Hoán Mệnh - Chương 23: Âm mưu thâm độc
Hoàng Minh và Nhật Vi áo quần mặc lại nghiêm chỉnh, ngồi trên nệm, tựa lưng vào vách tường. Hai đứa bị trùm kín đầu bằng hai bao vải, tay chân đều trói chặt, nhưng tách ra không trói ngược vào nhau như ban đầu.
Trải qua vài phút hoang lạc ngắn ngủi, giờ lại bị trùm kín cả đầu hai đứa đều lo lắng bất an. Hai đứa đều suy đoán xem người “khách hàng” trong lời ba gã kia là ai ?
“Ầm” – Âm thanh cửa mở bung ra làm hai đứa giật thót mình. Vài tiếng bước chân nặng nề vang lên, xen kẽ trong đó là tiếng cộp cộp của một đôi giày cao gót.
– Ah… làm gì… – Hoàng Minh bất ngờ bị ai đó túm lấy, nó la hoảng.
– Hoàng Minh… thả nó ra… các người làm gì ?! – Nhật Vi hoảng hốt kêu lên.
– Không có việc gì… nó chỉ đi có việc một chút là trở lại thôi… – Giọng nói của gã đàn ông lớn tuổi vang lên.
– Không… không được… – Nhật Vi vùng người muốn đứng lên níu Hoàng Minh lại.
Hoàng Minh giãy người thật mạnh thoát ra, nhoài người về phía Nhật Vi. Chạm đến đầu nàng nói nhỏ:
– Đừng sợ… Anh Minh sắp tới rồi.
Vừa dứt lời, cả người nó bị giở bổng lên. Mang đi ra ngoài.
—————-++++++++—————-
10h30 tối cùng ngày,
Trong gian nhà gỗ ọp ẹp, vách tường thắp sáng bằng rất nhiều cây nến lập loè bất định. Kệ gỗ bàn thờ nghi ngút nhang khói như vang ra âm thanh rầm rì như có vô số âm hồn đang tụng niệm… Trên nền đất, Hoàng Minh hai mắt nhắm nghiền nằm yên không chút cử động. Madif cầm trên tay hũ tro bột trắng vừa lầm rầm đọc chú vừa rải bột lên nền đất xung quanh người Hoàng Minh. Bên cạnh đó, Khánh Phương và Hằng Kiểm đứng yên lặng quan sát.
Mục tiêu của lần bắt cóc này dĩ nhiên là Nhật Vi, nhưng bắt được thằng thanh niên tên Hoàng Minh này lại là món quà bất ngờ. Khánh Phương rất không cam tâm vì những kế hoạch đều thất bại… Và đêm nay có lẽ tất cả những câu hỏi bí ẩn đó đều được giải đáp. Câu trả lời đang nằm trong cơ thể tên thanh niên kia.
Madif khoanh chân ngồi xuống, vị trí ngay trên đầu Hoàng Minh. Hai tay bắt đầu bắt quyết, những ngón tay bấm ấn bất ngờ điểm mạnh lên trán Hoàng Minh. Cơ thể Hoàng Minh như có một dòng điện chạy qua, run rẩy kịch liệt.
Hằng Kiểm nhìn cảnh tượng này cũng giật thót cả người. Hắn luôn xem thường những trò mê tín dị đoan. Đối với Hằng Kiểm, những gã thầy bùa này nói cho hoa mỹ là cầu phúc tiêu hoạ, còn nói cho trắng đen là lừa gạt lòng tin kiếm tiền mà thôi. Hằng Kiểm không lạy trời, không thờ phật. Hắn chỉ tin vào nấm đấm và khẩu súng của mình. Nhưng hôm nay hắn đang chứng kiến một chuyện khó tin đang diễn ra trước mắt. Thậm chí nếu không biết rõ là thằng nhỏ kia là bắt cóc đem tới thì hắn còn nghĩ là nó đang hợp tác với Madif để lừa tiền.
Madif rút tay về, cơ thể Hoàng Minh liền lặng yên trở lại. Ông ta lau mồ hôi trán, nhìn Khánh Phương, nói:
– Linh hồn bên trong cơ thể này đã bị tôi phong ấn, trong tình trạng vô ý thức. Tôi có thể nhận ra linh hồn này và cơ thể này vốn không sinh ra cùng nhau.
Khánh Phương nhìn qua Hằng Kiểm, có chút nôn nóng chờ Madif nói tiếp.
– Vì linh hồn này đã bị một lần tách đi phần ký ức nên tôi không thể khẳng định đây trăm phần trăm là linh hồn của Hoàng Minh.
– Tách ký ức… không phải trước đây chúng ta đã làm vậy với Hoàng Minh sao ? – Khánh Phương nói nhanh, lòng hồi hộp.
Những lá bùa trong bộ drap của Hoàng Minh vốn dùng để bóc tách ký ức khỏi linh hồn của hắn. Khi một người trong giấc ngủ sâu là thời điểm ký ức hỗn loạn thiếu kiểm soát nhất. Cũng phải mất vài tháng thời gian Madif mới chờ được sự liên kết giữa ký ức và linh hồn Hoàng Minh yếu ớt nhất mà ra tay. Trước đây, Khánh Phương không muốn sau khi hại chết Hoàng Minh, lại bị ông Khánh tìm ra đầu mối và trả thù. Dù sao trên đời này không chỉ Madif mới có khả năng tiếp xúc triệu hồi linh hồn người chết.
– Đúng. Vì thế tôi mới nói khả năng này rất cao. Nhưng vì một điều tôi vẫn không thể xác định hoàn toàn… – Madif hơi nhíu mày.
– Là điều gì ?
– Linh hồn nó có chút thay đổi… Cung con cái của nó trước đây rất mờ nhạt… giờ lại sáng lên rồi. Thật khó hiểu.
Không để Khánh Phương tiếp tục nghiền ngẫm, Madif nói tiếp:
– Cơ thể của thằng nhỏ này lại càng kì lạ… Tôi nói theo đạo giáo cho cô dễ hiểu… người ta nói con người có tam hồn, thất phách… Thất phách có thể hiểu đơn giản bảy vị trí của lỗ sinh khí trụ, trấn giữ hồn người là bảy lỗ trên mặt: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng. Nhưng cơ thể này lại có thêm một khiếu trên đỉnh đầu, có thể do chịu ngoại lực thiên nhiên lại không chết, như mưa đá rơi trúng, sét đánh trúng… Nói cách khác, linh hồn của kẻ này có thể tự thoát ra ngoài… Dĩ nhiên với điều kiện nó biết cách làm điều đó.
Ra là vậy… Khánh Phương bắt đầu kết nối những sự kiện. Linh hồn chính gốc của cơ thể này đã xuất khiếu trong lần tai nạn ô tô. Vô tình nhập vào cơ thể Hoàng Minh khi đó được Madif thi phép đang trong tình trạng mở khiếu toàn thân. Sau đó có lẽ nó không tự thoát ra được nữa… còn linh hồn của Hoàng Minh không có ký ức mơ mơ hồ hồ không nơi nương tựa bay ngang một cơ thể vô hồn liền ở lại.
Như hiểu được Khánh Phương đang nghĩ gì, Madif giải thích tiếp:
– Linh hồn một người bình thường rất khó tồn tại lâu dài trong cơ thể một người khác…. Nếu gặp người vía nhẹ hơn mình thì có thể nhập vào, thậm chí chi phối hành động của người đó. Nhưng không quá lâu liền bị thất khiếu cơ thể người đó đẩy ngược ra ngoài. Muốn ở lâu dài trong cơ thể người khác thì hai cơ thể này phải…
Madif nói huyên thuyên làm đầu óc của Khánh Phương, Hằng Kiểm đều lùng bùng không hiểu nổi.
– Tôi có thể rút hồn phách nó ra ngay bây giờ, rồi phong ấn khiếu thứ tám, không cho hắn trở lại. – Madif nói giọng lạnh nhạt như nói về một con gà cần cắt tiết.
– Không… Sáng mai tôi phải trả nó về nguyên vẹn cùng con bé kia… đã giao hẹn như vậy.
Khánh Phương xua xua tay. Đem thằng nhóc này đến đây cô thật sự chỉ muốn giải đáp những thắc mắc của mình… Cô chưa nghĩ đến khả năng mình có thể làm gì với nó sau đó.
“Reng…” – Điện thoại Khánh Phương chợt reo vang.
Khánh Phương hơi nhíu mày, linh cảm như có chuyện không tốt xảy ra. Cô nhấc điện thoại nghe.
– Sao ? Các ngươi… KHỐN KIẾP…
Khánh Phương bất ngờ gầm lên giận dữ, đập mạnh điện thoại xuống đất. Hằng Kiểm và Madif đều nhíu mày nhìn cô. Gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương vặn vẹo kềm nén, nhìn Hằng Kiểm nói:
– Cảnh sát vừa ập vào cứu được con bé kia.
Khánh Phương nhìn về phía Hoàng Minh, hít sâu một hơi, nói tiếp:
– Cũng may chúng ta còn nó. Nhưng giá trị trao đổi lần này đã rất thấp… Tôi đoán lão Khánh không biết trong cơ thể này là linh hồn con trai lão… Thằng Hoàng Minh giả kia chắc chắn sẽ không nói.
– Vậy… chúng ta nói cho lão biết. – Hằng Kiểm nói.
Khánh Phương lắc đầu, nói:
– Không. Ta nói lão sẽ không tin… Chúng ta càng không có cách chứng minh.
– Không sao. – Khánh Phương nói tiếp. – Giá trị thấp không phải là vô giá trị. Ít ra trong mắt thằng Hoàng Minh giả kia, cơ thể và linh hồn này rất quan trọng. Nếu không nó đã không đem tên này về nhà.
Khánh Phương đưa tay ngăn lời Hằng Kiểm, cô quay sang Madif hỏi:
– Tôi muốn biết ông có khả năng… khống chế cơ thể nó không ?
Hằng Kiểm có chút không hiểu, nhìn Khánh Phương. Madif lại không tỏ ra ngạc nhiên, ông ta nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:
– Được. Nhưng không quá lâu… Đại khái khoảng 5 phút gì đó thôi.
Ánh mắt Khánh Phương loé sáng hiện lên sát cơ lành lạnh, nói:
– Vậy là đủ rồi. Khi thời điểm đến, tôi muốn ông khống chế cơ thể nó, ra tay giết Hoàng Minh.
– Được thôi…
Hằng Kiểm nhìn Khánh Phương lại nhìn Madif, hắn cảm thấy như hai người này nên lạc từ hành tinh khác đến đây. Họ đang nói đến một điều mà hắn cho rằng không bao giờ có thể xảy ra. Khống chế một người ra tay giết một người khác sao ? Nếu chuyện này thực hiện được thì không phải đám sát thủ đều đến lúc giải nghệ rồi.
Madif nhìn thấy nét ngờ vực trong mắt Hằng Kiểm, ông chỉ nhếch mép cười lộ ra hàm răng đen nhẻm kinh tởm. Ông ta đặt trên ngực Minh một tấm giấy vàng, loại giấy thường dùng để vẽ bùa. Trích lấy máu trên mười đầu ngón tay Hoàng Minh rồi vẽ những chữ ngoằn ngoèo trên tờ giấy. Rồi ngồi xuống tay đặt lên tờ giấy lầm rầm đọc chú ngữ.
Công việc này như rất lâu… lâu đến mức Hằng Kiểm mất kiên nhẫn muốn quay sang Khánh Phương mà hỏi. Nhưng vẻ mặt Khánh Phương rất chuyên chú, không hề sao nhãng quan sát.
Madif chấm dứt đọc chú. Ông ta cầm tờ giấy lên. Thật nhẹ nhàng cẩn thận gấp tờ giấy lại hai lần chiều ngang, thêm hai lần chiều dọc thành một hình vuông… bắt đầu dùng tay xé. Bỏ đi phần viền thừa xung quanh, trong tay Madif có một xấp giấy nhỏ hình người chồng lên nhau, có tay có chân, có đầu… Là một xấp chín hình nhân bằng giấy. Madif cắn vỡ đầu ngón tay mình, chấm một giọt máu lên vị trí đầu của xấp giấy hình nhân. Kì lạ khi ông mở ra, cả chín hình nhân người giấy đều có một chấm máu nhỏ cùng một vị trí, cùng một kích thước như được cẩn thận dùng cọ nước mà vẽ lên.
Madif vung tay lên, những hình nhân như có từ tính thu hút đều tự rơi xuống đúng vị trí của mình trên cơ thể Hoàng Minh. Bốn con trên hai tay hai chân, một trên trán, một dưới cằm, một trên bụng, hai trên hai vai. Madif bắt đầu đọc chú ngữ…
Lần này Hằng Kiểm và Khánh Phương đều thấy quanh người mình lạnh lẽo, những cây nến trong nhà chập chờn nhấp nháy liên tục. Chợt Khánh Phương mở to mắt, hoảng sợ che kín miệng mình. Hằng Kiểm cả người rung động, tay vô thức xoa xoa hai mắt mình. Hai người đang chứng kiến một điều chỉ có thể hình dung bằng hai từ phép lạ… Chín con hình nhân bằng giấy theo lời đọc lầm rầm của Madif đang rung động, rồi từ từ mờ đi… Không phải màu sắc chúng phai nhạt đi, mà là chín con hình nhân giấy phân bổ khắp người Hoàng Minh đang từ từ trong suốt… rồi biến mất. Như đã ngấm sâu vào trong da thịt Hoàng Minh, không thể nhìn thấy từ bên ngoài.
Madif đứng dậy, người hơi lảo đảo như vô cùng mệt mỏi. Ông ta nói:
– Khi tôi muốn kiểm soát cơ thể nó… khoảng cách càng gần thì sức mạnh của nó càng nhiều. Có thể chọn bất cứ nơi nào ngoài những nơi thờ cúng có thần giữ cửa, kính chiếu ma… và cả căn nhà Hoàng Minh đang ở hiện nay cũng không được…
– Tại sao ở nhà nó không được ? – Khánh Phương khó hiểu hỏi.
– Tôi không biết. Nhưng hơn mười ngày nay, căn nhà đó như phủ trong sương mù… có lẽ ông Khánh đã thỉnh về thứ gì đó khá lợi hại.
Khánh Phương nhíu mày thật sâu, rồi gật đầu. Trước khi đi, ánh mắt cô nhìn Madif có chút mâu thuẫn, rồi thở dài quay người đi ra khỏi nhà. Hằng Kiểm cúi xuống, giở bổng cả người Hoàng Minh đặt lên vai. Hắn vừa quay người đi thì Madif bước đến nói vừa đủ hai người nghe:
– Trong vòng một tuần, anh không rời khỏi cô ta… Anh sẽ khó thoát khỏi cái chết.
– Là sao ? – Hằng Kiểm hai mắt sắc lạnh nhìn ông ta. – Ông hăm dọa tôi sao ?
– Không… Đó là tai kiếp của anh. Không liên quan đến tôi.
Hằng Kiểm mím môi im lặng, không nói gì, đem theo Hoàng Minh đi ra ngoài. Cánh cửa gỗ đóng sập lại vang lên âm thanh khô khốc.
—————-+++++++—————–
00h15 rạng sáng hôm sau,
Khu biệt thự đều tắt đèn yên bình. Bên ngoài cửa căn biệt thự Hoàng Minh một nhóm người già trẻ đang nhấp nhổm không yên ngóng chờ. Ông Khánh, ông bà Vượng, dì Kiều và tất nhiên là cả Minh đều đang chờ…
– Đến rồi… – Minh kêu lên háo hức.
Từ đầu cổng vào khu biệt thự, một hàng ba chiếc xe cảnh sát chuyên dụng nối đuôi nhau chạy vào. Đèn ưu tiên chớp động hai màu xanh đỏ sáng loè cả con đường. Minh không chờ được xe dừng lại đã lao ra. Cửa sau xe bật mở, một bóng dáng xinh đẹp thân thuộc cũng bước xuống vội vã lao vào vòng tay nó.
– Em không sao chứ ? – Giọng Minh có chút nghẹn ngào lo lắng.
Nhật Vi lắc đầu, vùi mặt vào cổ Minh, thút thít khóc. Nàng không ngờ cơn ác mộng kia lại kết thúc nhanh chóng như vậy. Niềm vui bất ngờ làm nàng không cầm được nước mắt. Minh nâng cằm Nhật Vi lên, cúi xuống đón lấy đôi môi nàng mà hôn. Đôi môi nàng mềm mại có chút lạnh run run lại mằn mặn vị nước mắt. Chiếc lưỡi nhỏ run rẩy của nàng tìm đến miệng Minh như muốn được sưởi ấm. Minh ôm ghì lấy cơ thể Nhật Vi nó thấy trái tim mình như tan chảy. Vài tiếng đồng hồ vừa qua trái tim Minh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nghĩ đến Nhật Vi nằm trong tay những kẻ bắt cóc, nó thấy cơ thể mình bị áp lực đè nặng đến ngột ngạt khó thở.
– Này này… vừa vừa thôi…
Ông Khánh có chút khó xử, lên tiếng. Bên cạnh ông, ba mẹ Nhật Vi mặt mày đã ngượng cứng không biết nói gì. Ông bà cũng biết mối quan hệ của con gái và Hoàng Minh gần đây có biến chuyển… nhưng dường như đã vượt quá kiểm soát thì phải.
– Ah… Ba Mẹ… bác Khánh… – Nhật Vi vừa đẩy Minh ra thấy ba người liền che kín gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đến mang tai.
– Hừ… còn nhớ Ba Mẹ sao… – Ông Vượng ra vẻ giận dỗi.
– Kệ ổng đi… mẹ không trách con… lại đây…
Bà Vượng phủi tay chồng, mặt tươi cười yêu thương bước lại ôm chầm lấy con gái. Bà kéo Nhật Vi đi cách đám đàn ông vài bước, hỏi nhỏ:
– Con… con có bị… người ta làm gì không ?
– Làm gì ạ… ? Không, không có… – Nhật Vi hiểu ra, liền lắc đầu, mặt lại đỏ ửng lên.
– Ôi… lạy trời lạy phật… nam mô quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn…
Bà Vượng quay người hướng Tây vái lia lịa làm Nhật Vi ngượng chín cả người, níu tay mẹ, gắt khẽ:
– Mẹ… kì quá đi.
– Hừ… kì cái gì mà kì… con gái có mỗi cái ngàn vàng không giữ được thì ai lấy con đây ? Mà con gái mẹ mà lỡ có mất cho thằng Minh còn không nói… Nếu mất cho đám lưu manh bắt cóc kia thì mẹ có chết cũng không nhắm mắt được.
Bà Vượng càng nói càng thấy Nhật Vi mặt ửng đỏ có chút gượng gạo. Bà nghi ngờ hỏi:
– Con… con… không phải là… cho nó rồi chứ ?
Nhật Vi mặt đỏ lựng như gấc chín… Nàng chưa bao giờ nói dối mẹ, nếu bà đã hỏi… Nhật Vi cúi đầu gật nhẹ.
– Â y da… kiểu này… kiểu này thì phải làm sao ? Mới học lớp mười hai đã cưới chồng sao… mà không được… con gái tui còn trẻ đẹp như vậy lại làm mẹ người ta sao ?!
– Trời ơi… mẹ…
Nhật Vi ngượng ngùng nhìn quanh như sợ người khác nghe mẹ mình lảm nhảm. Nếu bà biết không chỉ mình nàng, mà Na Na, Hoàng My, ngay cả Bội Linh góc độ lần đầu tiên mà nói đều cho Minh, thì bà sẽ như thế nào nữa…
– Thôi được rồi. – Bà Vượng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. – Con lớn rồi, mẹ không nói nhiều. Hoàng Minh đúng là rất tốt… Nhưng hai đứa có lỡ… có hậu quả. Dứt khoát không được bỏ đi… chưa muốn nuôi con thì cứ sinh ra cho mẹ nuôi. Nghe chưa ?
– Mẹ… Trời ơi…
Ông Khánh, ông Vượng và Minh bên này đang nói chuyện với cảnh sát. Câu chuyện lại không vui vẻ như vậy. Bản đồ định vị của Hoàng Minh gửi không được chính xác, cảnh sát mất rất nhiều thời gian trong khu nhà ổ chuột san sát mới xác định được vị trí chính xác. Khi bất ngờ ập vào, ba gã đàn ông đang ngồi nhậu, không kịp nhìn rõ mặt, đã vùng bỏ chảy ra phía sau nhà… Vì lo lắng an toàn cho con tin, cảnh sát không dám dồn ép quá mức mà từ từ tiến vào. Đến lúc thấy được Nhật Vi bị trùm kín đầu trên tấm nệm, thì bóng dáng ba gã đàn ông kia đã mất dạng. Dự đoán là ba gã đàn ông đó đã thoát thân bằng con kênh nước đen nhỏ phía sau nhà.
Nhưng cảnh sát tìm cả nhà vẫn không tìm thấy Hoàng Minh. Sau đó hỏi Nhật Vi thì biết được một người nào đó được ba gã kia gọi là “khách hàng” đã mang Hoàng Minh đi đâu đó. Đội cảnh sát chia làm hai, một nhóm đưa Nhật Vi về đây, nhóm còn lại phân bổ xung quanh căn nhà hiện vẫn đang chờ đợi với hy vọng nhỏ nhoi sẽ tóm được người mang Hoàng Minh trở lại…
Đội cảnh sát rời đi. Cả đám người kéo nhau vào nhà. Dì Kiều đã nấu sẵn cho mỗi người một chén cháo yến lót bụng khuya. Ông bà Vượng đến nhà Hoàng Minh hồi hộp lo lắng chờ đợi từ chập tối, đến giờ phút này đã yên tâm khi thấy con gái nguyên vẹn trở về, thì cơn mệt mỏi liền ập tới. Minh cũng tế nhị để Nhật Vi thu xếp phòng cho ông bà nghỉ lại… Người lớn tuổi giấc ngủ có thời điểm, về đến nhà có khi lại mất ngủ cả đêm.
– Rồi con ngủ ở đâu ? – Ông Vượng vừa ngồi xuống giường, liền quay qua Nhật Vi hỏi.
– Con…
Nhật Vi chưa biết nói thế nào, thì bà Vượng đã lên tiếng:
– Nó ngủ với dì Kiều cũng được mà… Ông lo lắng làm gì.
– Ờ… vậy cũng được…
Nhật Vi thấy mẹ mình nháy nháy mắt, bất giác mặt có chút nóng lên. Chào ba mẹ, đóng cửa phòng ra ngoài.
– Bà dạo này sao… dễ tính như vậy ah… không thấy hai đứa nó đeo dây chuyền cặp sao ? – Con gái vừa đi, ông Vượng quay lại nhìn vợ nói.
– Thì đeo cặp có làm sao ? Ngày xưa ông chẳng phải cũng chơi trò đó với tôi sao ? – Bà Vượng cười tủm tỉm nói.
– Hừ… Bà nói hay lắm… Bà mà chứng kiến một thằng con trai cả người trần trụi quấn mỗi một cái nơ che chỗ đó từ phòng bệnh con gái bà lao ra ngoài… náo loạn cả cái bệnh viện… xem bà nghĩ sao ? Ha ha… – Ông Vượng nói đến đây cũng không nhịn được cười.
– Ha ha… Thôi ngủ đi… hay là muốn thư giãn một chút rồi ngủ.
– Ah… Được nha… thư giãn chút đi. Chiều giờ căng thẳng quá rồi.
– Thôi dẹp đi… đang ở nhà con rể tương lai đó…
– Hừ… dám trêu chọc tôi ?!
-;Á… đừng… nhột… ông già mất nết… Nhật Vi… cứu mẹ…
Ngay lúc này, phòng tắm trong phòng ngủ của Minh.
Hai thân hình trần truồng đứng trong buồng tắm kính đứng. Một cao ngất rắn rỏi, một thon thả, uốn lượn mỹ miều. Minh đứng sau lưng Nhật Vi, chậm rãi vuốt vuốt bọt xà bông trượt xuống mái tóc dài đen óng của nàng. Nhật Vi đưa tay vuốt tóc cho nước chảy xuống hết… Nàng quay lại vốc sữa tắm xoa đều lên ngực Minh.
Minh thích thú mỉm cười đứng yên nhìn Nhật Vi tắm cho mình. Cảm giác như lần đầu hai người gần gũi nhau cũng trong tình huống này. Nó say mê nhìn những giọt nước từ vòi sen không ngừng rơi xuống da thịt trắng ngần của Nhật Vi, lăn dài trên hai bầu vú căng tròn của nàng. Nó đưa tay lên sờ nhẹ sợi dây chuyền bạch kim trên cổ Nhật Vi, nhìn ngắm mặt dây hình chìa khoá lấp lánh đẹp mắt. Minh để bàn tay mình trượt xuống từ rãnh ngực sâu hoắm của nàng, đón lấy khối khối thịt mềm mại căng tròn mà xoa nắn… ngón tay cái lại quen lối về miếc miếc lên hai núm vú đỏ hồng xinh xắn kia.
Nhật Vi không nhìn lên, chỉ tiếp tục cúi đầu xoa xoa xà bông khắp người Minh. Nhìn mái tóc đen óng không ngừng cử động rất bình thường nhưng lại có cảm giác gì đó kì lạ. Nó chợt nâng cằm Nhật Vi lên, phát hiện ra hai mắt nàng đã đỏ hoe, hơi hoảng hốt tránh đi. Lòng Minh co thắt lại…
– Đã xảy ra chuyện gì ? Những gã đó…
Nhật Vi lắc đầu, mặt nàng hơi tái đi, cúi thấp.
– Đã xảy ra chuyện gì ? – Minh nắm chặt hai nắm tay, hỏi.
Nhật Vi ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Minh, lòng nàng chợt chua xót. Nàng đã làm chuyện gì ?! Tại sao lúc đó nàng lại để Hoàng Minh làm chuyện đó với mình chứ ? Phải chăng vì cơ thể nàng lúc đó cũng khao khát ham muốn sau chuyện đã xảy ra với ba gã đàn ông kia. Nàng có thể lừa dối Minh sao ?
Nhật Vi choàng tay qua cổ Minh, giọng nàng nghẹn ngào bắt đầu kể… Nàng không muốn giấu diếm Minh và để lại trên tình yêu hai đứa một vết nhơ không thể xoá nhoà. Dù vết nhơ đó chỉ một mình nàng nhìn thấy, nàng cũng không thể chấp nhận. Nhật Vi càng kể cơ thể Minh càng căng cứng, kìm nén. Đến lúc Nhật Vi nói đến ba gã kia thoã mãn mà không chạm vào người nàng, Minh mới thả lỏng ra một chút. Nhưng sau đó nàng lại ấp úng… ngay cả đoạn đầu kia… thoát y trước ba gã đàn ông bịt mặt nàng vẫn nhẹ nhàng lưu loát… nhưng bây giờ nàng lại ấp úng, bối rối. Tim Minh lại thắt lại, căng thẳng…
– Em… em xin lỗi… – Nhật Vi khóc thút thít. – Em cũng không hiểu được mình… lúc đó em rất ngạc nhiên… cũng tò mò xem Hoàng Minh có thể thực sự có cảm xúc không… sau đó… sau đó…
Nhật Vi thấy Minh im lặng, nàng càng lo lắng, nước mắt trào ra không ngớt. Chợt Minh lùi lại, nhìn vào hai mắt đỏ hoe của nàng, hỏi:
– Ý em là… em đã làm chuyện đó với Hoàng Minh ?
Nhật Vi che mặt, hai mắt nhắm lại vẫn không ngăn được nước mắt trào ra, gật đầu.
– Vậy… vậy là em thành công rồi ?!
Lời nói tiếp của Minh làm Nhật Vi sững người, ngẩng đầu lên, nàng ấp úng:
– Thành công… nhưng em…
– Ha ha… vậy là tốt rồi… em giỏi quá… Ha ha…- Minh hôn lên môi Nhật Vi, còn cười rộ lên.
Nhật Vi ấp úng, gương mặt hơi đỏ, nàng hỏi:
– Anh… anh không ghen ?
Minh chợt dừng cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhật Vi, nói:
– Anh ghen chứ… Nhưng nếu nghĩ lại Hoàng Minh xứng đáng được ghen hơn anh… Anh vừa chiếm lấy cơ thể nó, vừa được làm người đàn ông đầu tiên của em, người bạn gái thanh mai trúc mã của nó. Còn chưa hết, ngay cả Bội Linh, Na Na, Hoàng My cũng đều bị anh đội lốt nó ăn tươi nuốt sống…
– Hi hi… – Nhật Vi che miệng cười, nhìn Minh hôn lên bàn tay mình.
– Nếu anh còn so đo tính toán với một chút cảm xúc linh hồn nó được hưởng trong chính cơ thể cũ của mình, thì anh đã quá nhỏ mọn rồi. Có phải không ?
– Vậy anh có giận em không ? – Nhật Vi hỏi nhỏ, ánh mắt còn đo đỏ nhìn anh.
Minh cười tủm tỉm, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Nhật Vi, nói:
– Anh sẽ không giận nếu em mô tả lại chính xác lúc đó em và Hoàng Minh làm… như thế nào ?
– Trời ơi… anh vô duyên quá đi… – Nhật Vi che mặt, gắt lên.
– Bây giờ có nói hay không ? Hừ…
– Em… em… kì lắm…
– Có nói không ?
– Để em nói…
Nhật Vi cắn môi lùi người lại, tựa lưng vào vách tường. Gương mặt xinh đẹp nóng ran, nàng nhìn Minh, nói lí nhí:
– Hoàng Minh lúc đầu, nó… hôn ngực em…
Nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng của Nhật Vi, lại nhìn ngón tay nàng chỉ lên ngực mình. Minh như tưởng tượng được thằng Hoàng Minh trong cơ thể cao gầy đen đủi của mình, cúi xuống ngậm mút hai bầu vú căng tròn của Nhật Vi. Dương vật nó liền dựng ngược lên cứng như sắt đá. Minh cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai bầu vú non mềm mát rượi của nàng, miệng há to tham lam ngậm mút…
– Ư… nhẹ thôi… nó hôn rất nhẹ… – Nhật Vi xuýt xoa, kêu khẽ.
Nàng nhìn mái tóc ẩm ướt của Minh, nhìn cái miệng tham lam của anh đang ngấu nghiến trên ngực mình, nàng lén che miệng nén cười. Nhưng cái lưỡi nóng của Minh làm hai núm vú nàng bắt đầu rạo rực, Nhật Vi ưỡn ngực lên thở dốc.
– Um… ôi… đừng cắn vú em… ah… đau quá… ôi…
Minh hôn ngấu nghiến hai bầu vú căng tròn Nhật Vi. Miệng nó khao khát ngậm bên này, lại muốn kéo cả bên kia cho vào mút lấy. Hai đầu núm nhỏ nhắn của nàng đã săng cứng ray rức trong miệng nó. Nhật Vi thở dốc, cơ thể vặn vẹo không chịu được nữa kêu lên:
– Ôi… đủ rồi… người ta còn con nít mà… nhút nhát lắm… ai hùng hổ như anh vậy…
Minh đứng dậy, nhe răng cười, ánh mắt vẫn thèm thuồng nhìn hai đầu vú nàng đã sưng tấy đỏ rực lên. Nhật Vi cắn môi nhìn Minh, hỏi:
– Có kể tiếp không ?
– Có… – Minh gật gật đầu.
– Khi đó… bên cạnh em… có một cái phuy nước… em… em…
Nhật Vi mặt đỏ ửng, giở một chân mình lên như diễn tả. Minh hít sâu một hơi bước tới cánh tay vòng giữ dưới khuỷu chân nàng. Nhật Vi cắn nhẹ bờ môi, cầm dương vật cương cứng của Minh đưa đến hai mép âm hộ nàng cọ cọ… Nhật Vi mặt đỏ ửng hỏi nhỏ:
– Em có thích không ?
– Thích… thích lắm… – Minh gật gật đầu.
– Phì…
Nhật Vi phì cười vì Minh làm ra vẻ mặt ngơ ngơ nửa háo hức khá giống Hoàng Minh. Nhưng Hoàng Minh lúc đó làm gì nói được chữ nào chứ ?! Cảm giác với Hoàng Minh, nàng thấy cứ như đang dụ dỗ con nít làm chuyện hư hỏng, cũng có chút kích thích đấy, nhưng phần nhiều là áy náy tội lỗi. Nhật Vi nhận ra làm tình với một người đàn ông chủ động vẫn là quen thuộc, thích hợp hơn với mình.
– Ư…
Nàng đưa dương vật Minh vào cửa mình, hai cánh tay choàng qua cổ Minh. Chân còn lại cũng quặp lấy hông anh… Hơi thở thơm mát của nàng phả vào mặt Minh, thì thầm:
– Em chỉ thích cảm giác với anh thôi. Yêu em đi…
Minh ngẩng lên, ngậm kín lấy đôi môi mềm mại hé mở của Nhật Vi. Hạ thể nó nhướng lên, đẩy dương vật lấp kín âm hộ nóng ẩm khao khát của nàng.
Uwmmm… ôi…
Minh đỡ tay bên dưới bờ mông Nhật Vi, cả người ép nàng sát vào vách tường. Mỗi cú thúc ngược thật sâu của nó làm lưng nàng trượt trên lớp gạch men bóng loáng. Môi hai người dán chặt vào nhau, để hai cái lưỡi cuốn vào nhau khao khát.
– Uwmmm… ôi… thích quá… nhanh lên anh…
Qua lớp kính buồng tắm nước vòi sen vẫn rì rào liên tục, mờ ảo bên trong là hai cơ thể đã dính chặt làm một không ngừng nhồi nạp vào nhau, rên siết khoái lạc liên miên không dứt.
Ư… ư… ư…
Nhật Vi gối mặt lên vai Minh, hai mắt nhắm chặt miệng há hốc phát ra từng tiếng ngắt quãng. Hai tay nàng bấu chặt vai Minh hằn lên những vết móng tay ửng đỏ…
Minh chưa bao giờ thử tư thế này với Nhật Vi. Dù cơ thể Nhật Vi khá nhẹ, lại áp chặt lên vách cũng giảm bớt khá nhiều, nhưng Minh vẫn phải tốn sức hơn nhiều bình thường. Nhưng ngược lại, khi thúc người lên, cảm giác dương vật bị ép cong trong âm hộ khít khao của Nhật Vi làm Minh sướng không tả nổi. Minh đỡ dưới mông Nhật Vi, hai chân hơi trùng xuống để hạ thể thúc ngược lên thật nhanh, thật nhanh… Nó thở hổn hển, mặt đỏ au vì dùng nhiều sức nhưng sự sung sướng cũng nhiều hơn gấp đôi… Nhật Vi quắp chặt hông Minh, thật chặt, âm hộ nàng không ngừng co thắt, tuôn trào…
– Ôi… anh ơi… em sướng quá…
Nhật Vi rên dài một tiếng, hai cánh tay, hai chân nàng buông lỏng để cơ thể tuột xuống người Minh. Ngồi bệt trên sàn buồng tắm. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Minh, Nhật Vi mở miệng rộng đưa chiếc lưỡi nhỏ ra đón chờ bên dưới dương vật căng cứng của Minh. Minh sung sướng cầm dương vật sắp bùng nổ của mình vỗ nhẹ nhẹ lên cái lưỡi nhỏ của Nhật Vi. Nó rùng mình. Từng dòng từng dòng tinh trùng trắng đục sền sệt phun trào tràn ngập vào miệng Nhật Vi, phủ kín chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng.
– Ah… Vi ơi…
Minh khoan khoái hít hà đưa dương vật mình vào miệng nàng… Nhìn gương mặt nàng đỏ ửng, hai mắt lim dim say tình, đôi môi ngậm lấy nó mút mút thật say mê.
“Thật là ma quỷ ah…”. Nhìn Nhật Vi, Minh thầm nghiến răng cảm thán. Dương vật nó trong miệng nàng chưa nghỉ ngơi lại phình to lên cứng như sắt đá. Minh tắt nước, cúi xuống bế xốc Nhật Vi lên vai mang ra giường.
– Ưm…
Nhật Vi cả người trần truồng hai chân quẫy đạp phản đối, miệng lại ngậm kín không nói được. Đến lúc cả người ngã xuống giường, nàng mới đánh ực một tiếng, mặt liền đỏ ửng, bàn tay nhỏ đánh lên ngực Minh dỗi hờn nói:
– Anh đáng ghét… làm em… em nuốt luôn rồi… bắt đền anh đó…
– Ha ha… Quên mất. Vậy em muốn anh đền cái gì đây ?
– Ah hem… Vậy cho em hôn một cái nha.
– Ặc… thôi đền cái khác đi…
– Không… em muốn hôn…
– Vậy, em đi súc miệng đi…
-;Không súc miệng, hôn luôn…
– Đừng mà… anh…. oẹ… cứu mạng ah…
————-++++++————-
Sáng hôm sau,
Cuộc trao đổi diễn ra tại hai địa điểm khác nhau… Một tại văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh, một tại địa điểm sẽ được báo sau để nhận con tin. Dĩ nhiên đối với công khai bên ngoài, Khánh Phương đến văn phòng ký kết bản phụ lục hợp đồng hôn nhân hoàn toàn không liên quan gì đến vụ bắt cóc. Ngay cả vị trí nhận con tin cũng được nhắn cho ông Khánh bằng một số điện thoại nặc danh khác…
Giá trị trao đổi chính thức đã thấp xuống. Tuy nhiên ông Khánh vẫn không thương lượng điều chỉnh điều khoản ký kết. Đối với ông cơ hội lần này vuột khỏi tay, cùng một sai lầm như vậy Khánh Phương sẽ không phạm vào lần hai. Vậy thì chuyện ràng buộc tự do đời sống cá nhân cô ta đối với ông không còn ý nghĩa nữa. Miễn là những chuyện đó cô ta đừng đem vào căn nhà của ông là được.
Khánh Phương đến văn phòng rất đúng giờ. Bước vào văn phòng thấy ông Khánh và Hoàng Minh, cô ta còn thân thiết chào. Trong phòng còn chờ sẵn hai vị luật sư đại diện hai bên. Nội dung điều khoản đã được hai bên thống nhất từ hôm qua, nên chỉ cần đọc lướt qua là ký kết, không hề rườm rà phức tạp. Sau khi ký kết, ông Khánh lấy ra một cái usb đặt lên bàn đẩy về phía Khánh Phương.
– Trả cho cô.
Khánh Phương hiểu đây là cái usb lưu đoạn video, cô chợt cười tủm tỉm, nói:
– À… Anh giữ làm kỷ niệm đi. Lâu lâu nhớ em lấy ra xem nha…
– Tôi không cần… – Ông Khánh tức giận gằn giọng.
– Em cũng không cần… – Khánh Phương được dịp trêu chọc ông Khánh, đỏng đảnh nghịch nghịch mấy cái móng tay, nói. – Bây giờ lúc nào cũng có thể quay lại cảnh nóng bỏng… mà với ai cũng được nha.
– Vậy… Dì Phương cho con đi… – Không ngờ Hoàng Minh lại lên tiếng, tay còn đưa về hướng cái usb. – Bạn con thích xem lắm…
– Hừ…
Khánh Phương hừ lạnh lườm Hoàng Minh, tay tóm lấy cái usb, bỏ luôn vào ví cầm tay. Cô ta đứng lên, không buồn nhìn hai cha con ông Khánh đang cười, ngúng nguẩy cặp mông đi ra ngoài.
Ngay lúc này, điện thoại ông Khánh nhận được tin nhắn. Một số điện thoại lạ gửi đến cho ông một địa chỉ. Ông gửi tin nhắn đó cho người trợ lý.
Một tiếng đồng hồ sau, tại biệt thự Hoàng Minh, tất cả mọi người đều có mặt… Ông Khánh, Minh, bốn đứa Nhật Vi và cả ba mẹ ông bà Vượng, cha mẹ Nhật Vi. Mọi người đều chờ Hoàng Minh được đón về.
Cảnh tượng không hoành tráng như đêm hôm qua. Chiếc Bentley trờ tới trước cổng, cửa liền mở ra Hoàng Minh bước xuống vẻ mặt còn ngơ ngác nhìn mọi người. Minh thấy cả người nó dơ dáy lem luốc nhưng không bị thương chỗ nào liền yên tâm.
-_Em có bị sao không ?
– Dạ, em không sao.
Ông Khánh cũng thoáng nhẹ nhõm nhìn Hoàng Minh, rồi quay qua giải thích với ông bà Vượng. Ông nói nó là bạn của Hoàng Minh, cũng trùng tên… Nhưng bản thân ông cũng thấy lời nói mình rất mâu thuẫn. Nếu nó chỉ là bạn của Hoàng Minh, sao ông lại thấy rất gần gũi, thậm chí vừa nhìn thấy nó ông còn sinh ra ý nghĩ mình phải bảo bọc nuôi dưỡng nó. Thật kì lạ.
Bốn đứa Nhật Vi vây quanh Hoàng Minh ríu rít vui vẻ. Minh cũng đi theo sau vào nhà, không trách được, hôm nay người ta là nhân vật chính nha.
– Chúng mang em đi đâu ?!
– Em không nhớ… tỉnh lại là trời sáng rồi, mà ở chỗ khác… chị Vi cũng không thấy đâu. Em lo lắm…
– Tối hôm qua giờ em ăn gì chưa ?
– Dạ chưa. Em đói muốn xỉu rồi đây.
– Hi hi… mà em dơ quá rồi… lên lầu chị tắm cho… rồi xuống ăn nha.
– Dạ…
Ông bà Vượng nghe Na Na nói chuyện với Hoàng Minh mà nhìn nhau, mồ hôi trán nhỏ giọt.