giữa mình và Minh, ngay cả những cô bạn gái bên cạnh Minh cũng vậy. Dù ai cũng niềm nở vui vẻ với nàng, nhưng sự mặc cảm trong lòng nàng vẫn không nguôi ngoai được. Hôm nay, bước ra khỏi nhà không thấy chiếc xe đen sang trọng kia, mà thấy một chiếc taxi 7 chỗ đã ngồi kín người, còn mấy cánh tay vẫy vẫy với mình… Ngọc Nga chợt thấy nhẹ nhõm, càng thoải mái gần gũi hơn là phải ngồi trong một chiếc xe sang trọng. Nàng còn tưởng là mọi người đi chơi đơn giản như vậy, thì nơi đến chắc cũng tương xứng. Nhưng không… Nơi này đừng nói Ngọc Nga, ngay cả những đứa bạn cùng trường thường ra vẻ cao sang nhìn xuống nàng, có lẽ cũng chưa bước chân vào được. Vậy mà người quản lý khi nãy lại niềm nở tiếp đón còn ra vẻ khúm núm nịnh nọt trước mặt Minh. Thân phận của Minh là gì ?
Mẹ Ngọc Nga có tính keo kiệt lại ham tiền. Không ít lần bà nói nàng đi thăm Hoàng Minh để thử tiếp cận Minh. Một thanh niên mười mấy tuổi lại có cơ ngơi như vậy… Thật sau lưng điều kiện gia đình còn kinh khủng hơn nhiều lần. Vốn Ngọc Nga cũng thấy nhớ Hoàng Minh, nhưng mẹ nàng càng nói, nàng càng không muốn đi thăm nó. Nàng sợ mình bước đến nơi đó những lời nói ti tiện của mẹ trong đầu mình có thể bị người ta đọc được. Tối hôm nay cũng như vậy… Ba mẹ nàng vốn rất nghiêm khắc chuyện đi chơi đêm. Vậy mà nghe có cậu Minh mời đi, là mẹ nàng liền đồng ý, bác luôn lời phản đối của ba. Càng nghĩ đến mục đích hèn mọn của mẹ nhồi nhét trong đầu mình, Ngọc Nga càng thấy chua xót, lạc lõng tách biệt khỏi mọi người.